Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: vấn đề

297 0 0 0

 Ba ngày sau, tại Vinh Thành.

Thuyền của Hoàng phủ vừa cập bến, đã được một nhóm nam tử ra tiếp đón. Những nam tử đó vô cùng khoẻ mạnh, trong đó chỉ có duy nhất một người có vẻ như là một thư sinh, mà nam tử này có vẻ như là người có quyền nhất trong nhóm nam tử.

Hắn cúi đầu xuống, cung kính gọi:" Lão gia an."

Hoàng Tiến Văn nhìn hắn nhàn nhạt đáp:" ân."

Hoàng Nhược Lan nhìn cha mình không chớp mắt mà mọi người có mặt ở đây đều nhìn hắn trừ bọn nam tử kia. Hoàng Tiến Văn lúc này dường như không phải là Hoàng lão gia của Hoàng phủ vậy. Thật sự rất khác a! Mọi người đều quen với một Hoàng Tiến Văn thường xuyên dùng chiêu sư tử rống rồi chứ không biết một Hoàng Tiến Văn nhã nhặn như này. Đừng nói những giai nhân ở đây ngay cả Đinh Vũ Thiên xem thấu bao nhiêu lòng người và quên đong kịch cũng chưa phản ứng kịp. Đúng là người buôn bán tơ lụa nhất nhì Nam quốc a!

Ở Nam quốc ai ai không biết đến danh Hoàng phủ, phủ duy nhất được đương kim thánh thượng ban họ của hoàng thất cho a. Họ Hoàng không phải là họ của bá tánh bình thường mà nó chính là họ của những người trong hoàng thất. Còn nếu hỏi tại sao Hoàng phủ được ban họ thì phải nói tới nhiều đời trước lúc mà Hoàng phủ chưa buôn bán tơ lụa và chỉ là một gia đình có truyền thống làm nghề y và vãn còn là họ Lâm. Lúc đó ông của Hoàng Tiến Văn đã cứu đương kim thánh thượng lúc bấy giờ một mạng và được phong làm thái y, nhưng làm được một hai năm thì nhà họ Lâm đã xin từ quan, đương kim thánh thượng lúc bấy giờ không muốn bỏ lỡ một nhân tài như vậy nhưng cũng đành chấp nhận, bất quá với một điều kiện là phải chấp nhận theo họ của Hoàng thất, xem như đó là một phần thưởng khi cứu được thiên tử.  Đối với hắn là phần thưởng còn với Lâm gia lại là một hình phạt.Tuy Lâm gia không muốn nhưng đó là cách duy nhất để thoát khỏi chốn quan trường nên ông đành chấp nhận. Người ta nói gần vua như gần cọp a! Cũng do là một gia đình y thuật mới có mối quan hệ mật thiết với Văn gia. Còn về phần bán tơ lụa thì mãi đến đời Hoàng Tiến Văn mới đi theo nhưng không biết là phúc hay hoạ mà lại phát triển nhất nhì Nam quốc a! Vì buôn bán tơ lụa nhất nhì nên vướng vào vòng cung cấp tơ lụa cho hoàng thất a. Nhưng cũng còn hơn trong chồn quan trường người lừa ta gạt a. Còn Vinh Thành này chính là nơi phồn hoa nhất Nam quốc, không sai nó cũng chính là kinh đô của Nam quốc.

" A Phát, đã chuẩn bị tốt chưa?" Hoàng Tiến Văn nhàn nhạt nói.

" Thưa lão gia, đã chuẩn bị hết thảy." Nam tử như thư sinh kia cũng chính là A Phát cung kính đáp.

Hoàng Tiến Văn gật gật đầu xem như đã biết, rồi quay sang Mai Hiền Lam cười nói:" Phu nhân, đi nghỉ ngơi chứ hả?"

" Ân." Mai Hiền Lam cười nói.

Nói xong hắn lại quay đầu sang nhìn A Phát. A Phát như hiểu được, làm một tư thế mời rồi nói" lão gia, mời."

Hoàng Tiến Văn gật đầu rồi dìu Mai Hiền Lam đi theo. Đi chưa được mấy bước thì đã có xe ngựa ở trước mặt họ. Xe ngựa rất lớn có thể chứa được khoảng bốn người a, không biết là vô tình hay là cố ý mà Hoàng Tiến Văn chuẩn bị tới hai chiếc. Còn chia như nào thì mọi người đã rõ, hắn và phu nhân của hắn một xe, Hoàng Nhược Lan và Hoàng Nhược Thịnh một xe. Bất quá Hoàng Nhược Lan cứ nằng nặc lôi kéo Đinh Vũ Thiên lên nên xe của nàng có thêm một người và Mai Hiền Lam thì muốn Hoàng Nhược Thịnh đi chung với mình thế là xe của hắn ba người, xe Hoàng Nhược Lan hai người.

Trên xe ngựa của Hoàng Nhược Lan, nàng đang nhóm người ra ngoài cửa xe xem cảnh nào nhiệt bên ngoài còn Đinh Vũ Thiên thì ngồi nhìn con người trẻ con trước mặt này. Nói đi cũng phải nói lại nàng bất quá cũng chỉ mới mười một tuổi nên ham chơi là chuyện bình thường. Hoàng Nhược Lan quay đầu lại nhìn Đinh Vũ Thiên cao hứng nói:" Thiên tỷ, đây là Vinh Thành, rất náo nhiệt a!" 

Đinh Vũ Thiên cũng nhóm người nhìn ngoài xe rồi quay lại nhìn nàng cười:" Ân, thật sự rất náo nhiệt!"

" Chúng ta đi chơi đi!" Hoàng Nhược Lan hưng phấn nói.

" Ừm, được." Đinh Vũ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:" Bất quá phải hỏi phu nhân với lão gia đã." Cô thật sự là còn một chút hứng thú với nơi này tuy cô đã đi một lần, bất quá Lan nhi của cô muốn đi nên cô phải bồi nàng đi a.

Khoảng một nén hương thì họ cũng dừng trước một tiểu viện. Sau khi xuống xe xong thì Hoàng Tiến Văn hướng Đinh Vũ Thiên nói:" Thiên nhi con đi theo Lan Lan với A Pháy đi dạo đi a."

Đinh Vũ Thiên:"......" Mình còn chưa đề cập đến mà a! Mệnh ư? Là mệnh !!

" A, cha thương Lan Lan nhất!" Hoàng Nhược Lan cười hì hì nói.

Hoàng Tiến Văn yêu thương xoa đầu nàng một cái rồi nói với A Phát:" Ngươi đưa tiểu thư đi dạo phố a, nàng thích mua gì thì cứ mua cho nàng, còn nữa đừng để nàng chạy lung tung phải luôn ở cạnh nàng....." Hắn nói một loạt những thứ cần chú ý khiến Hoàng Nhược Lan choáng váng nhưng A Phát vẫn bất động thanh sắc.Đúng là đã quen rồi nên mới chuyênn bình thường a! Hắn còn đang luyên thuyên mãi thì đã bị Mai Hiền Lam ngăn cản. Lúc này Hoàng Nhược Lan thật sự rất biết ơn nương của mình a!

Ba người, hai nữ hài một nam tử đi dạo trên phố rất vui vẻ, cứ tưởng A Phát rất khó gần nhưng lại không ngờ hắn lại thích trẻ con và vui vẻ như vậy. Ba người đi dạo một lát thì cũng mệt và mặt trời cũng sắp lặn nên họ cũng đi về. Hoàng Nhược Lan thì tung tăng còn hai người kia thì tay xách đử thứ đồ. Tiểu thư nhà họ thật sự rất thích mua đồ linh tinh. Vào giờ này cũng là lúc mọi người đổ xô về nhà mình nên đường khá là đông người, ba người đang đi thì Hoàng Nhược Lan quay đầu lại nhìn, hình như nàng nghe ai đó gọi Thiên tỷ của nàng a.

" Thiên thiên! Là ngươi phải không! Ngươi đứng lại cho ta!" Hinhd như người đó nói như vậy a bất quá như là câu hỏi nhưng lại là câu khắng đinh.

Đinh Vũ Thiên đang đi thì phát hiện Hoàng Nhược Lan quay đầu ra đằng sau nên nghi hoặc hỏi:" Lan nhi?" 

Hoàng Nhược Lan nghe tiếng cô hỏi thì quay đầu nhìn cô nói:" Thiên tỷ, hình như ta nghe có ai đó gọi tỷ a?"

" Có sao?" Đinh Vũ Thiên lắng tay nghe và A Phát cũng vậy. 

A Phát nói:" Tiểu thư, người nghe lầm a, ta không nghe thấy gì hết a."

Hoàng Nhược Lan lắng tay nghe nhưng không nghe thấy nữa nên cũng bước đi theo hai người. Tuy nàng đi như nàng vẫn đang thắc mâc đó là ai. Nàng sẽ nhận là mình nghe lầm và không để ý tới nữa, bất quá Thiên tỷ của nàng cứ không nói gì và tỷ ấy nhìn như đã biết đó là ai nhưng không noise cho nàng biết. Nàng thật sự vừa tò mò lại vừa khó chịu khi Thiên tỷ của nàng lại giấu nàng chuyện gì đó. Đúng như Hoàng Nhược Lan nghĩ. Đinh Vũ Thiên là ai cơ chứ, Hoàng Nhược Lan nghe được chắng lẽ cô không nghe thấy sao? Nghe rất rõ là đằng khác! Không những vậy, còn biết người gọi cô là ai a! Nhưng cũng vì biết người gọi cô là ai nên cô mới làm như vậy.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: