Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 51

516 0 1 0

Ấn tượng của Sở Tỳ đối với Côn Bằng lúc trước chỉ là mờ nhạt không rõ, lúc nhìn thấy bản thể của nàng cả kinh đến trừng mắt há miệng. Nên dùng từ ngữ đến hình dung độ lớn của nó đây? Tương truyền nó ở tại Bắc Hải xa xôi, có hai loại hình thái, ở trong nước là cá, kỳ danh là Côn, ở trên trời là chim, kỳ danh là Bằng. Cánh của nó có thể kéo dài thiên lý, lúc bay lên giống như vân vụ xa vời không bờ bến.

Côn Bằng chuyển một vòng trên bầu trời, chỉ dùng cánh chao lượn nhìn như không cần dụng tâm vỗ cánh.

Kinh Mặc so với nàng, quả thực tựa như một nãi oa còn đang bú sữa bị gió thổi qua, thân thể sẽ như diều đứt dây không khống chế được mà rơi khỏi bầu trời, Sở Tỳ vội vã thấp người, tay ôm lấy cổ hắn, gắt gao dán trên lưng hắn, mới đề phòng bị yêu phong thổi trúng.

Cho là như vậy, dây cột tóc của nàng vẫn bị đứt, mái tóc dài đường hoàng tại bên người, cánh tay bị gió cắt vài đạo vết máu, nàng thầm nghĩ: Nếu như mặc hồ cừu, tốt xấu gì cũng nàng che chút gió.

Kinh Mặc thế đến không giảm, mắt thấy sẽ ngã xuống, Sở Tỳ kinh tâm động phách nắm lông trên đầu hắn, Kinh Mặc phát ra một tiếng chói tai, hổ trảo chấn động trên không trung, kiên quyết định trụ, thân hình trống rỗng cất cao mấy trượng, lần thứ hai đứng ở trước người Côn Bằng.

Hắn kinh hồn vừa định, mở miệng: “Muội muội, đây là thứ gì từ đâu đến, rất lợi hại, thiếu chút nữa thổi chết ta.”

Sở Tỳ không một vết tích nuốt vài ngụm nước bọt, nói: “Đó là thuộc hạ….. Trước đây của ta.”

Kinh Mặc: “….”

Theo tiếng cùm cụp vang lên, xiềng xích trong tay Côn Lôn lại bị nhổ lên, vẫn còn lại năm sợi, trong bảo tháp hình như có u tiếng động, ong ong không dứt.

Kinh Mặc hét lớn một tiếng, thân mình lên cao, cái mỏ xích hồng sắc sắc nhọn giống như một thanh trường kiếm sắc bén, hổ trảo lại như câu, đôi cánh đen vỗ nhẹ, từ từ lên đến cùng một độ cao với Côn Bằng, giống như thổi ra một cơn lốc, hắn lao thẳng vào Côn Bằng.

Côn Bằng không né không tránh, chỉ dựa vào một thân thiết cốt mà chịu đựng, trái lại là Kinh Mặc, mỏ dài gãy nửa đoạn, máu chảy ra, nàng không mặn không nhạt cười nói: “Vật nhỏ, còn muốn đến sao?”

Cổ từ nhỏ đã giáo dục Kinh Mặc đó là gặp mạnh thì càng phải mạnh mẽ, hắn bị chèn ép đến càng hung hăng, phản lực lại càng lớn, hắn quản cũng không quản cái mỏ nhiễm máu, hét lớn: “Ta sợ ngươi sao? Nhi tử của phụ thân chưa bao giờ biết sợ là cái gì!”

Sở Tỳ nhìn thấy hắn muốn điên, vừa định ngăn cản hắn không nên liều mạng, Côn Bằng lại cười một tiếng, đôi mắt nhìn về phía Sở Tỳ trên lưng Kinh Mặc, có chút ít châm chọc nói: “Ngươi muốn trốn phía sau một vật nhỏ mà một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết sao?”

Sở Tỳ rũ mi một chút, hời hợt nói: “Phải thì lại thế nào?”

Côn Bằng chua ngoa nở nụ cười, con ngươi xích sắc trên cao nhìn xuống, sau đó dường như nghĩ đến một trò vui gì đó, cười đến không kềm chế được: “Thực sự là nghĩ không ra a nghĩ không ra, đây là ‘rồng lên nước cạn bị tôm chọc, hổ xuống đồng bằng bị có cắn’ trong lời của thế gian sao ? Thú vị, thật thú vị.”

Sở Tỳ vẫn rũ mi, bàn tay tại bên người lặng yên nắm thành quyền, móng tay thật sâu cắm vào lòng bàn tay.

Nàng nhịn được đau nhức, nhịn được khổ, duy nhịn không được chữ ‘nhục’, nàng lòng tràn đầy phẫn uất, ngũ tạng đột nhiên thiêu đốt, hận không thể lập tức xông lên liều mạng ngọc thạch câu phần cùng Côn Bằng, coi như là chết có ý nghĩa, không phụ cả đời này của nàng.

Nhưng thế nhân trong lòng luôn luôn có lo lắng, nàng cũng không ngoại lệ, mạng nàng không quan tâm, nhưng Côn Lôn quan tâm.

Nàng nhịn không được thầm nghĩ: Trước đây yêu tu như Côn Bằng nàng cũng không để vào mắt, nhưng còn bây giờ thì sao? Chỉ có thể trốn ở phía sau một con ngạc không đến vạn năm tuổi, để người khác thay nàng che mưa chắn gió. Vậy cũng thôi đi, còn liên lụy Côn Lôn….

Sở Tỳ huyệt Thái Dương gân xanh kịch liệt nhảy lên, đau như kim đâm, hai mắt nàng đỏ bừng nhìn Côn Bằng cao cao tại thượng, trong lòng đột nhiên cảm thấy suy sụp: Trước mặt sức mạnh tuyệt đối cường đại, tiểu âm mưu tiểu quỷ kế của nàng tính là cái gì? Cho dù thắng thì thế nào?!

Nàng càng nghĩ trong lòng càng ức nghẹn, bàn tay đặt trên lưng Kinh Mặc, lập tức cổ họng tanh ngọt, nhưng vẫn kiên quyết bức ra một ngụm máu.

Bóng đen nhanh chóng xẹt qua trước mắt Côn Bằng, đồng thời vai trái bị hung hăng đụng một cái, thân hình khổng lồ của nàng dĩ nhiên bị đụng lệch vài phần, Kinh Mặc thốt nhiên cả giận nói: “Không cho phép ngươi khi dễ muội muội ta!”

Côn Bằng ngẩn ra, chợt mạnh vỗ cánh: “Ai khi dễ muội muội ngươi!”

“Chính là ngươi khi dễ muội muội ta!”

Kinh Mặc mới vừa rồi là sắp điên rồi, hiện tại chính là hoàn toàn điên rồi. Hắn không hề sợ chết liều mạng lao vào người Côn Bằng, còn nhắm vào bên trái, Côn Bằng coi như là khí lực lớn hơn cũng bị đụng đến xương sườn sinh đau.

Sở Tỳ vô thức ôm Kinh Mặc chặt hơn nữa, thân thể theo va đụng mà phập phồng, hoảng hốt nghe được mỗi lần Kinh Mặc xông lên trong miệng đều nói lẩm bẩm mơ hồ là cái gì: “Cho ngươi khi dễ muội muội ta! Cho ngươi khi dễ muội muội ta! Ta liều mạng với ngươi!”

Ủy khuất trong lòng nàng cứ như vậy bị một bàn tay nhẹ nhàng phất đi, thản nhiên nở nụ cười.

Nàng vỗ vỗ lưng Kinh Mặc, nói: “Uy đừng hô, ngươi hô cố sức như vậy rất phí khí lực.”

Kinh Mặc trả lời: “Không được a muội muội, lúc ta hô lên trong lòng còn có một cây trụ, nếu không hô như vậy, ta sẽ sợ, ta sẽ không dám xông về phía trước.”

Côn Lôn đầy bụi đất đứng dưới hố, chim đại bàng cùng ngạc  trên đỉnh đầu tiếng kêu hợp cùng một chỗ, đâm vào màng tai sinh đau, nàng nhanh hơn động tác trong tay, vẫn còn lại ba sợi, bảo tháp lung lay sắp đổ.

Kinh Mặc lại một lần nữa bị chụp rơi, mà lúc này đây, hắn không hữu kinh vô hiểm bay lên nữa, mà chỉ thẳng tắp nện ở trên mặt đất. Hắn cả người nhiễm máu đen nằm trong hố sâu, cánh trái mềm nhũn ngồi phịch ở một bên, trên người phàm là chỗ đã bị rách đều đang không ngừng tuôn ra máu tươi.

Trên mặt bị máu nhiễm đến thấy không rõ, chỉ có đôi mắt vẫn sáng sủa, hắn nằm ngửa, bàn tay thô lệ nắm tay Sở Tỳ, miệng  khẽ mở, máu trong miệng cũng phun ra, hắn ho khan vài tiếng, vô tâm vô phế cười nói: “Ca ca chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.”

Hắn chậm rãi chớp đôi mắt, hàng mi đen đậm của lông mi bị máu nhiễm đỏ, so với lúc trước càng thêm anh tuấn, tất cả trước mắt thong thả trở nên không rõ: “Muội muội, dường như ta….có hơi mệt.”

Sở Tỳ quỳ gối bên cạnh hắn, trong lòng nghẹn đến thở không nổi, nàng tàn bạo nói: “Không cho phép ngủ, ngủ rồi ta sẽ không nhận ca ca ngươi nữa.”

Hắn khép hờ đôi mắt, cười nói: “A, nói cứ như ngươi từng nhận ca ca này vậy.”

“Ngươi ngủ ta sẽ không nhận ngươi.”

“Ta biết.” Hắn vẫn cười, dường như thẫn thờ nói: “Ngươi không phải nữ nhi của phụ thân, ta biết. Trước đây ngươi rất lợi hại cũng rất mạnh, dĩ nhiên sẽ không nhận ca ca này, một ca ca không bảo vệ được ngươi.”

Khuôn mặt hắn thong thả chuyển hướng mặt đất, như là người chết tìm kiếm quy túc, trong miệng hãy còn nhẹ giọng thì thầm: “Ta biết, ta biết.”

“Không…” Sở Tỳ còn định nói thêm gì đó, Côn Bằng đã hóa thành hình người đuổi theo, nàng ngũ chỉ thành trảo, thanh trường đao trên xa giá liền rơi vào trong tay nàng, Sở Tỳ cuống quít dán bên tai Kinh Mặc, thấp giọng nói gì đó, sau đó lập tức xuất ra trường đao mà nghênh đón.

Yêu binh theo đó đông nghịt áp đến.

Tám trăm năm mươi bảy, tám trăm năm mươi tám, tám trăm năm mươi chín.

Sở Tỳ vai trái vốn dĩ còn không khỏi hẳn, nếu không phải lẫn tránh đúng lúc, cánh tay trái cũng bị chém xuống tại chỗ. Côn Bằng đi chính là lộ số cương mãnh, đao đao long trời lở đất, Sở Tỳ một lòng căng thẳng tận cùng, bước chân dưới chân, chiêu thức trong tay cũng dùng đến cực hạn.

Chín trăm ba mươi hai, chín trăm ba mươi ba, chín trăm ba mươi bốn.

Trường đao của Côn Bằng nâng cao chém xuống, Sở Tỳ nâng đao chắn ngang, lại vang lên một tiếng xẻng, Côn Bằng thế công không giảm, Sở Tỳ vội vàng thối lui, nhanh đến chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh.

Phốc —

Nàng quỳ một gối xuống đất, oa một tiếng phun ra một ngụm máu đen đặc, vạt áo trước người bị lưỡi đao chém rách, từ giữa trán đến cổ hiện ra một vết máu hắc sắc quỷ dị, điều này làm cho nàng thoạt nhìn gần như là bị người khác một đao chém thành hai nửa.

Cửu trăm tám mươi tư, chín trăm tám mươi lăm, chín trăm tám mươi sáu.

Sở Tỳ trọng trọng ngã xuống bên cạnh Kinh Mặc, hỗn loạn, như là cá mắc cạn, hai tay cào lấy mặt đất, bò cũng bò dậy không nổi. Nàng thẳng thắn bất động, trong lòng yên lặng đếm: chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín.

Hai cánh tay Côn Lôn đồng thời dùng sức, sắc mặt trắng đến đáng sợ, hai sợi xiềng xích cuối cùng rốt cục phát ra tiếng.

Ở góc độ Côn Bằng không nhìn thấy, Sở Tỳ quỷ dị nở nụ cười, hung hăng hít một hơi, đầu óc bị huyết khí rót vào, đột nhiên tỉnh táo lại, nàng nỗ lực hít một hơi thở cuối cùng, túm Kinh Mặc nhảy xuống cái hố cách đó không xa, vững vàng rơi vào trong lòng Côn Lôn.

“Đi.”

Trong gương đồng chiếu ra hình ảnh Côn Bằng nhảy theo xuống hố, Khổng Tước rốt cục sợ hãi nói: “Côn Bằng không nên!”

Quái thú cực đại mặt người thân dê đứng trong bụi đấy, một ngụm nuốt sống Côn Bằng!

Sở Tỳ nếu đã dám dẫn nàng đến, bản thân liền đã sớm tính toán đường lui, Côn Lôn mang theo nàng phi chạy rất xa nơi đó, Sở Tỳ ghé vào trên vai nàng, lộ ra một nụ cười ác liệt, nói: “Aiz, ta nghe Khương Ương nói, nơi này trấn áp chính là một con ác thú. Ngươi nói Côn Bằng này, còn có yêu binh của nàng, còn có thể sót lại thi thể sao?”

“Cho dù là rồng mắc cạn, ta cũng muốn lột xuống một tầng da thịt của bọn họ!”

“Được, lần sau ta giúp ngươi lột.”

Sở Tỳ muốn đi cọ cổ của nàng, nhưng nghĩ đến trên mặt toàn là máu nên buông tha, thấp giọng hàm hồ ân một tiếng.

Nàng chống đỡ đến bây giờ vốn là nỏ mạnh hết đà, lúc này trầm tĩnh lại, liền trực tiếp ngất đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: