Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến

435 0 0 0

Khi Thời Vân Thư tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Ngôn Thành thì tim đập liên hồi, quay đầu lại thì thấy Lạc Tử Hâm đang ngồi bên cửa sổ, cảm xúc hoảng loạn mới từ từ bình tĩnh.

Cả người cô rất đau, đầu cũng rất đau, cô còn nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì. Cô đang phân hoá thành một Alpha, còn muốn đánh dấu Lạc Tử Hâm ở sân bay.

Thực ra cô cũng có chút may mắn, phân hoá thành Alpha thì có nghĩa là Diệp Ngôn Thành sẽ không bao giờ dây dưa với cô nữa.

"Tiểu Thư, em không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?" Diệp Ngôn Thành vội vàng quan tâm cô, vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng Thời Vân Thư căn bản không muốn nhìn thấy hắn chút nào.

Hồi kiếp trước của cô, lúc này không phải là lần phân hoá thứ hai. Có thể là lúc ở sân bay có Omega động dục, pheromone nồng nàn đã dẫn dắt cô phân hoá. Cho nên kiếp trước cô phân hoá thành Omega, có phải là do Diệp Ngôn Thành gây ra hay không?

Nghĩ như vậy, cô càng chán ghét người đàn ông trước mặt này hơn.

Cô mới phân hoá thành Alpha nên vẫn không thể khống chế pheromone tốt được. Bởi vì còn phải làm kiểm tra, miếng ức chế chưa được dán lên, hiện giờ cảm xúc chán ghét của cô cùng với pheromone trực tiếp nhắm vào Diệp Ngôn Thành.

Không phải vô cớ mà trước đây hai Alpha luôn cạnh tranh hơn thua nhau, sự thù địch trong pheromonebị đối phương dễ dàng nắm bắt, có thể lập tức khơi dậy bản năng Alpha. Diệp Ngôn Thành vô thức phóng ra pheromone đối kháng trong nháy mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thời Vân Thư như muốn xé nát đối phương.

Rõ ràng chưa đến một khắc trước còn chân thành tha thiết với Thời Vân Thư.

Pheromone của hai Alpha tiết ra so với nhau quả là phi thường. Nhưng may mắn thay, đây là trong đang bệnh viện, hệ thống xả khí sẽ vận hành bất cứ lúc nào nên không có vấn đề gì lớn. Ngay cả Lạc Tử Hâm, người đang ngồi bên cửa sổ cũng chỉ ngửi thấy một chút, không tạo ra nhiều ảnh hưởng cho lắm.

Nhưng Thời Vân Thư vẫn còn ốm nên không phải là đối thủ của Diệp Ngôn Thành. Mà Diệp Ngôn Thành cũng hoàn hồn, lập tức thu hồi pheromone, nhìn Thời Vân Thư với sắc mặt hết sức khó coi.

Hắn vừa ngửi thấy mùi pheromone của đối phương làm hắn chán ghét cực kỳ, suýt chút nữa đã khiến hắn mất khống chế mà quên rằng đây là người hắn yêu.

Bỗng chốc hắn bình tĩnh lại, trìu mến nói với Thời Vân Thư: "Tiểu Thư, em ngoan ngoãn theo anh đi. Chỉ có anh mới có thể bảo vệ em, chỉ có anh yêu em mà thôi. Em xem, chỉ mới mấy ngày đã xảy ra chuyện như vậy rồi. Em yên tâm, anh sẽ chữa lành cho em."

Bảo vệ? Chữa lành?

Thời Vân Thư tức cười. Tại sao trước kia cô không phát hiện bộ mặt thật của người đàn ông này chứ? Quả thực khiến người ta kinh tởm đến tột cùng.

Nàng giận tái mặt, ánh mắt sắt bén, lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần đâu Diệp tổng, chúng ta tốt nhất từ nay về sau đường ai nấy đi, đến chết cũng không liên lạc!"

Diệp Ngôn Thành nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi, nhưng vẫn cố nén giận, "Tiểu Thư, em đừng ương bướng nữa. Em biết anh không thích bị cự tuyệt mà."

Lời nói của hắn đầy sự uy hiếp, Thời Vân Thư nhất thời hoảng hốt. Chỉ là cô đã biết Diệp Ngôn Thành sẽ không dễ dàng buông tha cho cô từ lâu, cô dám khiêu khích như vậy là vì Lạc Tử Hâm còn ở đây.

Sự tự tin không thể giải thích của cô báo rằng Lạc Tử Hâm sẽ giúp cô. Thậm chí cô còn thấy Lạc Tử Hâm hiện giờ có lẽ đã không yêu Diệp Ngôn Thành nữa.

Cô nhìn về phía Lạc Tử Hâm, đối phương như đã nhận được tín hiệu của cô, vừa quay đầu thì đúng lúc chạm mắt nhau. Thời Vân Thư đột nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm, tựa như ao nước ngày hè, mềm mại chảy vào lòng cô.

Nó khiến cô vô cùng phấn khởi.

Tuy cô đang vui mừng khôn xiết nhưng lại có chút lo lắng, chưa kịp nói gì thì Lạc Tử Hâm như đã hiểu ý cô.

Thấy Lạc Tử Hâm xoay người, đưa lưng về phía ánh đèn, đôi mắt vốn lãnh đạm lại càng thêm băng giá. Nàng phẫn nộ nhìn Diệp Ngôn Thành, "Diệp Ngôn Thành, anh có cần tôi phải nhắc lại lời thề mà anh đã nói trước mặt ba mẹ tôi và chú Diệp không?"

"Giờ anh muốn tôi gọi điện hỏi thăm chú Diệp à?"

Giọng điệu của nàng rất nhẹ, nhưng lại càng khiến Diệp Ngôn Thành căm phẫn hơn.

Diệp Ngôn Thành cắn răng, gầm lên: "Lạc Tử Hâm, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?!"

Lạc Tử Hâm hơi ngẩng đầu, trả lời: "Liên quan gì đến anh.”

Nàng là một Omega nhu nhược nhưng kiêu căng như một Alpha.

Diệp Ngôn Thành chán ghét dáng vẻ này của nàng. Khi còn nhỏ, nhìn thấy Lạc Tử Hâm dẫn người dạy một Alpha quỳ trên mặt đất như một con chó để cầu xin tha thứ, hắn liền cực kì chán ghét nàng. Mặc dù người phụ nữ này theo đuổi mình nhiều năm như vậy, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo vẫn chưa bao giờ thay đổi. Ba Diệp vẫn luôn để hắn dỗ dành Omega này, điều đó càng làm tăng thêm sự căm ghét của hắn.

Giờ đây, hắn nghe thấy lời này thì đỏ mặt tức giận, bất chấp hình tượng rống to với Lạc Tử Hâm: "Một người phụ nữ độc ác như cô, cả đời này tôi cũng sẽ không thích!"

[Lạc Tử Hâm: Thật là một bài phát biểu kinh điển của bá tổng.]

[486: …]

Lạc Tử Hâm vừa nói chuyện với 486 ở trong đầu, vừa lạnh lùng nhìn Diệp Ngôn Thành mà không nói gì, âm thầm cười nhạo hắn tự cho là đúng.

Thời Vân Thư đang quan sát ở một bên, tâm trạng hả hê cực kì, cũng học theo giọng điệu lãnh đạm của Lạc Tử Hâm khiến Diệp Ngôn Thành mau mau rời đi.

Diệp Ngôn Thành tức giận không có chỗ phát tiết, lại sợ Lạc Tử Hâm đi tìm ba Diệp thật nên chỉ đành hừ lạnh mở cửa rời đi.

Hắn đóng sầm cửa lại. Thời Vân Thư trừng mắt, mím môi giễu cợt: "Vô năng cuồng nộ." (*bất lực mà phát tiết)

Lạc Tử Hâm nghe thấy thì quay đầu nhìn cô.

Thời Vân Thư cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đối phương và mỉm cười với nàng.

Tiếc là Lạc Tử Hâm vẫn lạnh nhạt, chậm rãi đi tới bên giường bệnh, nói với Thời Vân Thư rằng cô vừa mới trải qua lần phân hoá thứ hai, phân hoá thành Alpha do bị pheromone phân hoá. Pheromone cực kỳ không ổn định, cô cần phải điều trị một thời gian và phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra. Trong khoảng thời gian này, để tránh Diệp Ngôn Thành lại đến gây phiền phức, cô sẽ tạm thời ở tại phòng nhỏ của Lạc Tử Hâm.

Thời Vân Thư gật đầu lia lịa. Thực ra cô không để ý đến những gì Lạc Tử Hâm đang nói cho lắm, bây giờ cô đang bị hương sơn trà quấn lấy thần kinh, mùi hương thoang thoảng quanh mũi lại có thể dễ dàng cướp đi toàn bộ tinh lực của cô.

Cô biết đó là mùi pheromone của Lạc Tử Hâm, ở sân bay cô đã ngửi thấy. Cô còn nhìn thấy sau gáy đối phương có dán miếng ức chế, nhưng mùi thơm dịu vẫn thấm vào tâm trí cô.

Cô thở ra một hơi, không dám nói chuyện này ra.

Nhưng mùi ấy luôn luôn không ngừng lôi kéo cô, tựa như muốn dẫn cô cùng nhảy múa vậy.

Đây nhất định là một chuyện sung sướng, nhưng cô cũng biết đó không phải là một chuyện tốt vào lúc này.

Cô cố chịu đựng, muốn kìm nén dục vọng càng ngày càng mãnh liệt như sắp trào ra. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ cô không thể khống chế được pheromone mình, càng muốn đè nén thì nó càng tiết ra nhanh hơn.

Mà Lạc Tử Hâm không nhạy cảm với việc tiếp xúc với pheromone cho lắm, khi nàng nhận ra thì cơ thể đã hơi run run rồi. Nàng nghiêm mặt véo ngón tay, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào Thời Vân Thư, lạnh lùng nói, "Đừng đụng vào tôi. Nếu có lần sau thì tôi sẽ giết cô."

Thời Vân Thư nghe thấy thì ớn lạnh, không dám xác định lời của đối phương là thật hay giả.

Mà 486 bên kia còn rùng mình hơn, [Ký chủ, cô không phải đang nói thật đâu ha…]

Lạc Tử Hâm cười lạnh trong lòng.

486 sợ đến mức không dám nói lời nào.

Ký chủ không tự sát nữa mà bắt đầu muốn giết nữ chính rồi!

…Sau đó Lạc Tử Hâm gọi bác sĩ tới, hai người không trao đổi nữa. Thời Vân Thư kiểm tra cơ thể nhưng không có gì đáng ngại, buổi chiều thu dọn đồ đạc chuyển vào nhà Lạc Tử Hâm.

Khi về đến nhà, Lạc Tử Hâm không để ý đến cô, tự nhốt mình trong phòng ngủ chính và không bao giờ ra ngoài nữa.

Thời Vân Thư dọn dẹp quần áo và nhà dưới, lại nhìn thời gian thì thấy đã gần chín giờ tối. Cô do dự một chút rồi vào bếp nấu mì, bưng lên bàn và sau đó gõ cửa phòng Lạc Tử Hâm.

Cô gõ hai lần nhưng không ai trả lời, mang theo nghi hoặc lại gõ thêm vài cái.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở.

Lạc Tử Hâm xuất hiện từ phía sau cánh cửa, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Thời Vân Thư sợ hãi, Lạc Tử Hâm không có bật đèn nên trong phòng chỉ có sự tăm tối và âm u. Lạc Tử Hâm chìm trong hắc ám, cả người như bị hơi thở lạnh lẽo bao trùm.

Huống chi trong đôi mắt nàng luôn luôn không có sức sống, bây giờ càng giống như ma quỷ chết chóc hơn.

Thời Vân Thư giật giật khóe miệng cứng ngắc, "Tôi có nấu mì, cô muốn ăn chút không… ?"

Lạc Tử Hâm nhìn cô chằm chằm một hồi mới gật đầu, bước ra ngoài. Ánh đèn trong phòng khách chiếu vào người nàng, như đã tẩy hắc ám quanh thân nàng đi.

Thời Vân Thư vuốt ngực, thở nhẹ ra một hơi.

Hai người ngồi trên bàn cùng nhau. Thời Vân Thư nấu đơn giản, trên mỳ có một ít rau và một quả trứng chiên, khẩu vị nhạt nhưng cũng ngon miệng.

Hai người chầm chậm ăn, Thời Vân Thư nhìn thấy Lạc Tử Hâm ăn xong thì tâm trạng có chút vui vẻ. Lạc Tử Hâm chủ động rửa bát, chúc ngủ ngon rồi lại trở về phòng.

Thời Vân Thư muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, chỉ có thể quay về phòng ngủ.

Cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Cô không biết đã mấy giờ rồi, thật khó chịu, quyết định đứng dậy đi rót một cốc nước.

Chỉ là cô không ngờ sau khi ra ngoài thì nhìn thấy Lạc Tử Hâm đang ngồi một mình trên ghế ngoài ban công, không biết là đang ngủ hay đang thức nữa.

Cô bước tới khẽ gọi, thấy Lạc Tử Hâm quay đầu nhìn cô.

"Sao đã trễ thế này rồi mà cô ngồi đây không ngủ?" Thời Vân Thư nghi hoặc hỏi.

Lạc Tử Hâm không đáp, lại quay đầu nhìn bầu trời đêm. Thời Vân Thư không lấy làm lạ, cô đã hơi quen đối phương như vậy rồi. Nàng trả lời câu hỏi mới là lạ.

Hôm nay thời tiết không được đẹp, những vì sao ẩn sau đám mây và ánh trăng cũng bị che khuất, khí hậu hơi lạnh, gió hiu hiu thổi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Thời Vân Thư nhìn góc nghiêng của Lạc Tử Hâm, nhìn vào đôi mắt không hề gợn sóng của người đó thì có chút hiếu kỳ. Cô tự hỏi đối phương đang nghĩ gì, tự hỏi vì sao tính tình đối phương lại thay đổi nhiều kể từ lần vào viện ấy.

Cô không biết có phải là do mình phân hoá thành Alpha hay không. Hiện giờ nhìn Lạc Tử Hâm, cô lại không oán hận chút nào, mà thậm chí còn có những cảm xúc khác.

Cô rất hiếu kỳ, bèn bật hỏi: "Lạc Tử Hâm, vì sao cô hoàn toàn khác trước kia, giống như là hai người thế?"

Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng ở đêm yên tĩnh này thì tuyệt đối sẽ không bị bỏ qua. Lạc Tử Hâm cuối cùng cũng có phản ứng, lạnh nhạt nhìn cô khiến Thời Vân Thư giật mình theo bản năng một cách khó hiểu.

Bản năng của Thời Vân Thư quả nhiên là đúng. Ánh mắt thăm thẳm của đối phương dừng tại người cô, tựa như muốn nhìn thấu. Cô chưa kịp tránh né thì đã nghe thấy Lạc Tử Hâm hỏi lại, "Vì sao cô khác trước như vậy? Diệp Ngôn Thành đã làm gì cô mà khiến cô phải tránh xa?"

Thời Vân Thư sửng sốt, đang muốn nói gì đó để giải thích, nhưng không ngờ Lạc Tử Hâm căn bản không cho cô cơ hội, nói thêm, "Hắn vẫn chưa làm gì cả."

Khi Lạc Tử Hâm nói như vậy đã cho thấy nàng đã tra hết rành mạch, sẽ không cho Thời Vân Thư một chỗ trống để nói dối.

Thời Vân Thư biết đối phương có thể đã nghi ngờ cô từ lâu rồi.

Nhưng cô không muốn nhắc về chuyện kiếp trước, cũng không muốn nhắc về chuyện dơ bẩn ấy với Lạc Tử Hâm, nên cô im lặng.

Cả hai lặng im hồi lâu rồi Thời Vân Thư mới nhẹ nhàng rời đi.

 

Editor: Hoa Bạch Quang

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: