Lạc Tử Hâm mở mắt ra một lần nữa. Lại là trần nhà màu trắng, lại là máy hô hấp cắm vào cổ họng.
Nhưng lần này có bốn người đang đứng bên cạnh. Một bác sĩ mặc áo blouse, một người đàn ông và người phụ lớn tuổi, và một cô gái trẻ.
Mấy người này thấy nàng tỉnh lại thì lập tức xông tới. Người phụ nữ trung niên đang khóc kéo tay nàng, người đàn ông trung niên thì bi thương nhìn nàng.
Bác sĩ phải kiểm tra thân thể trước, thật ngạc nhiên khi nàng đã nhảy từ trên cao xuống như vậy nhưng ngoại trừ một số vết xước thì không có gì đáng ngại, lại khuyên nàng nên nghĩ thoáng một chút, không có đau khổ nào mà không vượt qua được, cha mẹ còn khoẻ mạnh, phải suy nghĩ cho họ nhiều hơn.
Lạc Tử Hâm bỏ ngoài tai, bởi vì trong đầu của nàng có một hệ thống đang rất tức giận.
[486: Ký chủ cô tự sát làm gì hả! Cô không thể chết ngoài nội dung vở kịch đâu, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thoát khỏi thế giới này.]
[486: Ký chủ cô tốt nhất đừng như vậy nữa, hoàn thành nhiệm vụ thật tốt không được sao? Chờ cô đủ tích phân sẽ có được một tiểu thế giới, cô muốn cái gì thì có cái đó. Cô muốn hồi sinh một người thì trong tiểu thế giới tạo một người giống vậy là được rồi.]
[Lạc Tử Hâm: Đấy không phải là cô ấy.]
Lạc Tử Hâm yếu ớt nhìn trần nhà. Nàng một lòng muốn chết, ngay cả ham muốn sống sót cũng không có, bây giờ không thể chết đi thì thật là nực cười.
Người phụ nữ trung niên thấy nàng không phản ứng gì cả. Bà nắm chặt tay nàng, khóc càng thương tâm, "Hâm Hâm à, con nhìn mẹ đi mà, ba mẹ cái gì cũng có thể giúp con, đừng nghĩ quẩn, cũng đừng...tự tổn thương chính mình..."
Lạc Tử Hâm quay đầu nhìn mấy người bên giường, ánh mắt ảm đạm khiến mấy người kia kinh hãi rồi lại tan nát cõi lòng. Nàng giống như một đóa hoa bị nhổ đi sinh mệnh rồi lụi tàn, cả người giống như một màu xám xịt, không có sắc sáng.
"Đi ra ngoài." Lạc Tử Hâm mở miệng nói. Nàng không muốn đối mặt với sinh vật sống nào, vì nó nhắc nhở bản thân đang sống trong thế giới không có ý nghĩa giống như bọn họ.
Ba Lạc mẹ Lạc không dám làm trái ý, dè dặt làm theo yêu cầu của nàng, cho dù đang vô cùng lo lắng cũng phải lau nước mắt đi ra ngoài. Chỉ có cô gái trẻ tuổi kia chưa hề nói lời nào, lúc này mới bước đến nhìn về phía nàng, hình như đang nghi hoặc, "Lạc Tử Hâm, trông cô hơi khác."
Lạc Tử Hâm không biết đây là ai, nhưng 486 đã giải đáp cho nàng, [486: Ký chủ, đây là nữ chính Thời Vân Thư.]
Lạc Tử Hâm rốt cục cũng quay đầu nhìn sang. Đây là một cô gái rất đẹp, trên mặt có đôi mắt vô cùng trong veo và long lanh, đôi mắt sáng trông như ao nước nhìn một cái có thể thấy đáy, hệt như một con thú cưng vô hại nhỏ bé.
Chả trách Diệp Ngôn Thành lại điên cuồng vì cô ấy như vậy.
Lạc Tử Hâm chỉ liếc nhìn một cái rồi khép mắt lại, bắt đầu kế hoạch thử các cách tự sát khác nhau.
Thật ra nàng không tin cái hệ thống khó hiểu vì sao lại xuất hiện này cho lắm.
Thời Vân Thư đang đứng một bên. Cô không nhận được phản hồi nên không ở lại nữa, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
Mặc dù Thời Vân Thư có hơi nghi hoặc về phản ứng lúc tỉnh lại của Lạc Tử Hâm, nhưng cô vẫn còn chưa quên những việc đã làm của đối phương hồi trước. Bây giờ cô đang muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người này.
Không ngờ rằng cô vừa đi ra khỏi bệnh viện thì gặp phải người quen, Diệp Ngôn Thành.
Trợ lý phía sau đối phương đang ôm bó hoa trong ngực, hình như đang đến thăm bệnh, Thời Vân Thư vừa nghĩ đã biết hắn đến thăm ai. Cô xoay người chạy đi, không ngờ Diệp Ngôn Thành cũng nhìn thấy cô, tiến lên vài bước chặn lại.
Diệp Ngôn Thành có vẻ ngoài trông rất phóng khoáng. Nhà họ Diệp đã ấn định chăm sóc hắn như người thừa kế, bây giờ hắn đang làm phó tổng của Diệp Thị, phong thái phi phàm. Nếu không phải biết đối phương rõ ràng đã có vị hôn thê còn đi trêu chọc gái, Thời Vân Thư nhất định sẽ yêu người như vậy.
Dường như tâm tình của Diệp Ngôn Thành đang rất tốt, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt đào hoa cười rộ lên như tràn đầy thân thiện. Hắn hơi cúi đầu nhìn Thời Vân Thư, giọng điệu nhẹ nhàng mà gọi cô: "Tiểu Thư."
Thời Vân Thư là một người bình thường, từ tam quan đến ngũ quan chưa đến mức bị hủy hoại. Giờ phút này cô thật ghê tởm với việc Diệp Ngôn Thành có thể tha thiết nhìn cô mà xem như không có chuyện gì. Cô lùi ra phía sau vài bước, né tránh Diệp Ngôn Thành, đôi mắt trong veo ngập tràn vẻ chán ghét, "Diệp tổng, xin anh tránh ra."
Điều này chắc chắn đã kích thích tới Diệp Ngôn Thành rồi. Hắn nheo mắt lại, cặp mắt đào hoa kia luôn ẩn tình mà giờ đây lại bị che mất. Hắn lại tiến lên vài bước, còn phóng pheromone Alpha cường đại ra rồi nhắm thẳng về phía Thời Vân Thư, nhưng cũng đồng thời dịu dàng trìu mến nói: "Tiểu Thư, tôi phải bảo vệ em. Em không biết lòng dạ của ả đàn bà Lạc Tử Hâm kia hẹp hòi biết bao nhiêu đâu, ả ta nhất định sẽ tổn thương em, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ em thôi."
Toàn thân Thời Vân Thư đều run rẩy. Beta không thể ngửi được pheromone của Alpha và Omega, nhưng Alpha phóng pheromone có chứa tính công kích thì vẫn chịu ảnh hưởng không nhỏ, như sợ hãi sinh ra từ bản năng vậy.
Cô có lý trí sẽ không dễ dàng khuất phục nhưng cảm xúc sợ hãi khiến cô chống cự rất khó khăn, đến mức cơ thể của mình cô còn không thể khống chế được mà run rẩy. Còn tên đàn ông trước mặt này luôn miệng nói phải bảo vệ cô, mà vẫn tiếp tục dùng pheromone chèn ép cô phải chịu khuất phục.
Diệp Ngôn Thành: "Tiểu Thư, theo tôi đi. Chúng ta có thể giống như trước, tôi vĩnh viễn không bao giờ cưới ả đàn bà kia, tôi chỉ yêu mình em."
Thời Vân Thư càng nghe trái tim càng lạnh giá. Cô lại lùi vài bước ra phía sau, nhưng cũng không thể lui mãi được, cô nâng tầm mắt lên, nhu nhược nhìn tên đàn ông trước mặt này.
Cô ra vẻ khuất phục, trong mắt ngấn lệ giống như một con thỏ mắt đỏ đang run rẩy hoảng sợ, khẩn cầu, "Diệp tổng..."
Giọng nói của cô dịu nhẹ đến mức không thể tưởng tượng nổi, cho dù hồi trước khi hai người còn mập mờ, Diệp Ngôn Thành chưa bao giờ nghe đối phương như vậy. Cuối cùng hắn mềm lòng với cô, hơi thả lỏng áp chế, chưa từng nghĩ con thỏ trước mắt này lại bỗng nhiên nhảy sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng trốn thoát.
Diệp Ngôn Thành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt âm trầm dọa người.
Thời Vân Thư liều mạng chạy trốn, tim của cô đập lên tới cổ họng luôn rồi. Cô không dám dừng lại, hô hấp đã trở nên không thông nhưng vẫn dùng hết sức chạy về phía trước.
Sự sợ hãi của cô không chỉ đến từ sự áp bách của Alpha, mà còn có đoạn kí ức đau khổ vì bị Diệp Ngôn Thành tra tấn hồi kiếp trước.
Cô mới trùng sinh vào hai ngày trước.
Cho nên cô biết hôm nay Diệp Ngôn Thành đang lừa gạt cô đến nơi ấy của hắn rồi nhốt cô lại. Chỉ là ở kiếp trước Diệp Ngôn Thành sẽ đến công ty tìm cô, vốn tưởng đến bệnh viện tuyệt đối sẽ không chạm mặt hắn, không ngờ rằng vẫn gặp phải.
Cô chạy đến khi hai chân không còn sức mới dừng lại, mồm há to thở hổn hển nhưng cô không dám thả lỏng. Cô nhìn quanh bốn phía, lúc này mới đi vào cửa hàng tiện lợi, lấy điện thoại di động ra rồi gọi một cuộc.
Mà Lạc Tử Hâm bên này đang thực hiện hành vi tự sát lần thứ hai trong tiếng oán trách của hệ thống.
Nàng đập bể bình hoa thủy tinh trên bàn, mảnh nhỏ văng rải rác khắp sàn, cơ thể suy yếu vô lực của nàng chỉ có thể ngồi phịch ở dưới đất. Bàn chân nàng giẫm lên rất nhiều mảnh thủy tinh khi vừa rồi xuống giường bị ngã sấp xuống, máu đang chảy không ngừng.
486 đã không thể duy trì hình tượng tốt của nó được nữa, cứ châm chọc khiêu khích nàng đừng uổng công. Lạc Tử Hâm chẳng muốn trao đổi với nó, nàng nhặt lên một mảnh tương đối sắc nhọn, nhắm ngay vị trí trái tim một chút rồi đâm vào.
Mảnh thủy tinh không sắc bằng lưỡi dao, quá trình đâm vào đặc biệt chậm chạp. Lạc Tử Hâm có thể cảm nhận được nỗi đau cực lớn, nhưng nàng càng đau thì phải chịu càng lâu.
Tay nàng đang chảy máu, ngực cũng nhuốm màu đỏ tươi, hô hấp của nàng ngày càng yếu dần, tay nàng từ từ không còn sức lực. Nàng ngã trên mặt đất, máu chảy đầy sàn từ cơ thể đẹp đẽ của nàng, càng ngày càng nhiều, nhưng nàng chưa chết.
Sự suy tàn mà nàng kỳ vọng chỉ trong nháy mắt, sau đó nàng lại cảm nhận được một cỗ sinh mệnh đang trở về cơ thể. Nàng không thể chết đi.
Nàng đau đớn ho khan giữa vũng máu, trên gò má nàng đều dính máu, sợi tóc nàng cũng đều nhiễm đỏ. Nàng chảy nhiều máu như vậy vẫn có thể sống.
Nàng không hiểu vì sao vận mệnh bất công như thế, khiến nàng ngay cả cái chết cũng không thể lựa chọn.
Nàng vừa ho vừa cười, cảnh tượng dưới đây như địa ngục ma quỷ.
Ngay cả 486 vốn đang chê trách ký chủ không biết phí công mà sợ tới mức không dám nói thêm nữa. Nó lén khống chế máy báo trên đầu giường bệnh. Không lâu sau, bác sĩ y tá vọt vào, nhìn cảnh tượng ấy mà hoảng sợ, luống cuống tay chân băng bó miệng vết thương cho Lạc Tử Hâm.
Đương nhiên vết thương trí mạng trên ngực sẽ bị hệ thống tự động miễn dịch, trừ lưu lại dấu vết ra thì sẽ không tra được gì. Với tình huống này, bác sĩ không thể giải thích nên đành phải thông báo cho người nhà rằng có vẻ nên đưa nàng đi bệnh viện trị liệu đặc biệt.
Lạc Tử Hâm lại nằm trên giường bệnh, hai lần tự sát khiến nàng hoàn toàn tin bản thân bị cái gọi là hệ thống này khống chế. Nàng bất lực phản kháng.
Nàng nằm không một hồi thì di động trên bàn vang lên, nàng không hề phản ứng. 486 kêu lên, [486: Đây là cuộc gọi của nữ chính! Ký chủ mau nhấc máy, nữ chính đang gặp nguy hiểm!]
Lạc Tử Hâm không thèm phản ứng.
Dường như 486 đang rất lo lắng, nó trực tiếp khống chế di động để nhận cuộc gọi, âm thanh khuếch đại, quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thời Vân Thư. [Lạc Tử Hâm, tôi muốn xin cô giúp tôi.]
[Tôi sẽ không giành Diệp Ngôn Thành của cô, tôi chỉ muốn rời đi. Cô giúp tôi xuất ngoại, tôi cam đoan vĩnh viễn sẽ không quay về.]
Lạc Tử Hâm bất động, hai mắt từ từ nhắm lại. Thời Vân Thư nói một lần, 486 thuật lại một lần trong đầu nàng. Nàng chẳng muốn để ý nhưng tiếng của di động và giọng nói của 486 cứ luôn ồn ào. Nàng thở dài, hơi kiềm chế cảm xúc không rõ của mình.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, chìa tay ra rồi cầm cái di động sang. 486 tưởng ký chủ cuối cùng cũng thông suốt, còn chưa kịp vui vẻ thì thấy Lạc Tử Hâm trực tiếp ngắt cuộc gọi, sau đó ném vào ly nước.
[486:... ...]
Thời Vân Thư ở bên này trực tiếp bị cúp điện thoại mà ngẩn cả người, cô vốn tưởng Lạc Tử Hâm ít nhất sẽ xem xét. Hồi trước đối phương cực kì ghen tị phụ nữ bên cạnh Diệp Ngôn Thành, dùng hết các kiểu thủ đoạn để đuổi những người phụ nữ đó đi, thậm chí trước đó không lâu đối phương còn vì Diệp Ngôn Thành nhảy lầu tự sát, giờ cô sẵn sàng rời khỏi nước ngoài thì Lạc Tử Hâm hẳn là sẽ rất thích ý mới đúng.
Nhưng hiện tại Thời Vân Thư không có thời gian nghĩ nhiều, cô vẫn hơi bất an, sợ Diệp Ngôn Thành tìm đến. Cô bình tĩnh một chút rồi đứng dậy chuẩn bị bắt xe rời đi. Đêm nay không thể về nhà, cô sợ Diệp Ngôn Thành sẽ đến nhà tìm cô, chỉ có thể tìm khách sạn ở tạm.
Cô đến ven đường chờ taxi, không ngờ có một chiếc xe màu đen quen thuộc đậu trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, là Diệp Ngôn Thành.
Diệp Ngôn Thành bước xuống xe, đã sớm phóng pheromone áp chế Thời Vân Thư, lần này còn bá đạo kịch liệt hơn trước khiến Thời Vân Thư không có chỗ để trốn.
Thời Vân Thư có chút tuyệt vọng, cô né nhiều lần như vậy, chẳng lẽ cả đời này cũng không thể thay đổi vận mệnh sao?
Diệp Ngôn Thành tiến lên giữ nàng lại, muốn kéo cô vào trong xe. Cô ra sức phản kháng nhưng sự phản kháng yếu ớt của cô ở trước mặt Diệp Ngôn Thành giống như gãi ngứa mà thôi.
Thời Vân Thư cúi đầu, cho dù là như vậy cô cũng sẽ không từ bỏ. Cô không muốn quay lại vòng đời như con kiến kia, cũng không muốn phân hoá thành Omega, từ tinh thần đến thể xác tất cả bị người khác tùy ý điều khiển.
Cô sợ hãi, run rẩy, không thể khống chế được mà rơi lệ, nhưng đôi mắt linh động ấy từ đầu đến cuối đều không khuất phục.
Cô liều mạng nghĩ phải tự cứu như thế nào, thậm chí chẳng sợ bị giam lần nữa khi nghĩ cách trốn thoát.
Mà đúng lúc này, một người hơi suy yếu, rồi giọng nói vô cùng lãnh đạm chen vào.
"Diệp Ngôn Thành, buông cô ấy ra."
Thời Vân Thư vừa mừng vừa sợ, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia.
Lạc Tử Hâm nàng vẫn đến đây.
Edit: Hoa Bạch Quang
Beta: Mèo Mập
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)