Núi Trời.
Núi Trời nằm ở một nơi nào đó kề cận Hy Mã Lạp Sơn huyền thoại, cách rất xa Đông Hải, càng đừng nói đến Văn Lang.
Vách núi dựng đứng. Xa xa, mỏm đá sừng sững, biển trời mênh mang. Non nước một màu xanh non bắt mắt.
Không khí thường ngưng trọng hơi nước, vì lẽ này, cảnh vật lúc nào cũng phủ lấy một tầng mờ ảo, từng hốc đá khe núi ẩn nhẫn trong khói sương. Phảng phất mộng ảo, phảng phất ưu thương, lại mang một nét cổ kính hoài niệm trong kinh sách Vệ Đà, qua những áng thơ Mahabrahata ma mỵ, lại tựa như tiên cảnh Langka mà phàm nhân hay nhắc tới. Cảnh sắc thiên nhiên hùng vĩ, cỏ cây xanh tươi, huyễn họa như có như không, hư hư thực thực, nao nao lòng người. Chỉ là.. Nơi đây quanh năm không thấy được ánh mặt trời !
Thi thoảng, từng cánh hoa tử sắc từ trên không trung rơi xuống, ghé đến chỗ nàng, đôi khi còn bám vào suối tóc mây bồng.
Ngô đồng sao ? Nàng đoán những cánh hoa tả tơi trong gió này đã rơi từ một chỗ nào đó trên đỉnh núi, nơi đó còn tồn đọng một ít thổ nhưỡng màu xám mỡ, cây cối vẫn có thể nương vào đó bám rễ, dựa vào đó sinh trưởng. Nhưng thật ra, nàng chỉ có thể phán định qua suy đoán.. Từ góc độ của nàng hiện tại mà nói, căn bản là nhìn không tới !
Gần đây, bởi vì mật độ hoa rơi mấy ngày này càng lúc càng dày. Cho nên nàng biết được một chuyện: Bấy giờ đã là giữa hè.
“Keng.”
Nâng tay khẽ khua động mớ xiềng xích, cỗ âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai.
Chừng ấy năm trôi qua, cũng chỉ có lời tự hỏi của nàng và thanh âm đơn điệu này tồn tại qua ngày. Mặc nhiên sẽ không còn loại âm thanh nào khác. Khẽ động lấy đôi chân tê dại, ít ra nàng còn cảm nhận được một chút tri giác. Không biết đã qua bao lâu, đôi chân bị đè dưới quả Núi Trời này ? Một năm, hai năm, trăm năm ? Có lẽ, từ lâu nàng đã bỏ qua vấn đề như thế..
Một đạo hàn quang lục sắc quẩn quanh.
Không cần mở mắt, nàng cũng rõ người đến là ai, nhưng nàng thờ ơ, không muốn mở miệng. Đối phương cũng chưa có động tĩnh gì, cho nên bầu không khí cũng vì thế đột nhiên trở nên tột cùng quỷ dị. Yên lặng đến mức có thể nghe được đến tiếng cánh hoa rơi. Nếu như vẫn bảo trì được trầm mặc như cũ, căn bản trên ngọn núi này, một người, hai người so với không người cũng chẳng có gì khác biệt.
"Linh.. Khỏe không ?” Ngập ngừng vẫn là hỏi ra miệng. “Chú biết, con vốn là đã tỉnh.”
Người đàn ông vạm vỡ, một thân giáp bào chói mắt, trường kiếm trên vai óng ánh, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, một điểm cũng không bỏ sót, khóe miệng khẽ cong, nụ cười như có như không.
“Đấng cửu ngũ vĩ đại, chúa tể của biển sâu, ngọn gió nào đã mang Ngài đến đây ?”
Nàng chợt mở mắt, trong ngữ khí không mang độ ấm, cũng là hỏi mà càng nhiều hàm ý châm chọc.
"Chú đến để hỏi con một chuyện !"
"Hải vương, ngài không cần săn đón ! "
Ánh mắt thâm trầm khẽ đảo một cái, vẫn giọng nam đó, vẫn ấm như ngày trước, như ngày nàng còn thơ bé :
"Thủy thánh thân yêu của chú, búa Trời với nhà chúng ta quả không gì quý hơn. Con đã lưu vật báu ấy ở đâu, hãy nói cho chú biết ?"
Nhà ? Khóe mắt đột nhiên co giật.
Nàng thật muốn biết năm đó là ai đan tâm vứt bỏ "nhà" mình ? Nàng thật muốn hỏi rõ năm đó là ai nửa mắt không thèm liếc tới anh em, vợ con và người mẹ già tóc bạc ? Là ai năm đó phất áo ra đi, bỏ lại một câu “đời này ta cũng không có cái "nhà" này" ? Sau đó quay về, không phải để hối lỗi, mà là để hủy diệt. Toàn bộ.
“Một dao” đó vẫn đang âm ỉ rỉ máu trong lòng phụ thân. Phần nàng, một bụng tâm sự cũng không muốn so đo với người trước mắt này. Huống hồ, hiện tại..
"Con trẻ thật sự không biết. "
Nhìn thấy một Thủy Linh Lung thẳng thừng cự tuyệt, sắc mặt người nọ càng lúc càng khó xem.
"Cá nhỏ ? "
Vờ như kiên nhẫn hỏi, thế nhưng ánh mắt đã phản bội hắn.
Một tiếng "Cá nhỏ" này suốt bao năm đã không còn nghe thấy, vừa nghe lại khiến nàng không hiểu sao tâm có chút khó nhịn, có bi phẫn, cũng có chán ghét.
"Chú, con trẻ đúng là không biết."
"Thật không còn gì để nói ?"
Nam nhân bất động nhìn nàng, nhưng đã không còn có thể bình tĩnh như lúc trước. Nhận được cũng chỉ là sự yên lặng của nàng, hắn cố gắng lần cuối, nặn ra tươi cười.
"Không vội, Cá nhỏ khi nào lại nhớ ra liền cho bổn vương biết."
Một đạo lục quang sáng chói.
Lúc nàng một lần nữa mở ra mắt, người đã không thấy. Ngửa mặt. Trên hai má, dòng chất lỏng lành lạnh chậm rãi chảy xuống, mới biết chính mình là đang rơi lệ. Nàng khóc ? Lý do ?
Rất đơn giản !
Hắn không làm gì được nàng, không có nghĩa hắn không có điểm yếu của nàng !
Những tháng ngày nàng ở dưới Núi Trời này chịu tội, cũng là những ngày tháng ở Đông Hải điện, Đông Hải Long Vương bị giam lỏng. Bởi vì mấy năm qua, trần gian mưa thuận gió hòa, Ngọc Hoàng đều không có phương pháp nào can thiệp, cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Dẫu sao đây cũng là chuyện nội bộ gia tộc. Ngoại nhân không thể đưa ra luận đề, mà thiên chế cũng vô pháp nêu lên chính kiến.
Thế nhưng.. Nàng năm đó đã suy nghĩ cho phụ thân sao ?
Vì một quyết định của chính mình mà dẫn tới kết cục này !
Nàng sai lầm cũng không hối, chỉ là.. Phụ thân không nên có một kết cục như vậy..
Vì cái gì ?
"Cá nhỏ, con gái cũng không cần phải tinh thông đao pháp, binh thư ~ Xem kìa, bằng tuổi ngươi, họ nhà Cua đã sắp ẵm cháu !”
"Ui, thích như vậy ? Thì cứ cầm đi, cha cũng kêu Quy Thừa Tướng rèn cho con một cái ~ !”
"Đừng có gấp như vậy ! Râu của cha cũng sắp bị bây kéo rụng hết rồi !”
Không xem nàng là một bé gái mà đối đãi..
Kể cả lúc đó..
Bên tai truyền đến những lời quan tâm của phụ thân lúc trước, vô thức xát muối vào miệng vết thương đau đớn trong lòng nàng.
Vì cái gì ?
Phụ thân, xin lỗi..
Thực xin lỗi..
Khắc chế không được tiếng khóc của mình, đầu vai nàng nhè nhẹ run lên. Giữa lúc này, nàng cũng không nghĩ rằng có người đang tiếp cận chỗ hoang sơ nơi đây. Giữa không trung, từng cánh hoa lãng đãng rơi, không hề có điểm dừng. Mãi cho đến khi..
"Nè, chị gì ơi ? Sao lại khóc vậy ?"
Nàng ngẩng đầu. Ánh mắt to tròn của người nọ đang nhìn chằm chằm nàng, đôi môi nhỏ nhắn lộ ra quan tâm. Một bé con đoán chừng bảy tám tuổi, mình đóng khố, khoác da thú dày, chân mang giày thêu hình giao long. Ngẫm lại, nàng năm ấy lúc bước xuống núi Nưa ắt cũng bằng lứa với vật nhỏ này..
Nàng khẽ dụi mắt, cố gắng mỉm cười. Mắt cũng không chớp, đã trắng trợn nói dối :
“Không sao. Chỉ là mắt có chút khó chịu.”
"Cha em nói ăn cái này sẽ không còn thấy khó chịu nữa !”
Đều nói, con nít thuần phác ngây thơ, cũng không có một chút nghi ngờ, chỉ mới nói như vậy liền đã tin lời nàng.
Thủy Linh Lung nhìn thấy đang được đệ ra trước mắt mình là một mẩu bánh khảo. Ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt của một cô bé sơn nữ đang cười rất tươi, đôi môi đào gò má cao, lúc cười rộ lên liền lộ ra lúm đồng tiền lúm liến. Điều bản thân Thủy Linh Lung cũng không thể ngờ tới chính là bởi vì nụ cười này, mà rất nhiều năm về sau, nàng cũng chưa thể quên được hình ảnh trước mắt hôm nay.
Kỳ lạ là, dù là lần đầu gặp nhau, nàng lại cảm thấy người kia nhìn qua có chút quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở nơi nào, lại không nói được là gặp ở đâu. Cuối cùng vẫn là phủ định, bé gái này nàng không hề quen biết.
“Bé con, nhà của em ở đâu ?”
“Em ở dưới núi, ỏ.. ”
Thấy đối phương khó hiểu nhìn mình, nàng cũng chẳng rõ ra sao.
“Chân.. chân của chị là bị làm sao kia ?”
Nhìn thấy xiềng xích trên chân nàng, bé gái thoáng có chút giật mình, nhè nhẹ run rẩy.
“Chỉ là đang bị phạt mà thôi. Cũng giống con nít như em, những khi không nghe lời sẽ bị cha mẹ phạt, ha ha... ”
Nàng cười nói thật nhẹ nhàng, tựa như hai chữ “trừng phạt” này không phải tra tấn, mà gần như là một trò vui.
“Xì, cha em mới không phải cha chị.. Máu lạnh !”
Đột nhiên nghe nhắc đến phụ thân, tươi cười trên môi nàng cũng vụt tắt. Thoáng thấy mặt Thủy Linh Lung chợt đổi sắc, bé gái sợ sệt hỏi :
“Chị nè, chị khó chịu sao?”
Đúng kiểu như bà cụ non, bé gái một tay chống cằm tư lự.
“Nhất định là bị sâu răng. Cha nói ăn đồ ngọt không tốt. Quả nhiên...”
Nàng chính là cực độ bất ngờ mà nghe được một kết luận như vậy, liền vẫy vẫy bé con, mỉm cười.
Bé con nhà nào đó cũng thản nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Thủy Linh Lung, không có làm ra một chút phòng bị, ghé tai vào sát miệng Thủy Linh Lung, chờ nàng nói ra mấy lời vụn vặt linh tinh nào đó, bởi vì sợ nàng đau răng nếu động đến khớp hàm sẽ có chút khó khăn.
Thật không ngờ vừa ghé vào, hai má bầu bĩnh đã bị người gắt gao ngắt véo cho sắp biến dạng rồi (!)
“Ui~ Con nhà ai mà cưng thế này ~”
Bé con nhà nào đó ai oán nhìn nàng, ánh mắt ươn ướt đáng thương. Còn nàng, vẫn là hí mắt tinh ranh nhìn đến bộ dạng của nó. Chột dạ.
Ỏ ? Chỉ tại cưng quá dễ thương thôi ! Chị cũng hết cách !
Bị nàng đối xử như vậy, người nọ phụng phịu, xoa lấy hai má đã đỏ phồng như hai quả đào, một phen rống giận kết tội :
“Cái.. Xấu xa ! Người ta sẽ không thèm để ý tới chị nữa~ !”
Sau đó ào ào bỏ chạy. Nàng nhìn theo, cười ra thành tiếng.
Song, thực sự thì, người nọ cũng không có ý định rời khỏi, vừa đến vách đá phía trước đã dừng lại, ngồi phịch xuống. Bộ dáng giận dỗi, chốc chốc lại ném cái nhìn chằm chằm về phía nàng. Sâu trong mắt, từ đầu tới cuối thủy chung một bộ “Mau xin lỗi ta đi a~ Mau giữ ta đi~”.
Nàng sống chết nhịn cười đến nỗi đỏ gay cả mặt, trời biết, bụng nàng đau không chịu nổi.
“Chị sai rồi ! Chị sai rồi ! Em gái đừng giận, đừng giận ~ Được không ?”
Nói xong còn vờ ra vẻ đáng thương vô tội, chỉ thiếu một bước nước mắt ngắn dài nữa đi (!)
Thật may, trời sinh Thủy Linh Lung quả có thiên phú diễn xuất, nếu không phải là bởi vì không có ai cổ vũ nàng hoạt động nghệ thuật, nàng nhất định sẽ là ngôi sao sáng trong làng hí kịch, hoặc cũng là bậc thầy kịch nghệ cung đình.
« Núi Trời » xuân hạ thu đông tiếp diễn không ngừng.
Từ khi có người bạn nhỏ trẻ con này, cuộc sống của nàng khác trước rất nhiều. Ít nhất không còn bi lụy, thỉnh thoảng có nhớ đến chuyện cũ, nhưng là thoáng qua.
Suốt những năm tháng ấy, ngươi ca ta hát, ngươi trêu ta đùa, ngươi giận ta dỗi, ngươi gạt ta ta sẽ không thèm để ý ngươi~. Không ai để tâm rằng khoảng thời gian đẹp đẽ này bắt đầu khi nào, kết thúc khi nào. Cũng không ai bận tâm mình là thân phận gì trong mắt đối phương.
Là bằng hữu ? Là thân tình, Là tri kỷ ? Vô luận là tình cảm gì.
Cảm xúc đó quả chân thật đến nỗi có lúc khiến nàng có chút hoài nghi, bọn họ đây là có quen biết mà chẳng phải là hai người xa lạ.
Chầm chậm kinh qua, vô thức thừa nhận, sau này đối với bọn họ mà nói, những ký ức này, những năm rất lâu về sau, chính là phải dùng hai từ “hoàn mỹ” để hình dung.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)