Tại sân trước của khu khách điếm, Kiều Nguyệt đang phổ biến nguyên tắc của bài thi thứ hai lần này. Do bài thi có tên là "Ứng biến" nên lẽ dĩ nhiên là kiểm tra khả năng suy tính và cân nhắc chiến đấu hoặc bỏ chạy đối với từng chướng ngại.
Tất cả các nhóm sẽ được đẩy vào những khu vực khác nhau để họ gặp những kẻ địch vừa sức mình. Nếu bỏ chạy khỏi đối thủ quá yếu thì họ sẽ bị trừ điểm. Ngược lại cũng tương tự nếu mạo hiểm chiến đấu với thứ mạnh hơn, dẫn đến thua cuộc.
Và để có thể tham gia, các thí sinh phải chia ra làm nhóm hai người và tối đa sẽ là ba, nhằm hỗ trợ lẫn nhau cùng vượt qua các thử thách phù hợp.
Toàn bộ đệ tử nội môn Thanh Linh sẽ giám sát, đảm bảo an toàn cho các thí sinh, tránh xảy ra điều bất trắc. Trong trường hợp những người giám sát không phản ứng kịp thì vẫn còn Hoạt Bát và An Tĩnh ở đó lo liệu.
Bài thi diễn ra trong một ngày đêm. Đến khi kết thúc thì những nhóm không bị trừ dưới số điểm quy định sẽ được công nhận là đỗ.
Ngoài ra thì độ khó của thử thách ở mỗi khu vực sẽ phụ thuộc vào tổng thực lực các thành viên mà phân ra. Thế nên những ai chênh lệch tu vi quá lớn mà kết nhóm với nhau thì sẽ gặp nhiều bất lợi.
Kim Yến nhìn một loạt các thí sinh, ai nấy đều vội vã tìm người cùng kết nhóm.
Mục Dao và Chu Thiện thì bất chấp thực lực khác biệt mà ở cùng với nhau.
"Quả nhiên là một đôi tình lữ!" Kim Yến thầm cảm thán trong lòng.
Về phần Thu Hỷ thì chẳng biết tìm ở đâu được một cô nương lạ mặt cùng đồng hành trong thử thách này. Theo Kim Yến quan sát thấy thì họ trông rất chi là thân thiết, như thể đã có quen biết từ trước vậy.
Đúng lúc này, Kiều Anh cùng Đặng tiểu thư tiến đến hỏi:
"Tiểu Yến, muội chưa tìm được bằng hữu đồng hành à?"
"Vẫn chưa! Nhưng muội có đối tượng rồi." Kim Yến nhanh chóng đáp.
"Ra thế! Tỷ còn dự tính bảo muội vào chung nhóm với tỷ." Kiều Anh tiếc nuối nói.
Đặng tiểu thư ở một bên liền lên tiếng: "Nếu vậy thì muội đi tìm người đó đi, sắp hết giờ đăng ký nhóm rồi."
"Hai tỷ vào chung nhóm với nhau sao? Liệu có ổn không?" Cô lo lắng hỏi.
"Không vấn đề gì, cả hai cùng tu vi thấp thì thử thách cũng dễ hơn thôi." Đặng tiểu thư vui vẻ trả lời.
Kim Yến nghe vậy thì cũng yên lòng hơn. Cô dời mắt nhìn khắp sân tìm kiếm người mà mình muốn gặp. Bỗng nhận ra một cái bóng đơn độc đứng vào một góc. Nhìn kĩ hơn thì thấy đấy chính là cô nàng Ngữ Yên, người mà Kim Yến dự tính sẽ thông qua lần thi này mà kết thân.
Bước đến trước mặt cô nàng, Kim Yến tươi cười, nói:
"Cô vẫn ổn chứ, Ngữ Yên cô nương?"
"Cô lại muốn gì?" Cô nàng lạnh nhạt hỏi.
"Chỉ là tôi muốn chúng ta kết nhóm thôi."
Ngữ Yên nghe vậy thì im lặng suy tư. Thật sự mà nói thì cô nàng cũng đang rối bời vì không tìm được ai đồng hành. Hầu hết các thí sinh tại đây đều muốn xa lánh cô. Có vẻ như sự việc ngày hôm qua chính là nguyên nhân dẫn đến bản thân bị mọi người e ngại và đề phòng.
Kim Yến thì im lặng chờ câu trả lời. Ngày hôm qua, cô vô tình nghe được những lời bàn luận của những thí sinh khác về Ngữ Yên. Từ đó bản thân dự đoán chắc chắn rằng nó sẽ dẫn đến tình huống này. Bởi thế Kim Yến mới chủ động đề nghị hợp tác, biết rằng cô nàng sẽ không thể nào từ chối.
Quả nhiên đúng như dự định, Ngữ Yên thở dài bất đắc dĩ, đáp: "Được! Ta sẽ kết nhóm với cô."
"Vậy thì quá tốt!" Kim Yến vui mừng thấy rõ.
"Nhưng sau việc này thì không còn dính líu gì nữa." Ngữ Yên nhanh chóng nói thêm, sau đó thì rời đi về hướng đăng ký.
Kim Yến nghe vậy thì cũng không nói gì, nhanh chóng bám theo sau. Cô biết rồi đây hai người sẽ thân với nhau sớm thôi.
Khi tất cả các nhóm thí sinh chuẩn bị ổn thoả thì mọi người được đưa vào những khu vực thử thách khác nhau, cùng trải qua một ngày trong đó. Các đệ tử nội môn Thanh Linh cũng nhanh chóng thả vào những sinh vật với tu vi phù hợp, nhằm biến chúng thành chướng ngại vật mà mọi người cần phải vượt qua.
An Tĩnh ở ngoài, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Kim Yến trong khu vực thử thách. Dẫu sao thì trông chừng Vật Tế cũng là việc mà đại sư huynh giao cho hắn. Hoạt Bát ở nơi khác thì mặt không biểu tình, nhàn hạ nhấp một ngụm trà như thể việc cai quản kì khảo hạch này không phải trách nhiệm của bản thân mình vậy, giao lại toàn bộ mọi việc cho đệ tử khác.
Về phía Kiều Nguyệt thì cũng hoàn toàn không rảnh rỗi. Cô đang đặc biệt quan sát hai nhân vật khiến bản thân mình chú ý trong bài thi này. Đó là Trương Kiều Anh và Đặng Tiên Thiên. Cô muốn biết khả năng ứng biến của hai kẻ với thiên phú thượng thừa hiếm có, khi mệnh căn đều cùng là màu tím này sẽ ra sao?
Sau khi dừng chân ở khu vực thử thách, Kiều Anh nhanh chóng đề nghị đi vòng quanh kiểm tra địa hình nhằm xác định khu vực này có những sinh vật gì. Từ đó nghĩ ra kế sách phù hợp nhằm kiếm điểm.
Hai người tuy có một ngồi xe lăn nhưng không hề chậm chạp mà vẫn nhanh chóng tiến bước. Dẫu tu vi không cao nhưng ở cấp Nhập Môn vẫn khiến họ thực hiện được một vài phép đơn giản mà hữu ích, như rẽ gió lướt bay nhẹ nhàng trên mặt đất.
Sau khi xem xét xung quanh, thấy không có quá nhiều nguy hiểm thì họ tạm dừng chân cạnh một bờ suối, nhóm lửa và bắt cá hoặc chim trời nướng lên làm bữa ăn tạm. Đặng tiểu thư không tiện vận động nhiều nên phụ trách phần nướng thức ăn. Sau khi xong, cô nhẹ nhàng mang một con cá đưa cho Kiều Anh, nói:
"Trong lúc còn nóng, nàng ăn thử đi!" Đặng Tiên Thiên mỉm cười.
"Đặng tiểu thư dùng trước đi! Tôi sẽ ăn sau." Kiều Anh khéo léo từ chối.
"Chẳng phải ta bảo cứ gọi ta là Tiên Thiên rồi sao? Còn về con cá này, nàng cứ dùng đi, đừng ngại! Ta sẽ nướng con khác. Không lẽ nàng sợ ta làm không ngon?"
"Đặng tiểu thư, tôi không có ý đó!" Kiều Anh vội phân bày, sau đó đành bất đắc dĩ đưa tay ra nhận lấy. Nhưng không biết vì sao, cô lại vô tình chạm vào bàn tay Tiên Thiên, rùng mình một cái cô vội rụt tay về, dẫn đến làm rơi con cá nướng xuống đất.
"Xin... xin lỗi Đặng tiểu thư!" Kiều Anh kích động mà nói, sau đó nhanh chóng cúi xuống muốn nhặt con cá lên. Bỗng Tiên Thiên cầm lấy tay cô chặn lại.
"Không cần đâu, nó bẩn rồi! Ta sẽ nướng con khác." Đặng tiểu thư lên tiếng, trong giọng nói không giấu được nỗi thất vọng.
Kiều Anh lại một lần nữa rút khỏi cái nắm tay của cô, điều ấy càng khiến Đặng Tiên Thiên thêm chua xót. Cô lặng lẽ quay về đống lửa, lấy một con cá khác mà đem lên nướng. Kiều Anh biết mình hành động thô lỗ, nhưng cũng không biết tiếp tục mở lời như thế nào, đành ngồi một chỗ im lặng.
Nhưng được một lúc thì Đặng tiểu thư lại lên tiếng: "Nàng sợ ta đến như vậy sao?"
Nghe thế, Kiều Anh giật mình không thôi. Cô thật sự không biết lòng mình rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao lại có hành động đó? Nhưng ít nhất cô cũng rõ là bản thân không hề có ý chán ghét Tiên Thiên.
"Đặng tiểu thư, người hiểu lầm rồi! Tôi thật sự không có sợ người."
"Vậy không lẽ là nàng khinh miệt ta?" Tiên Thiên nghiêng mặt hỏi lại.
"Không phải! Người có ân với tôi, tôi cảm kích còn không kịp. Tại sao tôi lại khinh miệt người chứ?" Kiều Anh kích động giải thích.
Tiên Thiên nghe vậy thì bỏ con cá đang nướng dở xuống. Chầm chậm xoay chiếc xe lăn lại, mặt đối mặt với Kiều Anh.
"Nếu nàng không khinh miệt ta thì tại sao phải trốn tránh? Tất cả chẳng phải vì tình cảm ta dành cho nàng khiến nàng sợ con người ta sao?"
Kiều Anh xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt người trước mặt. Sợ rằng bản thân sẽ bị hút vào đó không thể nào thoát ra. Chưa kể mỗi khi đối diện với Tiên Thiên, cô đều chột dạ cùng với cảm thấy có lỗi.
"Tôi không phải vì điều đó. Chỉ là chúng ta tuổi tác quá cách biệt."
Nghe vậy, Tiên Thiên liền phản bác:
"Dù có hơi sớm để khẳng định. Nhưng khi chúng ta vào được luyện thần giới thì vấn đề đó không còn quan trọng nữa. Đừng nói là đôi mươi năm, cho dù cách nhau cả trăm tuổi vẫn có thể đến với nhau mà?"
"Tôi... là người đã có phu quân!"
"Hắn đã chết. Chưa kể khi còn sống thì hắn khinh miệt nàng, ngược đãi nàng,... Hắn vốn chưa bao giờ thật tâm yêu thương nàng. Tại sao nàng lại cứ phải thủ thân vì hắn? Cứ viết một bức từ thư là được."
"Nhưng từ xưa đến nay làm gì có chuyện nương tử từ phu quân?" Kiều Anh khó hiểu hỏi.
"Như ta đã nói, bước vào luyện thần giới thì mọi quy tắc của nhân gian đều không còn tác dụng nữa."
Kiều Anh nghe vậy thì chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán. Cô không biết Đặng tiểu thư lấy đâu ra tư tưởng đó? Tại sao người lại cố chấp như vậy? Cô im lặng một lúc, rồi lại nói tiếp.
"Đúng là quy tắc trên luyện thần giới không cứng nhắc như nhân gian. Nhưng tôi vẫn biết tình yêu giữa hai người nữ tử với nhau thì nơi đâu cũng khó chấp nhận." Ngừng một lát do dự, sau đó thì ngập ngùng lên tiếng: "Tôi... tôi không muốn liên luỵ Đặng tiểu thư bị người đời cười chê."
Đặng Tiên Thiên nghe vậy thì vội đẩy xe đến gần Kiều Anh, nắm chặt lấy hai tay cô, kéo cô nhìn thẳng vào mắt mình, kiên định nói:
"Người đời cười chê thì có sao? Hai người yêu nhau tại sao lại phải để ý đến cái nhìn của kẻ khác? Nàng không thấy Mục Dao và Chu Thiện sao? Bọn họ cũng đâu màng thế tục mà công khai cùng một chỗ đấy thôi!"
"Nhưng tôi không giống bọn họ!" Kiều Anh xua đi cái nắm tay mà hét lên. Sau đó thì biết mình hành động không đúng, cô vội vàng quay mặt đi, không nhìn đến Tiên Thiên, ấp úng mở lời:
"Xin... xin lỗi!" Giọng cô run rẩy, vội xoa đi xoa lại hay bàn tay của mình, rồi lại tiếp tục nói:
"Chúng ta không thể như vậy đâu Đặng tiểu thư! Chưa kể... tôi cũng không có tình cảm với người." Nói rồi, Kiều Anh vội đứng dậy rời khỏi đấy, bỏ lại Tiên Thiên thất thần.
Ngồi gục kế bên đống lửa đã tàn, được một lúc thì Tiên Thiên ngẩng mặt lên trời hít sâu một hơi nhằm ổn định tâm tình, sau đó đảo mắt hướng Kiều Anh rời đi, miệng thầm nhủ:
"Kiều Anh! Ta sẽ không bỏ cuộc đâu!"
----------
Bên trong Hậu Linh điện, Minh Nguyệt tạm thời thôi việc tu luyện do vẫn chưa thể đột phá tầng tiếp theo. Cô vẫn ngồi xếp bằng ở nơi tĩnh toạ, cầm lấy Hồi Vọng và liên tục đưa ra những câu hỏi. Nhưng kết quả vẫn như vậy, nó vẫn chẳng trở lời bất kì điều gì.
Việc này đã kéo dài kể từ khi cô hỏi câu cuối cùng trong sự kiện sư phụ bị bắt đi hồn phách lần trước. Minh Nguyệt vẫn luôn thắc mắc cây cọ trong tay Lai Gia Huấn từ đâu mà ra? Cũng như tại sao Hồi Vọng lại chẳng còn giải đáp thắc mắc của mình như lúc trước? Bản thân chẳng thể khẳng định và suy đoán điều chi, trong khi diễn biến câu chuyện ngày càng rời xa nguyên tác.
Nói đến nguyên tác, Minh Nguyệt lại nhớ về hai người vốn cũng chẳng hề được nhắc đến nhiều là Đặng Tiên Thiên và Trương Kiều Anh. Và cô lại càng không ngờ đến việc vị Đặng tiểu thư kia có cảm tình với vị tam tỷ của Kim Yến.
Nhìn hai người họ, Minh Nguyệt không khỏi không nhớ đến Ngọc Linh. Cô cũng là một người đơn phương trong mối quan hệ khó nói ra này. Đáng tiếc là bản thân chưa kịp thổ lộ thì đã phải chia cách hai thế giới. Về mặt nào đó thì Minh Nguyệt và Đặng Tiên Thiên cũng có điểm tương đồng.
Nhưng ít nhất thì điều cô có thể làm là tạo điều kiện cho hai người họ đến với nhau. Chính vì vậy mà vào ngày đó, Minh Nguyệt đã không ngừng khuyên nhủ và truyền đạt rất nhiều quan niệm hiện đại cho vị Đặng tiểu thư ấy. Khiến cô nàng mạnh dạng hơn trong việc bày tỏ.
Cô tự hỏi, không biết hai người họ hiện tại đã tiến triển đến đâu? Tiên Thiên có thuận lợi lấy được lòng Kiều Anh hay không? Và liệu bọn họ có sẵn sàng bất chấp định kiến mà can đảm đấu tranh cho hạnh phúc của mình?
----------
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)