Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

2421 0 6 0

"Em dễ thương thật."

Trái ngược hoàn toàn với việc đỏ mặt của Giang Uyển Thư, mái tóc dài của Nhậm Bình Sinh phủ qua tai, ánh mắt nhìn xa vời mơ hồ lại ấm áp, không biết là chuyện gì, nhưng Giang Uyển Thư có chút sợ dáng vẻ này của Nhậm Bình Sinh, chân lùi về sau mấy bước, muốn rời khỏi nơi này.

"Em, em lên lớp đây."

"Cẩn thận chút, chân của em còn bị thương đấy."

Giang Uyển Thư đến một câu cũng không nói, cầm nạng đi khỏi

"Nhát gan thật."

Nhậm Bình Sinh nhìn bóng lưng của Giang Uyển Thư, ánh mắt mơ hồ, tay xoắn một lọn tóc, có chút đắc ý.

"Ha... Haa..."

Giang Uyển Thư gần như chống nạng mà chạy đi, tim cô vẫn đang đập mạnh, lúc cô đi được một nửa thì dừng lại dựa vào tường thở hổn hển. Cô nhớ lại biểu cảm lúc nãy của Nhậm Bình Sinh, cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế của đối phương, ngay lúc đó cô không chỉ cảm thấy xa lạ, mà còn cảm thấy nỗi sợ hãi lan từ chân lên.

"Chuyện này là như thế nào..."

Cô dựa người vào tường, từng bước từng bước hướng về lớp học một cách chậm rãi, lúc cô vừa bước vào bằng cửa sau của phòng học, giáo sư áo blouse trắng vừa viết xong trên bảng.

"Được rồi, mọi người ghi nhớ phần bảng đen này, bạn học Giang Uyển Thư và Ôn Hạo Nhiên có không?"

"Dạ?" Giang Uyển Thư vừa bỏ cặp sách xuống bàn đã nghe giáo sư gọi tên mình.

"Có ạ!" Cô giơ một tay lên.

"Lên bục giảng một lát."

Lúc cô lên bục giảng, Ôn Hạo Nhiên đã đứng trước mặt của giáo sư rồi, cậu ta nở nụ cười ôn hòa nhìn Giang Uyển Thư.

"Tuần này đến lượt các em trực phòng thí nghiệm." Giáo sư đặt vào tay Giang Uyển Thư một chiếc chìa khóa, "Tuần này tôi phải ra nước ngoài tham gia một dự án nghiên cứu khoa học, quyền sử dụng phòng thí nghiệm giao cho hai em, nếu như có sinh viên muốn dùng phòng thí nghiệm, các em phụ trách mở cửa. Con gái lúc nào cũng nhớ phải cẩn thận, chìa khóa giao cho em giữ đi, những đồ dùng nặng, cứ giao cho bạn nam này chuyển."

"Được ạ." Giang Uyển Thư và Ôn Hạo Nhiên đồng thanh nói.

"Còn nữa, qua vài ngày nữa sẽ có một lô thuốc mới được chuyển đến trường, các em phụ trách sắp xếp lại, trong đó có hai loại thuốc tương đối nguy hiểm, bọn em không được làm lẫn lộn với các chất khác."

Giang Uyển Thư gật đầu, cô liếc nhìn chiếc chìa khóa màu vàng cam rồi đem nó bỏ vào túi áo.

Nhiếp Giai Huyên sau khi kết thúc buổi học tối nay, cô không cùng bạn thân của mình về nhà, phí sinh hoạt ba mẹ cho cô đã dùng hết, cô chỉ có thể loanh quanh trong khuôn viên trường, tìm kiếm một sinh viên nào đó mà bóc lột vài đồng.

Đêm tối trong khuôn viên trường trở nên yên tĩnh, bởi vì lang thang một lúc rồi vẫn chưa tìm được mục tiêu để ra tay, cô chỉ có thể đứng dưới ánh đèn đường hút thuốc.

"Này, bạn học, trong trường cấm hút thuốc đấy."

"Gì cơ?"

Chính vào lúc cô bật quẹt lửa lên, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói này, cô sốt ruột quay đầu sang, nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc dài mặc đồ thể thao màu đen, cô cau mày, cảm giác đối phương rất quen mắt.

"Không được hút thuốc."

Nhậm Bình Sinh cười rồi lấy điếu thuốc trong miệng của cô vứt vào thùng rác bên cạnh.

"Tôi hút thuốc liên quan đ*o gì tới cô!"

Nhiếp Giai Huyên đột nhiên nhớ ra, người phụ nữ này không phải là giáo viên lần trước giúp con ngốc Giang Uyển Thư lúc đám người bọn họ đang đánh nó sao? Đúng là xui xẻo mà, chỉ muốn hút một điếu mà lại gặp phải kẻ thích lo chuyện bao đồng.

"Tính khí của em luôn tệ như vậy à?" Nhậm Bình Sinh vươn vai một cái, sau đó nhìn Nhiếp Giai Huyên nói: "Lần trước tôi thấy bọn em bắt nạt một nữ sinh."

"Thế thì đã sao? Như nào? Cô muốn tố cáo tôi, không có tác dụng đâu, nếu như cô tố cáo tôi, e là chén cơm của cô khó mà giữ được."

"Thư giãn đi." Nhậm Bình Sinh cười lắc đầu nói. "Tôi sẽ không làm những việc vô bổ như thế."

"Coi như là cô biết điều.'' Nhiếp Giai Huyên nhìn thấy thái độ mềm mỏng của đối phương, cúi đầu xuống, ở trước mặt Nhậm Bình Sinh châm một điếu thuốc, "Không có chuyện gì nữa thì cô cút nhanh đi, tôi không muốn nói chuyện đạo lý với giáo viên."

"Này, tôi chỉ muốn hỏi, nếu như tôi tham gia bắt nạt nữ sinh tên Giang Uyển Thư đó, thì tôi có được lợi ích gì không?"

"Hửm?" Nghe đến đây, Nhiếp Giai Huyên nhíu mày, sau đó cười ha hả, "Hahahahaha, cô cũng thấy nhỏ đó không vừa mắt à?"

"Ừm, không xinh đẹp, lại không ít nói, không biết tại sao lại cảm thấy rất ghét loại người như vậy."

"Này này này, cô thân là giáo viên nói chuyện như vậy không lắm đâu, nếu như bị phát hiện, cô có thế bị chỉ trỏ sau lưng đấy."

"Tôi không lo lắng đâu, bây giờ chỉ có mỗi hai chúng ta thôi mà, không phải sao?' Nhậm Bình Sinh vỗ vào vai của Nhiếp Giai Huyên, sau đó tiến lên một bước, "Có muốn tản bộ nói chuyện không?"

Khó lắm mới có một người xấu xa giống như cô, Nhiếp Giai Huyên dường như tìm được người cùng tiếng nói, cô không tự chủ đi theo bước chân của Nhậm Bình Sinh, nhưng cô cảm thấy, nếu như giáo viên cũng tham gia vào, chả phải càng vui sao? Cô có thể đứng một bên nhìn dáng vẻ Giang Uyển Thư bị gây khó dễ, nghiêm trọng tí nói không chừng bị ép đến tự tử.

Nghĩ thôi cũng đã rất kích thích rồi.

"Tôi phát hiện em và tôi có chút giống nhau, mặc dù tuổi của em nhỏ hơn tôi."

Cũng đã hơn mười giờ rồi, chỉ có đèn đường hiu hắt, học sinh sớm đã quay về kí túc xá nghỉ ngơi, nếu không thì cũng ra ngoài chơi rồi, cả bờ hồ của trường chỉ có Nhậm Bình Sinh và Nhiếp Giai Huyên đang tản bộ.

"Giống chỗ nào?"

"Không tiện nói." Nhậm Bình Sinh chắp tay sau lưng nói, "Nhắc mới nhớ, cớ sao em lại muốn bắt nạt em ấy?"

"Nhìn nó chướng mắt, ít nói, như một ngọn cỏ ven đường, không ai để ý, dù gì bắt nạt nó cũng không ai biết."

Nhậm Bình Sinh không nói gì, chỉ biết từ từ lắng nghe.

"Nhưng cô biết không, nó ở một mình ngoài trường đấy, sau khi tan học về nhà lúc nào cũng đi với trai, ai mà ngờ con chó cái xấu xa như nó lại dơ bẩn đến vậy, tôi chỉ là thay trời hành đạo thôi."

"Thật không?"

"Thật mà, nhìn nó có khác gì mấy con đ* hành nghề mại dâm đâu? Mà cô biết mại dâm là gì không?"

"Biết."

"Ba mẹ không thèm quản nó, chắc do ba mẹ nó cũng biết bản tính nó đê tiện, đúng là đáng đời."

Nghe đến lúc này, Nhậm Bình Sinh dừng bước, Nhiếp Giai Huyên vốn dĩ đang đi cũng dừng lại.

"Sao thế?"

"Hừm." Nét mặt của Nhậm Bình Sinh vẫn bình tĩnh, một giây sau đó cười lên, " Tôi vừa nói em giống tôi, xem ra tôi sai rồi."

"Hả? Ý gì đây?

"Loại người như em, sao có thể giống tôi được chứ."

Giọng nói của Nhậm Bình Sinh thay đổi, từ từ đi về phía Nhiếp Giai Huyên, Nhiếp Giai Huyên vẫn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên bị câu nói này của Nhậm Bình Sinh dọa cho giật mình, đối phương trong tíc tắc như đã biến thành một người khác.

"Cô, sao đột nhiên lại nói bằng cái giọng như thế...hả!"

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của đối phương, cộng thêm đường khuya tối đen, làm Nhiếp Giai Huyên dựng hết tóc gáy, cô vội vàng lùi về phía sau, xoay người muốn bỏ chạy, lúc này chân sau cô ta không cẩn thận vô tình vấp trúng cái rễ cây đáng chết lồi ra, lập tức bị ngã phịch xuống đất.

"Loại người giống em."

Trong tay Nhậm Bình Sinh đột nhiên có thêm thứ gì đó phát sáng, Nhiếp Giai Huyên nhờ đèn đường mới nhìn rõ được, đó là một con dao, dưới ánh đèn đường phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Khoan đã! Cô muốn làm... !?"

Chân của cô chịu đau trước, Nhậm Bình Sinh ngồi xổm xuống, tốc độ ra tay nhanh đến mức cô ta không cảm nhận được đau đớn, chân của cô ta đã tê liệt rồi.

"Aaaaaaaaaaa! Đau quá! Hức!!!!!"

Nhậm Bình Sinh hướng về cơ thể cô ta, dùng sức bóp mạnh vào cổ cô ta, lúc cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, Nhậm Bình Sinh dùng chân đè lên tay cô ta, tay khác dùng dao đâm xuyên qua cổ tay cô ta, từng nhát một, máu từ tay văng ra.

" Aaa! Hưmmmmm, Aaaaaa!!!!!!"

Bị bóp chặt ở cổ, Nhiếp Giai Huyên không thể la lên, đến hít thở còn khó, tay cô động đậy không được nữa rồi, từng đau đớn truyền từ tay chân đến não, cô sợ hãi nhìn gương mặt đang nở nụ cười tươi của Nhậm Bình Sinh.

Quái vật! Cô ta là quái vật! Đồ quái vật!

"Tôi đã xem bảng thành tích của bạn học Nhiếp, thành tích trong lớp bơi lội không tồi, đúng là con nhóc không có đầu óc chỉ biết vận động. Nhưng mà, chân tay đều bị gãy hết rồi, làm sao bơi nhanh được nữa đây? Chi bằng biểu diễn cho tôi xem một chút."

"A! Không...!"

"Đừng có ồn nữa, tôi hi vọng em lát nữa vẫn còn sức sống như này."

Sau khi Nhậm Bình Sinh cắt đứt hết gân trên chân tay của cô, Nhiếp Giai Huyên như một kẻ tàn tật nằm thoi thóp trên mặt đất, ánh mắt cô ta nhìn đinh đinh vào động tác của Nhậm Bình Sinh, cổ họng cô phát ra những âm thanh ú ớ, không thốt ra được một câu.

"Có phải cảm thấy bản thân sắp chết rồi không?" Nhậm Bình Sinh cúi người xuống, nâng gương mặt nhăn nhó vì đau đớn và thái độ gớm ghiếc của Nhiếp Giai Huyên lên, sau đó ngước đầu nhìn lên bầu trời, "Em đúng là may mắn thật, gặp phải thời tiết như thế này."

Nhiếp Giai Huyên ngước đầu nhìn bầu trời, trên trời cái gì cũng không có, giống như đầu óc cô lúc này, một toàn màu trắng.

"Nói thêm vài câu nữa, có thể có ai đó sẽ tìm thấy em, mà em cũng không hy vọng bị người khác nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình đâu nhỉ? Nó không tốt cho địa vị chị đại của em."

Nhậm Bình Sinh vừa nói vừa nhấc chân của cô ta lên, kéo cô ta về phía hồ nước, nhấn nửa người của Nhiếp Giai Huyên xuống nước, cô ta lúc này mới hiểu ra vấn đề, kinh hoảng nhìn Nhậm Bình Sinh, cuối cùng từ miệng thốt ra những tiếng hét cuối cùng.

"Cứu mạng! Cứu...Ưmmmmm..."

Nhậm Bình Sinh nhìn thấy đầu của Nhiếp Giai Huyên bị nước nhấn dìm xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, cô đến cây gần đó, đem quần áo ngoài bị dính máu cởi bỏ, cô hôm nay mặc hai lớp đồ hành sự, lúc nãy bức nóng chết cô.

"Rầmmm!"

Lúc cô cởi xong đồ cầm trên tay, một tia sét trên trời đánh xuống, cô lấy cái ô trong balo mở ra, vừa cầm ô vừa huýt sáo đi dọc theo bờ hồ rời đi.

Nhưng trong chốc lát, cơn giông đã ập đến.

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: