Giang Uyển Thư không phải đứa ngốc, cô viết tiểu thuyết từ lúc còn học cấp ba, tính ra cô cũng đã viết được hơn sáu năm rồi, cô đương nhiên biết dàn ý là gì, cũng biết tại sao tiểu thuyết cần có dàn ý, với cả khi cô đăng bài lên web cũng phải dựa theo dàn ý được yêu cầu, chỉ là cô hay viết theo những gì suy nghĩ ra, cho nên dàn ý của cô và nội dung tiểu thuyết vẫn luôn có sự khác biệt.
Càng huống hồ cô không thích viết dàn ý.
"Chưa từng viết dàn ý."
Nhậm Bình Sinh nheo mắt nhìn cô, giống như đang quan sát xem lời của Giang UYển Thư có phải nói dối không, nhưng từ ánh mắt của đối phương cô ta chỉ nhìn thấy được sự hoảng sợ, không còn thứ gì khác.
"Phải... "
Giang Uyển Thư không biết Nhậm Bình Sinh có phải đang tức giận hay không, nhưng những lời cô nói đều là thật.
"Tại sao không viết?"
"Cái này em có thể giải thích."
Giang Uyển Thư ngồi thẳng dậy dựa sát vào lưng ghế, khí lạnh toát ra từ Nhậm Bình Sinh, làm Giang Uyển Thư đến gần một chút đã cảm thấy rợn tóc gáy.
"Được, em nói đi, tôi đang nghe." Nhậm Bình Sinh khoanh tay trước ngực, trên tay cô ta đang cầm tiểu thuyết cô viết, dáng vẻ đang chăm chú lắng nghe.
"Tại vì em không thích bị giới hạn trong quy tắc, trong mắt của em thì dàn ý như thứ đưa câu chuyện vào ngõ cụt, em thích nghĩ đến đâu viết đến đấy, đây cũng là lý do tại sao tình tiết trong Pasek xuất hiện, mãi mãi không nghĩ được nhân vật bước tiếp theo sẽ làm gì, em tận mắt nhìn nhân vật của mình đi, lúc viết, em chỉ biểu đạt những lời nhân vật muốn nói, có lẽ cô không thể hiểu em nói gì, nhưng sự thật ra như vậy."
"Vậy nên đây là lý do em thường xuyên ra chương mới lâu như vậy?"
Nhậm Bình Sinh cười, cắt ngang lời cô nói.
"Hơ... "
Lần này đến lượt Giang Uyển Thư không nói nên lời.
"Tôi không muốn nghe những lời tự cho mình đúng này, em ngoan ngoãn viết xong dàn ý cho tôi." Nhậm Bình Sinh ném tập giấy trên tay lên bàn, lúc cô ta quay người muốn ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên quay đầu lại, nói: "Hôm nay ở trường tôi gặp được một người rất thú vị."
"Cái gì?"
"Là một cảnh sát."
Giang Uyển Thư đang đánh máy thì ngừng lại, nghe đến hai chữ "cảnh sát", cô lập tức nghĩ đến Tôn Lão Đầu, chẳng lẽ Tôn Lão Đầu tìm cô sao? Nhưng tại sao lại gặp được Nhậm Bình Sinh? Nhậm Bình Sinh muốn làm gì? Cô ta muốn giết đối phương sao?
"Một nữ cảnh sát trông có vẻ hung dữ, đến trường hỏi những chuyện này."
"Hở..."
Cô không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì cô đang chột dạ, là nữ cảnh sát, xem ra không phải Tôn Lão Đầu, Tôn Lão Đầu phải là một ông chú lớn tuổi mới đúng...
Đợi đã!
"Cô tính làm gì!?" Giang Uyển Thư đột nhiên nhớ lại, cô đột nhiên nhớ đến trong tiểu thuyết của mình, Pasek vẫn còn một cảnh sát chưa giết, lúc trước có bàn với Tôn Lão Đầu chuyện này, Nhậm Bình Sinh đã bỏ qua việc mô phỏng "Mr. Pasek: Vận Tốc Thoát Ly" trong đó có cảnh sát Trương, mà trực tiếp giết chết Nhiếp Giai Huyên.
Chẳng lẽ Nhậm Bình Sinh vẫn đang đợi "diễn viên" cảnh sát này xuất hiện?
"Sao thế, em có vẻ căng thẳng đấy?"
"Em, em không có..."
"Chỉ là uống trà chiều với đối phương, em không ghen chứ?" Nhậm Bình Sinh cười. "Tôi còn sợ em ghen đấy."
"Sao tôi lại ghen..."
Là giả, đều là giả, nhắc đến vấn đề này, Nhậm Bình Sinh chỉ muốn thăm dò cô, xem cô có biết lai lịch của cảnh sát kia không.
"Cô cảnh sát ngây thơ thật, vậy mà lại chủ động tìm tôi nói chuyện." Nhậm Bình Sinh tiến đến bên cạnh Giang Uyển Thư, đứng phía sau lưng cô, dùng tay từ từ sờ lên tóc cô nghịch nghịch tóc, "Chỉ là gần đây cũng rảnh rồi không có gì làm, chơi với cô ta cũng không có gì, với cả dạo này em càng ngày càng nhàm chán đó Uyển Thư."
Giang Uyển Thư nghe thấy câu này trong lòng dấy lên sự kinh sợ, cô sớm biết Nhậm Bình Sinh có thái độ gì với cô, chỉ là đối phương lại nói thẳng ra như vậy không tránh nỗi lo lắng, có lẽ chỉ cần đợi đến lúc cô viết xong cuốn sách này, cũng chính là ngày chết của cô.
Cô không có cách nào mang đến cảm giác mới lạ cho Nhậm Bình Sinh, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
"Em nên giống với những con thú ra sức vùng vẫy khi bị bắt mới đúng, nếu không nuôi em chẳng có ý nghĩa gì."
Ngón tay của Nhậm Bình Sinh lướt trên mặt của cô, cô run lạnh cả người, ngón tay của đối phương giống như lưỡi dao đang kề bên cổ cô, ngay lúc đó như bị cắt đứt.
11 giờ tối, ngoài nhân viên trực ban ra, những cảnh sát khác cũng đã tan ca rồi, nhưng chỉ còn Bạch Khởi vẫn ở phòng lưu trữ, cô ở trong phòng lưu trữ tìm thấy những hồ sơ rất lâu rồi, một số giấy đã chuyển màu, đều không thể nhìn rõ được gì, hình cũng là hình đen trắng, năm được đánh dấu trên đấy cũng khá lâu rồi, cô không muốn nói cô vẫn đang tìm hồ sơ của ba mươi năm trước, nó được để trong góc phòng lưu trữ đến phát mốc rồi.
Chỉ có một mình cô quan tâm đến vụ án ở đại học Hoàn Dương.
Lúc cô vừa chuyển đến cục cảnh sát này, đã nghe được vụ án giết người quái đản này, ngay lúc đã đặc biệt đến nhà giam xem thử Ôn Hạo Nhiên, vừa nhìn qua, cô đã biết nam sinh này không phải là kẻ giết.
Bạch Khởi ngồi vào bàn trong phòng lưu trữ, lật đi lật lại những hồ sơ này , vẫn không có chút manh mối, mở điện thoại lên xem có tin nhắn mới không, cũng không có gì, cái làm cô đặc biệt chú ý là nhật ký trò chuyện giữa cô và tiểu thuyết gia trên mạng Giang Uyển Thư đã ngừng mấy hôm nay, đối phương vẫn không trả lời tin nhắn.
Cô muốn đến trường tìm cô ấy, nhưng lại không có cách nào liên lạc, kẻ sát nhân bắt chước tiểu thuyết gây án trước kia có còn tiếp tục gây án...
"Tiếp tục gây án?"
Bạch Khởi lẩm bẩm bốn chữ này trong miệng, cô cất điện thoại đi xem lại những hồ sơ vừa nãy, chẳng lẽ nữ sinh bị ném xuống hồ và nữ sinh trúng độc chết đều là nội dung trong tiểu thuyết của Giang Uyển Thư sao?
Cô dạo này cũng không xem lại tiểu thuyết của Giang Uyển Thư, khoảng thời gian này hơi bận, với cả "Mr. Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ" cũng đã kết thúc rồi, cũng không cần đăng nhập xem, Bạch Khởi cũng không hài lòng lắm với cái kết đó, cái chết đột ngột của Pasek giống như những nét vẽ nguệch ngoạc, chỉ là nếu như tác giả đã quyết định như vậy, thì cô cũng không nên nói gì thêm.
Nhưng hiện tại việc Giang Uyển Thư mất liên lạc và cái kết bất ngờ của tác phẩm, không thể không làm cô nghi ngờ hai chuyện này.
Bạch Khởi mở điện thoại lên, tìm trang mạng đó, sau đó cô phát hiện trang tiểu thuyết đó đã có cập nhật mới, bên trên có hiện ngày giờ sửa đổi, chính là hôm nay.
"Hở? Giang Uyển Thư đã sửa cái gì à? Sao em ấy không trả lời tin nhắn?"
Cô mở chương vừa mới được sửa ra đọc, nhưng càng đọc tiếp xuống dưới, tay cô càng lạnh.
'Kỹ thuật dùng dao của Pasek thật kinh người, gân ở hai cổ tay bị hắn cắt đứt hết, cổ tay mới truyền đến cảm giác đau khiến Nhiếp Gia Tuyền muốn hét lên... '
'...Rút con dao từ miệng ra, lưỡi dao đã cắt đứt gân ở hai cổ chân cô, cứ như thế đem cô ta vứt xuống hồ nước.'
"Cổ tay, cổ chân..."
Tay Bạch Khởi run lên cầm lấy hồ sơ đặt bên cạnh xem, bên trong hồ sơ phần mô tả thi thể vô cùng quen thuộc, cô liếc nhìn tên của nạn nhân.
"Nhiếp Gia Tuyền... Nhiếp Giai Huyên."
Tên chỉ khác có một chữ, đây chẳng phải mượn dao giết người sao!
"Mẹ nó!"
Cô siết chặt hồ sơ trong tay, những trang giấy đó bị cô xé nát, ngọn lửa trong lòng cô đang nổi lên, cô vốn dĩ không ngờ đến người mà cô tin tưởng lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, không lẽ Giang Uyển Thư và tên sát nhân đó là cùng một bọn?
Edit: Linh
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)