Bách Hợp Tiểu Thuyết

Sâu Trong Ánh Mắt

887 0 4 0

Cuộc chiến tranh đoạt học bổng diễn ra hừng hực khí thế. Ở trước cửa phòng làm việc của cô chủ nhiệm, Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân hiệp lộ tương phùng.

Ngu Thư Hân vẻ mặt thê lương mắt oanh oanh ngấn lệ: "Triệu đồng học, nói thật với cậu nhé, tôi đến từ nông thôn, trong nhà rất nghèo. Lúc đầu tên là Ngu Khả Vân, thôn Hoa Sen bọn tôi chỉ có mỗi mình tôi có thể đến thành phố lớn học tập thôi. Lần này nếu tôi không lấy được học bổng sẽ không có tiền nộp học phí mất. Mà không nộp học phí, thì tôi chỉ có thể quay về thôn cho lợn ăn…"

Triệu Tiểu Đường dựa người vào ban công, tay đùa nghịch cúc tần Ấn Độ rũ xuống, dáng vẻ lười nhác không buồn đếm xỉa: "Trùng hợp thật, tôi ở thôn Lá Sen kế bên này. Tên khai sinh là Triệu Thiết Ngưu. Tôi không những phải cho lợn ăn mà còn phải đi chăn trâu, làm ruộng. Mỗi ngày phải thức dậy thật sớm nấu cháo lợn, chín rồi thì trộn với cám cho bọn chúng ăn, vừa hát vừa gãi lưng cho bọn chúng, hi vọng chúng nó ngày càng béo mập. Sau cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng dắt trâu ra đồng, cuốc đất, cắt cỏ, chiều về tôi còn chưa kịp tắm thì phải tắm cho bọn chúng trước…"

Ngu Thư Hân: "…"

Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau ba giây, tiếp đó động tác nhịp nhàng phối hợp, từng người xoay người rời đi.

Ngu Thư Hân nghe thấy điện thoại gọi đến, nhíu mày cưỡng chế bắt máy, vừa nói chuyện vừa chui vào trực thăng tư nhân đậu sẵn. Triệu Tiểu Đường mang chiếc kính đen ung dung sải chân bước dài đến chiếc xe Lexus LFA bên cạnh, tra chìa khóa vào, bánh xe rít dài một tiếng trên mặt đất thoáng chốc biến mất.

Hai kẻ có tiền mỗi ngày ở trước mặt đối phương cố gắng giả nghèo, bề ngoài giả dối hỗ trợ nhau, bên trong hận đến mức ngươi sống ta chết.

-------

Cuối tháng tám, trời nắng chói chang, hơi nóng ngưng tụ tại một chỗ, dinh dính nóng bức.

Mãi cho đến trước khai giảng vài ngày, mấy trận mưa to hất xuống, nhiệt độ mới hạ được vài độ.

Nhưng nhiệt độ tựa như bùng nổ địa cầu trước cửa thư viện, không vì cơn mưa rào mà thuyên giảm.

Ngu Thư Hân chau mày, nhìn ai kia vẫn chưa từ bỏ, lớn tiếng hậm hực khiến mọi người xung quanh chú ý đến: "Rốt cuộc cậu có buông tay ra không, chiếc ô này là tôi thấy trước."

"Thật ngại quá, nhưng người lấy nó trước là tôi, nó vinh dự được tôi chạm vào. Liền chính là của tôi rồi!"

Triệu Tiểu Đường nghiêng người hất tóc, buông lời đùa cợt người trước mặt. Hơi ẩm làm cả người cực kỳ khó chịu, chỉ muốn về phòng thật nhanh.

"Cậu…" Ngu Thư Hân ngón trỏ chỉ về hướng người kia run run, kiềm chế cơn tức giận đến lợi hại. Hôm nay mới nhập học, không ngờ lại gặp kẻ tráo trở này.

"Hai cậu…có thể dùng của tớ này…"

"Không cần!"

Cả hai đồng thanh khiến nam sinh đang đối diện đang cầm ô đưa đến sợ hãi đến rụt lại.

Nam sinh này cũng không phải dạng ngốc nghếch, cả hai người đối diện đều là mỹ nữ. Chỉ cần cho mượn ô, liền kiếm cớ xin quét weixin, sau có thể từng bước làm quen được rồi.

Nhưng nam sinh không ngờ hai mỹ nhân phía trước lại quyết liệt đến vậy, mọi người đều đang chỉ trỏ, mặt hắn ngượng đến hồng lên. Xung quanh cứ tưởng vụ đánh ghen của tiểu tam và chính thất, vẻ mặt đều là hóng hớt, còn có người lấy điện thoại quay lại.

Triệu Tiểu Đường liền biết chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt trầm xuống, tay mở ô mạnh bạo kéo Ngu Thư Hân ra ngoài.

"Này…này….cậu kéo tôi làm gì?" Ngu Thư Hân bị người kia nắm đến phát đau. Quật cường giật mạnh tay ra.

"Tôi chỉ muốn hóa giải tình huống khó xử lúc nãy, cậu muốn bị người khác quay video rồi đăng lên diễn đàn với chục phiên bản chuyện tình cẩu huyết sao?" Triệu Tiểu Đường tặc lưỡi.

"Ơ…" Ngu Thư Hân cứng miệng, không nói được gì. Quả thật cô rất ghét những chuyện tình như vậy! Không cãi lại được, Ngu Thư Hân liền xụ mặt dỗi.

Ai bảo tên này không nói không rằng kéo cô đi, cô có nói muốn đi chung ô với cậu ta chắc.

Mắt thấy Ngu Thư Hân dừng lại không chịu đi tiếp nữa, Triệu Tiểu Đường sững lại một lúc, ghét bỏ: "Này, cậu không đi thì tôi tự mình đi đấy. Tôi không phải nam nhân mà biết thương hoa tiếc ngọc đâu."

Nói rồi quay lưng đi thẳng. Nước mưa tạt vào mặt buốt giá, Ngu Thư Hân cũng đâu nỡ ngược đãi bản thân, đường về kí túc xá còn xa lắm, liền vứt bỏ mặt mũi xuống nước lẽo đẽo chạy theo.

Triệu Tiểu Đường nghe tiếng giày lạch bạch phía sau, khóe miệng tiểu ý hơi nhếch lên, cố ý đi chậm lại, nhưng người kia chạy hộc hơi mới đuổi kịp.

"Phù…phù…" Ngu Thư Hân tay bám vào vai của Triệu Tiểu Đường, kéo người kia lại.

"Này, cậu đi đầu thai hay sao mà đi nhanh thế!"

Triệu Tiểu Đường tất nhiên không vừa, không hổ thẹn với biệt danh độc miệng, bắt đầu xát muối vào tim người khác.

"Cậu không thấy tôi nghe thấy tiếng chạy lạch bạch chạy như vịt đực của cậu mà tốc độ cố ý chậm lại rồi sao? Là cậu chân ngắn, đuổi theo không kịp lại trách chân tôi dài."

"Cậu…" Ngu Thư Hân nhân sinh chưa từng bị ai phũ phàng đến trần trụi như vậy. Quyết tâm đem đối phương thành địch thủ. Nữ tử báo thù mười năm chưa muộn. Hừ! Cậu cứ đợi đấy.

"Cậu cậu gì…rốt cuộc có muốn đi ké không?" Triệu Tiểu Đường nhíu mày cau có, giọng điệu không hề có dáng vẻ chào đón, hoàn toàn là bộ dạng ghét bỏ.

"Hừ…" Ngu Thư Hân khoanh tay ngạo kiều không trả lời.

"Tùy cô, cứ tiếp tục tắm mưa đi. Trông áo cô hiện tại mỏng thế này, nam sinh ở đây không ngại chiêm ngưỡng mỹ cảnh đâu."

"Cậu…" Ngu Thư Hân tiếp tục nghẹn lời. Ngày hôm nay gặp phải con rệp hay sao, có thể như vậy đen đủi!

"Chiếc ô này cũng có phần của tôi, cậu không thể độc chiếm một mình." Ngu Thư Hân gân cổ cãi, bàn tay lạnh ngắt chạm vào tay cầm. Triệu Tiểu Đường cảm nhận đầu ngón tay lạnh lẽo kia vô tình chạm vào tay mình, cơ thể bỗng run lên.

Cả hai im lặng, Ngu Thư Hân cảm nhận mùi tử đinh hương ấm áp trên người mình, cũng không nói gì. Triệu Tiểu Đường cao hơn nên giữ tay cầm, ô hơi hướng về người kia, trên đường mưa gió phất lên vạt áo khiến cô rét lạnh.

Thật ngu ngốc, thương tiếc cậu ta làm gì chứ! Đem áo khoác cho cậu ta mang mất. Hiện tại thì hay rồi, lạnh muốn xỉu…

Mình đúng là tự ngược mà. Triệu Tiểu Đường nghĩ thầm, dằn lòng từ nay về sau sẽ không có như vậy hành động thêm lần nào nữa. Bên ngoài nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, cả hai không thân không quen, vì tranh giành chiếc ô mà gặp gỡ.

Bánh xe luân hồi vì thế mà lên dây cót. Hai đường thẳng song song vô tình giao nhau, cắt nhau tại một điểm duy nhất.

Hay muôn vàn điểm ẩn giấu?

Đi một lúc đã đến cổng kí túc xá, Triệu Tiểu Đường liền hỏi Ngu Thư Hân ở tòa nào, liền bị chỉ đến tòa đối diện.

Trùng hợp vậy!

"Cậu cũng ở tòa này à?" Triệu Tiểu Đường bán tín bán nghi.

"Đúng vậy, tôi mới chuyển vào ngày hôm nay. Tôi cứ tưởng ở một mình hóa ra kí túc xá này bắt buộc ở hai người. Tôi chả biết đối phương là ai nữa, lúc tôi đem hành lý đến vẫn chưa gặp được cậu ta. Không biết có phải người dễ chịu không nữa…." Ngu Thư Hân quên mất người bên cạnh vừa bị mình liệt vào sổ đen, vô thức tâm sự loài chim biển.

Triệu Tiểu Đường nghe thấy liền tăng cường cảnh giác, cô lúc trước đăng kí ở một người, vì không muốn ai làm phiền, trả tiền gấp đôi. Nhưng hôm qua trưởng nhà liền đến tận phòng gặp mặt, năn nỉ cho một bạn vào ở cùng. Người này tuyệt đối rất an tĩnh, sẽ không làm phiền đến cô.

Trưởng nhà còn lấy cớ phòng hiện tại đều đã đầy, không nỡ để tiểu cô nương yếu ớt ngủ ngoài đường, một hai bắt cô phải đồng ý.

Cô đem sự kiêu ngạo của mình ra cược. Cô tuyệt đối không vì chục điểm đạo đức mà trót dại gật đầu đâu.

"Cậu…ở phòng nào?"

Miệng thì hỏi nhưng trong lòng cầu nguyện. Đừng là cô ta, đừng là cô ta, ông trời ơi con sẽ cúng ông một con gà, đừng là…"

"Hình như là phòng 21."

Ngu Thư Hân vừa thốt lên, cả người của Triệu Tiểu Đường sững lại, không chỉ như sét đánh ngang trời mà còn thêm nước lạnh đổ từ trên đầu xuống.

Hừ! Ông trời, ông vừa bỏ qua một mối làm ăn lớn rồi đấy! Gà luộc không còn nữa đâu. Tức chết mất!

Yên tĩnh!

Biết điều!

Sẽ không làm phiền cô!

Trưởng nhà, chị lừa hài tử hả?

Người này thiếu điều vác cái loa phía sau công bố khắp cả thiên hạ, người chưa thấy đâu mà giọng nói đã vang tới nơi mất rồi mà chị còn dám bảo cô ta là người sống nội tâm, sống khép kín.

Như hàng quảng cáo trên mạng và hàng thật.

Biên độ khác biệt…quá lớn!

Triệu Tiểu Đường trong lòng đem Trưởng nhà ra mắng vạn lần cho bỏ tức. Nhưng hợp đồng đã ký mất rồi! Hay ngày mai mình chuyển ra ngoài ở nhỉ?

Mà không, cái phòng đó là của mình, sao có thể cho cô ta món hời trời ban được.

Không được, tuyệt đối không!

Ngu Thư Hân từ lúc người kia hỏi thì ánh mắt đã tập trung trên người cậu ta. Trông thấy vẻ mặt khó tin rồi tức đến đỏ mặt, biểu cảm thực sống động, rất thú vị, tựa như một chú tắc kè hoa đổi màu liên tục.

"Này, sắc mặt cậu sao khó coi thế!" Ngu Thư Hân dò hỏi.

"Liên quan gì cậu!" Triệu Tiểu Đường không có chỗ phát tiết, chỉ trách Ngu Thư Hân đang đứng đối diện trọn gói hứng chịu.

"Ò…vậy thôi…" Ngu Thư Hân bĩu môi, không thèm chấp nhặt những người tính khí bất thường tiền mãn kinh.

Triệu – tiền mãn kinh – Đường hừ lạnh thêm vài tiếng nữa, phẫn nộ dịu xuống, cũng chịu chấp nhận sự thật: "Đi thôi, không thấy lạnh à!"

"Này, là cậu dừng lại chứ không phải tôi, cậu đừng có mà quá đáng!" Ngu Thư Hân chịu hết nỗi người này, không thèm đi chung nữa, một thân tăng tốc chạy thật nhanh về phía tòa đối diện.

Nhìn dáng vẻ chạy như vịt đực của người kia, lắc đầu cười khổ. Nỗi bực tức lúc nãy tự nhiên mất hết.

Bỗng cảm thấy có thêm bạn cùng phòng, cũng không tệ!

Triệu Tiểu Đường thong thả chậm rãi theo sau, trong đầu đang mường tượng sự kích động của người kia khi biết bạn cùng phòng là mình.

Chắc không đến mức hét to lên đâu nhỉ?

Cốc cốc cốc…

Lần đầu tiên vào chính phòng mình mà phải gõ cửa, có chút mới lạ.

"Ai đấy?" Ngu Thư Hân vừa mới thay xong y phục bị mưa làm cho ẩm ướt, nghĩ nghĩ rằng bạn cùng phòng lúc này cũng nên trở về rồi. Vội vã chạy ra mở cửa, gương mặt tươi cười hào hứng bỗng nhiên vì người trước mặt khẽ biến.

"Sao lại là cậu?" Ngu Thư Hân hiện tại đang ở ngay địa bàn của mình, bắt đầu cậy mạnh không sợ bất cứ cha con người nào hết.

"Sao không phải tôi. Cậu ngoài muốn cướp ô, còn không cho tôi vào phòng của mình sao?" Triệu Tiểu Đường mặc kệ Ngu Thư Hân đứng như trời trồng chắn ngang cửa, hiên ngang đi vào.

"Áaaaaa"

"Áaaaaa"

Cả hai đồng thanh hét lên. Khiến chim chóc bên ngoài đang ngủ trong tổ giật mình rơi xuống đất.

Ngu Thư Hân hét lên vì lượng thông tin vừa tiếp nhận. Sao lại là cậu ta? Cả ngàn học sinh sao cứ phải là cậu ta chứ!

Về phần Triệu Tiểu Đường, mặt đỏ chẳng khác nào Quan công, sát khí bừng bừng.

"Cậu ngay lập tức dọn dẹp khu này, không tôi sẽ đá thẳng cậu ra khỏi phòng."

Nhìn một đống thùng giấy còn đang niêm phong để chi chít khắp phòng, Triệu Tiểu Đường thật muốn tăng xông.

"Có bao đây mà cậu bảo nhiều gì chứ, tôi chỉ mới đem một phần tư phòng của tôi đến thôi đó. Đã rất khiêm tốn rồi…." Ngu Thư Hân nhìn lại toàn căn phòng, quả thật so với lúc mới chuyển đồ vào quá khác biệt, người kia ngoài chục bộ đồ ra thì chẳng để lại gì, khiến cô tưởng mình vào nhầm phòng chứ! Thế nên càng không biết thẹn gọi quản gia tiếp tục đóng đồ gửi đến.

Ngu Thư Hân biết rõ bản thân hơi quá đáng nhưng mặt mũi không muốn xin lỗi. Triệu Tiểu Đường câm nín, tay kìm nén sờ sờ phía cổ sau. Khớp tay cùng với khớp cổ rắc một tiếng rõ to khiến Ngu Thư Hân hết hồn.

Quá đáng sợ rồi! Bộ dáng cậu ta lúc này giống như muốn đem mình quăng ra cửa sổ vậy.

Ực…Ngu Thư Hân nuốt một ngụm nước bọt rõ to, bất giác ôm người lui về phía sau.

"Cậu…cậu muốn làm gì…Không được đến gần…Tôi…tôi sẽ hét lên đó."

"Xì…tôi thèm làm gì cậu chắc. Bớt hoang tưởng đi. Tôi cho cậu một ngày. Ngày mai tôi còn thấy một đống hỗn độn này nữa. Cậu…" Triệu Tiểu Đường trừng mắt bàn tay ra hiệu chém đứt cổ đe dọa.

Ngu Thư Hân bị dọa đến hồn phách bay tán loạn cả rồi, theo quán tính gật đầu, còn chẳng nhớ bản thân đồng ý với yêu cầu gì.

Bạn cùng phòng, ấy vậy nhưng là…côn đồ. Đáng sợ quá!

Triệu Tiểu Đường mở tủ đồ lấy y phục rồi bước vào phòng tắm. Mặc kệ người đang ngơ ngác kia. Đến khi Ngu Thư Hân hồi thần thì người cũng đã vào phòng tắm một lúc lâu.

Đêm đầu tiên ngủ cùng nhau, Ngu Thư Hân nằm phía đối diện, nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Đường khiến cô nàng lại bắt đầu ngứa miệng.

"Mê muội nhan sắc của tôi rồi chứ gì? Nhìn đến chảy dãi rồi kìa."

Ngu Thư Hân đang trộm chuông bị chủ nhân phát hiện, âm thanh bất chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng khiến cô sợ hãi giật cả mình.

Nghe người kia bảo mình còn chảy dãi, vội vàng lấy tay lau lau, không ngờ chẳng có gì, thẹn quá hóa giận quát: "Cậu tự luyến vừa thôi!"

"Lại còn bảo không, ai mới vừa rồi chột dạ lấy tay lau lau."

"Cậu…" Ngu Thư Hân ghẹn họng.

"Cậu gì? Tôi có tên đàng hoàng." Triệu Tiểu Đường hừ lạnh, mắt phượng không nương tình liếc xéo người kia.

Chết thật, hai người kể từ khi gặp mặt ở thư viện, liền như oan gia gặp gỡ, suốt một đường cho đến lên tận giường ngủ đều là cãi nhau. Còn chưa biết tên đối phương nữa.

"Tôi là Ngu Thư Hân. Còn cậu?"

"Triệu Tiểu Đường."

Cả hai bông chốc im lặng. Ngu Thư Hân liền dùng hết cam đảm phá vỡ không khí. Có lẽ màn dọa gà giết khỉ vừa rồi của Triệu Tiểu Đường ít nhiều đã có tác dụng.

"Ngủ ngon."

"Ừmmm….ngủ ngon."

-------

"Cả lớp mau lấy sách ra, trang thứ 10, chủ đề hôm nay phân tích từ trường Trái Đất…" Thầy giáo luyên thuyên trên bảng, tranh thủ học sinh chép bài, liền dạo một vòng lớp kiểm tra.

"Học sinh này! Sách em đâu?"

Triệu Tiểu Đường mới vừa đấu mắt với Ngu Thư Hân xong, thấy giáo viên đến thái độ liền đổi như lật giấy, hì hì cười.

"Em chưa kịp mua ạ."

Thầy giáo bàn tay nắm chặt, kiên nhẫn nhìn sang Ngu Thư Hân bên cạnh: "Còn em? Đừng nói với tôi em cũng chưa mua."

Ngu Thư Hân cười cười đối phó: "Thầy ơi, em được nhận học bổng khuyến học để vào trường này mà, nhà em rất…đại loại hơi khó khăn. Hiệu trưởng có bảo trường sẽ hỗ trợ em sách giáo khoa nhưng đến giờ em vẫn chưa nhận được ạ. Thầy không thể trách em được."

Nghe Ngu Thư Hân ba hoa, Triệu Tiểu Đường nhịn không được liếc tầm mắt nhìn sang.

Điêu vừa vừa thôi! Gia đình khó khăn?

Hừ! Khó khăn đến mức cả phòng của cô chỉ chứa được một phần đồ đạc của cậu ta mà thôi. Quỷ mới tin cậu.

"Hai em…hai em…" Thầy giáo lần đầu tiên nghẹn lời. "Vậy hai em mang gì đi học?"

Ngư Thư Hân ra vẻ vô tội, mở túi xách của mình ra, ngoài một bộ sưu tập về thời trang dày cộm ra, còn có vài cây bút chì, ngoài ra…chẳng còn gì nữa.

"Em bảo không có tiền mua sách, cuốn sách này còn đắt gấp trăm lần sách Vật lý của tôi nữa."

"Đâu có ạ, em mượn ở thư viện á thầy, em nào có tiền mua mấy thứ này chứ! Bề ngoài trông đẹp nên em mượn thôi." Ngu Thư Hân vời nói vừa chỉ vào bộ sưu tập thời trang, vẻ mặt không thể nào ghét bỏ hơn.

"Em…" Thầy giáo biết mình thất thố, liền quay sang Triệu Tiểu Đường tra vấn.

"Còn em, cặp sách của em đâu?"

"Nhà em cũng rất nghèo, đợi thương lái đến nhà em thu mua lợn, mẹ em bán lợn xong mới có tiền gửi lên cho em được." Triệu Tiểu Đường nói với một giọng điệu rất tự hào khiến Ngu Thư Hân sát bên thiếu chút nữa tin.

Nếu không biết trong tủ đồ ở kí túc xá của cậu ta toàn là đồ hiệu, cô thực là muốn cảm động một phen.

Nhìn xem, tất cả ánh nhìn của đồng học đều hướng về phía này, có vài bạn nữ còn thể hiện ánh mắt đồng cảm. Thật là!

Không đi làm diễn viên, quả là một thiệt thòi lớn cho nền nghệ thuật quốc gia.

"Thế nên?" Thầy giáo nghiêng đầu thắc mắc.

"Em chưa có tiền mua cặp xách ạ."

Vài bạn nam suýt nữa bật cười. Chưa bao giờ thấy ai đi học không chịu mang cặp sách, còn hống hách như thế này cả.

Ngu Thư Hân bên cạnh cũng không nhịn được khóe môi nhếch lên. Cậu ta thật sự rất có cá tính. Rất thú vị!

"Được rồi, cười cái gì. Mau tập trung…"

Thầy giáo gõ gõ thước gỗ xuống bàn, hắng giọng: "Còn hai em, mau tự giác mua sách, không mua được thì mượn. Khó khăn thì liên hệ với bên công tác trường. Tôi không phải chủ nhiệm của các em, không quản nhiều đến vậy. Tiết sau của tôi nhất định phải có sách, không thì tự giác đứng ở ngoài."

"Vâng ạ!" Cả hai đồng thanh.

Âm thanh giảng bài tiếp tục vang lên, tựa như một bản nhạc nền trầm lắng, tần số âm thanh như vậy đều đều, khiêu khích thiên thần chăm học và ác ma buồn ngủ đánh nhau đến kịch liệt.

Đôi mắt dần dần mỏi mệt, não vẫn tiếp nhận thông tin, nhưng lại không hứng thú nổi. Những con số, công thức nhảy bungee trong đầu, con lắc lò xo theo chu kỳ đong đưa từ con ngươi này đến nhãn thần nọ.

Nhìn lại, đã có vài thành viên gục ngã.

Thầy giáo bước lại gần một nam sinh, đã ngủ trong lớp, lại còn ngáy rất to, trông ngủ rất ngon đi.

"Này trò…này…" Thầy giáo lay vài lần cậu thanh niên vẫn chưa tỉnh.

"Mẹ…đừng làm phiền con…muốn ngủ…" Cậu thanh niên còn đang chìm trong giấc mơ, quên mất đang ở chốn nào.

Haha…haha…Cả lớp cười ồ lên, bị thầy giáo trừng mắt mà nghẹn lại, có vài bạn còn nhịn không được nằm trên bàn bụm miệng cười, tay chân liên hồi vẫy vẫy vì kích động.

"Không được ngủ, đến giờ học rồi!"

"Học…không muốn mà…một chữ cũng không hiểu…" Nam sinh vẫn tiếp tục nói mớ.

Thầy giáo lúc này thật muốn phát điên với cái lớp này rồi. Bình tĩnh bao nhiêu năm qua nhờ câu nói này là bột phát.

"Các bạn khác đều hiểu tại sao em không hiểu?"

"Huhu…mẹ lại mắng con, lúc xưa mẹ ngày ngày ôm con khen con là bảo bối yêu quý của mẹ, hiện tại con học không bằng bạn bè liền không còn là bảo bối nữa…"

Hahaha…này thì bảo bối! Cả lớp cười đến nghẹn.

"Em mau tỉnh dậy cho tôi!" Thầy giáo rốt cuộc cũng bùng nổ.

"Không…con không muốn đánh răng…"

"Em…"

Sau đó.

Không có sau đó nữa. Thầy giáo giận đến bỏ tiết, đi thẳng một mạch đến phòng giáo vụ trường.

-------

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy cả lớp ai cũng chán nản làm bài tập, ý tưởng bỗng xuất hiện trong đầu.

"Này các cậu…"

"Gì?" Vài bạn đồng thời quay lại.

"Có muốn tớ làm bài tập giúp không? Năm tệ?" Triệu Tiểu Đường một tay che miệng, tay còn lại giơ năm ngón ra, thần thần bí bí giao dịch.

"Năm tệ, cũng được ha. Chỉ bỏ ra năm tệ chúng ta không cần làm đống bài tập khô khan này nữa. Thành giao." Vài bạn nữ gật gù phân tích.

Thế là mọi người đều đem vở bài tập của mình để trên bàn của Triệu Tiểu Đường. Cô nàng xoay tròn khớp tay, bắt đầu làm việc.

Dưới ánh tà dương bị mặt kiếng khúc xạ chói lóa, Ngu Thư Hân dựa mình vào tường, nhìn Triệu Tiểu Đường làm bài đến ngẩn ngơ.

Người này thực sự rất túng thiếu sao?

Hai cô sống cùng nhau được hơn tuần rồi. Thân cũng không thân, nhưng cũng không đến mức độ ghét nhau như trước. Nói thẳng ra là thân ai nấy lo, không đụng chạm đến cuộc sống của nhau. Hai cô cũng tự ngầm hiểu, lúc ra ngoài thì không quen biết, lúc về phòng thì mỗi người một góc, không để tiếng động phát ra quá to.

Tiếng chuông kết thúc giờ giải lao, mọi người đều từ bên ngoài trở về. Ai nấy đều vui vẻ đặt tiền lên bàn rồi lấy tập vở của mình về.

Triệu Tiểu Đường cười đến vui vẻ, nằm dài xuống ôm đống tiền vụn vào lòng, trông rất thỏa mãn.

Đến Ngu Thư Hân bên cạnh cũng không biết vì sao, bản thân cũng đồng dạng như vậy hạnh phúc.

-------

Ngu Thư Hân trông thấy Triệu Tiểu Đường bí mật đi vào một cửa hàng nhỏ. Chầm chậm đến gần, trên bảng đèn phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, logo của một chú mèo cách điệu đang tươi cười.

Hóa ra là một tiệm thú cưng.

Ngu Thư Hân rất đỗi tò mò. Người kia trông như hung thần, như vậy tính cách sẽ yêu thích động vật nhỏ sao?

Triệu Tiểu Đường trong tiệm mua một số túi thức ăn, vui vẻ đi đến một đoạn đường nhỏ. Đối diện là một căn nhà hoang ngả màu, cỏ mọc um tùm, dây leo rũ xuống hòa cùng ánh đèn đường cũng không giảm đi vẻ hoang vu của nó.

"Meooo…meoooo…"

Ngu Thư Hân đứng từ xa, nhìn Triệu Tiểu Đường ngồi xổm bên lề đường, gọi những con mèo nhỏ ra ăn tối. Cười đùa nói chuyện cùng chúng. Những con mèo này lại cực kỳ thân cận, có vẻ quen biết đã lâu, tùy tiện cho ai kia gãi đầu xoa bụng.

Cậu ấy như vậy…

Rất xa lạ, cô chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt dịu dàng này. Tựa như một chiếc hộp bí mật, tưởng đã hết nhưng thật ra vẫn còn, mỗi một lớp là một tầng kinh hỉ.

"Tại sao cậu chỉ cho bọn chúng ăn mà không đem về nuôi?" Ngu Thư Hân cũng không biết từ lúc nào mình đã ở ngay bên cạnh, cũng không biết động lực nào, hỏi người kia như vậy.

Triệu Tiểu Đường quay lại, cứ tưởng là ai, hóa ra là bạn cùng phòng. Cũng không ngại ngùng trả lời: "Tôi không có quá nhiều thời gian để chăm sóc chúng. Buổi tối chỉ có thể đem chút thức ăn lại."

"Thực sự là vậy sao?" Ngu Thư Hân lại chỉ tin một nửa câu nói này, vì ánh mắt kia, không đơn giản như vậy.

"Haha. Cậu đúng là đa nghi. Còn một lý do nữa. Tôi sợ phải chia ly. Bọn chúng tuổi thọ không dài như con người. Đặt tình cảm vào, nếu một ngày phải tự tay mình chôn cất chúng, tôi sẽ không nỡ."

Không khí bỗng nhiên trầm mặc.

Màu vàng nhạt trên cao chiếu xuống, đổ bóng hai dáng hình ở bên góc tường. Bóng Ngu Thư Hân đổ dài xuống sàn, Triệu Tiểu Đường trong tay ôm một bé mèo, quỳ nửa gối nhìn lên người đối diện.

"Giây giày của cậu rơi rồi này." Triệu Tiểu Đường bất giác trông thấy, phá vỡ gượng gạo tình cảnh hiện tại.

"Ah…" Ngu Thư Hân nhìn xuống, quả thật như vậy. Nhưng hành động người kia, càng khiến cô chấn động hơn.

Triệu Tiểu Đường tay bắt lấy dây giày bị buông, vừa thắt lại vừa nói: "Người ta nói, khi dây giày rơi, tình yêu sẽ xuất hiện."

"Tình yêu…xuất hiện ư?" Ngư Thư Hân sững người lẩm bẩm.

"Đúng thế! Vì vậy, hãy buộc chặt nó, thắt hai lần. Như thế sẽ không bị rơi ra nữa."

Tình yêu, sẽ vì thế mà không đánh rơi ư?

Nơi ngực trái, đã lỡ một nhịp.

Vậy thì phải làm sao?

Triệu Tiểu Đường thắt xong, chống tay đứng dậy. Nhìn lũ mèo đã ăn xong rồi chạy đâu mất, cười cười phủi tay.

"Đi thôi, cậu định đứng đây đến khi nào?"

"À…à…"

"Đợi tôi đã, cậu đi nhanh thế!"

"Là do cậu chân ngắn."

"Chân tôi không hề ngắn."

Triệu Tiểu Đường thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Được rồi, chỉ trách chân tôi quá dài đi."

-------

Rầm…

Giáo viên đập một đống vở bài tập lên bàn, tức giận hướng xuống phía dưới.

"Các em mau thành thật, ai là người làm đống bài tập này. Đừng có mà qua mặt tôi, tôi nhìn liền biết không phải các em làm."

Những đứa trẻ phía dưới bắt đầu run sợ, chỉ chỉ trỏ trỏ đùn đẩy lẫn nhau. Triệu Tiểu Đường biết chắc mình cũng sẽ lộ, bình tĩnh đứng dậy.

"Em nhất định đã thay đổi chữ viết cẩn thận rồi, sao cô lại nhận ra được."

"Là em à! Vì sao cô nhận ra ư? Vì em không dùng công thức trong sách, đồng thời tất cả công thức và đáp án đều giống nhau chứ sao." Giáo viên vẫn còn giận lắm, bài tập là việc học sinh phải làm, không nghĩ lớp học đã không giỏi, còn muốn lừa giáo viên.

"Chẳng lẽ đáp án không đúng sao?" Triệu Tiểu Đường ngơ ngác.

"Không phải không đúng. Những đáp án này đều dùng công thức nâng cao. Loại công thức này, các bạn kia có hiểu không? Đến những công thức căn bản trong sách còn không nhớ nổi, chỉ mỗi việc nhớ công thức và áp dụng. Sao các em cứ lười biếng vậy. Vậy đến kỳ thi đại học, các em định thế nào?"

Cả lớp cuối đầu xin lỗi, giáo viên chỉ bảo Triệu Tiểu Đường viết kiểm điểm, ngoài ra không trách phạt gì.

Sự kiện kiếm tiền cho mèo ăn cứ như thế kết thúc. Triệu Tiểu Đường cũng vì thế dự tính đi xin công việc làm thêm khác.

-------

Ngu Thư Hân nhăn mặt ôm bụng lăn lộn trên giường, lần dì cả này không biết sao lại cực kỳ thống khổ. Ê ẩm bụng dưới khiến cô đau đến nhe răng.

Cạch…

Triệu Tiểu Đường hình như đã về.

Ngu Thư Hân sợ làm phiền người khó ở kia, trùm chăn kín mít như chú sâu cuộn tròn, trông rất mắc cười. Triệu Tiểu Đường nhìn thấy cái kia hình ảnh cũng cảm thây quái lạ. Mọi ngày không hí hoáy vẽ vời thì làm chỉnh chỉnh sửa sửa ảnh đăng lên mạng xã hội. Như thế nào lại ngoan hiền đến vậy.

"Ưmm…" Bụng nhói đau, Ngu Thư Hân nhịn không được rên lên một tiếng. Triệu Tiểu Đường vừa mới cởi xong áo khoác, nghe xong liền sững người

Như vậy thanh âm. Thiên a… Cậu ta sao có thể…

"Này, cậu không phải đang cái kia chứ?" Triệu Tiểu Đường lấp ló phía cửa nhà vệ sinh, e dè nhìn ra hỏi.

"Cái kia là cái gì?" Âm thanh phiền muộn trong chăn phát ra.

"Cái kia…không phải…Có phải tôi đã phá tốt chuyện của cậu rồi không?" Triệu Tiểu Đường còn đang chấp mê với tưởng tượng trong não.

"Làm gì có chuyện tốt nào. Đừng ăn nói hàm hồ." Ngu Thư Hân đang cực kỳ khó chịu, người kia lại không nói thẳng, cứ ấp a ấp úng mãi.

Thiên a, âm giọng khó chịu, từ chối đây đẩy. Có lẽ là đúng rồi. Đúng thật có hơi nhạy cảm…có nên nói không ta.

Nên…hay không nên. Lỡ đâu sau này cậu ta tiếp tục, ảnh hưởng đến mình thì sao? Triệu Tiểu Đường trong chiếc não bé nhỏ đang đấu tranh rất gay gắt, sau đó thở một hơi lấy đà, nghiêm túc.

"Ngu Thư Hân, lần này thôi đấy, sau này có muốn giải quyết, cậu có thể vô nhà tắm, không…không được như vậy trên giường…cái kia…"

Triệu Tiểu Đường càng về lúc sau càng thẹn thùng, nói chữ được chữ mất. Ngu Thư Hân mặc dù trong chăn nhưng vẫn nghe được rõ ràng, vùng chăn dậy hét lớn.

"Có cậu mới cần giải quyết. Tôi là tới dì cả có biết không? Cậu nghĩ cái quái gì vậy hả? Á…đau…." Ngu Thư Hân tay ôm bụng, mắt trừng trừng nhìn Triệu Tiểu Đường căm hận. Muốn yên tĩnh cũng không được nữa. Lần này thì hay rồi, hét lên một tiếng cơn đau lại càng dữ dội nữa.

"Này này…cậu có sao không?" Triệu Tiểu Đường vội vã chạy lại hỏi han.

Ngu Thư Hân hất tay người nọ ra: "Không cần cậu quan tâm." Nói rồi tiếp tục trùm chăn.

Còn Triệu Tiểu Đường, đơ người một lúc lâu rồi im lặng rời đi.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Ngu Thư Hân càng uất ức, như thế nước mắt bắt đầu chảy xuống.

"Đồ xấu xa, còn như thế hiểu lầm mình, còn không mau xin lỗi mình nữa." Ngu Thư Hân lầm bầm, khịt khịt mũi thút thít đến đáng thương.

Cạch… Lại tiếng mở cửa vang lên.

"Ngu Thư Hân, tỉnh dậy đi." Triệu Tiểu Đường ngồi bên thành giường gọi Ngu Thư Hân dậy, nhưng căn bản người kia đang dỗi, muốn được hống.

Triệu Tiểu Đường khô khan vẫn cứ là ngây ngô không hiểu ý tứ như vậy. Liền đặt ly nước đường đỏ bên đầu giường, vỗ nhẹ lên người kia.

"Tôi để nước đường đỏ ở đây nhé, cậu uống xem thử đỡ hơn không, còn có tôi cũng mua cả một hộp gói sẵn, sau này nếu cần thì dùng. Chuyện lúc nãy, xin lỗi vì hiểu lầm cậu. Ừmmm… Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi tắm."

Đợi đến khi tiếng nước nhỏ vang vọng, Ngu Thư Hân mới từ trong chăn chui ra. Bỉu môi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng uống xuống.

Hừ. Không ngọt chút nào. Nhạt như cậu ta vậy!

Ngu Thư Hân thở phì phèo xong tiếp tục chui vào chăn. Đến khi Triệu Tiểu Đường lau tóc bước ra ngoài, người kia vẫn như cũ tư thế. Lấy làm lạ liền đến gần xem xét, cứ tưởng còn giận không uống. Không ngờ đã uống hết rồi nha!

Được rồi, là tôi có lỗi trước, không thể trách cậu ngạo kiều. Triệu Tiểu Đường mỉm cười, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, lôi Ngu Thư Hân từ trong chăn ra.

"Cậu làm gì vậy?" Ngu Thư Hân quát.

"Cậu mà còn chui trong đó, ngày mai sẽ mọc thêm vài cục mụn cho xem."

Ngu Thư Hân nghe vậy liền không dám kéo chăn lại nữa.

"Được rồi, là lỗi của tôi, đã hiểu lầm cậu. Cậu bị đau nhưng tôi không quan tâm, còn chọc cậu đau hơn. Đừng giận nữa, tôi lấy công chuộc tội được không?" Triệu Tiểu Đường ân cần.

"Chuộc tội, đừng nói là chỉ với ly nước đường kia mà cậu làm tôi hết giận."

"Sao có thể qua loa như vậy được. Cậu mở chăn ra, tôi giúp cậu xoa bụng." Triệu Tiểu Đường yêu cầu.

"Sẽ có tác dụng sao?" Ngu Thư Hân trố mắt hỏi, vẻ mặt ngốc ngốc rất đáng yêu, lúc bệnh lại giảm đi một chút cương ngạnh hằng ngày, trông giống như miêu nhi không được chủ cho ăn cá khô mà hờn giận.

"Cậu thử liền biết không phải sao?"

Ngu Thư Hân nghĩ ngợi cũng gật đầu, cũng không thiệt gì. Liền đỏ mặt kéo áo lên, lộ bụng nhỏ mặc cho Triệu Tiểu Đường tùy ý lộng hành.

Tiểu miêu nào đó bị xoa đến thỏa mãn, thoải mái đến ngủ quên lúc nào không hay.

-------

Vì sự kiện hôm qua, Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường cùng đi muộn. Ngu Thư Hân không thể chạy, như vậy lại càng đau hơn, vì thế mặc dù trễ vẫn nhàn nhã thảnh thơi đi chậm rãi.

"Tại sao em lại đi học trễ?"

Cô giáo nghiêm túc đứng trên bục, nhìn hai người ở phía cửa.

"Sáng nay lúc em còn ngủ, trong mơ nghe thấy tiếng cô giảng bài, nên em lại cố nán lại một chút…Vì vậy…mới đi học trễ ạ." Ngu Thư Hân đáp lời.

Cả lớp tròn xoe mắt: "Ồ…"

Cô giáo hừ lạnh, quả nhiên miệng nhỏ này còn biết nịnh người.

"Còn em, tại sao em không mang cặp đi học."

Triệu Tiểu Đường hắng giọng lấy hơi, lặp lại bài ca con cá: "Nhà em nghèo lắm cô ạ! Năm nay thất thu, thương lái không thèm đến thu hoạch trái cây nhà em, những ngày nay em sống sót đều nhờ thức ăn mẹ em gửi lên. Vài ngày nữa thôi ạ…em hứa…"

Cô giáo nghe vậy cũng động lòng trắc ẩn, vỗ vỗ bả vai khen ngợi khiến cả lớp há hốc mồm.

Lần trước là lợn, lần này là trái cây…

Không biết lần sau là gì nhỉ?

-------

"Ngu Thư Hân...cậu...có thể..." Triệu Tiểu Đường ấp úng một hồi, vẫn không thể thốt nên lời. Người nọ không cho cô đi ra ngoài, lại cứ mãi ngượng ngùng.

"Triệu Tiểu Đường, có rắm thì mau thả, cậu đừng có mà nhìn tôi với vẻ mặt lẽn bẽn đó được không, gớm chết đi được!"

Triệu Tiểu Đường giận dỗi, không muốn nhờ vả nữa, nhưng ấm áp phía bên dưới tràn về, khiến cô không thể giữ bình tĩnh được nữa.

"Cậu...có còn dư cái kia, tôi chưa mua kịp!" Triệu Tiểu Đường nói xong, mặt đỏ cả lên.

"Cái kia là cái gì?" Ngu Thư Hân tay xoa xoa cằm nghĩ ngợi.

Hừ! Ngày thường cậu ta thông minh lắm mà, đến khi có chuyện lại cứ giả vờ.

"Ừm...cái kia...là tôi tới dì cả."

"Haha..." Ngu Thư Hân phá lên cười to.

"Triệu Tiểu Đường, cậu cũng có ngày này sao. Được rồi, trả ơn cậu lần trước xoa bụng cho tôi, tôi sẽ giúp cậu lần này. Đây..."

Ngu Thư Hân lôi từ trong tủ quần áo ra, một loạt các loại, đa dạng mẫu mã.

Triệu Tiểu Đường: "Cậu tính mở tạp hóa à?"

"Không, tôi làm gì có thú vui tao nhã như vậy, mẹ tôi gửi đến. Này! Cậu muốn dùng loại nào thì lấy, chúng đều rất tốt."

Ngu Thư Hân đi về phía cửa, nháy mắt: "Tất nhiên là miễn phí, bảo bối!"

"Tức chết tôi rồi!" Triệu Tiểu Đường hậm hực, xong cũng nhắm mắt chọn một loại thường dùng, đi vào nhà vệ sinh.

-------

Dạo gần đây Ngu Thư Hân cực kỳ khó ngủ, đến đêm rồi mà vẫn không ngủ được. Ngu Thư Hân mở mắt, nhìn cảnh vật xung quanh.

Vẫn trên giường của mình, Triệu Tiểu Đường bên kia vẫn an nhiên ngủ. Màu trắng xóa hòa cùng một ít ánh sáng chói vào mắt, cô ngồi dậy nhưng lại không được.

Cố gắng cử động mãi nhưng chẳng nhúc nhích được, tựa như đôi chân kia, đôi tay kia không phải của mình, bộ não không thể điều khiển được chúng. Một áp lực đè xuống người muốn ngạt thở, tay chân vùng vẫy nhưng không thể đẩy ra được.

Mãi đến toát cả mồ hôi nhưng vẫn thất bại, cô muốn cầu cứu. Cô gào thét tên của Triệu Tiểu Đường, hét rất lớn nhưng bên tai không cảm nhận gì cả, cô phát hiện mình không thể nói được ngoài những tiếng ú ớ.

Tay chân đập thật mạnh xuống giường, nhưng chẳng có tiếng vang nào cả, cô nghĩ là mình đang trong giấc mơ nhưng không chìm hẳn trong giấc mơ đấy.

Như bao cơn ác mộng khác, tim cô đập đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh toát ra. Đến khi cô tưởng chừng như cạn không khí mà chết đi thì áp lực đó biến mất, cô giật ngồi dậy.

Hớp lấy từng ngụm không khí, tay ôm chặt ngực trái mình thở gấp, cô rất sợ hãi, lần đầu tiên trải qua như vậy tình huống. Triệu Tiểu Đường nghe thấy than âm nghèn nghẹn, liền khó chịu mở mắt ra.

Ngu Thư Hân…đang khóc ư?

Triệu Tiểu Đường bộ dạng vẫn còn mơ màng, không quản tia lạnh lẽo dưới sàn nhà truyền đến da thịt, đến bên cạnh Ngu Thư Hân.

"Sao lại khóc rồi!"

Ngu Thư Hân nghe vậy khóc càng to hơn: "Tôi mơ thấy ác mộng, bóng đen đó muốn giết tôi, tôi gọi cậu mãi, gọi mãi…hức…nhưng cậu không nghe thấy."

Triệu Tiểu Đường nghe vậy liền hiểu ra, trước khi đến đây mẹ cô cũng nhắc nhiều về vấn đề này. Kí túc xá nào ít nhiều cũng có bí mật, những người từng bỏ mạng. Đem con dao đặt dưới đầu giường cùng với tấm bùa bình an, Triệu Tiểu Đường đặt vào trong tay của Ngu Thư Hân.

"Cái này có thể khiến cậu ngủ ngon hơn. Yên tâm, mẹ tôi thỉnh từ sư thầy, tác dụng rất tốt. Có lẽ cậu bị bóng đè rồi. Cậu lúc đó nghĩ mình đã tỉnh nhưng không phải đâu. Vì không phân được ranh giới giữa mơ và thật nên người ta đã đồng hóa giấc mơ với hiện thực mới dẫn đến hiểu nhầm lúc đó bản thân đã thức. Là mơ thôi…Tất cả đã qua rồi…Đã có tôi…"

Sự dịu dàng ấm áp đó, cô đã từng nghĩ bản thân sẽ không bao giờ có được. Cô nhiều lần tự hỏi, đằng sau vẻ mặt lạnh lùng kia là gì? Là ngang ngược, hống hách, tự tin hay cô đơn tĩnh mặc…

Có lẽ, ngay từ đầu, đã không thể nào bỏ qua ánh mắt kia.

Rất lạnh lẽo, rất cô độc.

Đâu đó xuất hiện một tia ấm áp, chiếu sáng đến nơi tối tăm nhất của trái tim từng bị tổn thương.

Nhịn không được hãm sâu vào.

Lại càng ích kỷ muốn được nhiều hơn.

Cô quá tham lam. Muốn sâu trong ánh mắt kia, tất cả, là hình ảnh của mình. 

-------

Triệu Tiểu Đường, có lẽ tôi bị cậu thu hút mất rồi!

"Tôi thích ánh mắt của cậu!"

"Nhưng mà chúng ta đã từng nói, không được có tình cảm."

-------

Khoảnh khắc đầu tiên gặp được người sao tôi lại bối rối đến thế…

Vì một nụ cười của người làm tim tôi như đóng băng ..

Cứ như vậy, không thể nhìn thấy ai được nữa..

"Nếu cậu không đồng ý, có thể đẩy tôi ra."

Tôi muốn biến tất cả mọi thứ của cậu thuộc về tôi.

Tôi thương cậu nhiều như vậy đấy!

-------

Đứng trên sân thượng, phượng hoàng hoa rợp bóng một vùng trời, đỏ sắc theo làn gió tung bay, khẽ rơi lên chu sa mi tâm thân hình người đối diện.

"Chúng ta làm bạn bình thường được không? Tôi chưa từng nghĩ mối quan hệ của hai chúng ra sẽ đến mức này."

Đến mức này là đến mức nào?

Là bạn cùng phòng, bạn xã giao hay tri kỷ.

Bạn thì có thể tùy ý nắm tay, tùy ý trêu chọc sao?

Cô ghét cảm giác này, tiến tới cũng không được mà từ bỏ thì không cam tâm.

Triệu Tiểu Đường lặng người, trái tim đau nhói, không khí từ lồng ngực đè ép như muốn ngạt thở. Ánh mắt vô hồn.

Rốt cuộc ngày này cũng tới.

Triệu Tiểu Đường xoay người về phía lan can, cảm nhận từng làn gió mát lướt qua mặt mình. Như vậy cũng tốt. Bản thân cậu ấy, cũng có thể tranh thủ cho bản thân.

"Tại sao cậu nghĩ tôi sẽ thích cậu chứ. Không đâu, tôi chỉ xem chúng ta là bạn bè thân thiết, không hơn."

Mặc cho Ngu Thư Hân đôi mắt có chút không tin tưởng lời nói này. Hiện tại, đó là câu trả lời tốt nhất.

Không phải sao?

Lần đầu tiên gặp gỡ là tình cờ, lần thứ hai là bỡ ngỡ, đến lần thứ ba chính là định mệnh.

Chia ly cũng vậy. Nếu đã có khởi đầu tất nhiên có kết thúc. Chỉ là bản thân người trong cuộc nguyện ý chấm dứt phần tình cảm sâu nặng đó, hay bởi…

"Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thấy chúng ta không hợp."

"Không hợp ư? Chúng ta có ba năm ngày ngày cùng nhau. Nếu lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ đã không có gì vui vẻ, tại sao đến lúc này cậu mới nói chúng ta không hợp. Cậu nói đi!"

Ngu Thư Hân bối rối, tay nắm chặt vào nhau không biết phải đối diện như thế nào. Mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, cô chỉ muốn trở lại như ban đầu: "Không phải như vậy, chỉ là gần đây…cậu đã thay đổi. Chúng ta chỉ cần làm bạn bè thôi được không?"

Hoặc có thể, những năm tiếp theo nơi đất khách quê người, im lặng dõi theo cậu ấy.

Triệu Tiểu Đường không thể chấp nhận lý do nực cười này, nghẹn ngào rất lâu rồi thỏa hiệp: "Được, chúng ta…sẽ mãi là bạn bè."

Cô biết cậu ấy đã muốn chấm dứt với ai, tuyệt đối không quay đầu nhìn lại. Đều lạnh lùng vô tình như vậy. Ngu Thư Hân cứ thế xoay người rời đi. Dưới sân trường, còn có một bóng hình khác đang dang tay đón chào cậu ấy.

Ta cách người một bước nhưng tâm người cách ta một dặm. Liệu khi quay đầu lại, người có thấy ta ở phía sau người không?

Chậm lại một chút…

Để cô ghi nhớ hình bóng kia vào trong tâm trí.

Thực sự rất dứt khoát. Một cái quay đầu luyến tiếc cũng không có. Chỉ cần một ánh mắt chạm nhau, hi vọng mỏng manh kia sẽ không như ngọn nến trước gió.

Cô vẫn không thể khiến mình trở thành người đặc biệt, để cô ấy xoay người nhìn lại.

Nhất kiến chung tình là ta, một mình lặng thầm dõi theo cũng là ta, từng chút ân cần vẫn là ta ..... Nhưng người lại vì một bàn tay vươn ra dưới mái hiên ấy mà quên đi tất cả.

Giá như…

Chỉ cần cậu ấy nhìn lại, vẫn thấy tôi luôn ở đó, đứng dưới cơn gió mùa hạ nhìn bóng lưng cô ấy rời đi. Dõi theo thân hình mảnh mai ấy, mái tóc đen theo làn gió tung loạn, yểu điệu bóng hình thướt tha biến khỏi tầm mắt, mãi như vậy.

------

Tôi.

Triệu Tiểu Đường.

Chưa từng thấy bất ngờ, của sự đảo ngược bất hạnh.

Cứ như vậy, cuộc sống cứ tiếp tục.

Việc bản thân đã quyết định, cho dù có bao nhiêu khó khăn cũng nhất định hoàn thành.

Cậu là cô gái đó, người tôi yêu. Ngu Thư Hân.

Thậm chí nụ hôn của chúng ta cũng chẳng tồn tại hơi ấm.

Chỉ có tôi ở nơi sa mạc hoang vắng này im lặng chờ hoa nở

Cũng chỉ có tôi cảm khái trước hạnh phúc của người khác.

Hẳn là điều nào nên làm và không nên làm.

Hoa không vì bướm mà nở, ta không vì người mà phải tự dằn vặt bản thân.

-------

Ánh mắt thâm tình đó, khiến sự tội lỗi trong tôi càng lớn. Tôi không muốn đáy mắt kia đậm màu bi thương u buồn.

Nhưng dường như.

Tôi không xứng đáng được tha thứ. Cầu xin cậu. Quên tôi đi!

-------

Người quan tâm cậu sẽ đau lòng cho cậu, người không nhớ đến cậu. Sẽ cho những việc đó là hiển nhiên.

Đừng tự làm tổn thương chính mình.

Mạnh mẽ lên…

Cố gắng có thể không thành công, nhưng không cố gắng thì sẽ luôn thất bại.

Ít nhất một lần, hãy thử quên Ngu Thư Hân đi, quên đi mối tình đầu khắc cốt ghi tâm đó.

Dùng cách riêng của mình buông bỏ quá khứ…Được chứ!

"Có thể…" Nước mắt rơi xuống gò má của Triệu Tiểu Đường, mặn chát.

Người đóng băng trái tim ta.

Khóe mắt ta cay cả một đời.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16