Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 37: Bản thể của Bạch Vân

468 0 0 0

Rạng sáng ngày hôm sau, trong lúc mọi người đang háo hức tham dự buổi lễ thu nhận tân đệ tử thì tại một khu đất bằng phẳng phía sau Thanh Linh phái, nơi mà một bên là sườn núi thẳng đứng như bức tường ngăn cách không gian, một bên thì lại là giới hạn của lục địa Tước Vũ, từ đó nhìn xuống có thể thấy mặt đất Thiên giới ẩn hiện sau tầng mây dày đặc trắng xoá, Bạch Vân và Thanh Vũ lơ lửng trên không, cặp mắt dán chặt vào đối phương, chuẩn bị cho cuộc giao đấu đã hẹn từ trước.

Và đứng ở một bên quan sát chính là Kim Yến cùng Ngữ Yên. Sở dĩ họ có mặt tại đây bởi vì Kim Yến muốn thấy cuộc chiến giữa hai thần thú là như thế nào, Ngữ Yên cũng vì lí do tương tự.

Ban đầu, Kim Yến muốn mời thêm nhóm những người quen khác cùng tham gia chứng kiến. Nhưng Chu Thiện và Mục Dao thì nói rằng họ có hẹn với nhau cùng đi tham quan khắp Thanh Linh, làm quen cảnh vật và con người. Nhưng Kim Yến đoán rằng hai người họ muốn có không gian riêng để "vụng trộm" thì đúng hơn. Còn về Thu Hỷ, không biết vì lí do gì lại muốn cùng Bùi Thiên Nhi đi dạo khắp nơi, làm quen các đệ tử nội môn nhằm giúp Thiên Nhi móc nối quan hệ cho Huyền Minh phái. Kim Yến tự hỏi sao cô cứ thấy hai người họ cũng đồng thời trông rất mờ ám như vậy?

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến Kim Yến thắc mắc bằng vị tam tỷ của mình. Kiều Anh sau khi nghe rằng Đặng tiểu thư cũng sẽ đi thì một mực từ chối, giải thích là muốn ở trong phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng sau kì khảo hạch đầy mệt nhọc. Về phần Đặng tiểu thư, mặc dù ban đầu đồng ý, nhưng cuối cùng cũng rút lại lời hứa sau khi biết Kiều Anh sẽ không tham dự. Khiến Kim Yến có cảm giác như thể hai người họ đang cố tránh mặt nhau vậy.

Trở lại với tiểu Bạch và Thanh Vũ, hai bọn nó kẻ thì trừng mắt tỏ uy thế, kẻ thì nhàn nhã chờ đợi không chút quan tâm mình có nên ra đòn trước hay không.

Bất ngờ, Bạch Vân hoá thân khôi phục bản thể thật sự của mình. Thanh Vũ do đã thấy từ trước nên chẳng có mấy bất ngờ. Nhưng về phía Kim Yến và Ngữ Yên thì ngạc nhiên không thôi.

Tuy kích thước có đôi phần nhỏ hơn đáng kể so với Thanh Vũ, nhưng Bạch Vân cũng cho thấy được sự đồ sộ của riêng mình.

Giữa đất và trời núi Linh Lam, hiển hiện tại khu phía sau của Thanh Linh phái lúc này là một con ngũ trảo Bạch Long duy nhất của giống loài thượng cổ: toàn thân trắng muốt như ngọc, chiều dài lên đến cả trăm thước, đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời chói loá từ bên trên, càng khiến nó thêm phần mỹ lệ không lời nào tả xiết; đôi mắt xanh đục ngầu cũng cho thấy được khí thế hiên ngang không kém phần so với bầu trời xanh thăm thẳm; năm móng vuốt sắc bén liên tục vươn ra rồi chụm lại như của loài chim ưng uy mãnh thống lĩnh bầu trời; hàng lông trắng tinh tươm như chiếc bờm của loài thiên mã đang trải dọc từ cổ cho đến đuôi, giúp tăng thêm sự quý phái sẵn có; trên đỉnh đầu còn mọc ra hai chiếc sừng có tạo hình như sừng nai sắc nhọn, đang sừng sững dựng đứng một cách đầy uy hiếp với đối thủ.

Uốn lượn giữa không trung, toả khí thế khắp bầu trời, toàn thân trắng tinh hoà vào các đám mây nghiêng ngả, Bạch Vân đáng yêu lúc trước nay đổi khác hoàn toàn. Trước mắt Kim Yến, nó bây giờ vừa tuyệt đẹp, vừa mạnh mẽ không kém phần so với Minh Nguyệt. Cô thầm khen tài năng chỉ dạy ấy, bất cứ thứ gì rơi vào tay chị ấy đều trở nên tuyệt vời như vậy.

Ngữ Yên đứng một bên thấy vậy thì không nói nên lời. Sau một lúc hoang mang qua đi, cô nàng mới chịu bình tâm lại mà lên tiếng:

"Không ngờ nó lại là rồng đấy!"

----------

Bên cạnh đó, tại đỉnh một ngọn núi phía xa xa, nơi mà vẫn thấy được cuộc đối đầu giữa Bạch Vân và Thanh Vũ, Thúc Hạo cùng Huyền Ẩn đang nhàn hạ đánh cờ. Đây có thể xem là thói quen giữa hai người họ kể từ khi Huyền Ẩn chuyển đến Thanh Linh phái. Dẫu sao thì với kì nghệ của Thúc Hạo, khắp tứ giới này vào hiện tại, chắc chỉ có mỗi Huyền Ẩn là đủ so cao thấp.

Nhưng hôm nay thì không chỉ đơn thuần là đánh cờ, họ một phần vừa quan sát Vật Tế, vừa trao đổi đôi câu tình hình hiện tại đang diễn ra trong và ngoài Thanh Linh phái.

Đặt một quân cờ xuống, Thúc Hạo liền lên tiếng dò hỏi:

"Nghe nói hôm qua huynh xen vào công việc của An Tĩnh?"

"Chỉ là muốn tham gia náo nhiệt đôi chút." Huyền Ẩn đặt tiếp một quân cờ xuống ngay bên quân của Thúc Hạo, nhàn nhã đáp lời.

"Có phải khi đó... huynh đang âm thầm theo dõi con bé?" Thúc Hạo nhướng mày hỏi lại, đồng thời âm thầm liếc mắt về phía Kim Yến như để ám chỉ.

Cả hai sau đó giữ im lặng, tiếp tục đánh thêm vài quân nữa. Cho đến khi cảm thấy thích hợp, Huyền Ẩn mới từ tốn giải thích:

"Ta cũng vì muốn biết khả năng của Vật Tế đến đâu thôi. Nếu nó quá vô dụng, chỉ sợ sau này làm liên luỵ Minh Nguyệt."

Thúc Hạo nghe thế thì phì cười, đặt thêm một quân cờ, tay vừa buông ra thì hướng mắt về phía Huyền Ẩn, thú vị nói:

"Huynh có vẻ quan tâm đến tiểu sư muội của ta quá đấy!"

Những lời đó làm Huyền Ẩn khựng lại động tác đôi chút, nhưng rồi cũng tiếp tục đặt thêm một quân xuống, lấy đi bốn quân từ Thúc Hạo ra khỏi bàn cờ, gia tăng cách biệt của cả hai thành mười quân. Sau đó thì hắn nhắm mắt lại suy tư, một lúc sau lại mở mắt ra nhìn thẳng Thúc Hạo vạch trần:

"Hạo huynh biết ta thích nàng thì cứ việc nói thẳng. Đừng có ấp úng ám chỉ!"

Nghe Huyền Ẩn nói thế thì anh liền ngẩng mặt lên trời bật cười thành tiếng, cho thấy mình vừa thành công trêu chọc đối phương. Được một lúc thì anh thu hồi tâm tình, đặt tiếp một quân cờ xuống nữa và lấy đi thêm mười quân từ đối thủ, khiến cho ván cờ kết thúc với tỉ số hoà.

Khi thu dọn xong mọi thứ, anh mới hướng Huyền Ẩn dò hỏi:

"Huyền Ẩn huynh có nghe được chuyện của Hoạt Bát và tiểu Nguyệt không?"

"Là chuyện Băng Toạ ngỏ ý nhưng bị từ chối à?" Huyền Ẩn lập tức trả lời. Với một người thích nghe ngóng chuyện như hắn thì quả thật không khó để biết được mấy thứ vặt vãnh này.

"Đúng vậy! Nhưng lí do muội ấy từ chối thì không hề đơn giản. Nó có liên quan đến xuất thân của Minh Nguyệt. Huynh có muốn nghe không?" Thúc Hạo không nhìn Huyền Ẩn mà nói ra, mặt lại ngẩng lên chầm chậm đảo một vòng quanh bầu trời như tìm kiếm gì đó.

"Còn có chuyện này?" Huyền Ẩn lên tiếng thắc mắc.

Sau đó, Thúc Hạo liền kể ra từ đầu đến cuối việc Minh Nguyệt xuyên không từ nơi khác đến đây, quen biết mọi người trong phái và quá trình tu luyện diễn ra như thế nào. Anh nói một cách không hề kiêng kị. Trong suốt năm năm qua, hai người đã tiếp xúc không ít, lại có nhiều điểm tương đồng, dần dần cũng hình thành sự tin tưởng, nay lại không khác gì huynh đệ thân thuộc. Và họ chỉ còn thiếu mỗi cắt máu ăn thề mà thôi.

Huyền Ẩn nghe xong thì rơi vào lo lắng. Hắn không ngờ phía sau Minh Nguyệt lại còn có một thân phận phức tạp đến vậy. Chẳng trách ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã thấy cô có cái gì đó khác biệt với người nơi đây, tù đó tạo nên ấn tượng sâu sắc và hình thành nên tình cảm trong lòng hắn.

Thúc Hạo ở một bên thấy vậy thì quyết định để lại không gian riêng cho đối phương. Trước khi đi, anh không quên bỏ lại vài câu:

"Ta nói ra việc ấy là vì muốn huynh cân nhắc kĩ lưỡng! Dẫu sao thì với thân phận của Minh Nguyệt, muội ấy rất khó để yêu bất cứ ai tại thế giới này!"

Nói xong, Thúc Hạo liền phi thân rời khỏi đó, để lại Huyền Ẩn tiếp tục chìm trong những dòng suy tư.

----------

Trở lại với nhóm Kim Yến. Bạch Vân sau khi hoá thân xong thì vẫn lơ lửng ở đấy, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là nó sẽ tấn công. Kim Yến, Ngữ Yên thì cũng chán nản mà chờ đợi. Hai người thật không hiểu tiểu Bạch rốt cuộc đang làm cái gì? Nếu không muốn chiến đấu thì ngay từ đầu đừng có ra lời hẹn chứ?

Thanh Vũ ở nơi đó cũng đồng thời mệt mỏi và dần trở nên khó hiểu. Trong lúc nó dự định rời đi thì bất ngờ bầu trời bỗng tối sầm lại. Hiện tượng lúc này xảy ra y hệt những gì mọi người đã chứng kiến tại Hậu Linh điện ngày trước: bầu trời xanh thu hẹp chính nó, không gian ngoài vũ trụ dần hiện ra, các vì sao cũng từ đó hiện hữu song song với mặt trời; từng tia sáng liên tiếp nhau bay từ trên xuống và tập trung vào tiểu Bạch, biểu thị rằng nó chính là kẻ gây ra hiện tượng này.

Lúc này đây, ai nấy đều rõ ràng tiểu Bạch đang dùng chiêu thức mà Minh Nguyệt từng thi triển trước mặt họ. Thanh Vũ từ đó cũng trở nên cảnh giác hơn, không còn chủ quan như trước, thủ thế chuẩn bị chiến đấu.

"Xem ra ngươi đúng là có bài của mình nhỉ!" Thanh Vũ đưa ra lời khen ngợi.

Thúc Hạo đang trên đường trở về, bỗng quay đầu lại chứng kiến, sợ rằng hiện tượng này sẽ kinh động đến người khác, làm ảnh hưởng đến thân phận Vật Tế, bởi vì Bạch Long thường đi chung với Kim Yến. Dự định thi phép ngăn cách nhằm tạo ảo ảnh nguỵ trang thì bỗng một luồng sáng từ đâu đó bắn tới, trước anh một bước mà che đậy những gì đang diễn ra. Thúc Hạo đảo mắt về nơi bắn ra pháp thuật, nhận thấy đó là đâu, anh liền mỉm cười cho qua mà tiếp tục bay trở về Thiền điện của mình.

Huyền Ẩn ở gần đó cũng đồng thời phát hiện việc ấy ra nên hắn không can thiệp mà tiếp tục quan sát. Lúc này, toàn thân Bạch Vân phát sáng và hấp thụ sức mạnh một cách điên cuồng, nồng độ thần lực toả ra sức uy hiếp dũng mãnh, khiến bất cứ ai cũng phải cố ổn định chính mình nhằm tránh ngã khuỵ. Thanh Vũ đối diện thì bung toả mọi thứ, bao bọc cơ thể bằng một lớp kết giới vững chắc.

Bất ngờ, Bạch Vân hung hăng xông đến. Cơ thể phát bạch quang chói loá lan toả khắp cả một vùng sườn núi, như thể không gian bị sơn lên một màu trắng xoá. Âm thanh gầm rú như ác ma địa ngục vang vọng tứ phía, cùng với sức gió nổi lên làm thổi bay đất đá khắp mọi nơi, khiến cảnh tượng lúc này không khác nào tận thế.

Nhưng.

Đúng vào lúc mọi người mong chờ chứng kiến một trận chiến kinh thiên động địa từ hai thần thú thì một bất ngờ liền xảy ra. Bạch Vân đang xông đến Thanh Vũ, ngay vào lúc gần tiếp cận đối phương, đòn tấn công sắp sửa phát ra thì nó bất ngờ ngã xuống đất, khôi phục hình dáng một con rồng nhỏ, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo những chiếc lá khô bay mất, cũng như xua đi bầu không khí nghiêm trọng nơi này. Tất cả thấy vậy thì đồng thời há hốc mồm khó hiểu. Huyền Ẩn ở xa xa cũng nhăn mặt khi chứng kiến.

Thanh Vũ thu hồi kết giới, lấy một chân trước chạm nhẹ vào Bạch Vân để kiểm tra. Kim Yến và Ngữ Yên cũng đồng thời tiến đến quan sát. Ngay khi hiểu rõ tình hình, Thanh Vũ mới nhẹ nhàng giải thích cho hai người hiểu:

"Cái tên này dùng quá nhiều sức trong khi tu vi chưa đủ mà tiến hành thi triển đòn thế mạnh, dẫn đến phản phệ khiến tạm thời vô lực. Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏi thôi!"

Kim Yến nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bế Bạch Vân lên. Tiểu Bạch cũng mở mắt ra nhìn cô mà yếu ớt cất lời:

"Mẹ!"

Kim Yến liền vỗ về nó trấn an như một người mẹ thực thụ. Ngữ Yên ở một bên thấy vậy thì phì cười, không khỏi châm chọc:

"Chưa đánh đã thua, đối phương còn chưa làm gì mà đã nằm sàn. Này là con lươn chứ con rồng đâu ra?"

Nghe thấy mình bị chê bai, Bạch Vân liền như quên đi mệt mỏi, lập tức ngẩng mặt quát to:

"Ngươi. Nữ nhân điên này. Ngươi trêu chọc ta! Mẹ ơi!" Sau đó thì oà khóc lên làm nũng với Kim Yến. Cô thấy vậy thì dỗ dành nó nhiều hơn, nhưng sau đấy thì cũng nghiêm nghị giáo huấn:

"Ngữ Yên có thể hơi quá lời nhưng con cũng có phần không đúng. Tu vi còn thấp nhưng lại chẳng biết lượng sức mình, thi triển đòn thế mạnh như vậy. Lỡ như hôm nay không phải tỉ thí mà là trận chiến thật sự thì phải làm sao?"

Bạch Vân nghe vậy thì ấm ức. Thấy bản thân không được sự ủng hộ của cả Kim Yến mà còn bị chỉ trích, nó liền vùng vẫy khỏi tay cô mà bay đi, không quên nói vọng lại:

"Mẹ Yến bênh người ngoài bắt nạt con. Không chơi với mẹ Yến nữa, con về với mẹ Nguyệt đây!"

"Kìa! Bạch Vân! Mẹ chỉ là..."

Kim Yến gọi với theo muốn giải thích thêm, nhưng lời còn chưa ra thì Bạch Vân đã bay đi mất. Ngữ Yên ở phía sau cô nghe được những lời ấy của tiểu Bạch thì lại sinh ra thắc mắc:

"Mẹ Nguyệt? Là ai? Không lẽ cô kết hợp với nữ nhân khác mà sinh ra con lươn đó?"

Kim Yến nghe vậy thì hốt hoảng mà đính chính, trong lời nói không giấu được sự kích động.

"Đâu... đâu có! Chỉ là một người quen thôi. Còn về việc tại sao nó lại gọi cả hai là mẹ thì tôi cũng không biết!"

"Tôi chỉ đùa thôi. Cô phản ứng thái quá làm gì? Hai nữ nhân làm sao có con? Chưa kể làm thế nào lại sinh ra rồng... à... con lươn chứ!" Ngữ Yên bật cười trêu chọc.

Thanh Vũ ở một bên ngẩng mặt quan sát mặt trời, nhận ra lúc này là khi nào, liền lên tiếng nhắc nhở:

"Hai người mau trở về đi! Cũng sắp tới lúc cử hành buổi lễ thu nhận rồi."

Sau đó tất cả giải tán, ai nấy đi về nơi ở của mình. Trên đường về, Kim Yến không khỏi nhìn hướng Hậu Linh điện, một phần lo lắng cho Bạch Vân, một phần lại nhớ nhung Minh Nguyệt. Cô tự hỏi rằng mình đã gia nhập Thanh Linh, nhưng không biết khi nào có thể gặp lại chị ấy?

Bạch Vân một đường bay về chỗ Minh Nguyệt, không ngừng mách lẻo về việc Kim Yến chẳng đứng về phía mình mà bênh vực người ngoài, tìm lấy sự đồng tình từ cô. Nhưng trái với suy nghĩ của nó, Minh Nguyệt sau khi để nó nói hết những gì cần nói, thì liền nghiêm khắc khiển trách:

"Thao Thuật Sâm La Vạn Tượng - Vạn Vật Tạo Hoá chi lực* có nguồn sức mạnh quá vô biên, e rằng đến cả một Bán Nguyên Thần cũng không thể kiểm soát nổi nó. Còn con, chỉ vừa mới ở Thịnh Nhân Thiên Cấp mà lại mạo hiểm thi triển. Nói thử xem ta có nên trách phạt hay không?"

Bị giáo huấn, Bạch Vân biết mình tìm nhầm người than vãn, chỉ đành cúi đầu nhỏ giọng: "Con... xin lỗi!"

Minh Nguyệt nhìn tiểu Bạch như vậy thì chỉ đành lắc đầu thở dài. Việc Bạch Vân sử dụng Tạo Hoá chi lực* không chỉ là hành động không biết tự lượng sức mình mà nó còn gây quá nhiều chú ý đến người ngoài, làm cho bí mật của Kim Yến dễ lâm vào nguy hiểm. Nếu khi đó cô không kịp ra tay che chắn dị tượng lại thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì?

(*Tạo Hoá chi lực là tên rút gọn của Thao Thuật Sâm La Vạn Tượng - Vạn Vật Tạo Hoá chi lực.)

Hai người cứ im lặng hồi lâu, được một lúc thì cô bước vào sâu trong điện, nói vọng lại:

"Từ giờ hãy ở bên mẹ Yến của con! Tạm thời đừng đến chỗ ta nữa!"

Bạch Vân nghe vậy thì nghĩ rằng Minh Nguyệt thật sự nổi giận mà không cần nó nữa. Vì thế, không đợi Minh Nguyệt nói hết, nó liền hốt hoảng bay tới chặn trước mặt cô mà khóc lóc phân bày:

"Đừng mà mẹ! Con sau này hứa không gây chuyện nữa! Mẹ đừng có bỏ mặc con!"

Minh Nguyệt biết rằng Bạch Vân đang hiểu lầm ý của mình. Vội vàng lấy tay xoa đầu nó, nhẹ nhàng giải thích:

"Ý ta không phải như vậy. Con đừng sợ! Chuyện khi nãy ta không nhắc đến nữa."

"Thế ý mẹ là sao?" Bạch Vân mở to đôi mắt hơi long lanh vì những giọt lệ còn đọng trong đó mà thắc mắc.

Minh Nguyệt nghe hỏi thì cô im lặng một lúc, dùng tay vỗ về trấn an tiểu Bạch. Đợi đến khi nó bình ổn hơn, không còn khóc nữa thì mới nhẹ nhàng nói ra lí do:

"Sắp tới... ta sẽ bước vào Vong Tưởng Thời Không, tiến hành nghiêm luyện. Vì thế nên ta cần sự yên tĩnh, tránh bị quấy rầy."

Bạch Vân nghe vậy thì tâm tình thay đổi hoàn toàn, từ kích động khóc lóc chuyển thành sự hoang mang sợ hãi. Biết rằng nơi Minh Nguyệt muốn đến nguy hiểm đến nhường nào, nó không khỏi lo lắng cực độ, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn:

"Vong Tưởng Thời Không tuy có thể giúp tu vi tăng vượt trội, rút ngắn thời gian đột phá. Nhưng suy cho cùng thì nó vẫn quá nguy hiểm, có thể dẫn đến mất mạng nếu sơ ý! Mẹ bảo con dùng Tạo Hoá chi lực là mạo hiểm, nhưng suy cho cùng thì mẹ có khác gì con? Mẹ nên nghĩ lại đi!"

"Đừng lo! Ta đã vào thì chắc chắn có thể ra. Để có thể đột phá Bán Nguyên Thần trong năm mươi năm nữa, thì việc tiến hành nghiêm luyện là điều cần thiết." Minh Nguyệt từ tốn giải thích.

Bạch Vân nghe vậy thì lại càng thắc mắc:

"Nhưng tại sao phải là năm mươi năm?"

Minh Nguyệt không trả lời ngay. Cô im lặng một lát mà nhìn ra ngoài trời thông qua cửa sổ gần đó, hồi tưởng lại nguyên tác, nhớ đến một kẻ không ai mà không biết khi đọc Thần Ma Chiến Nữ, tâm tình liền trở nên nặng nề. Không khỏi thở dài, cô quay lại đối diện Bạch Vân, nhẹ nhàng vỗ về nó một cái, rồi bước vào sâu bên trong điện, nói vọng lại lần cuối:

"Con chỉ cần biết từ nay đừng đến đây nữa! Hãy ở bên bảo vệ cho mẹ Yến của con! Còn về nguyên nhân... sau này ta sẽ giải thích."

Vừa nói xong, Minh Nguyệt liền thi phép đẩy Bạch Vân ra khỏi Hậu Linh điện, đóng chặt mọi cánh cửa, bày nên kết giới bảo vệ, ngăn cách mọi sự xâm nhập từ bên ngoài.

Bạch Vân tâm tình hoang mang ở đó một lúc. Sau cùng thì nó cũng lủi thủi bay về khu vực dành cho tân tệ tử, chui vào trong chăn ở phòng Kim Yến, mãi nghĩ về những việc đã xảy ra hôm nay.

Cùng vào lúc ấy, buổi lễ thu nhận tân đệ tử diễn ra thuận lợi, với sự có mặt của tất cả mọi người trên dưới Thanh Linh, nhằm chào đón những gương mặt mới của bổn phái.

Kim Yến được phát hai bộ trang phục tím đậm dành cho đệ tử ngoại môn. Điều đó khiến cô không khỏi vui mừng, bởi đây là dấu mốc cho thấy thành công của mình, chính thức từng bước tiến vào mái nhà chung cùng chị Nguyệt. Bây giờ, việc Kim Yến cần làm là cố gắng tu luyện, phấn đấu trở thành đệ tử nội môn. Từ đó có thể mãi mãi ở lại Thanh Linh phái, đúng với mong ước của những người thân yêu xung quanh.

Nghĩ đến đây, Kim Yến không hỏi háo hức, mong chờ buổi học hỏi và luyện tập đầu tiên với cương vị đệ tử ngoại môn sẽ được bắt đầu vào ngày hôm sau.

----------

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16