Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 40: Gặp nhau kiếp này

536 0 0 0

Ba ngày cứ như thế trôi qua. Kim Yến như thường lệ, sau mỗi buổi tập luyện thì cô lại đến Hậu Linh điện theo dõi động tĩnh bên trong, sợ rằng bản thân sẽ bỏ lỡ thời khắc Minh Nguyệt quay trở lại.

Nhưng hôm nay sự tình lại khác. Trước cửa lớn nơi ấy truyền đến âm thành ồn ào như thể có rất nhiều quyền phép được tung ra. Lo lắng có chuyện không lành xảy đến, Kim Yến hốt hoảng phi thân đến đó. Nhưng trước khi kịp tiếp cận Hậu Linh điện thì cơ thể bất ngờ bị một lực vô hình khống chế, khiến bản thân không khỏi đứng yên bất động.

Lúc này, trước cửa lớn nơi Minh Nguyệt đang bế quan, Thúc Hạo, Hoạt Bát, Dễ Tĩnh, An Tĩnh và Huyền Ẩn cùng thi nhau ra rất nhiều đòn đánh nhằm phá vỡ lớp kết giới bao bọc. Nhưng cho dù họ có cố đến mấy thì nó vẫn chẳng có dấu hiệu xoay chuyển nào.

Dễ Tĩnh sau khi thu hồi pháp lực thì lập tức khó chịu, phất tay áo một cái thật mạnh, tạo nên một cơn gió thổi bay hoàng loạt tán lá trên các cây cổ thụ gần đấy, gằn giọng bức xúc:

"Trận pháp này là gì? Tại sao nó lại khó phá giải như vậy?"

Thúc Hạo ở phía sau vẫn nhắm mắt im lặng. Anh đang tập trung tinh thần tìm cách phá giải lớp kết giới này theo cách mà mình từng được nghe. Được một lúc thì cũng đành lực bất tòng tâm, thu hồi pháp lực, lắc đầu bất đắc dĩ:

"Pháp trận này mang tên Vạn Linh Bất Nhập Võng*, là do một tay Minh Nguyệt sáng tạo. Nó lại dùng thần khí từ trời đất để duy trì tác dụng. Nên trừ khi người tạo ra nó thu hồi hoặc chúng ta giải được trận pháp này thì mới có thể phá bỏ. Bằng không thì nó sẽ cứ ở đấy mãi mãi."

"Còn có chuyện như vậy?" An Tĩnh ở một bên ngạc nhiên lên tiếng.

Lúc này, mọi người cùng nhìn về phía trận pháp ấy. Nó là một lớp trong suốt như thuỷ tinh, bao bọc toàn bộ Hậu Linh điện với hình khối đa diện đâm xuyên cả vào lòng đất. Và trên mỗi đỉnh của trận pháp ấy lại hiển hiện một khối pháp trận nhỏ hơn. Chúng có hình thù kì lạ có thể tuỳ ý thay đổi hình dạng của mình bằng cách xoay chúng theo các hướng khác nhau. Nhưng mỗi lần xoay thì lại cần phải phá vỡ thêm một cấm chế được bố trí ẩn bên trong.

Thúc Hạo nhớ lại những gì Minh Nguyệt từng nói. Đó là để phá huỷ Vạn Linh Bất Nhập Võng thì phải giải được toàn bộ trận pháp nhỏ hơn trên mỗi đỉnh của nó. Từ đó, liên kết giữa chúng mới bị phá vỡ, dẫn đến pháp trận đa diện này cũng đồng thời biến mất. Nhưng đó là lý thuyết, còn trên thực tế khắp luyện thần giới này, trừ Minh Nguyệt ra, có lẽ chẳng còn ai phá giải được.

Thúc Hạo đem những điều đó kể lại cho mọi người. Ai nấy nghe xong thì liền không khỏi khâm phục, đồng thời cũng nổi lên nhiều lo lắng.

An Tĩnh nhìn một lượt tất cả những người tại đây, thấy Trưởng Thành không có mặt thì lên tiếng hỏi:

"Ngũ sư đệ đâu?"

"Đệ ấy bảo có việc trong nhân gian cần làm, nên đã rời khỏi bổn phái từ vài ngày trước rồi." Thúc Hạo nhàn nhạt giải đáp.

Dễ Tính lúc này mới đến trước mặt đại sư huynh của mình, hỏi han tìm kiếm biện pháp:

"Việc của tiểu Nguyệt, chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể nào để muội ấy tiếp tục mạo hiểm như vậy!"

Nhíu chặt đôi lông mày, Thúc Hạo không khỏi tặc lưỡi lắc đầu thầm khó quyết định. Vong Tưởng Thời Không là nơi như thế nào, không ai là không hiểu rõ. Trừ vị Thánh Quân của Hồng Hà giáo năm xưa ra, thì hầu như bất cứ ai bước vào đều một đi không trở lại. Dẫn đến việc nghiêm luyện tại đó trở thành cấm thuật mà ngay cả tà giáo ham muốn quyền lực cũng chẳng người nào dám mạo hiểm.

Nay Minh Nguyệt làm việc ấy không chỉ vi phạm điều lệnh Thanh Linh phái đặt ra, mà còn gián tiếp đẩy bản thân đến ranh giới sinh tử, tiến gần Âm giới* hơn bao giờ hết. Lại nhớ đến những hiểm nguy mà cô từng bất chấp xông vào ngày trước, so với việc này, chúng thậm chí còn chẳng đáng để nhắc đến.

(*Thế giới này mặc kệ thần, người hay yêu. Chỉ cần tiến vào âm giới thì chỉ có kẻ đã chết mới có thể vào được.)

Thúc Hạo tự hỏi, tại sao sư muội cứ phải vì Vật Tế mà hi sinh nhiều như vậy? Liệu đằng sau sự nhân từ không muốn một người vô tội bị sát hại thì còn đấy những thứ khác mà anh chưa biết hay không? Minh Nguyệt vẫn luôn là một ẩn số mà kể cả những người thân cận nhất cũng chẳng thể nào thấu hiểu.

Trước sự dò hỏi và trông chờ của các sư đệ, anh chỉ còn biết bất đắc dĩ mà đáp:

"Minh Nguyệt luôn hành sự lỗ mãng, cộng thêm căn tính cố chấp không ai bằng, e rằng cho dù chúng ta có phá vỡ được trận pháp này, thì cũng chẳng thể nào kéo muội ấy quay về được!"

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt thở dài. Dễ Tính phất tay áo bực tức mà lên tiếng:

"Tại sao muội ấy cứ phải gấp rút trong việc tu luyện như thế? Bán Nguyên Thần năm này không đột phá thì đợi trăm năm sau. Cớ sự gì lại phải mạo hiểm, không màng tính mạng bản thân như vậy?"

Những người ở đây thì chỉ có Thúc Hạo, An Tĩnh và Huyền Ẩn là hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Nhưng tất cả lựa chọn không nói ra.

Thúc Hạo tâm tình rối ren cùng tự oán trách, đáng lẽ ngày trước anh nên kiên quyết ngăn chặn Minh Nguyệt ra quyết định như vậy thay vì đứng ra bao che. Dẫu cho không thể xuống tay hạ sát thì cũng nên để Vật Tế tự sinh tự diệt, tránh đi những sự tình phiền phức có thể xảy đến.

Nhưng lời đã nói ra, hành động thì cũng đã làm, bây giờ muốn hối hận cũng đã muộn. Anh tự hỏi có phải mình đã bị Minh Nguyệt lừa vào cái hố sâu không cách nào thoát ra này hay không?

An Tĩnh ở phía sau cũng có cùng suy nghĩ như thế. Nhưng hắn lại có đôi phần thông cảm cho Kim Yến hơn. Bởi không ai có quyền lựa chọn việc mình sinh ra sẽ là phúc hay hoạ.

Để tránh sự tình diễn biến xấu và đâm ra nhiều nghi ngờ, Thúc Hạo liền lên tiếng đính chính cho hành động của Minh Nguyệt:

"Có lẽ tiểu Nguyệt nóng lòng muốn cứu sư phụ, nên mới quyết định mạo hiểm như thế. Trước thời điểm muội ấy bế quan cũng đã từng đề cập với ta nguyên do đó."

Nhắc đến Dương trưởng lão, các sư đệ ai nấy đều lâm vào trầm mặc. Quả thật trong những năm qua, không lúc nào họ không ngừng tìm biện pháp tấn công vào Quang Minh giáo, cướp lấy Thổ Di Kiếm nhằm giải thoát cho sư phụ. Đáng tiếc nhân lực Thanh Linh phái lại không thể so bì với tà giáo, nhất là khi Lai Sát và Lai Gia Huấn đang trong thế hỗ trợ lẫn nhau, họ lại càng không dám mạo hiểm mà đẩy chúng đệ tử bổn phái đi vào chỗ chết.

Hoạt Bát đứng một bên giật giật hai mí mắt, không nói câu nào mà lập tức rời đi. An Tĩnh cũng tiến lại gần Dễ Tính mà nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Tam sư huynh à... tiểu Nguyệt phúc lớn mạng lớn. Huynh cũng đừng nên lo lắng quá! Chẳng phải chỉ là một Vong Tưởng Thời Không hay sao? Đệ không tin nó làm khó được tiểu sư muội."

Dễ Tính nghe vậy liền hừ lạnh, tức giận đáp lời:

"Đệ nói dễ nghe quá vậy? Nơi đó là gì? Đâu phải là đệ không biết."

Nói xong không khỏi mười ngón tay co lại, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau tạo hình "tứ trảo kim ưng"*, một lần nữa tụ lực, hướng về phía kết giới đánh ra hai đòn chưởng pháp cực mạnh, tạo nên cuồng phong xé gió khuấy đảo trên và dưới mặt đất, va vào trận pháp và nổi lên dư chấn, đánh bật toàn bộ các luồng khí theo hình vòng cung lan toả ra phía ngoài.

Kim Yến đứng bất động vì bị khống chế cũng bị dư chấn làm ảnh hưởng, hai mắt không chớp mà mở to, thất thần run sợ trước sức mạnh này.

Thúc Hạo nhìn một tràng cảnh mà cảm thán uy lực của đòn thế đặc trưng dành riêng cho tam sư đệ, vốn lấy cơn tức giận làm xúc tác để phát triển. Khiến chiêu thức sẽ càng mạnh nếu người sử dụng càng nổi giận, Ma Nộ Thần Ưng Chưởng là tên của nó. Nhưng đấy vốn cũng chỉ như vết kiến cắn trước lớp giáp dày của người lính, Dễ Tính rõ ràng là chỉ đang muốn phát tiết mà thôi.

An Tĩnh lại không khỏi vỗ vai Dễ Tính một cách nhiệt tình, hi vọng có thể làm giảm ngọn lửa sục sôi trong lòng sư huynh. Được một lúc thì cả hai cũng rời đi, cùng nhau về Linh điện của mình nghĩ biện pháp khác.

Huyền Ẩn từ đầu đến cuối không nói một lời nào. Lúc này lại tiến đến gần Thúc Hạo, nhỏ giọng thì thầm:

"Về phần nó, ta giao cho lại cho Hạo huynh."

Nói xong thì liếc mắt về phía Kim Yến đang đứng bất động ở đằng xa, phất tay thu hồi khống chế. Hắn làm vậy là tránh cho Hoạt Bát và Dễ Tính phát giác ra cô, không thôi lại tạo thêm phiền phức khó giải quyết.

Về phần Kim Yến, sau khi lấy lại được cử động thì hốt hoảng nép vào một góc ở công trình gần đó ẩn nấp. Tuy cô đứng khá xa nhưng với tu vi Phát Cấp thì Kim Yến vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ. Thấy Liễu Thượng gọi vị mặt nhăn nhó kia là tam sư huynh, vị mặt nhăn nhó đó lại gọi nam tử áo nâu là đại sư huynh, từ đó dễ dàng nhận ra Chưởng Môn nhân cũng có mặt, liền không dám lỗ mãng đến gần.

Huyền Ẩn thấy vậy thì thu hồi ánh mắt, lập tức phi thân rời đi. Thúc Hạo lúc này mới xoay lưng lại bay về phía Kim Yến. Đến khi cả hai cách nhau tầm hai mươi bước chân, anh mới ôn tồn lên tiếng:

"Đừng trốn nữa, ta biết ngươi ở đó!"

Nghe vậy, Kim Yến liền giật mình, tim bỗng đập liên hồi, từ từ đi ra khỏi nơi ẩn nấp. Cô nàng mặt đối mặt với Thúc Hạo mà cung kính hành lễ:

"Đệ tử Trần Kim Yến, xin bái kiến Chưởng Môn!"

Thúc Hạo không đáp lại mà từ tốn quan sát kĩ lưỡng thiếu nữ mang thân phận Vật Tế này. Kim Yến cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ đứng im lặng mà đợi người đối diện lên tiếng.

Kể từ khi Minh Nguyệt xuyên qua thế giới này đến nay, số phận của rất nhiều người cũng từ đó mà đổi thay. Trong đó, Hoàng Thúc Hạo và Trần Kim Yến chính là hai đối tượng bị cô ảnh hưởng nhiều nhất.

Nếu kiếp trước Thúc Hạo và Kim Yến là một đôi tình lữ gắn kết đồng tâm, cùng nhau vượt qua bao hoạn nạn mà tìm kiếm hạnh phúc, nhưng sau cùng vẫn phải chịu đau thương bất hạnh. Thì giờ đây, trước cửa Hậu Linh điện, dưới sự chứng kiến của đất trời, họ lần đầu tiên gặp nhau trong sự vô cảm, không có lấy một biểu tình thân thiện, chỉ có lạnh nhạt và sợ hãi.

Thúc Hạo kiếp này vẫn là Chưởng Môn một phái. Nhưng tình cảm khi ấy đã không còn, một lòng sống vì Thanh Linh, chết vì Thanh Linh, cùng với tuyến tình thân duy nhất còn sót lại dành cho đại gia đình vốn là các đồng môn. Đối với Kim Yến, Thúc Hạo chỉ còn sự hiếu kì, kèm đôi điều đề phòng, pha lẫn một chút xa lạ.

Kim Yến đối với vị Chưởng Môn trẻ tuổi này cũng không có bất kì ấn tượng nào cả. Chỉ có sự sợ hãi và mong sao mình có thể nhanh chóng rời đi, kết thúc bầu không khí nặng nề giữa hai người họ.

Đây có thể là bất hạnh cho một mối tình không bao giờ tiếp tục nảy nở. Nhưng đồng thời cũng là điều may mắn dành cho cả hai khi không phải chịu đựng sự tình đau thương ở kiếp trước.

Người ở thế giới này cũng thường hay nói:

"Kí ức định nghĩa con người, mất thể xác thì họ vẫn có thể là họ. Nhưng mất kí ức thì họ đã trở thành một người hoàn toàn khác. Mặc kệ thứ gì đó đã từng ra sao thì chỉ cần nó chưa được sinh ra, thì sẽ xem như chưa từng tồn tại."

Ít nhất thì điều trên cũng đúng với Thúc Hạo. Chức vị Chưởng Môn vốn không dành cho người có nam nữ tư tình. Nghệ thuật lãnh đạo là biết dùng lí trí kiểm soát con tim. Khi sa vào tình yêu, có mấy ai thật sự sáng suốt khi yêu mà biết cân bằng giữa chúng? Thúc Hạo kiếp này không yêu, không hiểu tình yêu và không muốn yêu, âu cũng là điều may mắn và hạnh phúc của riêng anh ta.

Còn đối với Kim Yến. Hạnh phúc hay khổ đau? Tất cả vẫn còn phải chờ đợi.

Hai người cứ giữ im lặng như vậy, không ai nói câu nào. Một lúc sau thì Thúc Hạo thở dài, khiến Kim Yến rùng mình một cái, lo sợ bản thân đã làm gì sai, một giọt mồ hôi không tự chủ chảy xuống.

"Minh Nguyệt làm tất cả vì ngươi. Vì thế hãy biết cố gắng mà tu luyện cho thật tốt! Đừng phụ lòng muội ấy!"

Kim Yến nghe xong thì ngạc nhiên ngẩng đầu, ấp úng hỏi:

"Chưởng Môn biết quan hệ giữa đệ tử và chị... và Thánh Thượng ạ?"

"Trước mặt ta thì không cần giả vờ đâu! Bởi vì những thứ ta biết còn nhiều hơn cả ngươi." Thúc Hạo lạnh nhạt trả lời.

"Vâng... vâng ạ!" Kim Yến lẩm bẩm, sau đó lại hỏi tiếp: "Thế người có thể cho con biết tại sao chị Nguyệt lại phải mạo hiểm đến vậy vì con không? Cũng như tại sao từ nhỏ chị ấy đã..."

Cô chưa nói hết thì Thúc Hạo lập tức ngắt lời:

"Chuyện này về sau Minh Nguyệt sẽ giải đáp. Ta không muốn dính líu đến. Chỉ cần nhớ lời ta đã nói: tập trung tu luyện, đừng lơ là! Như thế mới xứng với những gì muội ấy đã cho ngươi!"

Nói xong thì xoay người dự định bay đi. Bỗng anh nhớ đến một việc, liền quay lại hướng Kim Yến dặn dò:

"Còn vài điều nữa. Không được phép cho ai biết cuộc nói chuyện giữa chúng ta ngày hôm nay. Cũng như sau này mỗi khi muốn đến Hậu Linh điện, hãy đi vào ban đêm, tránh cho người khác nhìn thấy! Rõ chưa?"

Kim Yến tuy không hiểu gì nhưng bởi người ra lệnh là Chưởng Môn, cô liền gật đầu đáp ứng.

Cùng lúc đó tại Lư Linh điện, Dễ Tính tức tối quay trở về. Trong đầu lúc này không ngừng nghĩ đến chuyện của Minh Nguyệt, lập tức đập mạnh vào bàn một cái, khiến nó vỡ làm đôi, dư chấn toả ra lại làm vỡ tan tất cả bình sứ xung quanh.

Vong Tưởng Thời Không, bốn chữ này không ngừng nhắc Dễ Tính nhớ về một người mà hắn cực kì tôn kính, chỉ vì một phút nông nổi mà đã một đi không trở lại. Từ đó khiến cho hắn mãi mãi không còn cơ hội gặp lại người ấy nữa.

Vong Tưởng Thời Không đối với Dễ Tính mà nói là chứa biết bao kí ức đau thương không thể quên. Cội nguồn góp phần xây dựng nên con người hắn như hiện nay: trọng quy định và luôn luôn nóng nảy.

Mệt mỏi ngồi xuống ghế chủ toạ, Dễ Tính lấy tay xoa hai bên thái dương còn đau nhức vì suy nghĩ quá nhiều. Sự hoài niệm cộng với nỗi lo lắng cho sư muội đã bức hắn như muốn điên lên.

Một lúc sau, Dễ Tính như vượt quá giới hạn cho phép của mình, đứng phắt dậy bay thẳng lên trên, đâm xuyên phần mái Lư Linh điện mà lơ lửng giữa bầu trời Thanh Linh phái, nghiến hai hàm răng vào nhau, ngẩng mặt quát to bằng thái độ cay nghiệt nhất:

"Vong Tưởng Thời Không! Ngươi còn tính cướp thêm một người thân từ ta nữa hay sao?"

----------

Trong không gian tối đen, bốn bề mênh mông vô tận không thấy cả đường chân trời, Minh Nguyệt đang ra sức phá huỷ tầng kết giới thứ mười trong bảy bảy bốn mươi chín Vong Trận.

Sau mỗi đòn thế được tung ra thì cô cũng đồng thời nhận lại sát thương tương ứng. Đấy là quy tắc tại Vong Tưởng Thời Không mà bất cứ ai cũng đều phải tuân thủ, Minh Nguyệt cũng không là ngoại lệ.

Dừng lại tĩnh toạ giữa không trung nhằm ổn định khí huyết, đồng thời điều trị nội thương phản phệ sau khi phá huỷ mười tầng trận pháp, Minh Nguyệt cảm thán:

"Càng phá huỷ nhiều trận pháp thì độ khó cũng ngày càng tăng, sát thương nhận được từ đó cũng cao hơn. Mới tầng thứ mười mà đã như vậy. Chẳng trách biện pháp nghiêm luyện này chẳng mấy ai dám sử dụng."

Minh Nguyệt thầm nhớ lại nguyên tác. Vong Tưởng Thời Không tuy từng được nhắc đến nhưng lại không hề xuất hiện. Nó chỉ được xem như thông tin ngoài lề làm phong phú câu chuyện chứ ngay cả Thúc Hạo và Kim Yến cũng chưa từng đặt chân đến đó. Bởi hầu như toàn bộ nhân vật quan trọng của tác phẩm đều chết trước khi kịp tiến nhập Nguyên Thần, lại càng không có kẻ nào dùng biện pháp nghiêm luyện nhằm đột phá tu vi.

Minh Nguyệt cũng chỉ vô tình nghĩ đến nó và muốn thử. Dẫu sao thì cô cũng có Hồi Vọng trong tay, nó sẽ có ích cho việc nghiêm luyện tại đây.

Sau khi hồi phục nội thương, Minh Nguyệt lại tiếp tục tiến hành phá tầng trận pháp tiếp theo, không muốn để lỡ phút giây nào. Bởi vì mục tiêu của cô là từ Phượng Thần Lục Pháp lên Bán Nguyên Thần trong năm mươi năm tới.

Minh Nguyệt thôi thúc bản thân không ngừng cố gắng. Bởi cô không còn thời gian. Trong "Thần Ma Chiến Nữ", ngoại trừ Thứ Đó ra thì vẫn còn một phản diện đáng sợ khác. Theo cô tính toán thì kẻ ấy sắp sửa xuất hiện, từ đó xáo trộn cục diện đối đầu giữa hai phe chính - tà.

Cùng lúc ấy, ở một góc khuất của vùng không gian tối đen, nơi mà ngay cả Minh Nguyệt cũng không phát giác được. Tại đó có một thế lực vẫn đang ngủ say, chực chờ đợi ngày thức tỉnh.

----------

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16