Bách Hợp Tiểu Thuyết

Ngừng Nhớ Về Em

573 1 2 0

NGỪNG NHỚ VỀ EM

"Tù nhân số 2207, Triệu Tiểu Đường, 24 tuổi, đây là bệnh án của cô, ung thư bao tử giai đoạn II, chúng tôi rất tiếc…"

Triệu Tiểu Đường cầm chặt bệnh án trong tay, đôi mắt trở nên vô hồn ảm đạm nhưng khóe môi lại như có như không nhếch lên.

Ung thư giai đoạn hai ư…?

"Bác sĩ, từ giờ cho đến lúc mãn án, mong cô đừng nói cho gia đình tôi biết"

-------

Triệu Tiểu Đường ngồi trong góc phòng, cả người cô co lại vì nhiệt độ. Bắc Kinh những năm này, ngày càng lạnh lẽo. Cô dựa đầu vào tường, hơi lạnh cùng nhiệt độ ẩm thấp dưới đất tỏa ra xung quanh khiến da đầu co rút. Khẽ lôi trong túi quần một tờ giấy gấp tư đã cũ màu, đôi chỗ rách ra và bị mủn.

Bên trong là hình của một cô gái trong bộ đồng phục trung học, đang cười rất tươi. Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng miết nhẹ tấm ảnh, trong mắt tràn ngập lưu luyến cùng đau thương.

Nếu lúc trước, tôi còn một chút tự tin rằng cậu còn yêu tôi. Nhưng hiện tại, tôi còn chẳng yêu nổi bản thân mình.

Vì sao?

Số phận chúng ta gặp gỡ, rồi lại li biệt.

Thư Hân, tôi nhớ cậu, nhớ vô cùng, nhớ đến phát điên mất…

-------

Triệu Tiểu Đường giật mình tỉnh giấc, thói quen đầu tiên của cô là sờ vào túi quần, kiểm tra kỹ lại bức ảnh. Nhưng hôm nay tấm ảnh trong túi bỗng nhiên biến mất, cô vội vàng tìm kiếm, điên cuồng lật hết những gì có trong phòng giam.

"Mày tìm cái này đúng không?"

Ngẩng đầu theo phía giọng nói, nhìn thấy tấm ảnh nằm trong tay của ả kia, Triệu Tiểu Đường nhíu mày, sau đó nhanh tay muốn giật lại tấm hình.

"Tao không biết vì sao mày cứ khư khư cẩn thận bảo vệ nó, nhưng con bé trong bức ảnh này, thật xinh đẹp. Thế ra mày vào đây là vì nó à? Chúng mày xem, thân hình mơn mởn tươi ngon của em nó này…hahaha…"

Cả đám đàn em phía sau ả ta cười một cách nham nhở. Triệu Tiểu Đường nắm chặt tay, không nói gì chỉ điên cuồng đòi lại tấm hình. Ả ta vứt tấm hình xuống đất, Triệu Tiểu Đường vội vã cuối xuống nhặt liền bị ả đạp một cước lên tay, đau đớn vô cùng.

"Muốn nhặt lại thì quỳ xuống cầu xin tao đi"

"Khốn khiếp, ngươi mau thả ra!"

"Mẹ kiếp, đánh nó cho tao!"

Triệu Tiểu Đường bị đánh tới hôn mê, ý thức dần mất đi.

-------

"Tiểu Đường, cậu ta đã đi rồi!" Khổng Tuyết Nhi đưa ly nước lọc đến bên cạnh, nhỏ giọng an ủi.

"Tớ biết!"

Triệu Tiểu Đường ngẩng người về tòa nhà xa xa. Phương nam kia, là nơi cậu ấy sẽ đến.

Còn nơi này, có tất cả mọi thứ, trừ chúng ta.

"Vì sao lại không tiễn cậu ta?"

Triệu Tiểu Đường im lặng. Cô không muốn thấy cảnh Ngu Thư Hân đem hết nhưng kỷ niệm của hai người đi mất, không muốn thấy nụ cười bi thương, không muốn nghe cậu ấy nói hai chữ tạm biệt.

Cũng không muốn lừa mình dối người bản thân vẫn ổn, tự tay đưa người mình yêu vào tay kẻ khác.

Mỗi buổi sáng cô đều chở Ngu Thư Hân đến trường, sau đó nắm chặt tay đến lớp, cùng nhau ăn điểm tâm mà cậu ấy thích nhất.

Mỗi buổi chiều cô đều cùng Ngu Thư Hân đạp xe lên một ngọn đồi phía sau trường học, nơi đó có một cây hoa đào cổ thụ, tương truyền vào Thất Tịch, chỉ cần nắm tay người yêu đón bình minh tại đó, sẽ được Nguyệt Lão chúc phúc nguyện ước trăm năm.

Đôi lúc cô lại đưa cậu ấy dạo quanh thành phố, ăn đồ nướng tại chợ đêm, hát hò trong những quán KTV xuyên đêm.

Triệu Tiểu Đường chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Ngu Thư Hân, bất kể cô phải chịu đựng những gì, cô cũng không cần quan tâm.

Cả thế giới này đều biết Triệu Tiểu Đường yêu thầm Ngu Thư Hân, nhưng cô ấy tuyệt nhiên chẳng động lòng, lúc nào cũng chỉ xem cô như một người bạn, như một người em gái.

Triệu Tiểu Đường không biết nụ hôn kia có ý nghĩa gì. Có thể Ngu Thư Hân nhận nhầm người, hoặc là…

Thương hại cho tình yêu hèn mọn này.

Ngu Thư Hân chỉ đi mới có một tháng, căn phòng này không còn như xưa nữa. Trống vắng đến xa lạ. Không còn tiếng ai đó thở than, không còn tiếng mè nheo làm nũng.

Thói quen là thứ rất đáng sợ, càng cô độc, tầng ký ức muốn chôn vùi vĩnh viễn kia lại hiện lên càng thêm rõ nét.

Đôi lúc cầm trong tay hai phần bánh bao cùng sữa đậu nóng, Triệu Tiểu Đường chỉ biết ngẩn người đờ ra.

Vẫn chiếc xe đạp đó. Không còn ai ngồi phía sau tươi cười hát vu vơ những bài hát trẻ thơ một cách đáng yêu.

Sẽ không…

Không còn nữa…

Thứ mà cô giấu đi, chỉ còn lại một tấm hình duy nhất.

--------

Bên kia Triệu Tiểu Đường đang trong phòng khám, tình trạng hết sức nghiêm trọng.

"Xin hãy chuyển viện cho cô ấy đến bệnh viện Trung Ương ngay, tình trạng này không thể để lâu được nữa."

"Nhưng…" Một nhân viên ấp úng, tù nhân muốn ra ngoài phải xin chỉ thị từ cấp trên, hắn ta không thể vượt cấp.

"Chỉ còn một ngày nữa là cô ấy mãn hạn rồi, các người muốn người chết tại đây sao. Quản ngục Khương đâu? Chết tiệt, lúc quan trọng chị ta lại biết mất đâu rồi!" Vị bác sĩ đập nắm tay thật mạnh xuống thành giường, ngập tràn bất lực.

Cô gái đầy bất hạnh nằm trên giường bệnh kia. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy!

Trong lúc không khí cực kỳ nghiêm trọng, một giọng nói cợt nhã từ đâu vang vào: "Mau đưa 2207 đi, cấp trên có lệnh, nhất định phải giữ lại mạng của cô ta."

Tiếng bánh xe lách cách chạy dọc hành lang vang xa rồi mất hút. Vị quản ngục thọc tay vào túi quần, tựa người vào cánh cửa bỡn cợt.

"Bác sĩ Lưu, em có vẻ quan tâm đến 2207 quá mức rồi đó."

"Thì sao?" Vị bác sĩ nhàn nhã phủi phẳng giường bệnh, đem vật dụng đặt vào lại đúng chỗ của nó, cùng với người lo lắng lúc nãy không phải đồng dạng người.

"Thì sao ư? Lưu Khả. Đây là trại giam, không phải bên ngoài kia đẹp đẽ, em không thể yêu đương với tù nhân." Vị quản ngục siết chặt nắm tay, muốn đem bộ mặt cao ngạo trên gương mặt kia lột xuống.

Bác sĩ Lưu chợt dừng, đáy mắt bi thương thoáng qua rồi biến mất.

"Tù nhân thì đã sao, Khương Tầm, chị là gì của tôi mà ép buộc tôi không được làm cái này không được làm cái nọ. Tôi cũng không phải tù nhân của chị."

"Vậy là em thích 2207 sao? Được lắm, Lưu Khả. Em quả thật khiến tôi mở mang tầm mắt."

"Có ý gì?"

"Không phải em biết cô ta là con gái của Triệu Đại tướng sao, nên cố ý lấy lòng cô ta…Tôi không nghĩ em sẽ như vậy đấy…"

Cô…là loại nữ nhân ham vinh hoa phú quý sao?

"Cút…Khương Tầm chị cút cho tôi…mau cút…."

Lưu Khả nắm lấy khay đựng bông và kim tiêm nghiến chặt, trái tim bị những lời nói kích thích kia đau như cào xé, gạt tay khiến tất cả trên bàn rơi xuống vỡ vụn.

Đóng sầm cánh cửa lại, Khương Tầm bị nhốt ở ngoài nhìn vào bên trong, nỉ non xin lỗi rồi thất thểu rồi đi. Bác sĩ Lưu ngồi sụp xuống, dáng vẻ hệt như đứa trẻ bị ruồng bỏ nức nở.

Vì sao ư?

Vì trên người 2207, có hình ảnh hèn mọn đáng thương của cô. Mãi mãi không chạm được tới người mình yêu thương.

-------

"Ngu Thư Hân, sau này, đừng bao giờ gặp nhau nữa."

"Không phải…không phải mà Tiểu Đường, cậu đừng hiểu lầm."

"Ha…hiểu lầm sao, Ngu Thư Hân, cậu xem Tiểu Đường cậu ấy là hài tử sao. Cậu có nam nhân của mình, còn muốn độc chiếm cậu ấy. Thật ích kỷ."

"Im đi, Khổng Tuyết Nhi, cậu có quyền gì mà nói như thế, cậu không có tư cách."

"Haha…Tư cách sao? Để tôi nói cho cậu biết Ngu Thư Hân. Tôi và cậu ấy, hiện là người yêu của nhau. Tiểu Đường đã chấp nhận lời tỏ tình của tôi rồi. Yêu cầu cậu, từ bỏ vọng tưởng đối với bạn gái của tôi đi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

"Không phải…không phải như vậy…"

Tiếng ai đó rì rầm bên tai, tiếng bút sột soạt trên giấy. Mồ hôi trên trán của Ngu Thư Hân càng đổ ra nhiều hơn, hình ảnh mờ nhạt quay cuồng, âm thanh nỉ non của Triệu Tiểu Đường vang vọng. Cậu ấy bảo nên buông tay rồi. Sẽ không còn quan tâm cô được nữa. Cậu ấy sẽ đến một nơi an bình nào đó, rất xa…

Không…Hộc…hộc…

Ngu Thư Hân chợt tỉnh dậy. Tiếng giảng bài bỗng dừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Ánh mắt xa xăm đó…

Rất nhớ…

Tại sao tim cô lại đau quá vậy?

Ngu Thư Hân ôm ngực bỏ chạy ra khỏi căn phòng. Cô muốn trốn tránh sự thật này, sự thật cô đã bỏ rơi người ấy. Đã vô tình làm tổn thương, thì đã biết trước sẽ bước xuống địa ngục.

Vậy tại sao? Tại sao lại đau đớn như thế? Thà cứ như một một mũi tên đâm vào tim rồi chết đi, có phải sẽ thanh thản hơn không?

Thật muốn quay về nơi đó. Được cậu ấy ôm vào lòng vỗ về.

Nơi này không có tuyết, không lạnh lẽo, nhưng lại rất cô độc.

-------

Gảy một khúc đàn, nàng ngắm nhìn trăng.

Bóng nàng đổ xuống lạnh lẽo.

Nàng cười thê lương.

Nếu như nàng ấy quay đầu, liền có thể nhìn thấy nàng. Nếu như nàng ấy quay đầu, nàng liền bất chấp tất cả ôm lấy người ấy.

Nhưng khi một nhành hoa rơi xuống, nàng liền trở về thực tại, hóa ra, tất cả đều là si mộng, nàng ấy vốn chưa từng một lần vì nàng mà quay đầu...

Ta yêu nàng, Thư Hân.

-------

"Phù…may quá, 2207 cuối cùng cũng đã tỉnh, Khương quản ngục, bây giờ chúng ta có nên phái thêm người canh gác?"

"Không cần, người nhà của cô ấy sẽ đến nhanh thôi?"

"Vì sao?"

"Kể từ bây giờ, cô ấy đã trở lại làm một công dân tự do, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc. Đúng không? Triệu thúc."

"Hừ, nhóc con. Ngươi chăm sóc con ta đến mức khiến nó phải nhập viện sao?"

"Triệu thúc, thứ cho cháu thất trách, nơi bần xá tăm tối kia, không phải chăn ấm nệm êm hoa hoa lệ lệ. Đại tiểu thư ở đó, đã chịu thiệt rồi. Nhưng cháu không thể vì thế mà không công tư phân minh, rất xin lỗi ngài. Vả lại, cháu nghĩ ngài nên tìm đến bác sĩ hỏi về bệnh tình của Đại tiểu thư thì hơn."

"Hay cho câu công tư phân minh." Triệu cha hừ lạnh, phủi tay tiến thẳng về phía văn phòng bác sĩ.

-------

Có một ngày mùa đông, tuyết rơi rất nhiều. Triệu Tiểu Đường nghe được tin tức Ngu Thư Hân bị tai nạn, chẳng ngại lạnh lẽo liền hối hả chạy ra sân bay. Vì tuyết rơi rất nhiều cản trở việc đi lại, máy bay cũng trì hoãn rất nhiều giờ.

Theo địa chỉ trong điện thoại, đến bệnh viện người không còn ở đó. Lúc đứng trước cửa nhà Ngu Thư Hân, đã là một giờ sáng, không hành lý, áo ấm cũng không đủ. Đêm xuống nơi đây lạnh lẽo chẳng khác nào Bắc Kinh. Vì lạnh mà mặt mũi đỏ bừng.

Nhìn theo ánh vàng nhàn nhạt, thấy hai bóng người đi ra khỏi căn nhà, Ngu Thư Hân chân khập khiễng nói chuyện cười đùa với nam nhân kia.

Triệu Tiểu Đường nắm chặt tay, sau đó bật cười thành tiếng, lạnh lẽo như gió đêm của mùa đông tháng mười một.

"Cũng tốt!"

Triệu Tiểu Đường sững người đứng dưới giàn hoa giấy nửa tiếng, rồi lặng lẽ đi bộ ra bến tàu. Cô không quay đầu, cô bước nhanh vài bước rồi chạy thật nhanh khỏi đó, tuyết trắng lạnh lẽo còn vương trên mái tóc.

Tạm biệt!

Biết bao lần cô hình dung trong đầu cảnh tượng hai người vô tình gặp lại. Sẽ là "xin chào, đã lâu không gặp", hoặc là đơn giản một nụ cười gượng gạo. Chí ít, sẽ không vô tình lướt qua nhau trong dòng đời.

Vậy mà đến khi chân chính gặp được người ấy, sự tự tin dần biến mất. Cô muốn ôm lấy Ngu Thư Hân, bảo rằng những năm tháng qua, rất nhớ, rất nhớ cậu ấy.

Đến cuối cùng, giữa hai người vẫn sẽ mãi có một vách ngăn. Nam nhân kia. Sự đau đớn giằng xé trong con tim không bằng sự chọn lựa của Ngu Thư Hân.

Triệu Tiểu Đường yêu Ngu Thư Hân đến tổn thương, yêu đến đau đớn.

Nhưng tình yêu một phía, vô cùng hèn mọn, yêu không thể nói, yêu không được chấp thuận.

Vậy mà cô gái đáng thương ấy vẫn cố chấp lưu luyến một đoạn tình cảm ấy, vẫn ở phía sau mỉm cười ủng hộ. Từng bước đi của Ngu Thư Hân đều in dấu chân của Triệu Tiểu Đường.

Nàng yêu nàng, yêu tới sâu đậm, lưu luyến không rời.

-------

Triệu Tiểu Đường tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi mỗi lúc một dày, phủ trắng khắp nơi.

Rút trong túi áo ra một tấm hình, sau đó cúi đầu áp mặt vào người con gái cười rạng rỡ ấy, không tự chủ được nước mắt cứ thế lăn xuống.

Thư Hân, cậu hạnh phúc như vậy, vì sao tôi lại cảm thấy đau lòng, vô cùng chua xót. Thư Hân, tôi có ích kỷ hay không, tôi không muốn nhìn cậu hạnh phúc cùng với người khác…

Tôi chỉ có thể trốn trong một góc lặng lẽ dõi theo phía sau cậu.

Chúng ta đã kết thúc rồi.

Sau này, tôi lấy tư cách gì để gặp mặt cậu đây?

Rõ ràng như vậy, chúng ta không thể ở bên nhau. Vậy mà tôi còn cố chấp vì điều gì nữa. Không thể yêu, cũng không thể buông bỏ…

Triệu Tiểu Đường quay về Bắc Kinh. Nhìn thân thể yếu ớt nằm trên giường bệnh, Khổng Tuyết Nhi đau lòng không thôi. Vì sao những kẻ ngốc nghếch, đều rất si tình.

Thỉnh thoảng cả đám bạn đại học sẽ cùng nhau đi tham quan, cùng nhau nấu ăn, chơi những trò chơi giải trí. Mỗi lần gặp mặt đều rất vui vẻ nhưng chỉ có duy nhất Khổng Tuyết Nhi biết trong lòng Triệu Tiểu Đường trống trải đến nhường nào.

Ở đại học, Triệu Tiểu Đường có rất nhiều bạn học để mắt tới, còn có hoa khôi giảng đường, nam thần khoa vũ đạo chủ động muốn hẹn hò cùng cô. Nhưng Triệu Tiểu Đường đều lạnh lùng từ chối. Bởi vị ngự trị trong trái tim kia, sẽ chẳng ai có thể thay thế được.

Khi Triệu Tiểu Đường từ chỗ Ngu Thư Hân trở về, cũng không liên lạc với bạn bè bên kia nữa, cũng không biết Ngu Thư Hân hiện giờ như thế nào.

Mỗi lần bị bố mẹ giục về, cô đều ở nhà rất ít, sau đó liền đem đồ vào ở hẳn trong căn hộ gần trường. Cứ như vậy ba năm đại học, Triệu Tiểu Đường không quan tâm đến cuộc sống của Ngu Thư Hân nữa, cô ép buộc bản thân mình, hành hạ bản thân về nỗi nhớ cô.

Ngu Thư Hân, cô ấy đã không còn là của cô nữa.

-------

Triệu Tiểu Đường bây giờ đã thành một doanh nhân, mỗi ngày đều khiến bản thân trở nên bận rộn, không có khoảng trống để nhớ đến người kia. Lao đầu vào công việc, lao đầu vào rượu cay.

"Vì cậy ta mà thành ra như vậy, cậu thấy có đáng không? Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn yêu đương với cậu, trèo lên giường cậu. Vì sao phải khổ sở như vậy? Triệu Tiểu Đường, rồi một ngày dạ dày của cậu sẽ hỏng mất. Bệnh viêm loét dạ dày của cậu nếu không chữa trị tốt sẽ bị nhiễm trùng, ung thư bao tử rồi cậu sẽ chết cậu có hiểu không hả? Rốt cuộc cậu định bê tha thế này đến bao giờ?"

"Xin lỗi, nhưng tớ yêu cô ấy, yêu đến điên rồi. Không có cách nào quay đầu được nữa."

"Ngu Thư Hân, cậu ta không thuộc về cậu. Cậu ta sẽ kết hôn đó…Ngày mai, ngày mai cậu ta kết hôn rồi cậu biết không, Tiểu Đường?" Khổng Tuyết Nhi ôm lấy Triệu Tiểu Đường nằm trên giường bệnh khóc lớn.

Kết hôn.

Ngu Thư Hân cậu ấy sắp kết hôn rồi.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy trái tim hẫng đi mấy nhịp, cuối cùng là cảm giác khó thở trong lồng ngực.

Sáu năm trước, Ngu Thư Hân có người trong lòng, bây giờ cô ấy cũng đã có người bảo vệ suốt cả cuộc đời này.

Phải hạnh phúc chứ. Người con gái cô yêu nhất cuộc đời này hạnh phúc, tất nhiên cô cũng phải hạnh phúc.

Triệu Tiểu Đường nắm chặt bức ảnh kia, nước mắt cứ thế mà rơi.

Quá khứ chưa một lần nói ra tiếng yêu, nhưng lại lỡ nói ra câu bên cô suốt đời.

Quá khứ đã hứa bảo vệ cô, chỉ vì một nụ cười ngây thơ ấy, mà trầm luân bất phục.

Những năm qua, cuối cùng cũng có một ngày, đau đớn diệt đi tình yêu của cô.

Thư Hân của cô, tia sáng của cô. Ngôi sao ấy, vẫn tỏa sáng trong bầu trời bất diệt.

Cả đêm hôm ấy, Khổng Tuyết Nhi ôm chặt cô, không cho cô làm điều gì dại dột. Lau nước mắt của Triệu Tiểu Đường, cô không biết bản thân rốt cuộc có tâm trạng như thế nào. Cô là người dõi theo hai người bọn họ suốt bao nhiêu năm qua.

Kết cục như thế này, nói tốt, sẽ là tốt.

Càng kéo dài, ai cũng sẽ đau khổ.

"Từ bỏ cậu ta đi được không, đừng cố chấp nữa."

"Triệu Tiểu Đường, sẽ có người xứng đáng hơn yêu thương cậu."

-------

Người kết hôn với Ngu Thư Hân vẫn là nam nhân kia, nhưng dường như liên hôn thương trường của hai gia tộc bọn họ không mấy tốt đẹp.

Nam nhân kia vô tình đọc được nhật ký của Ngu Thư Hân thì rất tức giận. Hắn ta không tin mình lại thua dưới tay của một nữ nhân. Hắn một bên muốn thâu tóm nhà họ Ngu, một bên gây khó dễ cho Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường cùng bí thư đi ký hợp đồng, không ngờ lại bị bắt cóc, đến khi ba Triệu cùng cảnh sát mang tiền chuộc đến thì căn nhà hoang đã bị đốt cháy. Nam nhân kia, hắn ta đã chết, hung khí là con dao nằm trong tay của Triệu Tiểu Đường. Tất cả bằng chứng đều hướng về Triệu Tiểu Đường giết người nhưng may thay hộp đen trên xe hơi của bọn bắt cóc làm chứng cứ. Trong lúc ám vệ của Triệu Tướng cứu người thì nam nhân kia thấy tình hình không ổn, muốn ra tay giết người. Triệu Tiểu Đường chỉ phạm tội ngộ sát. Dưới sức ép của ba Triệu, phiên tòa này đã được giữ kín đến mức tối đa.

Triệu Tiểu Đường ngồi tù tám tháng.

-------

"Tiểu Đường, tớ đến rồi…"

Ngu Thư Hân vội vã chạy đến, ôm người vào lòng khóc, phía sau là Khổng Tuyết Nhi bất lực lắc đầu.

Triệu Tiểu Đường vuốt lại nếp áo, cô cẩn thận ngồi dậy, cố gắng hít thở sâu để sống lưng không bị đau đớn bởi vết thương trên người. Khi cô chuyển mắt qua phía người đối diện, chạm tới giọt nước mắt đang lăn dài kia, lại thấy lòng đau đớn vô cùng.

Ngu Thư Hân nức nở nhìn cô, ngón tay run rẩy chạm vào vết thương nơi khóe miệng của Triệu Tiểu Đường. Nhìn thấy cô cả người chỗ nào cũng có vết bầm tím, đau lòng không thốt nên lời.

Triệu Tiểu Đường cười cười, khó nhọc nói: "Gần đây có ổn không?"

Ngu Thư Hân nghẹn ngào lắc đầu. Cô không hề hạnh phúc, vỡ diễn kia, cuối cùng cũng đã đến hồi kết. Cha cô cũng chịu buông tha, cho phép cô truy cầu tình yêu của mình.

Nhưng hiện tại…

Triệu Tiểu Đường cười ngọt ngào, vì nụ cười ấy mà vết thương nơi khóe miệng lại túa máu…

"Tớ không sao, chỉ là vô tình bị thương thôi. "

"Triệu Tiểu Đường cậu là đồ lừa gạt…Hức…hức…Triệu Tiểu Đường, cậu nói dối tớ. Tại sao không nói vì hắn ta cậu phải vào tù, vì sao không nói với tớ cậu bị người ta đánh. Vết thương này vẫn chưa là gì với cậu sao? Trả lời tớ, những năm qua, cậu đã phải chịu đựng những gì…"

Khổng Tuyết Nhi đứng phía sau nhịn không nổi nữa mà tiến đến, bỏ qua ánh mắt cầu xin của Triệu Tiểu Đường mà nắm lấy cổ áo của Ngu Thư Hân.

"Cậu còn trách cậu ấy, cậu có còn là người không hả? Cậu biết cậu ta, con người ngốc nghếch đó…"

Khổng Tuyết Nhi nhìn con ngươi đỏ lên của Triệu Tiểu Đường liên tục lắc đầu, giọng lạc đi vì nỗi uất ức.

"Học bổng đi Sin của cậu, là cậu ta từ bỏ. Cậu bị tai nạn, cậu ta một thân một mình bay qua tìm cậu. Đến cuối cùng được những gì, buồn tủi trở về rồi bệnh liệt giường mấy tuần. Chồng cậu gọi cậu ấy ra, muốn giết cậu ta rồi cậu ta phải ngồi tù. Đến hiện tại, cậu ta còn mắc…"

"Đừng nói nữa!" Triệu Tiểu Đường nhăn mặt vì cơn đau dưới bụng.

"Ngu Thư Hân, chúng ta đã kết thúc vào bốn năm trước rồi. Hãy cứ thực hiện ước hẹn đó được không?"

"Nhưng…" Ngu Thư Hân nắm lấy tay của Triệu Tiểu Đường, lại bị cô ấy gạt ra. Sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay đến động mạch xanh hằn lên rõ nét, càng nhìn đôi bàn tay gầy guộc ấy, tội lỗi càng lớn dần.

"Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi…"

Ngu Thư Hân thực sự hối hận rồi. Hối hận vì đã thỏa hiệp với cha mình. Đánh đổi tình yêu của mình để lấy sự tự do. Nhưng người mình yêu thương đã không cần mình, tự do kia, còn ý nghĩa gì.

Cả đời người đều phải trải qua một vài chuyện khiến bản thân sẽ vô cùng hối hận, thế nhưng bản thân Triệu Tiểu Đường lại chẳng hối hận điều gì. Dù rằng tình yêu của cô hèn mọn, cho dù cô yêu người con gái không hề yêu cô. Triệu Tiểu Đường chỉ nuối tiếc, cô chỉ nuối tiếc vì sao không thể dùng cả đời để ở bên cô ấy.

Ông trời ác như vậy, đã khiến cô không mưu cầu được tình yêu lại còn bị bệnh tật giày vò đến chết.

"Thư Hân, tớ rất nhớ cậu, rất nhớ…" Triệu Tiểu Đường vì cơn đau dưới bụng mà mắt dần mờ đi, như thói quen cũ nỉ non tên người giấu kín trong lòng, nhịn không được bộc lộ tình cảm.

Ngu Thư Hân, tôi rất nhớ cậu. Nhớ đến nỗi, bản thân sẽ không biết trụ nổi đến bao giờ. Những lúc đau đớn nhất, tôi đều nhớ đến nụ cười cậu mà vượt qua.

Thư Hân, tôi hi vọng cậu yêu tôi, hi vọng cậu san sẻ cho tôi chút tình yêu, kiếp sau, tôi muốn bản thân được cậu yêu trọn vẹn.

Ngu Thư Hân ôm Triệu Tiểu Đường vào lòng, bật cười hạnh phúc, nước mắt lăn dài.

"Tớ cũng vậy, Tiểu Đường."

Rốt cuộc tớ cũng được tự do, không cần phải lựa chọn giữa cậu và người khác. Nhưng đã bao năm, liệu cậu vẫn còn…

-------

Triệu Tiểu Đường quay trở lại cuộc sống bình thường, đi làm, về nhà. Sau khi cô xuất viện, Ngu Thư Hân cũng thường xuyên đến thăm, nhưng giữa hai người lại không thể như trước đây được nữa.

Có lẽ, trải qua bao nhiêu chuyện. Chỉ cần bên nhau đã là niềm an ủi.

-------

Có một lần trong lúc đang họp, Triệu Tiểu Đường đau tới nỗi ngã xuống đất quằn quại khiến mọi người hoảng sợ, đưa cô đến bệnh viện cấp cứu.

"Bác sĩ, cầu xin cậu. Làm ơn, tôi xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi, nếu như nó không còn, tôi…tôi cũng không muốn sống tiếp nữa."

"Căn bệnh đã di căn đến toàn phần, cô ấy cần ở lại trị liệu để kéo dài mạng sống. Nhưng gia đình cũng nên chuẩn bị tâm lý, cháu rất tiếc…"

Đêm hôm ấy, trời mưa rất to, bên ngoài gió mưa lạnh lẽo thế nào, cũng không thể so với trái tim của Triệu Tiểu Đường.

Cô nằm trên giường giả vờ nhắm mắt, lặng lẽ nghe tiếng mẹ khóc bên cạnh. Nước mắt không tự chủ rơi xuống.

-------

Mùa Đông năm nay còn lạnh hơn những năm trước.

Năm ngoái, Ngu Thư Hân mang cho cô rất nhiều đồ, có quần áo ấm, có chăn giữ nhiệt, còn có khăn len cô ấy tự đan cho cô.

Năm ngoái, cả ba người đều đã làm lành với nhau, Khổng Tuyết Nhi cũng không còn hà khắc với Ngu Thư Hân nữa.

Ngu Thư Hân đem cho cô rất nhiều bánh ngọt mà cô thích, kể cho cô rất nhiều chuyện vui, cô cười càng vui vẻ, cô ấy càng đau lòng.

Năm nay, Ngu Thư Hân không có ở đây, không mang đồ ấm đến cho cô nữa, chắc cũng sẽ không có những chiếc bánh ngọt ngào vào mùa xuân, càng không có chuyện ở bên cạnh cô cùng nhau sưởi ấm.

Có lẽ, đến mùa xuân năm sau, cô phải đi rồi…

Ngu Thư Hân đến Mỹ tìm bác sĩ tốt chữa trị cho cô, nhưng cậu ấy không biết, cô chỉ cần mỗi cậu ấy.

-------

Xuân đến, hoa đào trong khuôn viên bệnh viện, nở rộ rất đẹp, cả một góc vườn tràn ngập sắc hồng. Trời xanh cùng vài đám mây bồng bềnh lặng lờ trôi, gió nhè nhẹ thổi qua những đám cỏ non phía dưới, cánh hoa tán loạn khắp một vùng trời.

Triệu Tiểu Đường ngồi trên xe lăn, cô đưa tay nắm lấy một bông hoa đào vừa rơi khỏi cành cây, nắm chặt. Ngón tay siết chặt, năm cánh bông mềm yếu vỡ vụn.

"Mẹ, con thật nhớ cậu ấy."

"Vậy mẹ gọi con bé đến nhé. Con nếu không tiếp tục trị liệu, cha con sẽ không cho con bé vào đâu. Nó thực đã đợi bên ngoài rất lâu."

"Vâng. Con đã sẵn sàng rồi."

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Ngu Thư Hân đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Thư Hân, cuối cùng cũng có dũng khí gặp cậu rồi.

"Tớ nhớ cậu, Tiểu Đường."

Ngu Thư Hân gạt nước mắt, cô nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó xà vào lòng cô như đứa trẻ, dùng khuôn mặt đầy nước mắt cọ vào lồng ngực của cô.

"Tớ cũng rất nhớ cậu. Ngu Thư Hân."

"Cậu đợi tớ có lâu không?"

Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, từng ngón tay lưu luyến trên những sợi tóc mượt mà.

Tớ đợi cậu rất lâu, đợi, cũng đợi đến tuyệt vọng rồi.

Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.

-------

Những năm tháng cuối cùng, Ngu Thư Hân luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô từng chút một. Nhưng càng ngày, nhìn dáng người cô càng gầy đi, cô ấy càng khóc nhiều hơn.

Mỗi đêm cô bị bệnh tật dày vò, Ngu Thư Hân luôn là người ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, an ủi.

"Tiểu Đường của tớ rất mạnh mẽ, cậu phải cố lên. Sẽ không sao nữa, sẽ không đau nữa…"

Mỗi buổi sáng, Ngu Thư Hân sẽ đẩy xe lăn ra ngoài khuôn viên bệnh viện, dưới cây hoa đào lặng lẽ nắm chặt bàn tay của cô.

"Thư Hân…"

"Ừ, tớ nghe…"

"Không có gì, tớ chỉ muốn gọi tên cậu mà thôi…"

Triệu Tiểu Đường không muốn nói với Ngu Thư Hân, gần đây cô rất hay mơ về quá khứ, về cô gái lầm bầm giận dỗi đòi giành chiếc ô năm ấy.

Về cô gái mà cô yêu hết thanh xuân.

Càng ngày, người con gái ấy càng xuất hiện nhiều trong giấc mơ của cô, mỗi lần đều muốn kéo cô chạy về hướng ánh nắng mặt trời rạng rỡ ở phía đường chân trời.

Cô ấy nói, cô ấy muốn ở bên cạnh cô. Mãi mãi.

-------

Đêm hôm ấy, Triệu Tiểu Đường ngồi trước cửa sổ phòng bệnh, hướng ra phía cây hoa đào, lặng lẽ ngồi rất lâu.

"Thư Hân, ngày mai chúng ta đến gốc đào phía sau trường nhé!"

"Nhưng sức khỏe của cậu…" Ngu Thư Hân ngập ngừng.

"Sẽ không sao đâu, không phải việc trị liệu đang tốt dần lên sao. Tớ sẽ để bác sĩ đi cùng, sẽ không sao đâu."

"Được, theo ý cậu vậy…"

------

Đêm ấy Triệu Tiểu Đường không chợp mắt được, cô thức rất lâu, đến khi Ngu Thư Hân nhíu mày tỉnh dậy, cô vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ.

"Tiểu Đường, dậy thôi, chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ để du ngoạn nào."

Ngu Thư Hân sau khi vệ sinh cá nhân cho cả hai xong, bôi lên một chút son cho Triệu Tiểu Đường thêm chút hồng hào. Cả hai an tĩnh ngồi trong xe chuyên dụng, trở về ngọn đồi kia.

Hôm nay gió rất mát, Ngu Thư Hân lặng lẽ kéo khăn choàng cổ giữ ấm cho Triệu Tiểu Đường. Cây đào kia vẫn đẹp như năm nào, hoa bung nở rộ khắp vùng, hương thơm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi khiến người say mê. Trên gốc cây, vẫn còn lờ mờ vết khắc của hai người.

Triệu Tiểu Đường nắm lấy bàn tay ấm áp của Ngu Thư Hân áp lên mặt mình, tham luyến từng chút hơi ấm kia. Bỗng nhiên ho dữ dội, cô vội vã đưa tay ôm miệng, bàn tay dính đầy máu tươi khiến Ngu Thư Hân sợ hãi đến đánh rơi điện thoại.

"Cậu bị sao vậy Tiểu Đường, sao tự dưng lại ho ra máu vậy? Bác sĩ, bác sĩ…!!!"

Triệu Tiểu Đường kéo tay cô, ấm áp nhu tình.

"Lại đây, tớ muốn ôm cậu…"

Ngu Thư Hân bỗng cảm thấy tim mình nhói đau, vội vàng nhào về phía cô, hai tay ôm chặt lấy bờ vai kia, sợ hãi nếu như lơ là, cậu ấy sẽ như giọt sương, vỡ tan trong phút chốc.

"Đừng khóc, đừng khóc mà. Khóc sẽ rất xấu, sẽ không có người thương…"

"Làm ơn, đừng rời khỏi tớ. Cậu hãy ở lại, ở lại bên cạnh tớ được không? Tớ không cần ai khác, tớ chỉ cần cậu."

Triệu Tiểu Đường run rẩy chạm vào má của cô, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt lăn dài xuống má.

"Xin lỗi, cậu ấy đang đợi tớ…Cậu ấy nói, sẽ ở bên tớ suốt đời. Ánh mắt của cậu ấy rất giống cậu, Ngu Thư Hân. Cậu ấy tinh nghịch, ngốc nghếch giống cậu. Cậu ấy đã hôn tớ, cậu ấy chọn tớ, muốn tớ đi cùng cậu ấy…"

Ngu Thư Hân nức nở, hét lớn.

"Nhưng tớ yêu cậu! Triệu Tiểu Đường, tớ yêu cậu!"

Cầu xin cậu…chỉ là ảo ảnh mà thôi…đừng rời bỏ tớ.

Triệu Tiểu Đường chạm rãi sờ vào thân cây, đau đớn thể xác cũng không khiến cô sợ hãi nữa.

Cô nhẹ nhàng vuốt lấy tóc mai của Ngu Thư Hân, hơi thở có chút khó khăn.

"Thư Hân, tớ yêu cậu…Rất yêu. Thư Hân, kiếp sau, cậu hãy đợi tớ được không? Kiếp sau tớ lại đi tìm cậu, chúng ta sẽ ở bên nhau. Đừng khóc nữa. Tớ muốn nơi đây là kỷ niệm đẹp nhất của tớ và cậu. Nguyệt Lão sẽ đem hết những lời chúc phúc của tớ, gửi đến cậu. Tạm biệt, phải sống thật tốt…"

Cảm nhận từng ngón tay của Triệu Tiểu Đường đang dần lạnh giá, lướt trên gương mặt của cô, sau đó buông thõng xuống. Trên má vẫn còn vương giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống.

Ngu Thư Hân run rẩy hôn lên môi Triệu Tiểu Đường. Nụ hôn vẫn như lúc trước, trái tim kề nhau nhưng chẳng mang lại hơi ấm.

Nó càng khiến trái tim đau đớn đến vỡ tan.

Cô ngồi quỳ bên cạnh Triệu Tiểu Đường cả đêm, tới sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu sáng cả một vùng trời. Ngu Thư Hân chợt mỉm cười nắm lấy tay của Triệu Tiểu Đường, bàn tay lạnh giá đến đáng sợ.

"Tiểu Đường, hoa đào cũng đã nở rồi, mau dậy đi. Chúng ta cùng nhau đón bình minh ở đây, Nguyệt Lão sẽ chúc phúc cho chúng ta mãi mãi."

Cô không muốn nhớ rằng, Triệu Tiểu Đường đã đi rồi, đã rời khỏi cô, cậu ấy đã không còn nữa, đã không thể ở bên cạnh cô suốt đời này.

Ngu Thư Hân gục mặt lên ngực cô khóc nức nở, cũng không có tiếng trái tim cô hồi đáp, chỉ có một mảnh yên tĩnh, chỉ có thân xác lạnh lẽo ngồi đó.

"Thực xin lỗi, con không thể bảo vệ được cậu ấy. Không thể đem cậu ấy khỏe mạnh trở về."

"Không phải, cô phải cảm ơn con, vì con đã thực hiện nguyện ước lớn nhất của nó." Triệu mẹ đứng một bên ôm ngực đau đớn, nước mắt giàn giụa, Triệu ba ôm lấy vợ mình, gương mặt già nua càng thêm khổ sở, phút chốc đầu đã bạc hơn vài phần.

"Xin lỗi cậu, Tiểu Đường, đời này tớ phụ cậu. Xin lỗi vì không thể đến bên cậu sớm hơn. Kiếp sau cậu hãy đợi tớ, kiếp sau, tớ sẽ tìm đến cậu…"

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16