"Tiểu Nguyệt! Ta không còn đủ sức duy trì trạng thái này lâu hơn nữa. Từ nay, con hãy bảo trọng, đừng phụ sự kì vọng của chúng ta!"
Một giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai, Minh Nguyệt một lần nữa rơi vào khoảng không tăm tối như lần trước. Và chất giọng kia chính là của tiếng hát mà cô đã từ lâu không được nghe, đến nỗi gần như quên mất đi sự tồn tại của nó.
"Lại là bà sao? Bà là ai? Tại sao tôi cứ luôn nghe thấy bà?"
"Ta không còn thời gian. Con hãy nhớ... bằng mọi cách phải trở nên cường đại, nhằm tiêu diệt Trị... Thiên... Tà..." Một lần nữa, tiếng nói ấy lại chập chờn như chiếc máy phát thanh nhiễu sóng, sau đó thì tắt hẳn.
"Bà nói gì? Này, đừng đi! Quay lại đây!"
---------
"Đừng đi!" Minh Nguyệt hét lớn và bật người dậy, hô hấp trở nên mệt nhọc mang đôi phần gấp gáp, tâm trạng vẫn còn luẩn quẩn ở vùng không gian trong giấc mơ ấy.
Bỗng một tiếng than kế bên khẽ vang lên, kéo cô về với thực tại.
"Ưm... có chuyện gì thế?" Kim Yến dụi mắt, bĩu môi khó chịu vì bị phá giấc ngủ. Tiểu Bạch nằm một bên cũng khẽ kêu lên vài tiếng.
Thấy vậy, Minh Nguyệt liền hổ thẹn mà giữ Kim Yến nằm lại, nói đôi lời:
"Xin lỗi! Chị đánh thức em rồi!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Kim Yến bừng tỉnh, mở mắt nhìn cô.
"Là chị Nguyệt sao? Chị đến lúc nào thế?"
"Vào tối hôm qua, lúc em đã ngủ say!"
Nói xong, trong lúc cô dự định kéo chăn lên đắp lại cho con bé thì Kim Yến đã vội ngăn cản, ngồi dậy mà ôm lấy cánh tay Minh Nguyệt, mở to đôi mắt nhìn cô rồi lo lắng hỏi:
"Chị Nguyệt gặp ác mộng sao? Trên Thiên giới có chuyện gì à? Nhìn chị xuống sắc quá!"
Minh Nguyệt nghe vậy thì nghiêng đầu ngắm mình qua chiếc gương đặt ở bàn trang điểm. Tuy vẫn còn giữ lại chút khí chất, nhưng so với mấy ngày trước thì trông có vẻ tiều tuỵ hơn rất nhiều. Quả thật những việc đã xảy ra mấy ngày nay cướp đi của cô không ít sức sống! Thấy Kim Yến còn nhìn mình chờ câu trả lời, Minh Nguyệt cũng không giấu giếm mà nói:
"Đúng là có một vài việc không may xảy ra trong phái. Nhưng rồi đâu cũng vào đấy thôi, em không cần phải lo lắng! Vài hôm nữa thì chị khôi phục như bình thường ấy mà!"
Nghe được lời ấy, Kim Yến cũng không buông xuống được bất an, càng ôm chặt Minh Nguyệt hơn, đầu tựa lên vai cô, nhỏ giọng lên tiếng:
"Nếu có chuyện gì xảy ra, chị Nguyệt nhớ phải nói cho em biết đấy! Chúng ta là người nhà mà, phải không?"
Tiểu Yến nói thế, Minh Nguyệt thầm cười. Quả thật từ lâu cô đã xem con bé như em gái trong nhà mà đối đãi, không đơn thuần chỉ vì con bé là Vật Tế hay vì sự hồi sinh của Ngọc Linh nữa. Từ đó, quyết tâm bảo hộ càng vững chắc, động lực khiến bản thân trở nên cường đại cũng sinh ra nhiều hơn.
"Chị hứa sẽ không giấu em bất cứ điều gì đâu! Chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc nói ra tất cả."
"Vậy là chị vẫn có chuyện không nói cho em biết. Nếu không phải bây giờ thì là lúc nào?" Kim Yến bĩu môi, nũng nịu chất vấn.
Minh Nguyệt không trả lời ngay, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Khi nào em vào được Thiên giới, gia nhập Thanh Linh phái, thì lúc đó chị sẽ kể!"
Kim Yến nghe vậy thì thầm vui mừng, dẫu sao thì đó cũng là mục tiêu của con bé.
"Vậy nhất ngôn ký xuất..." Tiểu yến đưa ngón tay út ra.
Minh Nguyệt nhìn vậy cũng thuận theo mà móc ngoéo ngón tay, đáp: "Tứ mã nan truy!"
Làm xong hành động ấy, tâm trạng Kim Yến cũng phấn chấn lên, nâng người hôn một cái lên má trái Minh Nguyệt. Dự tính rời giường thì bản thân bỗng nhớ ra gì đó, bèn hỏi:
"Phải rồi! Hôm nay khi nào chị về lại môn phái?"
"Lần này chị sẽ ở lại vài tháng với em!" Minh Nguyệt chắc chắn đáp. Trước khi bế quan, cô muốn dành thời gian bên Kim Yến nhiều hơn.
"Thật không? Hay quá!" Tiểu Yến nghe vậy thì vui mừng hớn hở như nhặt được vàng.
"Nhưng không phải để chơi! Trong vài tháng này, chị sẽ dạy em học thêm vài thứ."
"Là gì?"
"Phương thức tu luyện cơ bản."
Kim Yến mở to hai mắt kinh ngạc. Từ trước đến nay, Minh Nguyệt chỉ tập trung dạy những thứ giúp ích cho kì thi tuyển tân đệ tử Thanh Linh phái. Ngoài ra, cô không hề hướng dẫn một chút nào những điều liên quan đến tu vi và luyện thần, nói rằng vẫn còn quá sớm để học chúng. Việc cô đột nhiên thay đổi ý định, Kim Yến nhất thời đứng hình không nói nên lời.
Thấy con bé như trời trồng mà không phản ứng, Minh Nguyệt liền bật cười, lấy tay gõ đầu Kim Yến một cái, trêu ghẹo hỏi:
"Sao nào? Không muốn à?"
Tâm trạng Kim Yến liền bị kéo về, vội vàng đính chính:
"Không... không có! Em muốn chứ!" Sau đó cúi đầu nhỏ giọng: "Chỉ là... hơi bất ngờ thôi!"
"Nếu vậy thì đứng dậy chuẩn bị mọi thứ rồi ăn điểm tâm đi! Sau đó, chúng ta sẽ ra sau núi bắt đầu tập luyện." Minh Nguyệt căn dặn.
Kim Yến vui vẻ đáp ứng, trước khi đi không quên chọc ghẹo tiểu Bạch Vân một lát vốn còn đang ngáy ngủ, khiến nó khó chịu mà chui rúc vào trong chăn, chẳng màng đến ai.
Sau khi con bé ra khỏi phòng ngủ, Minh Nguyệt lấy ra các bản sao của bốn quyển Nhật, Nguyệt, Tinh và Huyệt - Hồn - Tâm mà cô đã dựa theo trí nhớ chép lại. Cho dù miếng ngọc bội bảo hộ sẽ báo cho cô biết mọi thứ nếu như có gì nguy hiểm xảy ra với Kim Yến. Nhưng trước khi con bé có thể thuận lợi gia nhập bổn phái, thì cô vẫn không ngừng thôi lo âu. Minh Nguyệt muốn trong ba tháng ngắn ngủi này, giúp Kim Yến có được đôi chút tu vi nhằm có khả năng tự bảo hộ.
Cùng vào lúc đó, hội nghị giữa ngũ đại phái tại Thanh Linh cũng đã kết thúc. Bất Cư Huyền Ẩn đã thuận lợi thuyết phục được các phái khác cho phép mình được ra tay giúp sức chống lại tà giáo, dẫu cho vẫn còn tồn tại nhiều ý kiến bất đồng. Nhưng trước hai thế lực lớn mạnh như Huyết Mạch và Quang Minh giáo, cùng với tu vi Bán Nguyên Thần của hai đại Giáo Chủ, các phái khác cũng đành gật đầu mà tạm thời tin tưởng Huyền Ẩn. Chưa kể với tu vi Thất Pháp của anh thì không mấy người chống lại được.
Sau khi giải tán, một số cá nhân khi về phái cũng gấp rút đóng cửa bế quan. Ai nấy đều cần nâng cao sức mạnh bản thân trong thời khắc căng thẳng này. Chưa kể Thúc Hạo là hậu bối nhưng đã vượt qua bọn họ, điều ấy cũng sinh ra đôi chút ghen ghét trong lòng mỗi người.
----------
Vào lúc ấy, tại Quang Minh giáo, Lai Sát đang chất vấn Lai Gia Huấn một số việc:
"Nha! Muội* thật không hiểu. Tại sao huynh không diệt luôn hồn phách của lão già đó luôn đi, còn rước của nợ ấy về làm gì?"
(*Lai Sát luôn xem mình là nữ, cách xưng hô cũng thường dùng "tỷ" hoặc "muội" để đối đáp với người khác.)
"Ta có dụng ý riêng của ta. Đệ đừng bận tâm!" Lai Gia Huấn nhàn nhã nói.
"Hứ! Thật chẳng hiểu nổi!" Lai Sát phất tay áo xoay người ngồi lại ghế, vội vàng nhấp một ngụm trà. Uống xong thì hắn bỗng nghĩ đến gì đó, liền hỏi tiếp:
"Ngũ phái đã mất đi Dương Thiên, kẻ tu vi cao nhất hiện giờ cũng chỉ còn Hoàng Thúc Hạo, nên hiện tại là thời cơ tốt nhất để diệt sạch bọn chúng đấy. Huynh thấy sao?"

Lai Sát nói với đôi phần hào hứng. Nhưng Lai Gia Huấn đã lập tức gạt bỏ.
"Chưa được! Bọn chúng vẫn còn Huyền Sư, Nguyên Anh đang ở tu vi Thất Pháp. Bất Cư Huyền Ẩn cũng vừa về phe chính phái. Bọn chúng chưa biết khi nào sẽ đột phá. Nếu bây giờ tấn công thì dễ xảy ra bất trắc, chưa kể..." Đến đó, hắn hơi ngập ngừng như không muốn tiếp tục. Lai Sát nghe vậy thì lập tức nói chen vào.
"Có phải huynh e ngại con nhóc tên Minh Nguyệt gì đó phải không?"
Lai Gia Huấn hơi chấn động một chút, nhưng nhanh chóng thu hồi biểu tình, nhàn nhạt đáp:
"Phải! Chính vì vậy chúng ta không nên đối đầu trực tiếp! Cần âm thầm huỷ hoại chúng trong bóng tối! Đồng thời việc cấp thiết bây giờ là truy tìm tung tích Vật Tế!"
Lai Sát nghe vậy cũng thấy có lí, chỉ là hắn ghét phải chờ đợi và đi đường vòng. Liền bĩu môi nâng tay vuốt ve mái tóc của mình, nhàn nhã suy nghĩ một chút rồi hắn đáp:
"Thôi được rồi, âm thầm thì âm thầm! Chỉ là Vật Tế không biết chui rúc ở chỗ nào? Muội cho người điều tra như muốn lật tung cả tứ giới mà chẳng dò ra thứ gì cả."
Nghe thế, Lai Gia Huấn ngay sau đó lại ném cho hắn một cái liếc mắt:
"Có thể Vật Tế thật sự đã biến mất!"
Lai Sát nhăn mặt khó chịu khi nghe đến đó. Đôi tay giật giật hai bên núm tóc như muốn bứt chúng ra. Một lát sau thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa. Trước khi đi còn không quên nói vọng lại:
"Muội đi gặp bà ta hỏi cho rõ đây. Làm sao có chuyện Vật Tế biến mất dễ dàng như vậy? Chúng ta đã chờ đợi mòn mỏi cả nghìn năm rồi!"
Sau khi Lai Sát rời khỏi, Lai Gia Huấn liền nghĩ đến người mà đệ ấy muốn gặp, lòng lại nặng thêm đôi chút, bất đắc dĩ thở dài.
Một lát sau, ngay trong lúc hắn dự định đứng dậy khỏi ghế thì bỗng một cơn đau kéo tới, khiến bản thân phải lập tức ngồi xuống mà ho khan dữ dội, miệng lại không ngừng thở hổn hển một cách nặng nhọc. Được một lúc thì ngồi lại tĩnh toạ nhằm ổn định khí huyết.
Cho đến khi bình ổn lại, Lai Gia Huấn chầm chậm mở mắt ra mà thở dài:
"Xem ra... chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa."
Vừa nói xong, hắn liền triệu hồi ra chiếc bút lông của mình, nhìn nó rồi nhẹ nhàng vuốt ve như trân bảo. Sau đó lại đảo mắt qua Xích Hồn Kiếm đặt bên cạnh, trong đó có bóng dáng hồn phách của Dương trưởng lão vẫn còn hôn mê.
"Nguyệt nhi! Ta... chỉ có thể làm được như vậy thôi."
----------
Nửa tháng sau đó, công việc trong Thanh Linh phái dần ổn định. Mọi người liền mà bắt tay vào việc chuẩn bị cho ngày Thúc Hạo nhậm chức Chưởng Môn cũng như phong Thượng cho những vị còn lại. Minh Nguyệt từ đó mà cũng bị triệu về phụ giúp.
Hiện tại, khi mặt trời còn chưa mọc, cô đang ở phía sau núi gần nhà Tư Tuyệt, chứng kiến thành quả nửa tháng dốc lòng đào tạo của mình.
"A... ha... nóng quá!"
Kim Yến toàn thân phát quang, cơ thể như bị thiêu cháy bởi lửa địa ngục, máu trong người đang không ngừng sôi trào vì luồng sức mạnh mới chảy qua. Minh Nguyệt một bên cũng âm thầm truyền một ít thần lực giúp con bé cầm cự. Đây là điều mà bất cứ ai cũng phải trải qua khi đột phá Thịnh Nhân.
"Cố cầm cự, sắp thành công rồi! Đừng để ý nghĩ chịu thua đánh bại, sẽ nguy hiểm tính mạng!"
"Em... em sẽ cố! A..." Kim Yến hai mắt nhắm chặt, thở dốc mà đáp.
Khoảng thời gian tầm một nén nhang trôi qua, cơ thể tiểu Yến liền bị nhấc bổng lên không trung mà phát ra ánh sáng chói loà. Kim Yến cũng từ đó kinh hô thét lên một tiếng đầy đau đớn. Khiến lá cây dao động, chim thú bị đuổi đi cũng vì thế.
Ánh sáng tắt lịm, cơ thể rơi xuống, Minh Nguyệt lập tức bay lên đỡ lấy. Sau khi tiếp đất, cô đặt tiểu Yến dựa vào lòng mình rồi lấy tay vuốt mái tóc qua một bên, nhìn con bé mà mỉm cười hài lòng:
"Chúc mừng em, đã tiến thêm một bước đến gần bậc thần nhân rồi!"
Kim Yến cũng mở mắt ra nhìn cô, nở một nụ cười mừng rỡ mà đáp:
"Tất cả cũng nhờ thầy giỏi, em mà yếu kém thì sẽ làm chị Nguyệt mất mặt."
Nghe vậy, Minh Nguyệt bật cười thành tiếng. Sau đó đỡ tiểu Yến đứng dậy, giúp con bé chỉnh lại y phục, phủi bụi trên người rồi nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Em có ra sao thì chị cũng không mất mặt đâu. Tiểu Yến được như ngày hôm nay đa phần đều nhờ vào sự cố gắng của bản thân." Cô ngừng lại một lát nhằm giúp Kim Yến cột tóc lên, sau đó lại nói tiếp: "Hứa với chị! Sau này cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì em cũng hãy giữ lấy tinh thần lạc quan, đừng để sự tự ti làm ảnh hưởng!"
Kim Yến hơi khó hiểu bởi những lời Minh Nguyệt vừa ra. Nhưng sau đó con bé cũng bỏ mặc chúng qua một bên, cười híp mắt mà gật đầu:
"Em hứa!"
Cả hai tâm sự thêm đôi câu thì về nhà. Đến giữa trưa, sau khi ăn xong điểm tâm, Minh Nguyệt chào tạm biệt Tư Tuyệt và Kim Yến để về Thanh Linh nhằm phụ giúp chuyện trong phái.
"Xin lỗi nhé Kim Yến! Chị đã hứa sẽ ở đây vài tháng nhưng bây giờ chưa gì đã phải về gấp rồi." Minh Nguyệt áy náy nói.
"Không sao! Chị Nguyệt cứ lo việc của chị đi! Trong thời gian đó, em sẽ chăm chỉ tu luyện thêm." Kim Yến nhanh chóng tỏ ý trấn an.
Tư Tuyệt một bên cũng nói xen vào:
"Minh Nguyệt thần nhân không cần tự trách. Người ở đây lâu như vậy đã là niềm hạnh phúc của con bé rồi!"
Minh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu đáp lại cô. Tuy xưng hô đã có phần thả lỏng hơn khi Tư Tuyệt chịu gọi ra tên của mình, nhưng nàng ta vẫn giữ lại hai chữ "thần nhân" đầy cung kính. Minh Nguyệt sau vài lần khuyên nhủ không thành thì cũng đành lực bất tòng tâm mà cho qua.
Về đến Thanh Linh phái, Minh Nguyệt liền đi đến Băng Thất tại Song Linh điện của nhị sư huynh, nơi đang bảo quản thể xác của Dương trưởng lão.
Băng Thất được bố trí sâu vào lòng đất nhằm để giữ nhiệt, tứ phía là các vách tường bao ngăn không lọt ánh sáng, xung quanh lại là những cột băng đá khổng lồ chống đỡ phần trần cao vút bên trên. Ở trung tâm nơi đó đặt một chiếc giường đá, bên trên chính là thi thể bất động của Dương trưởng lão.
Mở cửa bước vào, Minh Nguyệt cảm thấy bên trong như là cả một thế giới khác, tách biệt hoàn toàn so với bên ngoài. Khí lạnh tại đây không khỏi khiến hơi thở của cô luôn toả ra những làn khói trắng nhạt. Thi phép làm ấm cơ thể, Minh Nguyệt tiến vào bên trong, đến gần người thầy của mình.
Cô nhìn gương mặt từ ái không còn chút sức sống của sư phụ, hơi nước trong không khí vì nhiệt độ thấp mà đóng băng và đọng lại trên cơ thể ông, khiến tảng đá trong lòng Minh Nguyệt càng lúc càng nặng. Nhớ lại bản thân khi vừa đến thế giới này, ông là người cô gặp đầu tiên và cũng chính là người mà cô kính trọng nhất. Chính ông đã mang Minh Nguyệt thoát khỏi cuộc sống tách biệt bản thân. Đồng thời ông cũng cho cô hiểu thế nào là cảm giác của một gia đình, có những người yêu thương mình và có những người mình nên yêu thương.
Nay không biết hồn phách ông ra sao, liệu có bị kẻ ác lợi dụng làm điều xấu hay không? Sư phụ đã cứu cô nhưng cô thì chẳng làm được gì cho ông cả. Nỗi hối tiếc trào dâng, một giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, lại tiếp xúc với nền đá và đông lại. Đây là lần thứ hai cô vì một ai khác mà phải rơi lệ.
Đưa tay lên lau những giọt nước mắt ấy, Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu nhằm giúp tâm tình bình ổn hơn. Cô thề sẽ làm mọi cách để cướp lại hồn phách sư phụ từ tay tà giáo nhằm đáp lại ân nghĩa mà mình đã nợ. Và để làm được điều đó, Minh Nguyệt cần phải khiến bản thân trở nên thật cường đại.
Bỗng cánh cửa Băng Thất mở ra, Hoạt Bát từ bên ngoài đi vào, đến cạnh cô mà đứng tại đó, không nói không rằng. Minh Nguyệt biết tính cách của nhị sư huynh nên cũng giữ im lặng.
Hai người một trắng một xanh, song song nhau ở trước thi thể Dương trưởng lão không lên tiếng. Sự tĩnh lặng nặng nề đến nỗi các luồng khí lạnh xung quanh như thể có khả năng phát ra tiếng động, làm sôi nổi một phần không gian bên trong nơi này.
Bầu không khí như vậy cứ tự nhiên trôi qua tầm một khắc, Minh Nguyệt tính toán thấy thời gian đã đến giữa trưa, muốn trở về Hậu Linh điện để lo liệu một số việc, liền hướng nhị sư huynh cáo từ. Nhưng trong lúc cô dự tính rời đi, thì Hoạt Bát đã vội lên tiếng giữ lại:
"Muội có thể đến sảnh chính không? Ta có việc quan trọng muốn nói! Đại sư huynh và các sư đệ cũng đã đến."
Nói rồi lại xoay người rời khỏi Băng Thất, Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh mà khó hiểu: chuyện gì mà phải tập trung tất cả mọi người để nói? Thấy không thể đoán ra tâm tư vị nhị sư huynh này, cô lắc đầu từ bỏ, sau đó cũng cất bước theo sau.
Ra đến sảnh chính, nhóm Thúc Hạo có mặt đông đủ từ lâu. Minh Nguyệt hướng mọi người chào hỏi, sau đó Hoạt Bát cũng mời tất cả ngồi xuống, ra hiệu Kiều Nguyệt mang trà đãi khách.
Sau khi tiếp nhận trà thì cô mới để ý có gì đó rất lạ: Dễ Tính đến đây còn mang theo rất nhiều giấy ghi chép chuyện lớn nhỏ trong phái; An Tĩnh thì lại mang kèm gối và chăn; còn về phía Trưởng Thành thì đang ôm vài quyển sách lý luận luyện thần giới. Tại đây có lẽ chỉ mỗi Minh Nguyệt và Thúc Hạo là tỏ ra bình thường.
Nhắc đến mới nhớ, Minh Nguyệt nhận ra đây là lần đầu tiên mình ghé thăm Song Linh điện của nhị sư huynh. Nơi đây bất cứ thứ gì cũng có đôi có cặp, nếu không thì cũng tồn tại ở dạng số chẵn. Cửa chính có hai cái, cột trụ trên sảnh có bốn cái, lư hương cũng tồn tại song song và đứng bằng bốn cái chân, ngay cả hai cây cổ thụ trang trí ngoài sân vẫn đồng dạng như vậy,... Thấy thế, Minh Nguyệt thầm nghĩ:
"Thảo nào Linh điện này lại được ghép với một chữ "song"."
Chỉ có hai điều tồn tại độc lập tại đây: Một là Hoạt Bát là chủ nhân duy nhất; hai là anh chỉ nhận một đệ tử là Kiều Nguyệt.
Hoạt Bát mời nước tất cả mọi người xong thì không nói câu nào nữa. Anh vẫn điềm đạm ngồi đó mà nhìn ra ngoài sân, đôi khi nâng tay nhấp nhẹ một ngụm trà, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là anh có điều muốn nói. Minh Nguyệt thấy bầu không khí này tĩnh lặng đến kì lạ, trong đầu không khỏi sinh ra nhiều câu hỏi. Nhưng cô vẫn lựa chọn giữ im lặng vì các sư huynh khác ai cũng như thế, cô cũng chẳng việc gì phải xen ngang.
Cả sáu người ngồi đó từ trưa cho đến chiều, từ lúc mặt trời ở đỉnh đầu cho đến khi gần khuất sau ngọn núi. Ấy vậy mà những gì diễn ra tại sảnh chính Song Linh điện vẫn là sự im lặng đáng sợ, đến nỗi một tiếng thở nhẹ phát ra cũng có thể nghe rõ mồn một.
Hoạt Bát vẫn ngồi đấy, mặt lạnh, miệng im, cơ thể bất động, tầm nhìn vẫn hướng ra ngoài sân. Nếu không phải đôi mắt anh vẫn chậm rãi nhắm đều đặn sau mỗi phân* thì có lẽ cô đã nghĩ rằng anh chính là một cái tử thi không hơn không kém.
(*Một phân = 15 giây.)
Còn về phía các sư huynh, ai nấy đều có "việc làm" của riêng mình: Dễ Tính ngồi xử lí giấy tờ trong phái nhìn rất chi là bận rộn; Trưởng Thành thì hai mắt gần như sắp dán vào mặt trang giấy đến nơi, tốc độ lật sách cũng rất chậm chạp như thể sợ nó sẽ hết bất cứ lúc nào; còn về tứ sư huynh An Tĩnh thì đã tận dụng rất tốt chức năng của gối và chăn khi nằm dài ra ghế mà ngủ, đôi khi còn để tiếng ngáy phát ra một cách nhịp nhàng có quy luật; về phía Kiều Nguyệt đứng bên Hoạt Bát, Minh Nguyệt không nhớ rõ là cô ấy đã gật gù ngủ gật chẳng biết bao nhiêu lần; Thúc Hạo thì không có việc gì để làm, chỉ có thể chậm rãi nhấp những ngụm trà đã cạn từ lâu.
Đến đây, Minh Nguyệt mới thật sự hiểu lí do vì sao mọi người lại hành xử kì lạ như thế, hoá ra là vì giết thời gian trong khi chờ đợi nhị sư huynh đi vào việc chính. Thâm tâm cô thầm ghi nhớ việc này, để lần sau, mỗi khi đến Song Linh điện thì sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Bầu không khí này tiếp tục diễn ra thêm nửa canh giờ, đúng vào lúc mặt trời vừa lặn, Hoạt Bát thi phép thắp sáng những ánh nến, rồi sau đó dõng dạc lên tiếng, phá vỡ "tảng băng âm thanh" đang hiện hữu nơi đây:
"Như mọi người biết đấy..."
Tiếng nói không lớn, nhưng giữa không gian tĩnh lặng này, việc đột nhiên phát ra như vậy khiến nó chẳng kém gì tiếng sấm rền vang trên bầu trời không mưa quang đãng. Dễ Tính ngay lập tức cất các xấp giấy tờ đi, Trưởng Thành bị bất ngờ mà ngừng đọc sách, An Tĩnh và Kiều Nguyệt nghe vậy cũng đồng thời giật mình tỉnh giấc, chỉ mỗi riêng Thúc Hạo là vẫn điềm đạm như thường lệ. Mọi người ngồi thẳng lưng lại, nghiêm chỉnh chờ Hoạt Bát nói câu tiếp theo.
"Truyền thống Thanh Linh không cho phép Chưởng Môn thành gia lập thất, nhằm tránh thiên vị khi xử trí mọi việc trong phái."
Ai nấy trong sảnh đều mang tâm trạng nặng nhọc mà nghe. Họ không dám tin hôm nay tảng băng nghìn năm này lại nói dài dòng vậy. Trong khi thông thường anh chỉ nói vào chủ đề chính một cách cộc lốc. Nhưng nhiêu đó chưa đủ bất ngờ, những lời tiếp lại theo khiến mọi người phải nhìn Hoạt Bát theo một phương diện khác.
"Tuy vậy, Thanh Linh đã xác định được Chưởng Môn tương lai. Người được định sẵn sẽ sống độc thân cả đời là đại sư huynh. Hay nói cách khác là chúng ta, những đệ tử chân truyền còn lại không còn phải chịu sự ràng buộc này nữa."
Lời vừa ra xong, anh quay sang đại sư huynh cúi đầu tỏ vẻ tạ lỗi, Thúc Hạo liền phất tay tỏ ý không có việc gì. Hoạt Bát sau đó lại tiếp tục:
"Và như tất cả đã biết, Song Linh điện này quanh năm lạnh lẽo. Từ vật dụng cho đến thú vật đều tồn tại có đôi có cặp, nhưng chỉ riêng chủ nhân của nó thì vẫn đơn độc một mình."
Nói rồi, anh lại nhìn qua chiếc ghế trống kế bên: "Ngay cả ghế chủ toạ cũng bố trí hai cái, thế mà vẫn một mình ta..."
Hoạt Bát nhắm mắt thở dài, rồi lập tức đứng lên bước về phía cửa lớn mà ngắm nhìn không gian. Mọi người thấy vậy cũng đồng loạt đứng dậy đi theo. An Tĩnh bỗng nghĩ đến một việc, liền thắc mắc lên tiếng hỏi:
"Không phải sư huynh tính cưới vợ chứ?"
Nghe hỏi thế, đáy lòng Hoạt Bát chấn động, anh cũng đang do dự. Nhưng dẫu sao thì bản thân cũng phải đối mặt với nó, chi bằng bây giờ nói ra sớm, quyết định sớm?
Minh Nguyệt đang quan sát bóng lưng nhị sư huynh. Bỗng nhiên huynh ấy xoay người lại, đi thẳng đến trước mặt mình. Mắt hai người chạm nhau, cô có thể thấy được sự do dự trong cái nhìn ấy. Nhưng nó cũng nhanh chóng biến thành ánh mắt kiên định, lòng cô liền nổi lên một nghi ngờ. Tuy nhiên, trước khi Minh Nguyệt kịp tìm ra cơ sở chứng minh nghi ngờ ấy, thì câu nói tiếp theo của Hoạt Bát đã thay lời khẳng định:
"Về việc đó thì tuỳ thuộc vào quyết định của muội."
Nói rồi, anh đưa bàn tay ngửa ra trước mặt cô:
"Minh Nguyệt, muội có chấp nhận thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta thành phu thê không?" Âm thanh không lớn nhưng đủ chấn động tâm can tất cả những người có mặt.
Tuy lời tỏ tình hơi vụng về, có lẽ là hậu quả của việc anh ít nói và giao tiếp với người khác. Nhưng điều đó cũng không phải nguyên nhân chính ảnh hưởng đến quyết định trong lòng cô.
Tuy ban đầu có hơi bất ngờ vì lời tỏ tình này, thậm chí còn sinh ra chút hoang mang, nhưng tâm Minh Nguyệt cũng nhanh chóng bình ổn lại.
Tuy cô không dám khẳng định mình có thể có cảm tình với người khác giới hay không, nhưng việc bản thân chưa thể quên Ngọc Linh là sự thật. Thậm chí mục tiêu và động lực để Minh Nguyệt sống và tu luyện cho đến bây giờ vẫn là để cứu sống Ngọc Linh, trở về thế giới của mình. Và trên hết, cô vẫn chỉ xem Hoạt Bát như người anh trai trong nhà, việc em gái cưới anh trai là không thể. Bỏ qua mọi yếu tố trên thì vẫn còn điều quan trọng nhất: đó là cô không yêu anh.
Vì thế, việc Minh Nguyệt chấp nhận lời bảy tỏ này là không tưởng.
Trong lúc An Tĩnh, Trưởng Thành và Kiều Nguyệt đang há hốc mồm vì ngạc nhiên, Dễ Tính cũng giật giật mí mắt, Thúc Hạo thì vẫn bình tĩnh như thể anh đã biết trước mọi chuyện, Minh Nguyệt lướt qua bàn tay đang đưa ra của Hoạt Bát mà bước về phía cửa. Hành động này đã cho thấy được câu trả lời.
Trước khi rời khỏi, Minh Nguyệt nghiêng đầu nói vọng lại:
"Muội là người của thế giới khác. Rồi cũng sẽ có ngày muội về lại nơi ấy. Huynh cần gì phải tự làm khó bản thân?" Ngừng một lúc, cô xoay mặt đi, cúi đầu nhỏ giọng:
"Xin lỗi!"
Sau đó, Minh Nguyệt hoá ra đôi cánh thần, nhanh chóng phi thân rời đi, tránh phải tiếp tục đối mặt nhau trong bầu không khí khó xử.
Đúng vậy! Sau khi hoàn thành mục tiêu thì cô sẽ phải từ biệt tất cả mọi người, kể cả Kim Yến để về với Ngọc Linh. Cô còn thế giới của mình, còn mối tình mà bản thân vẫn chưa tỏ ý, còn cả người cha và người mẹ chẳng rõ là ai. Dù cho có bao nhiêu chuyện xảy ra thì Minh Nguyệt vẫn luôn tự nhắc bản thân mình như thế.
Sau khi Minh Nguyệt đi được một lúc, mọi người lần lượt tiến lên vỗ vai trấn an Hoạt Bát rồi rời đi. Riêng Thúc Hạo không vội, anh vẫn ở lại mà hỏi:
"Sau này, đệ có dự tính gì không?"
Hoạt Bát không trả lời ngay, anh nhìn ra các vì sao trên trời, nhắm mắt thở dài rồi tươi tỉnh nói:
"Tảng đá trong lòng cũng buông xuống rồi! Sau buổi lễ nhậm chức thì chắc phải có một chuyến vi hành."
Thúc Hạo nghe vậy thì cũng thở dài theo: "Xem ra đệ cũng đã lường trước quyết định của muội ấy rồi!"
"Thổ lộ sớm, quyết định sớm! Thà để đau khổ trong chốc lát còn hơn nuôi mầm cho nó phát triển đến không còn đường lui... Sư phụ cũng đã khuyên như thế!"
"Sư phụ sao?"
Nhắc đến sư phụ, tâm trạng anh không khỏi trở nên nặng nề:
"Sư phụ bị bắt mất hồn phách, đệ thì vi hành, sư muội lại chuẩn bị bế quan. Phái Thanh Linh trở nên lạnh lẽo từ khi nào thế này?"
Hoạt Bát quay về ghế của mình, nhàn nhạt trả lời:
"Cũng không phải là dạo chơi, trong thời gian vi hành, đệ sẽ điều tra về Quang Minh giáo. Xem thử... chúng có ý đồ gì với sư phụ?"
Thúc Hạo gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó nhìn vào vị nhị sư đệ của mình, hứng thú nói lên suy nghĩ trong lòng:
"Đệ thay đổi rồi... Nói nhiều hơn trước!"
"Ai trong chúng ta rồi cũng sẽ thay đổi!" Hoạt Bát lại nhấp một ngụm trà mà đáp.
Thúc Hạo lúc này mới quyết định rời đi. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, anh nói vọng lại với âm lượng vừa đủ cho nhị sư đệ có thể nghe.
"Đầu tiên là Trưởng Thành, nay lại đến đệ. Minh Nguyệt quả thật có khả năng thay đổi rất nhiều thứ trong chúng ta. Nhưng muội ấy không phải người dễ động tình trước người khác. Ta thật hiếu kì trong tương lai, kẻ nào có thể khiến tiểu Nguyệt mở cửa trái tim mình đây?"
Thúc Hạo phi thân bay đi, để lại Hoạt Bát một mình trầm ngâm trong sảnh chính. Cũng vì sự việc xảy ra hôm nay, mỗi quan hệ giữa Hoạt Bát và Minh Nguyệt đã sinh thêm một tầng ngăn cách.
----------
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)