Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 25

523 0 1 0

“Tóc tựa hắc vân đen lại sáng, mày liễu mắt hạnh, mặt tựa hoa đào, miệng tựa anh đào ngậm hương thơm. Mười đầu ngón tay một bàn tay khẽ nâng má, một bàn tay khẽ buông, vừa nhìn cảm giác tựa Dương quý phi say rượu nha ~” Trong miệng Liên ngậm kẹo hồ lô, nằm ngửa trên chạc cây, rung đùi đắc ý mà hát xướng.

Ánh mặt trời có chút chói chang, nàng nheo đôi mắt, đem viên kẹo hồ lô cuối cùng cắn vào trong miệng, tay không bắn ra, que trúc liền bay đến ngoài trăm dặm. Lúc này hai tay tự do rồi, thẳng thắn gối lên sau đầu, trong lòng tính toán thời gian, nhắm mắt lại ngủ trưa.

“Đại tuyết nhẹ nhàng bay vào mặt, sóc phong trận trận lạnh thấu xương. Ráng hồng thấp sáng sơn hà tăm tối, rừng thưa vắng vẻ tẫn điêu tàn. Chuyện cũ bận lòng khó trút bỏ, hoang thôn cô rượu vì u sầu. Nhìn gia hương, con đường xa,  ái thên thiên lý biệt tin thư, quan ải cách trở hai tâm huyền…”

Đại Lương từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nếu như là quan viên bị lưu đày là một ngươi chí công vô tư thì mới là kỳ quái. Đi tới vùng ngoại ô kinh thành cách mười dặm, sai dịch nhận được dút lót của Khương Ương thì ngay cả xiềng xích của hai người đều được tháo bỏ, đi một chút dừng một chút, một đường lưu vong ngược lại giống như du sơn ngoạn thủy.

Phong Tuấn: “A Ương, ngươi nghe xem có phải có người đang hát hí khúc hay không?”

Khương Ương: “Không a.”

Dường như là vì phủ định đáp án của Khương Ương, giọng nói của nàng kia cao thêm vài độ, tiếp tục xướng hát: “Hỏi trời xanh vạn lý quan ải sao có ngày về, hỏi trời xanh ngày nào có thể vung Tam Xích Kiếm, tru tẫn gian tặc triều đình. Chí lớn phát huy, đầu gian tặc phải tế long tuyền, ngày nào đó thiên nhan chất chứa sầu cùng oán….. Trời ạ, trời! Chẳng lẽ ngươi cũng sợ quyền gian?”

Khương Ương ngửa đầu nhìn nữ tử chợp mắt trên nhánh cây: “Ngươi không phải là quyền gian lớn nhất rồi sao? Ngày nào đó ông trời sẽ thu thập ngươi đi. Đúng không A Tuấn.”

Phong Tuấn: “A?”

“A cái gì? Bảo Thiên Lôi chém chết nàng đi.”

Liên một khắc trước còn ở trên cây, một khắc sau liền đến bên cạnh Khương Ương, Khương Ương càng né tránh nàng càng đến gần: “Mỹ nhân, ta đã làm việc gì khiến ngươi oán trách, sao ngươi lại tức giận như vậy?”

Nàng bỗng nhiên đè lại vai của Khương Ương, Khương Ương vừa muốn phản kháng, liền nghe được đối phương trầm giọng thì thầm ép hỏi: “Sao ngươi lại đi cùng thiên đế? Thù của chủ tử ngươi không báo nữa sao?”

Khương Ương đột nhiên mở to hai mắt, trở tay đè lại tay nàng, thân thể vội vàng thối lui, đem Liên kéo ra mấy trượng xa Phong Tuấn.

“Ngươi là ai!”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là … Ngươi là ai.” Liên lại khôi phục dáng vẻ yêu mị không có xương, ngón tay còn không quên tiếp tục thoa một chút dầu, trêu đùa: “Tiểu xà ngốc dưới chân núi nháy mắt đã lớn như vậy rồi a, so với chủ tử của ngươi còn xấu xí hơn.”

Khương Ương đè nén uấn nộ, quát lớn: “Ngươi rốt cục là ai!”

“Ta sao?” Liên nói: “Tên của thánh nữ Đại Lương ngươi chưa từng nghe qua sao? Tên gọi là Liên, bởi vì thích hồng liền tự xưng Hồng Liên, của ta thấy ngươi cũng đã nói cho ngươi biết rồi nha, có phải mỹ nhân trí nhớ đều không tốt hay không? Không sao cả, chỉ cần ngươi để ta kiểm tra…đau — đau!”

Khương Ương vặn lấy cánh tay đang gác trên vai nàng, vòng qua vai một vòng, tiếng động răng rắc của xương cốt nghe vào khiến người ta e răng: “Ngươi có nói hay không?”

“Ta nói, ta nói, ngươi buông ta ra trước.”

“Ngươi nói ta mới buông.”

“Ngươi không buông ta không nói.”

“Trò chơi văn tự chơi không vui, ta đây trước hết đem cánh tay của ngươi vặn xuống, xem ngươi có nói hay không, không nói thì tiếp tục vặn tay còn lại, cánh tay không còn thì đổi sang vặn chân, không bằng chúng ta chơi trò này có được hay không?”

Liên bĩu môi, nói: “Đáng tiếc a, mỹ lại mỹ hĩ, nhưng là một mỹ nhân rắn rết, ta nói là được, đưa lỗ tai đến.”

Khương Ương cảnh giác mà nhìn nàng.

“Cánh tay ta đã ở trong tay ngươi, ngươi sợ cái gì? Lẽ nào ngươi chỉ lớn vóc dáng không lớn lá gan sao?”

Khương Ương suy nghĩ một chút, vì vậy đưa lỗ tai đến gần.

Vành tai nóng lên, đồng thời cánh tay tê rần, thoáng chốc thoát lực, chính là trong nháy mắt này, lại để Liên giảo hoạt thoát khỏi tay nàng.

Liên đã ở cách nàng một trượng, cười ha ha: “Khương Ương, ta phát hiện ngươi gan lớn nhưng chính là đầu óc không lớn.”

Mà Khương Ương rốt cục giận tím mặt.

Trời xanh biến sắc, đột nhiên mây đen che phủ, trọng trọng vân ảnh tựa hồ cuồn cuộn sấm sét tử sắc, Khương Ương mở hai tay, lăng không đứng ở nơi đó, Tu Xà thanh sắc thật lớn tựa hồ lúc ẩn lúc hiện trong tầng mây.

Rầm rập —

Tê tê —

Chỉ nghe âm thanh da đầu của Liên đã tê dại, nàng kêu lên: “Không phải ta chỉ hôn ngươi một chút thôi sao? Ngươi lớn như vậy chưa từng để người ta hôn qua, ta là vì muốn cho ngươi mới mẻ….”

Nàng còn chưa nói xong, một đạo sấm sét liền bổ xuống, nàng vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi nói: “Ta sẽ ngoan ngoãn a, thật đúng là cùng một chỗ với thiên đế thì có chỗ dựa rồi, ngay cả lôi kiếp của  cửu trọng thiên cũng đánh xuống được.”

Ba vạn năm trước nàng vừa lúc vượt qua kiếp này, lúc đó nàng bị đánh đến toàn thân không còn một khối thịt nguyên vẹn.

Bất quá là hiện tại? Không có gì phải kiêng kỵ, nàng đứng ở giữa lôi kiếp, trở tay chấp kiếm, chân khẽ điểm mặt đất, hóa thành một đạo hồng quang lao thẳng vào lôi điện, động tĩnh lớn đến gần như làm cho người ta cho rằng nàng đã mở một lỗ thủng trên thiên không.

Không biết còn tưởng rằng nàng là lên trời tìm Thiên Lôi đánh nhau.

Khương Ương nén giận nói: “A Tuấn, chuyện giữa bọn ta không cần ngươi hỗ trợ.”

Phong Tuấn: “…. Không phải là ta, có thể là Lôi Công Điện Mẫu có thù oán với nàng, ngày khác ta đi hỏi một chút. Bất quá nếu đã độ lôi kiếp thành tiên, vì sao không thấy phi thăng thượng giới? Với bản lĩnh của nàng, làm thượng tiên còn dư dả.”

Khương Ương: “…..”

Tiên nhân đấu pháp là không cho con người nhìn thấy, hai sai dịch kia vẫn duy trì tư thế ngồi xổm bờ sông múc nước, Khương Ương nhìn thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên trong  lôi kiếp, bỗng nhiên có chút tư vị “hoàn toàn không phải chuyện của ta”.

— Liên cùng Lôi Công, Điện Mẫu quả thật là có cừu oán, lúc đầu đem nàng đánh đến thương tích đầy mình sau đó liền kết oán, Lôi Công Điện Mẫu chỉ là tuân thủ giới luật của trời thực hiện chức trách mà thôi, nhưng từ đó về sau đã bị đồ ba gai này theo dõi, mỗi khi nhìn thấy có người độ lôi kiếp đều phải chặn ngang một đòn, sẽ khiến người bọn họ muốn cho vượt qua lôi kiếp bị đánh chết, sẽ để kẻ tội ác chồng chất sống sót. Cho nên hễ lúc nhàn rỗi buồn chán, sẽ cố ý đưa tới lôi kiếp chém đến nàng không đau không nhột để làm tiêu khiển.

Đâu chỉ là có thù, quả thực là đại thù.

Phong Tuấn nhìn không chuyển mắt, nóng lòng muốn thử: “Không bằng chúng ta mời nàng lên thiên đình đi, vạn nhất yêu vương kia xuất hiện thiên đình lại có thêm một trợ lực.”

Khương Ương yên lặng trợn trắng mắt: “Được, chờ một chút ngươi đi mời…”

Ầm ầm —

Khắp bầu trời sấm sét tựa hồ bị đánh tan trong nháy mắt, trên chín tầng trời bỗng nhiên lao xuống một thanh cự kiếm mang hàn quang sát khí lẫm liệt , cắm trên mặt đất phát sinh một tiếng thanh lãnh, ong ong chấn động màng tai, kiếm khí kích động kéo dài thiên lý.

Khương Ương dường như thấy trời đất đảo ngược, ngân hà xoay chuyển, lại lần nữa trở lại thời đại hồng hoang đại hợp.

Đêm qua con nhìn thấy một đạo kiếm ảnh, tâm trạng của nàng nếu nói là kinh ngạc thì hiện tại chính là chấn động cùng hưng phấn.

Khó trách….khó trách nàng ấy muốn hỏi tin tức của vương.

Dĩ nhiên là nàng ấy!

Phong Tuấn đôi mắt đều sáng: “Dùng kiếm chứng đạo, A Ương, người này ta nhất định phải mời được.”

Khương Ương đã sớm kiềm chế không được kích động chạy vội tới trước mặt Liên: “Là ngươi!”

“Thấy rõ rồi chứ?” Giữa trán của Thánh nữ hình như có hồng liền chợt lóe mà qua, rồi lập tức biến mất không thấy, nàng mỉm cười nói: “Ngươi còn muốn giết ta?”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: