"Sao còn chưa dậy? Không phải đi làm à?"
Trang ngồi trước bàn trang điểm, nghe thấy tiếng lục đục, ngọ nguậy trên giường của Khanh, cô liền lên tiếng.
"Không, tối nay trực." Giọng Khanh vẫn còn ngái ngủ.
"Kể tao nghe, hôm qua mày sang nhà bên kia thế nào?"
Tối qua, Trang về nhà khá muộn. Thấy Khanh trùm chăn kín mít từ đầu tới chân, nên cô cũng không muốn gọi dậy mà hỏi thăm, cứ lặng lẽ mà sửa soạn, tắm giặt, rồi sau đó leo lên giường ngủ luôn.
"Chẳng có gì mà kể."
"Không có gì?"
Bỏ thỏi son trên tay xuống, Trang quay ngoắt đầu lại, nhìn cái đống lù lù trên giường, không khỏi nghi ngờ. Cái tính khí của Khanh cô còn lạ gì nữa. Không có gì với cô ấy chỉ có hai loại tình huống có thể xảy ra. Một là, Khanh không tới đó. Mà chắc chắn là cô ấy đã đến. Vậy chỉ còn một tình huống khác, chính là đã xảy ra chuyện gì đó, mà kẻ chịu thiệt thòi là Khanh, nên cô ấy mới không muốn nhắc lại.
Lúc này Trang mới để ý tới biểu hiện lạ của Khanh. Cô ấy vẫn trùm chăn kín mít, kể từ tối qua, và cho tới tận bây giờ, dù đã thức giấc. Rõ ràng là có gì đó bất thường.
Trang đứng dậy, tiến lại gần chiếc giường. Không một lời thông báo, cô cầm lấy chiếc chăn, giật mạnh nó ra khỏi người Khanh.
Bị bất ngờ, Khanh chẳng kịp che giấu khuôn mặt mình. Cô vụng về, đưa tay, ôm lấy một bên má.
"Mặt mày bị làm sao thế kia?" Kéo tay Khanh ra, Trang kêu lên sửng sốt.
"Tối qua sơ ý, nên để nước nóng rớt vào. Yên tâm, tao bôi thuốc rồi." Khanh cười gượng, tìm lý do để giấu diếm những gì đã xảy ra.
"Mày nói thật đi, là sơ ý, hay do người bên nhà kia đã gây ra? Nếu như mày không nói, để tao qua đó hỏi."
Nhìn khuôn mặt Khanh lúc này, Trang không khỏi đau lòng. Làn da cô ấy vốn đã nhạy cảm, chỉ cần một vết xước nhỏ thôi cũng phải mất hàng tuần mới lành. Vậy mà, cả nửa khuôn mặt lúc này, đều đang đỏ ửng, không biết bao giờ mới trở lại trạng thái bình thường như trước.
"Mày qua đó cũng vậy thôi, họ đâu có liên quan, là tao tự làm mình ra nông nỗi này mà."
"Thật chứ?"
"Vậy mày muốn tao đổ oan cho người khác à?"
Để Trang hết nghi ngờ, Khanh giả bộ giận dỗi. Cô ra khỏi giường, giậm mạnh chân đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
"Tao biết là mày hậu đậu, nhưng không nghĩ lại hậu đậu tới mức tự làm hại chính mình như thế."
Thấy Khanh có phản ứng như vậy, Trang liền bước theo phía sau cô, rồi đứng trước cửa nhà vệ sinh, dịu giọng.
"Để lát tao đưa mày đi khám. Không thể để cái mặt thế kia mà đi làm được. Đừng để bệnh nhân lại tưởng mày là nạn nhân của bạo lực gia đình."
"Mày quên tao cũng là bác sỹ à? Hơn nữa, tao cũng xin trực đêm cả tuần này rồi. Không phải lo."
Miệng Khanh dính đầy bọt kem đánh răng, nhưng vẫn phải ngoảnh mặt ra, để thanh minh với Trang.
"Mày là bác sỹ thần kinh, chứ không phải bác sỹ da liễu. Cả một bên mặt ửng đỏ thế kia, không thể xem nhẹ được."
"Tao có thể tự lo được, cùng lắm là lát nữa qua bệnh viện, nhờ đồng nghiệp kiểm tra giúp. Giờ thì có thể yên tâm đi làm được chưa?"
"Thế còn nghe được. À, con Ốc Sên nhà tao đã gọi điện cho mày chưa?"
Vừa bước được hai bước, sự nhớ ra là còn chuyện chưa kể với Khanh, nên Trang liền quay lại, tiếp tục đứng chặn ở cửa nhà vệ sinh.
"Chưa. Tối qua tao tắt nguồn điện thoại, nên có gọi cũng không được. Có chuyện gì à?"
Rút lấy chiếc khăn để lau khô mặt, rồi lại đặt nó về vị trí cũ, Khanh lách qua người Trang, bước ra ngoài.
"Nó kêu là mới được thăng chức, hình như là lên làm trợ lý hay thư ký gì đó. Nghe có vẻ phấn khởi lắm."
"Mày có sao không Trang?"
Khanh dừng lại, quay người đặt tay lên trán Trang thăm dò. Sau khi xác định là cô ấy vẫn bình thường, cô mới nói tiếp.
"Nó được thăng chức, thế không phấn khởi thì buồn bã à? Mày nhớ lại mình khi được đề bạt lên phó ban xem. Nửa đêm nửa hôm gọi điện cho tao, nói đến vỡ cả điện thoại, khiến mấy đứa bạn người Mỹ ở cùng phòng với tao tưởng có vụ khủng bố nào đó xảy ra. Báo hại tao, phải đi ra ngoài hành lang, vừa hứng tuyết, vừa nghe mày báo tin mừng, để rồi sáng hôm sau không thể ngóc đầu dậy để lên thư viện được."
"Hừ, chuyện từ cách đây mấy năm rồi mà vẫn còn để bụng. Đúng là cái đồ thù lâu nhớ dai." Trang lè lưỡi, khi bị khơi lại chuyện đáng để quên của mình. "Ý tao không phải là cái thái độ của con Ốc Sên. Mày không thấy có gì lạ sao?"
"Có gì mà lạ? Nó có năng lực thì được đề phạt chứ sao? Với lại cái vị trí nhân viên kinh doanh hay trợ lý gì đó cũng ngang hàng nhau, đâu có gì gọi là hơn thua? Nếu nó được lên làm Giám đốc, hay trưởng phòng thì tao còn ngạc nhiên một chút."
"Đầu đất. Thế mày biết Giám đốc trực tiếp của con Ốc Sên là ai không?"
"Là Nhật An."
Khanh thành thật trả lời.
"Đấy, lạ là ở chỗ đấy đấy. Chẳng phải cách đây mấy hôm, tao còn tát nó đến sưng mặt, đến nỗi Ốc Sên nhà tao còn sợ bị nó đuổi việc, phải nhờ mày đứng ra bảo lãnh hay sao? Vậy mà đùng một cái, nó lại được lựa chọn cho vị trí thân thiết, gần gũi nhất với Nhật An. Mày nói xem, liệu có phải con bé kia có ý đồ gì với em gái tao không? Hay nó muốn nhân cơ hội này, hành hạ em gái tao, để trả thù tao vì cái tát đó?"
"Khục.. Khục.."
Khanh ôm miệng, chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh để phun hết chỗ nước vừa mới uống trôi qua khỏi cuống họng. Cô ho sặc sụa liên hồi, đến mức khuôn mặt trở nên đỏ gay gắt. Lấy chiếc khăn khô lau hết những giọt nước còn vương vãi trên mặt, Khanh hít sâu một hơi, lấy lại sự cân bằng, rồi trừng mắt nhìn Trang cảnh cáo.
"Tao biết mày là nhà báo, nhưng không nghĩ mày lại có thêm cả cái óc tưởng tượng của một nhà văn chuyên viết chuyện giả tưởng như thế đâu. Nếu Nhật An muốn trả thù, thì cô ấy cho em gái mày thất nghiệp luôn, chứ việc gì mà phải tốn công vô ích sắp xếp cho nó vào vị trí đó? Với lại.."
Nói tới đây, Khanh cũng chợt dừng lại. Việc Nhật An cố ý thay đổi vị trí làm việc của em gái Trang, đúng là không hề bình thường. Hơn nữa, một người lắm chiêu trò như An, rất có thể giống như Trang đã nói, việc em gái cô ấy được thăng chức là không hề bình thường. Nhưng là điều gì không bình thường, thì hiện tại, cô không thể lường trước được.
"Với lại cái gì? Hay là mày đã gặp Nhật An, nói đỡ cho con Ốc Sên nhà tao, nên nó mới làm vậy?"
"Tao chẳng nói gì cả. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tốt, mày đừng có suy đoán nữa làm gì. Tối nay về nhà, gặp nó, hỏi han xem công việc mới thế nào? Nếu như nó nói cảm thấy phù hợp, thì có nghĩa là mọi chuyện không như mày đang nghĩ, nên bảo cô chú làm bữa ăn mừng, rồi gọi tao sang chia vui."
Khanh cười nhạt. Cô không muốn nói ra suy nghĩ trong đầu mình lúc này cho Trang biết, nhất là những gì đã xảy ra giữa cô và An tối ngày hôm qua.
"Hy vọng là không giống những gì tao suy đoán. Nếu không, tao sẽ tới tận Thịnh An để lôi Nhật An ra hỏi tội."
"Ừ, nếu có chuyện đó thì tao cũng không cản, sẽ để mày vác dao đi đòi nợ. Còn giờ, mày làm ơn, nhìn hộ tao xem mấy giờ rồi?"
"Ôi, đã muộn thế rồi sao? Tao đi luôn đây, sáng nay có buổi phỏng vấn, mà suýt nữa thì quên."
Trang nhìn đồng hồ, rồi hốt hoảng. Cô vơ vội chiếc túi trên bàn, lao như bay ra khỏi phòng. Chẳng mấy chốc, căn nhà của Khanh lại trở về trạng thái tĩnh lặng thường thấy. Cô thở phào nhẹ nhõm, bước ra ngoài ban công, ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lặng yên ngắm nhìn những bông lan vũ nữ vàng tươi đang đung đưa trước gió, sau khoảng thời gian bị Trang làm xáo động. Vô thức, cô đưa tay, chạm vào môi mình, và nghĩ tới nụ hôn tối qua của An. Cái cảm giác bỡ ngỡ, lạ lẫm và đầy bất ngờ đó hình như vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề phai nhạt.
**+++**
Nhật An liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mình, cũng vừa tới giờ nghỉ trưa. Khác với mọi ngày, cô không còn cố nán lại thêm một chút để xử lý hết công việc nữa, mà lập tức rời khỏi phòng làm việc của mình, nhằm hướng chiếc bàn làm việc mới được bố trí, mà đi tới.
"Công việc mới thế nào? Có vất vả lắm không?"
Chẳng mấy khi đích thân Giám đốc bộ phận kinh doanh lại có thái độ thân thiện với nhân viên của mình như vậy, nên việc Nhật An hạ cố tới tận nơi làm việc của cấp dưới hỏi thăm thế này, không khỏi khiến mọi người bàn tán. Và ngay cả người nhận được sự quan tâm này, cũng chẳng thể nở được một nụ cười tươi tắn, tự nhiên.
"Không có gì vất vả đâu Giám đốc. Em cảm thấy rất thích vị trí hiện tại, và hứa sẽ cố gắng nhiều hơn."
"Đừng quá căng thẳng khi nói chuyện với chị như vậy. Chúng ta cùng đi ăn trưa nhé."
"Dạ, em.."
"Từ nay trở đi, có thể nói em chính là người thân cận nhất với chị ở công ty. Mọi việc có liên quan tới chị, em đều cần phải hiểu và nắm rõ. Vậy nên, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian, để tìm hiểu thêm về nhau chứ?"
Lời nói của An, với người ngoài, có thể chỉ là lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nhưng với người trợ lý mới này, cô lại cảm giác như đó chính là nhiệm vụ mà mình được giao và bắt buộc phải thực hiện. Cô không có quyền từ chối.
Hai người cùng đi tới một nhà hàng ngay cạnh công ty. Nhật An chọn một góc khuất, để tránh ánh mắt của một vài đồng nghiệp cũng vừa mới đến. Cô ngồi xuống, cầm cuốn menu rồi gọi một vài món bình dân.
"Em và chị Trang là quan hệ gì?"
Trong lúc chờ nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, An bắt đầu thực hiện mục đích của mình.
"Chị ấy là chị gái em."
Với An, đơn thuần đó chỉ là lời hỏi thăm. Nhưng với người được hỏi, trên trán ngay lập tức xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm. Cô thầm cầu nguyện cho số phận của chính mình, cũng không quên oán hận bà chị yêu quý, đã khiến mình rơi vào tình cảnh này.
"Chuyện hôm trước, thay mặt chị ấy, em xin lỗi chị. Chắc là có hiểu lầm gì đó, nên.."
"Chị quen chị Trang từ trước, nhưng giờ mới biết em là em gái của chị ấy. Còn chuyện hôm đó, em yên tâm, không có vấn đề gì đâu, và chắc chắn là sẽ không ảnh hưởng tới mối quan hệ trong công việc của chúng ta. Chị hứa."
An vội vàng tìm cách xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng của người đối diện. Cô dừng lại một lát, quan sát biểu cảm của đối phương, rồi tiếp tục nói.
"Chị Trang có một người bạn rất thân thiết. Chắc là em cũng biết khá rõ về cô ấy chứ?"
"Là chị Tuệ Khanh. Với gia đình em, chị ấy giống như là người một nhà."
Đôi môi của An khẽ nhếch lên, khi nghe được câu trả lời.
"Vậy có thể cho chị biết vài điều về Tuệ Khanh không?"
"Hai người đó chơi thân với nhau từ nhỏ, dù tính cách hoàn toàn khác biệt. Nhà chị Khanh chỉ có hai mẹ con, bác gái mất cũng lâu rồi, giờ trong nhà chỉ còn một mình chị ấy thôi."
"Bố chị ấy đâu?"
"Em không biết. Từ nhỏ cùng chị Trang sang đó chơi, em cũng chỉ thấy bác gái và chị Khanh, chưa bao giờ thấy bác trai cả. Chị gái em cũng chưa hề kể về bố chị Khanh lần nào."
"Vậy, chị Khanh đã có người yêu rồi phải không?"
"Đó là anh Tuấn. Hai người yêu nhau từ khi chị Khanh chưa sang Mỹ, cũng bảy, tám năm gì đó. Nhưng cách đây mấy tháng, anh ấy đã qua đời, vì tai nạn giao thông rồi. Nghe chị gái em nói, chị Khanh đã suy sụp và đau khổ rất nhiều. Thật tội cho chị ấy, hai người đã tính đến chuyện làm đám cưới rồi, vậy mà.."
"Ừ, cảm ơn em, Kiều Trinh. Có thể nhờ em giúp chị thêm một việc nữa, được không?"
Lần đầu tiên nghe Nhật An gọi tên mình một cách gần gũi như vậy, Kiều Trinh không tránh khỏi cảm giác lâng lâng trong lòng.
"Chị cứ nói đi, nếu giúp được, em sẽ sẵn sàng."
"Thực ra, chị rất thích và ngưỡng mộ tình bạn của hai người đó. Tuy nhiên, như em thấy, giữa bọn chị đang có vài hiểu lầm, nên chị muốn nhờ em, đứng ra làm cầu nối, để chị có thể cùng hai người đó hòa giải, và làm bạn với nhau như trước."
"Cái này thì có gì đâu mà phải giúp ạ. Chị gái em tuy ngoài miệng hay nói những điều khó nghe, nhưng thực chất trong lòng thì chẳng bao giờ để bụng chuyện gì. Chị ấy nhanh quên lắm. Còn với chị Khanh, lại chẳng cần phải nói, chị ấy không biết giận ai bao giờ đâu. Ngày trước, mỗi lần em tới, là phá hỏng bao nhiêu đồ đạc của chị ấy, vậy mà chưa một lần được nghe chị ấy to tiếng. Chị chỉ cần đến trước mặt hai người đó, cười cười nói nói vài câu, là xem như không có chuyện gì rồi."
"Đơn giản như vậy sao?"
An nhìn Kiều Trinh, tỏ vẻ nghi ngờ.
"Thì hai người đó vốn dĩ rất thích sự đơn giản mà. Với lại, em có nghe lỏm được cuộc nói chuyện của chị Khanh và chị gái em, ngay chiều hôm chị ấy làm loạn trước cổng công ty mình."
"Họ nói gì với nhau?" An khẩn trương.
"Em cũng không nghe được hết nội dung, nhưng đại ý là, dù chị gái em có tức giận, nói chị thế này thế kia, nhưng chị Khanh thì lại rất bình tĩnh, và còn có ý bênh vực chị nữa."
"Bênh vực chị?"
"Vâng. Chị ấy nói rằng, chị cũng phải là một người xấu, vẫn có thể làm bạn được."
"Chỉ có thể là bạn thôi sao?"
"Dạ?"
Kiều Trinh không khỏi ngạc nhiên với câu hỏi gây khó hiểu vừa rồi của An. Rõ ràng, là vừa mới nói muốn làm bạn với hai người chị của mình, vậy mà giờ lại tỏ thái độ như không bằng lòng. Rồi cả việc đưa cô tới đây ăn trưa nữa. Thức ăn đã dọn lên cả tiếng đồng hồ, cũng không cho cô được ăn. Lúc đầu, thì khiến cô nghĩ rằng, cô ấy có ý định làm lành với chị gái mình, nhưng trong suốt cuộc nói chuyện, người được thường xuyên nhắc tới lại là Tuệ Khanh. Trong lòng cô lúc này, thực sự là đang cảm thấy hoang mang, không biết nên phải đoán định suy nghĩ trong lòng Nhật An như thế nào nữa. Sau này, đi theo cô ấy, có lẽ cũng chẳng dễ dàng, thuận lợi gì.
"À, không có gì. Chỉ là theo thói quen, nhắc lại câu nói của em thôi. Mình ăn cơm đi."
An bật cười thành tiếng. Coi như, tảng đá đang đè nặng trong lòng cô bấy lâu nay, đã được cô gái này giúp sức, quăng nó ra ngoài rồi.
**+++**
Ngồi trong xe của Đặng Nguyên, một không khí ngột ngạt, đến khó chịu đang tồn tại, khiến Khanh chẳng biết nói gì, chỉ có thể giữ im lặng, hoặc thi thoảng trả lời qua loa những câu hỏi của anh dành cho mình. Cô càng gượng gạo thì Đặng Nguyên càng tỏ ra nhiệt tình. Nếu không phải vì nể tình ông Thắng, thì cô đã nhất quyết từ chối cuộc hẹn ngày hôm nay với anh. Cô không ghét, hay có bất cứ sự ác cảm nào với anh, mà chỉ là, cô không muốn anh nhầm tưởng hay là có thêm hy vọng về mình. Hiện tại, cô không muốn phát sinh thêm bất cứ một mối quan hệ nào nữa, cô sẽ cứ như vậy, một mình đi, một mình về, một mình tự lo cho chính mình. Và khi nào cần chia sẻ, đã có người bạn thân thiết ở bên cạnh, như vậy là đủ.
"Khanh này, cuối tuần em có bận gì không? Cùng anh lên Ba Vì chơi một chuyến nhé. Anh có người bạn, vừa khai trương một resort ở trên đó, cậu ấy muốn mời lên tham quan. Mà anh thì không muốn đi một mình."
Khanh bối rối, rút vội tay về, khi bàn tay Đặng Nguyên vừa nhẹ nhàng chạm đến.
"Xin lỗi anh, em không đi được rồi."
"Em ngại anh sao?"
Đặng Nguyên tỏ ra thất vọng với hành động xa lánh và câu trả lời vừa rồi của Khanh. Anh nén tiếng thở dài.
"Không phải. Là em có hẹn với bạn từ trước, không thể hủy được."
Khanh cười gượng. Thật may cho cô là xe cũng vừa rẽ vào đầu ngõ, chứ nếu không, sợ rằng lời nói dối của cô, sẽ bị anh nhanh chóng phát hiện.
"Ừ, nếu tuần sau không đi được, mình có thể sắp xếp vào dịp khác. Hy vọng là em sẽ dành thời gian để đi cùng anh."
"Em không dám hứa trước đâu. Thôi, anh cho em xuống đây được rồi, lát vào trong lại khó quay xe."
"Cũng được. Vậy để anh đi cùng em."
Đặng Nguyên cho xe vào lề đường, rồi đi xuống, ân cần giúp Khanh mở cửa.
"Không cần đâu. Cũng chỉ còn vài bước chân thôi mà, em tự về được. Cảm ơn anh về bữa tối nay. Chào anh."
Bỏ mặc Đặng Nguyên đứng chới với ở đó một mình, Khanh quay người bước thật nhanh. Cô đi mà như chạy, chạy trốn khỏi những điều mà mình không dám nghĩ tới nữa.
"Chị vừa đi đâu với anh ta vậy?"
An đứng dựa lưng vào xe của mình, giọng nói có vài phần bực bội. Tất cả những gì vừa diễn ra, đứng từ xa cô đều được chứng kiến hết. Trong lòng liền xuất hiện một nỗi hờn ghen.
"Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo với em chuyện riêng của mình."
Khi quay người lại, Khanh đã phát hiện ra Nhật An đang đứng trước cổng nhà mình. Cũng có chút bất ngờ, nhưng lại nhanh chóng làm ra vẻ bình thường. Cô vẫn thản nhiên hướng về phía nhà mình mà đi tới.
"Đúng là chị không cần phải báo cáo với em. Nhưng là em có lòng tốt, cảnh báo cho chị về người mà chị đi cùng, anh ta không tốt đẹp như chị nghĩ đâu. Chị nên cẩn thận."
"Cảm ơn về lời nhắc nhở. Nhưng với tôi, Đặng Nguyên vẫn luôn đối xử rất lịch sự."
Khanh mở khóa cổng, bước vào, rồi đóng lại ngay sau đó, khiến cho người đứng ngoài, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Cả buổi tối phải đợi ở đây, vậy mà khi vừa được gặp mặt, cô liền dội cho người ta cả một xô đá lạnh vào đầu.
"À, còn chuyện tối hôm trước."
Sực nhớ ra mình vẫn còn điều cần nói, Khanh dừng lại, quay đầu nói vọng ra.
"Tôi không biết là em nói thật hay đùa, nhưng nếu là thật thì mong rằng, em đừng lấy em gái Trang ra để thỏa mãn bản thân mình. Bố mẹ Trang và cô ấy, có thể sẽ khó chấp nhận được chuyện đó. Ốc Sên, à, Kiều Trinh còn ít tuổi, chưa hiểu chuyện nhiều, tôi sợ rằng, đó chỉ là những phút nông nổi, bốc đồng, hoặc là nó đang lầm tưởng giữa việc thích và yêu một người là giống nhau. Hy vọng là em sẽ không khiến nó sau này phải khó xử, nếu như tình cảm của cả hai là chân thật, thì hãy nên dùng tấm chân tình tình của mình, để thuyết phục người lớn trước đã."
"Cái gì?"
Nhật An gần như hét lên. Mắt cô trợn tròn, sửng sốt.
"Dù tôi không phải là chị gái ruột của Kiều Trinh, nhưng với tôi, con bé chính là người thân của mình. Vậy nên, nếu sau này, em khiến con bé phải chịu tổn thương, tôi sẽ tới tìm em để tính nợ. Giờ thì muộn rồi, về đi."
Mồm miệng An cứng lại, chẳng thể nói thêm câu gì, chỉ còn biết đứng bất động, nhìn người kia bước vào trong nhà, đóng sầm cửa lại. Mong muốn lớn nhất của An lúc này, là có thể bước vào trong kia, đứng trước mặt Tuệ Khanh, mà một lần nữa, làm chuyện giống như tối hôm trước, để tiếp tục giải thích về sự hiểu lầm của cô ấy với mình lúc này. Con người này, rốt cuộc là đang giả vờ ngốc hay bản chất vốn dĩ là ngốc nghếch, mà lại đi suy diễn tình cảm của cô như vậy? Cô cười khổ, tự thấy thương hại mình vì nỗi oan ức, chưa được giãi bày này.
Ngồi trong xe, thi thoảng, An lại bật cười khi nghĩ đến vẻ mặt nghiêm trọng vừa rồi của Khanh. Có những lời yêu thương dù không cần phải nói ra, nhưng đối phương chắc chắn sẽ hiểu và cảm nhận được, nhưng với Tuệ Khanh, An sợ rằng, nếu như mình không thổ lộ bằng lời nói và hành động, thì rất có thể, cô ấy sẽ mãi mãi sống với trí tưởng tượng phong phú của mình, mà không chịu nhìn nhận vào thực tế là chính mình mới là người được cô quan tâm nhiều nhất.
Bản hợp đồng Kiều Trinh vừa đưa tới chiều nay lọt vào tầm mắt của An. Cô cầm nó lên, nhìn chăm chú vài giây, gương mặt liền giãn ra một chút.
"Xin lỗi, vì đã khiến em phải chịu thiệt thòi, sau này nhất định chị sẽ báo đáp."
Đặt bản hợp đồng kia xuống, An mỉm cười đầy khó hiểu. Trong đầu cô lúc này, hiện lên một loạt những kế hoạch sẽ được thực hiện trong thời gian sắp tới. Tất nhiên, Tuệ Khanh chính là một phần không thể thiếu trong dự tính của cô.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)