Trong cuộc sống, vẫn luôn luôn tồn tại những điều nằm ngoài dự tính của mỗi người. Là khách quan hay chủ quan, cũng sẽ đều mang lại cảm giác chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Khanh đặt điện thoại xuống bàn, cố nén tiếng thở dài.
“Chị chưa về à?”
Hà bước vào phòng, thấy Khanh đang ngồi đăm chiêu, suy nghĩ điều gì đó, cô liền cất tiếng hỏi.
“Chị chuẩn bị. Còn em?
“Em chờ cho bệnh nhân truyền xong chai nước đã.”
“Vẫn chưa xong à?”
“Chưa ạ. Bệnh nhân vẫn còn yếu, nên em cho chảy chậm.”
“Vậy chị ngồi chờ cùng em. Khi nào xong, hai chị em mình đi ăn tối. Xem như bù đắp cho em sau mấy ngày vất vả vừa qua.”
Đúng là Khanh đã từng hứa như vậy, nhưng khi thấy cô ấy giữ đúng lời hứa đó, Hà lại không tránh khỏi sự ngạc nhiên. Bởi bình thường, Khanh rất ít khi chủ động rủ rê đồng nghiệp như thế này. Hôm nay, có lẽ là lần ngoại lệ đầu tiên của cô ấy.
“Sao thế? Em có việc bận à?”
Khanh mỉm cười trước sự ngỡ ngàng của Hà. Cô thừa nhận, nếu không phải vì cuộc hẹn kia của mình bị hủy, thì không biết đến bao giờ, cô mới có thể thực hiện được lời hứa với cô ấy.
“Em thì làm gì có việc gì. Hết giờ làm, là đi về nhà. Ăn uống, tắm giặt xong rồi xem phim và đi ngủ thôi. Nếu như chị rủ em đi ăn vào buổi trưa thì không sao, đằng này, hết giờ làm việc rồi, nên em hơi bất ngờ thôi.”
“Có vẻ như trong mắt mọi người, chị rất khó tính?”
“Không phải. Chỉ là nếu không tiếp xúc nhiều, sẽ có cảm giác là chị rất khó gần.”
“Thật vậy ư?”
Hà gật đầu, thay cho câu trả lời. Dù được phân công làm việc cùng Khanh ngay từ những ngày đầu cô ấy về bệnh viện công tác, nhưng tình cảm của cô dành cho cấp trên của mình, cũng khá là đa dạng. Có yêu quý, có kính trọng, có ngưỡng mộ và có cả những lúc cảm thấy thực sự rất khó chịu. Nhưng dù cách cư xử của cô có như thế nào, thì Khanh vẫn là Khanh, thái độ của cô ấy, hầu như chẳng hề thay đổi, dù là khi hiểu lầm vẫn còn tồn tại, hay đã được xóa bỏ.
Khanh ngồi trong phòng làm việc chờ thêm một lát, rồi đứng dậy, cầm theo túi xách đi ra ngoài. Cô vừa kịp khép lại cánh cửa, thì gặp Đỗ Hưng đi tới. Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý định mới, cô không ngần ngại mà đề nghị.
“Anh Hưng. Mình cùng đi ăn tối nhé.”
Đỗ Hưng hơi nhíu mày. Biểu cảm của anh cũng chẳng khác là mấy so với Hà khi nhận được lời mời của Khanh. Nhưng rồi, sự bất ngờ đó lại nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui, khiến anh chẳng chút nghi ngờ, mà vui vẻ nhận lời ngay.
“Vậy em để xe lại bệnh viện đi, đi xe của anh thôi là được.”
“Vâng. Ba người đi một xe cho tiện ạ.”
Chưa kịp hỏi vì sao lại có ba người, thì Hưng đã thấy Tuệ Khanh vẫy tay với người thứ ba. Anh không khỏi cười khổ.
Nơi mà Khanh muốn đưa hai người bạn của mình tới chính là nhà hàng của bố mẹ Tuấn. Hôm nay cô mới phát hiện ra rằng, bản thân mình lại có những lúc nói nhiều đến thế. Suốt quãng đường tới đây, cả Hưng và Hà chẳng ai chịu mở lời với đối phương trước. Có chăng là chỉ thông qua cô để nói điều mình đang muốn mà thôi. Vậy là, chỉ có mình cô là người truyền phát thông tin cho hai người họ.
Trong lòng Khanh cũng hiểu rõ, chính mình là nguyên nhân khiến hai người họ cảm thấy gượng gạo, mất tự nhiên như ngày hôm nay. Chính vì vậy, nên cô mới muốn có cuộc gặp gỡ này, để sửa sai, và hy vọng, sẽ giúp họ, sau này, được thoải mái hơn, mỗi khi tiếp xúc với nhau.
Đến nhà hàng, vừa kịp ngồi xuống, Khanh đã có ngay điều bất ngờ đến kinh ngạc dành cho mình. Cô phải đưa tay lên giụi mắt tới lần thứ ba, mới dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
“Hai người cứ gọi đồ ăn đi nhé, em qua đằng kia một chút.”
Khanh rời khỏi vị trí, tiến về khu vực phục vụ của nhà hàng. Cô dặng hắng lên một tiếng, cũng đủ để khiến cho cô gái đang quay lưng về phía mình phải giật nảy lên.
Quay lại nhìn Khanh, gương mặt Kiều Trinh bỗng chốc biến sắc, từ hồng hào chuyển sang đỏ nựng. Cô ấp úng, mãi mới có thể nói lên được câu chào.
“Chị. Sao tự dưng lại tới đây?”
“Chị tới ăn tối cùng đồng nghiệp. Không ngờ em của chị lại chăm chỉ thế? Cuối tuần được về sớm, không về nhà nghỉ ngơi, lại còn qua tận đây để làm thêm.”
Khanh có chút mỉa mai.
“Tại em có việc cần gặp Nam. Đến đây, thấy quán đông khách quá, nên muốn giúp một tay.”
“Không phải là Nam đã không còn làm việc cùng em rồi hay sao? Hai đứa vẫn còn có việc riêng để gặp à? Mà công nhận, em tốt thật. Giúp đỡ rất nhiệt tình.”
Khanh càng trêu, mặt Kiều Trinh càng đỏ. Bình thường cô lém lình là vậy, thế mà lúc này, lại chẳng biết phải nói gì để thanh minh cho mình.
“Đừng nói nữa được không? Lát nữa về nhà, em sẽ giải thích.”
“Ơ, thế không phải là em vừa giải thích rồi à? Nam...”
Kiều Trinh xấu hổ, đến mức chân tay trở nên luống cuống khi Khanh cố tình vẫy Nam lại. Cô đưa tay, bịt chặt lấy miệng Khanh, mặc cho cô ấy giãy giụa.
“Được rồi. Em sẽ làm theo yêu cầu của chị trong vòng một tuần.”
“Ưm ...”
“Một tháng?”
Nhận được sự chấp thuận, Kiều Trinh mới chịu bỏ tay ra khỏi miệng Khanh, khiến cô phải thở dốc.
“Em nhớ đấy.”
“Hừ. Chị bắt nạt em.”
“Đâu có. Là em tự nguyện mà. Nếu không muốn thì thôi.”
“Biết rồi. Nhưng chị nhớ là không được nói gì đấy.”
Kiều Trinh vội vàng đồng ý, khi thấy Nam ngày càng tiến lại gần mình.
“Chị. Sao tới mà không báo trước cho em?”
Ngay cả Nam cũng tỏ ra ngại ngùng bởi sự xuất hiện bất ngờ của Khanh.
“Chị mà báo trước, thì làm sao biết được điều cần phải biết?”
Khanh nháy mắt, tiếp tục trêu Kiều Trinh, khiến cả hai bọn họ đều cảm thấy xấu hổ.
“Khanh mới tới hả cháu?”
Bà Hoa cũng nhanh chóng góp mặt, khi nhìn thấy Khanh. Kể từ khi chồng nằm viện, và được Khanh tận tình chăm sóc, bà đã thấu hiểu về con người cô hơn. Mọi oán giận trước kia cũng mau chóng tan biến hết. Thái độ của bà với Khanh, lại giống như những ngày đầu, khi con trai bà mới đưa cô về ra mắt.
“Dạ, cháu chào bác. Cháu tới được một lúc rồi. Bạn cháu đang ở ngồi ngoài kia.”
“Vậy à? Thế ra ăn cùng bạn đi. Ăn xong, nếu không bận thì vào phòng làm việc của bác. Bác có chuyện muốn nhờ cháu giúp.”
Khanh không có cách nào để từ chối. Ăn tối cùng với Hưng và Hà xong, cô để hai người họ về trước, còn mình thì ở lại, đến phòng của bà Hoa, ngồi ở đó tới gần một tiếng, cho tới khi Kiều Trinh hoàn thành nhiệm vụ “giúp đỡ” của cô ấy, mới đứng dậy ra về.
“Chị. Mình vào uống cafe nhé?”
Miệng vừa mở lời đề nghị, chẳng cần biết Khanh có đồng ý hay không, thì chiếc xe của Kiều Trinh đã rẽ luôn vào khu vực đỗ xe của quán.
“Khi nãy, mẹ anh Nam nói gì với chị thế?”
Khanh chưa kịp ngồi xuống ghế, đã bị Kiều Trinh tra hỏi.
“Muốn hỏi, sao không về nhà mà hỏi? Đưa chị vào đây làm gì?”
“Hì. Chị uống cafe nhé? Để em gọi.”
Chờ nhân viên phục vụ mang đồ uống lên, rồi lại đợi Khanh nhấp một ngụm cafe, ánh mắt Kiều Trinh vẫn như dính chặt lấy cô ấy.
“Bác ấy hỏi chị về em.”
“Hỏi cái gì? Mà chị trả lời thế nào?”
Kiều Trinh tiếp tục sốt sắng.
“Hỏi về gia đình, công việc, và tính cách của em. Biết cái gì, là chị trả lời hết cái đó.”
“Chị thì có cái gì là không biết về em đâu. Chắc lại toàn kể xấu em chứ gì?”
Khanh bật cười, khi nhìn nét mặt rầu rĩ của Kiều Trinh.
“Đồ ngốc. Chị mà kể xấu em, để em ở nhà ăn bám bố mẹ mãi à?”
Đúng là bà Hoa có hỏi qua Khanh về Trinh. Nhưng cũng chỉ là để hiểu thêm về gia đình cô ấy thôi. Chứ bà ấy cũng đã quan sát và để ý Kiều Trinh rất kỹ, khi cô tới quán phụ giúp Nam rồi.
“Bác ấy khen em nhanh nhẹn, tháo vác, và tin rằng, sau này, em có thể thay bác ấy, làm bà chủ của hai nhà hàng ăn uống được rồi.”
“Cái gì mà bà chủ chứ? Bọn em còn chưa có gì mà.”
“Chưa có gì, mà em đến nơi làm việc của người ta, xông xáo như ở nhà mình vậy hả? Thế rốt cuộc, hai đứa bắt đầu từ bao giờ? Bố mẹ đã biết chuyện chưa?”
“Thật mà. Bọn em chỉ đang là bạn bè thôi. Chị cũng đừng nói cho bố mẹ với chị Trang biết vội.”
“Được rồi. Vậy thái độ của Nam đối với em như thế nào?”
“Em cũng không rõ.”
“Hả? Vậy là em theo đuổi trước?”
“Chị nói nhỏ một chút được không?”
Kiều Trinh ngại ngùng, cúi mặt xuống. Giọng cô trầm xuống
“Em cũng không biết nữa. Khi còn làm cùng nhau, hai đứa em ngày nào cũng cãi vã, giống như kẻ thù vậy. Đến công ty, cứ nhìn thấy mặt anh ấy là em đã thấy không ưa rồi. Vậy mà không hiểu sao, khi Nam nghỉ việc, em lại cảm thấy thiêu thiếu điều gì đó. Rồi em thường xuyên nhắn tin, nói chuyện với anh ấy. Và cũng không rõ từ khi nào, em có cảm giác thích anh ấy. Thích được nghe giọng nói, thích được nhìn thấy anh ấy nhiều hơn.”
“Đúng là ghét của nào, ông trời trao luôn cho của ý, nhỉ? Chị thấy Nam cũng được, ngoan, hiền, lại rất có trách nhiệm.”
“Nhưng mà người ta có người để thích rồi.”
Kiều Trinh nhìn Khanh, rồi thở dài.
“Có người để thích rồi? Sao chị không thấy Nam nói gì? Hay là em tự tưởng tượng. Vì chị biết, tính Nam nhát lắm mà.”
“Vâng, chính vì nhát, nên mới chỉ dám thích thầm, chứ có nói cho người kia biết đâu.”
Khanh nhíu mày nhìn Kiều Trinh, cảm thấy có chút khó hiểu.
“Là Nam nói với em, hay em tự nhận thấy?”
“Tự anh ấy nói với em.”
“Vậy sao em vẫn tiếp tục theo đuổi? Không sợ sẽ bị từ chối à?”
“Tại em thấy mình vẫn còn hy vọng. Vì chính anh ấy cũng hiểu rõ, người đó sẽ chẳng bao giờ chấp nhận tình cảm của mình, nên anh ấy cũng chỉ có thể đứng từ xa, mà thích người ta, chứ không thể tiến xa hơn trong chuyện tình cảm được.”
“Em có vẻ rất hiểu rõ về mối quan hệ của hai người họ, nhỉ?”
“Vì người kia, em cũng biết rất rõ mà.”
Kiều Trinh lại tiếp tục ngước mắt lên nhìn Khanh. Cô cười buồn.
“Chị có muốn biết, người mà anh Nam thích là ai không?”
Khanh gật đầu. Cô đưa ly cafe lên miệng, chờ đợi câu trả lời từ Kiều Trinh.
“Chính là chị đấy. Anh Nam nói là thích chị. Thích từ khi chị và anh Tuấn vẫn còn yêu nhau cơ.”
“Khục. Khục...”
Nước cafe xộc lên mũi, tạo cảm giác rất khó chịu, khiến Khanh cứ ho liên tục. Cô rút vội mấy tờ giấy, lau đi những giọt nước còn vương khắp mặt mình.
“Em đang nói đùa phải không?”
“Em làm sao dám nói đùa chị chuyện này. Tại chị không chịu để ý thôi. Giờ chị thử nghĩ lại xem, mỗi lần gặp chị, anh Nam anh ấy cư xử như thế nào, là chị sẽ thấy mà.”
Khanh lặng người. Cô cũng tin, Kiều Trinh sẽ không dám nói đùa mình. Nhưng chuyện Nam thích cô, thực sự, không có cách nào để cô tin được, đó là sự thật.
“Mà thôi. Để về nhà rồi nghĩ sau đi chị. Giờ chị em mình về đi.”
Kiều Trinh vẫy tay, ra hiệu cho nhân viên phục vụ tới thanh toán tiền. Đến khi cô đứng dậy, chuẩn bị bước đi, thì nhìn lại, Khanh vẫn còn ngồi trầm tư, đăm chiêu suy nghĩ về chuyện cô vừa nói.
Cho tới khi ngồi sau xe của Kiều Trinh, Khanh vẫn chẳng chịu nói câu nào. Lúc gần về tới nhà, nhìn thấy chiếc xe ô tô của An đậu ở trước cổng, Kiều Trinh cũng phải gọi mấy câu, Khanh mới sực tỉnh.
“Hai người đi đâu về à?”
An đứng dựa vào xe của mình, quan sát Khanh bước xuống từ xe máy của Kiều Trinh. Giọng cô lạnh nhạt.
“Em với chị Khanh...”
“Bọn chị đi uống cafe.”
Khanh vội cướp lời, không muốn để Kiều Trinh giải thích thay mình.
“Em về đi. Cầm cả cái mũ này nữa. Khi nào tiện thì đem qua trả Nam giúp chị.”
Cầm lấy chiếc mũ Khanh vừa đưa treo vào xe, Kiều Trinh chào An, rồi nhanh chóng rời đi.
“Em vào nhà không?”
Tra chìa khóa vào ổ, Khanh vẫn không hề quay ra nhìn An, mà chỉ bất tiếng hỏi.
“Sao chị không đến? Em đã nấu bữa tối, rồi ngồi chờ cả buổi đấy.”
An không hề tức giận như thường lệ, mà cô chỉ đang cảm thấy thất vọng về sự lỡ hẹn, nhưng không hề báo trước của Khanh.
“Không phải là em bận sao?”
“Em nói bận khi nào? Chị không tới, cũng không chịu báo trước. Em gọi điện thì điện thoại không liên lạc được. Vậy mà giờ lại xem như, đó là lỗi của em.”
Khanh định bước vào trong nhà, nhưng An lại cứ đứng ở giữa cổng, với thái độ khá bất mãn, khiến cô không thể không giải oan cho chính mình được. Đưa tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại di động, nhưng khi Khanh bật lên, thì màn hình chỉ có một màu đen. Cô khẽ lắc đầu, rồi nhìn An.
“Em lấy điện thoại của mình ra đi. Xem lại nhật ký cuộc gọi đến, vào khoảng gần 5 giờ. Xem xong, sẽ biết rõ nguyên nhân chị không đến.”
Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng An vẫn làm theo lời Khanh nói. Trong khi cô rút điện thoại ra, xem lại những cuộc gọi mình đã nhận, thì Khanh đã bỏ vào trong nhà, để mặc cô một mình đứng ở ngoài cổng.
“Thương đã nói gì với chị?”
Nhìn vào màn hình điện thoại, An không khỏi ngỡ ngàng. Cô chạy vội vào trong nhà, đứng trước mặt Khanh, gặng hỏi.
“Cô ấy bảo, tối nay em hẹn với cô ấy đi ăn, rồi xem ca nhạc gì đó. Vậy nên chị mới không tới.”
“Như vậy mà chị cũng tin ư? Không phải là em đã hẹn với chị trước rồi sao? Tại sao chị chưa nghe em nói, mà đã tự ý hủy cuộc hẹn?”
“Em không thấy mình vô lý sao? Chị có gọi cho em trước khi tới mà. Hai người ở cạnh nhau, cô ấy nghe điện thoại của em, chẳng lẽ em không biết? Và nếu như chị cứ cố chấp mà tới, thì có phải, sẽ lại mất công đi về không?”
Khanh cũng không hiểu, vì sao mình lại tức giận đến vậy? Rõ ràng, người muốn chia tay là cô, vậy mà khi nghe giọng Thương qua điện thoại của An, tâm trạng của cô lại bức rứt đến khó chịu. Có lẽ nào là cô đang ghen?
“Chị đang ghen?”
An nhanh chóng nhìn thấu biểu cảm của Khanh, nhưng cô ấy thì cứ một mực phủ nhận.
“Dù là trước kia, em có thấy chị ghen bao giờ không? Huống chi là bây giờ.”
“Vậy coi như buổi tối ngày hôm nay không tính. Mai vẫn còn là cuối tuần. Chúng ra vẫn còn hẹn chứ?”
Nếu như Khanh từ chối, điều đó đồng nghĩa với lời xác thực kia của An là đúng. Chẳng còn cách nào khác, cô miễn cưỡng gật đầu.
“Mai em sẽ tới đón chị. Cứ ở nhà chờ em, đừng có đi đâu cả. Chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện. Muộn rồi. Em về đây. Chị ở nhà một mình, nhớ đóng cửa cẩn thận.”
An nói một mạch, như sợ Khanh sẽ thay đổi ý định, rồi vội vàng rời đi. Nhưng chân vừa bước ra đến cửa, cô chợt nhớ, trong lòng mình vẫn còn một sự nghi vấn chưa có hồi đáp, nên liền quay đầu lại.
“Tại sao chị lại gặp bố em? Không phải một lần, mà là rất nhiều lần?”
“Vì bác ấy muốn gặp, nên chị không từ chối được.”
Khanh chỉ có thể giải thích như vậy. Cô không muốn An biết, mục đích ban đầu mình đi gặp ông Hoàng Thịnh, là để mong ông ấy đồng ý chuyện của hai người. Dù sao thì bây giờ, cô cũng không cần điều đó nữa.
“Vậy chị đừng gặp nữa, có được không?”
“Được. Chị cũng không thể tiếp tục gặp bác ấy nữa. Từ bây giờ, sẽ không gặp nữa.”
“Cảm ơn chị.”
An khẽ mỉm cười, bước đi. Mối lo ngại trong lòng cô về phía Khanh, rốt cuộc đã được xóa bỏ. Còn về phần bố cô, chắc chắn sẽ chẳng hề dễ dàng.
++***++
Khanh trằn trọc, nằm mãi không ngủ được. Chuyện của cô với An, rồi cả chuyện Nam từng có tình cảm với cô, cứ quẩn quanh ở trong đầu, không thể không nghĩ tới.
Với An, Khanh chấp nhận lừa dối tình cảm của bản thân mình. Khanh vẫn luôn tự hỏi, việc cô nói lời chia tay với An, là bởi thực sự trong lòng cô, đã hết yêu cô ấy? Hay là bởi, cái tôi của cô quá cao, nên không thể nào quên được cho những lời nói quá đáng của An ngày hôm đó? Hoặc là bởi một nguyên do nào khác, mà hiện thời cô chưa thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng cảm giác mang lại, đã khiến cô phải quyết định chia tay với An? Khanh cũng không rõ nữa. Lý trí của cô, bây giờ, thực sự không còn đủ sức mà thay đổi, kiểm định hành động và cảm xúc của bản thân nữa rồi. Mỗi lúc, lại càng cảm thấy mông lung hơn.
Còn với Nam. Cho tới hôm nay, khi nghe Kiều Trinh tiết lộ, Khanh mới ngỡ ngàng. Cô bắt đầu suy nghĩ lại những lần gặp gỡ trước đó với Nam. Đúng là, cậu ta có vẻ quan tâm tới cô, nhưng khi đó, Khanh lại chỉ nghĩ đơn giản mà vô tư đón nhận. Như vậy, có phải là quá trớ trêu không? Cô là bạn gái của anh trai Nam mà? Tại sao cậu ấy lại có thể?
Khanh thực sự không muốn nghĩ thêm nữa. Đầu cô căng ra. Từng cơn đau cứ dồn dập kéo tới. “Giá như, sau một giấc ngủ, có thể quên đi tất cả mọi chuyện, đã diễn ra suốt hơn một năm qua, thì tốt biết mấy.” Khanh thầm ước.
Tiếng lạch cạch vang lên. Khanh nằm im, lắng nghe, cho tới khi những tiếng động nhỏ đó đã ngừng. Cô nhỏm dậy, với lấy chiếc điện thoại. Đã gần 1 giờ sáng. Chưa bao giờ Trang về muộn như thế. Đã vậy, còn rất lặng lẽ, khác hẳn thói quen thường ngày của cô ấy.Trong lòng Khanh có chút bất an. Cô ngồi dậy, rời khỏi giường.
Phòng của Trang vẫn tối om. Không cần phải bật đèn, Khanh vẫn có thể di chuyển dễ dàng tới bên giường của cô ấy. Khẽ ngồi xuống, Khanh cất giọng nhẹ nhàng.
“Sao thế?”
Tiếng thở dài phát ra, thay cho câu trả lời của Trang. Giọng cô ấy nghẹn lại.
“Vừa cãi nhau với Quang. Mà mày chưa ngủ à?”
“Ừ. Nằm mãi mà không ngủ được. Vẫn là chuyện đưa nhau về nhà ra mắt à? Tao thấy mày cũng nên nghĩ lại. Anh Quang là có ý định nghiêm túc với mày, chứ không phải ép buộc. Nhường nhịn, và nghĩ cho nhau một chút, là mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản thôi.”
“Biết là vậy, nhưng tao vẫn chưa sẵn sàng. Tao cần có thời gian. Còn Quang thì lại nghĩ, tao vẫn còn yêu Tân. Thế là hai đứa cãi nhau. Và tao bỏ về giữa đêm. Anh ấy cũng chẳng thèm giữ lại.”
“Trong cơn tức giận, người ta chẳng nghĩ được nhiều đâu. Chờ cho tới sáng, bình tĩnh lại, anh ấy sẽ đứng trước cổng để xin lỗi mày thôi. Giờ thì ngủ đi.”
“Chỉ giỏi chữa bệnh cho người khác. Còn mày thì sao? Không phải khi đó An cũng chỉ là giận quá nên mất khôn à? Sao mày không bỏ qua cho nó?”
“Bởi vì bệnh của tao và mày khác hẳn nhau. Một loại bệnh thì có thể phục hồi, còn một loại, chỉ còn cách cắt bỏ, mới sống tiếp được. Hiểu chưa?”
“Như vậy sẽ đau.”
“Cũng phải chịu thôi. Vì cuộc sống còn dài mà. Hay tao ngủ lại với mày nhé. Nói chuyện cho tới khi nào buồn ngủ thì thôi.”
“Cũng được. Tao cũng không biết sẽ làm gì cho tới sáng, khi không ngủ được. May mà có đứa bạn cùng cảnh ngộ như mày.”
Khanh nằm xuống, đắp chung chiếc chăn cùng với Trang. Hai người tiếp tục thủ thỉ, tâm sự những câu chuyện không đầu không cuối. Những chuyện đã qua, những chuyện đang diễn ra, và cả những dự định sắp tới nữa. Thi thoảng, trong bóng tối, lại rúc rích những tiếng cười. Rồi sau đó, lại lắng xuống, trầm tĩnh. Người ta vẫn thường nói, dù có vui đến mấy, mà không có người cùng chia sẻ, thì niềm vui sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn. Và dù nỗi buồn có lớn đến đâu, nếu có người lắng nghe, cũng sẽ vơi đi một nửa. Và có được người tri kỷ ở bên cạnh khi buồn, khi vui, thì cảm xúc mới được vẹn toàn.
++***++
“Dậy mở cổng đi kìa.”
Trang kéo chăn trùm kín đầu, với hy vọng sẽ ngăn được tiếng chuông cổng dội vào tai.
“Chắc là anh Quang tới tìm mày. Xuống đi, không anh ấy lại bỏ về.”
Khanh cũng trong tình trạng giống Trang. Mắt cô vẫn nhắm nghiền. Gần 4 giờ sáng cả hai mới chịu ngủ, nên giờ, không ai còn đủ sức mà gượng dậy nữa.
“Nếu vậy thì cứ để anh ta về đi. Tao không cần.”
“Tùy mày. Nhưng làm ơn, bảo anh ấy đừng bấm chuông nữa. Tao không ngủ được.”
“Kệ. Trùm kín chăn vào.”
Tiếng chuông cổng vẫn tiếp tục vang lên dồn dập. Còn Khanh và Trang thì sắp bị ngạt thở, do thiếu không khí. Cả hai lại tiếp tục đùn đẩy nhau xuống mở cổng.
“Là em à? Có cần thiết phải bấm chuông liên hồi như báo cháy vậy không? Phải để cho người khác ngủ với chứ.”
Trang bực mình đến phát cáu, khi nhìn thấy An đang đứng ngoài cổng. Nếu biết là cô ấy, thì có đánh chết, cô cũng không chịu rời khỏi giường.
“Hai người vẫn còn ngủ cơ à? Hơn 9 giờ rồi đấy.”
“Hôm nay là cuối tuần, 9 hay 10 giờ cũng đâu có sao. Còn em? Tới đây làm gì?”
“Em đến gặp chị Khanh.”
“Nó nói không muốn gặp em rồi mà. Đi về đi.”
“Là chị ấy hẹn em.”
“Thật không?”
Trang nhìn An đầy nghi ngờ.
“Không tin, chị chạy lên mà hỏi.”
“Được rồi. Vào đi. Lần sau tới gặp ai thì gọi điện cho người đấy. Đừng có làm ảnh hưởng đến người khác.”
Trang vẫn chưa thôi cằn nhằn. Cô trở lại phòng, thấy Khanh vẫn có thể nhắm mắt ngủ ngon, cơn giận lại tiếp tục bùng phát.
“Dậy. Người đến tìm mày, không phải tao.”
Khanh kéo chăn xuống, nheo mắt nhìn ra cửa phòng. Giọng cô vẫn còn ngái ngủ.
“Sao đến sớm vậy?”
“Em sợ chị sẽ tránh mặt, nên phải đến sớm. Nếu chị mệt thì cứ ngủ tiếp đi. Em xuống nhà đợi.”
An cũng không vội vàng. Cô cố tình tới đây, để chuyện giống như hôm qua sẽ không xảy ra nữa. Và Khanh, cũng sẽ không có bất cứ lý do gì, để tiếp tục tránh mặt cô. Gọi là cố chấp cũng được. Gọi là lì lợm cũng được. Chỉ cần được gặp Khanh, cô đều chấp nhận.
An đi rồi. Trang lại tiếp tục giấc ngủ còn dang dở của mình. Căn phòng trở đã về trạng thái yên tĩnh trước đó. Nhưng Khanh lại không thể giống Trang, mà nhắm mắt ngủ tiếp được, dù bản thân rất muốn. Cô nằm thêm một lát, mới chịu dậy đánh răng rửa mặt.
Khanh đứng trên cầu thang nhìn xuống phòng khách. An vẫn ngồi đó. Một mình. Cô độc. Trước mặt cô ấy là cốc nước lọc còn đang uống dở. Đôi mắt thì hướng ra phía cửa, không rõ là đang ngắm nghía, hay suy nghĩ điều gì.
Tiếng bước chân của Khanh vang lên, kéo đôi mắt An quay lại. Cô đứng dậy, nhìn Khanh không chớp mắt.
“Nói chuyện luôn ở đây hả?”
Cầm lấy cốc nước của An ở trên bàn, Khanh uống một hơi, cạn sạch. Mặt cô tỉnh bơ, khiến An không khỏi cười khổ.
“Chị thực sự muốn nói chuyện với em ở đây?”
“Cũng được mà. Đủ yên tĩnh. Đủ riêng tư.”
“Nhưng không lãng mạn.”
“Nói chuyện chia tay, cũng cần phải lãng mạn sao?”
“Cần chứ. Có chút lãng mạn mới bớt đau lòng.”
“Chị chưa ăn sáng. Chờ thêm chút nữa...”
“Em cũng chưa ăn gì. Chị nấu thêm một phần cho em đi.”
“Vậy thôi, ra ngoài cùng ăn.”
Khanh nhanh chóng chối từ, khiến An phải bật cười. Cô thừa hiểu, Khanh chỉ là muốn kéo dài thời gian, chứ cô ấy thà nhịn đói, cũng chẳng mấy khi tự vào bếp mà nấu nướng, nhất là, lại phải nấu cho cả người khác nữa.
Ngồi sau xe máy của An, Khanh nửa muốn tiến lại, ngồi sát vào cô ấy cho an toàn. Nửa lại muốn ngồi dịch về phía sau, để giữ khoảng cách nhất định giữa hai người. Thành ra cứ chông chênh, không có được cảm giác thoải mái trong suốt quãng đường đi.
Cứ nghĩ, sẽ được An đưa đi ăn để lấp đầy cái dạ dày đang trống rỗng, Khanh không ngờ, nơi mà cô ấy đưa mình đến lại là siêu thị.
“Đi vào đây để ăn sáng hả?”
Mặt Khanh nhăn nhó, nhưng vẫn không quên châm biếm.
“Bây giờ là trưa rồi. Nhưng ở đây có đồ ăn nhanh. Nếu chị đói quá, thì ăn tạm cũng được. Còn không, đợi em mua vài thứ, rồi mang về nhà nấu cho chị một bữa thật ngon.”
“Vậy sao khi nãy nói là ở nhà không lãng mạn? Mất công ra đây, rồi lại quay về.”
“Ai nói là quay về? Em nói, ở nhà chị không lãng mạn, chứ có nói ở nhà em đâu. Đừng cằn nhằn nữa, mau cùng chọn đồ với em đi.”
An mỉm cười trước thái độ trẻ con của Khanh. Cô thầm nghĩ, giá như, Khanh cứ luôn hồn nhiên như thế, đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cố gắng để khẳng định mình là người trưởng thành nữa, có phải là tốt hơn không? Thi thoảng, hãy tự biến mình thành một đứa trẻ, dễ vui, dễ buồn, dễ cười, dễ khóc, và dễ dàng tha thứ, có phải là sẽ vui vẻ hơn không?
Mất gần một tiếng loanh quanh ở siêu thị, rồi lại về cùng chuẩn bị bữa ăn với An, Khanh cảm giác như mình sắp lả đi vì đói. Cho đến khi thức ăn được bày lên bàn, cô cũng chẳng còn ngần ngại, cứ vậy mà nhón tay, đưa vào miệng và nhai một cách ngon lành. Khi đói, thì thực sự ăn cái gì cũng ngon. Mà có được đồ ăn ngon để ăn trong lúc đói, mới thực sự là điều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc. Và đôi khi, cuộc sống, cũng chỉ cần đơn giản như thế, là đủ.
“Chị. Có cần phải mất hình tượng như thế không?”
An bật cười, khi lần đầu tiên trông thấy bộ dạng này của Khanh. Cô đưa tay, gạt đi chút thức ăn còn vương trên khóe miệng của cô ấy, rồi thản nhiên đưa vào miệng mình.
“Ngon thật.”
Khanh cảm thấy có chút bổi rối trước hành động đầy bất ngờ của An. Bất giác, cô cũng bật lên tiếng cười.
“Mất vệ sinh quá.”
“Em thấy bình thường. Da chị sạch mà. Chẳng có chút bụi nào. Thật đấy. Nếu chị không tin, em có thể làm lại.”
Cầm lấy một miếng thức ăn, An chìa ra trước mặt Khanh, nhưng cô ấy tránh kịp.
“Mau đứng lại cho em. Em phải làm lại một lần nữa, để chị tin là em không hề mất vệ sinh. Đừng có chạy.”
An chạy quanh bàn ăn để đuổi bắt Khanh. Cô nhất định, sẽ khiến khuôn mặt kia phải dính đầy thức ăn thì mới chịu. Tiếng cười trong trẻo của hai cô gái, vì thế mà vang lên khắp nhà. Cứ một người đuổi, một người phải chạy. Cuối cùng, lại nhìn không ra, ai là người bắt, ai là người trốn.
“Dừng lại. Coi như là chị chịu thua. Được không?”
“Được. Nhưng đã thua là phải chấp nhận hình phạt.”
Chỉ chờ cho Khanh mệt đến nỗi không thể chạy được nữa, mà phải đứng lại, thở dốc, An liền nhào tới, ôm chặt lấy cơ thể cô ấy. Đôi bàn tay còn dính đầy thức ăn của cô, vẫn tiếp tục hươ hươ trước mặt Khanh mà trêu đùa.
Sự tiếp xúc quá thân mật, khiến cho nụ cười của cả An và Khanh đều dần lắng lại. Hai đôi mắt nhìn sâu vào nhau. Cảm xúc yêu thương đã bắt đầu trở lại. Nhịp tim của hai người cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Hơi thở, mỗi lúc lại dồn dập thêm.
Trong phút chốc, Khanh bỗng nhiên quên mất rằng, mình đã từng nói tiếng chia tay, mà từ từ khép hai hàng mi lại, chờ đón một cái hôn nồng nhiệt của An.
Tiếng chuông của đột ngột vang lên, khi bờ môi của hai người sắp chạm vào nhau. Khanh giống như kẻ vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng đẩy An ra khỏi người mình. Không biết phải đối diện với An thế nào, cô đành gượng cười, trốn tránh.
“Em làm nốt đi. Chị ra mở cổng cho.”
Khanh bước thật nhanh ra khỏi phòng bếp. Gương mặt cô vẫn nóng bừng, vì xấu hổ. Cho tới lúc này, cô chẳng thể tiếp tục đánh lừa cảm xúc của bản thân mình được nữa. Cô công nhận, mình vẫn còn rung động trước An, vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều.
Cánh cổng vừa kéo ra, Khanh chưa kịp lên tiếng, thì người đứng ở bên ngoài kia đã gặng hỏi.
“Sao chị lại tới đây? Không phải đã nói là chia tay nhau rồi sao? Chị vẫn luôn là kẻ nói mà không chịu giữ lời như vậy à?”
“Chúng tôi có chuyện, cần phải nói với nhau. Vì vậy...”
“Chúng tôi? Có lẽ là chị đã quên hết những gì do chính miệng mình nói ra rồi thì phải? Hay để tôi nhắc lại, cho chị nhớ rõ nhé.”
“Không cần. Tôi biết rồi.”
“Chị biết cái gì?”
An bất ngờ xuất hiện ở phía sau, khiến cả Khanh và Thương đều giật mình. Nhìn sắc mặt của Khanh thay đổi, trong lòng cô lại dấy lên nỗi bất an. Nhất là khi Thương đang đứng trước mặt cô ấy, cô lại thêm bất an, không rõ là bí mật của mình đã được tiết lộ chưa?
“Không có gì. Mình vừa kể cho chị Khanh về sức khỏe của mẹ thôi mà. Phải không chị?”
Thương quay sang Khanh cười giả lả, rồi chạy tới khoác tay An, ra vẻ rất thân thiết.
“Sao Thương lại đến đây?”
An vừa phải để ý đến thái độ của Khanh, vừa phải tìm cách gỡ tay Thương ra khỏi người mình. Đôi mày cô cau lại, tỏ ra khó chịu với hành động vừa rồi của Thương.
“Mình mang đồ tới đây để nấu cho An bữa trưa. Đều là món ăn mà An thích thôi.”
“Không cần đâu. Thương đem về đi. Mình đã nấu xong rồi, và bọn mình cũng đang chuẩn bị ăn.”
“Bọn mình”, Thương nhắc lại hai từ này ở trong đầu. Cô ngầm liếc mắt sang nhìn Khanh, trong lòng cảm thấy hậm hực, khó chịu.
“Nhưng dù sao thì mình cũng đã mất công mang tới rồi, hay là cứ để trong tủ lạnh đi, đến tối, mình sẽ nấu sau.”
“Tối nay mình không có ở nhà. Mà từ nay, nếu không có chuyện gì quan trọng, Thương cũng đừng đến nhà mình nữa. Có chuyện gì cần, cứ gọi điện là được.”
“An...”
Thương ức đến phát khóc, khi bị An đối xử lạnh lùng ngay trước mặt Khanh. Dù gì, thì cô cũng từng là bạn, từng là người mà cô ấy yêu. Vậy mà bây giờ, vì một người con gái khác, An lại chẳng thèm xem cô ra gì. Uất ức trong lòng càng lớn, Thương lại càng thêm ghét Khanh nhiều hơn.
“Được rồi. Mình sẽ không tới nhà An nữa. Còn bộ quần áo hôm trước An để lại nhà mình, khi nào rảnh, An đến mang nó về đi. Mình không muốn nhìn thấy nó nữa. Chúng ta xem như chưa quen biết nhau, có lẽ sẽ tốt hơn cho mình.”
“Mình...”
An không ngờ, Thương lại gợi đến chuyện này để nhắc nhở mình. Cô lo lắng nhìn sang Khanh, chờ đợi phản ứng từ cô ấy. Một giây, hai giây... rồi cả phút trôi qua, Khanh vẫn bình tâm, gương mặt chẳng hề biến sắc. Giống như, những gì mà Thương vừa nói, cô ấy chưa nghe thấy, hoặc đã nghe, nhưng cố tình không hiểu gì. Biểu hiện này của Khanh, lại càng khiến An thêm phần lo sợ.
“Hai người là bạn mà. Đến nhà nhau chơi cũng là việc bình thường, cần gì phải hạn chế như vậy? Dù sao thì cơm canh cũng đã nấu xong, tất cả mọi người cứ vào, ngồi ăn cùng với nhau, có phải là vui hơn không?”
Lúc này Khanh mới tiếp tục lên tiếng. Cô thấy An nhìn mình, thăm dò. Cô biết Thương cũng đang nhìn mình, khinh ghét. Và chính sự có mặt của cô ở nơi này, mới đang là thừa thãi. Cô, rốt cuộc lại là kẻ chẳng ra gì, đi chen ngang, rồi phá đám mối quan hệ của hai người họ. Cô quay lưng, bỏ vào trong nhà trước.
“Thương thực sự là đang muốn cái gì vậy? Cứ phải đưa mình vào thế khó xử, Thương mới vừa lòng, phải không?”
An gắt lên, khi Khanh đã đi khuất vào bên trong.
“Mình chỉ muốn được quan tâm đến An, ngoài ra, không muốn thêm bất cứ điều gì cả. Mình cũng không hề muốn An phải khó xử, mà do An tự suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Nhưng mình không cần Thương phải quan tâm. Mình đã có người để làm điều đó rồi. Thương cần phải hiểu, giữa chúng ta, bây giờ, chỉ là bạn bè, không thể hơn. Chuyện hôm trước ở nhà Thương, là do mình quá say, mình không biết bản thân đã làm gì. Mình thật lòng xin lỗi. Thương hãy cố gắng quên chuyện ngày hôm đó đi, được không?”
Mặc cho An hết lời năn nỉ, Thương vẫn kiên quyết giữ vững ý định trong lòng mình. Với cô, một lần mất An, một lần phải xa An, như thế là quá đủ rồi.
“Có thể là An say thật, nhưng mình thì không. Lúc đó, mình rất tỉnh táo, nên mình sẽ không bao giờ quên được. An cũng không cần phải xin lỗi, vì chính mình cũng tự nguyện làm điều ấy cùng với An.”
“Nhưng...”
“Sao hai người còn đứng đây? Không ai muốn ăn à?”
“Chị định đi đâu? Vẫn chưa ăn gì mà.”
An hốt hoảng, khi thấy Khanh bước ra. Trên vai có đeo thêm chiếc túi của cô ấy.
“Xin lỗi. Bệnh viện vừa gọi tới, chị phải về gấp. Hai người ăn vui vẻ nhé.”
Khanh cười nhẹ, rồi bước nhanh ra cổng. Thực ra, nếu không có cuộc điện thoại đúng thời điểm từ bệnh viện, thì Khanh cũng chưa biết sẽ phải cùng đối diện với An và Thương như thế nào? Cô thầm cảm ơn ông trời, đã giúp mình có được một lối thoát, khỏi tình thế khó xử này.
“Chị. Đừng đi, được không? Em sẽ bảo Thương về. Sẽ chỉ có em và chị thôi.”
An chạy theo, níu tay Khanh lại.
“Chị không ở lại được. Bệnh viện đang có ca cấp cứu. Chị phải quay về đó.”
“Không phải là chị đang tìm cớ để tiếp tục trốn tránh em đấy chứ? Vì Thương xuất hiện, nên chị mới giận em mà bỏ về, có phải không?”
Khanh lắc đầu. Cô lấy điện thoại ở trong túi ra, đưa màn hình về trước mặt An.
“Đây là số của bệnh viện. Cuộc gọi cách chỉ cách đây vài phút. Em có cần kiểm chứng gì nữa không?”
“Vậy để em đưa chị đến bệnh viện.”
“Không cần. Chị đi taxi được rồi. Em vào đi, Thương đang chờ đấy.”
“Cô ấy không quan trọng bằng bệnh nhân của chị. Chờ taxi tới, không bằng em đưa chị đi luôn.”
An chạy vội vào trong nhà, lấy chìa khóa xe. Cho tới khi đánh xe ra khỏi cổng, đi qua chỗ Thương đang đứng, An cũng chẳng kịp mà chào cô ấy một tiếng.
An và Khanh đã đi khỏi, cánh cổng vẫn mở toang. Chỉ còn lại một mình Thương đứng trơ trọi giữa khoảng sân rộng lớn. Trong lòng cảm thấy tổn thương. Muốn oán hờn, trách mắng, nhưng đối tượng để cô trút giận, lại chỉ có thể nghĩ đến Khanh. Bàn tay cô siết chặt, hai hàm răng cắn vào môi đến bật máu.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)