Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến

476 0 0 0

Đây là một ngày mưa, không nặng hạt nhưng cũng không nhỏ. Những hạt mưa như rơi xuống hàng loạt, âm thanh lách tách lách tách rơi vào tai.

Lạc Tử Hâm mở ô ra và rời khỏi nhà, hôm nay nàng sẽ gặp Thời Vân Thư để bàn giao các sắp xếp tiếp sau.

Các nàng hẹn ở một quán cà phê bị che khuất trong hẻm nhỏ, đây là cửa hàng của bạn Lạc Tử Hâm.

Nơi này tĩnh mịch và mát mẻ, trước cửa có một tảng đá lớn, nghe bạn cô nói đó là viên đá thô mua từ thị trường linh ngọc. Lúc ấy, viên đá này nhìn rất hợp mắt nên cô ấy đã không có dự định tạc tượng mà đưa đến đây bày trí luôn.

Trong cửa hàng còn có một con mèo đen trắng thường xuyên thích nằm ngủ trên tảng đá, không biết có phải là do con thú này thông minh linh trí, biết đó là một thứ tốt hay không.

Lạc Tử Hâm bước vào, trong cửa hàng không nhiều chỗ lắm nên nhìn thoáng qua cũng nhìn rõ. Nàng thấy Thời Vân Thư đã ngồi bên cửa sổ đợi một lúc rồi.

Đường ở đây quá hẹp để lái xe vào, Lạc Tử Hâm vừa cầm ô vừa đi một đoạn đường trong mưa. Lúc này, trên người nàng còn lưu lại hơi nước khiến người ta cảm thấy nàng mang vẻ lạnh lùng không thể giải thích được.

Lạc Tử Hâm gọi một ly cà phê, ngồi xuống không chào hỏi gì mà nói thẳng: "Tôi đã chuẩn bị này kia xong rồi, ngày mốt cô có thể rời đi."

Thời Vân Thư sững sờ, nói: "Được."

Lạc Tử Hâm giải thích một số sắp xếp của ngày mốt, Thời Vân Thư gật đầu đáp lại từng cái một.

Cửa hàng này không có buôn bán gì, lúc này chỉ có một bàn khách là các nàng, người phục vụ cũng không có việc để làm, ở một bên chơi đùa với con mèo đen trắng.

Lạc Tử Hâm giải thích xong, hai người lại ngồi yên lặng một lúc, không ai nói tiếp.

Sự hòa thuận của hai người khiến Thời Vân Thư nhớ lại quá khứ, khi mà Lạc Tử Hâm vẫn sẵn sàng giả vờ làm bạn tốt ở bên cạnh cô. Đối phương hơn cô bảy tuổi, lúc nào cũng tỏ ra hiền lành bao dung, thỉnh thoảng bày ra một vài thói quen nhỏ không hại mà còn có thể híp mắt cười nhìn cô. Cô ngưỡng mộ người chị gái trưởng thành có chút đáng yêu như vậy, có chuyện phiền muộn đều không ngần ngại chia sẽ với đối phương.

Hai người cũng có thời điểm tìm một quán cà phê, cùng nhau ngồi bên cửa sổ, ăn ý không hề nói chuyện và lắng nghe tiếng mưa rơi.

Cô lại ngước nhìn Lạc Tử Hâm, đối phương đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt hơi nghiêng sang một bên, tai vểnh lên như đang nghe tiếng mưa rơi.

Thời Vân Thư nhớ đến trước đây lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim cô nóng ran.

Cô không nhịn được mà nói ra những suy nghĩ trong lòng: "Lạc Tử Hâm, ngày mốt cô có thể tiễn tôi được không?"

Lạc Tử Hâm hoàn hồn và quay đầu nhìn lại khi nghe thấy giọng nói của cô, nàng không chút do dự liền gật đầu đồng ý, "Được."

Nàng đồng ý không phải vì Thời Vân Thư, mà là vì hệ thống phát nhiệm vụ phải đích thân đưa Thời Vân Thư đi một cách an toàn.

Nhưng Thời Vân Thư không biết nguyên nhân bên trong. Cô nghe đối phương đáp lại thì hơi cụp mắt xuống, có chút kinh ngạc vì đối phương đã đáp ứng, cô vốn tưởng rằng đối phương đang chán ghét cô tới cực điểm chứ. Nhưng vài lần gặp mặt gần đây lại khiến cô cảm thấy không phải như thế, cho nên cô có chút không nhịn được mà lên tiếng hỏi ra nghi hoặc bấy lâu, "Lạc Tử Hâm, cô đã bao giờ coi tôi như một người bạn thật sự chưa?"

Lạc Tử Hâm nhìn Thời Vân Thư, có thể nghe thấy giọng nói khiêm tốn của đối phương. Trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng chỉ thấy sự ghen tị, nhưng mà nàng không thể thay nguyên chủ trả lời vấn đề này rồi.

Nàng chỉ im lặng không nói, đợi cho đến khi Thời Vân Thư bỏ cuộc.

Thời Vân Thư hít một hơi thật sâu, trong lòng dâng lên nỗi buồn, gục đầu xuống tràn đầy cô đơn.

Uống một tách cà phê xong, Lạc Tử Hâm đứng dậy chào tạm biệt. Nàng bước ra cửa và mở ô, chậm rãi đi vào trong mưa.

Thời Vân Thư nhìn sang, trong thế giới như chỉ có hình bóng của nàng, mưa rơi phía sau lưng nàng, nàng như một âm hồn, bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến vào phương xa.

...

Trong khoảng thời gian này, Lạc Tử Hâm đã dọn về nhà ở. Nàng không có ý định tránh Diệp Ngôn Thành, bày tỏ muốn hủy hôn ước với ba Lạc mẹ Lạc. Thế rồi Diệp Ngôn Thành đã bị ba Diệp ép phải đến dỗ dành nàng, còn hứa ngay trước mặt nàng rằng sẽ giữ Diệp Ngôn Thành trong sạch, cắt đứt những tai tiếng bên ngoài.

Lạc Tử Hâm nghe xong thì gật đầu. Giống như lần thể hiện này chỉ là muốn bắt Diệp Ngôn Thành quay lại bên nàng thôi.

Diệp Ngôn Thành quả thực căm ghét Lạc Tử Hâm, gần đây hắn phải luôn vây quanh Lạc Tử Hâm, không còn thừa sức đi tìm Thời Vân Thư nữa. Hắn sợ đối phương chạy thoát, đã sớm sắp xếp người khác chú ý động tĩnh của cô, biết gần đây cô luôn ngoan ngoãn ở lại nhà bạn bè, mới không kiên quyết cãi lời ba Diệp.

Lạc Tử Hâm cũng thường xuyên rủ hắn ra ngoài. Hắn bị ba Diệp ép phải đi, lạnh mặt đến nhà họ Lạc đón Lạc Tử Hâm. Đến lúc không có ai theo dõi thì không muốn giả vờ nữa, bỏ Lạc Tử Hâm và đi tìm một câu lạc bộ để nán lại, đợi đến khi bầu trời sập tối mới về nhà.

Hôm nay cũng thế, Lạc Tử Hâm đang mặc một chiếc váy nhung màu trắng, nó tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Nàng đang ốm nhẹ, cơ thể suy nhược nhìn mà đau lòng, nàng hứng cơn nắng dịu nhẹ như là công chúa bước ra từ lâu đài trong truyện cổ tích.

Nàng nên được muôn vàn yêu thương, nhưng Diệp Ngôn Thành chỉ chán ghét nàng. Hắn không nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, chỉ nhớ đến vẻ mặt méo mó vì ghen tị của nàng, giờ đây chỉ là bề nổi do ả đàn bà này quen ngụy trang mà thôi, nếu xé rách lớp ngụy trang thì nhất định đều là ác ý hèn hạ.

Lạc Tử Hâm lên xe của hắn, Diệp Ngôn Thành lập tức lái xe. Khi đến trung tâm thành phố, Diệp Ngôn Thành bỏ nàng lại một mình.

Lạc Tử Hâm cũng không muốn day dưa với người đàn ông này, khi xe dừng lại, nàng mở dây an toàn và bước xuống xe. Nhưng hôm nay Diệp Ngôn Thành lại không thúc giục nàng, mà là lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, "Lạc Tử Hâm, cô tốt nhất nên tránh xa Tiểu Thư* ra."

*(Ở đây Tiểu + tên.)

Hắn tra được hôm trước Thời Vân Thư hình như đi gặp Lạc Tử Hâm. Thế nhưng hắn không thể ngờ rằng Thời Vân Thư sẽ đi cầu trợ giúp từ người đàn bà nham hiểm từng lừa gạt cô, chắc hẳn là do Lạc Tử Hâm đã làm điều gì ác độc để đe dọa cô ấy.

Lạc Tử Hâm dừng lại, một tiếng cạch mở dây an toàn ra nhưng cũng không vội xuống xe. Nàng quay đầu nhìn Diệp Ngôn Thành.

Đối phương u uất nhìn nàng, nhưng lại tựa như hổ giấy không có lực uy hiếp gì cả.

Cái gọi là nam chính này, nàng nhìn rất là nực cười. Thời Vân Thư hết lòng muốn thoát khỏi hắn, hắn còn tưởng rằng đối phương yêu hắn sao?

Nhưng tất cả những điều này có liên quan gì đến nàng đâu.

Nàng không có hứng thú cứu bất kì ai, nàng chỉ muốn video về Tần Thanh mà thôi.

Dưới ánh mắt thù hằn của Diệp Ngôn Thành, nàng đẩy cửa bước xuống xe, thấy hắn lái xe rời đi rồi gọi điện thoại bảo tài xế tới đón nàng.

Hôm nay là ngày nàng tiễn Thời Vân Thư đi.

Mọi thủ tục đã được thực hiện một cách bí mật. Nàng lên xe và bảo tài xế đến địa chỉ mà Thời Vân Thư đưa, đối phương đã đợi sẵn.

Thời Vân Thư nhìn thấy nàng thì lập tức chạy tới, nụ cười trên mặt cô hình như chân thật hơn trước rất nhiều. Cô đang vui vẻ cực kỳ, vui vì cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi nơi đây và thoát khỏi vận mệnh này.

Thấy khuôn mặt cô hơi đỏ lên, Lạc Tử Hâm nhìn cô hai lần. Cô thấy đã hiểu được biểu cảm trong mắt Lạc Tử Hâm, cười giải thích, "Hôm qua tôi bắt đầu bị sốt nhẹ, nhưng mà không sao, sau khi uống thuốc xong, cơ thể tôi đã ổn rồi."

Lạc Tử Hâm thấy cô hiểu lầm nàng rồi nhưng không muốn giải thích thêm, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hai người lên xe ra sân bay, dọc đường đi không ai nói tiếng nào. Lạc Tử Hâm đưa cô tới cửa, Thời Vân Thư giờ mới yên tâm được một chút. Dù trước đây Lạc Tử Hâm có như thế nào đi chăng nữa, hiện tại cô thật sự rất cảm kích sự trợ giúp của nàng, cũng như nàng đã sẵn lòng tiễn cô một đoạn vào lúc này.

Cô nhìn Tử Hâm và bày tỏ cảm xúc tự đáy lòng của mình, "Lạc Tử Hâm, cám ơn cô. Còn nữa, không hẹn gặp lại."

Cô nói xong liền xoay người, không hề quay đầu lại.

Lạc Tử Hâm đứng đó, nhìn Thời Vân Thư đi đến cửa soát vé.

[Lạc Tử Hâm: Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?]

[486: Éc, hình như vẫn chưa, chắc phải đợi nữ chính lên máy bay nhỉ?]

Lạc Tử Hâm hơi tiếc nuối, chuẩn bị quay lại xe chờ 486 thông báo động tĩnh của nữ chính.

Nàng vừa đi được hai bước thì nghe thấy tiếng kêu vội vàng của 486, [Ký chủ, chờ đã, nữ chính hình như có chuyện rồi!]

Lạc Tử Hâm hung hăng ngước mắt lên, đồng thời nghe thấy tiếng huyên náo ở phía sau cách đó không xa.

Thời Vân Thư vẫn chưa đi được bao xa, sự hỗn loạn cũng sát bên cạnh cô. Lạc Tử Hâm nhìn cô và cô cũng theo bản năng nhìn về đối phương. Lúc này cô cảm giác cơ thể mình như có đốm lửa, đầu óc choáng váng, dường như cô lại phát sốt rồi.

Sự hỗn loạn ngay sát bên trái Thời Vân Thư, cô không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nghe thấy tiếng ai đó hét lên, "Có Omega động dục rồi, mau lùi lại nhanh!"

Tim cô đập dữ dội, sau đó đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nồng nàn, đốm lửa trong người như đột nhiên bùng nổ, trong phút chốc thiêu đốt toàn thân cô.

Cô bắt đầu khô nóng, bứt rứt và khát khao.

Cô không hề bị khống chế mà thấp giọng thở hổn hển.

Cô cuối cùng cũng biết đây là tình huống gì. Cô đã từng trải qua.

Cô giờ đang phân hoá lần hai.

Thời Vân Thư vẫn còn một tia lý trí. Cô liều mạng chạy đến bên cạnh Lạc Tử Hâm, vươn tay túm lấy góc áo của Lạc Tử Hâm.

"Lạc Tử Hâm, dẫn tôi đi, mau dẫn tôi đi. Tôi đang phân hoá lần hai rồi." Cô lo lắng cắn răng cầu xin Lạc Tử Hâm, thần kinh mẫn cảm của cô đã bị thế giới bên ngoài kích thích, sắp đoạt mất ý thức cô rồi.

Nhưng cô vẫn cảm giác có gì đó không ổn. Mùi hoa sơn trà thoang thoảng bay vào mũi cô, nó phát ra từ trên người Lạc Tử Hâm. Cô cẩn thận phân biệt, đó là mùi pheromone của nàng. Mà cô đang muốn chiếm hữu hơi thở này.

Nhưng Lạc Tử Hâm rõ ràng là một Omega.

Dần dần, cô lại cảm nhận được cơ thể đang biến đổi. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc nóng nảy, muốn xé nát mọi thứ, muốn xâm chiếm tất cả, muốn đánh dấu Omega mềm mại trước mặt này.

Đánh dấu?

Giờ cô mới nhận ra rằng mình đời này dường như đang phân hoá thành Alpha.

Thời Vân Thư giật mình và sợ hãi, đôi mắt đỏ hoe liên tục cầu xin Lạc Tử Hâm. Người đó đang bình tĩnh nhìn cô rồi vươn tay che đi khóe mắt cô, ánh mắt nàng đều lạnh như băng.

Lạc Tử Hâm không thích vẻ mặt lúc này của Thời Vân Thư. Hai mắt đối phương đang đỏ bừng và ứa nước mắt, dáng vẻ nhìn nàng lại rất giống Tần Thanh khi đang khóc.

Nàng ấn mạnh vào khóe mắt Thời Vân Thư, dùng sức rất lớn, đau đến mức đối phương phải nhắm mắt né tránh.

Thời Vân Thư đã sắp mất trí rồi. Các tuyến thể sau gáy cô đang phát dục lần hai, cô điên cuồng co rút vì bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega. Bản năng trời sinh của Alpha đã chiếm cứ đại não cô. Cô vừa cầu xin Lạc Tử Hâm, vừa điên cuồng muốn đánh dấu đối phương.

Pheromone của cô cuối cùng cũng phát ra một cách không thể kiểm soát được, người đầu tiên bị ảnh hưởng tất nhiên là Omega trước mặt cô. Không giống như pheromone đầy vẻ công kích của Diệp Ngôn Thành, pheromone của Thời Vân Thư đầy dục vọng cầu hoan. Nó sẽ không để Lạc Tử Hâm rất đau, nhưng nó đang điên cuồng khiêu khích thần kinh và dục vọng của nàng.

Đây là lần đầu tiên Lạc Tử Hâm nhận được pheromone như vậy, nàng run rẩy không thể kiểm soát được.

Mà pheromone này cuồn cuộn tấn công nàng không ngừng, càng ngày càng mạnh liệt. Nó giống như đang giăng lưới, muốn hoàn toàn bọc lấy nàng và nuốt nàng vào bụng.

Lạc Tử Hâm không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ tiến lên từng bước, vươn tay bóp lấy yết hầu của Thời Vân Thư, lạnh lùng nói: "Đừng dùng pheromone của cô chạm vào tôi!"

Nhưng đây không phải là điều mà Thời Vân Thư có thể khống chế được.

Lạc Tử Hâm nheo mắt, khóe mắt như nhiễm đỏ, bàn tay siết chặt, Thời Vân Thư ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Editor: Hoa Bạch Quang

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: