"Thưa tiểu thư, thư từ quán trà."
"Đưa qua đây."
Cô gái ngồi ở bàn ăn ngoài ban công, trước mặt cô có quả trứng gà vẫn còn ăn dở, một tay đặt lên bàn, ngắm nhìn từng tầng mây trắng trên trời, nhớ đến người đàn ông đã đột nhập và nhà mình đêm đó, mái tóc ngắn vàng óng, đôi mắt màu xanh lục bảo, còn có khuôn mặt khôi ngô___
Anh ta hình như tên là Stephen...
Quản gia cúi người đưa bức thư cho tiểu thư xong, sau đó đứng thẳng dậy sang một bên đợi chủ nhân ra lệnh, cô gái rạch lớp phong bì bị niêm phong bằng sáp sơn mài, lấy tờ giấy bên trong ra, nét chữ bên trên viết rất đẹp nhưng cô chỉ đọc lướt qua, sau đó đốt cháy bằng cây nến đang đặt trên bàn ăn.
"Là thư của ngài bá tước, lát nữa tôi sẽ ra ngoài xử lí."
"Cần chuẩn bị xe ngựa không ?"
"Không cần."
Tối qua không về nhà cùng Charlotte, sáng sớm Charlotte đã nằm ngủ trong lòng của ba, cô bé chớp chớp mắt đánh thức ba nó dậy, Stephen hắc xì một cái, duỗi mình một cái, ôm Charlotte thức dậy, đã định hôm nay sẽ dẫn Charlotte đến gặp mặt vị tiểu thư xinh đẹp kia.
Bởi vì muốn gặp chị gái xinh đẹp mà ba nói, Charlotte quyết phải tạo ấn tượng tốt với đối phương, nhưng cô bé chọn mãi trong tủ quần áo nhỏ của mình vẫn không tìm được bộ nào đẹp cả, lúc cô bé chau mày buồn bã, Stephen vỗ lưng cô bé.
"Tada!" Stephen cầm trên tay một chiếc váy hoa oải hương nhỏ, lắc lắc trước mặt Charlotte, ánh mắt của Charlotte sáng lên, đây là chiếc váy mới đầu năm của cô, cô vẫn chưa mặc lần nào.
"Để ba mặc váy cho Charlotte xinh đẹp của ba nào, để con nhảy múa trong không trung, có lẽ con thỏ đang giữ đồng hồ , aiya, đến giờ rồi, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi!" Stephen cười ngân nga hát những câu hát do anh chế ra, mỉm cười thay váy cho Charlotte
"Ba ba, con không có váy lót!"
"Charlotte yêu dấu của ba ơi, con xinh đẹp như Alice, ngay cả Mad Hatter cũng phải ngừng cái miệng luyên thuyên của hắn, không có váy lót thì có sao đâu? Con vẫn tỏa sáng như vàng, đẹp hơn nhưng bông hoa tulip ngoài kia, ong bướm đều vì con mà dừng lại."
"Được rồi, ba ba à."
Charlotte khẽ thở nhẹ, ngồi trước tấm gương mà mặt nó đã bị vỡ thành nhiều mảnh, mặc dù bộ váy này không đủ lộng lẫy nhưng Stephen vẫn giúp cô bé thắt một...bím tóc đẹp.
"Ba ba! Ba ba à! Ba thắt chẳng đẹp chút nào! Charlotte tự làm!"
"Ơ?"
Charlotte ngồi trước gương bĩu môi tự cột mái tóc vàng óng của mình, Stephen ở một bên chỉnh lại nơ của mình, mắt họ nhìn nhau qua gương, Stephen bế cô bé lên, quay vòng vòng trong không trung, cầm lấy chiếc ô đặt bên cạnh cửa rồi xuống lầu.
Stephen dắt tay Charlotte, vừa đi vừa vung tay, không biết vì sao, vốn dĩ thời tiết sáng nay không tệ nhưng đến khi anh đi được một đoạn thì trời bắt đầu chuyển sang màu xám xịt.
"Sẽ không mưa chứ? Đúng không ba?"
"Chắc sẽ không đâu, không sao, chúng ta có ô mà."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Stephen đột nhiên nhìn thấy cây cầu ở phía trước có rất nhiều người vây quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Ba ba, có chuyện gì vậy? Đằng trước có nhiều người quá."
"Đi xem thử đi."
Stephen bế Charlotte lên, đi về phía nhóm người kia, bốn phía đều vây kín, đông đến nổi ép chật kín cả cây cầu, trước kia Stephen từng làm việc cho một tòa soạn báo, nên cũng đã chứng kiến nhiều tình huống như vầy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Thật ghê tởm! Sao lại có thể xảy ra chuyện thế này?"
"Cảnh sát tuần tra sao vẫn chưa đến hả? Chẳng lẽ cứ để thế này sao?!"
Những người đang bàn tán dường như là người dân trong thị trấn này. Stephen đi về phía trước, lúc vừa định hỏi xem đang xảy ra chuyện gì, thì cảnh tượng trước mắt làm anh buồn nôn, anh vội vàng bịt mắt con gái lại.
"Ba ba? Sao thế ba ba?"
Lúc anh hé mắt để nhìn cho rõ, nó lại càng làm anh kinh hoảng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Một xác chết đang nổi lềnh bềnh trên mặt hồ, đầu ngẩng lên trời, hai mắt mở to, dường như những giây cuối trước khi chết không tình nguyện rời khỏi thế gian này, tứ chi bị cắt đứt, bụng bị mổ ra, bên trong trống rỗng, nội tạng đều bị lấy đi mất, xương tay và chân bị ném đầy trên bãi cỏ cạnh hồ nước, ẩn hiện thấp thoáng.
Những điều này đối với Stephen cũng không phải quá đáng sợ, thứ làm Stephen lạnh sống lưng, là người chết này, anh ta từng có duyên gặp một lần, chính là ở trước cửa nhà anh, anh đã dùng vài đồng xu để đuổi tên lang thang ấy đi.
"Ba ba. Ba sao thế...Charlotte không nhìn thấy gì cả...."
Charlotte ở trong lòng của Stephen, cảm nhận được rất rõ từng hơi thở hổn hển của ba mình, cô bé có chút sợ hãi ôm chặt lấy cổ ba nó, Stephen dường như đang sợ hãi thứ gì đó, anh nhìn quanh trái phải. Sau đó vội vàng ôm Charlotte rời khỏi đám đông.
Trên đường đi trong lòng Stephen vẫn luôn cảm thấy bất an, Charlotte dường như cũng cảm nhận được điều gì đó nhưng lại không dám thốt ra, ba ba nhất định đã nhìn thấy điều gì đó, nếu không sao lại như vậy, cô bé rất hiểu chuyện.
Charlotte cảm thấy hơi khó chịu, lúc này cô nhìn thấy ở đằng xa có một ngôi nhà màu trắng to lớn, cô lay lay người ba đang bất an của mình, Stephen bị cô bé lay chợt bừng tỉnh, miễn cưỡng lấy lại tinh thần để trả lời câu hỏi của Charlotte
"Ba ba! Ngôi nhà đó có phải là tòa biệt thự mà ba nói không?"
Stephen nhìn về hướng Charlotte chỉ, anh hơi ngạc nhiên nhanh như thế đã đến rồi sao, vội vàng gật đầu, nghĩ đến việc lát nữa được gặp lại cô gái xinh đẹp đó, nếu như còn giữ sắc mặt như vật thì không ổn lắm, anh lắc lắc đầu, phấn chấn một chút, rồi nói:
"Aiya! Là chỗ đó đấy, đi thôi, phải đi qua cỏ, con ở trên lưng ba chắc chưa?'
"Dạ!"
Stephen cẩn thận tránh những vũng nước trên bãi cỏ, từng bước từng bước hướng về phía cửa tòa biệt thự, lúc hai bọn họ đến trước cửa, Stephen hắng giọng, trông anh có cảm giác căng thẳng đến kỳ lạ.
"Ba ba, mau gõ cửa đi!"
"Được, được được, đợi lát." Stephen đặt tay lên cửa, do dự một hồi, cuối cũng vẫn gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vọng vào bên trong vài lần, Stephen đứng đợi một lát, cửa đã mở, lần này không giống lần trước, cánh cửa được mở ra. Stephen kinh ngạc nhìn thấy quản gia ở phía sau cửa, lúc đối phương cười cái môi dày ở trên bị râu chi khuất, nói:
"Đây...?"
"Đây là ý của tiểu thư, nếu là ngài đến, thì cứ đưa ngài vào trong."
Stephen có chút do dự, sau khi anh dắt tay Charlotte bước vào, quản gia đóng cửa lại, sau đó nói:
"Tiểu thư đang đọc sách trên lầu, tôi đi gọi cô ấy."
Quản gia đến phòng sách khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó mở cửa.
"Tiểu thư, ngài Stephen đến rồi."
"Ồ? Đến rồi sao."
Cô gái đnag đọc sách liền ngẩng đầu lên, tay đang chống cằm nhẹ nhàng gấp sách lại.
"Chuẩn bị trà đi, trà mà tôi mang từ trà quán về để ở trong tủ nhà bếp."
"Vâng."
Quản gia cúi người rồi đi ra ngoài, cô gái đặt sách lên bàn, trầm tư một lát rồi đứng dậy.
Stephen cùng Charlotte đứng giữa phòng khách, Charlotte đang rất phấn khích, cô bé chưa từng thấy căn phòng nào lớn đến vậy, nhiều bức tranh và tác phẩm điêu khắc được đặt ở các góc, còn có những khung cửa kính, cô chưa từng nhìn thấy màu kính nào đẹp như thế.
"Ba ba! Bức tranh đó vẽ ai thế? Là vị tiểu thư đó sao?" Charlotte chỉ tay về bức tranh sơn dầu được đặt giữa phòng khách, kéo kéo tay Stephen hỏi.
"Có lẽ, có lẽ là vậy."
Nghe được câu hỏi của cô bé, Stephen nhìn kỹ lại bức tranh sơn dầu, cô gái trên bức tranh sơn dầu quả thực có vài phần giống vị tiểu thư trong ấn tượng của anh, nhưng lại có gì đó không giống lắm.
"Chào buổi chiều!"
Lúc Stephen đang ngắm bức tranh sơn dầu say đắm, câu chào ngắn đó đã Stephen đã làm anh định thần lại, cô ấy giống hệt như đêm hôm trước, cũng đứng ở vị trí đó trên cầu thang nhìn anh, nội tâm Stephen không ngừng dao động, cô gái vẫn xinh đẹp như thế, lúc rời khỏi biệt thự tối hôm đấy, anh còn sợ là bản thân chẳng qua chỉ là mơ một giấc mơ, thật may mọi thứ là sự thật.
"Chào, chào buổi chiều!" Stephen hơi khẩn trương nên nói chuyện không được lưu loát.
Cô gái chầm chậm bước xuống cầu thang, giá như Stephen biết vẽ, anh sẽ vẽ cảnh tượng cô gái bước xuống cầu thang ngay lập tức, chỉ đáng tiếc anh không có tài năng hội họa như Chassrio.
"Ừm." Lúc cô gái đi đến trước mặt anh, ánh mắt cô để ý đến cô nhóc Charlotte đang ôm chặt lấy chân của Stephen, cô chau mày, có chút ngạc nhiên, nhưng bị cô che dấu sau nụ cười xinh đẹp của mình.
"Đây là?"
"A, đây là người tôi đã nhắc với cô, con gái tôi Charlotte, nào, đến chào tiểu thư đi con."
Charlotte rụt rè nắm chặt lấy ống quần của Stephen, cô không biết tại sao, cô cứ cảm thấy vị tiểu thư này nhìn cô bằng ánh mắt rất kì lạ, cô ngẩng đầu nhìn ba mình, lại nhìn về phía cô gái đó, do dự một hồi, thì thầm nói:
"Xin chào tiểu thư."
"Hahaha, con bé này sợ người lạ, Charlotte đây là vị tiểu thư tốt bụng mà ba đã nhắc với con trước đó."
Charlotte nghe thấy Stephen nói, lại ngước đầu lên nhìn cô gái cách đó không xa, ánh mắt đó sao có thể nói là lương thiện, cô bé chớp chớp mắt, nước mắt từ bên trong tuôn ra.
Charlotte lùi về sau hai bước trốn sau chân của Stephen, không nói một lời cúi đầu nhìn dưới đất, điều này làm cho Stephen cảm thấy ngạc nhiên, con gái của mình bình thường hoạt bát như vậy, hôm nay bị làm sao vậy? Nhưng anh nghĩ lại, có lẽ là do lần đầu tiên con bé thấy được tòa biệt thự lỗng lẫy nên mới căng thẳng vậy.
Stephen cười xoa xoa mái tóc vàng của Charlotte, cô gái cười nhẹ rồi mời bọn họ ra sofa phòng khách ngồi, quản gia đã chuẩn bị xong trà bánh, vừa ngồi xuống Stephen đã nắm chặt lấy quần mình, anh có chút căng thẳng, tiểu thư hôm nay so với buổi tối hôm đó càng xinh đẹp hơn vài phần, có lẽ là do hôm nay là ban ngày nên anh có thể thấy rõ mái tóc đỏ bên tai của cô gái.
"Hôm nay hai người đi từ nhà đến sao" Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái cất lên, Stephen nhìn cô gái xuất thần.
"À, đúng, tôi đến trả ô." Stephen đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho cô gái, lúc cô nhận, cô cảm nhận được hơi ấm trên tay cầm, dường như Stephen đã cầm chiếc ô này rất lâu rồi, điều này thật đáng yêu.
Charlotte ngồi bên cạnh Stephen, nhìn ba cùng với cô tiểu thư đấy nói chuyện, lúc này cô tự hỏi có phải lúc mình đến đã ồn ào quá không, bị tiểu thư nghe thấy, cô ấy không thích trẻ con ồn ào, những suy nghĩ này luẩn quẩn mãi trong đầu cô bé, cô càng nghĩ càng lo sợ, tay nắm chặt lấy quần mình.
Đợi đến lúc Stephen nói chuyện với tiểu thư xong sắp ra về, Charlotte lấy hết can đảm, bỏ tay đang nắm tay ba mình, chạy đến ôm chân tiểu thư đang ngồi trên sofa, tiểu thư đang cầm tách trà trên tay bị hành động này của cô bé dọa đến phát run, trà trong tách cũng bị đổ ra ngoài một ít.
Charlotte ôm lấy chân cô gái vừa khóc vừa nói:
"Tiểu thư đừng ghét Charlotte được không, Charlotte rất thích đại tiểu thư, tiểu thư rất xinh đẹp, là cô gái đẹp nhất mà Charlotte từng gặp! Lần sau em sẽ không làm ồn nữa, sẽ ngoan mà, lần sau Charlotte có thể đến chơi cùng ba ba được không..."
Charlotte vừa nói vừa khóc, như thể cô gái trước mặt đã cau mày nói với nó ràng "Nhóc ồn lắm đấy."
Cô mở to mắt nhìn cô bé đang ôm chặt lấy chân mình, chau mày, nghĩ lại hình như bản thân chưa nói gì mà nhỉ? Nhưng trước mặt Stephen, cô không thể tỏ ra bất mãn, chỉ có thể đưa tay ra, xoa xoa đầu Charlotte.
"Không có ghét, lần sau lại đến nhé."
Cô đứng dậy, dắt cô bé Charlotte mặt đầy nước mắt đến trước Stephen, cười nói:
"Ngài Stephen con gái anh dễ thương thật."
"Hahaha, cô không thấy phiền thì tốt." Stephen gãi gãi đầu nói, "Bình thường con bé rất ngoan, hôm nay...Có thể là do căn phòng này lớn quá nên không quen."
"Năm nay con bé bao nhiêu tuổi?"
"Năm tuổi rồi, vừa mới qua sinh nhật."
"Ồ__" Cô gái đáp lại một tiếng đầy ẩn ý, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Không còn sớm nữa, có muốn ở lại ăn tối rồi về không?"
"Không cần, không cần, lần sau đi, hôm nay đến đã phiền cô lắm rồi, tôi nên xin lỗi mới phải."
Lúc Stephen dắt tay Charlotte ra về, anh đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, quay người nhìn về phía cô gái, hỏi:
"Nói, nói mới nhớ, tôi vẫn chưa biết tên cô là gì, thật xin lỗi tôi đã quên mất____"
"Elizabeth."
"Hở?"
"Elizabeth Lancaster."
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)