Sân rồng.
Hơi lạnh thấu xương.
Nơi này, chính là phủ Amaravati nguy nga tráng lệ. Hay đỉnh Olympus cao vời vợi ? Hoặc cũng gọi là Kim Khuyết Vân cung, Linh Tiêu bảo điện thấp thoáng dáng dấp Trung Hoa ?
Hai bên hành lang thần điện từ sớm đã có rất nhiều nữ tiên hầu hạ, thiên binh thiên tướng canh gác ngày đêm. Trầm hương thoảng thoảng, yên khí uốn lượn. Những cánh hoa tươi nhiều màu sắc được rắc đầy trên các lối dẫn vào.
Từ đây nhìn xuống, tầm mắt có thể trông thấy được cảnh sắc nhân gian vạn dặm. Ngay bên dưới, Đông Hải bao bọc cả một góc trời, mỏi mắt cũng không nhìn thấy đất liền. Trước đây, dải màu lam đơn độc nơi phía đó chính là Phong Châu !
"Thủy Linh Lung. Ngươi còn gì để nói ?"
Ngẩng đầu lên, trước mắt nàng là một nam thần tuấn tú, mặc sarong kim sa chói mắt, ngực phanh trần và đính một dấu bột màu đỏ son giữa trán. Một gương mặt nghiêm nghị, không để lộ sơ hở. Đây là Indra, Chúa tể các vị thần. Cũng được gọi là Zeus, hoặc Ngọc Hoàng thượng đế, trong các nền văn hóa khác.
Nam thần nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn tận lực tìm ra một đáp án ngay từ trên vẻ mặt. Đáp án ?
Nếu như đã ra tay cản trở.. Nếu như đã bắt nàng đến đây.. Nếu như đã dụng hình..
Thì còn phải hỏi nàng đây là tội gì hay sao ? Rõ ràng đây chỉ là phương thức !
Cái gọi là...
Hợp thức hóa !
Đối với nàng mà nói, đây quả thật là một hành vi cực độ mỉa mai.
Một phen cười lớn. Tiếng cười khô khốc quỷ dị, nghe ra chẳng có một phân một hào nào vui sướng, ngược lại, cực độ băng lãnh, âm trầm đến thấm tủy nhũn xương. Thanh âm ma quái như vậy khiến cho những người có mặt ở đây nhịn không được, liền run lên.
Đông Hải Long Vương nửa ngày quỳ ở một bên, lúc này mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc:
"Con trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Khẩn xin đại đế hạ thủ lưu tình."
Ánh mắt Indra quét qua một lượt Thủy Linh Lung, lại nhìn đến Đông Hải Long Vương. Ngự trên ngai vàng, một thân long bào lóa mắt, nam thần hồi lâu vuốt râu nghĩ ngợi, vẻ mặt trước sau bình thản, nhìn qua không đoán được tâm tư.
"Hơn mười tám thôn làng chìm trong biển nước. Sinh linh tử nạn vô số.Trọng trách này, nàng gánh nổi hay sao?"
Mang theo tươi cười nhàn nhạt, Indra đột ngột đưa ra nghi vấn. Đông Hải Long Vương lập tức bị kinh hách , toan muốn mở miệng nói ra chút chuyện này nọ để đỡ lời, nhưng há mồm nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Thình lình, thiên binh một phen cấp báo. Tiếp đó, một bóng người nhanh nhẹn như gió lốc, ào ào lướt vào trong bảo điện, nháy mắt, người nọ đã quỳ xuống bên cạnh Thủy Linh Lung.
"Muôn tâu đại đế, xác thực trận đại hồng thủy kia đột ngột đánh tới, không phải do nàng chủ ý. Mà thật ra là.. Là.. Nước mắt của nàng !"
Thánh Giót một phen chuẩn tấu, lại nhìn về phía đại đế, trong lòng nơm nớp lo sợ. Cũng trong lúc này, Thái Bạch Kim Tinh một phen vuốt râu, dâng lên thiên kính, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ sự việc của hai ngày qua.
Ngọc đế Indra một phen trầm mặc.
"Xác thực đó là nước mắt ?"
Vương Mẫu Shachi ôn hòa đáp: "Thần thiếp cũng trông thấy một màn như vậy."
( Xin nhớ cho rằng, trong đời sống tâm linh của các nền văn hóa, các vị thượng thần từ Indra, Zeus, cho đến Ngọc Hoàng, luôn có con rơi con rớt là nguyên thần, á thần và cả các titan- kết quả của những cuộc tình ngoài giá thú với các nam thần nữ thần, loài người, động vật và các khổng lồ. Bản thân thủy thần Thủy Linh Lung vốn là một á thần, trước đây cũng từng có lời đồn đãi về mối quan hệ huyết thống giữa nàng và Indra, song, đều là vô căn cứ. )
Một phen thở dài.
Nước mắt ? Cũng là quá vi diệu đi !
Ánh mắt tiếc hận, đại đế Indra lại một lần nhìn xuống người con gái vẫn đang quỳ bên dưới.
Quả thật đáng trách !
Nếu không phải nàng lỗ mãng. Nếu không phải vì một nữ nhân. Nếu như không phải vì ái tình. Có phải hay không, người này sẽ trở thành dũng tướng của ta, mà không phải là cái danh xưng kia : Trọng phạm !
Mắt thấy Đông Hải Long Vương vẫn đang chầu một bên, lại nhìn sang Vương Mẫu Shachi, cùng lúc ánh mắt cả hai gặp nhau. Xem như đã có quyết định !
"Liền mang nàng ra đánh 500 trượng. Phế bỏ võ công. Xóa tên ra khỏi thiên chế. Trục xuất ra tiên giới. Giáng chức làm phàm nhân. Tùy thời ăn năn hối cải."
Tiếng giày xa gần. Thiên binh lũ lượt cáo chung. Đông Hải Long Vương không ngừng dập đầu đến chảy máu.
"Đa tạ đại đế !"
"Đa tạ đại đế !"
"Đa tạ đại đế !"
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)