Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

1963 0 3 0

"Cô là bị xúi giục, cô chỉ là bị xúi giục, cô không sai, cô không sai..."

Rơi từ mười mấy bậc thang xuống, chân của Giang Uyển Thư đã bị bong gân, do sắp tốt nghiệp rồi, cô một chút cũng không thể lơ là việc học, chống nạng đến lớp, vết thương trên trán quấn gạc, góc miệng cũng bị dán băng.

Chuyện này mang lại cho cô ảnh hưởng rất lớn, ảnh hưởng này không chỉ là việc cô bị thương khiến người khác chú ý đến, mà là tam quan của cô có sự thay đổi, cô cứ viết chủ đề giết người nhưng lại có thái độ giễu cợt với tên sát nhân, cô mang hiện thực và tưởng tượng phân định rõ ràng hai loại người.

Nhưng hiện tại, cô bắt đầu không còn nghĩ như vậy nữa rồi.

"Nhiếp Giai Huyên."

Lúc cô nói ra cái tên này, cô liếc mắt lại nhìn đoạn văn bản đang mở trên máy tính "Mr. Pasek: Bản Nhạc Trong Mơ" , trong lòng cô ôm một bịch snack khoai tây chiên, trên tay còn cầm một miếng snack dừng lại trong không trung rất lâu.

Trong đầu cô có nhiều ý nghĩ kỳ quái dần dần hiện lên, cảnh tượng thân xác bị cắt, thân thể trôi nổi chầm chậm dưới mặt hồ đầy lá rơi, đầu bị đặt ở vị trí trung tâm của sân thể dục trong trường, bị vẽ lên kí hiệu của quỷ Satan_________

"Ding!"

Những thứ cô tưởng tượng rất rời rạc, nhưng người chết giống hệt như khuôn mặt xấu xí của Nhiếp Giai Huyên, nếu không phải điện thoại rung lên, cô có thể tưởng tượng là ra cảnh tượng rõ ràng hơn.

[Tôn Lão Đầu nhắn tin cho bạn.]

Cô xém chút nữa quên mất người này, có lẽ do dạo này khá bận, cô cũng phát hiện gần đây tần suất dùng điện thoại của bản thân cũng giảm đi, chắc do việc học càng lúc càng nhiều, ngoài ra cô còn kết giao thêm bạn mới.

Chợt gương mặt của Nhậm Bình Sinh hiện ra trong đầu cô.

[Cũng lâu rồi ta chưa nói chuyện nhỉ?]

[Đúng rồi, dạo này ông thế nào?] Giang Uyển Thư gõ nhanh vài chữ trả lời Tôn lão đầu.

[Không có gì, đang bận vụ án của em.]

[Vụ án của em?]

[Đúng rồi, em không cảm thấy vì sao tên hung thủ lại thành công giết học sinh mà lại không có chuyện gì? Từ khi biết ý tưởng gây án của đối phương, lại muốn tự mình điều tra.]

Giang Uyển Thư không biết trả lời thế nào, Tôn Lão Đầu lại tiếp tục nhắn.

[Đương nhiên là tôi điều tra một mình.]

[Có ý gì vậy?]

[Yo.]

Giang Uyển Thư mặc dù không nhìn thấy Tôn Lão Đầu nhưng có thể cảm nhận được sự thất vọng của đối phương.

[Tôi cũng đã nghỉ hưu rồi, ở cục cảnh sát chắc chắn cũng không có tiếng nói, vả lại cứ cho là đồng nghiệp lúc trước tin tôi như thế nào, bọn họ cũng sẽ không xem trọng lời tôi nói, cho nên tôi chỉ còn cách lấy bằng chứng ở cục, tự mình tiếp tục điều tra.]

[Có tra được gì không?]

Giang Uyển Thư nhắn tin hỏi, nhưng mà Tôn Lão Đầu rất lâu cũng không trả lời, lúc tầm nhìn của cô đang ở trong trang tài liệu thì điện thoại rung lên.

[Tra ra một một số thứ rải rác, nhưng mà hung thủ là nam hay nữ rất khó phân biệt.]

[Hả? Tại sao lại nói như vậy?]

[Thực ra tôi đã dùng danh tính của một cảnh sát hết nhiệm kỳ để liên lạc với trang mạng đăng tiểu thuyết của em, muốn tra thử tỉ lệ nam nữ xem sách của cô, trừ đi một số người cố tình điền sai thông tin, kết quả tôi phát hiện tỉ lệ nam nữ thật ra chênh lệch không nhiều.]

[Cho nên manh mối này bị đứt rồi, sau đó tôi lại xem lại ghi chép trong hồ sơ, sau đó phát hiện tên hung thủ này rất tinh ranh, nếu như là nam, vậy chắc chắn sẽ là một tên nam nhân gầy yếu, bởi vì vết thương của người chết đều không cần lực rất mạnh, hắn đã chọn một số phương pháp giết người dễ dàng hơn.]

[Nếu như là nữ thì sao?]

[Thì cũng thuộc dạng cơ thể mảnh mai, có thể là khá am hiểu y học, khá rõ về cấu trúc cơ thể người, đương nhiên cũng có thể là một kẻ nghiệp dư, vì trong tiểu thuyết của em thật ra đã viết khá chi tiết việc giết người như thế nào.]

[Theo phán đoán của tôi thì hắn là một người đàn ông, tôi nghĩ phụ nữ có lẽ không thể ra tay độc ác như vậy, để đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn.]

[Cái này...]

[Nhưng mà có một điểm tôi thấy rất kì lạ.]

Câu này của Tôn Lão Đầu thu hút sự chú ý của Giang Uyển Thư.

[Có gì kì lạ?]

[Gây án lâu như vậy rồi, tôi vẫn chưa biết động cơ của tên sát nhân này, luôn bám theo sau tên sát nhân này bước tiếp theo muốn giết ai, nhưng lại không suy ra được lý do tại sao hắn lại làm vậy.]

[Có thể là do hắn cảm thấy thú vị?]

[Tôi không nghĩ như vậy, tô không nghĩ hắn là loại người cảm thấy thú vị nên mới giết người, vả lại có thể dựa theo chính xác từng chi tiết trong tiểu thuyết của em, chứng tỏ người này chỉ số IQ rất cao, cũng rất thận trọng, tuyệt đối không phải vì thú vị mà giết người.)

[Liệu có bệnh thần kinh không? Biến thái giết người hay những thứ tương tự như thế.)

[Khả năng này rất thấp, cái em nói thường là một loại "Biểu hiện tình yêu", chỉ cần hắn làm bất kỳ chuyện gì cũng không thể đợi được mà nói ra cho người khác, nhưng mà cái này hiển nhiên không phải, nếu như học sinh đó không chết và không được em tìm thấy, chúng ta tuyệt đối sẽ không phát hiện được hắn mô phỏng tiểu thuyết của cô gây án.)

[Vậy tại sao hắn lại làm như vậy...]

Đây là trọng điểm, Giang Uyển Thư bắt đầu nghi ngờ động cơ gây án, cô viết chủ đề giết người lâu như vậy, "động cơ" thực sự rất quan trọng, là cái gì thúc đẩy một kẻ giết người, hung thủ muốn có được cái gì, cô thậm chí lý giải "động cơ" là vì dục vọng, đây cũng có thể là một sợi dây xuyên suốt các tình tiết.

[Trừ phi hắn muốn thu hút sự chú ý của ai đó, tôi hiện tại chỉ có thể nghĩ như vậy.]

[Thu hút sự chú ý của ai đó? Nhưng là ai kia chứ?)

[Đúng, tôi đã đặt ra một giả thuyết, thực ra tên hung thủ đó làm nhiều như vậy, đều vì muốn thu hút sự chú ý của em, trong mắt của hắn, em là người tạo ra "Mr. Pasek", em tạo nên toàn bộ câu chuyện này, cho nhân vật trong truyện có sinh mệnh, có máu có thịt, hắn nảy sinh ý nghĩ bản thân là do em tạo ra, hắn quá mê mẩn câu chuyện này rồi, thậm chí xem bản thân là nhân bản thật của Mr.Pasek.]

Lời của Tôn Lão Đầu như một cú đấm mạnh vào kí ức của cô, Giang Uyển Thư đột nhiên nhớ ra lúc trước đọc những bình luận như thế dưới tiểu thuyết, nếu đúng như lời của Tôn Lão Đầu nói, vậy tên này đúng là bệnh không nhẹ, đây không phải xem cô là mẹ sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy lạnh gáy.

[Đây đều là giả thuyết của tôi, em cũng đừng sợ, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng nếu như thật sự là như vậy, tôi ngược lại cảm thấy cô rất an toàn, bời vì theo như hắn, em chính là thần, hắn rất sùng bái em, vả lại còn rất yêu em nữa.]

[Đừng nói mấy câu sởn gai ốc này nữa!] Giang Uyển Thư nổi hết da gà lên rồi.

[Được rồi được rồi, tôi sẽ tiếp tục điều tra, tôi chỉ đến nói với em chuyện này thôi, nếu có phát hiện manh mối mới, tôi sẽ nói với em đầu tiên.]

[Ok.]

Sau khi Tôn Lão Đầu offline, Giang Uyển Thư mới phát hiện bản thân vẫn chưa nói với đối phương tiếp theo sẽ viết tình tiết gì, lúc trước cô đều nói với Tôn lão đầu rồi mới viết, nhưng cô nghĩ nếu Tôn lão đầu biết thân muốn mượn đao giết người, chắc chắn ấn tượng về cô sẽ giảm mạnh...

Thực ra cô cũng muốn như thế, cô chỉ muốn cho Nhiếp Giai Huyên chịu chút đau khổ mà thôi.

_____________________________________________________________________________

"Uyển Thư! Tôi đang tìm em đấy!"

Lúc Giang Uyển Thư đang chống nạng đi vào trường, sau lưng bỗng bị vỗ một cái, cô ngoái đầu lại, Nhậm Bình Sinh trên tay ôm một xấp giấy nhìn cô.

" Lâu rồi không gặp, wow! Sao em bị thương thành như vậy rồi, đánh nhau với gấu sao?"

Nhậm Bình Sinh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi OL, tóc dài buộc cao, trang điểm nhẹ nhàng, còn xịt cả nước hoa, ở xa còn ngửi được mùi trên người cô.

"Không có không có, không sao, chỉ là... hừmm, không sao đâu, em sắp khỏi rồi." Giang Uyển Thư nhìn xấp giấy trên tay của Nhậm Bình Sinh, trên trang bìa là bốn chữ "Sát thủ xét xử" lớn,

"Đây là?"

"À à, tài liệu em đưa cho tôi, tôi in ra rồi, sau đó chỉnh sửa trên giấy, tôi cảm thấy nếu trực tiếp sửa trên word sợ em sẽ không hiểu, như vầy sẽ trực quan hơn."

Nhậm Bình Sinh cười rồi đưa xấp giấy trong tay cho Giang Uyển Thư.

"A, cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi mới là người nên nói cảm ơn, cuốn sách này viết quá tuyệt vời, siêu cuốn người đọc, đọc cực kỳ sướng luôn đó! Em lợi hại thật đấy, nhưng mà tôi thấy đoạn kết cuối có chút đáng tiếc, em hoàn toàn có thể viết tiếp."

"Bởi vì cái này là lúc trước dùng để đi thi, kết quả em không kịp hạn chót, cho nên là... cô thích là được rồi." Quả nhiên nhận được lời khen của Nhậm Bình Sinh so với người khác vẫn cảm thấy vui hơn, hạnh phúc đơn giản của Giang Uyển Thư nở hoa rồi.

"Cái này tôi sửa xong rồi, nếu như em còn cần, có thể đến tìm tôi lúc nào cũng được, em cũng có thể xem thử tôi sửa như thế nào, cô nhóc em vẫn còn sai nhiều lỗi chính tả đó."

"Hahaha, có thể là em quá tham rồi, viết đến không để ý luôn rồi." Giang Uyển Thư dùng tay lật mấy trang giấy, bên trong toàn là năm màu sáu sắc bút dạ, Nhậm Bình Sinh thật sự rất nghiêm túc, "Wow, cô viết nhiều thật, em sẽ xem cẩn thận."

"Được."

"Em phải lên lớp đây, em xin phép đi trước."

Lúc Giang Uyển Thư vừa nói vừa chống nạng đi về phía trước, Nhậm Bình Sinh lại dìu tay cô.

"Cô Nhậm?"

"Nếu như em bị ức hiếp, hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp em."

Gương mặt Nhậm Bình Sinh cười tươi, lúc cô nói câu này so với lúc trước càng ôn nhu hơn, nhưng lúc này Giang Uyển Thư lại nghĩ đến khuôn mặt kì lạ đó, lại hiện lên từ từ trên mặt Nhậm Bình Sinh.

Cảnh tượng thân xác bị cắt, thân thể trôi nổi chầm chậm dưới mặt hồ đầy lá rơi...

"Cô...?"

"Sao vậy?" Nhậm Bình Sinh cau mày khó hiểu, "Sắc mặt của em sao lại tệ như vậy?"

"Không, không có gì, em lên lớp đây."

Giang Uyển Thư có chút ngại đẩy tay Nhậm Bình Sinh ra, vì những điều cô vừa nghĩ, cô tại sao lại đi hoài nghi một người quan tâm cô, đối với cô tốt như vậy chứ?

Edit: Linh

Beta: Mèo Mập

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: