Cái gọi là ý do chưa hết (chưa thỏa mãn) , đại để chính là như vậy.
Đến lúc Côn Lôn cùng Sở Tỳ xuất môn thì đã bỏ lở thời gian thả hoa đăng, hoa đăng mới mua hoàn toàn không phát huy công dụng, cho dù bị trộm mất một cái ngược lại cũng có vẻ không đáng nhắc đến.
Ngân triền quấn cổ tay, rất tinh diệu, Côn Lôn là lần đầu tiên nhìn thấy thứ kỳ lạ này, Sở Tỳ thẳng thắn cởi xuống đến quấn trên tay nàng, sau đó lôi kéo tay nàng đi về phía ngân triền chỉ thị.
Đi qua đường phố ngõ hẻm — một con đường dài đen kịt, sâu thẳm.
Đi được nửa đường, Sở Tỳ phát hiện Côn Lôn dán vào nàng càng lúc càng gần, lúc đầu còn thấy mừng rỡ, sau đó lại mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Không giống như vô cùng thân thiết, ngược lại giống như sợ hãi.
Côn Lôn bỗng nhiên dừng chân, kiến nghị: “Vì sao chúng ta không thể dùng thôi diễn thuật?”
“Pháp lực của ta chưa khôi phục đến mức có thể thôi diễn thiên cơ?”
“Ta có thể a, tuy rằng không đến múc thôi diễn thiên cơ, nhưng nếu là người phàm hoặc là yêu tinh đạo hạnh thấp, tính toán ra tung tích của tay nải cũng không phải khó khăn.” Côn Lôn hình như có bất an, nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: “Không biết vì sao, ta cuối cùng cảm thấy có thể sẽ có việc không tốt xảy ra.”
“Việc không tốt?”
“Ân.”
“Ngươi sợ?”
Côn Lôn do dự rồi gật đầu: “Hẳn là.”
“Phải là phải, vì sao còn muốn nói hẳn là.” Sở Tỳ cười nói: “Không sợ, có ta đây. Không bằng ngươi trước tính toán đi, xem nói cách chúng ta xa hay không, chúng ta mới quyết định có được hay không?”
“Được.”
Nàng liền theo lời bắt đầu suy tính, ngón tay cái ngón giữa cùng ngón út của tay phải tính toán qua lại, mi tâm chậm rãi nhíu lại, một lúc lâu nàng mở mắt ra, nói: “Thanh Vân Nhai của Lan Châu thành, dưới nền đất có tòa yêu thành, tay nải đang ở chỗ đó.”
Sở Tỳ sờ sờ cằm ‘nga’ một tiếng.
Côn Lôn ảo não nói: “Nếu sớm biết đã đem đồ đạc tùy thân mang theo, học theo phàm nhân làm tay nải làm gì.”
“Không biết là tiểu yêu tinh nào không có mắt trộm đồ của ta. Yêu thành dưới Thanh Vân Nhai ta vốn dĩ cũng định đi, nếu đã như vậy trái lại mọi thứ quy về một điểm. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta trở lại hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi Thanh Vân Nhai, thế nào? Aiz, Côn Lôn sao ngươi lại có vẻ mặt này?”
Côn Lôn còn đang vì thêm một chuyện phiền toái mà ưu phiền, Sở Tỳ trái lại vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
“Ngươi đi yêu thành làm gì?”
“Dĩ nhiên phải đi….” Sở Tỳ liếm môi, nhếch miệng cười, con ngươi hổ phách chợt lóe hàn quang, tiểu răng nanh so với nhân loại sắc nhọn hơn rất nhiều cũng khẽ lộ ra, hạ giọng nói: “Nhìn xem có thứ gì có thể ăn không?”
“thứ có thể ăn” Trong miệng nàng nói ra dường như không phải là yêu, mà chỉ là một viên nội đan kim hoàng sắc tự động xếp hàng.
Nói đến cũng kỳ quái, đổi là yêu tu bình thường, ăn nhiều nội đan như Sở Tỳ nếu như không bạo thể mà chết, vậy hiện tại ít nhất cũng đã là yêu danh hiển hách một phương, nhưng Sở Tỳ lại không phải, thứ nàng ăn vào dường như đều là đá chìm đáy biển, ngoại trừ khiến nàng lớn lên một chút, biết một ít trung cấp pháp thuật thì không còn công dụng nào khác.
Côn Lôn lại càng hoảng sợ: “Một thành trì của yêu tộc, dĩ nhiên sẽ không yếu đi nơi nào, ngươi làm sao ăn được nói? Không nên xung động.”
Sở Tỳ khẽ nắm tay phải , đặt dưới cằm, trên dưới quan sát nàng một vòng, trong mắt hình như có nghi hoặc, sau đó lại bắt đầu đi vòng quanh nàng, mỗi một vòng đều phải ‘sách’ một tiếng.
Côn Lôn: “Vì sao nhìn ta như vậy?”
“Ngươi xinh đẹp.” Sở Tỳ không cần nghĩ ngợi liền trả lời.
“…..”
“Ta phát hiện một chuyện rất thú vị.” Sở Tỳ nói: “Là thần, một vị thần thương xót sinh linh, ngươi dĩ nhiên có thể mở to mắt nhìn ta tàn bạo ăn thịt những yêu loại khác sao? Không chỉ như vậy, ngươi còn phái Mạnh Triệu Trọng đi giúp ta. Nếu như là những yêu tu khác, có phải ngươi đã sớm hàng phục nó rồi, có phải hay không?”
Côn Lôn: “Ta không nhìn thấy a.”
“Ân? Không nhìn thấy cái gì?”
“Không nhìn thấy ngươi ăn những yêu tu khác. Lúc ta mới gặp ngươi, ngươi cũng ăn yêu vật nhưng nói không muốn để ta thấy, nên ta cũng không nhìn. Về sau ngươi pháp lực thông thiên, cũng không làm loại chuyện đó nữa, ta dĩ nhiên càng không có cơ hội thấy được. Nếu không thấy được, trong lòng ta chính là xem như không phát sinh việc này.”
Sở Tỳ gắt gao mím môi, không cam lòng nhìn nàng một cái: “Ngươi không thể nói một câu dễ nghe dỗ dành ta một chút sao?”
“Cái gì là dễ nghe?”
“Tỷ như nói, ngô, bởi vì là ta nên ngươi mới mặc kệ việc ta ăn những yêu tu khác.”
Côn Lôn ‘nga’ một tiếng, nghiêm túc nói: “Vậy ta nói, bởi vì là ngươi nên ta mới mặc kệ chuyện này.”
“A.” Sở Tỳ xoa khuôn mặt của nàng: “Thân thể của ngươi mềm mại như vậy, vì sao lời nói ra lại cứng nhắc như vậy đây? Ngữ khí mềm nhẹ một chút, ta dạy cho ngươi nói.”
“Ngươi nói.”
Sở Tỳ chăm chú nói: “Ta rất thích ngươi.”
Côn Lôn khẽ nhắm mắt, rồi lại mở mắt nhìn nàng: “Ta rất thích ngươi.”
Sở Tỳ rốt cục hài lòng mỉm cười.
“Cho nên vô luận ngươi làm gì, ta đều sẽ không chút tính toán mà tha thứ cho ngươi, nếu như không thể tha thứ….” Sở Tỳ liên hệ một chút với tình huống cụ thể vừa rồi, nói: “Ta đây coi như không thấy.”
“Thật ra….” Côn Lôn khẽ cắn môi, nói: “Không phải như ngươi nghĩ, từ trước đây đến bây giờ, ta không hề phản cảm đối với việc ngươi nuốt chửng yêu tu khác, cũng không tồn tại vấn đề không thể tha thứ. Chỉ cần những chuyện ngươi làm không khiến thiên địa đổ nát, sơn hà đảo ngược, sinh linh đồ thán, dù cho ngươi giết ta, cũng không xem là chuyện không thể tha thứ.”
“Di?” Sở Tỳ trừng mắt nhìn nàng.
Côn Lôn gật đầu.
“Vậy nếu như ta làm như vậy?”
“Ngươi sẽ không.” Côn Lôn nói như đinh đóng cột.
Ta đã từng phạm một sai lầm, làm sao có thể phạm phải lần thứ hai?
Sở Tỳ không nói, khóe môi dường như nhếch lên. Một lúc lâu nàng cúi đầu, mi mắt khẽ khép lại, càng tăng thêm vẻ tiêm dài, nói không hết ôn nhu quyến rũ.
Sở Tỳ nhẹ nhàng nói: “Ta thích nghe ngươi nói lời này.”
“Ngươi yêu quý những thứ Bàn Cổ lưu lại như vậy, ta lại yêu quý ngươi như vậy, cho dù Bàn Cổ chẳng đáng quan tâm nhưng ta sao lại chạm vào nghịch lân của ngươi. Nếu tương lai có người muốn động đến sự vững chắc của tam giới, không cần ngươi động thủ ta cũng sẽ thay ngươi giải quyết.”
Côn Lôn thần sắc buồn bã, thì thào nói: “Đáng tiếc ta không sớm ngày nghe được những lời này của ngươi.”
Sở Tỳ nói: “Hiện tại cũng không muộn a, thời gian vẫn còn dài.”
Côn Lôn thật sâu nhìn nàng một cái, nói: “Đúng vậy, thời gian….vẫn còn dài.”
“Chúng ta bây giờ quay về khách điếm sao?”
“Được.”
Chiếc bóng đổ dài trên mặt đất, loang lổ, mà trên cây cú mèo “khặc khặc” kêu vang, phá lệ âm trầm, hai người đi rất xa nội thành, ánh trăng cũng không trong sáng. Tay Sở Tỳ khoác lên vai Côn Lôn, gần như đem nàng ôm vào trong ngực.
Côn Lôn nói: “Thật ra ta còn có lời chưa nói hết, ta không quen biết những yêu tu khác, bọn họ ăn hay không ăn yêu tu càng không có liên quan gì đến ta.”
“Ngươi đây là đang dỗ dành ta sao? Vậy Mạnh Triệu Trọng thì sao?”
Lặng im chốc lát, Côn Lôn trầm thấp ‘nga’ một tiếng, nói: “Ta đã quên.”
“Còn có con tiểu sóc tinh trước nhà chúng ta, luôn đầu trộm đuôi chuột nhìn vào trong nhà, đuôi vẫn chưa dài bằng một ngón tay, muốn thế nào?”
“…..”
“Còn có cây ngân sam trong núi, lúc ngươi đi qua những cái cây khác người ta đều im lặng, thế nào mà hắn lại suốt ngày líu ríu, mỗi ngày cáo trạng với ngươi, trở lại ta đã bẻ cong hắn, muốn thẳng cũng không thẳng được nữa.”
“…..”
“…….”
Sở Tỳ nói xong muốn miệng khô lưỡi khô: “Còn có chính là Mạnh Triệu Trọng kia! Ta cũng lười nói hắn, ngươi cũng không nên nhắc hắn với ta.”
“…. Mới vừa rồi là chính ngươi nhắc đến.”
“Thật không? Ta đã quên, ngươi cũng nên quên đi.”
“…..”
Sở Tỳ đem tất cả yêu quái có hành vi “xằng bậy” trên núi đều lôi ra, bao gồm cả hoa hoa thảo thảo cây cối tảng đá vẫn chưa biến hóa toàn bộ quở trách một lần, lúc Côn Lôn ngửa đầu lần nữa dĩ nhiên đã đến cửa khách điếm.
“Không sợ rồi sao?” Sở Tỳ cười nói, cánh tay ôm quá chặt chẽ cũng buông ra, lắc lắc cánh tay: “Ta đi rót chén nước uống, khô miệng.”
Nàng cường điệu: “Lần này thật sự là khô miệng.”
* * * * * * *
Nhân giới có thành quách, đế vương, yêu giới dĩ nhiên cũng có. Nữ Oa đã từng nắn đất tạo ra con người, Sở Tỳ chưa hẳn không thể đắp đất tạo ra yêu, một hơi thở có thể trưởng thành, một ngụm yêu khí dĩ nhiên cũng có thể thành yêu, Khương Ương năm đó chính là được một ngụm yêu khí của Sở Tỳ mới tu luyện thành nhân thân.
Vạn Yêu Quật ở yêu giới cũng tương tự như thiên đình của thượng giới, thế nhân đều biết thần tiên tốt, nhưng thật ra người có thể thành tiên chưa hẳn đã muốn phi thăng thượng giới, tỷ như Liên, nàng cùng yêu giới căn nguyên thâm hậu không nói, chính là tính tình của nàng cũng là chịu không nổi thanh quy giới luật của thiên giới.
Nhưng có một bất đồng rất lớn đó là trong Vạn Yêu Quật cũng không an bình như thiên đình, yêu tộc ở bên trong chỉ có hai con đường, ăn hoặc bị ăn. Lúc Sở Tỳ còn sống còn có thể dùng uy nghiêm của yêu vương trấn áp bọn họ, hôm nay lại không biết đã thành cái dạng gì.
So sánh như vậy, vẫn là làm thần tiên hạnh phúc hơn.
Thiên đình tuy rằng chèn ép yêu giới, nhưng yêu tu lại không hề ít đi, cho dù là ở thiên đình làm một tiểu tiên quét rác.
Quang Bạch Thành của Thanh Vân Nhai chính là một tòa thành của yêu tu, yêu quái, ma vật, người tu đạo thậm chí tán tiên ngư long hỗn tạp, thành chủ hiện tại là Lang Vương đạo hạnh hai vạn năm trăm năm, có người nói là gia tộc thống trị, tất cả lang yêu của tây bắc toàn bộ đều ở chỗ này.
Sở Tỳ trái lại rất biết ứng biến, pháp thuật của nàng hiện tại đã ẩn không được đôi mắt của những thứ trong thành, nên thẳng thắn khôi phục khuôn mặt vốn có, đem đồng tử kim sắc cùng hai khuyển nhĩ toàn bộ lộ ra, công khai dùng thân phận yêu quái vào Quang Bạch Thành.
Côn Lôn chất phác, liền tùy ý Sở Tỳ trang diện cho nàng, cho dù thanh sam đổi thành đoản đả, tóc dài bó buộc, cắm thêm một cây trâm của đạo sĩ, lại không biết từ nơi này tìm được một thanh trường kiếm, cho nàng đeo trên lưng.
Nghiễm nhiên là dáng vẻ của kiếm tu, con là một kiếm tu nghèo kiết hủ lậu.
“Ha ha ha, ta tìm cho ngươi một chút vật gì đó để mang theo.” Sở Tỳ mặc bạch cừu hiển nhiên thích thú, nàng trở bàn tay, trong tay bỗng nhiên nhiều ra một bao quần áo tẩy đến trắng bệch: “Ngươi đeo thứ này lên lưng, sẽ càng giống hơn.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)