*
“Này Tu Bồ Đề, đã bao giờ ngài trải qua cảm giác này chưa ?
Bị lãng quên bởi người ngươi luôn luôn tâm niệm.
Bị bội phản bởi người ngươi luôn tin tưởng.
Nhận ân huệ từ chính kẻ thù của ngươi.”
*
“Này hiền triết, đã bao giờ ngài nghe qua điều này chưa ?
Sinh từ đâu tới, tử chẳng về đâu ?
Thế nào là “ uổng công đến mà chẳng ích gì ” ?
Khổng, Mặc cố chấp cái "hữu" (có). Lão, Trang chìm đắm cái "vô" ( không ), sách vở thế tục không phải là phép giải thoát.
Chỉ có Phật giáo là không chấp không và có liễu thoát sinh tử, nhưng phải tu trì giữ giới tinh tiến. Lại phải tìm người thiện trí thức ấn chứng mới được.
Lạ thay ! Lạ thay ! Tại sao lại nói các chúng sinh đều có trí tuệ của Như Lai mà vẫn ngu si mê hoặc, không thấy, không biết ?
Làm sao lìa bỏ vọng tưởng chấp trước để tự mình thấy được trí tuệ rộng lớn của Như Lai, được lợi ích an lạc ?
"Kiến tính thành Phật" ( thấy được bản tính thì thành Phật ) nghĩa là thế nào ?”
*
“Ha ha, Thánh Quân !
Nếu là Phật nói thì tại sao trong kinh Văn Thù lại nói: “Ta ở thế gian bốn mươi chín năm chưa nói một chữ dạy người” ?
Vả lại cổ nhân nói nếu tìm văn để làm chứng thì càng thêm ngưng trệ: khổ hạnh mà cầu Phật là mê muội, lìa tâm cầu Phật thì đó là kẻ ngoại đạo.
Cứ nắm chấp cái tâm mà coi là Phật thì đó là Ma quân.
Nếu nói Như Lai có thuyết pháp điều gì thì tức là phỉ báng Phật.
Khắp mọi nơi chẳng đâu không phải là tâm Phật.”
*
Lại nói:
"Giữa thế gian này, ai là người sẽ chấp nhận một người thiếu toàn thiện là tôi đây ?"
*
"Bớ thủy thần, này hải nữ,
Khi chọn cho mình một cuộc sống lương thiện để đi qua cuộc đời này, kẻ đó như phải một mình chống lại biển người, mặc giáp mang khiên ra đi, quyết tâm sẽ không thất bại.
Có người vừa ra khỏi cửa, vừa nhận lấy vài tổn thương ác ý đã khổ sở quay về, đã đau lòng bỏ cuộc, chẳng màng thế sự.
Có người đi được nửa đường, không chịu nổi sự khắc nghiệt của nhân gian khói lửa, rồi cũng hối hận hồi đầu, thả trôi tuyệt vọng.
Có người giữa đường đánh mất chính mình, trở thành người cay nghiệt như thói đời đen bạc, oán hận khôn nguôi bi thán tiến bước, không trở lại được như ngày trước nữa.
Có người đã đi qua bao nhiêu trong đục hồng trần, nếm trải hết vô thường tàn khốc, chế ngự cả vô thần ung độc, cho nên, giữ lại được đôi mắt sáng lãng thong dong.
Đường còn dài còn dài.
Ta phảng phất dáng dấp của hết thảy lữ khách kể trên, từng người từng người một. Trong ta, một kẻ thất bại nhưng không chấp nhận thất bại.
Mặt trời đằng tây còn chưa khuất dạng.
Ta không bỏ cuộc. Người cũng đừng bỏ cuộc ! "
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)