Đã biết nhân loại là giống loài không toàn hảo. Thì vì cớ gì còn lựa chọn sống tạm bợ bên cạnh ta ? Lẽ nào bản chất con người là sợ cô đơn ?
===
"Une femme ne doit pas être battue, même avec une fleur. "
Người ta nói, chẳng nên đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa.
Nhưng kẻ đó đâu phải là một phụ nữ !
Ả chỉ là.. Chỉ là..
…
A~ ư~
Những thanh âm kêu rên đau đớn vang vọng.
Thanh nứa thứ mười hai bị gãy đôi. Sơn nữ cầm lấy thanh gỗ thứ mười ba, tay đã có chút đuối sức. Gương mặt bắn đầy máu tanh, nàng bễ nghễ nhìn cái thân xác vấy máu trước mắt, cảm xúc trong mắt không chút dao động.
Cho dù kẻ trước mắt này có chết, cũng không ai xót thương cho ả. Vì bởi, ả quá ác độc, đáng khinh, ích kỷ, mất hết nhân tính, và yếu hại nhất: ả còn là một thủy quái.
Đúng vậy, ả là một con thủy quái !
Hễ là con dân Lĩnh Nam, không ai lại chấp nhận sự tồn tại của một con thủy quái. Dân làng đã xích ả lại bằng những móc câu và dây xích bằng đồng, và giao cho các Lạc tướng Văn Lang định đoạt sống chết.
Tay cầm thanh nứa tươi. Nàng là mỵ nương đất Văn Lang, cũng là vị nữ chủ của các lạc hầu lạc tướng, cho nên nàng toàn quyền quyết định chuyện sinh tử của ả.
Nàng rũ mắt nhìn. Những giọt mưa như sương giá đọng trên cánh mi dài cong, rơi xuống mặt, thấm lên môi.
Vị ngọt của mưa đầu mùa. Vị tanh của máu. Vị ngây ngấy của đất mới.
Rêu phong phủ đầy vách đá vôi. Nắng nhạt xuyên qua các tầng trời, chiếu xuống qua cái cổng trời của hang động, nơi nước mưa qua hàng thế kỷ đã xói mòn lớp vôi trên đá, để ngỏ một kỳ quan rung động lòng người. Mưa rơi thẳng vào hang mà không có tầng ngăn cản nào.
Hình người trên đá run rẩy.
Ả bị hai cái móc đồng xuyên thủng qua lòng bàn tay, câu bằng xích lên vách đá. Lõa thể và bị tra tấn. Da thịt chằng chịt vết thương.
A~
Một hơi nghẹn trong cổ, ả nặng nề ngã xuống, sau khi thanh nứa thứ mười ba cũng gãy nát thành những vụn gỗ tươi, túa máu vằm thịt.
Đã nói rồi, sẽ không ai tiếc thương cho ả. Ả là thủy quái cơ mà !
Ném đi gậy gộc, nàng cưỡi lên người thủy quái. Thân người không chút che đậy, nàng dùng nơi mềm mại giữa hai chân trực tiếp ma sát lên cơ bụng rắn chắc của kẻ dưới thân, liên tục trườn trên người ả, lui tới.
Nàng dùng hai tay xoa nắn chỗ nhô cao trước ngực mình. Ả thủy quái hai mắt bị bịt kín bằng lá bối, phong ấn nhãn quan, chỉ có thể tùy ý nàng vui đùa. Hơi thở ả càng lúc càng nặng nề.
Mi mắt hờ khép, nàng thấy thủy quái rướn người về phía trước, vươn cái đầu lưỡi đỏ lòm ra, cuốn lấy đầu ngực nàng, dùng sức mút lấy, chán chê còn dùng răng day nhè nhẹ lên hạt hồng đậu, khiến chúng cương cứng.
Ngoài mường Khau, mưa vẫn đang rả rích.
Một tiếng xích bật mở.
Hai cánh tay được giải phóng, thủy quái càng tàn lộng. Ả dùng lòng bàn tay còn mang theo móc câu bắt lấy lưng nàng, xoa nắn. Những hoa văn chằng chịt được xăm trên lưng nàng hóa ra chỉ có tác dụng với đám giao long, với con thủy quái này lại không chút ảnh hưởng mảy may.
Những ngón tay xương vẽ lưng nàng những hình vẽ mơ hồ. Chịu đựng cơn đau nhức nơi đầu ngực, nàng vẫn đang vận động trên bụng thủy quái. Mông nàng bị xoa nắn thành đủ loại hình dạng. Dường như thủy quái rất thích cái cảm giác trơn dính mềm mại đầy tay này, ả chơi rất vui, bỏ qua cảm giác đau đớn bởi những cái móc. Ngón tay ma quỷ đó vờn quanh cúc huyệt, đầu ngón tay cái thận trọng tìm lối vào.
Mưa rơi thẳng vào giữa chiếc mông nhếch cao, nơi hai chân nàng đang mở rộng.
Một tiếng hét đau đớn.
Nàng nằm rạp trên người thủy quái. Giữa hai chân nàng một dòng chất lỏng màu đồng bắn ra, tưới lên da thịt trắng tái trên bụng thủy quái, chẳng mấy chốc đã bị nước mưa xóa nhòa, không dấu vết. Nàng dùng hai bàn tay áp lấy gò má thủy quái, di chuyển đầu lưỡi bên trong khoang miệng ả, trong lúc ngón tay ả vẫn đang vào ra giữa hai chân nàng.
Vương ! Vương của Thủy quái !
Ngươi gọi mẹ ta là gì ?Mỵ nương ? Ngọc Hoa ? Ban ? Nghe có vẻ thân thiết nhỉ ?
Ngươi gọi cha ta là gì ?Thánh Tản ? Người anh em ? Vậy cũng đáng mặt sao ?
Nhìn xem ngươi đang làm gì với con gái của bọn họ ? Ngón tay ngươi đang nằm ở đâu trong cơ thể ta ? Vương ? Chúa Biển ? Là ngươi sao ?
Ai đã nói suốt đời chỉ đấu tranh cho công bình ? Nghiêm khắc pháp kỷ ? Bảo vệ kẻ yếu ?
Ha ha ha.. Thôi thôi, xin ngươi, đừng hứa khi vui ! Những lời thề non hẹn biển ngày xưa ấy nay đã thành trò khôi hài ! Kiên định còn đâu ?
Ta dù xuống địa ngục cũng phải mang ngươi theo cùng ! Người Lạc, nói được làm được. Chúa Biển !
Nàng yêu. Nàng hận. Trong si mê và hoang dại. Trong đau đớn và căm thù. Mà để trình bày một cách tỏ tường thì, mối hận đó phải bắt đầu ( kể lại ) từ câu chuyện rất nhiều năm về trước..
"Mở cổng thành !"
"Thủy thần đến dâng lễ vật !"
Hùng Vương hài lòng, mang theo tươi cười:
"Lễ vật rất đầy đủ !"
Gương mặt rạng ngời, trong lòng Thủy Linh Lung dệt gấm thêu hoa. Hạnh phúc đang lấp lánh nơi sóng mắt thẳm sâu, nơi khuôn miệng mang cười. Niềm vui khó nói nên lời. Nàng xiết chặt chiếc xuyến trong tay mình.
Từ canh hai, thủy đội đã cùng thủy binh lục tục sửa soạn ngựa xe, sốt sắng bày vẽ sắp đặt. Tất cả muôn loài của chốn biển sâu hôm nay đều có mặt để trợ lực cho vị chủ nhân của họ- Chúa Biển. Từng tốp nhộn nhịp mang theo lễ vật, nào thì voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, hai trăm ván cơm nếp, hai trăm tệp bánh chưng, nem công chả phượng, tay gấu gan tê, nhìn qua không sót món gì. Bọn họ đến thật sớm. Chỉ có điều..
Biên giới phía đông nam Hari Rayapuasa.
"Muôn tâu đại thánh, phía trước sức nước rất lớn ! "
Một cơn đại triều dập vào làm kiệu xe đưa rước nghiêng ngả, sơn binh vì thế được một trận hoảng hốt. Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra ? Trời đất vì sao thình lình xoay vần, mây mù âm u giăng kín lối ?
"Kẻ nào ?"
Phất tay, sơn thần liền mang sương mù quét sạch. Trong khoảnh khắc đó, đoàn quân chỉ thấy..
Một cột sóng cao hơn mười trượng.
Đứng thẳng, phiêu dật trên đầu ngọn sóng là một dáng dấp dong dỏng cao, gầy mảnh, trong gió lốc lại càng lộ vẻ đơn bạc, khiến người người thương tiếc. Người con gái đó..
"Thủy Tinh ! Mi vì sao muốn cản đường ?"
"Để nàng lưu lại !"
"Vô ích thôi. Số trời đã định. Chấp nhận đi !"
"Vì sao ?"
"Thủy thần, ngươi hẳn là rõ hơn ta đi ?"
Phải. Nàng biết.
Từ thuở khai thiên lập địa, cha rồng mẹ tiên, chưa từng nghe qua có ai là do song phụ thân sinh, lại có ai là do song mẫu dưỡng thành. Ngay khi Hùng Vương bày ra đại lễ, người tinh ý cũng nhận ra ẩn tình bên trong, hoặc là nói ai thắng ai thua đã mặc định trong một nước cờ.
Chẳng qua là.. khó chấp nhận !
"Ta mặc kệ !"
Công bằng ? Thế giới này đối nàng mà nói vốn dĩ không có công bằng.
Vì cái gì ? Kế hoạch của nàng rất rõ ràng, vậy còn chưa đủ sao ?
Người kia muốn nàng tinh thông kiêu dũng, nàng liền trở thành người học trò giỏi nhất của bậc thầy Trắc Đen. Người kia muốn nàng là người trên vạn người, là vương trong vương, nàng liền trở thành Chúa Biển. Người kia muốn nàng là một nam nhân, nàng liền nữ phẫn nam trang tòng thủy chí chung ăn khổ không hé răng mà ở bên cạnh, vì người đó mà sống chết liều mạng, thậm chí cãi mệnh trời..
Là nàng làm ác đi, nhân quả báo ứng, cả trời đất cũng không dung !
Bảy năm trời của nhân loại trong mắt thiên tiên không đáng, nhưng trong mắt người nọ, nàng đến cùng là ý nghĩa ? Nàng muốn tận mắt nhìn thấy người kia, muốn tận tai nghe được đáp án. Nàng không muốn cái mà mình nhận được chỉ là cái im lặng làm ngơ, hết lần này đến lần khác né tránh.. Chông chênh đến khó thở. Mệt mỏi và vô định.
Đã từng một mực bỏ rơi nàng một lần, không có nghĩa không có lần thứ hai buông tay..
Nàng, Thủy Linh Lung, đã làm sai điều gì ?
Che lại xúc động, nàng dùng một quyền đánh qua, lập tức nghe thấy đối phương nồng đậm căm phẫn mà cảnh cáo :
"Là ngươi không nói lý trước. Đã như vậy. Đừng trách người khác vô tình !"
Tiếng huyên náo càng lúc càng mãnh liệt. Nhà nhà lo sợ, người người run rẩy.
Allahu Akbar ! Allahu Akbar !
Là Thủy thần ! Là Thủy thần ! Chắc chắn họ sẽ không còn đường sống !
Khun Chang dắt tay trẻ nhỏ chạy ra khỏi nhà nhưng không biết chạy đi đâu, vừa lúc gặp được Tum Tiêu đang ôm đầu thống khổ, không ngừng tự hỏi:
"Làm thế nào bây giờ ?"
"Làm thế nào bây giờ ?"
Xa xa tiếng nước càng lúc càng gần. Mà phía trước thì.. Than ôi, tất cả đều sắp sửa chìm trong bể nước !
Giữa lúc cấp bách, đâu đó truyền đến tiếng trưởng làng hét lên:
"Chạy đến Kapurayam ! Mau ! Mau !"
Một trận lôi kéo. Dân chúng như ong vỡ tổ mà chạy về hướng chân núi.
Phía sau chỉ còn nghe tiếng eng éc thảm thiết của chó mèo cùng ngan ngỗng trâu bò, vốn là những vật không thể mang theo để cùng chạy nạn.
Đã định phải chết !
Tiếng oán thán ngút trời.
Ngày này, mười tám thôn làng phía đông đều đã mất dạng trong bể nước. Nhà cửa không còn một chút vết tích, người chết không đếm xuể. Từ trên đỉnh Kapurayam nhìn xuống, cả một dải đất màu lam nhạt trước kia, nay chỉ còn thấp thoáng ngọn cây si đầu làng. Cả vùng Tengkolok trải dài đến Songkok ngập trong tiếng khóc than ai oán bất kể ngày đêm.
Giang sơn một mối - một màu tang thương.
Chứng kiến khung cảnh đau buồn đó, từ ngoài điện ngọc, thiên binh vội vàng chạy vào bẩm báo, thì nghe được một lời trầm ổn mệnh lệnh rằng:
" Phò trợ Sơn thần."
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cuồng phong không ngừng rít gào.
Trên trán nàng, sợi tóc dài ẩm ướt bết lấy khuôn mặt. Cánh môi tái nhợt, nàng nâng tay lau lấy gò má, mới phát hiện đã sớm phủ đầy lệ !
Nàng khóc ?
Đau lòng ? Một chút ? Ắt là thương hại chính mình đi ?
Hiện tại.. Nàng không muốn quản, cũng không còn năng lực đi quản. Đã một ngày đêm, trận thế này đã khiến nàng hao tổn rất nhiều sức lực.
"Thủy thần, dâng tay chịu trói đi !"
Một quả núi từ dưới chân nàng xông thẳng lên. Nhanh nhẹn tránh kịp, chỉ là nàng biết nếu tiếp tục cũng không có kết cục tốt. Tựa như lần đó bọn họ vây công Lưng Cong Răng Nhọn..
Nhưng nàng đã không thể dừng lại. Ngay từ khi bắt đầu, đã định nàng không có đường lui !
"Tiếp chiêu !"
Một cột sóng cao hơn mười trượng bắn vọt sang đối diện. Mắt thấy đòn đánh tới, Sơn Tinh một tay dâng lên quả núi, chắn ngay trước mặt, kịp thời bình yên vô sự, không chút khó khăn đã tránh thoát một đòn công kích này của nàng. Như vậy.. Trong lòng nàng thầm kêu "không ổn".
Lập tức từ phía sau một tiếng "Ong" vang lên, tiếp đó, đất đá không ngừng rung chuyển.
Nàng lập tức vận thân thủ tạo ra kết giới, chỉ là sức lực ngày càng mỏng, kết giới càng lúc càng thu hẹp. Liền sau đó..
Đau. Nặng. Mơ hồ. Tăm tối.
Một khắc đó, trước mắt nàng tối sầm, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng thuộc hạ gào thét ở hai phía tả hữu.
"Chúa Biển !"
“Thế tử !”
Một ngụm máu tươi phun trào..
Đây là đâu ? Nhưng chắc đã không phải là điện Văn Lang.. Vậy là nơi nào ?
"Thế nào ?"
Nhàn nhạt. Tanh tưởi. Vị huyết tinh còn vương trên khóe miệng. Vị giác mằn mặn. Mở mắt một lần nữa, nàng mới thấy người đến là ai.
"Thủy Linh Lung. Ta thật không hiểu ? Vì cái gì ?"
Một tay nâng lên cằm của nàng, đồng tử như hai hòn than đảo quanh, ánh mắt hắn mang theo vô hạn mỉa mai cùng chế giễu.
"Đáng sao ?"
Trong lời nói đích xác là châm chọc ác ý, cùng với.. ngón tay hắn không ngừng trêu đùa hai cánh môi anh đào.
Vốn là nàng đã vô lực phản kháng.
"Sơn Tinh, ngươi không được vô lễ với thế tử !"
Ông Rùa lên tiếng ngăn cản. Quy Thừa Tướng vốn là một con rùa sống qua nghìn năm. Mẫu thân mất sớm, nàng không có anh chị em nào khác. Ngoài phụ thân, Quy Thừa Tướng là người duy nhất đối xử tốt với nàng.
"Thế tử ~ à thì Thế tử~.."
Sơn tinh cười sang sảng, sau đó liền khôi phục ánh mắt sắc bén, nói với Quy Thừa Tướng bằng một giọng uy hiếp.
"Ngươi thừa biết từ sau ngày hôm nay nàng chính là kẻ mang trọng tội trong tam giới !"
Quy Thừa Tướng liều mạng chắn trước mặt nàng, đầu vai run rẩy, không hiểu vừa rồi là tức giận hay sợ hãi. Mà thấy một màn như vậy, Sơn Tinh cũng liền cao hứng buông tha cho, quay đầu, phân phó thuộc hạ.
"Tiếp tục nghiêng kiệu hồi điện !"
Thiên binh thiên tướng trăm miệng một lời:
"Đức Thánh Tản thượng lộ bình an. Mọi việc còn lại cứ để chúng thần thu xếp."
Lại một trận thổ huyết, nàng vô lực quỳ rạp trên mặt đất, vô thức thừa nhận, cảm giác có một ánh mắt rét lạnh nào đó quét qua. Cũng trong thời khắc ấy, Sơn Phụng Thiên hướng về phía xa giá, toan cưỡi bạch hổ lên đường, dường như nhớ ra gì đó, liền hướng thiên binh thiên tướng, lớn tiếng tươi cười :
"Hôm nay là hỷ sự của ta, đa tạ các anh em đã giơ tay tương trợ !"
Tiếp đó, quả nhiên, liền mỗi người một câu, không ngừng chúc tụng !
Quy Thừa Tướng sắc mặt đại biến, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía Thủy Linh Lung.
Tiếc rằng ngay từ đầu, tóc dài đã che khuất toàn bộ khuôn mặt của nàng. Một phen cẩn thận tìm tòi, mới phát hiện móng tay nàng đang không ngừng cắm xuống mặt đất. Bởi vì quá dùng sức, mười ngón đều đã tái nhợt một mảnh xanh trắng.
"Sơn đại tướng quân, phu thê nhất sinh nhất thế !"
"Bách niên giai lão !"
"Vĩnh kết đồng tâm ~a."
"Con đàn cháu đống !"
Một lời lại một lời nối tiếp.
Sơn thần cũng sắp chết chìm trong trong cơn mưa tâng bốc rồi. Cuối cùng chăm chú quan sát một lượt, lại tỉ mẩn đánh giá qua, Sơn Phụng Thiên hài lòng nhìn thấy biểu hiện của một người nào đó, khóe miệng không tự giác hiện lên một độ cong hoàn mỹ, liền phất tay áo rời đi.
Tiếng cười nói nhiễu loạn, đám đông ngươi một câu ta một câu, hận không thể nhiễu loạn một hồi khung cảnh thái bình thịnh thế năm nay.
"Quả nhiên là một đôi kim đồng ngọc nữ." Một lạc tướng cảm thán.
Sau đó, người ta thấy một cô gái đầu đội hồng sa được Sơn Phụng Thiên dìu đỡ bước lên xa giá liên hoa, cỗ kiệu không người đỡ nhưng huyền phù trong không trung, phía đầu có hai tiểu tiên đi trước dẫn đường, giữa những cánh hoa hé mở, người ngồi thoạt trông như một vị bồ tát uy danh bất định đang trên đường du sơn ngoạn thủy.
"Xem kìa." Một bô lão bên cạnh vị lạc tướng lúc nãy cũng gật đầu tán thưởng.
Suối tóc đen dài khinh phiêu trong gió. Lá thu rơi bảng lảng xoay vòng.
Chúng dân cùng lạc hầu lạc tướng nghiêm trang phủ phục bên đường, im lìm chết lặng.
Huyên náo xa dần. Mọi người còn đang bàn tán rôm rả, cho nên vừa rồi không có ai để ý đến một góc rất nhỏ màn che được kéo lên. Chỉ còn một trận khói bụi mù mịt..
Ở một góc khuất vắng vẻ không ai có hứng thú nhìn tới, một người gắng gượng chống đỡ thân mình ngồi dậy.
Nàng đây là còn thở sao ?
Máy móc nâng lên khóe miệng, tận lực mỉm cười, ý bảo người bên cạnh không cần lo lắng. Dĩ nhiên, vô duyên vô cớ đả thương người, một phen gây gió góp bão, cướp người không thành, bản thân lại trọng thương, kết cục sau đó.. nàng ngay từ đầu cũng đã đoán trước...
"Uống chút nước !" - Quy Thừa Tướng nhỏ giọng. Đôi bàn tay nhăn nheo. Một tay vuốt tóc nàng, một tay cầm chiếc muôi đồng đặt lên ngang với cánh môi sen.
Khi đôi môi khô nứt vừa chạm được thành chén, từ sau lưng truyền đến một lời cộc lốc bén nhọn:
"Thế tử, mạo phạm."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)