Gần đây Diệp Ngôn Thành theo dõi Thời Vân Thư rất kỹ, biết được cô thực sự đi theo Lạc Tử Hâm, nên ngay cả Lạc Tử Hâm hắn cũng theo dõi.
Thời Vân Thư vẫn luôn ở nhà Lạc Tử Hâm, chờ đến khi cô kiểm tra sức khỏe thấy ổn hơn rồi, lại thu xếp cô đi nước ngoài lần nữa.
Lúc này cô đang nói chuyện điện thoại với bạn tốt Lê Âm, cô đã rất vui khi nhận được cuộc gọi. Lê Âm và cô chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng lúc lên cấp ba thì cô ấy chuyển đến thành phố khác. Tuy có liên lạc với nhau nhưng hai người ít khi gặp mặt, khó khăn lắm mới về được nên muốn hẹn cô một bữa. Thời Vân Thư rất do dự, giờ cô sắp đi nước ngoài, không biết khi nào có thể gặp lại vào lần sau, cũng sợ lúc ra ngoài sẽ bị Diệp Ngôn Thành bắt được. Cô quá hiểu người đàn ông đó sẽ làm gì khi phát điên.
Cuối cùng cô cũng đồng ý. Cô nhớ hồi kiếp trước vào thời điểm này, Diệp Ngôn Thành vẫn chưa đến mức điên rồ, cho tới lúc đó cẩn thận chút là được.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại bắt đầu quét tước vệ sinh, Lạc Tử Hâm thường không quan tâm cô làm gì ở đây. Kể từ cuộc nói chuyện lúng túng giữa hai người lần trước, về cơ bản Lạc Tử Hâm sẽ không ra ngoài trừ lúc ăn cơm.
Cô dọn dẹp được một hồi thì nghe thấy tiếng chuông cửa, liền thắc mắc rằng ai sẽ đến đây. Qua video giám sát trên cửa, cô nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Ngôn Thành.
Khí huyết của cô hơi dâng lên, sao Diệp Ngôn Thành có thể tìm được nơi này chứ?!
Chuông cửa tiếp tục vang lên, Thời Vân Thư hơi do dự nhưng vẫn mở cửa, cô không tin đối phương dám làm gì ở đây.
Cửa mở ra, Diệp Ngôn Thành nhìn cô bằng sắc mặt u ám. Cô vẫn có chút sợ nhưng cũng không chịu yếu thế.
Thời Vân Thư: “Anh đến làm gì?”
Diệp Ngôn Thành liếc nhìn trong nhà, không thấy Lạc Tử Hâm đâu nên chuyển qua nhìn chằm chằm vào Thời Vân Thư, “Tiểu Thư, sao em lại ở với ả ta?”
Thời Vân Thư ấn chặt tay nắm cửa, cơ thể chắn lại với tư thế từ chối cho hắn vào nhà, nhưng có lẽ Diệp Ngôn Thành cũng không muốn đi vào. Hai người đứng ở ngưỡng cửa, bầu không khí luôn duy trì sự kì dị.
Lạc Tử Hâm đang ở trong phòng ngủ xem video lấy từ việc trao đổi, 486 thì không ngừng ầm ĩ trong đầu nàng.
[486: Kí chủ mau ra ngoài đi, nam chính tới tìm nữ chính kìa!]
Lạc Tử Hâm nghe vậy thì lông mi khẽ run, nhưng nàng vẫn xem video, nhìn gương mặt tươi cười của Tần Thanh, không muốn quan tâm đến bất kỳ ai khác.
486 không cách nào bắt bí nàng. Hệ thống chúng nó không có cơ chế trừng phạt, nếu không nó đã phạt kí chủ tới mấy trăm lần rồi.
Kể từ khi Thời Vân Thư phân hoá thành Alpha, cô cảm giác mình đã cao lên khá nhiều, thân thể không còn yếu ớt nữa mà dường như tràn trề sinh lực. Khi đối mặt với Diệp Ngôn Thành, cô cảm thấy mình sẽ không thua hắn nên không khỏi kiên cường hơn.
“Tôi liên quan gì đến anh?” Thời Vân Thư híp mắt khiêu khích, cô căn bản không giống bé thỏ trắng của trước kia, “Tôi và anh từ lâu đã không liên quan gì nhau. Anh tới đây tìm Lạc tiểu thư sao? Tôi có thể giúp anh gọi cô ấy ra ngoài.”
Tất nhiên Diệp Ngôn Thành không phải đến tìm Lạc Tử Hâm, hắn không hề muốn nhìn thấy người phụ nữ đó một chút nào.
“Tiểu Thư, anh chỉ là rất nhớ em.” Hắn kìm nén cảm xúc của mình, nói một cách trìu mến.
Thời Vân Thư chỉ cảm thấy ghê tởm và chán ghét, kiếp trước người đàn ông này vừa giả vờ ái ân vừa làm những điều khiến cô tổn thương.
Cô hận hành vi biến thái của Diệp Ngôn Thành, lại càng hận sự bất lực của bản thân. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào Diệp Ngôn Thành như muốn xé xác đối phương. Cô vốn không thể khống chế tốt pheromone của mình, tuy đã dán miếng ức chế nhưng vẫn mất kiểm soát mà tiết ra. Lúc này, pheromone của cô đang bộc lộ hết cảm xúc, nó lao về phía Diệp Ngôn Thành bằng một đòn tấn công mạnh mẽ. Sắc mặt của Diệp Ngôn Thành lập tức khó coi vô cùng.
Hắn hít sâu một hơi, tâm tình của hắn đối với Thời Vân Thư bây giờ rất phức tạp, hơi thở Alpha trên người đối phương luôn khơi dậy cơn tức của hắn. Bản năng cạnh tranh trời sinh của Alpha khiến hắn cực kỳ chán ghét, nhưng hắn luyến tiếc Thời Vân Thư. Cho dù hiện giờ hắn hết sức chán ghét pheromone của đối phương nhưng vẫn muốn đưa người đi, biến cô thành của riêng hắn.
Pheromone của hai người đang đấu đá vô hình trong không khí. Thời Vân Thư chỉ là Alpha cấp A, thứ bậc không cao bằng Diệp Ngôn Thành. Sự trấn áp của Alpha cấp cao luôn khiến cô thở không thông, nhưng nó khác với sự áp bức mà cô đã chịu khi còn là một Omega hồi kiếp trước. Lúc đó không chỉ vô phương phản kháng, cô thậm chí còn không tự chủ được mà muốn khuất phục.
Hiện giờ cô đang bị đè ép nhưng lòng tràn đầy không cam lòng. Cô giống như dã thú rừng rậm, huyết mạch trên người đều bành trướng, nhất thời không thể rụt lại răng nanh.
Cô cắn răng, dứt khoát xé miếng ức chế sau gáy ra, pheromone mang địch ý nồng đậm lập tức phun trào.
Cô không cam lòng mà khai chiến với Diệp Ngôn Thành, cho dù có chết cũng không cúi đầu.
Diệp Ngôn Thành bịt mũi, lùi lại mấy bước. Mùi pheromone xộc vào mũi, khó chịu đến mức khiến hắn hít thở không thông. Hắn nhìn sâu vào Thời Vân Thư, không muốn cạnh tranh với đối phương nữa nên đành phải rời đi trước.
Diệp Ngôn Thành vừa rời đi, Thời Vân Thư liền suy yếu ngã xuống đất, cả người đổ đầy mồ hôi. Cuộc đối đầu với Alpha cấp cao thống khổ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Vừa rồi cô cảm giác các tuyến thể của mình đã run rẩy không ngừng, như thể chúng đang bị bao bọc trong khói lửa, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên cô vẫn vui vẻ vì lần đầu tiên chân chính đối đầu trực diện với Diệp Ngôn Thành, đó là điều mà kiếp trước cô không thể làm được.
Ở kiếp trước, cô thực sự đã trốn thoát rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Diệp Ngôn Thành tìm được. Diệp Ngôn Thành thậm chí còn muốn cấy thiết bị theo dõi vào cơ thể cô. Cô cầu xin hắn một cách nhục nhã, cuối cùng mới đổi thành chiếc vòng cổ.
Cô luôn một thân một mình vì Diệp Ngôn Thành rất giỏi ngụy trang trước mặt người khác, ngay cả ba mẹ cô cũng cho rằng Diệp Ngôn Thành là bến đỗ cuối cùng của cô.
Cô sống như một con thú cưng mà Diệp Ngôn Thành sẽ không ngừng tra tấn, không ngừng mài mòn nhân phẩm của cô, đoạt mất ý chí của cô, sau đó sự vùng vẫy phản kháng của cô bắt đầu biến thành lấy lòng. Cảm xúc của cô dao động theo Diệp Ngôn Thành, cô thậm chí đã nhiều lần nghĩ rằng chỉ cần yêu Diệp Ngôn Thành thì có lẽ sẽ không phải chịu thống khổ như vậy nữa.
Nếu kiếp trước cô không tự sát, có thể cho đến cuối cùng cô sẽ thực sự trở thành con thú cưng nói gì nghe nấy của Diệp Ngôn Thành.
Nhưng khi sống lại, cô vẫn không ngừng động viên bản thân mình đã có cơ hội mới, không muốn để bản thân bị thối nát lần nữa. Cô đã bắt được cơ hội ở kiếp này, gặp được Lạc Tử Hâm cũng đã thay đổi khiến Diệp Ngôn Thành luôn không thể đối phó, và cô còn phân hoá thành Alpha.
Cô tin mình nhất định có thể thoát khỏi Diệp Ngôn Thành, nhất định có thể sống tự do và hạnh phúc mãi mãi về sau.
Cô yếu ớt nằm trên mặt đất, cười si ngốc nhưng lại không hề nhận ra pheromone của mình đã mất kiểm soát và tràn ngập khắp phòng.
Dần dần, cảm xúc của cô cũng mất kiểm soát theo. Đôi mắt đen nhánh như có lửa cháy hừng hực, tuyến thể co giật điên cuồng như bị ánh mặt trời thiêu đốt, đau đến mức nổi đầy gân xanh trên trán, cảm xúc nóng nảy bắt đầu đoạt mất lý trí của cô.
Cô đau đến nổi không thể đứng dậy, sàn nhà lạnh lẽo cũng không thể xoa dịu nỗi đau của cô.
“Lạc Tử Hâm…” Cô cắn môi khẽ thút thít gọi tên Lạc Tử Hâm.
Tất cả những gì cô đang nghĩ lúc này đều là Lạc Tử Hâm.
Đối phương đang trong phòng ngủ cách đó không xa, cô đã đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy ai kia bước ra để trấn an cô.
Cô tủi thân vô cùng, giống như một đứa trẻ ngây thơ đang khóc huhu vậy.
486 không ngừng thúc giục, vẻ mặt mệt mỏi của Lạc Tử Hâm vẫn không thay đổi, ánh mắt nàng chỉ nhìn vào Tần Thanh mà thôi. Nàng biết Thời Vân Thư đang đau như muốn chết đi sống lại ở bên ngoài, nàng thậm chí còn ngửi thấy mùi pheromone của đối phương trong không khí.
Bởi vì mỗi phòng đều có hệ thống ngăn chặn pheromone nên mùi bay vào phòng ngủ khá là mỏng manh, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự cuồng nhiệt của chủ nhân nó.
Nhưng thế thì đã sao, Thời Vân Thư chẳng là gì đối với nàng, thế giới này cũng là vô nghĩa.
Sẽ không chết đâu, cứ để cô ta như vậy đi.
486 tức anh ách.
Thời Vân Thư cứ nằm như vậy cho đến tối, nồng độ pheromone trong không khí đã có thể hun chết người. Cô đau đến mức tê liệt, toàn thân như bị rách toạc, ý thức cũng không rõ ràng, đôi mắt tiêu thất không biết dừng tại nơi đâu.
Cô dường như nhìn thấy bản thân ở kiếp trước, đơn độc và mục rữa trong cái lồng giam ấy.
Cuối cùng Lạc Tử Hâm cũng xuất hiện, nàng đang cầm thuốc an thần và đi về phía Thời Vân Thư. Pheromone dưới cơn thịnh nộ của Alpha sẽ cực kì khó chịu, huống hồ một Omega bình thường ở trong nồng độ này đã có thể bị đau đến ngã quỵ từ lâu.
Lạc Tử Hâm không phải hoàn toàn thờ ơ với nó mà trái lại, pheromone của đối phương như con dao găm đang lăng trì nàng khiến mỗi bước đi của nàng đều vô cùng gian nan. Với lại, giờ tinh thần của Thời Vân Thư đang mê man nên đối với ai cũng tràn ngập địch ý. Cô không còn nhận ra đây là Lạc Tử Hâm nữa, vì khi cô cảm thấy có người tới gần liền công kích đối phương không chút lưu tình.
Lúc này, pheromone của cô đối với Omega là trí mạng, không một Omega nào có thể chịu được nỗi đau đớn kịch liệt ấy. Lạc Tử Hâm cảm thấy đại não mình như bị tách ra, nàng không khỏi thở dốc.
Bước đi của nàng càng ngày càng chậm, 486 cũng sốt ruột không kém. Kí chủ không có tích phân để đổi đồ nên nó không thể giúp được gì, nhưng Lạc Tử Hâm cũng không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Nàng chịu đựng cơn đau nhức, cuối cùng cũng đến bên cạnh Thời Vân Thư. Nàng thấy đôi mắt đỏ hoe của Thời Vân Thư, bên trong như có ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời, trong phút chốc có thể nuốt chửng Lạc Tử Hâm.
Ngay lập tức, trái tim của Lạc Tử Hâm như đột nhiên ngừng đập, hai chân không thể chống đỡ được nữa liền quỳ một chân xuống.
Nàng cố chút sức lực cuối cùng để tiêm thuốc an thần lên người Thời Vân Thư, sau đó không thể chịu đựng được nữa liền ngã xuống đất.
Thời Vân Thư từ từ tỉnh dậy với sự trợ giúp của thuốc an thần, pheromone trong không khí của cô với hương sơn trà đã hòa vào nhau từ lâu. Nhưng giờ cô đang không nghĩ gì cả, cô thấy Lạc Tử Hâm đang nằm bên cạnh thì hoảng sợ.
Cô vẫn nhớ những gì vừa xảy ra. Cô nhớ mình dùng pheromone tấn công bừa bãi vào Lạc Tử Hâm, còn nhìn đối phương thống khổ và gục ngã.
Cô không biết vì sao mình lại vô dụng như thế. Kiếp trước cô không thể phản kháng pheromone của Alpha, kiếp này lại dùng thân phận Alpha để làm chuyện tương tự với một Omega khác.
Cô lập tức bật hệ thống xả khí rồi bế Lạc Tử Hâm lên, cảm thấy cơ thể của đối phương hơi run rẩy nên tự trách không thôi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cô không ngừng xin lỗi, ánh mắt đỏ bừng đầy sự ăn năn. Cô cắn đầu lưỡi mà thống khổ rơi lệ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lên má Lạc Tử Hâm.
Lạc Tử Hâm chưa choáng váng hoàn toàn, pheromone trong không khí nhanh chóng bị hút đi, nàng liền tỉnh táo không ít. Kể từ khi Tần Thanh qua đời, nỗi đau đớn dường như trở thành điều thường thấy đối với nàng. Nàng có thể chịu đựng nhiều hơn thế nữa.
Chỉ là cơ thể này không chịu đựng được, nhưng ý thức của nàng lại rất thanh tỉnh.
Nàng không thích bị Thời Vân Thư chạm vào nên yếu ớt đẩy người ra. Thời Vân Thư nước mắt lưng tròng lo lắng nhìn nàng, ánh mắt của nàng liền trầm xuống, lạnh giọng nói, “Đừng đụng vào tôi.”
Editor: Hoa Bạch Quang
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)