Edit: Linh
Không còn gì nghi ngờ gì nữa, cái chết của cô gái bị kết án tự sát đã đánh một chí mạng vào Giang Uyển Thư, nội dung tiểu thuyết của cô đang được dàn dựng lại, Tôn lão đầu nói với cô, ông đã xem qua những hồ sơ gần đây, nếu như là dựa theo tình huống trong tiểu thuyết, thủ thuật giết người từ cuốn Một đến cuốn Bốn đều xảy ra rồi, vả lại khoảng thời gian giữa những lần gây án khá dài, chắc chắn đã có dự tính phạm tội từ trước.
"Cho nên mục tiêu tiếp theo của hung thủ là..." Giang Uyển Thư ngừng lại một lát, đột nhiên mở to mắt.
"Cảnh sát Trương" Tôn lão đầu nói: Niềm vui chết chóc" cứ cho là đã kết thúc rồi, cô gái đó cũng bị kết án tự sát rồi, việc này đối với hung thủ mà nói là " thành tựu" không tồi. "
"Thật ra gần đây tôi đang suy nghĩ một chuyện."
"Chuyện gì?"
Giang Uyển Thư do dự một lúc, vẫn là đem chuyện này nói ra: "Nếu như tôi viết Pasek chết rồi, vậy hung thủ có tiếp tục gây án đúng không?"
"Cái này..." Tôn lão đầu nghe thấy, đột nhiên không biết nên nói thế nào, "Em tính làm vậy thật ư? Nhưng điều này có thể khiến truyện của em kết thúc đó."
"Nếu không thì phải làm sao? Không lẽ để hắn tiếp tục dựa theo tiểu thuyết mà giết người? Như vậy em cũng sẽ trở thành đồng phạm mất."
Giang Uyển Thư cắn răng nói: " Vả lại anh cũng biết cảnh sát Trương dựa theo nguyên mẫu là anh mà, nếu như anh bị tên hung thủ đáng chết đó phát hiện, em tin chắc hắn sẽ rất hào hứng đem nhân vật nguyên bản này giết chết, như vậy mới thỏa mãn mục đích giết người theo tiểu thuyết."
"Nhưng, kết thúc bộ tiểu thuyết như vậy, em không cảm thấy nuối tiếc sao? Em viết lâu như vậy, đây còn là toàn bộ tâm huyết của em."
"Rồi cũng có ngày nó phải kết thúc thôi."
Vì để quảng cáo việc kết thúc series tiểu thuyết của cô, Giang Uyển Thư cảm thấy bản thân cần một trợ lý, nhưng mà mời một người quen thuộc với tiểu thuyết của cô, ngoại trừ độc giả ra còn có ai khác nữa? Nhưng mà tìm một độc giả làm trợ lý cho việc quảng bá kết thúc series cũng không ổn lắm, nếu lỡ bị người khác nói cô đến việc viết một đoạn văn dài nhằm báo kết thúc series mà cũng cần một trợ lý thì chẳng khác nào bản thân không tự tin vào tài năng viết của mình.
Tốt nhất nên nhờ một người bạn giúp.
Giang Uyển Thư đeo tai nghe đi đến trường, lo lắng về chuyện này, cô nghĩ nhờ người quen ở ngoài đời sẽ tốt hơn, cô có thể mời người ta tới nhà cùng nhau dựng dàn ý, không cần phải ở lên mạng chỉ này chỉ kia, như vậy hiệu quả sẽ rất thấp.
Nhưng bạn bè bên ngoài của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, trừ Ôn Hạo Nhiên ra thì...
Lúc cô bước vào cổng trường, bên vai bị ai đó vỗ lấy, cô quay đầu lại, người kia đang mặc áo gió đứng đằng sau nhìn cô
"Cô, cô Nhậm?"
Nhậm Bình Sinh vén tay áo lên, nhìn đồng hồ, cười nói: "Haha. Chào em , xem ra thật trùng hợp, thời gian chúng ta ra ngoài không khác bao nhiêu."
"Cô hôm nay có tiết buổi sáng ạ?"
"Đúng vậy, sáng nay có tiết Ngữ Văn đại học, à, mắt kính mới dùng thế nào?"
"A, Cái này...."
Giang Uyển Thư vô ý sờ mắt kính một cái, đây là nhờ Nhậm Bình Sinh hôm qua đã đưa cô đi cắt kính, nếu không cô cũng không biết làm sao.
"Cũng được ạ, đeo khá thoải mái, sống mũi cũng không cảm thấy đau."
"Vậy thì tốt rồi!" Nhậm Bình Sinh cười mắt híp lại, rất ôn nhu và dịu dàng, " Dù gì chúng ta cũng lên cùng một lầu, đi chung đi, em ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa, em không muốn ăn lắm."
Giang Uyển Thư vừa mới nói xong, trên tay cô bắt được một túi nilon, bên trong là một miếng sandwich.
"Cho em, buổi sáng nếu như không ăn gì, thì sức khỏe sẽ không tốt, ăn cái bánh lót bụng đi."
Sandwich vẫn còn nóng, cầm trên tay rất ấm, nếu không tính lần gặp mặt đầu tiên, thì Nhậm Bình Sinh đối với cô rất tốt.
"Cảm, cảm ơn cô..." Sau khi Giang Uyển Thư nói cảm ơn, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô đột nhiên kéo tay áo gió của Nhậm Bình Sinh.
"Sao? Chuyện gì thế?"
"Cô Nhậm có từng giúp ai duyệt bản thảo chưa ạ?"
"Duyệt bản thảo?" Nhậm Bình Sinh cau mày, "Ý em là về mặt soạn thảo sách à? Lúc trước tôi đã từng giúp nhà sản xuất sắp xếp bản thảo."
"Nhà xuất bản!" Giang Uyển Thư hai mắt sáng mở to, "Có thật không?"
"Thật mà, lúc tôi còn đi học có nhận một số việc part time."
"Vậy...."
Giang Uyển Thư đột nhiên có một chút giao động, định nói với Nhậm Bình Sinh mình là một tiểu thuyết gia đang nổi, nhưng lời vừa đến cửa miệng đã nuốt xuống, không thể tin tưởng người khác nhanh như vậy được, dù sao cô với Nhậm Bình Sinh cũng chỉ là mới quen biết vài ngày, cảnh giác một chút cũng không sao.
"Thật ra bản thân em thích viết đoản văn, không biết cô Nhậm có thể giúp em xem qua một chút không, biết đâu có thể góp ý thêm một hai điều gì đó cũng tốt."
"Ừm! Có thể, tôi rất hoan nghênh, hiếm khi tôi gặp được học sinh chăm học như vậy. " Nhậm Bình Sinh cười nói: "Gần đây tôi rảnh, em có thể gửi qua cho tôi xem trước."
"Vâng."
Giang Uyển Thư nghĩ có thể đem những đoạn văn trước đó đem cho Nhậm Bình Sinh coi qua, đợi sau một thời gian, khi cô và Nhậm Bình Sinh đã trở nên thân thiết hơn, thì cô sẽ nói ra sự thật và nhờ đối phương giúp sửa lại "Quý Ngài Pasek."
Tiết học đầu bắt đầu vào lúc 10 rưỡi, GIang Uyển Thư ngồi phía sau, bật điện thoại, cô muốn xem thử có ai bình luận Weibo của cô.
Cô vừa mở Weibo, nhìn thấy người có khung đại diện màu đen lúc trước, đã thay tên mới, gọi là "Em gái Pasek", gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
[Tôi mỗi ngày đều xem thử trên trang web có chương mới chưa mới có thể ngủ ngon, đại thần Parker là một kho báu trên trời, tôi quá thích tiểu thuyết của cô rồi, hi vọng đại thần Parker có thể vui vẻ mỗi ngày nha (*^_^*) xixi.)
( Chào buổi sáng, đại thần Parker, ngày hôm nay như thế nào? O( ⋂_⋂)O )
( Tôi hôm nay lại xem lại cuốn Năm rồi, cảnh sát Trương chết rất đáng nha ∏⁓~∏, nhưng mà Pasek quá ngầu luôn, tôi yêu anh ấy.)
....
Trong một ngày không biết đã gửi cho Giang Uyển Thư bao nhiêu là tin nhắn, đối phương giống như hệt như đồng hồ, lúc Giang Uyển Thư xóa đến tin nhắn cuối cùng, đối phương cứ 20 phút lại gửi đến một tin nhắn:
[Đại thần Parker, hình như tôi ở chung thành phố với cô, tôi cũng ở thành phố Z, không biết có thể mời Đại thần Parker ăn cơm không, uống trà sữa cũng được, tôi biết có một quán trà sữa rất ngon.]
Nhắc đến trà sữa, làm Giang Uyển Thư nhớ đến lúc trước trên mạng có người gửi cho cô tin nhắn, tên tài khoản là "Mr. Pasek".
[Thì ra em ở thành phố Z, quán trà sữa đó ngon không? Cô bé.]
Chẳng lẽ người này chính là độc giả trên mạng đó sao?
Có thể nào là... tên hung thủ đó...
Ý nghĩ này bắt đầu xuất hiện trong đầu cô không thể ngừng lại được, nhưng người gửi tin nhắn cho cô giọng điệu dễ thương hơn, hơn nữa còn biết dùng emoji để thêm phần đáng yêu, so với thái độ của người gửi tin nhắn "Mr. Pasek" không giống nhau, có lẽ là vì cô đa nghi thôi?
Nhưng một âm thanh khác trong nội tâm lại nói với cô, tuyệt đối không được tin người.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)