Bách Hợp Tiểu Thuyết

THƯỢNG

107 0 0 0

TRÍ MẠNG | THƯỢNG

 

Tôi không giữ được lời hứa, cũng không kịp nói lời tạm biệt với cô ấy.

 

Tôi chết rồi, chết vào năm mà chúng tôi yêu nhau nhất.

 

Tình yêu thế này thế nọ, năm nay hay năm đó, với tôi mà nói đã chẳng có ý nghĩa gì từ lâu rồi, thế giới phát triển quá nhanh, nên mọi người đều đang bước về phía trước, còn tôi thì vẫn đứng chỗ cũ, mãi ở dáng vẻ 17 tuổi.

 

Lâm Sở Bình, Tiểu Sở…

 

Tôi từng ước rằng, giá như chị ấy mãi là Lâm Sở Bình, Sở Bình của riêng tôi, Sở Bình tại Thanh Lâm viên nghèo túng kia, không phải là Vu Văn Văn, cái tên mà tôi không thể chạm đến.

 

Ai lừa dối ai?

 

Tôi tình nguyện, bởi vì tôi hiểu rõ, bản thân chỉ muốn duy nhất người ấy.

 

Đây là lúc tôi chết năm thứ chín, Vu Văn Văn tới trước mộ tôi nói: “Luyến Luyến, sau này chị không thể đến gặp em thường xuyên, cũng không thể nhớ em nhiều như trước nữa.”

 

Chị ấy vẫn là dáng vẻ trưởng thành năm đó, mái tóc dài đen xoăn bị gió vén lên theo nhịp bước đi, góc áo bị gió đung đưa, nhìn kỹ mới thấy, trượt dài theo mi mắt là vết chân chim trải dài theo nỗi buồn của năm tháng, vẻ mặt không rõ là vui hay buồn, chỉ tôi mới biết, người ấy cô đơn đến nhường nào.

 

Làm gì có ai thiếu một ai đó là sẽ không thể sống được, cũng không có ai có thể nhớ thương cả một đời người.

 

A Văn, dây hồng đã bạc màu rồi, chị cũng nên bước về phía trước đi…

 

A Văn, mong chị đừng nhớ em nữa.

 

 

Nếu Lưu Luyến là loại người mềm yếu thì có lẽ cuộc sống của nàng sẽ cứ như vậy mãi.

 

Lủi thủi trong một gia đình đơn thân ở một vùng núi nghèo túng, người mẹ điên và bà ngoại lần lượt mất sớm khiến nàng phải sống nhờ nhà của người mợ tham lam, mỗi ngày muốn moi từ nàng tiền bảo hiểm, vừa mới qua 18 tuổi đã bị ép nghỉ học để kết hôn.

 

Thế nhưng, Lưu Luyến dù phải chết nàng cũng không chấp nhận một cuộc sống như thế.

 

 

Không gian bên trong là một màu nhàn nhạt, tiếng lạch cạch từ những con bài, tiếng gõ gõ gậy của những ông già cùng khói thuốc thoang thoảng, vào lúc nàng chuẩn bị bước đi, nghe từ bên trong là một tiếng cười thanh lãnh.

 

Tiếng cười ấy giống cái gì nhỉ?

 

Nàng ngẫm nghĩ một hồi lâu, đại khái là giống tiếng hót đầu tiên của chú chim hoàng oanh vào mùa xuân, cũng giống tiếng của chú ve sầu ngân nga mùa hạ, tiếng lá phong xào xạc mùa thu và tiếng mèo con nũng nịu ủ ấm khi đông đến.

 

Cũng không phải là tiếng cười ấy hay, thế nhưng nó lại tràn ngập sự sống khiến Lưu Luyến không kìm được mà quay đầu về nơi phát ra thanh âm.

 

Khi ấy, suy nghĩ đầu tiên vụt qua đầu nàng chính là, hóa ra ở Thanh Lâm viên còn có một phụ nữ như thế.

 

Thanh Lâm viên, khác với cái tên tươi sáng của nó, đây một khu nhà xuống cấp dành cho người nghèo, gần đó có khá nhiều công xưởng, phần lớn đều là công nhân thuê, còn lại là ông bà già ở nhà chăm sóc cháu khi con cái của họ đi làm xa kiếm tiền.

 

Cái nghèo như ánh mặt trời sắp tàn, nhuốm màu lên bức tường của tòa nhà cũ kỹ, chiếc bóng cũng dần dần đổ xuống.

 

Mà người phụ nữ này giống như vầng thái dương chiếu rọi cả khe suối, hoặc là ánh trăng soi vào đầu giường, toàn thân đều phát sáng.

 

Dường như người phụ nữ ấy cảm nhận được ánh mắt của Lưu Luyến, bèn nhìn thoáng qua bên này.

 

Không phải là ánh nhìn kiểu tò mò, đánh giá hay liếc mắt trách cứ, mà là kiểu mang theo ý cười, xao xuyến và rạng rỡ.

 

Lưu Luyến phát hiện, người phụ nữ này có một đôi mắt rất đẹp.

 

Khóe mắt nhòn nhọn, đuôi mắt hơi cong lên, cặp lông mi dài và rậm tạo nên một cái bóng mơ hồ. Một đôi mắt như vậy khiến cho người phụ nữ dù không cười nhưng vẫn mang theo ý cười, khóe môi khẽ nhếch tràn đầy ý vị, kèm theo đó là sức quyến rũ mê người

 

Lưu Luyến muốn tránh né theo bản năng, chân lùi hai bước, nhưng chợt nhớ ra hôm nay giáo viên đến tìm nàng, nói với nàng phụ huynh đã đến trường ngỏ ý muốn nàng thôi học, bèn lấy hết sự can đảm đến cạnh cái bàn mạt chược mà người phụ nữ kia đang chơi.

 

“Mợ, cháu có việc muốn nói...”

 

“Chuyện gì?”

 

Người mợ quay đầu lại, thấy trên vai Lưu Luyến vẫn là balo đi học, đặt con Cửu Vạn xuống, bực dọc: “Tao đã bảo mày nghỉ học rồi mà mày còn vác cái cặp giẻ rách đó đến trường làm gì, mày không hiểu lời tao nói à?”

 

“Mợ à, cháu sẽ tự lo chi phí đến trường…” Lưu Luyến còn đang muốn nói gì đó, đã bị người phụ nữ kia cắt ngang.

 

“Không muốn đánh nữa có thể bỏ bài, chuyện nhà quan trọng hơn, đúng không?”

 

Vẫn là thanh âm dịu êm đấy, như một sợi tơ mềm nhẹ len lỏi vào trong lòng nàng.

 

Người mợ nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt hung dữ, dường như dàn bài bà ta nắm trong tay đang rất tốt, tức thì đẩy Lưu Luyến ra ngoài: “Cút, đừng làm phiền tao.”

 

 

Trường phổ thông ở đây không có tiết tự học buổi tối, học sinh có đậu đại học hay không hoàn toàn là do tính tự giác học tập sau lịch học chính khóa.

 

Sau khi ra khỏi nơi đó, Lưu Luyến liền đeo balo về căn nhà kia, rửa sạch tay đi vào bếp.

 

Nàng đặt dĩa cá kho lên bàn, vừa thấy mợ về đã nói: "Mợ đã về ạ."

 

“Sao lại là cá, không phải tao bảo mày đi mua gà về hấp sao?”

 

Lưu Luyến đáp: "Cháu không có tiền."

 

Mợ cười lạnh: "Đừng nghĩ là tao không biết mày đi làm thêm ở công trường để tích cóp tiền riêng."

 

Nàng bình tĩnh đáp lại: "Cháu dùng để trả phí sinh hoạt rồi."

 

Phải nói thêm, Lưu Luyến phải trả phí sinh hoạt khi ở nhà cậu mợ. Từ khi nàng lên cấp ba, mợ nói tiền mà bà ngoại để lại cho nàng đã xài hết rồi, nếu Lưu Luyến muốn ở đây tiếp thì phải đi làm để tự trang trải phí sinh hoạt.

 

Lưu Luyến thấy vậy cũng chả sao.

 

Tựa như lúc này, nàng chẳng quan tâm đến mấy lời lải nhải máu lạnh của mợ, rốt cuộc năm đó cậu mợ chịu nhận nàng chỉ vì muốn moi từ nàng thông tin về số tiền bảo hiểm, mặc dù bản thân nàng không biết số tiền đổi đời trong miệng cậu mợ kia có thật hay không, dù sao khi mẹ và bà mất đi, chẳng có người nào đến tìm nàng.

 

Cái gọi là phòng cũng chỉ là vài miếng ván cũ dùng để ngăn cách giữa các phòng.

 

Khi mùa đông đến, trời lạnh và mưa, Lưu Luyến phải lấy một cái chậu gác lên mấy tấm ván, tiếng lách tách của những giọt mưa rơi vào đó tạo nên một giai điệu kỳ lạ.

 

Lưu Luyến mở sách giáo khoa ra làm bài tập, mặt trời dần đổ về hướng tây, khoảng năm giờ rưỡi, mợ xô cửa phòng nàng ra: "Nhanh lên, người nhà họ Đỗ tới rồi."

 

Lưu Luyến không dừng bút: "Cháu không đi."

 

Mợ hung hăng kéo nàng ra: "Tao có hỏi ý kiến của mày không?"

 

Lưu Luyến bị mợ kéo đến bàn ăn, trên bàn bày đầy cá hấp và gà hấp, có lẽ mợ nàng đã tự bỏ tiền mua thêm thức ăn, cậu của nàng khép nép ngồi bên bàn, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Luyến, thế nhưng người phụ nữ với khuôn mặt dữ tợn, cổ đeo dây chuyền vàng đang ngồi bên cạnh cậu lại không hề e dè mà đánh giá nàng.

 

Mợ tươi cười nói: "Chị Đỗ à, đây là Lưu Luyến."

 

"Sao mà gầy thế, mông còn nhỏ nữa, liệu có đẻ được không đó?" Chị Đỗ ngắm nghía Lưu Luyến một hồi, hai chân mày chau lại, vẻ mặt không hài lòng cho lắm.

 

"Làm gì có." Người mợ tươi cười nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã giúp bà ngoại chăn gà chăn trâu rồi, hiện tại còn đi làm thêm ở công trường, nó khỏe lắm."

 

"Vậy cũng được..."

 

Chị Đỗ lại dùng ánh mắt xét nét đánh giá Lưu Luyến, lại nói tiếp: "Nghe nói con bé này còn đọc sách, cho nó bỏ học chưa?"

 

"Đã nói với nhà trường rồi. Mấy đứa con gái thì đọc nhiều sách có ích gì chứ, phải sớm gả cho người tốt mới là điều đúng đắn."

 

Lưu Luyến bỗng mở lời: "Người nhà họ Đỗ thì tốt cái gì?"

 

Mợ dùng ánh mắt tàn nhẫn mà trừng nàng một cái. Ánh mắt đánh giá của chị Đỗ trở nên nghiền ngẫm hơn.

 

Lưu Luyến chẳng sợ: "Ai mà chẳng biết con của bà ngồi tù vì cờ bạc, chơi thuốc, người ở thị trấn chẳng có ai dám gả cho gã."

 

Chị Đỗ nheo mắt: "Con nhỏ này, đừng có nói bậy, con trai tao rất có bản lĩnh, chỉ cần gả vào đây thì mày sẽ được ăn sung mặc sướng… mày bỏ học cũng không lỗ đâu."

 

Mợ nhanh nhảu tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, đây là phúc khí của con nhỏ này rồi, chờ một tháng nữa nó đủ mười tám tuổi thì chị cứ đem lễ đến cho nó qua ở, khi nào nó hai mươi tuổi thì đi đăng ký, còn chuyện mang thai sinh con là chuyện lớn, không nên chậm trễ."

 

Dù sao Lưu Luyến cũng còn trẻ tuổi, dù nàng không cảm thấy sợ thì vẫn bị màn người tung kẻ hứng của mợ và chị Đỗ làm cho giận đến mức điếng người.

 

Chị Đỗ nghe xong lời của mợ, bèn gật đầu một cách vừa lòng, chợt một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến: "Không ngờ rằng ở thời buổi này mà vẫn còn cái kiểu mua bán người trái phép này đấy."

 

Tất cả những người trong nhà đều nhìn ra cửa.

 

Lưu Luyến ngây người.

 

Là người phụ nữ xinh đẹp ấy.

 

Lúc này, cô đang mặc một chiếc sườn xám cách tân màu xanh đậm, làn gió chạng vạng thổi qua tạo nên một cảnh sắc lãng mạn dưới ánh hoàng hôn. Lưu Luyến đã từng thấy người khác mặc một chiếc sườn xám có màu giống vậy nhưng nhìn rất thô tục, không giống người phụ nữ trắng đến mức phát sáng này, khí chất của cô đã đàn áp những nhược điểm của chiếc váy, khiến cô giống như một cành liễu mềm mại tựa trên khung cửa.

 

Dường như đây chính là khoảnh khắc chạng vạng rực rỡ nhất của mùa hè.

 

 

Chị Đỗ nhìn Lâm Sở Bình, hỏi: "Tiểu Sở, sao cô lại ở đây?"

 

Lâm Sở Bình cười, cô lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt: "Biết chị đang ở đây nên ban quản lý nhờ tôi đưa đến cho chị."

 

Chị Đỗ nhận lấy rồi bỏ vào trong túi xách, bà ta càu nhàu: "Suốt ngày họp họp, khu tồi tàn này có thể tàn hơn nữa được sao?"

 

Lâm Sở Bình cười đáp: "Xung quanh không có camera, gần đây trộm cướp ngày càng lộng hành nên lấy ý kiến của chủ nhà thôi."

 

“Nói cho đường hoàng là vậy, không phải vẫn là muốn chị đây móc tiền túi ra sao?”

 

Sau khi đưa giấy tờ xong, Lâm Sở Bình trở lại bên khung cửa, cô không đi ngay mà nghiêng người tựa vào cửa, từ từ rút một điếu thuốc ra, chậm rãi phả từng làn khói vào hoàng hôn.

 

Cuộc sống của người dân ở cái khuôn viên nhỏ này khá là uể oải nên việc một người phụ nữ như Lâm Sở Bình dựa vào cửa hút thuốc như vậy cũng không có gì kỳ quái, mợ cũng mặc kệ, bà ta đẩy Lưu Luyến đến ngồi cạnh bàn.

 

Lưu Luyến lại nhìn bóng dáng của người phụ nữ, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông căng tròn, tà váy của chiếc sườn xám bị gió chiều thổi tung hòa vào ánh nắng chạng vạng.

 

Cô nâng một chân như đang hưởng ứng theo giai điệu trong lòng, chiếc giày cao gót khẽ đong đưa trên chân người phụ nữ như thể sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào.

 

Trên bàn, mợ gắp đồ ăn cho chị Đỗ, cũng là một lần hiếm có mợ gắp đồ ăn cho Lưu Luyến: "Ăn đi ăn đi, ăn chung một mâm cơm, về sau sẽ là người một nhà."

 

Lưu Luyến bình tĩnh quan sát, những phần thừa trên gà cá vịt được chất đống như một ngọn núi nhỏ trong bát của nàng, toàn là những phần mà em họ nàng không ăn được.

 

Giây tiếp theo, Lưu Luyến bình tĩnh quăng vỡ cái chén.

 

Tiếng "choang" thô ráp vang lên, cái bát được làm bằng gạch thô nứt đôi, vốn dĩ cả nhà đã đổi thành bát sứ, chỉ có mỗi Lưu Luyến phải ăn bát được làm từ gạch thải loại.

 

Mợ đang ân cần với chị Đỗ thì bỗng xấu hổ đến mức mặt cứng đờ, bà ta quay đầu về phía Lưu Luyến, gương mặt trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ: "Con mẹ nó! Mày muốn làm phản hả?"

 

Lưu Luyến nghe được tiếng cười khẽ của Lâm Sở Bình, cũng không biết cô cố ý hay không, nhưng lúc mợ mắng nàng thì cô thản nhiên hát một giai điệu nào đó.

 

“Trưởng thành cả rồi chẳng ai nợ ai

Lãng phí thời gian là do em tình nguyện

Giống như diễn viên ngước nhìn ánh đèn đang dần tắt lúc hạ màn”

 

Thanh Lâm viên nằm trong một thị trấn lạc hậu trong vùng núi Tứ Xuyên, là một trong những nơi ít ỏi chưa được phủ sóng 4G. Thế nhưng Lưu Luyến cũng đã từng nghe qua bài hát mà Lâm Sở Bình đang ngâm nga, hình như là nhạc phim của một bộ phim nổi tiếng nào đó, bất chợt nghe đến, có cảm giác không nói thành lời.

 

Người gọi là Tiểu Sở kia cứ ngâm nga hát, mợ thì mắng sa sả, tiếng mắng của mợ dần bị át bởi giọng hát của Lâm Sở Bình.

 

Lưu Luyến lại cúi đầu cười, nàng bình tĩnh đi đến bên tủ lấy một cái bát mới, tự gắp một chén thức ăn chay cho bản thân rồi bưng vào phòng.

 

Mợ vẫn mắng ra rả ở sau: "Con khốn này, mau quay lại đây cho tao!"

 

Sau đó vồ lấy tay nàng, ý đồ muốn kéo ngược nàng lại, tiếng bát rơi xuống vang động cả căn phòng. Cho dù vậy, chị Đỗ đánh giá Lưu Luyến từ trên xuống dưới cũng không có gì không hài lòng.

 

Nha đầu này thật sự rất đẹp.

 

Lưu Luyến có cảm giác ánh mắt của chị Đỗ mỗi lần đánh giá nàng hệt như đang đánh giá một con gia súc vậy. Nhưng nàng chẳng sợ, vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng nghênh đón ánh mắt của chị Đỗ.

 

Chị Đỗ nói: "Mày phải sửa ánh mắt đó sau khi gả đến nhà tao, con trai tao thích dịu dàng cơ."

 

"Thói quen từ nhỏ của nó rồi chị ạ." Người cậu giảng hòa: "Chị Đỗ à, kệ nó đi, chúng ta ăn cơm trước."

 

Trước lúc đóng cửa, Lưu Luyến nghe mợ bảo đảm với chị Đỗ: "Chị yên tâm, chờ tháng sau nó tròn mười tám thì cứ làm lễ, không có vấn đề gì, em sẽ dạy dỗ cho con lừa này nghe lời..."

 

 

Lưu Luyến từ trong nhà bước ra ngoài, đọc chỉ số điện và nước cho người phụ nữ đang hút thuốc bên cạnh hành lang, chỉ thấy đôi môi căng mọng và sặc sỡ kia thốt ra một câu nhẹ nhàng: “Viết giúp tôi đi.”

 

Mùi hương từ người phụ nữ giống như một cái ôm mỏng manh ôm trọn lấy nàng, giống như cây lê nho nhỏ mà bà ngoại đã trồng trước cửa nhà khi nàng còn nhỏ.

 

Nàng nhắm mắt lại, tất cả những giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.

 

Hơi thở nóng rực của người phụ nữ ngày càng tới gần, sát vào người Lưu Luyến, cũng sát vào mặt nàng.

 

“Viết xong chưa?”

 

Lưu Luyến căng thẳng đến mức suy nghĩ trong đầu trở nên rối bời, bên tai là tiếng ve kêu rộn ràng, tim đập thình thịch, tai ù đi vì hồi hộp, chỉ một giây nữa thôi, đôi môi của người phụ nữ ấy sẽ hôn lên môi nàng.

 

Nhưng điều nàng không ngờ đến chính là.

 

Hơi thở của người phụ nữ ấy áp sát, sau đó nhẹ nhàng, thật khẽ khàng.

 

“Cảm ơn em.”

 

Sau đó, hơi thở nóng ấm và mùi thuốc thoang thoảng từ người phụ nữ đều lùi về sau.

 

Lưu Luyến trợn mắt, người phụ nữ đứng ở phía ngược sáng, chỉ để lại bóng dáng mơ hồ trước mặt Lưu Luyến, nàng cũng chẳng nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, thế nhưng lại cảm nhận được nỗi đau trong con người ấy.

 

Cô ấy lại dẫm lên chiếc giày cao gót, lộc cộc rời đi.

 

"Này." Lưu Luyến gọi với theo bóng lưng của cô.

 

Người phụ nữ vừa cười vừa quay đầu lại, giữa ánh nắng chói chang, nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào sáng ngời của cô.

 

"Chị tên là gì?"

 

Người phụ nữ đáp: "Lâm Sở Bình".

 

Lâm Sở Bình, Tiểu Sở, hóa ra là như vậy.

 

 

Có thể do nàng tò mò, hoặc cũng có thể vì nàng quá cô đơn nên khi gặp được người có khí chất tương tự nhịn không được muốn đến gần.

 

Lưu Luyến lén lút nhìn Lâm Sở Bình, cô vừa ăn mì xào vừa cười nói với người khác, dưới vẻ ngoài xinh đẹp ấy là hơi thở tràn đầy nhựa sống.

 

Lưu Luyến không biết tại sao trên đời này lại có một người phụ nữ như thế.

 

Cô ấy hoạt bát, sôi nổi, sạch sẽ, nhưng trong con người ấy lại ẩn chứa sự đau thương.

 

Lưu Luyến nhấp môi lên vết son môi của Lâm Sở Bình.

 

Nàng cứ nghĩ son môi sẽ có vị đắng chát, ai ngờ hỗn ngụm bia và son ấy lại có vị thật là ngọt.

 

Lưu Luyến muốn uống thêm một ngụm nữa nhưng Lâm Sở Bình đã giật cái ly ra rồi dùng đôi đũa dùng một lần chọt chọt vào trán nàng: "Nè bạn nhỏ, em muốn uống say hả?"

 

"Một tháng nữa là tôi thành niên rồi."

 

Lâm Sở Bình cười nói: "Thì chẳng phải bây giờ em vẫn chưa thành niên à?"

 

Ánh mắt Lâm Sở Bình lập lòe dưới ánh đèn đường, cô vươn ngón tay thon dài tới trước mặt Lưu Luyến.

 

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay của Lâm Sở Bình đã nhẹ nhàng lau môi nàng: "Bạn nhỏ à, miệng em dính son của chị nè."

 

Ngón tay của Lâm Sở Bình rất mềm, không biết môi của chị ấy sẽ như thế nào, loại ý tưởng này khiến mặt của Lưu Luyến như bị thiêu cháy.

 

"Tôi uống nhiều quá."

 

"Mới có hai hớp thôi mà?"

 

Lâm Sở Bình cười khẽ: "Đúng là vẫn còn nhỏ mà."

 

“Tôi sắp thành niên rồi.”

 

“Cô bé, em muốn trưởng thành đến vậy à?”

 

“Tôi sắp…”

 

“Thật là, quả nhiên say thật rồi.”

 

 

Nụ cười của cô bỗng nhiên trở thành nghiền ngẫm, mái tóc được Lưu Luyến buộc lại khẽ đong đưa trong làn gió đêm. Lúc này, nắng đã gần như tắt hẳn, chỉ để lại một mảng chạng vạng trên cơ thể hai người.

 

“Em biết, khen đôi tay của một người phụ nữ khác nghĩa là gì không?”

 

Lưu Luyến lắc đầu, ánh mắt tỏ ra vô tội nhưng Lâm Sở Bình nào dễ bị lừa, ngón tay khẽ động, chạm nhẹ vào tấm rèm bay phấp phới cửa sổ,

 

“Nếu không biết thì đừng tùy tiện khen như vậy.”

 

Lòng Lưu Luyến rối loạn, nhưng vẫn tỏ ra bình thản: “Nhưng em vẫn cảm thấy nó rất đẹp, thon dài và tinh tế.”

 

Lâm Sở Bình nghẹn cười: “Em đang làm văn đấy à?”

 

“Không phải.”

 

Nàng bước đến gần, dùng ngón nhỏ nhắn của mình câu lấy đầu ngón tay xinh đẹp đang lơ lửng của chị ấy: “Bởi vì rất đẹp nên muốn ngắm nhìn, muốn được chạm vào tay chị, muốn…”

 

“Được rồi.”

 

Lâm Sở Bình cắt ngang: “Đã trễ, em nên về đi.”

 

“Còn chưa qua sáu giờ tối mà.” Lưu Luyến ra vẻ tội nghiệp.

 

“Vậy thì làm bài tập đi, tiếng Anh học tệ như thế không lo ôn luyện, còn ở đây nói vớ vẩn.” Lâm Sở Bình hừ lạnh, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, ai bảo ngoại ngữ của Lưu Luyến tệ như vậy.

 

“Ngoại ngữ của em tệ đến thế sao?” Mặc dù bản thân luôn nằm trong top 3 của trường nhưng khi bị Lâm Sở Bình chê đến vậy nàng vẫn có chút khó tin. Sau nghĩ lại cảm thấy chính mình thật quê mùa, chôn vùi ở nơi nghèo khó này quá lâu đã khiến nàng quên mất, phía sau ngọn núi kia còn có rất rất nhiều thứ tuyệt vời hơn nữa. Lâm Sở Bình đã đi rất nhiều nơi, biết được nhiều thứ, chị ấy nói nàng tệ chính là tệ.

 

“Ừm.” Lâm Sở Bình gật đầu.

 

“Có thể em nghĩ rằng thành tích ngoại ngữ của em khá ổn nhưng để thi cao khảo, vẫn chưa đủ sức.”

 

Tâm trạng của Lưu Luyến giống như chiếc nỏ bị gãy đà, lạc lối, trong khi bản thân không biết phải thế nào thì Lâm Sở Bình lôi từ trong hộc tủ ra một tập tài liệu để lên bàn, nhìn qua thấy rõ là đề thi của những năm gần đây.

 

“Chị…”

 

“Tôi nhặt được.” Lâm Sở Bình mặc kệ Lưu Luyến, đi ra bên cạnh cửa sổ châm một điếu thuốc.

 

Lưu Luyến tò mò lại gần, kiểm tra kỹ lưỡng tập tài liệu mà Lâm Sở Bình đưa cho nàng, còn đầy đủ hơn tài liệu giáo viên ở trường, có cả đề nâng cao được sắp xếp cẩn thận theo chủ đề và cấp độ, khẽ cười.

 

“Oh, chị nhặt ở đâu tập tài liệu quý giá này vậy, để em đến đó thử vận may xem.”

 

Lâm Sở Bình quay người lại muốn mắng Lưu Luyến, không ngờ bị mất thăng bằng, cả người lảo đảo, phải một lúc lâu nàng mới ổn định được tinh thần, cô liếc mắt về phía Lưu Luyến đang ôm bụng cười, giận quá hóa thẹn.

 

“Em còn dám cười, còn không đến đỡ...”

 

Lưu Luyến vội bỏ tài liệu xuống bàn, đến đỡ Lâm Sở Bình đứng dậy, kính cẩn đem người dìu đến bên ghế dài: “Cẩn thận, cẩn thận…”

 

“Được rồi, tôi không yếu ớt đến mức đó, em đi làm việc của em đi.” Lâm Sở Bình vừa ngồi xuống ghế liền muốn đuổi người.

 

“Lâm Sở Bình.”

 

“Gì?”

 

“Chị thành thật đi?”

 

Em ấy muốn mình thành thật chuyện gì, chuyện tập tài liệu đó không phải nhặt được mà là cố tình chuẩn bị.

 

Lâm Sở Bình cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, đưa tay cầm lấy tách trà bên cạnh đưa lên uống, ừm, trà chưa lạnh lắm, uống vào hơi đắng nhưng lại có cảm giác khoan khoái nhàn nhạt, lấy lại giọng không nhanh không chậm hỏi: “Em muốn tôi thành thật chuyện gì?”

 

Lưu Luyến ghé mặt lại gần Lâm Sở Bình, lém lỉnh: “Chị là vấp phải sự xinh đẹp của em nên mới té đúng không?”

 

Phụt!

 

Họa từ miệng mà ra, Lưu Luyến cuối cùng cũng thấm thía câu nói này.

 

 

Dường như Lâm Sở Bình nghĩ mình nghe nhầm, cô hỏi Lưu Luyến: "Em nói gì cơ?"

 

Tim Lưu Luyến đập rất nhanh nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh đáp: "Mấy học sinh nữ khác ở trong trường ai cũng yêu hết rồi, mỗi tôi còn chưa mất nụ hôn đầu, không phải kỳ lắm hả?"

 

Nàng lại nói tiếp: "Nửa tháng nữa là tôi tròn mười tám rồi."

 

Lâm Sở Bình ôm bụng cười: "Trường học của em nhiều người như vậy, em không thích ai, cảm nắng ai à?"

 

Lâm Sở Bình hút thuốc, phả một làn khói mỏng vào cảnh hoàng hôn, mùi thuốc lá, mùi hoa hướng dương trong sân và cả mùi hoa lê trên người Lâm Sở Bình hòa vào nhau.

 

“Em chỉ muốn…”

 

Lưu Luyến phát hiện hỗn hợp mùi hương ấy ngày càng đến gần nàng, bởi Lâm Sở Bình đang nhích lại gần. Một tay Lâm Sở Bình đặt xuống bàn, mông hơi nâng lên khỏi ghế, người cúi về phía Lưu Luyến, đôi mắt hoa đào đong đầy ý cười.

 

Lưu Luyến nuốt nước bọt, mắt nhắm lại.

 

Nhưng thứ nàng nhận được không phải là nụ hôn như trong tưởng tượng, môi nàng không cảm nhận được cảm giác mềm mại ấm áp mà thay vào đó là tiếng "cốp" trên trán.

 

Lâm Sở Bình búng nhẹ lên trán Lưu Luyến.

 

Lưu Luyến "A" một tiếng rồi mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Lâm Sở Bình: "Bạn nhỏ à, em không nên tùy tiện tìm một người nào đó để trải nghiệm cuộc sống."

 

Cô cười rồi ngồi lại trên ghế, tiếp tục hút thuốc: "Em vội vàng thế làm gì? Chờ đến khi rời khỏi ngọn núi lớn này, em sẽ có rất nhiều thời gian để yêu đương hay hôn môi, rất nhiều ngày tốt lành đang chờ em ở tương lai."

 

"Em muốn thi vào Bắc Đại hả?"

 

Cô nói đến Bắc Đại bằng giọng điệu quá đỗi quen thuộc khiến Lưu Luyến hơi ngạc nhiên: "Chị biết em muốn vào Bắc Đại sao?"

 

Lâm Sở Bình cười nhẹ: “Ở đây ai mà không biết em, giáo hoa chính hiệu của trung học số 7 Thành Đô.”

 

Lâm Sở Bình kẹp điếu thuốc trên tay rồi liếc qua Lưu Luyến: "Sao nào? Bộ một người ăn không ngồi rồi như chị không thể biết đến chuyện thi cử à? Bạn nhỏ em có định kiến về chị?"

 

Lưu Luyến lắc đầu: "Không phải..."

 

Lâm Sở Bình nhẹ búng tay hắt tàn thuốc xuống đất, cười nói: "Ừm, Bắc Đại là một trường tốt."

 

Lưu Luyến lấy hết can đảm hỏi: "Vậy còn chị?"

 

"Chị thì sao?"

 

"Sau này chị định làm gì ấy."

 

Lưu Luyến hỏi: "Chị cứ định... ở Thanh Lâm viên mãi sao?"

 

Nở hoa ở đây, sau đó tàn lụi và bị nghiền thành bùn đất, sống cả đời ở cái chốn này.

 

Đấy là cuộc sống tuyệt vọng mà Lưu Luyến luôn muốn chạy trốn.

 

Lâm Sở Bình nhướng mày, dường như cô không có ý định nghĩ về chuyện này: "Ai biết được, sống ngày nào thì tính ngày đó thôi."

 

Lưu Luyến nhìn Lâm Sở Bình dưới ánh nắng chiều, nụ cười tươi của Lâm Sở Bình khiến Lưu Luyến nhớ lại cảm giác lúc nàng nắm lấy tóc của cô, như dải lụa cao cấp nhất, không thể cầm trên tay và có thể tuột đi bất kỳ lúc nào.

 

 

Căn phòng im lặng trở lại.

 

Lâm Sở Bình hơi ngẩng đầu, đối diện giường là khung cửa sổ, rèm cửa trắng khiến bóng núi mờ ảo ngoài cửa sổ càng giống yêu ma quỷ quái trong đêm đen, có một sức hấp dẫn không thể giải thích được. Cô chống người ngồi dậy, lạnh lẽo trong lòng lần nữa hội tụ, thôi thúc cô đứng lên vén rèm, ấn nhẹ chốt, dùng chút sức đẩy ra. Cửa sổ mở toang, gió trên núi cuốn tấm rèm trắng, phất phơ không ngừng, như một bóng trắng cô đơn.

 

Từ khe hở giữa những tấm rèm, bên ngoài không có yêu ma quỷ quái nào, chỉ có trăng sáng vời vợi trên bầu trời đêm. Những vì sao lấp lánh như thể rơi hết xuống ngọn núi cao tối om phía xa, để vầng trăng đơn côi gắng gượng chống đỡ.

 

Có lẽ trăng kia cũng sẽ thấy lạnh.

 

“Sở Bình, hình xăm này có ý nghĩa gì vậy?”

 

Lưu Luyến đã từng thấy qua hình xăm trên người của những đàn ông bặm trợn, họ cởi trần đánh nhau, hô hào, đập phá khắp nơi, không ngờ thế gian lại có một đôi cánh trầm lặng, chân thực và xinh đẹp đến vậy. Nàng muốn đến gần để xem nhưng Lâm Sở Bình đã rụt chân về.

 

“Không có ý nghĩa gì cả.”

 

Lưu Luyến tuy rằng không tin nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, dường như nàng đã chạm vào điều cấm kỵ của Lâm Sở Bình, nàng lặng lẽ quay lại bàn, chỉnh lại chiếc đèn nghiêm túc giải đề.

 

Phải một lúc sau, thanh âm non nớt ấy mới dám vang lên: “Chị ơi, em bật đèn như thế này chị có ngủ được không?”

 

Căn phòng của Lâm Sở Bình khá nhỏ, đơn thuần chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách và nơi sinh hoạt, Lưu Luyến hiện tại mỗi đêm đều làm bài tập ở đây. Mãi cho đến khi Lưu Luyến ra về, câu hỏi kia vẫn còn tồn đọng, nhức nhối.

 

Lâm Sở Bình không khỏi vòng tay ôm lấy chính mình, ngẩn ngơ nhìn trăng kia một hồi, rồi lại chợt buông hai tay, chậm rãi đặt lên khung cửa sổ.

 

Mùa hạ tuy nóng nhưng đêm về lại rất lạnh, gió lạnh mùa xuân vẫn còn chưa tan, hoa nơi đây đã nở rộ, còn có khu rừng tuyết tùng nối dài giữa thung lũng sâu thẳm, trời tối đến mức chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc.

 

Tưởng niệm.

 

Nhớ thương một đời.

 

 

“Cô muốn hạnh phúc, cô có tư cách gì có được hạnh phúc.”

 

Trương Lệ ánh mắt hung ác xông tới, bóp lấy cổ của cô, cô cảm nhận được không khí ngày càng ít, dòng máu nghẹn uất, vết ứ đọng trên cổ ngày càng lan rộng.

 

“Cô đã quên những gì đã xảy ra trong quá khứ rồi ư, còn tôi, ngày ngày đêm đêm, hình ảnh em gái tôi như ẩn hiện trước mắt tôi, nó không cam lòng, không cam lòng…”

 

“Sao cô có thể quên đi nó, sao cô có thể độc ác như vậy!”

 

Mắt của Trương Lệ đỏ ngầu, thấy Lâm Sở Bình sắp ngất đi liền nới lỏng tay ra, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tao nhã, tựa như muốn lau sạch thứ vừa nãy đã vấy bẩn mình.

 

“Đừng vì những thứ tầm thường mà quên mất bản thân mình là ai.”

 

Trương Lệ xoay người quay đi, đằng sau là một chiếc xe hạng sang đang chờ sẵn, cô ta đến bất chợt, cũng rời đi rất nhanh. Lâm Sở Bình như một con rối không cảm xúc ngồi bệt xuống đất, hamburger cùng gà viên lăn lóc ở dưới đất, ánh mắt chìm vào mơ hồ.

 

 

Hai người đứng bên một gốc cây, Lâm Sở Bình dịu dàng nói: "Bạn nhỏ, em ngẩng đầu lên đi."

 

Đến lúc này, Lưu Luyến không cần hỏi cũng biết món quà Lâm Sở Bình dành cho nàng là gì.

 

Trên đỉnh đầu nàng là một bầu trời đầy sao, chúng phát ra ánh sáng lộng lẫy hệt như dải ngân hà thời viễn cổ, dường như nàng chỉ cần giơ tay lên là đã có thể chạm đến những vì sao ấy.

 

Những ngôi sao mà nàng luôn hướng đến giờ đã ở trong tầm tay, nếu cần thì cứ lấy.

 

Có phải thi đại học xong và rời đi ngọn núi lớn này thì nàng có thể thấy được một thế giới như thế không.

 

Lưu Luyến đã bị mê hoặc, Lâm Sở Bình rất hài lòng với điều này, cô tủm tỉm cười, lưng dựa vào thân cây rồi châm một điếu thuốc, miệng ngân nga hát một bài hát rất trẻ con: "Này là ngôi sao sáng suốt đêm, bé có muốn biết sao tên gì..."

 

Giọng của Lâm Sở Bình thật ấm áp, dù là hát bài <Chúc mừng sinh nhật> hay<Ngôi sao nhỏ xinh lấp lánh> những bài hát bình thường dưới giọng hát của Lâm Sở Bình đều có chút gì đó quyến luyến và mềm mại.

 

Ban nãy hai người uống bia nên lớp son môi hồng trên miệng Lâm Sở Bình đã gần như trôi hết, cô cũng không tô lại, màu môi tự nhiên lộ ra, xinh đẹp và quyến rũ.

 

Lưu Luyến ngơ ngẩn nhìn cô: “Trên cổ chị…hình như…”

 

“Chỉ là vết xước thôi.” Lâm Sở Bình cắt ngang, cô không muốn nhớ lại chuyện lúc sáng, cũng không muốn Lưu Luyến biết bản thân gặp ai.

 

Lưu Luyến bước nhẹ đến gần, càng thân cận, sự căng thẳng trong thân thể ngày càng cuồn cuộn, như sóng trào không dứt, chẳng biết thế nào lại thốt ra câu: “Có đau không?”

 

Đau không ư?

 

Lâm Sở Bình nhẹ nhàng dời tầm mắt, cô thấy môi của Lưu Luyến ngày càng dán gần, hơi thở phun lên cổ, vừa ngứa ngáy lại vừa nóng rực: “Em muốn làm gì?”

 

Lưu Luyến thở dốc, nhưng sự căng thẳng này không giống với sự căng thẳng ban nãy: "Tôi có thể hôn chị một chút không?"

 

Lâm Sở Bình hoàn hồn, cô cười: "Bạn nhỏ à, em không dám đâu."

 

Dường như cô chắc chắn Lưu Luyến không dám nên thân thể cũng thả lỏng hơn.

 

Lưu Luyến nghĩ thầm, nàng thành niên rồi mà, có cái gì mà không dám chứ?

 

Không biết có phải lượng cồn còn lại trong cơ thể quấy phá hay không, đầu nàng hơi choáng váng, nàng hôn Lâm Sở Bình. Nàng chỉ mang một chiếc áo thun mỏng, có thể cảm nhận được sự nóng rực của Lâm Sở Bình, làm nàng bỏng, thiêu đốt nàng.

 

Lưu Luyến trẻ tuổi lại liều lĩnh, càng không bắt được trọng điểm.

 

Một loại bản năng thúc đẩy khiến Lưu Luyến sốt ruột vươn đầu lưỡi, nhưng nàng không biết gì cả, đầu lưỡi cũng lộn xộn càn quấy. Lâm Sở Bình vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng quấn quanh nàng, bao vây nàng, tiếp nhận nàng.

 

Sau một cái hôn thật sâu, Lâm Sở Bình bám vào nàng, nhỏ giọng thì thầm vào tai: "Sinh nhật vui vẻ, bạn nhỏ."

 

 

“Gọi Lâm lão sư đi.”

 

“Không gọi.”

 

“Bạn nhỏ, em muốn chị dạy tiếng Anh cho em, nhưng không muốn gọi lão sư ư?”

 

“Đúng vậy, em chỉ muốn gọi chị, chị ơi, chị dạy em đi mà, chị…”

 

Nhìn gương mặt non nớt xinh đẹp của Lưu Luyến càng càng đến gần, Lâm Sở Bình yết hầu khẽ động, cô nỗ lực giãy giụa một chút, ý đồ thoát khỏi tình cảnh hiện tại, tay chân theo bản năng muốn đẩy người phía trên ra nhưng lại bị ép đến càng thêm tàn nhẫn.

 

Lâm Sở Bình nghẹn thở đến phát đau, hận không thể đem tiểu hỗn đản này chỉnh đốn một trận, không gọi thì thôi, lại còn áp sát cô đến vậy, cô đều hoài nghi là nhóc con này cố ý.

 

Lưu Luyến lại không biết như thế nào đột nhiên ôn nhu xuống, hơi thở thổi bên tai cô, dường như môi của em ấy đang ngậm lấy vành tai mẫn cảm, theo sau buông lỏng lực đạo: “Chị ơi.”

 

Lưu Luyến cũng không có thối lui, hai người môi dán môi, nhưng tốt xấu cho Lâm Sở Bình thời gian thở dốc.

 

Trong đầu trống rỗng, mang máng nhớ đến câu nói nào đó, ban ngày kêu chị, ban tối…

 

Lâm Sở Bình hơi thở dồn dập, thực sự chịu không nổi đối diện Lưu Luyến ở khoảng cách gần như vậy, cô đỏ bừng mặt nghiêng qua một bên, vì thế một sợi chỉ bạc thập phần ái muội đi theo kéo dài.

 

 

Lòng Lưu Luyến trầm xuống.

 

Thật ra Lưu Luyến rất sợ cảm giác bị vứt bỏ. Đầu tiên là mẹ của nàng, bà rời đi trong đêm tối và không bao giờ trở lại. Khi đó, dù chỉ mới 5 tuổi, nhưng Lưu Luyến biết rằng dù nàng có khóc lóc thế nào thì cũng không thể ngăn mẹ lại.

 

Tiếp theo là người duy nhất trên thế giới yêu thương nàng nhất, bà ngoại. Cũng trong một đêm tối, căn nhà trở nên thật im ắng, như thường lệ, Tiểu Luyến tám tuổi đi vào phòng gọi “Bà ơi", nhưng chẳng có ai đáp lại cả.

 

Chờ đến sáng hôm sau, khi những người lớn khác đến, họ thấy Lưu Luyến súc mình bên mép giường của bà ngoại: "Hình như bà chết rồi."

 

Trong lòng Lưu Luyến, cuộc ly biệt ấy thật hoang đường, tại sao cuộc một chia ly trời đất sụp đổ lại có thể xảy ra một cách tĩnh lặng đến vậy?

 

Nhưng hình như khi người ta càng sợ cái gì thì càng phải tỏ ra là mình không sợ, ít nhất, đó là cảm giác của Lưu Luyến, khi nàng không tìm được Lâm Sở Bình, chị ấy đã biến mất.

 

Lâm Sở Bình ngập tràn bí ẩn, cũng vô cùng nguy hiểm, giống như việc chị ấy biết tất cả về nàng mà nàng chẳng biết gì về chị ấy cả.

 

Người ấy ở đâu, công việc là gì, khả năng tiếng anh tốt như vậy ở đâu ra?

 

Nàng tìm hết những nơi mà Lâm Sở Bình thường đến, quán tạp hóa đầu ngõ, nơi các bà chơi mạt chược, ngay cả văn phòng bất động sản của Thanh Lâm viên nàng đều đã tìm tới.

 

Họ nói rằng họ được yêu cầu bảo mật nên không được tiết lộ với nàng.

 

Trái tim Lưu Luyến như bị nhấn chìm xuống vực thẳm, nơi mà lũ dã thú, những trận mưa gió dữ dội và đám yêu ma quỷ quái đang chực chờ xâu xé nàng.

 

Lưu Luyến tuyệt vọng nhắm mắt lại, bia lạnh trong tay đã nguội ngắt từ khi nào.

 

"Lưu Luyến..." Trong bóng tối, giọng nói dịu dàng của Lâm Sở Bình vang lên: "Chị sẽ không rời đi."

 

Giả dối, tất cả chỉ là giả dối.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16