Mười ván mạt chược
Ván thứ nhất Sở Tỳ sơ ý, thiên hồ.
Mọi người: huyễn khốc
Chốc lát.
Côn Lôn: Ngươi thật là lợi hại a! Khuôn mặt xinh đẹp hai tay dựng thẳng ngón tay cái.
Khương Ương: “Vương! (mắt phát sáng)
Liên: khoa trương, ai mà không biết.
Ván thứ hai, Sở Tỳ hồ liên tục. Khương Ương ra pháo.
Mọi người: mơ màng
Chốc lát.
Côn Lôn: “Ngươi thật là lợi hại a1 ( thịnh thế mỹ nhan khuôn mặt thạch lựu ︿ (  ̄ ︶  ̄ ) ︿)
Khương Ương: Ta giỏi quá! Dĩ nhiên pháo vương, trở lại phải tưởng thưởng bản thân một chút ha ha ha ha ha ha ha ha ( kim quán mặt dài)
Liên: khen khen, ai mà không biết.
Ván thứ ba, Sở Tỳ tiếp tục xếp bài, một hàng dài quân vạn ( tức tất cả đều là con vạn, có tứ ngũ lục thất bát cửu hoàn chỉnh, còn năm con bài tẩy còn lại có thể cấu thành abc hoặc xxx hoặc ghép thành đôi). Liên đánh con pháo.
Mọi người ( lúc này không mơ mộng nữa)
Côn Lôn ( tay có chút mỏi cho nên chỉ là hài lòng mỉm cười)
Khương Ương (nghĩ thầm): kiếm mẻ đánh pháo cho vương, thái độ của ta đối với nàng hôm nay sẽ tốt một chút, ân.
Liên: đánh pháo là hồ bài chi mẫu, lão nương cũng không tin, làm lại, sợ ngươi sao?
Ván thứ tư (thạch lựu loạn nhập: Hảo khốn khổ a, chỉ hồ một mình thật không thú vị, cũng không phải ta đang đánh bài, là ta đánh bài cũng không có khả năng có vận khí tốt như vậy, lễ mừng năm mới đánh vài ván mạt chược thắng rồi lại thua thua rồi lại thắng một chút thú vị cũng không có ﹁ _ ﹁) Sở Tỳ tiếp tục xào bài, mắt thấy đã toàn một hàng hồng phiếu tử, cười đến nhìn thấy răng không thấy mắt, có thể mua hết kẹo hồ lô trên phố.
Qua hai vòng.
Sở Tỳ (nội tâm tự huyễn): Côn Lôn chưa từng thắng, ta phải đút bài cho nàng mới được, y, nàng đánh ra tất cả đều là con vạn, điểu tử, có thể là đang chờ con bính, lại sờ ngay con nhị bính…
Sở Tỳ nhìn tám đôi trong tay mình ( còn cần giải thích sao? Bảy đôi chính là hồ (thắng) rồi) cùng một đôi tam bính, liền xé bài đánh ra: “Tam đồng!”
Côn Lôn: “Cái kia… Ta lấy, bính! Tứ đồng.”
Đến phiên Khương Ương, làm một thuộc hạ ngay thẳng thời thời khắc khắc quan tâm vương, nghĩa vô phản cố dùng một đôi duy nhất trong tay ( quy củ, không có đôi không thể hồ, nếu như trên tay chỉ có x x x cùng abc ghép thành đôi, như vậy có thể hồ thiếu, tức là hồ bài lẻ. Tỷ như ngươi có 123/2354/456,8, thì có thể hồ lẻ 8,) con bính , ngũ bính dỡ xuống để Côn Lôn sờ bài.
Liên: mẹ kiếp như vậy cũng chơi được?
Nàng thề sống chết cũng sẽ không đem con bính đánh ra để Côn Lôn hồ, tuy rằng ấn tượng của nàng đối với Côn Lôn cũng không xấu nhưng nàng chính là không nuốt được cơn giận này!
“Ngũ vạn!”
Trong tay Sở Tỳ không có con bính nào khác, vì vậy đem tam bính tiếp tục đánh ra, nhíu mày ý bảo Côn Lôn bóc bài, Côn Lôn ôn nhuyễn nở nụ cười: “Ta hồ rồi, đồng màu ( đồng màu tức là bài hoàn toàn cùng một màu động vật, động vật tức là bài của ngươi toàn bộ đều đã được đánh ra, chỉ còn một con cuối cùng, tỷ như Côn Lôn, trên tay có nhị đồng, tứ đồng, hồ tam đồng, mà tam đồng bị bản thân đánh ra ba con, chỉ còn lại một con cuối cùng, Sở Tỳ đánh ra con pháo, là động vật, đánh tới lần thứ mười, tự sờ lần thứ 15, a, giảng giải đến hảo kích động), Tiểu Tỳ, đưa tiền ~”
Sở Tỳ vui đến nở hoa, hận không thể đem tất cả tiền đều đưa cho nàng, chính là hồ không đủ lớn nên không cho hết được.
Đừng nói là chung tiên, cho dù là mạng cũng cho ngươi a!
Sở Tỳ kiêu ngạo vô cùng: “Thật là lợi hại, trước không đánh nữa, ta đi mua kẹo hồ lô cho ngươi.”
Khương Ương xung phong nhận việc: “Vương vương vương, ta đi mua ta đi mua!”
Sở Tỳ: “Như vậy sao được.”
Nói xong liền cầm mao gia gia cho Khương Ương, Khương Ương lập tức muốn đi, bị Liên chặn đứng, Liên phụng phịu nói: “Ngươi đi không nhanh bằng ta, hay là ta đi đi.”
“Nga, được.” Khương Ương không chút khách khí đem tiền chuyển giao cho nàng.
Liên: “….”
Khương Ương cảm thấy bản thân không mấy thông tình đạt lý, bổ sung: “Vậy, ngươi cũng mua một xâu cho mình đi, ta trả tiền.”
Liên nhìn nàng, cúi đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng.
Một phút đồng hồ sau, Liên mua ba xâu kẹo hồ lô trở về, Côn Lôn một xâu, nàng một xâu, Khương Ương một xâu, chỉ mình Sở Tỳ không, Sở Tỳ chớp chớp đôi mắt: “Y!”
Khương Ương: “Vương! Ta cho ngươi!”
Liên đoạt lấy kẹo hồ lô của nàng, thè lưỡi từ trên xuống dưới liếm một cái, ác liệt chăm chú nhìn Khương Ương: “Không.”
Này thì cho vương của ngươi ăn! Ăn nước bọt đi thôi! Nước bọt cũng không cho nàng ăn!
Mọi người hút một ngụm lãnh khí: hóa đá.
Khương Ương chỉ: ” Ta nói là không.”
Sở Tỳ lắc đầu, tấm tắc than thở: “Thực sự là trăm triệu không nghĩ tới.”
Côn Lôn: “….”
Sở Tỳ: “Không được, ta nhịn không được nữa, thật buồn nôn.”
Côn Lôn nhỏ giọng nói với Sở Tỳ: “Thật ra ta cũng thấy vậy.”
Khương Ương nhỏ giọng nói với Côn Lôn: “Thật ra ta cũng thấy thế.”
Liên nội tâm tự huyễn: Các ngươi nhỏ giọng làm gì có dám hay không lớn tiếng một chút a!
Sở Tỳ: “Thật ra ta không thích ăn kẹo hồ lô, chính là quen tính cảm thán một chút.”
Côn Lôn: “Ta làm chứng.”
Khương Ương nhìn mặt Liên từng tấc đông cứng: ” Vương, ta cảm thấy lời này của ngươi hẳn là nói sớm một chút.”
Liên: “Mẹ….của….”
“Khái, chúng ta tiếp tục đánh bài. Vị kia….” Bàn tay Khương Ương ép xuống, ý bảo nàng bớt giận: “Liên cô nương, ngươi có thể đặt kẹo hồ lô xuống không? Quá ghê tởm.”
Quá…. ghê…tởm….
Ngươi tin hay không đêm nay ta để ngươi ăn nước bọt của ta! Ngươi tin hay không!
Khương Ương thấy nàng không tha, sử dụng bạch nhãn biểu thị trào phúng, tiện thể trào phúng độc thoại nội tâm của nàng.
Cả ván bài cho đến tan cuộc, Côn Lôn thắng bồn đầy bát đầy, Sở Tỳ cùng Khương Ương kiếm được chút ít, còn Liên sao? Không đề cập đến cũng được.
“Đã là giờ nào rồi còn đánh bài, sắp ăn cơm chiều.” Mạnh Triệu Trọng mang tạp dề ở phòng bếp ló đầu ra, tóc dài bó buộc, giống như một thanh niên văn nghệ hiện đại, hắn dùng khăn lau sạch bàn đá trong phòng khác: “Sơn thánh đại nhân, Sở đại nhân, còn có Tiểu Bạch cùng kiếm của Tiểu Bạch, đến ăn thôi, thức ăn sắp nguội rồi.”
Rồng đeo tạp dề Mạnh Triệu Trọng: Chỉ có thể làm nhân vật phụ trong tiết mục ngắn dễ dàng sao? Ô ô ô , ta kháng nghị, ta cũng muốn xuất hiện trong chính văn!
Côn Lôn: Ai, ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ làm diễn viên quần chúng.
Thạch Lựu: Ôi chao? Ngươi đang nói cái gì gió lớn quá ta không nghe thấy! Có gì ăn ngon, có gì ăn ngon? Thế nào chỉ có năm cái chén, ta đâu? Thế nào không chuẩn bị cho ta! Đám tiểu không lương tâm (chỉ) nói ngươi đó, con rắn ngu ngốc, ai bảo ngươi cầm đũa, ăn cái gì chỉ có biết ăn thôi, chỉ lớn vóc dáng không lớn đầu óc! (Chỉ) còn có ngươi, kiếm mẻ, nhìn ngươi làm mọi người buồn nôn, còn không biết xấu hổ mà ăn sao? (Chỉ) tảng đá ngu ngốc, ngươi còn nhìn không ra người ta cố ý nhường ngươi sao? Cười cười cười, ngày nào đó mặt ngươi sẽ nhăn nheo cho xem, cuối cùng đại cẩu tử, ngươi! Quên đi ngươi không có gì để nói! WTF! Ta chưa nói ngươi ngươi cũng dám trừng ta? Ngươi còn trừng, ngươi tin hay không ta sẽ tát ngươi! Trừng thì trừng đó, dù sao thì cũng sẽ không ít một miếng thịt nào. (chỉ) Mạnh Triệu Trọng… Ân, gần đây ngay cả xuất hiện cũng không có, ta vẫn không nên phê bình ngươi nữa.
Thạch Lựu: lại một tiết nguyên tiêu, bên ngoài đều đốt pháo, mau tới nói mấy lời chúc may mắn cho mọi người đi.
Sở Tỳ nhìn Côn Lôn: “Chúc mọi người mỗi năm đều có ngày này, tuổi tuổi đều như hôm nay.”
Côn Lôn một tay đặt phía sau, được Sở Tỳ nắm, ngại ngùng nở nụ cười nói: “Ta ăn nói vụng về. Mong ước mọi người trong lòng không lo, suốt đời có bạn.”
Khương Ương: “Hy vọng mọi người bình an.”
Liên: “Ân, sớm theo đuổi được người mình thích.” ( nhỏ giọng bổ sung: Sớm ngày ngủ được Khương Ương)
Mạnh Triệu Trọng: “Mặc kệ ngươi xuất hiện ở nơi nào, trong nhân sinh của bản thân vĩnh viễn đều là nhân vật chính, không nên cô phụ bản thân. Da!”
Mọi người, Dĩ nhiên vẫn còn (chắp tay): “Chúc mọi người tiết nguyên tiêu vui sướng!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)