“Mời vào.”
Mắt Khanh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, dù tiếng mở cửa đã vang lên, người ở ngoài đó đã bước vào trong phòng, cô vẫn không muốn để ý.
“Em vẫn còn làm việc sao?”
Mặc dù đã đứng trước mặt Khanh, nhưng có vẻ như sự xuất hiện của mình, chẳng hề khiến cô ấy xao nhãng công việc đang làm, nên Đặng Nguyên đành phải lên tiếng.
“Anh Nguyên. Sao lại đến đây giờ này?”
Khanh đưa tay lên xem đồng hồ, rồi mới đưa mắt nhìn Đặng Nguyên.
“Anh từ công ty về luôn đây. Chủ tịch vào viện mấy ngày rồi, mà giờ anh mới có thể tới được.”
“Vậy anh tới thăm bác ấy chưa?”
Đặng Nguyên lắc đầu.
“Anh không biết Chủ tịch nằm ở phòng nào, nên mới tới tìm em. Có hỏi qua An, nhưng cô ấy không cho phép anh tới thăm.”
“Cô ấy đang giận anh lắm ạ?”
“Ừ. Từ khi Chủ tịch vào viện, công ty có rất nhiều biến động, và An cho rằng, mọi nguyên nhân đều do anh và mẹ anh gây ra. Mà thực ra thì, cô ấy có cơ sở để nghi ngờ điều đó. Anh có muốn thanh minh cũng không thể được.”
“An quay về công ty rồi sao?”
“Cô ấy phải quay về thôi. Vì những gì đang diễn ra, gây bất lợi rất nhiều cho An. Nhưng chỉ một mình cô ấy, anh sợ sẽ không thể chống đỡ được?”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
“Rất nghiêm trọng.”
“Anh sẽ giúp An chứ?”
Khanh thẳng thừng đặt câu hỏi, dù cô không hề biết chuyện nghiêm trọng mà Đặng Nguyên đang nhắc tới là gì? Câu hỏi của cô, khiến Nguyên có chút buồn lòng, nhưng anh vẫn cố mỉm cười, gật đầu chấp nhận.
“Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp.”
“Em sẽ chỉ có thể cảm ơn anh thôi.”
“Anh cũng không cần điều kiện gì cả.”
Khanh thầm cảm kích thành ý của Đặng Nguyên, mà chẳng hề mảy may nghi ngờ. Trong lòng cô, cũng không rõ vì sao, lại có thể tin tưởng tuyệt đối vào con người anh, giống như một cô em gái, luôn đặt hết niềm tin vào người anh trai của mình vậy. Tin rằng, anh ấy sẽ vì mình, mà đứng ra, bảo vệ, chở che, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, một cách vô điều kiện.
Hai người cùng sánh bước với nhau, đi tới phòng bệnh của ông Hoàng Thịnh. Khanh không muốn hỏi rõ sự tình đang diễn ra trong nội bộ của Thịnh An, Đặng Nguyên cũng không có ý định nói cho cô biết. Cả hai cứ im lặng mà sánh bước bên nhau, cho tới khi nhìn thấy An đứng ở cửa phòng, cùng với Thương, đang nói chuyện gì đó với nhau.
“Tôi đã nói là anh không được đến đây mà. Đừng có đạo đức giả nữa. Anh làm thế cho ai xem chứ? Chị ấy sao?”
An chỉ thẳng ngón tay về phía Khanh, ánh mắt cô quắc lên, đầy giận dữ.
“Anh Nguyên chỉ muốn biết về tình trạng của bác thôi. Em...”
“Em không cần anh ta phải biết. Anh ta cũng không đủ tư cách để biết bố em đang như thế nào. Tại sao, chị lại dẫn anh ta tới đây? Người ở trong kia là bố em mà. Chị không có quyền...”
Dù là đang rất tức giận, nhưng An cũng kịp nhận ra, chỉ một chút nữa thôi, nếu không kịp dừng lại lời nói của mình, cô sẽ giống như bát nước đã bị hất đi, không bao giờ có cơ hội lấy lại được nữa.
“Xin lỗi em, anh chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Chủ tịch thôi, không hề có ý gì khác.”
“Lo lắng? Anh và mẹ anh, tâm địa đều xấu xa giống nhau. Các người tưởng, tôi dễ dàng để hai mẹ con anh lấy đi hết tài sản của gia đình tôi như vậy sao? Anh cứ chờ em, những gì mà mẹ con anh đang chiếm đoạt, tôi sẽ đòi lại, từng thứ một, và bắt hai người phải trả lại gấp nhiều lần như thế.”
“Anh Nguyên về trước đi. Sức khỏe của bác trai vẫn vậy, chưa có tiến triển gì, nên...”
“Chị nhất định không cần quan tâm xem em đang nghĩ gì, phải không? Chị có thể cảm thấy có lỗi vớí anh ta, nhưng lại không muốn hiểu cho cảm giác của em lúc này đang là gì sao?”
Khẽ nhấc khóe môi, An bật ra tiếng cười chua chát.
“Là tự anh tới nhờ cô ấy đưa đến đây. Anh sẽ về ngay bây giờ, nên em cũng đừng trách Khanh nữa.” Đặng Nguyên giơ tay, ngăn nỗi tức giận của An lại “Xin lỗi Khanh. Anh lại làm khó em rồi.”
Những lời nói ân cần, nhỏ nhẹ của Nguyên dành cho Khanh, càng khiến An không thể chịu được. Giá như, nếu có thể, cô chỉ muốn xông lên, cùng anh quyết chiến một phen, cho hả hê cơn giận đang bừng bừng như ngọn đuốc ở trong lòng. Tất cả mọi nỗi ức chế, dường như đều dồn lại một chỗ, rồi bùng phát lên dữ dội, khiến cho An như đang đứng giữa một đám lửa lớn. Nóng bức, ngột ngạt, và cực kỳ khó chịu.
“Là chị sai rồi. Sẽ không có lần sau đâu.”
Đặng Nguyên đi rồi, Khanh mới lên tiếng, thừa nhận lỗi lầm của mình. Nhưng nói ra rồi, cô lại thầm ước, giá như mình đừng nói gì cả. Bởi sự thừa nhận của cô, không những, không được An cảm thông, mà còn khiến cho mối quan hệ của hai người, có thêm những vết nứt dài, trên bức tường tưởng như đã được dựng xây kiên cố lắm.
Khanh đứng đó, chờ một lúc lâu, nhưng đáp lại, vẫn là sự im lặng đến đáng sợ của An. Cô hết nhìn An, rồi lại đưa mắt sang Thương. Khanh bây giờ mới có thể nhận ra, Thương vẫn đứng cạnh An, kể từ khi cô xuất hiện. Dù cho cô, An, và Đặng Nguyên có nói gì đi nữa, cô ấy cũng không hề lên tiếng, chỉ đứng im một chỗ, chăm chú lắng nghe mà thôi.
“Em đói chưa? Đi ăn chút gì đó, rồi quay lại...”
“Em không đói. Chị đi ăn một mình đi. Em ở đây với bố một lát, sau đó còn phải đi giải quyết vài chuyện nữa.”
Khanh khựng người khi bị An từ chối thẳng thừng. Cô cũng muốn xấu hổ, nhưng lại cố tỏ ra như không hề có chuyện gì. Nở một nụ cười thật tươi, nhìn qua cũng biết là đang cố tình ngụy tạo, Khanh gật đầu.
“Ừ. Nếu có việc thì em cứ đi đi, chị sẽ...”
“Chị cũng không cần phải thường xuyên lui tới kiểm tra sức khỏe của bố em nữa đâu. Sáng nay, thầy giáo chị cũng thông báo cho em biết rồi. Vậy nên, có người, hay không có người ở đây, cũng chẳng sao. Hơn nữa, Thương cũng đang trông bác gái mỗi ngày, cô ấy chỉ cần ngó qua xem bố em một lượt, rồi thông báo cho em biết là được. Chị cứ tập trung vào công việc của mình thôi, không nên để ý tới bố em nhiều nữa. Dù sao thì, ông ấy cũng chỉ có thể mãi mãi nằm yên một chỗ như vậy thôi mà.”
“Chị biết rồi. Vậy hai người nói chuyện tiếp đi.”
Chẳng còn lý do nào để ở lại nữa, Khanh gượng ép nói vài câu, rồi xoay người, bước đi.
“An yên tâm đi. Mình sẽ không để cho những người đó đến thăm bác trai đâu. Mấy bữa nay, An cũng mệt rồi. Cố gắng ăn uống, rồi nghỉ ngơi nhiều thêm một chút. Đang có rất nhiều khó khăn, chờ An ở phía trước, nên đừng để bản thân mình ngã quỵ vì kiệt sức.”
“Cảm ơn Thương. Mình biết rồi.”
Từng tiếng động viên của Thương dành cho An, cứ văng vẳng phía sau Khanh, rõ tới từng từ một. Cô dồn hết lực vào hai bàn chân, cố gắng bước đi thật nhanh, cố gắng xua đi những lời ngọt ngào đó ra khỏi đầu. Nhưng càng xua đi, nó lại càng bám chặt. Nỗi đau nơi lồng ngực, ngày một dồn dập hơn, rồi cứ thế mà vô tình giày xé tâm can Khanh.
++***++
Về tới nhà, thấy đèn điện bật sáng, Trang chạy vội lên phòng Khanh. Ngó đầu vào trong, thấy bạn mình đang nằm dài trên giường, cô không khỏi thắc mắc.
“Sao nay lại ở nhà? Không phải vào viện trông bố An nữa à?”
“Cô ấy nói không cần nữa.”
Trả lời Trang, nhưng mắt Khanh vẫn nhắm nghiền. Mấy ngày không được ngủ đủ giấc, quả thực, cô đang cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Lại giận nhau rồi à?”
Trang bước vào, ngồi xuống giường. Vài phút trôi qua, vẫn chẳng nhận được lời hồi đáp của Khanh, cô lại tự mình độc thoại.
“Thịnh An đang xảy ra biến cố lớn, mày cũng nên thông cảm cho An.”
“Ý mày là tao không biết chia sẻ khó khăn cùng với cô ấy?”
Khanh gượng ngồi dậy, dựa lưng vào tường, bàn tay vuốt ngược mái tóc rối bù của mình về phía sau.
“Vậy mày có biết, An đang phải đối diện với những chuyện gì không?”
Khanh lại không trả lời. Sự im lặng này của cô, rõ ràng là đang khiến cho Trang thêm phần bực bội.
“Giá cổ phiếu của Thịnh An đang xuống dốc không phanh khi thông tin ông Hoàng Thịnh nằm bất tỉnh trong bệnh viện bị lan ra. Rồi cổ phần mà bố An đang nắm giữ, cũng đang dần được hợp pháp hóa sang tên của dì ghẻ nó. Nếu là nó, chắc tao cũng muốn phát điên lên mất. Bao nhiêu xui xẻo, bỗng nhiên đổ ập xuống đầu cùng một lúc.”
“Sao mày lại biết rõ vậy?”
“Mày quên tao đang làm nghề gì à? Sự việc quan trọng như thế, tao mà không biết, thì tòa soạn chỉ còn nước đóng cửa. Mấy hôm nay, bọn tao còn phải ăn chực, nằm chờ trước cửa tập đoàn Thịnh An để nghe ngóng tình hình nữa cơ.”
“Vậy à?”
Khanh nhoẻn miệng, cười nhạt.
“Thực sự, mày không có một chút quan tâm nào đến chuyện của An sao Khanh? Có thể, mày không giúp được nó trong công việc, nhưng ít nhất, mày cũng nên hỏi han, động viên, để nó có thêm nghị lực mà vượt qua khó khăn này chứ. Đừng cố tỏ ra bàng quan nữa. Quan tâm tới người mình yêu, không phải là hành động xấu, thế nên, cứ tự do mà thể hiện đi.”
“Thật không hiểu mày đang nói cái gì nữa? Tao với An chẳng có chuyện gì cả. Tình trạng sức khỏe của bố An, chưa thể có được bất cứ biến chuyển nào, nên dù có người túc trực ở bên cạnh 24/24 cũng không đem lại tác dụng gì. Với lại, ở bệnh viện còn có các y tá và điều dưỡng, thi thoảng qua kiểm tra nữa. Vậy nên, tao mới về nhà, nghỉ ngơi một buổi. Tất cả chỉ có thế, chứ không hề giống như những gì mày đang suy diễn.”
“Thật hả? Thế mà tao cứ tưởng... Nhưng mà, kể cũng tội An thật. Một mình nó bây giờ, không biết xoay sở làm sao. Theo thông tin mà tao mới nhận được thì bà dì ghẻ nó, sáng ngày mai, sẽ chính thức được ngồi lên vị trí Quyền Chủ tịch Hội đồng quản trị của Thịnh An. Và nếu như ông Hoàng Thịnh vẫn cứ trong tình trạng như hiện nay, thì khối tài sản do chính tay ông ấy gây dựng lên, sớm thôi, sẽ chuyển giao cho bà Hương, và con trai của bà ta nắm giữ. Lúc đó, An sẽ trắng tay, chẳng có gì cả.”
“Từ bao giờ mày có cách nói chuyện vòng vo như vậy hả Trang? Muốn nói gì, cứ vào thẳng vấn đề, không cần phải mất thời gian như thế.”
Trang cười gượng, khi bị Khanh nhìn ra ý đồ của mình. Rốt cuộc, cô ấy vẫn là người hiểu rõ cô nhất.
“Tao cũng đã từng nói với An rồi, nhưng nó nhất quyết gạt đi. Tính con bé thì ngang bướng, lại không muốn mày phải vì chuyện của nó mà đi cầu cứu người khác, nên dù tao có nói thế nào đi nữa, nó cũng không chịu. Hay là mày cứ thử nói chuyện với anh Nguyên xem, biết đâu lại...”
“Theo mày, tao phải nói với Nguyên điều gì?”
“Nói anh ấy, hãy khuyên mẹ mình trả lại cho An tất cả mọi thứ.”
“Mày đang nghĩ, tao là gì của anh Nguyên vậy? Anh ấy sẽ nghe lời tao ư? Hay là mẹ anh ấy, sẽ vì con trai mình, chấp nhận buông bỏ tất cả những gì mà bà ta đã phải khó khăn lắm mới có thể giành được? Nếu như, chỉ cần một câu nói của tao, mà mọi thứ trở nên đơn giản như thế, thì không cần mày phải nhắc nhở, tao cũng sẽ làm.”
“Nhưng mày chưa thử, sao có thể biết được? Anh Nguyên thích mày như thế, có khi...”
“Chính bởi vậy, nên tao mới không thể khiến cả Nguyên và mình cùng rơi vào tình thế khó xử được. Việc tranh giành quyền lực của những người trong gia đình An, tao không có cách nào can thiệp, ngoài việc ở bên cạnh động viên, ủng hộ tinh thần cho cô ấy.”
“Đó là tất cả những gì mày có thể làm cho An sao?”
“Không thể nhiều hơn.”
Sau câu trả lời chắc nịch của mình, Khanh rời khỏi giường, để lại Trang ngồi đó, với tâm trạng đầy ấm ức.
Quay trở về phòng, sau khi đã thay cho mình bộ đồ ngủ, phát hiện Trang không còn ở đó, Khanh khẽ thở dài một tiếng. Cô tắt điện, lần bước lại giường. Khanh không nằm xuống, mà ngồi đó, quấn chăn quanh người, đôi mắt mở to, nhìn vào khoảng không tối sẫm phía trước mặt.
Thái độ của An mấy ngày hôm nay, như đang được tua chậm lại trước mặt Khanh. Mỗi lời nói của cô ấy, giống như lưỡi dao sắc, cứa từng nhát, từng nhát vào da thịt. Mới đầu, sẽ chẳng hề đem lại cảm giác gì, nhưng dần dần, mới khiến cho người ta cảm thấy đau, và xót. Mỗi nhát cứa, tưởng như là rất ngọt đó, lại ngày một khắc sâu vào đến tận xương tủy. Vết thương ấy, khiến Khanh đau đến muốn khóc, nhưng vẫn phải cắn răng mà cam chịu. Cô nhất định, không thể để cho An thấy được, bản thân mình yếu đuối thế nào? Nhất định, sẽ không để cô ấy phải có thêm bất cứ mối bận tâm nào nữa.
Khanh thừa nhận, khi yêu An, cô vẫn luôn ở trong trạng thái phải đề phòng. Trong cô, lúc nào cũng thường trực cảm giác bất an, lo sợ, nhưng lại không rõ nguyên nhân vì sao. Cô đã từng tự hứa với lòng mình, vì An, cô sẽ phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Chỉ cần An sống tốt, cô chấp nhận tự tay phá vỡ tất cả những gì, đã tạo dựng nên con người mình. Sẽ phá vỡ hoàn toàn. Nhưng đến cuối cùng, cô lại do dự, lại lấn cấn, lại không thể mạnh mẽ mà quyết đoán. Để rồi, như Trang từng nói, chính cô, đang tự mình tạo ra khoảng cách với An. Cô yêu, nhưng lại không dám bộc lộ và sống thật với chính cảm xúc của mình. Và kết quả, cô sẽ tự mình đánh mất đi mọi thứ đáng lẽ, đã thuộc về cô.
Càng về khuya, Khanh càng cảm thấy lạnh. Cố quấn chiếc chăn vào cơ thể chặt hơn, nhưng mỗi lúc, lại càng thêm buốt giá. Trong căn phòng ấm áp này, rốt cuộc, chỉ có mình cô là đang co ro, run rẩy.
++***++
Khi nhận được lời nhắn là mẹ Thương muốn gặp mình, Khanh không khỏi lo lắng, mà vội vã chạy tới hỏi thăm.
“Bác gái. Bác thấy không khỏe ở đâu ạ?”
“Bác sỹ...”
Phải nhờ vào sự trợ giúp của Khanh, mẹ Thương mới có thể gượng ngồi dậy, để dựa lưng vào bức tường ở phía sau.
“Tôi không sao cả. Nhưng có chuyện này, tôi muốn phiền tới bác sỹ. Không biết...”
“Bác cứ nói ạ. Nếu giúp được, cháu sẽ sẵn sàng.”
Mẹ Thương cầm lấy tay Khanh, run rẩy, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
“Bác sỹ giúp tôi làm thủ tục ra viện, có được không?”
“Ra viện? Sức khỏe của bác vẫn chưa được ổn định mà. Bác nên nằm lại đây thêm một thời gian nữa, để chúng cháu theo dõi...”
Bàn tay gầy guộc của mẹ Thương đưa lên, ngăn lại lời nói của Khanh.
“Tôi thấy trong người mình khỏe rồi. Không cần phải nằm lại đây nữa.”
“Vậy để cháu hỏi lại bác sỹ điều trị cho bác, nếu được thì...”
“Bác sỹ...” Giọng nói của mẹ Thương bỗng nghẹn lại giữa chừng. “Tôi không dám giấu bác sỹ nữa. Thật ra, tôi không thể tiếp tục nằm ở đây được. Tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho quá nhiều người. Tôi...”
Mẹ Thương bật ra tiếng khóc. Dưới đôi mắt nhăn nheo của bà, chỉ có một giọt nước đang từ trừ trôi xuống.
“Không ai coi bác là gánh nặng cả. Thương cũng rất lo cho bác, cô ấy sẽ không để bác ra viện khi chưa được khỏe đâu. Bác cũng không cần phải lo tiền viện phí nữa. Con gái bác đã đóng trước cho bệnh viện rồi, bác chỉ cần an tâm phối hợp điều trị với bác sỹ, để sức khỏe sớm ổn định là được.”
“Số tiền viện phí đó, là do cháu An giúp, chứ đâu phải của chúng tôi. Giờ gia đình cô ấy đang khó khăn thế, chúng tôi không thể tiếp tục nhận sự giúp đỡ này.”
“An là bạn của Thương mà bác. Đúng là gia đình An đang gặp khó khăn, nhưng dù bác có đưa lại số tiền viện phí này, cũng chẳng thể giúp An giải quyết được bất cứ việc gì. Và chắc chắn, là cô ấy sẽ không nhận đâu. Vậy nên, bác đừng khiến cho cả An và Thương phải cảm thấy không vui nữa.”
“Nhưng... Bác sỹ không giận chúng tôi sao?”
“Giận? Mọi người đâu có làm gì cháu, sao cháu lại phải giận ạ?”
“Tôi biết hết cả rồi. Bác sỹ và Nhật An đang quen nhau, là con gái tôi chen ngang vào, phá hoại tình cảm của hai người. Tôi thực sự không còn mặt mũi nào để nhìn mặt và nhận sự giúp đỡ của bác sỹ và cháu An nữa. Tôi...”
“Bác gái. Không có chuyện đó đâu ạ. Thương không hề làm điều gì để ảnh hưởng đến tình cảm của cháu với An cả. Hai đứa cháu vẫn như trước, không có gì thay đổi cả.”
Mẹ Thương lắc đầu, nhất định không tin vào lời giải thích của Khanh. Bởi những gì bà được nghe từ chính miệng con gái mình nói, hoàn toàn trái ngược với tâm ý của cô gái lương thiện này. Là một người mẹ, không thể khuyên bảo được con cái, bà thấy đau lòng. Là một con người phụ nữ, khi thấy chính đứa con gái của mình, đang tìm mọi cách để cướp đi hạnh phúc của một người phụ nữ khác, bà thấy bất hạnh. Là một con người, khi phải vô tình phụ đi công lao của ân nhân đã cứu sống mình, bà cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lồng ngực bà thắt lại, muốn khóc nhưng hình như nước mắt của bà đã cạn kiệt rồi.
“Chuyện trước kia của An và con gái tôi, không hoàn toàn giống như con bé đã kể đâu, bác sỹ ạ. Đúng là, hai đứa nó đã từng thích nhau, nhưng cũng chỉ là tình cảm nhất thời của tuổi mới lớn. Khi chúng nó chia tay, An hoàn toàn không có lỗi gì cả. Chuyện mẹ An tới gia đình tôi là thật, nhưng nói bà ấy đe dọa, bắt chúng tôi phải chuyển đi nơi khác sống là không có. Khi ấy, ông nhà tôi sa vào rượu chè, cờ bạc, gây ra nợ nần chồng chất, nên đã đồng ý với thỏa thuận của mẹ An. Có được một khoản tiền khá lớn, ông ấy dắt dúm, bắt hai mẹ con tôi phải đi theo. Cho tới khi cháu An ra nước ngoài, thì con gái tôi cũng bị bố nó quản thúc chặt chẽ, nhất quyết không để nó ra ngoài một mình. Số tiền mà ông ấy có được, cũng nhanh chóng bị ném vào các sới bạc đến cạn sạch. Hai mẹ con tôi lại vừa phải kiếm tiền ăn uống qua ngày, vừa phải dành dụm để trả nợ cho ông ấy, nhưng cũng chẳng thể yên với bọn chủ nợ. Trong vài ba năm, cả nhà tôi không biết phải chuyển qua bao nhiêu chỗ ở. Đi đến đâu, họ cũng tìm được tới mà siết nợ. Sau này, khi ông nhà tôi mất đi vì bệnh tật, chúng tôi mới được yên ổn phần nào.”
Mẹ Thương dừng lại một lúc, như để hồi tưởng lại quãng thời gian đầy khó khăn của gia đình mình, rồi lại tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Giọng bà, mỗi lúc một lạc đi, khan đặc.
“Chúng tôi có ngày hôm nay, đều là do tự bản thân mình làm nên, không hề liên quan tới cháu An một chút nào cả. Tôi đã muốn gặp cháu ấy để giải thích, nhưng cái Thương nhất định không cho. Nó còn dọa, sẽ tự tử, nếu như tôi cho An biết sự thật. Mong bác sỹ sẽ hãy nói lại với cháu An, đừng cảm thấy có lỗi, và chịu trách nhiệm với chúng tôi nữa. Hai mẹ con tôi không xứng đáng để nhận những điều tốt đẹp đó đâu. Và bác sỹ hãy nói với cháu ấy, đừng quá tin vào những gì cái Thương nói. Bác sỹ cũng vậy, nếu có chuyện gì, cũng đừng vội hiểu lầm. Tôi dám chắc là, cháu An không hề có tình cảm gì với con gái tôi nữa đâu.”
“Bác nói với cháu những điều này, không sợ Thương sẽ...”
“Nó làm sai quá nhiều rồi.” Mẹ Thương lắc đầu. “Tôi không thể để nó sai rồi lại tiếp tục sai nữa. Mọi chuyện cần phải có điểm dừng. Đáng lẽ, tôi sẽ gặp trực tiếp An, để nói rõ sự thật và xin lỗi cháu ấy. Nhưng lâu lắm rồi cháu ấy không tới, mà tôi thì không có cách nào để gặp. Vậy nên, tôi đành phải nhờ y tá, nhắn bác sỹ tới đây. Hy vọng là vẫn chưa quá muộn.”
“Cháu biết rồi ạ. Chờ khi nào An giải quyết ổn thỏa chuyện của công ty, cháu sẽ nhắn cô ấy tới gặp bác. Bác không cần bận tâm quá nhiều. Chuyện của mấy người chúng cháu, chúng cháu sẽ tự biết cách giải quyết. Tất cả đều trưởng thành rồi mà bác.”
Khanh ngồi nán lại, chờ mẹ Thương thiếp đi trong mệt mỏi, cô mới đứng dậy, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh của bà.
“Tuệ Khanh. Chị đứng lại.”
Thương từ đâu chạy đến, đứng chặn trước mặt Khanh.
“Tại sao chị lại từ trong đó đi ra?”
“Tôi đến kiểm tra sức khỏe của bác thôi.”
“Nói dối. Chị đâu phải là bác sỹ điều trị cho mẹ tôi, chị kiểm tra cái gì chứ? Chị đang muốn gì ở mẹ tôi, mau nói đi.”
“Tôi không muốn gì cả. Nếu không tin, cô có thể hỏi lại bác gái.”
Không muốn tiếp tục đôi co nữa, Khanh bước sang một bên, rồi đi tiếp.
“Chị hãy chia tay với An đi. Đừng khiến cô ấy phải mệt mỏi thêm nữa.”
“An mệt mỏi, là vì tôi?”
Khanh đứng lại hỏi, nhưng mặt cô vẫn hướng về phía trước.
“Phải. An từng nói, chưa bao giờ chị san sẻ khó khăn với cô ấy. Khi chị không vui, cô ấy đều có mặt. Nhưng khi cô ấy khóc, lại không hề thấy sự xuất hiện của chị để giúp cô ấy lau đi nước mắt. Cô ấy cảm thấy mệt mỏi, khi cứ phải gồng mình, biến bản thân thành một cái ô lớn để chở che cho chị rồi. Cô ấy muốn buông, nhưng vì sợ chị tiếp tục bị tổn thương, nên chưa dám.”
“Được rồi. Vậy cứ đợi tới khi nào An tự nói với tôi những điều này đi.”
Dứt lời, Khanh lại một mực bước đi.
“Chị đang bắt An phải chịu trách nhiệm với mình?” Chờ cho Khanh đứng lại, tiếp tục lắng nghe, Thương lại lên giọng. “Chị cho rằng, vì An đã gây ra cái chết cho người yêu cũ của mình, lấy đi hạnh phúc của mình, nên bây giờ, chị muốn bắt cô ấy phải chịu trách nhiệm, có phải không? Chị hèn nhát tới mức, không thể tự đi tìm hạnh phúc cho chính mình, nên mới bấu víu vào cô ấy?”
Khanh bất ngờ quay người lại. Cô tiến lại gần về phía Thương, cho tới khi khuôn mặt của hai người sắp chạm vào nhau, mới chịu dừng lại. Nhìn thật sâu vào đôi mắt Thương, Khanh nói nhỏ, nhưng từng từ một rất rõ ràng, sắc bén.
“Phải. Là tôi muốn An phải có trách nhiệm với cả cuộc đời sau này của mình. Vì cô ấy đã lấy đi hạnh phúc vốn thuộc về tôi, nên tôi sẽ bắt cô ấy phải bù đắp. Cô ấy phải có trách nhiệm, đem lại hạnh phúc nhiều hơn gấp bội lần để trả cho tôi. Nhất định, cô ấy không được trốn tránh, không có tư cách để trốn tránh trách nhiệm này.”
“Chị...”
Thương vừa giơ tay lên, thì Khanh đã thoát ra khỏi tầm với của cô, và bỏ đi, để lại cô với cơn tức giận đang tràn lên khỏi lồng ngực.
Lần đầu tiên được chứng kiến thái độ này của Khanh, Thương có chút sợ hãi. "Con người cô ta cũng đâu có hiền lành, và cam chịu giống như vẻ bề ngoài. Hóa ra, cũng chỉ là đang đóng kịch trước mặt mọi người mà thôi." Thương bắt đầu nhận ra, hình như bản thân đã quá coi thường Tuệ Khanh. Cô đã tin rằng cô ta là người đơn giản, nhưng thực chất, lại là kẻ phức tạp đến mức, chẳng ai có thể hiểu nổi. Hai hàm răng Thương nghiến chặt vào nhau, trong đầu lại tiếp tục xuất hiện những dự tính mới cho mình.
++***++
Bàn tay An siết mạnh vào vô – lăng. Ánh mắt cô vẫn trừng trừng, nhìn thẳng vào toà nhà cao sừng sững phía trước mặt, kể từ khi hai dáng người quen thuộc kia bước vào đó.
“An, mình về thôi. Đã gần hai tiếng rồi. Chắc là họ sẽ không quay trở ra nữa đâu.”
Thương tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng lại đang cười thầm một tiếng.
“Mình sẽ ngồi chờ ở đây. Chờ cho tới khi hai con người đó xuất hiện. Mình sẽ đứng trước mặt, xem họ dùng lời lẽ gì để mà giải thích.”
Đáy mắt An như dòng nham thạch, cuộn lên từng cơn sóng dung nham nóng rực, sẵn sàng thiêu đốt mọt thứ mà nó tràn qua.
“Bây giờ cũng gần 12 giờ rồi. Nếu chờ, thì phải chờ tới sáng, rồi cuối cùng cũng chỉ là để nghe một lời giải thích mà bản thân mình đã có đáp án. Chị ta có còn đáng để An phải tốn công, tốn sức như vậy không?” Thương dừng lại, cố đoán định tâm ý của An lúc này. “Khi mình bắt gặp bà Hương đứng nói chuyện với Tuệ Khanh, mình đã rất bất ngờ. Rồi sau đó, là sự xuất hiện của Đặng Nguyên, lại càng khiến mình thêm sửng sốt. Bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, giống như là người một nhà vậy. Mình đã định gọi điện ngay cho An, khi ba người họ vào phòng thăm bác trai, nhưng lại sợ...”
“Thương sợ cái gì chứ? Chẳng phải mình đã nhờ Thương, không được cho ai tới gần bố mình rồi cơ mà.”
“Đúng là An có nói vậy, nhưng mình lấy tư cách gì để ngăn cản một người là người nhà bệnh nhân, một người là bác sỹ chứ? Hơn nữa mình còn sợ An sẽ không tin vào những lời mình nói. Mình không muốn An nghĩ xấu về mình, nên khi Tuệ Khanh và Đặng Nguyên rời khỏi bệnh viện, mình đã bỏ mặc mẹ ở đó, mà đi theo hai người họ, sau đó mới dám gọi cho An tới.”
An im lặng, không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa. Kể từ khi nghe cuộc điện thoại từ Thương, cô đã vội vã tới nơi mà cô ấy hẹn gặp. Khi vừa đến, chưa kịp xuống xe, liền bắt gặp Đặng Nguyên đang tay trong tay cùng với người mình thương bước ra từ một nhà hàng sang trọng. Trong thâm tâm An lúc đó, cô vẫn cố tin rằng, tình cảm của hai người đó là trong sáng, giống như những lời Khanh nói trước đây. Cô cũng không muốn bản thân quá nóng vội, rồi một lần nữa lại khiến tình cảm của mình với Khanh bị thương tổn, nên lặng lẽ, cho xe chạy theo phía sau, khi hai người họ rời khỏi nhà hàng. Ngỡ rằng, Đặng Nguyên sẽ đưa Khanh về nhà của cô ấy, nhưng thật không ngờ, anh ta lại rẽ theo một hướng khác. Nhìn hai người họ cùng sánh bước bên nhau, đi vào tòa cao ốc kia, An chỉ muốn lao ra, kéo Khanh trở lại, nhưng giống như có một lực vô hình nào đó ngăn lại mọi hành động của cô, bắt cô phải ngồi bất động một chỗ, bất lực chứng kiến Khanh đang phản bội lại mình.
“Mình còn có chuyện này nữa, không biết có nên nói không?”
“Có chuyện gì, Thương cứ nói hết ra đi. Mình vẫn còn đủ sức để chịu đựng.”
An ngửa đầu ra ghế, mắt nhắm chặt, thở dài một tiếng.
“An còn nhớ, bữa An say rượu, phải ngủ lại nhà mình một đêm không?” Thương ngập ngừng vài giây, khi thấy An chẳng hề có bất cứ phản ứng nào. “Thực ra, đêm hôm đó, giữa hai chúng ta, chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì cả.”
Hơi hé mắt ra để nhìn Thương, nhưng An lại nhắm lại ngay sau đó. Một chút biểu cảm cũng không có.
“Là do mình muốn An quay lại, nên mới không dám nói rõ ngay lúc đấy. Xin lỗi An. Mình... mình còn đem chuyện đó, đi nói với Tuệ Khanh nữa.”
“Thương...” An ngồi bật dậy, như vừa gặp một cơn ác mộng. Bàn tay cô bóp chặt lấy cổ tay Thương. Đôi mắt long lên, đầy giận dữ. “Tại sao chứ?”
“Hãy nghe mình nói đã. Được không?” Thương nhăn mặt, cố nới lỏng bàn tay của An ra, nhưng vô ích. Chỉ tới khi, mắt cô rớm nước vì quá đau, An mới chịu buông ra. “Lúc thay quần áo của An ra, mình có chụp lại vài bức hình của hai đứa, và gửi cho Tuệ Khanh. Mình cứ ngỡ, nếu làm như vậy, sẽ khiến chị ta tức giận mà chia tay, trả lại An cho mình. Nhưng thật không ngờ, sau khi xem những bức ảnh đó, Tuệ Khanh lại tỏ ra khá dửng dưng, giống như, người trong tấm ảnh đó, không có bất cứ mối liên quan nào với mình.”
“Thương gửi ngay sau đêm đó ư?”
Giọng An bất ngờ trùng xuống, đầy thất vọng. Cô đã vì sợ Khanh biết chuyện này, nên phải cố công mà giấu kín. Trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm một suy nghĩ, nếu như để Khanh biết, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng cuối cùng thì sao? Cô ấy biết, nhưng lại chẳng hề để tâm. Thì ra, với Khanh, cô luôn luôn và vốn dĩ chẳng là gì cả.
Mặc cho cô ghen tuông mù quáng mỗi lần thấy Khanh và Đặng Nguyên đi cùng nhau, nhưng tuyệt nhiên, cô ấy lại không bao giờ nhắc tới chuyện này của cô. Trong lòng Khanh, rốt cuộc đã bao giờ, cô ấy thực lòng yêu thương cô chưa? Tình cảm mà cô ấy dành cho cô, rốt cuộc là thứ tình cảm gì đây? Tại sao, lại phải lừa dối cô lâu như thế?
“An muốn đi đâu?”
Thương giữ chặt An lại, khi thấy cô ấy mở cửa xe, định bước ra ngoài.
“Mình cần phải lên gặp chị ta ngay bây giờ. Mình sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Tại sao lại có thể trêu đùa tình cảm của mình lâu như thế? Tại sao, tại sao lại như thế?”
An vừa khóc, vừa tự tay đấm thật mạnh vào ngực mình. Trái tim cô lúc này, giống như vừa được kích hoạt một quả bom, khiến nó nổ tung, vỡ vụn.
“An muốn lên đó thật sao? An sẽ nói gì, khi đối diện với hai người họ? Sẽ cùng Đặng Nguyên giành giật một cô gái, hay là An muốn cho anh ta biết, bộ mặt thật của kẻ mà cả hai người cùng mù quáng theo đuổi? Hoặc là sẽ trả thù cô ta ngay bây giờ, An có dám không?”
Không có bất cứ chỗ dựa nào có thể giúp mình trụ vững nữa, An ngả đầu vào ngực Thương, tiếp tục khóc. Cô những tưởng rằng, khi gặp Tuệ Khanh, cuộc sống của cô sẽ bước sang một trang mới, sẽ có nhiều màu sắc, an yên, và êm đềm hơn. Nào ngờ, chờ đón cô, lại đang là một hố sâu khác, chất chứa tuyệt vọng, khổ đau nhiều hơn trước.
++***++
“Cô ấy đi rồi?”
“Vâng. Đã đi rồi.”
Sau gần hai tiếng đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chăm xuống dưới lòng đường, cho tới đi chiếc xe ô tô dưới đó bật đèn sáng và phòng vút đi trong đêm, Khanh mới buông rèm, buồn bã quay trở vào.
“Tại sao em lại không giải thích cho An hiểu?”
Ngay từ khi hai người rời khỏi nhà hàng, Khanh đã nhận ra sự có mặt của An. Nhưng điều khiến Nguyên không thể hiểu được, là vì sao, chính cô ấy lại muốn có sự hiểu lầm này. Biết An đi theo, nên tự Khanh đã đề nghị anh đưa cô ấy tới đây, dù cô ấy chưa từng một lần đến, và có lẽ, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của An, Khanh sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới ngôi nhà của anh.
“Nếu em giải thích, có lẽ, An cũng sẽ không tin ngay. Hơn nữa, nếu như để cô ấy biết được lý do thực sự khi em và anh gặp nhau, sợ rằng, cô ấy sẽ càng nổi giận hơn. Vậy nên, cứ để cô ấy hiểu lầm cũng được, không sao đâu. Sau này, em sẽ giải thích. Chỉ có điều, em lại mang tới rắc rối cho anh rồi. Xin lỗi.”
“Anh không sao. Rắc rối là rắc rối cho em kìa. Mà thôi, chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính. Giờ em vào trong nằm nghỉ đi, anh nằm ngoài này cũng được. Đừng nghĩ quá nhiều nữa.”
“Em chưa muốn ngủ. Anh cứ về phòng mình đi. Có thể cho em mượn vài quyển sách là được rồi. Em ngồi đây đọc, khi nào buồn ngủ, sẽ tự ngủ.”
Đặng Nguyên khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì. Anh lẳng lặng đứng dậy, đi vào phía trong. Lát sau lại đi ra với hai ly cafe và vài cuốn sách trên tay.
“Cafe nhé. Sách thì anh chỉ có mấy cuốn này là mọi người đều có thể đọc thôi, còn lại là sách kinh tế, sợ em đọc sẽ chán.”
Khanh cầm những quyển sách lên, khẽ lướt qua tiêu đề. “Đắc nhân tâm”, “Khác biệt để bứt phá”, “Đi tìm lẽ sống”, và “Quảng gánh lo đi và vui sống”, cô đều đã đọc qua.
“Chuyện lúc chiều, cho anh xin lỗi em thay mẹ. Dù bà ấy có nói gì đi nữa, em cũng đừng bận tâm. Cứ xem như, những lời đó không phải dành cho mình là được. Sau này, anh cũng sẽ giải thích lại cho mẹ hiểu.”
“Em biết rồi. Chẳng phải anh cũng đã đứng ra bênh vực em rồi sao? Em có phải chịu thiệt thòi gì đâu.”
Đặng Nguyên lại tiếp tục cười trừ. Anh nhấp một ngụm cafe, đôi mắt nhìn vào khoảng không phía trước mặt. Giọng anh nhỏ lại.
“Anh không muốn biện minh cho hành động của mẹ mình, nhưng anh muốn được kể cho em nghe qua về cuộc đời của bà mà anh vừa được biết. Chính những điều mà bà đã phải trải qua, khiến anh có cái nhìn bao dung hơn, để dần dần chấp nhận và tha thứ cho người mẹ đã từng bỏ rơi mình.” Hai bàn tay Nguyên đan vào nhau, mắt anh nhắm lại, hồi tưởng. “Sau khi sinh anh, hai mẹ con cứ thay nhau ốm. Sức khỏe của mẹ ngày càng giảm, vì thế nên phải nghỉ làm, ở nhà cùng với bà nội để chăm anh. Bố anh, tuy là một bác sỹ, nhưng lại chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho người khác, còn vợ con mình, ông lại chẳng mấy quan tâm. Anh bệnh, cũng chỉ có một mình mẹ đưa đi bác sỹ. Mẹ ốm, thì phải tự mình đi khám, đi mua thuốc, chứ bố không biết đấy là đâu. Ông ở bệnh viện từ sáng tới tối khuya mới về, hỏi han vợ con được vài câu, rồi lại vùi đầu vào sách vở, tài liệu nghiên cứu của mình. Mẹ anh đã mệt mỏi sẵn trong người, lại càng thêm chán nản vì sự bỏ bê của bố, nên ngày càng ít nói, và sống khép mình hơn. Có những lần anh bị ốm, mẹ không có tiền đưa đi bác sỹ, hỏi bố, thì bố nói đưa hết tiền lương cho bà nội giữ, hỏi bà nội, thì bà nội mắng mẹ “không được tích sự gì”. Rồi cả đêm, mẹ ngồi ôm anh vào lòng, và khóc. Khi anh được hơn một tuổi, mẹ quyết định gửi anh ở nhà cho bà nội để kiếm việc đi làm. Nhưng cũng đâu được yên với bà nội. Bà khó tính, lại mang tư tưởng cổ hủ. Có những hôm, vì công việc mà mẹ về muộn, bà lại đay nghiến, và ám chỉ mẹ đi với người khác. Cuộc sống của mẹ trong chính ngôi nhà của mình, ngày thêm ngột ngạt, và bí bách, nhưng mẹ vẫn cố cam chịu, cho tới khi...”
Đặng Nguyên dừng lại, uống thêm một ngụm cafe nữa để cân bằng lại cảm xúc của mình.
“Hôm đó, cậu anh chở mẹ đi có việc, và bị tai nạn giao thông. Mẹ thì không sao, nhưng cậu thì trong tình trạng rất nghiêm trọng. Theo xe cấp cứu tới bệnh viện, mẹ định lao đi tìm bố, thì nhìn thấy ông cùng mấy đồng nghiệp cũng đang tiến lại. Bà chạy tới, òa khóc nức nở, nài nỉ bố hãy cứu sống em trai mình.” Nói tới đây, Nguyên bỗng bật lên tiếng cười chua chát. “Người ta cứ nói, khi ốm đau phải vào viện, mà có người nhà ở trong đó, là xem như mọi việc đều trở nên dễ dàng. Nhưng hình như, điều đó không hề được áp dụng với bố anh. Mặc dù biết em vợ mình đang nguy kịch, nhưng bố anh lại chỉ có thể nhờ vả đồng nghiệp khác, bởi vì, ông cũng đang có một ca phẫu thuật khác, đã được đặt lịch từ trước. Và rồi, lúc mẹ anh ngồi trước cửa phòng cấp cứu, khóc đến cạn cả nước mắt, vì sự ra đi của người em trai duy nhất, thì ở căn phòng ngay bên cạnh, khi cánh cửa được mở ra, là cái gật đầu nhẹ nhàng của bố, cùng với niềm vui vỡ òa của người nhà bệnh nhân. Nghịch lý lắm, phải không?”
Khanh ngồi lặng yên, lắng nghe từng câu, từng chữ trong câu chuyện của Nguyên. Câu hỏi bất ngờ của anh, khiến cô chẳng thể có câu trả lời ngay được, nên lại đành tiếp tục im lặng.
“Bố bước lại gần, đặt tay lên vai mẹ, định dìu đi, nhưng đáp trả, chính là ánh mắt đầy căm hận, oán thù của mẹ dành cho bố. Cái chết của cậu, chính là giới hạn cuối cùng khiến mẹ không thể nào vượt qua nổi để có thể tiếp tục ở bên cạnh bố nữa. Sau khi ly hôn, mẹ chỉ có một yêu cầu duy nhất, là được nuôi nấng anh, nhưng do công việc của mẹ lúc đó không ổn định, hơn nữa, lại có sự tác động của bà nội, nên yêu cầu đó không được chấp nhận. Rồi những lần mẹ đến thăm anh, là những lần mẹ phải nghe bà nội đay nghiến, chì chiết “bỏ chồng con theo trai”, rồi bà tìm cách cấm cản, hạn chế không cho mẹ gặp anh. Những thói hư, tật xấu của mẹ do bà nội tự nghĩ ra, cũng dần dần được khắc sâu trong tâm trí một đứa bé, khiến cho ác cảm của anh về mẹ, cứ ngày một lớn lên.”
Không thể tiếp tục tỏ ra cứng rắn thêm được nữa, những giọt nước mắt dần xuất hiện, lăn dài trên khuôn mặt vuông vức của Đặng Nguyên. Anh vụng về, đưa bàn tay to bản của mình lên, vội vàng lau chúng đi.
“Khi biết tin mẹ lấy một người đàn ông giàu có, thì nỗi oán hờn của anh dành cho mẹ đã lên đến đỉnh điểm. Mẹ đến trường tìm, anh nhất định không chịu gặp. Mẹ nhờ bố đưa anh đến gặp, anh vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy đi. Mẹ gọi điện về nhà, vừa nghe thấy giọng của mẹ, anh liền dập máy. Trong suốt bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn tin rằng, mẹ mình vì muốn được sống trong giàu sang, sung sướng nên đã bỏ mặc bố con anh. Cho tới gần đây, khi tình cờ gặp lại người bạn thân của mẹ đang sống ở nước ngoài, anh mới được biết tất cả sự thật về con người và cuộc sống của mẹ suốt thời gian qua. Những điều, mà chưa bao giờ mẹ chịu thổ lộ cho anh biết.”
Nâng ly cafe lên định uống, rồi phát hiện ra, chiếc ly đó đã cạn sạch, Đặng Nguyên giấu nụ cười nhẹ, rồi đặt nó xuống.
“Nhật An chắc cũng đã kể cho em nghe rất nhiều về mẹ anh rồi phải không? Trong suy nghĩ của cô ấy, có lẽ, mẹ anh là bà dì ghẻ ghê gớm, và đầy thủ đoạn, luôn tìm mọi cách để hãm hại đứa con riêng của chồng mình?”
“Chuyện đó...”
“Câu chuyện mà An kể, chắc cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt đâu. Mẹ anh đúng là đã và đang có hành vi như vậy đấy. Nhưng có thể là An đã quên rằng, khi mới về đó, mẹ anh cũng đã từng quan tâm tới cô ấy như thế nào? Có lẽ là An cũng không thể nhớ được rằng, cô ấy đã từng ném cả cốc sữa nóng vào người mẹ anh, khi bà mang lên phòng cho cô ấy uống. Và An, có thể cũng không nhớ nổi, hoặc là cô ấy không biết rằng, khi mẹ anh mang thai, cô ấy đã vô tình đẩy ngã, làm cái thai bị động. Còn điều này, chắc chắn là An không hề biết, là nhờ cô ấy, ông Hoàng Thịnh mới biết rằng mẹ anh đang mang trong mình đứa con chung với ông ấy. Nhưng điều đầu tiên ông ta nói với mẹ khi biết được điều đó chính là bỏ cái thai đó hoặc là rời bỏ ông ấy. Mặc cho mẹ ra sức phản đối, ông Hoàng Thịnh vẫn nhất mực giữ nguyên ý định đó. Mà theo như lời ông nói, vì vợ ông mất chưa được lâu, tâm lý của con gái ông vẫn còn chưa ổn định, nên thời điểm ấy chưa thích hợp để hai người có một đứa con chung. Ông ấy hứa với mẹ, chờ thêm hai ba năm nữa, cô con gái của ông lớn thêm chút nữa, thì hai người có con lại vẫn chưa muộn. Ông còn nhờ mẹ, hãy dồn hết tình cảm, tận tậm yêu thương và nuôi dạy con gái ông, để cô bé không cảm thấy thiệt thòi. Không hiểu sao, lúc đó mẹ lại mềm lòng mà nghe lời, để rồi sau này, vĩnh viễn, bà không thể có thêm bất cứ một đứa con nào nữa. Yêu thương mà bà từng nghĩ sẽ dành cho Nhật An, dần dần chuyển sang căm ghét và thù hận kể từ đó đến bây giờ.”
Khanh hơi động đậy. Cô thực sự muốn đứng lên, lại ngồi gần bên Đặng Nguyên để cùng anh chia sẻ nỗi niềm này. Nhưng cái hành động cảm tính đó, nhanh chóng bị lý trí của cô ngăn lại kịp thời. Khanh vẫn ngồi đó, ngăn cách với Đặng Nguyên bởi một chiếc bàn.
“Em thực sự xin lỗi. Anh không cần phải giúp em nữa đâu. Em và An sẽ tự lo liệu được.”
“Không phải là anh đang giúp em.” Nguyên khẽ lắc đầu. “Là anh đang giúp mẹ anh, và cũng là tự giúp chính mình. Sau chuyện này, anh sẽ đón mẹ về ở cùng, và có thể, cả hai mẹ con sẽ cùng đến một nơi khác, yên bình hơn để sinh sống. Anh muốn, mẹ quên hết đi quá khứ, quên đi những ấm ức đã từng mang theo, và quên cả đi những hận thù đã ghim ở trong lòng. Những tháng ngày sau này, anh mong, lương tâm mẹ sẽ trở nên thanh thản, tĩnh tại hơn. Những phù du mà mẹ đang tìm mọi cách để giành giật ngày hôm nay, sẽ chỉ là phù du, nhẹ nhàng cuốn trôi theo dòng nước.”
“Anh Nguyên.” Khanh khẽ cất tiếng gọi trầm ấm trong màn đêm tĩnh mịch. “Anh có giận An không?”
“Anh có giận. Nhưng là giận cô bé An chưa hiểu chuyện của ngày xưa. Còn An của hiện tại, anh không có tư cách để giận cô ấy.” Bàn tay của Nguyên khẽ nâng lên, định giữ lấy thứ gì đó, nhưng lại mau chóng nhận ra, trước mặt anh chỉ là khoảng trống, nên đành nắm lại, và buông xuống. “Em đang lo cho An?”
Khanh không trả lời. Nhấc ly cafe lên, Khanh chạm môi, nhấp một ngụm đầu tiên. Cafe nguội lạnh, hương vị cũng dần phai nhạt. Cô khẽ gật đầu.
“Em yêu An rất nhiều? Vì sao vậy?”
“Vì sao ư? Em đã từng nghĩ, vì sao mình lại yêu An nhiều như vậy, nhưng nghĩ mãi, vẫn chưa có được cho mình một đáp án. Tình yêu mà em dành cho An, không giống như thứ tình cảm mà em luôn tâm niệm từ trước tới nay. Em không phải là kiểu người chủ động trong chuyện tình cảm, cũng không phải là kiểu, chỉ vì một vài lời nói, cử chỉ quan tâm của người khác, mà dễ dàng chấp nhận thiện tình của họ dành cho mình. Trong tình yêu cũng vậy, em tự nhận mình là kẻ khó yêu, nhưng khi đã yêu, thì cũng khó thay đổi. Vậy mà không hiểu sao, một kẻ bảo thủ như em, lại có thể đón nhận, và yêu An không vì lý do gì như thế. Cô ấy có quan tâm đến em? Tất nhiên là có. Nhưng nếu là người khác, có lẽ, sự quan tâm đó sẽ chỉ khiến em thấy phiền phức. An có yêu em không? Em khẳng định là có. Nhưng nếu là người khác, sợ rằng, em không thể đáp lại. An có yêu em nhiều không? Điều này thì em lại chưa thể cảm nhận được hết. Vậy mà em vẫn cứ tiếp tục yêu cô ấy, tiếp tục đi ngược lại với những quan điểm, những suy nghĩ đã hình thành, tồn tại và khắc sâu trong con người mình từ trước. Em, mâu thuẫn quá, phải không anh?”
“Đừng dừng lại. Em nói tiếp đi.”
Nhìn vào đôi mắt ấm áp của Nguyên đang hướng về phía mình, Khanh bỗng nhiên có cảm giác an toàn đến lạ kỳ. Ánh mắt đó, giống như là đang muốn chở che, bao bọc, khiến cô có thể an tâm để trải hết lòng mình ra cùng với anh.
“Em đã từng có bạn trai. Chúng em yêu nhau được 7 năm rồi. Ngày anh ấy mất cũng chính là ngày em được gặp An. Em từng tin rằng, trái tim mình đã đóng chặt cửa, sau sự ra đi của anh ấy. Nhưng, sự xuất hiện của An, giống như là cuộc trao đổi mà Thượng Đế đã giành cho em. Người đã lấy đi tình yêu em đang có, và trả lại cho em bằng một tình yêu khác. Có lẽ vì thế, mà dù cho tình yêu của em và An, không cần phải cùng nhau đi qua một quãng đường quá dài, không cần phải cùng nhau vượt qua quá nhiều biến cố, cũng không cần phải có những thời khắc khiến cả hai phải khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không thể nào quên, nhưng lại khiến em phải yêu cô ấy quá nhiều. Lý do em yêu An, hình như đã có đáp án rồi. Đó chính là chẳng có gì cả. Cứ muốn là sẽ yêu. Chỉ có như vậy thôi.”
Nguyên tưởng rằng, mình sẽ bực tức, sẽ cảm thấy khó chịu, khi nghe được những lời từ tận đáy lòng của Khanh dành cho An. Nhưng ngược lại, trong tâm anh, bỗng nhiên lại có cảm giác nhẹ nhõm, và thoải mái hơn rất nhiều. Anh yêu Khanh, có lẽ cũng chẳng hề kém An, nhưng như Khanh nói, yêu nhiều hay yêu ít, không quan trọng, quan trọng là cô ấy có thể cảm nhận được tình cảm của ai. Như vậy cũng tốt. Yêu ai đó, mục đích cuối cùng, cũng chỉ là để đem lại hạnh phúc cho họ. Nên nếu như, họ đã có được hạnh phúc rồi, thì mình chỉ cần đứng từ xa, ngắm nhìn, và chúc phúc cho hạnh phúc của người mình yêu, như thế là đủ rồi. Để yêu một người, sẽ có quá nhiều cách để thể hiện, không nhất thiết cứ phải đứng bên cạnh, phải có người đó cho bằng được. Yêu là phải cho đi, còn có được nhận lại hay không, có lẽ phải tùy duyên. Tình cảm mà anh dành cho Khanh, cũng giống như khi người ta đợi chờ chuyến xe bus của riêng mình. Nếu tới sớm quá, sẽ chẳng có ai. Tới muộn, xe sẽ bỏ người ở lại. Tới kịp lúc, có thể lên xe, nhưng vị trí mà mình mong muốn, đã có người khác ngồi vào. Gặp được người mình thương, đã là duyên. Nhưng phải gặp người đó đúng thời điểm, mới có được hạnh phúc vẹn toàn. Anh và Khanh, rốt cuộc, chỉ có thể là duyên gặp gỡ, chứ không phải là duyên tình. Thì thôi, cũng đành toàn tâm mà chấp nhận.
Đặng Nguyên không nói gì. Anh lặng lẽ đứng dậy, quay trở về phòng ngủ của mình, rồi lại nhanh chóng trở ra với chiếc gối và chăn mỏng trên tay.
“Em đọc sách cũng được, nhưng đừng đọc đến sáng. Nhất định phải chợp mắt một chút. Anh cũng về phòng, nằm nghỉ một lát.”
Khanh khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng lưng cao lớn của Nguyên cho tới khi cánh cửa phòng ngủ của anh khép lại. Cô nằm xuống, đắp tấm chăn anh vừa đưa lên ngang người. Cầm lấy một cuốn sách, đọc được vài trang, mí mắt Khanh bắt đầu trĩu xuống. Cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, rồi cô thiếp đi. Cảm giác mệt mỏi trước đó, cũng vì thế mà tan đi hết.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)