“Đừng đụng vào tôi.”
Thời Vân Thư sững sờ, cô còn nhớ lần trước Lạc Tử Hâm từng nói gì nên rút tay về, không dám chạm vào nàng nữa.
Nhưng cô nghĩ ít nhất phải cõng Lạc Tử Hâm về giường nghỉ ngơi, nên hai tay cứng đờ ngay tại chỗ, “Giờ cô không sao chứ? Tôi, để tôi bế cô lên giường đi…”
Cô thận trọng hỏi, nhưng Lạc Tử Hâm vẫn nhìn cô một cách lạnh lùng, “Tôi đã nói, đừng đụng vào tôi.”
Lạc Tử Hâm hiện đang tức giận vì Thời Vân Thư liên tục chạm nọc* nàng. Nàng không muốn tiếp xúc với Thời Vân Thư một lần nào nữa.
*chạm nọc: nôm na là đụng phải thứ không nên đụng. Như: tật xấu, nhược điểm…
Nàng đang cảm thấy rất rất mệt, lẽ ra nàng đã chết từ lâu nhưng hệ thống cứ buộc nàng phải sống. Nàng giúp Thời Vân Thư chỉ vì cuộc giao dịch với nó, nhưng điều này không đủ để nàng cố mà sống nổi.
Nàng đứng dậy từ trên mặt đất một cách khó khăn, cơ thể lảo đảo nhưng không hề ngã.
Thời Vân Thư vừa áy náy vừa lo lắng nhìn chằm chằm Omega trước mặt, thể trạng của cô không được tốt lắm nhưng trái tim cô chỉ toàn hình bóng của Lạc Tử Hâm. Cơ thể bạc nhược của đối phương lúc này trông thật yếu ớt, cô muốn đưa tay giúp đỡ nhưng vội rụt lại dưới cái nhìn sắc lạnh của đối phương. Nước mắt trên mặt cô vẫn chưa khô, và giờ cô sốt ruột đến mức sắp khóc nữa rồi.
Sau khi Lạc Tử Hâm đứng dậy, nàng vịn vào sô pha rồi đứng yên, cố gắng thẳng lưng. Sương giá hình thành trong mắt như hàn tuyết mùa đông, đôi mắt không chút cảm xúc của nàng nhìn chằm chằm vào Thời Vân Thư, “Tôi và cô không hề liên quan đến nhau, trước kia không có, từ nay về sau cũng sẽ không có.”
Nàng nói xong liền rời đi, thậm chí còn không muốn để lại bất kỳ sự tưởng niệm nào cho Thời Vân Thư.
Thời Vân Thư khẽ hé môi nhưng không nói nên lời. Cô lại rơi lệ, nhìn theo bóng lưng của Lạc Tử Hâm, đôi mắt ửng hồng tràn đầy thê lương.
Cô bi thương cúi đầu, cười nhạo bản thân tự mình đa tình.
…
Thời Vân Thư đêm qua không ngủ, cô vẫn không thể tha thứ cho mình vì đã làm tổn thương một Omega. Hơn nữa Lạc Tử Hâm đã nói hai người không liên quan, nhưng nàng lại chịu đựng thống khổ từng bước đi tới để tiêm thuốc an thần vào người cô.
Cho nên vào sáng hôm sau, Thời Vân Thư dậy sớm làm bữa sáng, muốn xin lỗi lần nữa vì những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Lạc Tử Hâm không hề nói gì, chỉ ngồi xuống ăn cơm như thường lệ.
Lạc Tử Hâm khá ưa bữa sáng kiểu Tây. Sau bao nhiêu ngày, Thời Vân Thư cũng đã biết khẩu vị của đối phương nên hôm nay cô làm một bữa rất thịnh soạn. Thịt bò được rán chín đều với rau củ tươi, phủ lên miếng bánh mì nướng sơ qua với bơ, là món bít tết hamburger kiểu Mỹ. Cô còn pha một tách cà phê, đây là hương vị mà Lạc Tử Hâm thích.
Khi Thời Vân Thư thấy Lạc Tử Hâm ngồi xuống, cô tự tay đưa dao nĩa cho đối phương, trong mắt đều hiện lên vẻ lấy lòng.
Lạc Tử Hâm nhận lấy nhưng không nhìn Thời Vân Thư, nàng có vẻ mệt mỏi và suy yếu hơn trước.
Đó không phải là về thể chất, mà là tinh thần nàng đang dần chết đi.
Khi niềm vui xem video của Tần Thanh biến mất, có lẽ dù hệ thống có thể giữ được mạng cho nàng, song nó vẫn không thể giữ được tinh thần của nàng.
Lạc Tử Hâm kinh ngạc nhìn đồ ăn trước mặt, dao nĩa trên tay không cầm chắc mà trượt xuống, cắt nhẹ ngón tay nàng.
Vài giọt máu chảy ra, Lạc Tử Hâm ngơ ngác nhìn nó trong hai giây rồi nhặt dao ăn lên, dùng hết sức đâm vào bàn tay bị thương của mình.
Động tác của nàng quá nhanh, đâm vào quá dứt khoát và máu tuôn ra ngay lập tức. Nàng cảm thấy đau đớn nhưng vẫn không chịu buông tay.
Nỗi đau làm nàng chán ghét, nhưng có những cảm giác khác mà nàng không rõ.
Nàng cảm thấy bên trong cơ thể đang run rẩy, lại không biết đó là sự đau đớn hay là gì khác.
Nàng nhìn chiếc bàn trắng tinh đang loang lổ vết máu, lập tức mỉm cười.
486 hoảng sợ khi nhìn thấy Lạc Tử Hâm cười, nàng sắp phát điên rồi.
Không, nó cảm thấy kí chủ bị điên, đã bị điên từ lâu. Ngay từ ban đầu đã là người điên!
[Kí chủ! Cô mau dừng tay! Cô đừng nổi điên nữa! Nữ chính bị cô dọa sợ rồi kìa!]
486 cảm thấy khả năng chịu đựng của mình hết sức lợi hại. Nó để kí chủ tha hồ phát điên, dù sao cũng sẽ không chết được!
Mà bên này, Thời Vân Thư thực sự bị dọa sợ. Cô đứng ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn nhanh chóng bước tới, giật con dao trong tay Lạc Tử Hâm.
Vết thương lần này của Lạc Tử Hâm không hề nhỏ và rất sâu, máu thì chảy không ngừng. Thời Vân Thư vô cùng hoảng loạn và cấp bách, vội vàng gọi số khẩn cấp rồi tìm một chiếc khăn sạch để băng vết thương trên tay Lạc Tử Hâm.
Lạc Tử Hâm không phản kháng những hành động của cô. Nàng không hề cử động, giống như một con rối bị cắt dây điều khiển vậy, ngay cả đau đớn cũng không hô lên một tiếng.
Thời Vân Thư bối rối quỳ xuống trước mặt nàng, băng ép vết thương để cầm máu. Đôi mắt cô đỏ hoe, hàng nước ướt át trong hốc mắt toát ra vẻ lo lắng và sợ hãi.
Cô ngẩng đầu nhìn Lạc Tử Hâm, ánh mắt cả hai chạm vào nhau. Cô không nhìn thấy bất cứ điều gì trong đôi mắt đen nhánh của đối phương, không hề gợn sóng như thiếu mất linh hồn vậy.
Thực ra Thời Vân Thư đã sớm phát hiện, mặc dù bây giờ Lạc Tử Hâm vẫn còn sống nhưng tựa như đã chết từ lâu. Câu nói không chút liên quan hồi tối qua có lẽ không phải đang nhắc đến cô, mà là tất cả mọi người, thậm chí là cả thế giới này.
Thời Vân Thư không hề nhìn thấy khát vọng sống nào trong mắt nàng.
Nghĩ đến đây, Thời Vân Thư lại không kiềm được mà rơi nước mắt. Cô không phải khóc cho mình, mà là khóc cho Lạc Tử Hâm. Cảm giác đau lòng sắp tràn ngập cơ thể cô, như thể tứ chi và từng sợi tóc đều phải chịu đựng những cơn đau ấy.
Cô không biết vì sao mình lại như thế, nhưng giờ đây cô không muốn giải trừ những cảm xúc này.
Dù chỉ một chút thôi cũng được, hãy để cô đau khổ cùng Lạc Tử Hâm đi.
Xe cứu thương tới rất nhanh. Bởi vì Thời Vân Thư cầm máu kịp thời, nên Lạc Tử Hâm tuy chảy rất nhiều máu nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ băng bó khẩn cấp cho nàng, để nàng ở lại bệnh viện quan sát một đêm, ngày mai không có vấn đề gì là có thể đi rồi.
486 cảm thán kí chủ thường xuyên xuất nhập viện. Thời Vân Thư thì theo sát Lạc Tử Hâm, không dám rời đi một khắc nào.
Các nàng về tới nhà, tay của Lạc Tử Hâm bị thương nên cởi giày khá khó khăn, Thời Vân Thư liền ngồi xổm xuống và cởi giày cho nàng.
Động tác này có chút thân mật nhưng Lạc Tử Hâm không tránh, trầm ngâm nhìn xoáy tóc của Thời Vân Thư rồi đột nhiên lên tiếng, “Tôi sẽ thu xếp để cô ra nước ngoài sớm, cô hãy chuẩn bị một chút đi.”
Thời Vân Thư dừng lại, hơi cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, sau đó trả lời, “Được, tôi biết rồi.”
Cô cởi giày của Lạc Tử Hâm rồi mang dép trong nhà cho nàng, sau đó đứng dậy theo đối phương vào nhà.
Cô nhìn theo bóng dáng không hề dừng lại của Lạc Tử Hâm, đột nhiên hiểu ra cảm xúc của mình trong suốt thời gian qua.
Lúc này đây, cô muốn tiến lên ôm Lạc Tử Hâm, ôm thân hình mảnh mai ấy vào lòng để che mưa chắn gió cho nàng, và chịu nỗi đau khổ thay nàng, thậm chí còn muốn chiếm hữu nàng nữa. Tựa như cách Alpha đối xử với Omega, tựa như thiếu niên ngây ngô đang đối xử với người mình yêu vậy.
Cô đã yêu Lạc Tử Hâm mất rồi.
Có lẽ đó là khi đối phương xuất hiện như một nàng kỵ sĩ để đến bảo vệ cô và nhận hết sự đau khổ trên người cô, có lẽ là khi hương sơn trà tuyệt diệu ập vào khoang mũi của cô, hoặc có lẽ là khi cô nhìn thấy dáng người mảnh mai của đối phương lảo đảo như sắp ngã…
Cô thở ra một hơi thật trầm, ánh mắt thì đượm vẻ xót thương.
Bởi vì Lạc Tử Hâm bây giờ không có tình yêu, không có gì cả.
Thời Vân Thư nhìn đối phương lại vào phòng ngủ chính, khẽ thở dài. Cô buồn bã không biết làm sao, nhưng cũng không muốn thay đổi tình trạng hiện giờ.
Tất cả những gì của hiện tại đều là cô cố gắng có được, so với sự dày vò của kiếp trước thì kiếp này cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Đối với cô, đoạn tình cảm không thể giải thích và không thể đạt được này chỉ là một vẻ đẹp của nỗi sầu man mác, giống như bọt bong bóng rất đẹp đẽ khi lơ lửng trên không, vừa chạm vào sẽ lập tức vỡ tan.
Cô không thể theo đuổi những điều xa xỉ đó, chỉ nhìn nó bay xa hoặc rơi xuống mà thôi. Cô khẽ thở dài, sau đó quay lại truy tìm sự tự do mà mình muốn.
So với đoạn tình cảm mong manh này, không có gì quan trọng hơn là sống lại và thoát khỏi Diệp Ngôn Thành.
Ngày hôm sau, hai người duy trì nguyên trạng, trừ việc Lạc Tử Hâm càng trầm mặc kiệm lời, không còn nói chuyện với Thời Vân Thư nữa thì hầu như không có gì thay đổi cả.
Nhưng Thời Vân Thư biết, ngày cô phải rời đi đã đến rồi.
Hôm nay, cô có một cuộc hẹn với bạn tốt Lê Âm. Cô chào Lạc Tử Hâm qua cửa phòng ngủ chính, Lạc Tử Hâm cử một vệ sĩ kiêm tài xế đi theo cô. Cô cảm ơn rồi ra ngoài.
Cô và Lê Âm đã lâu không gặp nhau, nhưng dường như Lê Âm không thay đổi gì nhiều so với hồi cấp ba. Cô ấy vẫn buộc tóc đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt trắng nõn luôn nở nụ cười, vừa nhìn thấy Thời Vân Thư thì vui vẻ chạy tới, đôi mắt híp lại tràn đầy ý cười nhưng vẫn có thể cảm nhận được tinh thần cực kì phấn chấn bên trong.
Thời Vân Thư cũng nhìn cô ấy và mỉm cười, sức sống hoàn toàn khác xa với Lạc Tử Hâm.
Nhận ra bản thân lại nhớ tới Lạc Tử Hâm, Thời Vân Thư bất đắc dĩ lắc đầu, cố gắng gạt đối phương ra khỏi tâm trí mình.
“Tiểu Thư, cậu trở nên thật xinh đẹp!” Cũng may Lê Âm từ nhỏ là người hoạt ngôn, kéo cô nói không ngừng khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ những chuyện khác nữa.
Hai người đi dạo phố rồi đi ăn, gọi vài chai rượu, uống được một hồi thì thấy hơi choáng váng.
“Tiểu Thư, tại sao cậu lại vì một tên cặn bã mà ra nước ngoài chứ? Mắc gì phải sợ anh ta!” Lê Âm uống say, nghe được lý do Thời Vân Thư ra nước ngoài, lập tức cầm chai rượu tức giận bất bình. Thời Vân Thư không kể cho cô ấy về kiếp trước mà chỉ nói về kiếp này rằng Diệp Ngôn Thành hay dây dưa, điều này làm cho Lê Âm vô cùng khó hiểu.
Thời Vân Thư cũng say. Cô lắc đầu nguầy nguậy, nói Diệp Ngôn Thành là thằng biến thái làm cô khổ sở nên nhất định phải đi.
Nhưng mà sau này không tiện gặp mọi người nữa, cũng không thể gặp được Lạc Tử Hâm.
Lê Âm từng nghe cô kể Lạc Tử Hâm ở kiếp này, Thời Vân Thư toàn cóp nhặt lời hay ý đẹp để nói, khiến Lê Âm cực kì tò mò về Omega kia nên cứ xúi giục Thời Vân Thư gọi điện cho Lạc Tử Hâm.
Thời Vân Thư nương theo men say mà gọi điện thật, không lâu sau đã có người bắt máy.
[Alo?] Giọng nói lãnh đạm của Lạc Tử Hâm phát ra từ đầu dây bên kia. Khi Thời Vân Thư nghe thấy thì đầu óc lập tức trống rỗng, không biết phải nói gì.
Trong lòng cô như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng tới bên miệng lại không nói nên lời. Cô ngơ ngác một hồi lâu, sau đó ấn chặt điện thoại và khẽ nói:
“Lạc Tử Hâm, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Lạc Tử Hâm không trả lời.
Nhưng Thời Vân Thư không cần đáp lại, cô đã bày tỏ lòng biết ơn với Lạc Tử Hâm rất nhiều lần nhưng vẫn chưa hề thấy đủ. Từ khi cô trùng sinh mà đến, Lạc Tử Hâm đã nhiều lần cứu cô và che chở cho cô. Trong lòng cô, Lạc Tử Hâm chính là vầng trăng sáng, là ánh ban mai của cô.
Ngoài lời cảm ơn ra, cô không biết nói gì khác nữa. Hai người trầm mặc một lúc rồi Lạc Tử Hâm cúp điện thoại trước, Thời Vân Thư nghe thấy âm thanh tút tút từ đầu dây bên kia, nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Thời Vân Thư điều tiết lại tâm trạng của mình, tiếp tục chơi với Lê Âm. Coi như hôm nay là ngày cô sẽ tạm biệt quá khứ, chờ đợi một cuộc sống hoàn toàn mới kể từ đây.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, mình sẽ bị Diệp Ngôn Thành tìm ra.
Đối phương dẫn theo rất nhiều người, trực tiếp khống chế vệ sĩ mà Lạc Tử Hâm phái cho cô.
Diệp Ngôn Thành đến trước mặt cô, dùng ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt điên rồ giống y hệt kiếp trước.
“Tiểu Thư, sao em dám bỏ trốn sau lưng tôi?”
Editor: Hoa Bạch Quang
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)