Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33

2827 0 4 0

"Tôi viết kết cục như vậy, tất cả đều tại cô ép!"

Giang Uyển Thư dùng hết sức lực của mình hướng về Nhậm Bình Sinh hét lên, ngay lúc đó những lời tận đáy lòng cô cũng tuôn ra, cô cảm giác được bản thân đã tháo bỏ được xiềng xích giam cầm cô bấy lâu, nhưng nước mắt cô lại rơi, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó của Nhậm Bình Sinh.

Cô và Tôn Lão Đầu đã từng bàn luận qua về vấn đề tâm lí của Nhậm Bình Sinh, nếu như cô ta thật sự biến tiểu thuyết thành hiện thực, thì cách duy nhất để chiến thắng Nhậm Bình Sinh, đó là phá bỏ đi những ảo tưởng mà cô ta luôn cho rằng bản thân chính là "Pasek", đã vậy chính tay cô sẽ giải quyết Pasek, có như vậy cô mới có thể một lần nữa xóa bỏ một người vốn dĩ không nên tồn tại.

Cô có thể làm được rồi!

Ngay lúc trong lòng Giang Uyển Thư đang kiên quyết như thế, Nhậm Bình Sinh hơi cúi người xuống, từ từ đưa tay lên ôm mặt mình, không tự chủ được cười phá lên.

"Ahahahahaha!"

Giang Uyển Thư bị tiếng cười khác thường của cô ta dọa, chân bất giác lùi về phía sau một bước, cô không biết Nhậm Bình Sinh đang cười cái gì, là bị cô đoán trúng rồi sao? Đoán trúng cô ta chỉ có thể dùng vỏ bọc của Pasek mà sống? Chỉ có thể lấy Pasek làm niềm tin để bản thân sống tiếp?

Nhậm Bình Sinh vẫn cứ cười như vậy, mỗi lần cười, đều làm cho lòng cô trĩu nặng, cô đổ mồ hôi lạnh nhìn đối phương, ngay lúc đó, trong mắt Giang Uyển Thư Nhậm Bình Sinh biến thành một con quái vật đáng sợ, chỉ cần không chú ý, đối phương sẽ lao đến chỗ cô!

"Haha..." Nhậm Bình Sinh cười đến chảy nước mắt, cô dùng tay lau đi khóe mắt, sau đó nói, "Giang Uyển Thư ơi, em đừng chọc cười tôi nữa được không? Mặc dù có chút thú vị, nhưng tôi cảm thấy em không kiêng dè gì mà chọc cười tôi, như vậy là thiếu tôn trọng tôi rồi."

"Cô đang nói gì thế! Rõ ràng là cô..."

"Tôi có mô phỏng Pasek, thì cũng là vì anh ta thú vị mà thôi." Nhậm Bình Sinh nhìn thẳng vào Giang Uyển Thư, ánh mắt nheo lại, cười nói. "Tôi không có bị điên đến mức nghĩ bản thân là nhân vật trong sách, chỉ là tôi nhìn thấy được ở anh ta dáng vẻ mà tôi từng có."

"Cái, cái gì chứ?"

Giang Uyển Thư không dám tin nhìn Nhậm Bình Sinh, cô cứ nghĩ rằng Nhậm Bình Sinh cho rằng bản thân là Pasek, đều là ảo giác nên mới làm ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy, nhưng kết quả thực ra lại là Nhậm Bình Sinh cô ta rất tỉnh táo mà làm ra những chuyện đó, thậm chí cô ta vốn không hề bị nhân vật này ám ảnh.

"Chán thật đấy! Cuộc sống này cứ mỗi một ngày lại trở về như ban đầu, em không cảm thấy thế giới này quá vô vị sao? Em tạo ra nhân vật Pasek này, chẳng lẽ không phải vì lí do này sao?"

"Như vậy thì cô cũng không thể tùy ý giết người như thế! Chỉ vì vô vị nên đi giết người, quá hoang đường! Bản thân cô không phân biệt thiện ác là gì sao?"

"Truyện là em viết, tôi chỉ là dựa theo nội dung trong sách mà là thôi, nếu như nói không tồn tại cái gì gọi là thiện ác, thì em đúng." Trong giọng nói của Nhậm Bình Sinh không có chút gì là xấu hổ, nhìn biểu cảm sắp sụp đổ đến nơi của Giang Uyển Thư, trong lòng cô ta có chút đắc ý, hận không thể lập tức giáng thêm một đòn nữa, "Tôi cũng đã nói nhiều lần rồi nhỉ? Em và tôi cùng một loại người, trên tay đều nhuốm đầy máu."

"Không phải như vậy... không phải như vậy... " Giang Uyển Thư bịt chặt tai lại, run rẩy nhìn Nhậm Bình Sinh, "Không phải... như vậy... "

Đọc tiểu thuyết xong lại bắt chước giết người, chỉ có thể nói người này trời sinh như thế.

Giang Uyển Thư đột nhiên nhớ đến lời Tôn Lão Đầu từng nói, cô vừa định mở miệng nói, Nhậm Bình Sinh đã giành nói trước:

"Đúng vậy, em và tôi cũng một loại người, trời sinh đã cuồng giết người, em đã giết bao nhiêu người trong truyện? Em cảm thấy em viết như thế chỉ là tưởng tượng của em thôi sao, nhưng thực tế em cũng muốn làm như thế mà, đúng không?"

"Em đã tưởng tượng cảm giác lưỡi dao khứa vào cơ thể, em đã tưởng tượng cảnh xác chết bị mổ xẻ sau đó phân hủy, em cũng đã tưởng tượng cảnh dùng rìu để chặt đứt đầu người, cảm nhận được khoái cảm truyền đến từ bàn tay..." Mỗi câu Nhậm Bình Sinh thốt ra thì cô ta tiến gần Giang Uyển Thư thêm một bước, hay tay nắm lấy vai của đối phương, ép Giang Uyển Thư nhìn mình, "Viết những cảnh như thế khiến em phấn kích đúng chứ?"

"Em chỉ còn thiếu cơ hội để thực hành mà thôi."

"Không..."

Đôi mắt Giang Uyển Thư đang nhìn Nhậm Bình Sinh bắt đầu mờ dần, cô bắt đầu quên mất lý do ban đầu cô có thể phản kháng Nhậm Bình Sinh, tường thành đã xây dựng trong lòng vì hai ba câu của Nhậm Bình Sinh dễ dàng đánh đổ, linh hồn của cô bị Nhậm Bình Sinh nắm chặt trong lòng bàn tay, dường như chỉ cần đối phương thêm một chút sức, là đủ để cô hồn bay phách lạc.

"Tôi và cô không giống nhau!" Giang Uyển Thư hét to, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Nhậm Bình Sinh, ánh mắt kiên định có chút tuyệt tình, dường như đây là quyết tâm đấu tranh cuối cùng.

"Tôi chưa bao giờ chủ động làm hại ai! Cứ cho là tôi đã từng tưởng tượng qua cũng được, nhưng tôi chưa từng đi là những hành động như vậy, đừng có mà đem tôi so sánh với loài quái vật máu lạnh đội lốt người như cô!"

Ánh mắt Nhậm Bình Sinh lạnh dần, hai mắt nheo lại thành một đường, môi mím chặt lại, cô ta nhìn biểu cảm mỉa mai của Giang Uyển Thư:

"Chưa từng hại một ai?"

Nhậm Bình Sinh nhắc lại câu Giang Uyển Thư vừa nói, "Đúng thật là nực cười, nhanh như vậy em đã quên mất chuyện của Nhiếp Giai Huyên rồi sao?"

"Đấy là cô làm! Cũng không phải là tôi ném cô ta xuống hồ, tôi chỉ viết trong tiểu thuyết, vả, vả lại tôi vốn dĩ viết trong tập đấy cô ta không hề chết, tất cả đều là cô, cô giết cậu ta!"

"Là tôi giết cô ta sao?" Nhậm Bình Sinh suy nghĩ một lúc, biểu cảm hoài nghi trên mặt, "Đại thần tác giả Giang ơi, đưa một người bình thường vào tay của một kẻ cuồng giết người như tôi, còn hi vọng tôi sẽ dựa theo tất cả tình tiết của em mà thủ hạ lưu tình, em cũng lương thiện thật, làm người khác rất cảm động nha."

"Tôi..." Giọng của Giang Uyển Thư nhỏ dần, lời của Nhậm Bình Sinh xé nát những phòng bị cuối cùng trong lòng cô.

"Vậy tôi hỏi em," Nhậm Bình Sinh dùng lực giữ chặt cằm của Giang Uyển Thư, đầu mũi dường như chạm vào đầu mũi của cô, "Nếu như tôi thật sự dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết của em, gọi người khác đến cứu cô ta, cuối cùng cô ta cũng không thể được cứu mà chết, vậy thì làm sao?"

"Ngạt thở chết rất nhanh, mỗi năm đều có rất nhiều người vì bơi lội mà chết đuối, em làm sao dám bảo đảm dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết Nhiếp Giai Huyên sẽ không chết chứ, sinh mệnh rất mỏng manh, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn có thể phát sinh."

"Tôi thấy em không phải vì lương thiện mà viết Nhiếp Giai Huyên được cứu, mà là sợ phải chịu trách nhiệm nhỉ? Cứ cho là ngoài ý muốn, cũng là không có liên quan đến em sao?"

"Không..."

Nhậm Bình Sinh lại đâm thêm một nhát dao nữa, vạch ra hết những thứ dơ bẩn trong lòng cô, phơi bày ra bên ngoài.

"Thực sự thì trong lòng em cũng mong đợi chuyện ngoài ý muốn nhỉ, em dám nói lúc em nhìn thấy thi thể của Nhiếp Giai Huyên không có cảm giác vui mừng không?"

"Muốn báo thù người khác nhưng không dám thừa nhận hậu quả, đừng làm tôi buồn cười nữa." Nhậm Bình Sinh lạnh lùng nói: "Ôn Hạo Nhiên? Cậu ta không phải bạn em sao? Em rõ ràng biết cậu ta bị vu oan, vì sao lại không tố cáo tôi với cảnh sát, cứu cậu ta ra ngoài chứ, là em đáng sợ vì những chuyện này sẽ làm cảnh sát nghi ngờ đến những chuyện liên quan?"

"Em cũng chỉ là một người vô năng nhát gan mà thôi, chỉ biết trốn sau 'Pasek' của mình mà làm nũng, em có tư cách gì nói mình chưa từng làm hại bất kỳ ai!"

Nhậm Bình Sinh thả lỏng bàn tay đang siết cằm của Giang Uyển Thư, sau đó ôm cô vào lòng, "Tôi chỉ là phản chiếu trong thế giới nội tâm của em ở hiện thực này, chúng ta là một cặp."

"Bỏ ra! Bỏ tôi ra! Đừng ôm tôi!" Giang Uyển Thư ở trong vòng tay của Nhậm Bình Sinh vẫn không ngừng giãy giụa la hét, "Không được chạm vào tôi!"

"Yên nào."

Nhậm Bình Sinh ôm cô về phòng ngủ, Giang Uyển Thư vừa mới tắm cũng không có tác dụng gì, cô vừa mới đổ mồ hôi lạnh cả người lại làm ướt hết đồ, cô kích động giãy giụa cũng không thể đấu nổi Nhậm Bình Sinh khỏe như vậy, cô bị Nhậm Bình Sinh đặt trên ghế, chân tay bị còng sắt khóa lại.

"Tuy nói như vậy, tôi vẫn rất giận việc em viết Pasek chết đi, đây là em thiếu tôn trọng với sự nghiệp của mình, vả lại em viết đoạn kết tiểu thuyết như thế, em có nghĩ qua độc giả của mình sẽ như thế nào không?"

Giang Uyển Thư bị khóa trên ghế kích động giãy giụa, làm tay vịn của ghế kêu cót két, Nhậm Bình Sinh chỉ nhìn như vậy, đợi đến lúc cô không kích động nữa, đem máy tính đặt trước mặt, một tay khác cầm con dao.

"Bây giờ cho em hai lựa chọn, một là viết lại quyển thứ Sáu của Pasek, hoặc là em tiếp tục viết quyển thứ Bảy; hai là nếu như em không muốn viết lại cũng không muốn viết tiếp, tôi có thể dùng con dao này, cắt đứt từng ngón tay của em xuống."

"Cô, cô không được làm thế... "

"Vậy em có thể thử, tôi rất hứng thú thử điều này." Nhậm Bình Sinh cười đặt con dao nằm trên bàn, "Dù sao em cũng không muốn viết, có giữ lại ngón tay cũng không có tác dụng gì đúng không?"

"Tôi rất mong chờ lựa chọn của em."

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: