Bố tôi đã từng nói: "Con gái, khi gặp được người khiến con tin tưởng, hãy dùng bàn tay ấm áp này, nắm chặt người ấy."
Đôi bàn tay sần sùi chai sạn đặt trên mu bàn tay của tôi vỗ về. Hơi ấm lan tỏa khiến tôi bất giác quên mất đi sự thật.
Bàn tay lạnh giá của tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn xuống bàn tay hờ hững của mình.
Tôi sẽ truyền cho người khác ấm áp ư?
Bố tôi mỉm cười hiền hậu: "Đối với ta, đôi bàn tay bé nhỏ này luôn ấm áp như vậy. Cho dù có hóa thành băng, dùng tình thương mà tan chảy nó. Không phải sao?"
"Con gái, ta không sợ con không có người yêu mến. Con là con gái tuyệt vời nhất của ta, không thể nào xảy ra chuyện đó. Ta chỉ sợ, con gặp phải người không trân trọng mình. Vì vậy phải yêu thương bản thân. Bản thân chăm sóc được tốt thì mới nghĩ đến việc bảo hộ người khác. Con là bảo bối của ta, đồng dạng người khác cũng là trân bảo của người. Hứa với ta, yêu người khác một, yêu bản thân mười, có như vậy ta mới không lo lắng về con."
Khi yêu thương một ai đó, tuyệt nhiên người đó có quyền làm tổn thương đến mình.
Từ bỏ nhau, không phải vì hết yêu, mà là dùng thời gian xa cách xây dựng bức tường trong lòng vững chãi hơn, vượt qua bão tố đến đường chân trời.
Tôi sẽ yêu thương một ai đó bằng cả trái tim của mình?
Niềm tin.
Không phải đến bước đường cùng, nó sẽ phá vỡ mọi giới hạn của con người, khiến phần ẩn sâu trong bản ngã thức tỉnh.
Kiên định.
Dùng chân tâm đối đãi, người sẽ không phụ lòng mình.
Tôi vẫn một lòng với lý tưởng của mình.
Cho đến khi, tôi gặp được người ấy.
-------
Cơn mưa đầu mùa khiến tôi càng khó chịu hơn, mỗi khi trở trời, xương khớp có chút đau nhức. Trong lòng một mực muốn rời khỏi đây thật nhanh. Nhìn từ xa, giọt nước cùng gió cuốn nát những đóa hoa mới nở, bầu trời càng tối dần, lòng người càng tĩnh lặng.
Không giống như bão tố gào thét bên ngoài, trong thư viện ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Ồn ào. Hối hả. Trầm lắng.
Người trẻ kia tự tin với sức khỏe niên thiếu mà chìm đắm trong mưa, tiếng đùa giỡn vui vẻ vang lên.
Ngửa mặt lên trời cảm nhận sự kỳ diệu của thiên nhiên, linh hồn đang gột rửa.
Sẽ có những người lắng sâu trong chờ đợi, đợi một làn gió đến, mang theo bóng mây trôi đi.
Giọt nước theo mái nhà đọng xuống, tí tách, tí tách.
Nhân sinh cũng sẽ có người…
Vì cơn mưa gặp gỡ.
"Rốt cuộc cậu có buông tay ra không, chiếc ô này là tôi thấy trước."
Tôi nhìn cô gái trước mặt, là một nữ sinh trạc tuổi với tôi đang phồng má tức giận.
Lúc này tôi bỗng nhớ đến lời của bố tôi.
"Có những người ngay từ lần gặp đầu tiên, sẽ khiến con không thể quên được."
Ấn tượng đầu tiên ư? Bàn tay của cô ấy đang chạm vào tay tôi, ấm áp khiến tôi ngỡ ngàng.
Tôi vì sao lại có những cảm xúc này?
Tôi luôn dùng sự lạnh nhạt đáp trả với những người tôi không hề quen biết. Không việc gì tôi phải nhường cho họ cả, vì tôi chạm vào chiếc ô này trước, nó là của tôi. Không thể thuộc về ai khác.
"Thật ngại quá, nhưng người lấy nó trước là tôi, nó vinh dự được tôi chạm vào. Liền chính là của tôi rồi!" Tôi nghĩ đây là câu trả lời lịch sự nhất của tôi lúc này.
"Cậu…" Cô gái ngón trỏ chỉ về hướng tôi run lên, có lẽ đang kiềm chế cơn tức giận đến lợi hại.
Haha. Tôi biết tôi rất đáng ghét và khó gần.
Tôi đang chờ đợi, đợi một người nào đó có thể bẻ hết băng nhọn xung quanh mà ôm lấy trái tim lạnh lẽo của tôi, cho dù có đổ máu, cho dù đánh đổi bằng trái tim của mình.
Tôi vẫn mãi chờ.
Tôi không ngờ cô gái ấy là bạn cùng phòng của tôi.
Như trò đùa của số phận.
-------
Tôi thích cách cậu ấy ngớ ngẩn ngắm nhìn tôi, để tôi biết được ngoài tính cách tồi tệ của tôi ra, nhan sắc tôi cũng được cậu ấy để ý.
Chỉ cần vậy.
Tôi lúc ấy như những đứa trẻ mới dậy thì, muốn được nổi bật, muốn được người chú ý.
Một chú khổng tước xòe đuôi sặc sỡ.
Lãnh diễm.
Kiêu ngạo.
-------
Sau lần tôi xoa bụng cho cậu ấy, bầu không khí giữa hai tôi dần tốt hơn. Tôi nghe từ đồng học biết được gu của cậu ấy là có bàn tay to, cánh vai rộng, có thể mang lại cảm giác ấm áp cho cậu ấy.
Tôi nằm trằn trọc trên giường, bóng đen dài trên tường đổ xuống, có lẽ cánh tay trên tường kia mới là thứ cô ấy thích, không phải là bàn tay này.
Ấm áp ư?
Mẹ tôi đã từng lo lắng đến mức đưa tôi gặp bác sĩ, nhiệt độ thân thể của tôi thấp hơn người thường. Cho dù hạ hay đông, đều như vậy lãnh đạm.
"Người yêu thương con đến cuối đời, là người truyền hơi ấm cho con, như ta và bố con vậy."
"Nhưng con cũng muốn bản thân làm được điều đó, con cũng muốn truyền ấm áp cho người mình thương, như vậy có tham lam không?"
"Không con yêu, người ấy sẽ rất hạnh phúc vì điều đó."
"Thực tốt, cậu ấy bảo rằng chạm vào tay con như mùa hè mát lạnh vậy." Tôi nói với vẻ hào hứng trong điện thoại, mẹ tôi đầu giây trầm ngâm một lúc lâu.
"Con có người mình thích rồi sao Tiểu Đường?"
"Không chắc lắm ạ. Chỉ là…"
Tôi thất thần một lúc rồi trả lời. Tôi không biết cảm giác hiện tại của bản thân là gì. Tôi rất muốn thân cận cậu ấy, ôn nhu đối đãi, khiến ấn tượng trong cậu ấy về tôi tốt hơn. Nhưng một lần lại một lần thốt ra đều là những lời lẽ không mấy dịu dàng.
"Ánh mắt của con vẫn luôn…không tự chủ hướng về cậu ấy. Con…như thế này, là sao vậy mẹ?"
"Có lẽ trong tim con, cô bé ấy đã trở bên đặc biệt."
Đặc biệt ư?
Tôi thực muốn cậu ấy biết tôi rất để ý cậu ấy.
-------
Cậu ấy là kiểu nữ sinh thanh thuần tươi mát, rất xinh đẹp. Nếu cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết, cậu ấy có lẽ là bạch liên hoa nữ chính, còn tôi chắc chắn là độc miệng nữ xứng.
Mà nam chính, cuối cùng cũng xuất hiện.
-------
Lần đầu tiên chúng tôi ra ngoài cùng nhau, lại vì một nam nhân khác. Cậu ấy hóa ra đã có bạn trai rồi, tôi vẫn không hề hay biết.
Người này là thanh mai trúc mã với cậu ấy, tôi sao có thể…
Cậu ấy mặc một chiếc váy trắng dài tay, dài đến mắc cá chân, không buộc tóc mà chỉ kẹp một tiếc nơ nhỏ hờ hững. Cậu ấy nhìn tôi và hỏi: "Trông tớ có xinh không?"
Khoảnh khắc đó, tôi vẫn cứ luôn chăm chú nhìn mãi, bất giác thốt lên: "Rất xinh!"
"Đây là lần đầu tiên cậu khen tớ đấy nha!" Ngu Thư Hân trố mắt ngạc nhiên.
Tôi không nói gì, chỉ cười gượng. Thật ra trong lòng tôi, cậu ấy dù thế nào cũng rất tốt, rất xinh đẹp.
Ngoại trừ sự ngây thơ vô tình.
Vì sợ tôi buồn tủi trong lễ Thất Tịch nên mời tôi đi cùng, sẽ không ngại tôi cản trở tâm sự tình cảm sao? Mặc dù thâm tâm tôi cũng muốn biết, kiểu người đàn ông mà cậu ấy thích.
Hóa ra đúng như lời cậu ấy mô tả, bàn tay rất to, vai cũng rất rộng.
Trong lúc chúng tôi mua vé xem phim, người đàn ông kia có việc quan trọng phải rời đi. Cầm ba chiếc vé trên tay, cậu ấy thở dài, kéo tôi đi mua bắp rang.
Lần đầu tiên xem phim cùng nhau, tôi không hề chú tâm vào nội dung đối diện là gì. Tôi cứ ngây ngốc nhìn người cô gái ngồi bên cạnh mình, nhìn cậu ấy chăm chú ăn bỏng ngô mà hai má phồng lên rất đáng yêu.
Có lẽ phải cảm ơn người đàn ông kia, bận việc thực sự đúng lúc.
Lúc đó cậu ấy bỗng dưng quay sang làm tôi giật mình. Tôi giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt quả tang. Tôi vội vã chuyển mắt sang màn hình lớn, hắng giọng gật gù: "Ồ, đến khúc hay rồi kìa!"
Bình thường tôi cũng chẳng nói nhiều nên cậu ấy cũng không ngờ vực. Tôi lâu lâu lại quay sang bắt lấy bỏng ngô, cố chấp lén lút nhìn cậu ấy.
Lúc đó tôi không biết cảm giác này là được gọi là thích. Tôi cho rằng việc này giống như nam châm hai đầu, tôi thích an tĩnh, cậu ấy thích náo nhiệt, bù trừ cho nhau.
Hứng thú đối với thứ mình không có càng khiến lực hút đẩy mạnh.
Mọi chuyện cũng không có chuyển biến gì, chúng tôi vẫn sống cùng nhau, đi học cùng nhau. Bên gương mặt cau có của tôi xuất hiện thêm một thiên thần vui vẻ.
Cậu ấy hay sững sờ trầm trồ mọi thứ, còn tôi có nhiệm vụ phá vỡ phong tình, cắt mất hứng thú của cậu ấy.
Cậu ấy thích giữ thể diện, còn tôi thích đi trêu chọc. Tôi hay kéo bím tóc của cậu, mỗi lần như vậy cậu ấy đều quay lại tức giận mắng tôi. Đếm những cọng tóc quý giá tôi lỡ tay bứt ra, mếu máo bắt đền tôi.
Tôi đi nhanh về trước, mỉm cười nhìn cậu ấy lẽo đẽo chạy sau.
Cậu ấy thích cách tôi khiến cậu ấy cười, còn tôi giống như một diễn viên hài làm bao trò kỳ quái.
Tôi không thích cậu ấy chạm vào đồ dùng của mình kể cả mỹ phẩm, ly nước hay gối ôm. Nhưng tôi phát hiện, tôi hiện tại đã hết cách.
Nếu tôi là mẹ của cậu ấy, sẽ liền bắt cậu ấy nằm xuống bàn mà đánh mông. Cậu ấy thực biết cách khiêu khích tôi. Nhưng lại rất chừng mực, không bao giờ đi quá giới hạn.
Dần dần tôi cũng quen với việc cuộc sống riêng chứa thêm một người. Tôi nghĩ là tôi ngầm cho phép điều đó, khiến cậu ấy trở thành một người quan trọng với tôi.
Ai ai nhìn vào đều nghĩ chúng tôi quan hệ không tốt.
-------
Vì một trận cá cược mà cậu ấy phải làm theo yêu cầu của tôi. Trông cậu ấy rất tội nghiệp, có vẻ sợ tôi bắt cậu ấy dọn vệ sinh một tháng hay những yêu cầu hà khắc gì khác. Tôi thần thần bí bí suỵt một tiếng.
Ngày mai sẽ biết.
Hôm sau tôi thức dậy thật sớm, chuẩn bị các vật dụng linh tinh cùng với thức ăn. Tất nhiên hôm nay tôi sẽ không đi làm thêm. Vì vậy tôi chuẩn bị xong xuôi mà sâu lười kia vẫn còn nằm ngủ.
"Cậu còn muốn nằm đến khi nào nữa hả, Ngu Thư Hân."
"Ưmmm…"
Cậu ấy sáng nào cũng vậy, lười nhác nằm trên giường. Báo thức đặt đến năm cái, tất cả đều lần lượt bị cậu ấy tắt đi.
"Cậu có muốn dọn phòng một…" Tôi chưa kịp dứt lời thì cậu ấy như động cơ bật dậy, phóng nhanh vào trong nhà vệ sinh.
Mối quan hệ của chúng tôi dường như có chuyển biến hơn, là vào hôm nay.
Chúng tôi cùng nhau đi đến công viên trò chơi. Ngu Thư Hân hưng phấn nhảy nhót reo hò, tôi chỉ có thể lắc đầu cười, thật giống như hài tử.
Ngu Thư Hân bảo rằng cậu ấy muốn chơi xe đụng. Tôi mặc dù chỉ lái qua một lần những tôi quyết định phải cho cậu ấy thấy tôi cũng rất cừ!
Tôi lập tức lái xe đến gần cậu ấy, vỗ tay cười một cách lưu manh: "Nào, lên đây chị đưa cưng đi trải nghiệm sinh tử thế gian."
Cậu ấy khinh bỉ nhìn tôi, mặc dù miệng vẫn đang thầm mắng nhưng vẫn ngồi lên chiếc xe màu vàng chanh hào quang tỏa sáng của tôi. Tôi khá vui vẻ, không kìm được mà cong khóe miệng.
"Ngồi chắc nhé! Tớ bắt đầu lái đây!"
Ngu Thư Hân sắc mặt càng trầm trọng hơn: "Nhanh chút đi!"
Mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi, chỉ có hai đứa trẻ to xác đang chơi cùng với chục đứa trẻ không cùng tuổi khác.
Tôi bắt đầu lái, mặc dù lúc nãy khá huênh hoang nhưng bản thân tôi vẫn lái được xe hơi thật, mấy thứ đồ chơi này, tập một chút liền quen tay. Xe chiến của tôi bị xe của những đứa trẻ khác đâm vào, bọn chúng cười lên thích thú.
Chúng tôi rượt đuổi nhau vòng vòng trong sân. Cậu ấy vui vẻ như một đứa trẻ, nở nụ cười trong sáng. Tôi luôn cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu, dù là bất kỳ lúc nào đi chăng nữa.
Chúng tôi chơi đến hết thời gian một lượt, cậu lấy lại muốn chơi tiếp. Muốn tự mình lái. Tôi không từ chối và cũng tự lái riêng một xe chậm rãi chạy theo sau.
Lúc sau hai chúng tôi chơi thật nhiều trò chơi. Cùng nhau ăn trưa, tàu lượn siêu tốc…Tôi đã nghĩ dây thần kinh vận động của Ngu Thư Hân không tốt, nhưng có lẽ tôi đã sai rồi.
Cậu ấy kéo tôi đi hết khu này đến khu khác không ngừng nghỉ, chụp hình cho cậu ấy mọi kiểu tạp dáng.
Đến cuối cùng, tôi muốn ngồi vòng quay mặt trời.
Hai chúng tôi ngồi im lặng bên cạnh nhau, có lẽ rong chơi cả ngày trời đã mệt mỏi, Ngu Thư Hân dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Tôi sợ đánh thức cậu ấy ngủ, khoang ngồi của chúng tôi cứ chầm chậm quay mãi.
Đến khi trời tối hẳn, Ngu Thư Hân rốt cuộc cũng tỉnh.
"Sau cậu không gọi tớ dậy?"
Tôi chỉ lắc đầu, việc cỏn con này không đáng gì mấy. Quan trọng là tôi muốn ở cùng cậu ấy.
Cùng trải qua ngày hôm nay.
Tôi mở ra một chiếc bánh nhỏ mà tôi kỹ lưỡng chuẩn bị, may mắn chiếc bánh vẫn còn nguyên vẹn.
"Chúc mừng sinh nhật cậu, Ngu Thư Hân."
"Cậu, cậu biết ư?"
Ngu Thư Hân sửng sốt, bởi vì lý lịch của cô đã được yêu cầu giữ kín. Tôi gãi gãi đầu, đảo mắt lấp liếm: "Tớ…tớ vô tình thấy trên thẻ căn cước của cậu."
"Ồ…"
Cậu ấy cũng không tra hỏi tôi nữa, tôi lén lút nhắn vài tin nhắn, lúc sau đèn cả một khu vực đều tắt, ánh nến lan tỏa ấm áp một khoảng không.
Bụp…bụp…
Tiếng pháo hoa vang lên, là một ngôi sao cùng tỏa sáng, sau đó là lời chúc sinh nhật vui vẻ. Cậu ấy rất hạnh phúc, ôm chầm lấy tôi. Đây có lẽ là hành động thân mật nhất mà trước giờ chúng tôi từng làm.
"Cảm ơn cậu!" Ngu Thư Hân ứa nước mắt, chân thành nói với tôi như ậy.
Hôm nay cô ấy luôn nhìn vào điện thoại, tôi biết cậu ấy đang mong chờ gì đó. Có lẽ chỉ cần một lời hỏi thăm của nam nhân kia.
Tôi không buồn. Tôi có tư cách gì để buồn. Tôi chẳng là gì cả.
Điều duy nhất hiện có.
Tôi vẫn ở bên cậu ấy, dưới danh nghĩa bạn bè.
Không…
Chỉ là bạn cùng phòng.
"Nào, mau cắt bánh và ước gì đó đi!" Tôi nói vu vơ để gạt đi sự thất thố của bản thân mình, chính tôi cũng cảm nhận nóng hổi hai bên vành tai. Thân mật tiếp xúc như vậy, khiến tôi trở tay không kịp.
Không biết cố ý hay vô tình, cabin dừng lại ở vị trí cao nhất. Người ta nói rằng những cặp đôi hôn nhau ở trên đỉnh vòng quay, sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Có lẽ tôi quá cuồng vọng.
Bỗng nhiên cabin rung lắc một cái thật mạnh khiến chúng tôi hoảng hồn. Không giữ được thăng bằng mà ngã ra đằng sau. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể phản ứng nhanh đến vậy. Tôi lập tức vươn tay ra đỡ lấy eo, quay vài vòng cho đến khi đứng vững. Trái tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Cậu không sao chứ?"
Cậu ấy ngược lại còn rất thích thú: "Tớ biết cậu sẽ đỡ được tớ mà."
Tôi là một người đơn giản, không thể hiểu dụng ý câu nói kia là gì. Không khí gượng gạo lúc này, tôi thầm cười nhạt với nó.
"Triệu Tiểu Đường, gia đình cậu thực sự rất khó khăn ư?"
Tôi đang ăn dở miếng bánh nghe thấy suýt nữa sặc mất. Ho khan một hồi, tôi nhẹ cười bất đắc dĩ, xoay sang bên cậu ấy: "Cậu thấy tớ sẽ như vậy sao?"
Ngu Thư Hân lắc đầu: "Cậu bảo nhà cậu nuôi lợn, bán trái cây. Còn đi làm thêm mua thức ăn cho mèo. Tớ suýt nữa tin thật. Nhưng những thứ này…"
Tôi biết, việc bao cả khu vui chơi cùng với xin phép bắn pháo hoa, không thể từ một học sinh gia cảnh tầm thường làm được.
"Hôm nay thay vì mua thức ăn cho mèo, không phải tôi mua thức ăn cho cậu sao? Cảm động đến phát khóc rồi phải không?" Tôi cười cười lảng tránh vấn đề, tôi đã hứa với bố mẹ không được tiết lộ thân thế của mình.
Ngu Thư Hân trừng mắt liếc tôi, dám so sánh cô ấy với đám tiểu miêu suốt ngày ăn cá miễn phí kia.
"Cậu thực tự luyến đến điên rồi!"
Tôi ha hả cười, ở bên cậu ấy, tôi liền biến thành một người khác hẳn, hoàn toàn bất đồng với tôi hằng ngày.
Tôi điên cuồng vì cậu.
Ngu Thư Hân.
Cậu ấy không hỏi về thân thế của tôi nữa. Suy cho cùng mỗi người đều có một bí mật riêng không muốn ai biết.
Kể cả cậu ấy, tôi dùng rất nhiều mối quan hệ mới biết được bạn cùng phòng cũng chẳng phải thôn Hoa Sen như cậu ấy ba hoa.
Chúng tôi đều biết cái gọi là điểm dừng.
-------
Mỗi buổi sáng gần đây Ngu Thư Hân rất tự giác thức dậy, không cần phải đợi tôi đập dậy nữa. Tôi vừa mở mắt ra đã chẳng thấy cậu ấy đâu cả. Tôi chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, sau lại dọn dẹp căn phòng một chút.
Lôi từ trong thùng ra thực phẩm mà mẹ tôi gửi đến, tôi lấy một hộp tổ yến, nhàn nhã ra ngoài ban công vừa tắm nắng vừa thưởng thức.
Chẳng biết sau đó có chuyện gì, mọi người cứ hay nhìn tôi. Kiểu lén lún nhìn rồi lại thầm gật gù. Sau này tôi mới biết, trên diễn đàn rầm rộ chia sẻ bức ảnh tôi ngồi ở ban công, nhắm mắt cảm nhận tinh túy nhật nguyệt. Tiêu đề cũng khá bắt mắt.
'Phương pháp có làn da đẹp như nữ thần'
Ai ai cũng tin làn da mịn màng, hào quang tỏa sáng của tôi là nhờ thức dậy thật sớm, vừa tắm nắng vừa ăn tổ yến.
Sau đó cảnh tượng khiến người người đau mắt ở kí túc xá nữ, ai nấy đua nhau tắm nắng, thưởng thức tổ yến. Tôi chỉ biết cười trừ.
Khí chất là thứ dù có bị dìm đến đáy xã hội, cũng không thể lẫn lộn với đồng loại được.
Góc độ chụp ảnh này, là tầng trên của phòng tôi thì phải.
--------
Cuối cùng tôi cũng biết được ai là người chụp bức hình ấy, người nọ cũng là đồng học của chúng tôi.
Người kia cũng là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng rất hay ngại ngùng. Mỗi lần nhìn tôi lại e thẹn ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Khiến tôi cảm giác tất cả nam sinh hiện tại đều mang vẻ mặt căm ghét nhìn tôi.
Này các cậu! Bản lĩnh đi tới đâu hoa nở tới đấy như tôi.
Khí chất là yếu tố quyết định đấy! Không phải thứ ngày một ngày hai mà luyện thành đâu.
-------
Ngu Thư Hân không thích Khổng Tuyết Nhi, thậm chí là ghét. Tôi chắc chắn như vậy.
Vì mỗi lần cậu ấy đi cùng tôi, bị Ngu Thư Hân bắt gặp liền không nói không rằng quay đi mất.
Mỗi lần như vậy đều giận rất lâu, dùng nhiều cách dỗ dành cho cậu ấy hết giận.
Thực ra.
Tôi thích cảm giác cậu ấy ghen ghét với mọi người. Như vậy tôi sẽ tự an ủi mình rằng tôi ở trong lòng cậu ấy còn có một vị trí quan trọng.
Tuyết Nhi thường chán nản lắc đầu nhìn tôi.
"Cậu thực ngốc!"
Đúng vậy, tôi thực ngốc nghếch đến điên rồi. Đến một người ngoài cuộc như Khổng Tuyết Nhi còn hiểu được dụng tâm ẩn sâu trong đáy mắt của tôi.
Là người trong cuộc.
Tại sao cậu lại không biết cơ chứ?
-------
Đêm ấy Ngu Thư Hân ra ngoài.
Trước buổi hẹn dành riêng một buổi chiều để thử đồ và trang điểm. Tôi như một con rối với nụ cười gượng gạo gật đầu mỗi khi cậu ấy hỏi tôi áo này có hợp hay không, váy kia có ổn hay không.
Cuối cùng Ngu Thư Hân mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trẻ trung sức sống tạm biệt tôi. Tiếng cánh cửa đóng lại, bên ngoài hạnh phúc bao nhiêu, bên trong sầu thảm bấy nhiêu.
Chỉ một cánh cửa, cắt đứt lời yêu thương còn chưa kịp mở lời.
Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ về rất trễ, có khi đêm nay sẽ không về. Tôi lặng người nhìn ra ánh sáng mờ nhạt bên ngoài, gió lạnh khiến làn da tê tái.
Suy tư đến quên cả thời gian, đến khi đôi chân ê buốc, cánh tay ai đó ôm lấy phía sau lưng tôi. Hơi thở nóng ấm phà lên phía cổ khiến tôi run rẩy.
"Cậu về rồi à?" Trong phòng này, ngoài tôi và Ngu Thư Hân, còn ai dám bước chân vào căn phòng này nữa. Vả lại, hơi ấm này ấm áp đến quen thuộc, tôi vô thức ngã vào vực thẳm không lối thoát.
"Ừ. Chỉ đi ăn tối cùng nhau rồi liền về!" Ngu Thư Hân bâng quơ trả lời, cố nhìn ra sự khác lạ.
Chỉ một bữa ăn mà phải tốn nhiều công sức chuẩn bị như vậy sao?
"Cậu mất cả buổi để trang điểm. Đi nhanh như vậy liền về, có…" Tôi muốn tiếp tục hỏi, nhưng cảm thấy bản thân hình như xen vào việc riêng tư của cậu ấy rồi.
"Nghe giọng cậu có vẻ tiếc nuối nhỉ? Cậu là muốn tớ về sớm hay sẽ đi qua đêm bên ngoài đây?" Ngu Thư Hân chậc chậc nghi hoặc, âm điệu có chút không vui.
"Đó là việc của cậu, tớ không quan tâm nhiều như vậy?" Tôi mạnh miệng đáp trả.
"Là vậy sao Triệu Tiểu Đường? Cậu có dám nói thật với tớ. Cậu và tớ…" Ngu Thư Hân nói được một nửa, ẩn ý liền không thể tiếp tục.
"Cậu và tớ…" Tôi cười giễu, ánh mắt chua xót nhìn cậu ấy.
"Chúng ta là gì?"
"Tớ…" Ngu Thư Hân cứng họng, đờ người một chút. Tôi lúc này chỉ biết lẩn tránh, vội vã mang giày vào, tôi không thể chịu đựng bầu không khí kiểu này được nữa.
Ngu Thư Hân bắt lấy tay tôi, không cho tôi rời đi: "Cậu đứng lại, chúng ta còn chưa nói hết mà."
"Cậu có quyền gì mà ra lệnh cho tôi hả? Cậu xem tôi là gì? Đôi chân này là của tôi, tôi muốn đi đâu thì đi đó!" Tôi chỉ vào chân của mình gào lên. Nỗi bực tức dồn nén từ lâu nay như lúc này mà vỡ òa. Tôi hét xong liền bắt gặp ánh mắt tổn thương của cậu ấy.
Tôi thực sự đáng hận.
Nhưng Ngu Thư Hân, sự vô tình của cậu mỗi ngày đều như muối chà xát lên vết thương của tôi. Tôi không mạnh mẽ như cậu nghĩ, tôi cũng có trái tim yếu mềm, muốn được cậu yêu thương bảo bọc.
Đã biết bao nhiêu lần, cậu bỏ qua ánh mắt của tôi.
Suy cho cùng, người động lòng trước là người thua cuộc.
Mà tôi…
"Cậu lại muốn đi tìm Khổng Tuyết Nhi?" Ngu Thư Hân hỏi tôi, âm điệu nghi hoặc.
Nếu đã không tin tưởng, tôi cũng không có lý do gì để nói dối. Dửng dưng nhìn cậu ấy: "Đúng vậy! Ngoài Khổng Tuyết Nhi ra tôi có thể tìm ai được chứ!"
Ngu Thư Hân như nhớ ra được gì đó, giọng nói cực kỳ chua: "Không được đi. Không cho phép cậu tìm cậu ta."
Cậu ấy sững người một lúc, ánh mắt cô đơn lạc lõng: "Tớ không hề xem cậu là trò đùa."
"Vậy hãy dừng lại đi!" Gạt tay cậu ấy ra, xoay người tìm lấy áo khoác.
Ngu Thư Hân như bị kích động, liên tục lắc đầu. Sau cùng kéo tôi ngã xuống, ôm tôi vào lồng ngực. Nức nở yếu ớt cầu xin, như câu thần chú kéo tôi rơi xuống hố sâu vạn trượng.
"Không được đi. Cậu là Đường của tớ, của duy nhất tớ. Không một ai được phép cướp cậu đi, kể cả Khổng Tuyết Nhi. Cậu là của mình tớ…"
Lúc này tôi liền ngưng lại hành động, qua nửa ngày mới cúi xuống chỉnh mái tóc đang tán loạn của cậu ấy, khoảng cách rất gần, dường như còn ngửi được hương bạc hà thanh lãnh trên người hòa quyện cùng mùi tử đinh hương của tôi. Mùi rượu nồng ấm khiết đạm quẩn quanh.
Đôi mắt hai tôi chạm nhau, một lực hút vô hình, đôi môi anh đào mọng nước phía trước, thực sự quá quyến rũ. Không biết từ khi nào, lưu quang sâu trong ánh mắt vụt tắt, nhịp tim nhanh dần, nhanh dần, từng tế bào kích động đến phấn khích.
Chính là khoảnh khắc rung động.
Ngu Thư Hân nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, ôn nhu khẽ chạm vào cánh môi non mềm.
Lòng tôi rối loạn xôn xao.
Cánh môi hòa nhau, hơi thở hòa quyện, nhiệt khí thổi vào gương mặt, khí tức ám muội dần tụ lại. Mang theo hương khí ngọt ngào ôn nhu, dường như tôi đã bị câu nói kia cảm động, không khước từ nụ hôn này, ngược lại có chút hưởng thụ.
Môi của Ngu Thư Hân run run chạm vào, so với tôi ấn tượng còn mềm mại hơn, từ từ chuyển động như đợi sự chấp nhận nụ hôn. Đầu lưỡi nóng ướt quét lên bờ môi, ý đồ muốn thăm dò vào trong.
Tôi mím môi thật chặt, trong tôi dường như đang đấu tránh kịch liệt.
Liệu có phải sai lầm.
Hoặc nếu như cậu ấy cũng như tôi đồng dạng…
Ngu Thư Hân liền thay đổi góc độ, càng câu dẫn hơn, sau đó đẩy cánh môi nghiêm thủ, ôm lấy tư vị trong miệng. Đầu lưỡi lướt sóng xông vào, không ngang ngược, ôm lấy lưỡi tôi chậm rãi xoay tròn, quấn quanh lại tách ra, khẽ cắn lấy môi dưới, khiến tôi trầm mê. Từ từ chậm rãi sau đó bắt đầu cuồng phong nồng nhiệt. Triền miên hôn sâu, điều này khiến người lãnh cảm cấm dục như tôi có chút đỡ không được.
Nóng quá…
Tôi mê ly thở dốc, hai mắt mê mang khép hờ. Cậu ấy hôn thật lâu mới buông ra, khiến đôi môi cọ sát đến đỏ lên, đầu lưỡi bị mút đến thỏa thích nhạy cảm khôn cùng, va chạm nhẹ cũng khiến bụng tôi nổi hỏa.
Ngu Thư Hân ngửa đầu nhìm chằm chằm vào tôi. Đôi mắt sáng ngời uẩn đầy hơi nước, khóe mắt và mũi có chút phiếm hồng của tôi khiến cậu ấy sững sờ.
"Ngu Thư Hân, cậu quả thật rất tham lam. Đừng khiến tôi trở thành người thứ ba được không?"
Tôi cười cay đắng, lệ nhòa khóe mi.
"Xin cậu."
Ngu Thư Hân vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo, buông lõng bàn tay đang nắm lấy tôi ra. Lùi lại một bước cẩn trọng đầy hổ thẹn.
Bức tường vô hình như thế chắn ngang hai tôi. Từ khi nào, nhịp điệu giao thoa cảm xúc.
Cứ như thế, bao nhiêu dũng khí vỡ tan thành bọt biển.
"Cậu…"
"Xin lỗi." Ngu Thư Hân né tránh bàn tay đang vươn ra của tôi. Cánh tay hững hờ buông xuống, tôi cúi đầu tự giễu.
"Không cần, lúc nãy không phải cậu say thì là tôi say. Tôi cũng uống hơi nhiều. Chỉ là vô tình mất kiểm soát mà thôi."
Là tôi say người hay say tình.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Thật nực cười.
-------
"Tiểu Đường, cơ hội trao đổi sinh viên ngoại quốc này, sao em lại từ bỏ nó." Cô chủ nhiệm âm giọng hòa ái hỏi han.
Tôi khẽ lắc đầu. Tôi biết Ngu Thư Hân rất nỗ lực cố gắng học tập ngày đêm để giành được nó. Nếu có thể, tôi muốn cậu ấy có thể vươn xa, bay cao hơn nữa.
Một phần, là sự ích kỷ của tôi.
Nếu còn ở đây, tôi sẽ không nhịn được mà tìm đến cậu ấy, quan tâm cậu ấy, che chở cho cậu ấy. Nhưng bàn tay tôi không to, bờ vai tôi cũng không rộng…
Tôi muốn chân chính trưởng thành, ở bên cậu ấy, đối tiếp trực diện với nam nhân kia. Không ai muốn tình cảm chân thành của mình được xem là thứ tạm bợ. Cũng không ai nguyện trở thành người chen giữa hạnh phúc của người khác.
Tôi muốn đẩy cậu ấy đi thật xa.
Nơi tôi chỉ có thể nhìn ánh trăng nhớ người.
Tôi muốn dùng một phương thức tàn nhẫn nhất.
Kết thúc mối nghiệt duyên này.
Ta yêu người, người yêu hắn. Một vòng luẩn quẩn, hoá ra vẫn không thể cải nghịch thiên ý.
Ta đi cùng người trong quãng thời gian khó khăn, cũng chẳng phải một đời.
Tình yêu giữa ba người, người không được yêu, chính là kẻ thừa thải.
-------
Khi tôi thỏa hiệp với cậu ấy, tức là những tình cảm cấm kị kia cũng mất, chỉ còn lại ký ức xa vời.
"Được, chúng ta…sẽ mãi là bạn bè."
Hai thân hình từ phía xa ngược hướng, phượng hoàng hoa tán loạn trong làn gió mát. Cuốn trôi đi tất cả.
Ngu Thư Hân.
Liệu cậu có quên tôi không?
Ngu Thư Hân.
Tôi thương cậu nhiều như vậy đấy.
Chỉ tôi và người cách biệt, còn hoa cỏ chim muôn đều có đôi bay lượn...
Trong cả biển người đông đúc ấy, tôi chỉ thấy rõ duy nhất một người.
Một người không bao giờ thuộc về tôi...
Mắt người sâu tựa biển, nhưng sẽ chẳng bao giờ vì tôi mà xanh.
--------
Nếu cậu giữ tôi, tôi nhất định sẽ rũ bỏ tôn nghiêm cuối cùng để ở lại.
Nhưng tại sao bóng tôi dần khuất xa rồi mà người vẫn chưa lên tiếng?
Tôi nhận ra.
Phía dưới cánh hoa đỏ như chu sa còn có một hình bóng đang đợi người.
Trái tim dần đi vào tuyệt vọng, hoá ra người chưa từng yêu tôi. Chỉ là do tôi đã quá ngộ nhận mà thôi.
Tình yêu, vốn là một thứ tình cảm muôn hình vạn trạng.
Chưa từng bị bỏ rơi, chưa từng bị tổn thương, liệu có thể hiểu được người yêu không?
Tình yêu, vốn là một sự trải nghiệm, nhưng mong ước bền lâu.
Ta mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.
'Tĩnh tình thanh thanh lòng chút động
Yêu người lòng thiếp hóa mênh mông
Công cốc mấy chuyện đời bẽ mạt
Trông hoài một cái niệm bất vong.'
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)