Bách Hợp Tiểu Thuyết

TRUNG

83 0 0 0

TRÍ MẠNG | TRUNG

 

Vài ngày sau, mợ của Lưu Luyến lại đến trường học gây sự, ép nàng làm thủ tục thôi học. Thầy giáo chủ nhiệm mặc dù tiếc nuối cho một tài năng trẻ nhưng cũng chỉ biết thở dài. Quan niệm cổ hủ ở nơi này, con gái gả được tấm chồng tốt là được, không cần phải học cao.

 

Bạn bè xung quanh chỉ trỏ đùa cợt: “Lưu Luyến, nhớ mời tớ đến ăn kẹo hỉ nhé!”

 

“Các người nói Lưu Luyến kết hôn cùng ai?”

 

“Là Đỗ Khải trên thị trấn kia á, không phải hắn ta mới ra tù sao?”

 

“Bởi vậy mới nói, nhưng nhà hắn giàu, Lưu Luyến thật có phúc.”

 

Từng câu, từng chữ rơi vào trong đầu của Lưu Luyến, nhìn những bạn học đã cùng mình gắn bó, không có giá rét nào lạnh bằng lòng của con người.

 

Triệu Mộng chạy vội đến, hơi thở gấp gáp nắm lấy bàn tay của Lưu Luyến: “Lưu Luyến, cậu thật sự phải kết hôn sao?”

 

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Mộng, Lưu Luyến rốt cuộc cũng có chút an ủi: “Tớ không sao, yên tâm đi.”

 

 

Mùa hè năm đó, cái nắng gay gắt thiêu đốt như sa mạc và bên kia Đại Tây Dương cũng không ngoại lệ.

 

“Văn Văn, cười lên cái nào.”

 

“Văn Văn, em định ở đây bao lâu, em không có ý định trở lại Bắc Kinh à?”

 

“Vancouver quả thực rất tốt, Bắc Kinh cũng không tệ, nếu lo lắng về chỗ ở em có thể đến đây sống chung với chị.”

 

“Văn Văn, quay xong bộ phim này chị chuyển đến sống cùng em nha, tay nghề của chị rất tốt, em cũng không cần phải ăn ngoài nữa, không tốt cho sức khỏe.”

 

“Đừng sợ, không phải lỗi tại em, đừng tự đổ lỗi cho bản thân, có được không? Hứa với chị, chăm sóc bản thân, đứa bé… nếu rảnh…có thể thay chị đến thăm nó, còn nữa, em, đừng sống mãi trong quá khứ, nhất định…nhất định phải đi về phía trước.”

 

“Thiên Ái.”

 

“Thiên Ái, tỉnh lại đi, chị mau tỉnh lại cho em.”

 

“Cầu xin chị.”

 

 

Trên lầu.

 

Lông mi khẽ rung, bên góc mặt tinh xảo, là một dòng lệ đổ xuống.

 

Vu Văn Văn mơ thấy mình đến hòn đảo đó, đi dọc theo con đường nóng nực và bước vào một ngôi nhà. Cô nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, hết tiếng này đến tiếng khác, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng dỗ dành dịu dàng của một người phụ nữ.

 

Cô chậm rãi đi lên lầu.

 

Sàn nhà gỗ thỉnh thoảng có tro bụi rơi xuống, trong tay cô có một ngọn nến, ngọn lửa chập chờn khi cô bước đi. Cô đẩy cửa ra, ánh nến lọt vào trong phòng, in bóng cô gái nhỏ trong góc lên tường.

 

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, mặt mày non nớt lại thanh tú, mang theo chút nghi hoặc và sợ hãi nhìn về phía cô.

 

Giống hệt như ánh mắt của cô lúc nhỏ.

 

Một tiếng nói nhè quen thuộc bên tai: “Văn Văn, em vẫn còn sợ tối ư?”

 

“Lại đây, đừng sợ.”

 

“Văn Văn là ngôi sao nhỏ xinh đẹp, luôn luôn mỉm cười, không sợ bóng đêm…” Giọng ca êm ả của Trương Thiên Ái đưa cô vào giấc ngủ.

 

Cha mẹ của cô ly hôn lúc cô chỉ mới bốn tuổi, sau khi giành được quyền nuôi con thì người cha đưa cô cùng người vợ mới của mình về quê sinh sống trong một làng chài, cả một năm trời, cô gái nhỏ không được nhìn thấy mẹ. Người mẹ kế đối xử với cô khá tốt, bà ấy bị cha cô lừa gạt, bà không biết bản thân mình là kẻ thứ ba.

 

Cô nhớ rất rõ khi đó bà ấy ôm cô với cái bụng to tướng của mình, bà nói rằng con yên tâm, dì sẽ xem con như con ruột của dì.

 

Lòng cô nghĩ rằng sao có thể?

 

Sau đó bà ấy sinh một đứa bé, đó là một bé gái rất đáng yêu, nằm trong nôi đá tung đôi chân trắng nõn mũm mĩm, mẹ kế lắc lắc nôi nói với bé: "Văn Văn, đây là em gái của con."

 

Sức người có hạn, nhất là khi phải chăm sóc trẻ sơ sinh và một đứa con nít chưa đến 5 tuổi cùng lúc, người cha ấy lộ ra bộ mặt thật, tối ngày rượu chè cờ bạc, thỉnh thoảng nghe vợ than vãn nên ông trút giận lên người của Vu Văn Văn.

 

Đứa con gái trói buộc, con vợ trước, phá hư hòa khí gia đình.

 

Trước khi lên tàu đi đánh bắt, ông ta nhốt cô trên gác mái ngọn hải đăng, mẹ kế hỏi thì nói đưa đi nhà trẻ rồi. Gác mái không có đèn, ban đầu cô sợ hãi không ngừng gõ cửa, chẳng may mùa hè năm ấy gió biển quá lớn, cùng với mưa bão cuồn cuộn, tiếng kêu cứu và gõ cửa đều bị tiếng gió nuốt chửng, cô cuộn mình trong bóng tối mà không nhìn thấy một tia sáng nào từ bầu trời.

 

Người cha bỏ sẵn một ít thức ăn và nước uống nhưng chỉ đủ cho cô cầm chừng. Rất lâu về sau, khi cô không phân biệt được bản thân đang ở nơi nào thì có một người mở cửa căn phòng đó ra, khẽ nắm lấy tay cô, cô dường như đã thấy một ngôi sao rất đẹp.

 

“Chú gì ơi, ở trên này sao lại có người?”

 

Mẹ kế biết được sự thật, bà không đành lòng để cô bị cha ruột dằn vặt liền gọi mẹ của cô đến đón cô về. Ngày Vu Văn Văn cùng mẹ ra sân bay, cô bé đó cũng đến, cô bé đó nói với Vu Văn Văn rằng: “Em gái xinh đẹp, mẹ chị không cho chị tiền mua vé máy bay, đợi chị lớn lên rồi, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, chị sẽ đến thăm em có được không?”

 

Cho đến khi cô nhận bằng tốt nghiệp, người ấy rốt cuộc cũng xuất hiện.

 

Mỗi khi trời nổ sấm, Trương Thiên Ái sẽ ôm cô vào lòng.

 

Cô nói với chị ấy rằng cô cũng không phải rất sợ tối. Chỉ là cô không muốn nhìn thấy cô gái nhỏ bất lực trong bóng tối năm đó mà thôi.

 

 

Vu Văn Văn nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống dưới, khẽ vuốt ve tấm ảnh đen trắng lạnh lẽo trên bia mộ.

 

“Thiên Ái, chị bảo em. là người phải tiến về phía trước.”

 

“Em không dám.”

 

“Cũng không đủ can đảm.”

 

“Nhưng em lại động tâm mất rồi, em nên làm thế nào đây?”

 

 

Lưu Luyến im lặng ngồi trên bàn, ngón tay bấu chặt.

 

Mợ nàng đang nói: "Lưu Luyến, con gắp đồ ăn cho mẹ chồng tương lai đi."

 

Lưu Luyến vẫn không nhúc nhích.

 

Sắc mặt ngưng trọng, bà ấy nhìn mọi người đang vui vẻ ăn uống xung quanh, gằn giọng nói thầm bên tai nàng: “Nếu mày không muốn mồ mả của mẹ mày, bà ngoại mày bị bới tung lên, hằng năm không có người nhang khói thì cữ giữ vẻ mặt đó đi.”

 

Móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay chảy máu, đau rát không bằng cơn chua xót trong trái tim nàng.

 

Bà không phải con người.

 

 

Vừa quay lại Thanh Lâm viên, Lâm Sở Bình đã nghe thấy tin tức nhà họ Đỗ có tiệc hỉ. Trong lòng Lâm Sở Bình hối hận vô cùng, cô cảm thấy bản thân mình thật là bất cẩn.

 

“Vậy xem ta, tôi phải kính mẹ chồng một ly rượu rồi.”

 

Thanh âm này không ai khác chính là giọng nói của Lưu Luyến, bước chân của Vu Văn Văn sững lại, trong lòng cô có vô số tiếng nói đang gào thét, không thể nào, em ấy không phải là người sẽ chịu khuất phục trước số phận, em ấy khác với cô.

 

Cô sớm biết Lưu Luyến bị ép hôn, cô nghĩ rằng biện pháp của Lưu Luyến sẽ là bỏ trốn khỏi thị trấn nghèo túng kia, cô có thể giúp một tay để em ấy có một nơi ở trong thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng người thiếu nữ ấy đã bình tĩnh nói em ấy có biện pháp của riêng mình, Lâm Sở Bình cũng cho rằng việc này sẽ nhẹ nhàng trôi qua.

 

Lúc này, lại nghe thấy âm thanh ồn ào bên trong.

 

Lưu Luyến cầm lấy chai bia trên bàn, trên mặt chẳng có ý cười, nàng cầm chai bia lên như muốn đập vào mình.

 

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, Lâm Sở Bình sợ hãi đến nỗi không thét lên được mà chỉ có thể ngơ ngác chớp mắt.

 

Dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ trán Lưu Luyến nhưng nàng chẳng thèm nhíu mày, trên khuôn mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, Lưu Luyến nói: "Muốn kết hôn cũng được thôi, nhưng các người có đồng ý cưới một người chết hay không?"

 

Lâm Sở Bình đã hoàn toàn quên mất vết thương trên chân mình, cô không nhảy lò cò nữa mà chạy vội đến, lớp băng trên mắt cá chân cà trên mặt đất nhưng cô chẳng thấy đau chút nào.

 

Lúc này, mợ Lưu Luyến hét lên, vừa chỉ vào mặt của nàng: "Con nhỏ này, mày mày…”

 

“Nhanh, mau coi nó có bị hủy dung không?”

 

Khuôn mặt thanh tú của Lưu Luyến có thể coi là một món hàng của bà ta, nếu như khuôn mặt ấy chẳng còn lành lặn thì làm sao bà ta bán buôn gì được nữa?

 

Cả quá trình ban nãy Lưu Luyến chẳng nở một nụ cười, nhưng sau khi nghe được lời của mợ, trên khuôn mặt đầy máu ấy xuất hiện một nụ cười lạnh.

 

Thật ra đây cũng là biện pháp quyết tuyệt của nàng với những kẻ này, cũng là biện pháp mà nàng đã nghĩ đến ngay từ lần đầu tiên cậu mợ đến trường học tìm nàng. Đối với nàng, thi đại học còn quan trọng hơn cả mạng sống, là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà nàng có thể bắt lấy, sao nàng có thể từ bỏ chứ?

 

Bà ta chỉ có thể lấy mồ mả của bà ngoại và mẹ nàng ra hù dọa nàng, bà ta tham tiền nhưng cũng là người sĩ diện, có người cậu vô dụng của nàng ở đây, bà ta không dám làm thế.

 

Nàng không sợ đau, thậm chí chẳng sợ chết, nàng chỉ sợ mắc kẹt ở đây cả đời.

 

“Các người cũng không phải không biết, tôi có một người mẹ điên, ngày hôm nay tôi tự đập vào đầu mình, hôm sau cũng có thể là các người.”

 

“Máu, rất nhiều máu, mẹ ơi, chết người rồi.” Đỗ Khải đứng bên cạnh hét lên, xung quanh đều là mảnh vỡ kèm theo loe loét máu khiến men rượu trong người hắn tan biến.

 

Đầu nàng choáng váng vô cùng, cả ánh hoàng hôn đang chiếu vào từ cửa cũng trở nên thật mơ hồ.

 

Ý thức của nàng cũng trở nên mơ màng, nàng cứ cảm thấy nơi ánh hoàng hôn kia có một bóng dáng, một bóng dáng màu đỏ lửa đang tiến vào, mang theo một mùi hương quen thuộc.

 

Lượng máu chảy ra từ trán quá nhanh và nhiều, việc đột ngột mất máu khiến nàng không đứng được, trời đất quay cuồng, nàng ngã về phía sau.

 

Nàng cứ nghĩ mình sẽ ngã xuống nền nhà lạnh và cứng của nhà mợ, hệt như một món đồ sứ không đáng giá tiền bị rơi vỡ, không ngờ rằng nàng lại ngã vào một cái ôm ấm áp.

 

Mùi hoa lê quen thuộc dịu dàng ôm lấy nàng. Bóng dáng đỏ lửa tiến vào ban nãy không phải là ảo giác của nàng.

 

Canh bạc này, nàng đã thắng.

 

 

Người phụ nữ đột nhiên xông đến khiến tất cả mọi người hơi sửng sốt.

 

Cho đến khi người thiếu nữ đang ngã về phía sau kia được cô đỡ lấy, nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực.

 

Chị Đỗ nheo mắt, bà ta nhớ mình đã từng gặp người phụ nữ này một lần, lần trước khi bà ta đến nhà họ Lưu để bàn chuyện kết hôn thì người phụ nữ này cũng xuất hiện, cô ta là người mà ban quản sự tòa nhà nhờ tới, đưa giấy tờ, cũng là người hay xuất hiện trong phòng chơi mạt chược.

 

Bà ta hỏi: "Cô lại đến đưa giấy tờ à?"

 

"Đưa giấy tờ cái gì?" Người phụ nữ cười lạnh.

 

"Bà đừng nghĩ đến chuyện kết hôn, hôm nay tôi sẽ mang em ấy đi, sau này em ấy sẽ không quay lại căn nhà này nữa."

 

Khuôn mặt béo ú của bà ta trở nên dữ tợn: "Mày mang nó đi ư? Mợ và cậu ruột của nó đều ở đây, họ mới là người một nhà, còn mày là cái thá gì của nó?"

 

"Người như vậy cũng xứng đáng để gọi là người nhà sao?" Lâm Sở Bình liếc cậu mợ của Lưu Luyến, vẻ mặt khinh thường, sau đó nhìn chị Đỗ với ánh mắt kiên định.

 

"Em ấy đã qua 18 tuổi, không phải chịu ràng buộc bởi người giám hộ nữa. Từ hôm nay trở đi, em ấy là của tôi."

 

Cô đỡ nửa người của thiếu nữ lên vai, cố gắng đỡ em ấy đứng dậy.

 

Người phụ nữ mang một chiếc váy xanh nhạt, trên miệng là lớp son môi đỏ hơi loang lổ, máu chảy ra từ trán của thiếu nữ dính trên mặt cô, hai người giống như đốm lửa đang cháy rừng rực.

 

Trên mắt cá chân của người phụ nữ cũng quấn một lớp băng gạc dày, lúc này đỡ thêm thiếu nữ với vầng trán đầy máu nên trông hai người khá là chật vật. Thế nhưng ngọn lửa ấy như sẵn sàng thiêu đốt bất cứ ai, khiến cho Đỗ Khải cùng mẹ hắn ta dù muốn tới cản nhưng lại khϊếp sợ.

 

 

Sau khi đỡ người vào nhà, cô để Lưu Luyến nằm trên giường xếp rồi lấy điện thoại ra khỏi gối, vội vàng mở cửa ra ngoài.

 

"Alo." Cô cố gắng kìm chất giọng run rẩy của mình lại.

 

"Alo." Giọng nói có chút lạnh lẽo của Trương Lệ vang lên: "Sao em lại chủ động gọi điện thoại cho tôi?"

 

"Cô điều một chiếc xe cho tôi, đưa tôi đi thành phố."

 

Trương Lệ hơi bất ngờ: "Bây giờ sao?"

 

"Ừ, bây giờ." Lâm Sở Bình đáp: "Cô hãy nói người ta dùng tốc độ nhanh nhất đến đây đi, chắc chắn cô sẽ có cách, đúng không?"

 

Trương Lệ hỏi: "Em đi thành phố làm gì?"

 

"Dạo phố." Lâm Sở Bình chẳng kìm nổi cái giọng run rẩy nữa: "Tôi sắp điên lên vì cái thị trấn xập xệ này rồi."

 

Trương Lệ phát ra một tiếng cười hiếm có, chẳng qua tiếng cười ấy vẫn hung ác và nham hiểm: "Có phải em sắp chịu không nổi nữa không? Em sẽ quay lại Bắc Kinh trước hẹn sao?"

 

"Có lẽ vậy."

 

“Cô rốt cuộc có phái xe tới không?"

 

"Có thể." Trương Lệ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chờ đi."

 

Sau đó cô ta cúp máy.

 

Lâm Sở Bình về phòng, cô nhét điện thoại xuống nệm rồi tìm một chiếc khăn lông sạch che trán Lưu Luyến để cầm máu cho nàng, cho đến khi dưới lầu vang lên hai tiếng còi "bíp bíp", đèn xe đảo qua, chiếu sáng một mảng tối.

 

Xe đến rất nhanh, xung quanh cô, tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của Trương Lệ.

 

 

Lưu Luyến cũng không hoàn toàn ngất đi.

 

Nàng chỉ choáng váng, cảm thấy đầu thật nặng, cả mí mắt và tứ chi cũng thật nặng nề, nàng không có sức để trợn mắt hay giơ tay nhấc chân.

 

Cảm giác hoa mắt ập đến, nàng cảm thấy bản thân như đang bị nhét vào một chiếc xe.

 

Nói thì hơi buồn cười, nhưng cuộc đời nàng ngay cả việc ngồi xe cũng rất hiếm hoi, trước kia, nàng đại diện cho trường Phổ thông số 7 đến thành phố để tham gia thi đấu trí tuệ nên mới được ngồi xe vài lần.

 

Khi ấy, xe cứ xóc lên xóc xuống khiến Lưu Luyến nôn rất nhiều lần. Chiếc xe hôm nay hiển nhiên thoải mái hơn nhiều so với loại lúc trước, rất vững vàng, chỉ có tốc độ quá nhanh khiến một người không quen ngồi xe như Lưu Luyến trở nên căng thẳng.

 

Mùi hoa lê quen thuộc trên người Lâm Sở Bình không ngừng chui vào mũi nàng. Bây giờ hình như nàng đang dựa vào cổ Lâm Sở Bình, mặt cô áp vào bên trán không bị thương của nàng, thật mềm mại.

 

Cánh tay Lâm Sở Bình ôm lấy bả vai nàng, tay cô cứ nâng lên như vậy, thay nàng bảo vệ cái trán và chắn gió ngoài cửa sổ.

 

Cảm giác an toàn và cảm động trong lòng Lưu Luyến trỗi dậy sau một thời gian dài thật dài, nàng cọ vào cổ Lâm Sở Bình.

 

"Em có sốt không?"

 

Lưu Luyến mơ mơ màng màng lắc lắc đầu.

 

Hình như Lâm Sở Bình đang cười: "Đứa nhỏ này, em biết mình không sốt thật sao?" Tuy cô đang cười, nhưng trong giọng nói ấy là nỗi lo âu.

 

"Chị đang lo cho em sao?" Lưu Luyến muốn hỏi vậy, nhưng khuôn miệng nặng trĩu khiến nàng không mở miệng được.

 

Đã thật lâu rồi, chẳng có ai lo lắng cho em.

 

Thật lâu thật lâu.

 

 

Liệu có phải Lưu Luyến 17 tuổi ấy cũng chẳng là gì trong quãng đời gần 30 tuổi của Lâm Sở Bình không?

 

Rốt cuộc Lâm Sở Bình bao nhiêu tuổi rồi? 27? 29? Hay là 30 rồi?

 

Lưu Luyến cứ mãi suy nghĩ cho đến khi bác sĩ tiêm thuốc, khâu lại vết thương.

 

 

Kỳ thi cao khảo đầy căng go cuối cùng đã kết thúc. Vu Văn Văn biết Lưu Luyến chưa ăn qua những thứ thứ KFC, McDonald's nên kéo cô bé đi dạo phố.

 

Lưu Luyến chậm rãi bước đi, nàng liếm que kem trong tay, kem ở thành phố không giống như ở thị trấn, không phải làm từ nước lọc và đường hóa học mà rất đậm mùi sữa.

 

Nàng chậm rãi liếm từng chút một, để vị sữa tan ra và lan tỏa trong khoang miệng nàng.

 

Nhưng những thứ tốt đẹp rồi cũng sẽ biến mất, tuy nàng liếm kem rất chậm nhưng rồi cây kem cũng sẽ hết.

 

Cuối cùng, Lâm Sở Bình đoạt lấy que kem từ tay nàng, mấy dấu lằn trên đó đương nhiên là dấu răng của Lưu Luyến…

 

"Bạn nhỏ thèm đến thế sao?" Lâm Sở Bình cười.

 

"Chị mua thêm một cây cho em nhé."

 

Lưu Luyến lắc đầu: "Không cần."

 

Thứ nàng muốn nắm ở trong tay vốn dĩ không phải là một que kem.

 

“Thế muốn ăn gà rán không?”

 

Lưu Luyến cười ngây ngô: “Em muốn gà viên.”

 

Đúng vậy, em ấy thích gà viên, giá như ngày hôm đó Trương Lệ không đến, cô vốn có thể tặng món mà em ấy thích ngay ngày trưởng thành.

 

“Được, chị dắt em đi ăn gà viên.”

 

Lâm Sở Bình nhẹ nhàng gọi Lưu Luyến: "Chúng ta vào thôi."

 

Khi Lưu Luyến đang nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên có người gọi: "Vu tiểu thư ...

 

Trái tim Lâm Sở Bình run rẩy.

 

Từ khi cách xưng hô này vang lên thì linh cảm chẳng lành đã ập đến, ở Thanh Lâm viên những người biết cô đều gọi cô là "Tiểu Sở", còn cách xưng hô "Vu tiểu thư" này ư, đã lâu lắm rồi.

 

Khi trái tim Lâm Sở Bình đang đập bình bịch, cô thấy một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt mình, xa lạ nhưng lại có cảm giác đã gặp rồi.

 

Khả năng nhớ người của Lâm Sở Bình khá tốt, cô nhanh chóng nhớ ra đây là người tài xế đã chở hai người từ thị trấn đến thành phố vào đêm Lưu Luyến bị thương.

 

Lâm Sở Bình nắm lấy tay Lưu Luyến: "Đi mau."

 

Hai người xoay người, phía trước là đường cái, lúc này đang là đèn đỏ, một người mềm mại như Lâm Sở Bình rất nhanh nhẹn, cô nắm tay Lưu Luyến, tránh khỏi dòng xe trên đường và nhanh chóng chạy mất.

 

Tài xế đến tìm Lâm Sở Bình sửng sốt, hiển nhiên hắn không ngờ rằng Lâm Sở Bình sẽ bỏ chạy.

 

“Chị, người đó là ai vậy?” Trong lòng Lưu Luyến, Lâm Sở Bình là một người trưởng thành luôn có cách để giải quyết mọi chuyện, nàng chưa từng thấy Lâm Sở Bình thất thần như bây giờ.

 

Môi Lâm Sở Bình run rẩy, cô nở một nụ cười miễn cưỡng: "Chủ nợ."

 

Lưu Luyến sửng sốt.

 

Lâm Sở Bình... Vì nợ nần mới đến Thanh Lâm viên sao?

 

Chị ấy nợ người ta bao nhiêu tiền?

 

"Đêm nay không ở thành phố ở nữa, giờ chúng ta quay lại Thanh Lâm viên được không?" Lưu Luyến gật đầu, lại nói: "Nhưng giờ không có xe."

 

Lâm Sở Bình nắm tay nàng đến một chỗ rẽ: "Em ở đây chờ chị chút."

 

Sau khi tách khỏi Lưu Luyến, Lâm Sở Bình chạy đến một cây ATM.

 

Cô lấy tấm thẻ bị dấu ở trong túi ra, cắm vào muốn rút tiền, lại phát hiện thẻ đã bị đóng băng.

 

Lâm Sở Bình đập mạnh vào cây ATM, muốn chửi tục nhưng cũng chẳng nói nên lời.

 

Cô rút thẻ ra, sau đó chạy đến cạnh chiếc xe đen đang dừng cạnh đường: "Anh có đi Thanh Lâm trấn không?"

 

Tài xế lập tức từ chối: "Thanh Lâm trấn thì..."

 

Thanh Lâm trấn xa xôi hẻo lánh, đường núi lại khó đi, hơn nữa người Thanh Lâm trấn còn rất nghèo, làm gì trả được nhiều tiền.

 

Nhưng người phụ nữ xinh đẹp đang thở hổn hển kia lại nói: "Tôi cho anh 500 tệ, anh có đi hay không?"

 

Ánh mắt tài xế lập tức sáng lên: "Đi!"

 

Lâm Sở Bình mở cửa xe ra rồi bước lên: "Giờ đến đường bên kia đã, tôi muốn đón em gái."

 

Thật ra lúc đó trên người Lâm Sở Bình chỉ có một ngàn tệ tiền mặt, nhưng cô phải quay lại Thanh Lâm trấn ngay lập tức.

 

Bởi vì cô nhận ra một điều, định vị trên điện thoại của cô vẫn luôn mở.

 

Trương Lệ vẫn luôn theo dõi cô.

 

Cô không biết Trương Lệ có ý gì, chỉ có thể đoán, hơn năm mươi phần trăm là Trương Lệ ra lệnh người tài xế kia mang cô về Bắc Kinh.

 

Bây giờ cô phải quay lại Thanh Lâm trấn ngay, Thanh Lâm trấn là nơi gần đây nhất mà chưa được phủ sóng 4G, Trương Lệ chỉ có thể biết cô đang ở Thanh Lâm trấn chứ không thể định vị chính xác xem cô đang ở đâu.

 

Ít nhất vẫn còn đường xoay sở.

 

Cô cũng nghĩ đến chuyện ném luôn điện thoại, nhưng như vậy Trương Lệ sẽ biết cô muốn xé rách mặt với cô ta, nhất định sẽ lập tức tự mình đến. Cô biết, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần Trương Lệ muốn tìm cô thì chắc chắn cô ta sẽ tìm được.

 

Xem ra Trương Lệ tự tin bản thân chắc chắn có thể tìm ra cô nên vẫn chậm rãi.

 

 

Hai người trở về Thanh Lâm viên, cô lấy điện thoại ra, Trương Lệ vẫn chưa gọi cho cô.

 

Trái tim Lâm Sở Bình dần bình tĩnh lại.

 

Chắc chắn người tài xế kia đã nói chuyện cô bỏ chạy cho Trương Lệ biết, Trương Lệ không làm gì, hẳn là thấy cô vẫn mang theo điện thoại trên người nên cho rằng cô không muốn xé rách mặt.

 

Cô đoán Trương Lệ sẽ ngừng một thời gian, sau đó lại tới Thanh Lâm viên tìm cô.

 

Từ trước đến giờ Trương Lệ luôn là vậy, luôn nắm chắc lòng người.

 

Cô hạ quyết tâm, cô sẽ ở đây và chờ Trương Lệ tới tìm mình.

 

So với việc Trương Lệ gọi người đến đem cô về Bắc Kinh thì cô hy vọng Trương Lệ sẽ tự mình đến tìm cô. Cô muốn nói ra chuyện mình không muốn quay về Bắc Kinh nữa, tuy rằng cô không có lợi thế để đàm phán, nhưng cô cũng chẳng cần thứ gì cả.

 

Lúc này, giọng nói của Lưu Luyến lại vang lên từ phòng tắm: "Sở Bình."

 

"Ừm?"

 

"Rốt cuộc chị nợ người ta bao nhiêu tiền?" Lưu Luyến hỏi: "Nếu chị không muốn nói thì để tôi đoán, nếu tôi đoán đúng thì chị ừm một tiếng nhé.

 

"Năm vạn?"

 

"Mười vạn?"

 

“Hai mươi vạn?” Hai mươi vạn đã là một số tiền trên trời trong lòng một người trẻ tuổi như Lưu Luyến.

 

Lâm Sở Bình cười: "Bạn nhỏ à, rốt cuộc em muốn làm gì vậy?"

 

Lưu Luyến thấp giọng, hỗn hợp hơi nước cùng mùi sữa tắm hoa hồng rẻ tiền bay đến. Lưu Luyến nói: "Tôi muốn trả nợ giúp chị."

 

Khoảnh khắc ấy, ánh trăng trong như dòng suối, Lâm Sở Bình khoanh tay đứng ngoài phòng tắm, tay kẹp điếu thuốc đã hút một nửa, sau khi Lưu Luyến nói ra câu đó, cô quên cả việc hút thuốc, một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống, đến khói bụi cũng ấm áp.

 

---

 

Thật ra còn hai tuần nữa Lưu Luyến sẽ nhập học, Lâm Sở Bình cảm thấy thời gian này thật là dài, vốn dĩ cô định trốn tránh Lưu Luyến và vững vàng vượt qua hai tuần này, không ngờ người của Trương Lệ nhanh như vậy đã tìm đến.

 

Vốn dĩ Lưu Luyến cứ định ngủ luôn, nhưng lại sợ Lâm Sở Bình mắng nàng nên quyết định lấy nước ấm lau khô thân thể trước, sau đó nàng nằm trên giường rồi suy nghĩ.

 

"Vương Tử Tuyền là bạn gái chị sao?"

 

"Hay chỉ là...?"

 

Nàng không biết tại sao mình không mở miệng hỏi. Có lẽ nàng giống đà điểu. Cứ dúi đầu vào cát là có thể vờ như không thấy sự uy hiếp của người khác.

 

Thật buồn cười, nhưng cũng thật đáng thương.

 

Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào cửa thông gió, Lưu Luyến rời khỏi giường, theo thói quen, nàng quét nhà của Lâm Sở Bình một vòng rồi đến bên cạnh cửa học từ vựng.

 

Không ngờ rằng mới mở cửa cuốn ra thì đã thấy một khuôn mặt quen thuộc.

 

Lâm Sở Bình đứng ở cửa, mặc một chiếc váy hai dây màu xanh với họa tiết chấm trắng, hệt như một đám mây trên bầu trời sau cơn mưa. Nếu bỏ qua Vương Tử Tuyền, người đang đứng cạnh cô, thì đây là một cảnh tượng rất đẹp đẽ.

 

Vương Tử Tuyền trông có vẻ phấn chấn hơn Lâm Sở Bình nhiều, cô trang điểm nhẹ, tủm tỉm cười rồi chào Lưu Luyến: "Chào buổi sáng."

 

Lưu Luyến liếc cô nhưng không đáp lại.

 

“Chị mua đồ ăn sáng cho em này, Tử Tuyền cũng chưa ăn, hai đứa ăn cùng nhau đi.”

 

Vương Tử Tuyền vừa cắn bánh quẩy vừa nhìn nàng. Lưu Luyến nghĩ thầm, nhìn tôi làm gì, bộ ăn bánh quẩy cũng phải nhìn tôi làm mẫu hả.

 

Cái nhìn của cô nàng kia khiến Lưu Luyến rợn người, nàng nhét một đống bánh quẩy còn sót lại vào miệng.

 

Đúng lúc này, Vương Tử Tuyền hỏi: "Cậu có bạn gái chưa?"

 

Lâm Sở Bình nhìn thoáng qua bên này, Lưu Luyến ho sặc sụa, thiếu chút nữa đã chết vì sặc bánh quẩy: "Khụ khụ khụ, chưa có."

 

Vương Tử Tuyền lại cười hỏi: "Thế đã từng có bạn gái chưa?"

 

Lưu Luyến nhìn bóng lưng của Lâm Sở Bình: "Cũng chưa có."

 

Nụ cười của Vương Tử Tuyền càng tươi tắn hơn: "À."

 

Nhìn Vương Tử Tuyền tiếp cận Lưu Luyến, hai người họ nói gì đó thần thần bí bí, Lâm Sở Bình bất chợt nhíu mày.

 

 

“Cici, không phải em muốn học bass sao, vào đây.”

 

“Vào ngay đây.”

 

Lưu Luyến nhìn Lâm Sở Bình tay cầm bút chỉ vào bản nhạc phổ, Vương Tử Tuyền ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

 

Hai người biết nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, nàng thừa nhận bản thân bị thu hút ở khí chất trưởng thành trên người chị ấy, nàng nghĩ nàng đã hiểu rõ Lâm Sở Bình, nội tâm bên trong của chị ấy, nhưng sự thật trước mắt như que lửa chọc xoáy lòng tự tôn của nàng, bỏng rát.

 

Nó nói với nàng rằng, người mà nàng cho rằng nàng hiểu rõ nhất, thật ra chẳng biết gì cả.

 

Lâm Sở Bình để lộ trước nàng là gì, ôn nhu, tươi trẻ cùng cảm giác cô độc không nói thành lời.

 

Hiện tại, chị ấy chăm chú đánh đàn, chìm vào trong thế giới của chị ấy, rực rỡ xán lạn.

 

Nơi ấy không hề có bóng dáng của nàng.

 

 

"Cici đã nói cái gì với em?"

 

“Chị gọi cô ấy thân thiết như vậy sao?” Lưu Luyến nhịn không được ném vỡ một hũ dấm chua.

 

“Thế chị phải gọi như thế nào?”

 

“Cái này…không phải cô ấy tên là Vương Tử Tuyền ư? Tại sao chị lại gọi là Cici.”

 

“Cici là tên tiếng anh của em ấy.”

 

Lưu Luyến cứng họng, nhưng vẫn quyết tâm không để bản thân thiệt thòi: “Vậy chị cũng nên gọi em như vậy, không phải chúng ta cũng rất thân thiết sao?”

 

Lâm Sở Bình trầm mặc.

 

“Em muốn chị gọi em là gì?”

 

Cơn mưa tầm tã, không một ánh đèn, vốn dĩ đây là một khoảnh khắc tĩnh lặng, nhưng trong trái tim trẻ tuổi của Lưu Luyến lại tràn ngập rung động.

 

“Luyến Luyến, em muốn chị gọi em như vậy, có được không?”

 

Lâm Sở Bình cảm nhận cái ôm từ phía sau của Lưu Luyến.

 

Hôm nay, chiếc váy Lâm Sở Bình rất hở, chỉ có một dây buộc trên cổ, lộ ra một mảng lưng, hai bên vai và cánh tay cũng lộ ra ngoài. Áo thun của Lưu Luyến vẫn còn nằm trên giường, trên người nàng là một chiếc áo ba lỗ.

 

Da kề da, mưa dầm mưa dề, đến cả đường cong cũng hòa vào nhau.

 

Rất dễ mang đến ảo giác rằng hai người đang hòa làm một.

 

Cái ôm vừa chặt vừa ấm áp khiến sự run rẩy của Lâm Sở Bình vơi bớt, cô có chút tham lam trước cảm giác ấm áp ấy, nhưng lại cảm thấy mình không nên như thế.

 

Lúc cô định nói gì đấy để Lưu Luyến buông tay thì nàng đột nhiên mở miệng lần nữa.

 

“Vương Tử Tuyền nói người theo đuổi chị rất nhiều nhưng chị chưa từng rung động trước ai cả."

 

Lâm Sở Bình im lặng.

 

"Sở Bình, thật ra trước kia chị có từng thích ai đó rất nhiều thì cũng được, không thích người nào cũng được, em chẳng thèm để ý đâu."

 

"Bởi vì, người đang ở trước mặt chị vào lúc này là em."

 

Lâm Sở Bình chớp mắt một cái rồi lại trợn mắt nhìn cơn mưa trước mặt: "Này bạn nhỏ..."

 

"Bây giờ chị cảm thấy em vẫn là trẻ con cũng đúng thôi."

 

Tiếng cười của Lưu Luyến vang lên: "Nhưng rồi trẻ con cũng sẽ lớn lên."

 

Vốn dĩ nàng đang ôm Lâm Sở Bình từ phía sau, cằm nhẹ nhàng đặt trên vai Lâm Sở Bình, chợt Lâm Sở Bình cảm thấy bả vai nhẹ đi.

 

Một cái hôn nóng bỏng chạm vào cổ cô, dừng trên khe hở mềm mại giữa hai đốt xương sau cổ, vừa ám muội vừa dịu dàng, khiến tất cả lỗ chân lông trên người cô trở nên thoải mái.

 

“Em thật sự rất thích chị.”

 

 

Lâm Sở Bình đứng một mình trước cửa sổ ngẩn người.

 

Cô nghĩ, thích hay không thích có gì là quan trọng.

 

Lưu Luyến muốn hôn cô, muốn ngủ với cô, sự xúc động tuổi trẻ ấy có lẽ không thật sự là thích.

 

Nhưng cái đêm mưa mà hai người trú dưới hiên ấy, Lưu Luyến ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô từ phía sau, có lẽ nhịp tim rối bời ấy cũng không phải là thích thật.

 

Khóe môi Lâm Sở Bình xuất hiện một nụ cười tự giễu.

 

Cô không cảm thấy chữ thích này có duyên với cô, càng miễn bàn khi gán nó lên một đứa trẻ 18 tuổi.

 

Có lẽ vì cô dành quá nhiều thời gian với người trẻ tuổi nên trái tim cô cũng xao động theo.

 

Không nên.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16