Liên cười híp mắt đem khuôn mặt dán đến: “Ngươi đánh ta a.”
Khương Ương mới vừa nâng tay, vết thương phía sau lưng kéo một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng, một câu cũng nói không ra.
“Thành thật nằm đi.” Liên một chưởng chụp trên….ngô, bộ ngực xem như có chút đầy đặn, nói: “Tức giận có thể làm gì? Ngươi có thể thế nào?”
Khương Ương ngay cả khí lực phản bác cũng không có, tức giận vỗ xuống giường hai cái.
“Giường có cừu oán gì với ngươi? Ngươi chụp a! Chụp nát xem ai chuẩn bị cái khác cho ngươi!” Liên cả người giống như ăn hỏa dược, nàng cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy dáng vẻ Khương Ương ghé vào trên giường nàng liền nóng nảy, Khương Ương mới khẽ động môi, Liên lập tức nói tiếp: “Đã quên nói với ngươi, Phong Tuấn đã trở về thiên đình rồi, ngươi muốn tìm giúp đỡ a, chờ thương thế tốt rồi hãy nói đi.”
Khương Ương: “….”
Liên: “Muốn nói cái gì, nói a!”
Khương Ương nửa chết nửa sống ném bạch nhãn: “Ta chỉ là muốn nói, ta khát rồi, có thể cho miếng nước hay không.”
Giọng nói của nàng còn suy yếu, bạch nhãn này lại ném rất rõ ràng, lô hỏa thuần thanh.
Ngươi có bệnh, ta có thuốc.
Khương Ương dưới ánh mắt của nàng như đi trên băng mỏng mà uống nước xong, đem đầu lui vào trong chăn, chỉ chừa lại hai con mắt trộm quan sát thanh kiếm mẻ thoạt nhìn không quá thích hợp này, Liên ôm cánh tay đứng trước giường, cười như không cười nhìn nàng: “Có bản lĩnh rồi? Dùng thân thể đụng bảo tháp rồi a?”
Khương Ương nói: “….Cũng còn được đi? Không chết.”
Thân thể của nàng bị Liên lật nghiêng, hiện tại là nằm nghiêng, nàng thử cử động, ngoại trừ đặc biệt đau thực sự không có cảm giác khác, đau, chứng tỏ còn sống, càng đau sức sống lại càng tràn đầy.
Liên hỏi: “Vậy nếu như ngươi đã chết thì sao?”
Khương Ương mặt không đổi sắc nói: “Chết thì chết a, chết có ý nghĩa.”
Phanh –
Bàn Trong phòng bị Liên lăng không một chưởng chém thành hai nửa.
Khương Ương sợ đến giật bắn người, vô thức lui lại, vết thương trên lưng đụng vào mặt giường, gào khóc vài tiếng, còn không quên kêu lên: “Cái bàn có cừu oán gì với ngươi? Chụp nát ai thay cái khác?!”
Liên nâng tay áo, tay kia phủi phủi bụi bậm căn bản không tồn tại, khí định thần nhàn cười nói: “Ta tự mình đi đổi a, lẽ nào muốn kẻ bệnh tật như ngươi đi sao?”
“Hết giận rồi?” Khương Ương đột ngột hỏi.
“Ân?”
Khương Ương nói: “Ta hỏi ngươi hết giận chưa?”
Liên nâng mi, nói: “Ân, cũng sắp hết rồi.”
“Nên đến lượt ta rồi, ngươi đến đây.” Khương Ương nói.
“Làm gì?” Liên mặt ngoài không tình nguyện, trong lòng cũng rất hài lòng di chuyển đến;
“Giúp ta xoay người đi, đỡ ta nằm sấp, như vậy vai đau quá.”
Vì vậy Khương Ương lại ghé vào trên giường, đầu cũng nghiêng đi mà nhìn Liên, tư thế này của nàng thoạt nhìn có chút buồn cười, nàng trầm mặc chốc lát, chăm chú mà hỏi thăm: “Lúc ở dưới nước, vì sao ngươi muốn ngăn Côn Lôn? Ngươi biết rõ….”
Với tính cách nóng nảy của Khương Ương, nên là nổi giận đùng đùng chất vấn của Liên, cũng không biết vì sao, nàng lại ngoài ý muốn không làm như vậy, trong lòng cũng không phải rất tức giận.
“Muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Khương Ương ‘ngô’ một tiếng, nói: “Lời nói dối đi.”
Liên kinh ngạc nhìn nàng.
Khương Ương thoạt nhìn thật sự là nằm sấp rất khó chịu, hai tay một lúc kê bên dưới, một hồi lại lấy ra, nàng nhìn thấy Liên không đáp lời, thúc giục: “Ngươi nói mau nha.”
“Vì sao ngươi muốn nghe lời nói dối?”
“Ngươi lại chưa nói không thể nghe hết cả hai, nếu đã hỏi, ta đây không nghe lời nói dối làm thế nào cân nhắc, ngươi trước tiên là dối đi, sau đó lại nói thật.”
“Lời nói dối chính là, ta thật ra là đang diễn xuất, ta giúp các ngươi diễn đến chân thật hơn nữa, chờ thời gian thích hợp một chiêu hủy mắt trận của hắn, ai biết sau đó ngươi lại làm ra việc này, ta còn chưa kịp phát huy.”
Khương Ương nghe xong vui vẻ, nói: “Đây đúng là nói dối, bất quá nếu như ngươi nói như vậy, ta thật sự sẽ không tin ngươi. Ngươi quá giỏi nói dối.”
Liên: “…”
Khương Ương lại hối thúc nàng: “Nói thật đi?” Nàng nằm trên giường cũng chỉ có chút việc vui này.
Liên sờ sờ cằm, như là nhìn thấu nàng, hết lần này tới lần khác lại chậm chạp không nói, nàng đầu tiên là rót chén nước cho bản thân, bởi vì cái bàn bị hủy trản trà cũng nát, liền đi ra ngoài một chuyến, cầm một bình trà mới đến.
Khương Ương: “Uy, nếu ngươi không nói ta sẽ ngủ.”
Liên lúc này mới buông xuống ánh mắt, chậm rãi nói: “Nga, ta chính là không muốn nàng hóa giải phong ấn, không muốn nàng quay về. Ta nói rồi, ta cùng với nàng từng có thù oán, hơn nữa ngươi quá coi trọng nàng, ta đố kị, cho nên muốn phá hoại nàng.”
Khương Ương: “….”
Vẫn là lần đầu tiên gặp người đem đố kị nói ra một cách trắng trợn như vậy.
Liên bị ánh mắt của Khương Ương nhìn dĩ nhiên trở nên xấu hổ, nàng cọ cọ mũi giày của mình: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Không có gì.” Khương Ương lắc đầu: “Ta vẫn hiếu kỳ, ngươi nói thích ta, thích ta ở điểm nào? Làm rắn quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, luận hình dạng ta thua ngươi mười phần, luận tâm tư càng là thúc ngựa cũng đuổi không kịp, còn thỉnh thoảng quyền đấm cước đá với ngươi, ngươi dĩ nhiên còn có thể thích ta, đau – thực sự là thần kỳ! Vì sao a?”
“Cái kia… Thích là thích, nào có nhiều vì sao như vậy?”
“Tiểu tiện nhân, ngươi đem khuôn mặt chuyển đến đây, ai, ngươi sẽ không đỏ mặt đi? Ta còn chưa đỏ mặt ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi đừng chạy a!”
Sau khi thành công chọc Liên chạy mất, Khương Ương bi ai phát hiện, bản thân lại cảm thấy ngực đau, không ai xoay người cho nàng. Nàng lăn qua lăn lại một phen như vậy cũng mệt mỏi vô cùng, nghiêng đầu lại ngủ, trong mơ mơ màng màng dường như có người cẩn cẩn dực dực bế nàng lên, sau đó thân thể lại ghé vào một chỗ đặc biệt mềm mại.
Khương Ương ý thức không rõ mà hé mắt một chút, thấy một đường đỏ thẩm chói mắt, trong lòng nói: Đây là gấm vóc hồng sắc ở đâu, thực sự là mềm mại đến kỳ lạ, chờ tỉnh lại nhất định phải hỏi một chút.
* * * * * * *
Kinh Mặc chi đầu vào trong lu nước uống như trâu uống nước, một đường bay đến hắn thiếu chút nữa trúng gió.
Đáng mừng chính là Sở Tỳ thuận lợi chạy đến Quang Bạch Thành trước khi đại quân của Vạn Yêu Quật đến. Thành trì này trải qua đại chiến hai ngày trước, lấy thành chủ phủ làm trung tâm phương viên trăm dặm không có một ngọn cỏ, tất cả người tham dự gần như không ai sống sót, thành chủ Vân Nham cùng đại công tử Vân Liệt mất mạng tại chỗ, ngôi vị thành chủ dĩ nhiên rơi xuống trên người nhị công tử bất cần đời, tân chủ kế vị, bách phế chờ hưng phục.
Sở Tỳ rõ ràng nhớ kỹ lúc nàng được mang đi, Vân Nham cùng Vân Liệt vẫn còn sống, nếu như đều đã chết, chỉ có thể là Côn Lôn làm.
Rốt cục là tình huống gì có thể làm cho Côn Lôn đại khai sát giới?
Sở Tỳ càng nghĩ càng lo lắng, nhìn thấy Kinh Mặc vẫn còn cắm đầu trong lu nước chưa có ý đứng lên, nàng nhanh chóng nói một tiếng: “Ta đi thành chủ phủ tìm Côn Lôn, ngươi uống xong thì đến tìm ta.” Không đợi Kinh Mặc phản ứng, nàng đã nhanh như chớp chạy mất.
Thành chủ phủ dường như bị người phóng một ngọn lửa, cháy sạch không có một ngọn cỏ, Sở Tỳ một tay che mũi, một tay phất tro bụi tràn ngập trước mặt, tro tàn mới tắt có một loại tiếng vang vi diệu, Sở Tỳ giỏi về phát hiện loại động tĩnh này, rất nhanh, nàng đã cảnh giác phát hiện, ở đây không chỉ một mình nàng.
Nàng không phải tùy tiện đi vào, trước đó ở bên ngoài ở bên ngoài quan sát hồi lâu, mỗi một bước đều để lại đường lui cho bản thân, như vậy người này…. Nàng âm thầm hạ tâm tư, sau đó thong thả hướng về phía phát ra động tĩnh.
Sở Tỳ rất sợ trúng mai phục, cho nên đi rất chậm, mỗi một bước điều lắng nghe động tĩnh trong gió, ngũ quan mở ra, người đó mới vừa ló đầu ra, nàng liền giống như con báo tàn bạo mà đem người ấn trên mặt đất, móng vuốt sắc nhọn bắn ra, ấn lấy cổ đối phương, thấp giọng chất vấn: “Ngươi là ai?”
Người đến là một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, tươi đẹp như đào lý, màu da trắng nõn thông thấu có thể so với mỹ ngọc. Xưa nay Sở Tỳ là rất không thích nhìn thấy nam yêu như vậy, không phải hồ tộc vì sao lại giống như hồ ly, nhưng giữa trán người này đã có một cổ anh khí quật cường, người này chậm rãi mở miệng nói: “Ta là Ngô Đồng, phụng mệnh ở đây chờ đợi.”
Hắn mở miệng, Sở Tỳ liền nghe ra được, tuy rằng giọng nói so với đêm đó trong sáng rất nhiều nhưng tóm lại vẫn là tương tự.
“Phụng mệnh của ai?”
“Phụng mệnh của người ngươi muốn tìm.”
“Ngươi là nói…” Sở Tỳ tận lực dừng lại, không tiếp tục nói tiếp.
Ngô Đồng đáp: “Côn Lôn bảo ta ở đây tìm ngươi.”
Mặc dù Ngô Đồng nói như vậy, nhưng Sở Tỳ vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn: “Ta làm sao biết ngươi không phải người bên ngoài cố ý phái đến dẫn ta mắc câu? Mượn danh Côn Lôn, đem ta cuống vào một cái bẫy khác.”
“Đại trạch, xuân thụ. Bảy trăm tuổi.” Ngô Đồng phun ra mấy từ ngữ nhìn như không hề liên quan.
Sở Tỳ rốt cục yên lòng: “Xem ra thực sự là nàng gọi ngươi đến, ngươi dẫn ta đi tìm nàng đi.”
Côn Lôn quả nhiên giống như Sở Tỳ đã nói, ngay chỗ không xa thành chủ phủ chờ nàng, đồng dạng là sợ bị người phát hiện, nàng ẩn nấp trong một khách điếm, lúc đó không hề xuất môn nửa bước, mục tiêu của thiên đế dù sao cũng không phải nàng, sẽ không phí công đi tìm nàng.
Một nén nhang thời gian ngắn ngủi trước khi nhìn thấy Côn Lôn, Sở Tỳ suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy nàng muốn nói gì, nếu như nàng bị thương thì làm sao bây giờ? Nếu như bị thương rất nặng, bên cạnh nàng lại nguy hiểm như vậy, phải làm thế nào mới có thể chiếu cố tốt cho nàng ấy?
Cửa phòng bị người từ bên trong mở ra, Ngô Đồng hành lễ với Côn Lôn, rời đi.
Côn Lôn đứng trước cửa, mặc một thân thanh sam thanh khiết, nhường một không gian, cong mắt cười với nàng: ” Tiểu Tỳ.”
Sở Tỳ đầy đầu óc là làm sao bây giờ toàn bộ khuấy thành tương hồ, nàng thậm chí ngay cả thương thế của Côn Lôn đều quên hỏi, đôi mắt thẳng tắp chăm chú nhìn nàng, rốt cục vươn hai tay, đem người gắt gao ôm vào trong lòng, nàng như trút được gánh nặng thở dài một hơi, nói: “Làm ta sợ muốn chết.”
Mi tâm của Côn Lôn khó có thể phát hiện mà khẽ nhíu lại.
Sở Tỳ vô cùng mẫn cảm phát hiện, vội vàng buông nàng ra, hỏi: “Làm sao vậy? Bị thương ở đâu sao?”
Côn Lôn lắc đầu.
“Ngươi còn gạt ta!” Sở Tỳ làm bộ muốn cởi y phục của nàng: “Ngươi không nói ta sẽ tự mình xem a.”
Côn Lôn lui lại mấy bước, biện giải nói: “Thực sự không có.”
Giọng nói của nàng dần dần yếu đi: “Chính là cuối cùng đánh không lại bất đắc dĩ dùng nguyên hình ném vào người ta mà thôi, trên người có chút đau.”
Sở Tỳ bỗng nhiên mím môi, một câu cũng không nói, hàng mi dài rõ ràng đã cong cong.
Côn Lôn nói: “Ngươi cười đi.”
Sở Tỳ rốt cục cười ra tiếng.
Mấy ngày liền mây đen cùng với đối mặt địch nhân, giờ khắc này dường như đều chìm vào trong thời không, đảo qua mà hết.
Tinh không vạn lí.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)