Bách Hợp Tiểu Thuyết

HẠ

56 0 0 0

TRÍ MẠNG | HẠ

 

“Lưu Luyến, tôi muốn khuyên cậu, không nên giữ lấy thứ không thuộc về mình.”

 

Thứ không thuộc về mình?

 

"Nếu cậu chăm sóc chị ấy như chị gái, tôi rất hoan nghênh, nếu như không phải…”

 

Tình cảm của tôi, trong mắt các người là tu hú chiếm tổ, thừa cơ mà nhập?

 

Trên đường về nhà Lâm Sở Bình, Lưu Luyến vẫn đút tay vào túi quần, vừa đi vừa cúi đầu.

 

Câu nói ban nãy của Vương Tử Tuyền cứ quanh quẩn bên tai nàng, “Bên cạnh chị ấy còn có người thích hợp hơn cậu nhiều."

 

Khóe miệng Lưu Luyến nhếch lên. Quả thật câu nói đó đã đâm thẳng vào lồng ngực nàng, không cách nào phản biện.

 

Nghĩ lại thì có cả đống người trên thế giới này hợp với Lâm Sở Bình hơn nàng.

 

Rốt cuộc nàng và Lâm Sở Bình.

 

Một người mười tám, một người gần ba mươi.

 

Một người chưa từng ra khỏi ngọn núi lớn, một người phiêu bạt khắp nơi và có kiến thức rộng rãi.

 

Nghĩ thế nào cũng thấy hai người chính là hai cực bắc nam của một khối nam châm, hoặc là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau, và không phải là một đề bài mà những công thức và phép tính có thể giải quyết được.

 

Ánh trăng trở nên lạnh lùng, bước chân cắt ngang qua khiến nó vỡ vụn trên con đường lát đá.

 

Sau đó, nàng đã đến nhà Lâm Sở Bình.

 

 

Lưu Luyến đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Sở Bình đang ngủ mê man, chị ấy đã hạ sốt, hiện tại có lẽ là do tác dụng của thuốc.

 

Nàng tắt đèn, nhẹ nhàng đến và nằm bên cạnh Lâm Sở Bình.

 

Chiếc giường quá bé nên chân nàng khó tránh khỏi việc cọ qua cẳng chân của Lâm Sở Bình, cẳng chân chị ấy giống hệt một dải lụa.

 

Nhưng Lưu Luyến nhanh chóng lấy chân ra, trái tim đập thình thịch trong bóng tối, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng còn vương trên ngón chân út.

 

Dù thế nào đi chăng nữa thì việc tranh thủ lúc Lâm Sở Bình bệnh đến mức mê man để chạm vào cô là chuyện không nên. Để ngày mai có đủ sức để chăm sóc Lâm Sở Bình, Lưu Luyến hy vọng bản thân mình có thể ngủ thật nhanh.

 

Nàng nghĩ Lâm Sở Bình sẽ không nghe đến, khe khẽ nỉ non: “Lâm Sở Bình."

 

"Em thật sự muốn được ở bên chị.”

 

Nàng đưa lưng về phía Lâm Sở Bình, cẩn thận chừa ra một khe hẹp giữa mình và Lâm Sở Bình để cơ thể nàng không đụng vào người chị ấy, nhắm chặt mắt.

 

Mơ màng một lúc lâu, Lưu Luyến lại chẳng ngủ được.

 

Nàng cứ cảm thấy hơi thở của Lâm Sở Bình như đang phả vào gáy nàng, khiến cả người nàng ngứa ngáy. Trong bóng tối, nàng trợn mắt, sau đó nàng phát hiện, hơi thở của Lâm Sở Bình thật sự đang phả vào gáy nàng.

 

Bởi vì Lâm Sở Bình đang cọ vào người nàng.

 

Từ phía sau, Lâm Sở Bình ôm chặt lấy Lưu Luyến.

 

Xúc cảm mềm mại áp lên sống lưng mảnh khảnh của Lưu Luyến, thế mà Lưu Luyến lại cảm thấy trái tim nàng đã xảy ra một cuộc va chạm kịch liệt đến mức kinh hoàng.

 

Cánh tay Lâm Sở Bình siết chặt lấy nàng.

 

Nàng nhỏ giọng gọi: "Sở Bình?"

 

Lâm Sở Bình không đáp mà ôm chặt nàng hơn, chóp mũi cọ vào gáy nàng, sau đó cả khuôn mặt của cô áp vào đó.

 

Lâm Sở Bình khàn giọng lẩm bẩm: "Thoải mái......"

 

Nhưng Lưu Luyến không thoải mái.

 

Tuy rằng không phải Lâm Sở Bình muốn làm gì đó, nhưng sự tiếp xúc của thân thể đã khơi dậy thứ bản năng gì đó trong con người.

 

“Luyến Luyến.”

 

“Em nghe…”

 

“Luyến Luyến.”

 

“...”

 

Thanh âm khe khẽ cứ vang lên trong đêm, khiến cả người Lưu Luyến nóng bừng, sợi dây cung trong đầu đứt đoạn, nàng khống chế bản thân không làm ra hành vi sai trái với Lâm Sở Bình.

 

Có lẽ trong đầu Lâm Sở Bình giờ chỉ còn mấy thứ nhão nhão, mọi sự tỉnh táo và suy nghĩ thấu đáo đã bị cơn sốt hòa tan, cô hỏi Lưu Luyến: "Có phải em muốn ngủ với chị không?"

 

Lưu Luyến im lặng, nàng chớp mắt.

 

"Có phải em muốn ngủ với chị không?" Cô hỏi lại.

 

Lâm Sở Bình nhìn nàng, cô nở một nụ cười ngây ngô.

 

Đôi mắt mềm mại đẫm nước, con ngươi như tỏa sáng do cơn sốt, hệt như đang mỉm cười và liếc nàng. Cả người cô phát ra hơi nóng, nhưng cũng vì nóng nên cái cổ lỏng lẻo của chiếc áo thun bị kéo xuống.

 

Cũng không nhìn thấy thứ gì đó, chỉ là thần thái ấy khiến Lâm Sở Bình ngày càng quyến rũ.

 

 

Lâm Sở Bình bị sốt hai ngày, Lưu Luyến tìm thảo dược về nấu nước cho cô uống, một lần khiến ý thức của cô còn mơ màng hơn những cơn sốt bình thường, Vương Tử Tuyền rất lo lắng, muốn đưa Lâm Sở Bình đến bệnh viện thành phố nhưng hai ngày sau thì cơn sốt đã hoàn toàn tiêu tan.

 

Thật ra, sau cái đêm triền miên ấy, nhân lúc Lâm Sở Bình tỉnh táo thì Lưu Luyến đã từng hỏi: "Chị có nhớ đêm qua xảy ra cái gì không?"

 

"Nhớ rõ."

 

Lâm Sở Bình gật đầu: "Em đến chăm sóc chị, cảm ơn em."

 

Lưu Luyến không nói gì nữa.

 

 

Ngón tay đang kẹp thuốc của Lâm Sở Bình run rẩy: "Sao hôm nay em về sớm thế?"

 

Lưu Luyến cười cười: "Có chuyện muốn nói với chị."

 

“Em cũng vậy.”

 

Đôi tay nàng vẫn luôn đút trong túi quần jean, như thể bên trong cất giấu thứ gì đó rất quan trọng.

 

Lưu Luyến nói với cô: "Chị nói trước đi."

 

"Ừm."

 

Lâm Sở Bình chậm rãi: "Thật ra thì..."

 

Cả đời này cô đã gặp qua rất nhiều người, tiếp xúc với vô vàn loại người, cũng mang trên mình rất nhiều gương mặt nhưng cô không ngờ việc lột mặt nạ giả dối này ngay trước mặt Lưu Luyến lại căng thẳng đến thế.

 

Bởi Lưu Luyến quá trẻ tuổi, cũng quá sạch sẽ.

 

Thanh Lâm viên không giống với Bắc Kinh hay Vancouver, những kinh nghiệm mà cô góp nhặt được trong quá khứ cũng chẳng còn tác dụng, không biết sau khi biết được chân tướng thì Lưu Luyến sẽ phản ứng thế nào.

 

Nhưng cô vẫn muốn nói.

 

"Thật ra chị..."

 

Tại sao cô lại muốn nói ra?

 

Rõ ràng nếu dựa theo kế hoạch ban đầu thì sau khi Vương Tử Tuyền quay về Bắc Kinh thì cô cũng nên đi. Có lẽ Trương Lệ sẽ tự mình đến đón, cũng có thể sẽ phái siêu xe đến đón, còn nếu khoa trương hơn nữa thì có thể bao luôn cả một chiếc phi cơ để đưa cô về Bắc Kinh.

 

Nhưng hiện tại, mọi thứ đã thay đổi.

 

Cô không muốn về Bắc Kinh.

 

Thích Lưu Luyến ư? Cô cảm thấy không thể thừa nhận điều này, bởi giữa cô và Lưu Luyến có sự chênh lệch quá lớn, hơn nữa, Lưu Luyến còn quá nhỏ.

 

Nhưng cô phải thừa nhận rằng bản thân không chống cự được sức hút của cô gái này.

 

Cô không muốn có mối liên hệ với bất kỳ ai ở Thanh Lâm viên, thế nhưng bây giờ, khi đối mặt với khuôn mặt trẻ tuổi với đôi mắt hắc bạch phân minh ấy, cô cảm thấy cô cần phải nói rõ bản thân mình là ai.

 

"Nói đi."

 

Lưu Luyến cười: "Chờ chị nói xong thì em cũng có chuyện muốn nói."

 

"Được rồi, chúng ta..." Lâm Sở Bình đang định mở miệng thì một cuộc điện thoại gọi đến, sắc mặt Lâm Sở Bình lạnh tanh, bàn tay nắm chặt.

 

 

Sau khi nhận cú điện thoại kia, Lưu Luyến cảm nhận được tinh thần của Lâm Sở Bình ngày càng bất ổn.

 

“Sở Bình, chị có sao không?”

 

Lâm Sở Bình lắc đầu: “Hay là em nói trước đi, chuyện của chị lát nói sau cũng được.”

 

Lưu Luyến nghe vậy cũng thành thật: "Chị mắc nợ người kia bao nhiêu tiền?"

 

Lâm Sở Bình ngẩn người một lúc rồi mới đáp lại: "Sao lại hỏi cái này? Chẳng phải chị đã nói bạn nhỏ đừng để tâm sao, chị sẽ nhanh trả được thôi."

 

Nàng bĩu môi, vật giấu kín trong túi nãy giờ cẩn thận rút ra, bày trước mặt Lâm Sở Bình: "Đây là một vạn."

 

Lâm Sở Bình nhìn nàng.

 

"Lần trước em nói em sẽ trả tiền giúp chị, dù chị có nợ mười vạn, hai mươi vạn hay ba mươi vạn gì thì em cũng trả giúp chị."

 

Cô chậm rãi mở sổ tiết kiệm.

 

Bên trong thật sự là một vạn tệ, chính xác đến từng số lẻ phía sau.

 

Từng chút từng chút một, một đứa nhóc vị thành niên sinh sống ở thị trấn nghèo khổ như Lưu Luyến chẳng biết đã tích góp bao lâu mới có từng này.

 

Lâm Sở Bình ước lượng quyển sổ tiết kiệm trong tay, quyển sổ tiết kiệm nho nhỏ trở nên nặng trĩu: "Đây là tiền học phí mà em tích cóp sao?"

 

Lưu Luyến gật đầu.

 

"Vậy em đưa học phí cho chị thì sao em đi học được?"

 

Lưu Luyến thản nhiên đáp: "Em không đi học nữa."

 

Lâm Sở Bình đột ngột ngẩng đầu: "Em nói lại lần nữa?"

 

"Em không đi học nữa, chị đi đâu thì em sẽ đi theo đấy. Em rất thông minh, em có thể làm công và trả tiền giúp chị..." Lưu Luyến phân trần, trước kia nàng mong muốn duy nhất của nàng là rời khỏi ngọn núi này, tương lai phía sau đón chờ sẽ là rực rỡ xán lạn. Hiện tại nàng nghĩ, được ở bên canh Lâm Sở Bình, nơi đâu cũng là xán lạn.

 

Nàng còn chưa dứt lời thì một cái tát đã giáng xuống mặt nàng.

 

Lâm Sở Bình vừa nhìn nàng vừa thở dốc.

 

Lưu Luyến ôm mặt rồi cười trừ: "Sao chị giống mấy bà mẹ già thế nhỉ, mới nghe trẻ con muốn bỏ học đã gấp gáp đến thế..."

 

Lâm Sở Bình tức giận nói: "Đó là do em không biết bản thân mình đang từ bỏ cái gì."

 

Lưu Luyến nhìn thấy bả vai trắng nõn lộ ra khỏi chiếc váy xanh đang run rẩy dưới ánh trăng.

 

Nàng muốn đổi đề tài: "Lúc nãy chị muốn nói gì với em thế?"

 

Cô cắn răng cười: "Thật ra tôi muốn hỏi em đã thu dọn hành lý chưa?"

 

Lưu Luyến sửng sốt.

 

"Chẳng phải một tuần nữa em phải đi Bắc Kinh sao?"

 

"Tôi chẳng chờ nổi nữa rồi. Em cứ quấn lấy tôi mãi..."

 

"Rất phiền."

 

Lưu Luyến nhìn Lâm Sở Bình: "......."

 

"Không tin? Nghĩ mình có mị lực lắm hả? Để tôi nói cho em biết, thật ra tôi đã 30 rồi."

 

"Chúng ta cách nhau đến mười hai tuổi đấy nhóc con. Nghĩ thử đi, khi tôi 18 tuổi, em chỉ mới 8 tuổi, em nghĩ tôi sẽ có cảm giác gì với một đứa nhóc chưa dứt hơi sữa hả? Thật ngốc nghếch và phiền phức."

 

Lâm Sở Bình nói, nụ cười vẫn giữ trên môi: "Khi tôi mới quen em thì tôi thấy rất mới lạ và có chút ý tứ thật. Nhưng bây giờ tôi thấy phiền, đâu ai muốn ngày nào cũng phải làm bảo mẫu cho một đứa nhóc chứ?"

 

Lâm Sở Bình đong đưa quyển sổ tiết kiệm trong tay rồi nhét lại nó vào tay nàng một cách khinh thường: "Vậy nên, em đã thu dọn hành lý chưa?"

 

Lưu Luyến nhìn vào mắt Lâm Sở Bình.

 

Nàng cảm thấy những lời này của Lâm Sở Bình rất giả dối.

 

Trước đây, khi hai người ở chung, những nụ cười, sự run rẩy, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, tất cả những điều đó đều không phải là giả.

 

Nhưng bây giờ, vẻ mặt ngả ngớn cùng sự hững hờ và không kiên nhẫn cũng chẳng phải là giả.

 

Nếu là thế thật thì mẹ nó, kỹ thuật diễn của Lâm Sở Bình cũng quá tốt?

 

Lưu Luyến hít một hơi thật sâu, nàng xoay người rời đi.

 

Sự kiêu ngạo của thiếu niên khiến nàng không muốn ở lại đây một giây nào nữa, nàng bước từng bước rồi lại chạy.

 

 

"Tử Tuyền..."

 

Cô nghĩ xem mình nên mở miệng như thế nào, sống trong cảnh không thiếu vật chất lâu rồi, không ngờ có một ngày, những thứ đại loại như tiền bạc lại khiến cô khó xử: "Em... Có thể cho chị mượn chút tiền không?"

 

Vương Tử Tuyền sửng sốt.

 

Có lẽ cô cũng không ngờ rằng đời này cô còn có thể nghe câu mượn tiền từ miệng của Vu Văn Văn.

 

Vu Văn Văn miễn cưỡng cười.

 

Vương Tử Tuyền nhìn sắc mặt của cô, hỏi: "Chị gặp chuyện gì sao?"

 

Vu Văn Văn lắc đầu: "Chị thì có thể có chuyện gì chứ, chị chỉ muốn giúp một người bạn."

 

Vương Tử Tuyền có chút khó xử: "Em cũng muốn cho chị mượn, nhưng mà..."

 

Cô nói thẳng: "Trước khi đến Thanh Lâm trấn thì Trương tổng đã dặn em là không được cho chị mượn tiền."

 

Vu Văn Văn sửng sốt.

 

Cô lẩm bẩm: "Tại sao?"

 

Lời này hiển nhiên không phải hỏi Vương Tử Tuyền, một người trẻ tuổi như Tử Tuyền chẳng thể biết được đáp án, dường như cô đang tự hỏi, hỏi chính mình tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này.

 

Lại không ngờ một âm thanh hung ác và nham hiểm vang lên từ phía sau: "Bởi vì sợ em không quay về Bắc Kinh."

 

Vương Tử Tuyền ngẩng đầu, Vu Văn Văn quay đầu lại.

 

Sau đó Vu Văn Văn bật cười.

 

“Vu Văn Văn, em nên tỉnh táo lại, em không phải là Lâm Sở Bình, đừng mãi chìm đắm vào trong kịch bản được viết lên từ người khác.”

 

“Em quên mất lời hứa của em rồi sao, quên mất trách nhiệm của em?"

 

"Tôi không quên."

 

Vu Văn Văn đứng lên nhìn cô ta, bởi điều mà cô sắp nói rất quan trọng.

 

Cô nói: "Nhưng tôi không muốn trở về."

 

Từ trước đến giờ, gương mặt trắng như ngọc của Trương Lệ chẳng có bao nhiêu biểu cảm, lúc này cô ta cũng chỉ nheo mắt lại.

 

"Không muốn trở về?"

 

Trương Lệ lặp lại bốn chữ một cách nghiền ngẫm, cô ta đột nhiên hỏi: "Lần trước đứa nhóc mà chị đưa đến thành phố để trị thương tên là gì nhỉ, họ Lưu đúng không?"

 

Ngón tay đang dấu sau lưng Vu Văn Văn siết chặt.

 

“Vu Văn Văn.”

 

"Nếu như em muốn thứ chờ đợi sắp tới của đứa nhỏ kia không phải ánh sáng mà là vực sâu thăm thẳm. Nếu như em nghĩ rằng bản thân có thể bảo vệ được nó, khỏi bàn tay của chị, thì em cứ việc làm theo ý mình."

 

Trương Lệ lại nói, tia sét ngoài cửa sổ lại chiếu sáng khuôn mặt tối tăm của cô ta: "Tự mình quyết định đi."

 

Cô do dự rồi, sự quyết liệt trước đó giống như cành cây quá giòn sẽ dễ gãy. Tình cảm của cô giống như một con hề nhảy nhót trước mặt những người sinh ra đã nắm trong tay nửa bầu trời.

 

Trương Lệ đến gần rồi móc điện thoại ra, cho Vu Văn Văn xem một đoạn video ngắn đã được quay sẵn, cô bé với gương mặt thanh tú vui vẻ nói với màn hình: "Dì Văn ơi, cháu nhớ dì, khi nào thì dì về Bắc Kinh vậy ạ?"

 

Hình dáng đứa nhỏ bên trong video như bản sao của Trương Thiên Ái, cô bé cái chiếc răng khểnh vẫy tay cười tươi với cô, khiến trái tim của cô đau nhức.

 

“Cũng đã lâu em chưa đi thăm mộ Tiểu Ái.”

 

“Con bé đã đợi em rất lâu.”

 

 

Lâm Sở Bình biến mất, Lưu Luyến ngày đêm đi tìm, nàng dường như đã lật tung Thanh Lâm viên lên nhưng chẳng ai thấy chị ấy.

 

Giống như một cơn gió, đến trong mơ hồ, nhẹ nhàng lướt qua.

 

 

Vương Tử Tuyền không theo Trương Lệ về lại Bắc Kinh, cô nhận ủy thác của Vu Văn Văn, đến tìm Lưu Luyến.

 

“Chị ấy đã đi rồi, đừng tìm kiếm vô ích nữa.”

 

Nói rồi quay người đi, trong tay nắm chặt là tờ giấy mà Vu Văn Văn để lại cho Lưu Luyến, cô thừa nhận cô ganh tị với Vu Văn Văn, ganh tị rằng một người như Vu Văn Văn tùy tiện đến một thôn quê nghèo khó trải nghiệm nhân vật cũng vô tình có được một mảnh tình cảm tươi sáng thuần khiết.

 

Cô cùng thừa nhận bản thân cô cũng thích Lưu Luyến.

 

Thế nên cô đã giấu bức thư đó đi.

 

Tình yêu tuổi trẻ, đối với Vu Văn Văn mà nói, vừa là sự quyến luyến không rời, cũng là gánh nặng không thể buông bỏ.

 

 

Đến khi có giấy báo nhập học, cũng là Triệu Mộng đưa đến cho Lưu Luyến.

 

“Cậu biết bản thân sẽ đậu Bắc Đại ư?”

 

“Không biết.”

 

Cho dù bản thân có đậu đại học hay không, Lưu Luyến vẫn muốn đến thủ đô, bởi vì theo những gì nàng hỏi thăm được những ngày gần đây, biển số của chiếc xe màu đen đến đưa Lâm Sở Bình đi là biển số ở Bắc Kinh.

 

“Tớ nghe mọi người nói cậu chỉ điền một nguyện vọng duy nhất, còn sợ cậu không vào được Bắc Đại cơ.”

 

“Ừm.”

 

“Cậu..cậu…” Triệu Mộng không nói thành lời.

 

“Cậu chỉ biết “ừm” thôi ư, gần đây câu chuyện của những bà cô ngoài chợ đều là cậu cả?”

 

“Tại sao?”

 

"Cậu thật sự không biết?" Triệu Mộng lại kinh ngạc: "Cậu không biết cậu thi đại học được bao nhiêu điểm ư?!"

 

Lưu Luyến đáp với vẻ mặt hờ hững: “671”

 

Triệu Mộng: "......"

 

Được rồi, người con gái mà cô thích còn tàn nhẫn hơn so với gì cô nghĩ.

 

Triệu Mộng dừng một chút: "Cậu có biết Trạng nguyên của tỉnh chúng ta thi đại học được bao nhiêu điểm không?"

 

Lưu Luyến nhìn cô, lắc đầu.

 

“675.”

 

“Mọi người đều rất bất ngờ, nơi khỉ ho cò gáy này lại có một nhân tài như cậu, ban giám hiệu của trường chúng ta còn đến nhà mợ của cậu tặng quà đấy.”

 

“Tớ không ở đó nữa nên không biết.” Lưu Luyến hờ hững.

 

“Thế cậu ở đâu?” Triệu Mộng không có ý gì khác, chỉ vô tình buộc miệng, sau đó lại gãi gãi đầu, trông rất ngu ngốc.

 

“Tớ nghe nói cậu đạt 150 điểm Toán, cậu không biết đâu, thầy toán của chúng ta mừng đến điên rồi, ngày nào cũng khoe cậu với đám lớp dưới. Còn nữa, điểm tiếng Anh của cậu cũng gần như full điểm, tớ nhớ trước đây cậu học Anh văn không tốt đến mức đó.”

 

Nói đến Anh ngữ, Lưu Luyến bất giác nhớ đến Lâm Sở Bình.

 

Nhớ mỗi đêm bên ánh đèn le lói hắt vào mặt, chị ấy mang một cặp kính màu bạc, nghiêm cẩn ôn nhu giảng bài cho nàng.

 

Đâu đâu cũng là hình bóng về chị ấy.

 

---

 

Buổi tối, sau khi tan tầm, Lưu Luyến quay về phòng trọ.

 

Căn nhà này là do nàng thuê ghép, chỉ một gian phòng nhỏ nhưng lại có đến bốn chiếc giường cao thấp đủ loại, giá thuê chung với mọi người thì rẻ đến mức choáng váng.

 

Tuy nàng có thể kiếm được một chút tiền ở công trường, nhưng vì nàng muốn tiết kiệm được nhiều tiền nên mới chọn thuê giá rẻ thế này.

 

Lúc này nàng đã tắm xong và nằm nghỉ trên giường. Mấy người phụ nữ ở chung phòng với nàng đều làm việc ở quán gội đầu và vẫn chưa về nhà.

 

Cửa sổ hé mở, hương hoa ngào ngạt giữa hè len lỏi vào trong. Một tay Lưu Luyến gối dưới đầu, một tay đặt trên bụng, nàng nghĩ mùi hương đặc biệt trên người Lâm Sở Bình chẳng giống với những bông hoa này chút nào.

 

Nàng làm thêm ở công trường cũng vì hai lý do, một là tiết kiệm tiền, hai là tìm người.

 

Nàng đã hỏi mấy công nhân đó xem có ai gặp Lâm Sở Bình hay chưa.

 

Nàng không có điện thoại, cũng không có bất kỳ tấm ảnh nào của Lâm Sở Bình. Nhưng nàng tin rằng, với dáng vẻ của Lâm Sở Bình thì chỉ cần có người từng gặp thì sẽ hiểu rằng người mà nàng đang nhắc đến chính là cô.

 

Nhưng mà, không có.

 

Không có ai gặp Lâm Sở Bình cả.

 

Lâm Sở Bình biến mất như một đám bọt biển, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16