Mùa đông nơi thành Bắc, tuyết đã rơi mấy đợt, tuyết đọng thành từng mảng dày trên những cành cây cao, lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn neon chốn đô thành. Một chiếc Maybach màu đen lao tới trong tiếng gió gào thét, vững vàng cán qua tầng băng mỏng và tuyết đọng, phi nhanh trên đường cao tốc thẳng tắp rộng rãi.
Bên trong xe là một thế giới khác, đèn bật sáng trưng, hương thơm thoang thoảng, ấm áp vô cùng, có mặc dạ phục lộ vai cũng không thấy lạnh.
Khương Chiếu Tuyết ngồi phía sau xe, nửa người dựa vào ghế tựa, hai tay đặt trên đùi, hơi nghiêng đầu nhìn cảnh sông nước thành Bắc đang nhanh chóng lùi về phía sau, đoan trang mà không gò bó. Có một giọng nữ bình thản dễ nghe thỉnh thoảng vang lên bên tai, nói tiếng Anh rất lưu loát, trả lời không nhiều, lời nói không dài, những chữ nào chữ nấy vững vàng, dường như đang xác nhận với cấp dưới ở đầu bên kia điện thoại về vấn đề gì đó.
Từ cái bóng phản chiếu trên cửa kính xe, Khương Chiếu Tuyết chỉ có thể nhìn thấy bàn tay với những ngón tay khớp xương rõ ràng của cô đang ung dung thong thả chuyển động trên màn hình máy tính bảng trước mặt, sau đó bỗng dừng lại, như có điều suy nghĩ.
Bên trong xe rơi vào yên lặng hơn mấy chục giây,
Khương Chiếu Tuyết không nhịn được liếc mắt nhìn. Ánh đèn màu trắng lạnh chiếu lên gò má Sầm Lộ Bạch đang cúi đầu xem tài liệu càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng như có như không trên mi mắt khi cô không cười.
Khương Chiếu Tuyết hơi thất thần.
Sầm Lộ Bạch thật sự quá đẹp. Khương Chiếu Tuyết chưa từng thấy ai có tướng mạo xuất chúng mà lại khiến người ta thấy thoải mái như cô. Mi mắt, ngũ quan, thậm chí là từng sợi tóc mềm rủ xuống bên trán cô, mỗi một thứ đều giống như được đôi tay của tạo hóa cẩn thận đắp nặn lên. Không phải là loại đẹp đẽ khiến người ta kinh ngạc, nhưng là loại vừa vặn nhất, nét đẹp đầy ý vị của phương Đông, cao quý tao nhã, đoan chính dịu dàng, như viên ngọc tỏa ra ánh sáng nội liễm, mắt sáng nhưng nhu hòa, khiến người ta không thể nào nhìn ra được điểm gì thiếu sót.
Giống như vẻ ngoài của cô, cảm giác ngày thường mà Sầm Lộ Bạch mang lại cho Khương Chiếu Tuyết cũng như vậy. Chỉ có điều người có ôn hòa tới đâu, lúc làm việc cũng khó tránh khỏi mang theo cảm giác hơi áp bách và xa cách, Khương Chiếu Tuyết khẽ cười trong lòng.
Không biết có phải nhìn chăm chú quá lâu rồi hay không, dường như Sầm Lộ Bạch đã phát hiện ra. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Chiếu Tuyết, cảm giác lạnh lùng còn chưa kịp tan ra giữa đôi chân mày.
Khương Chiếu Tuyết chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo đã thấy cô cong môi, giống như gió xuân hòa tan băng tuyết, hồ nước thu chất chứa trong đôi mắt trầm tĩnh kia lại sinh động hiện lên.
Khương Chiếu Tuyết thu tầm mắt lại, cười đáp trả cô, lễ phép quay đầu đi.
Sầm Lộ Bạch nhìn nàng, mấy giây sau mới thu hồi tầm mắt, ngắn gọn dặn dò đối phương mấy câu, kết thúc cuộc nói chuyện.
"Xin lỗi, công ty tạm thời có chút chuyện, quấy rầy em nghỉ ngơi rồi." Giọng cô ôn hòa.
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu: "Không quấy rầy."
"Vẫn là phiền đến em." Tài xế là người của mình, Sầm Lộ Bạch không hề kiêng kỵ lời ăn tiếng nói.
Khương Chiếu Tuyết khách khí: "Không đâu, chuyện phải làm mà."
Bọn họ đang trên đường đến buổi dạ tiệc mừng ba mươi năm thành lập công ty điện ảnh Bách Nạp. Công ty điện ảnh Bách Nạp là một trong những sản nghiệp chủ yếu dưới trướng tập đoàn Bách Nạp do một tay ông nội của Sầm Lộ Bạch là Sầm Hán Thạch sáng lập lên, tám năm trước Sầm Lộ Bạch nhận lời ông nội trước lúc lâm chung, nhận lấy cục diện rối rắm từ tay em trai Sầm Tiềm, ngăn cơn sóng dữ, một mình một ngựa đi bàn chuyện làm ăn với Khoa Quốc - đến bây giờ vẫn là đơn vị làm về mảng công nghiệp văn hóa lớn nhất trong nước, sau khi cứu lấy công ty điện ảnh Bách Nạp càng ngày càng sa sút, công ty điện ảnh Bách Nghiệp đã mở ra thời đại mới thuộc về Đại Sầm tổng Sầm Lộ Bạch.
Mà nay, Sầm Lộ Bạch 32 tuổi là chủ của công ty điện ảnh Bách Nạp, hoàn toàn xứng đáng với những lời tán dương kia. Mà là vợ của Sầm Lộ Bạch, Khương Chiếu Tuyết tham dự buổi dạ tiệc năm nay của công ty điện ảnh Bách Nạp, ở bên cạnh cô đi xã giao giao thiệp vốn cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều bọn họ cũng không phải mối quan hệ vợ vợ bình thường.
Kết hôn hơn một năm, bọn họ tuân theo giao kèo tinh thần, giúp đỡ nhau trong những tình huống cần thiết, có qua có lại. Nói làm phiền đến Khương Chiếu Tuyết là sự thật, nhưng đó cũng là nghĩa vụ mà Khương Chiếu Tuyết phải làm, Sầm Lộ Bạch khách khí, trong lòng Khương Chiếu Tuyết ghi nhận.
Trước cuộc gặp hôm nay, Sầm Lộ Bạch vẫn luôn ít khi xuất hiện, Khương Chiếu Tuyết đã một tuần chưa gặp được cô. Theo lễ tiết, nàng chủ động quan tâm Sầm Lộ Bạch đôi câu, Sầm Lộ Bạch không nói nhiều, nhưng vẫn luôn là người dễ nói chuyện, cứ hỏi là đáp, chân thành hiền hòa. Hai người hàn huyên mấy câu, cũng đã nói xong mấy lời khách sáo nên nói, Khương Chiếu Tuyết dừng lại đúng lúc, Sầm Lộ Bạch cũng ăn ý không gợi thêm đề tài nữa.
Bên trong xe lại trở về vẻ yên tĩnh hơi câu nệ, nhưng không hề lúng túng.
Dù sao cũng không quen, hơn một năm nay tuy cùng ở dưới một mái hiện, nhưng công việc của Sầm Lộ Bạch bận rộn, thật ra thời gian hai người tiếp xúc cũng không nhiều, thỉnh thoảng chung sống gần như đều là bầu không khí như vậy, Khương Chiếu Tuyết đã quen với chuyện này rồi.
Điện thoại di động ở trong túi xách rung lên, Khương Chiếu Tuyết lấy ra, là bạn tốt Dung Trĩ gửi tin nhắn hỏi thăm: "Sắp tới nơi chưa? Hình như có nhân vật có tầm cỡ đến rồi, Sầm đại tiểu thư không dám hỏi Sầm tổng, cứ tới thúc giục mình đi hỏi cậu."
Khương Chiếu Tuyết cười, chuyện này có gì mà không dám hỏi.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe xác định vị trí của mình, còn đang xác định, bỗng nghe thấy Sầm Lộ Bạch ở bên cạnh nhắc nhở: "Sắp tới rồi."
"Ừ." Khương Chiếu Tuyết yên lòng, ở trên màn hình nhanh chóng gõ mấy chữ "Đến ngay giờ", sau đó cất di động, tút tát lại vẻ bề ngoài.
Quả nhiên chưa đầy hai phút, xe dừng lại trước cổng tòa nhà quốc tế Bách Nạp nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng.
Tuyết vẫn còn rơi, người tiếp ứng đã đừng chờ sẵn trước cửa tòa nhà mở cửa xe, che dù cho Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch bước một chân xuống, giày cao gót còn chưa chạm đất, tiếng bấm máy của các ký giả truyền thông đã không ngừng vang lên. Sầm Lộ Bạch không thèm để ý, cô vẫn luôn thân thiện, đối đãi với cánh truyền thông cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều hôm nay sau khi cô bước xuống không gật đầu hỏi thăm cánh truyền thông xung quanh như thường ngày mà lại nghiêng người, chờ bên cửa xe.
Cánh truyền thông không khỏi nghển cổ, bày trận chờ đợi.
Khương Chiếu Tuyết đã tiến vào thế giới hào nhoáng phù hoa này hơn một năm, cũng không phải là người chưa trải sự đời, nhưng lần nào tham dự cũng vẫn phải hít sâu một hơn, tập trung tinh thần, rất sợ làm gì sai, gây ra thị phi cho Sầm Lộ Bạch.
Nàng nở nụ cười đúng mực, theo sau Sầm Lộ Bạch xuống xe.
Mới vừa bước xuống, Sầm Lộ Bạch đã nhận lấy chiếc áo choàng mỏng từ tay phục vụ khoác lên trên người nàng.
Khương Chiếu Tuyết ngước mắt nhìn cô, ánh mắt Sầm Lộ Bạch rất dịu dàng, cô nhẹ giọng nói: "Bên ngoài lạnh."
Cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đây là một cặp đẹp đôi vô cùng ân ái. Cánh truyền thông chưa gặp mặt thì chỉ cần nghĩ cũng biết vị này chính là người không lộ mặt nhiều, nhưng đã gặp đều khen là tài mạo song toàn - phu nhân của Sầm Lộ Bạch.
Tiếng bấm máy lập tức càng dày đặc.
Khương Chiếu Tuyết biết cô là người tỉ mỉ chu đáo, không biết cô đang diễn trước mặt công chúng hay chỉ làm theo thói quen, theo bản năng hỏi ngược lại: "Chị thì sao?"
Nàng mặc một bộ dạ phục lộ vai, vừa ra ngoài xe đã thấy lạnh không chịu nổi. Chiếc váy dạ hội của Sầm Lộ Bạch tuy phức tạp hơn của nàng, nhưng cũng không chênh lệch là bao.
Sầm Lộ Bạch khẽ cười, ý bảo cô không sao.
"Cẩn thận bậc thang." Cô dắt tay nàng, dẫn nàng thong thả bước lên thảm đỏ trải giữa hai hàng người của bên truyền thông.
Khương Chiếu Tuyết không rảnh nghĩ chuyện khác, bước theo cô vào chốn danh lợi kia.
Ánh đèn chói mắt, tiếng người huyên náo, thứ duy nhất nàng có thể cảm nhận rõ ràng chỉ có nhiệt độ ấm nóng của lòng bàn tay và tiếng bước chân bình tĩnh của người bên cạnh.
Không hiểu sao lại thấy yên tâm.
Đi thang máy lên, còn chưa đi vào hội trường bên trong, đã thấy Sầm Dao ở chỗ ghi tên đang nhìn ngó khắp nơi dò xét tình hình.
Sầm Dao là em gái Sầm Lộ Bạch, sau khi tốt nghiệp đại học đã vào công ty điện ảnh Bách Nạp hỗ trợ. Thấy bọn họ, đôi mắt của cô nàng nhất thời sáng lên, tươi cười đến đón.
"Chị, chị dâu."
Khương Chiếu Tuyết cười đáp lễ, Sầm Lộ Bạch hỏi: "Tình hình bên trong thế nào."
Sầm Dao đáp: "Vương tổng của Boda, Đào tổng của Nhiễm Văn, Thẩm tổng của Khải Diệu đều đã đến. Còn có..." Cô nàng hơi hạ thấp giọng, bổ sung: "Không biết cơn gió nào thổi mà Chương tổng của Quân Minh rất ít khi lộ diện cũng tới."
Sầm Lộ Bạch "ừ" một tiếng, khẽ nói: "Không phải càng tốt hay sao. Vào đi thôi." Cô quay đầu nhìn Khương Chiếu Tuyết, hỏi ý kiến: "Trước khi dạ tiệc chính thức bắt đầu em có thể đi cùng tôi tới gặp một vài vị khách được không, sẽ không quá lâu."
Cũng đã đến rồi, đương nhiên Khương Chiếu Tuyết tự có ý thức là mình phải ở bên cạnh cô. Nàng mỉm cười đồng ý, Sầm Lộ Bạch bèn lấy hai ly rượu chát đế cao vừa mới được rót trên bàn đồ ăn nguội, một ly cầm trong tay, ly còn lại đưa cho Khương Chiếu Tuyết.
Khương Chiếu Tuyết nhận lấy, ở bên cạnh cô đường hoàng đi qua một loạt tiếng chào hỏi, đi tới bên cạnh đám người hoặc già hoặc trẻ, ăn mặc lộng lẫy, đại diện cho các công ty, nghe bọn họ khách sáo tâng bốc nhau, rồi sau đó nghe một vài chuyện làm ăn mà nàng không quá hiểu.
Làm một vật cát tường hào phóng mỉm cười.
Cũng may việc này không kéo dài quá lâu, sau khi gặp gỡ mấy người, quả nhiên Sầm Lộ Bạch kiếm cớ để nàng tự do hoạt động.
Khương Chiếu Tuyết tuyết lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, giữ nguyên phong thái, một đường lễ phép đáp lại tiếng chào hỏi của những ngược hoặc quen mắt hoặc xa lạ, đi tới nơi Dung Trĩ nhắn cho nàng.
Dung Trĩ là bạn cùng trường thời đại học của nàng, học biên đạo, hai người quen biết là nhờ lần Dung Trĩ hỏi nàng tình tiết lịch sử chưa được xác định trong kịch bản, sau đó kết bạn nhiều năm. Bây giờ, trùng hợp là Dung Trĩ được Sầm Dao tán thưởng, có mấy hạng mục hợp tác nhỏ với công ty điện ảnh Bách Nạp, cho nên cũng được mời tới buổi dạ tiệc này.
Đến cạnh cái bàn vắng vẻ bên cái cột điêu khắc theo phong cách La Mã, quả nhiên thấy Dung Trĩ với mái tóc dài bông xù, vừa khí khái vừa trẻ con ở đó, bên cạnh cô ấy còn mấy nhà biên kịch trẻ tuổi lúc trước Khương Chiếu Tuyết từng gặp.
"Khương tiểu thư", "Sầm phu nhân", "Khương lão sư"... Mọi người rối rít chào hỏi, khen nàng tối nay đẹp hơn ngày thường.
Khương Chiếu Tuyết đáp lời từng người một.
Dung Trĩ quen thuộc lấy đồ uống cho nàng, cười xấu xa hỏi: "Sầm tổng chịu để cậu qua đây?"
Cô ấy không biết mối quan hệ thực sự giữa Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch.
Khương Chiếu Tuyết không để ý đến lời trêu ghẹo của cô ấy: "Sao lại trốn ở đây?"
Trước khi tới không phải hứa hẹn son sắt và khoe khoang khoác lác với nàng rằng hôm nay nhất định phải phát đi bao nhiêu tấm danh thiếp, làm quen với bao nhiêu người hay sao?
Dung trĩ cười "ha ha", dửng dưng: "Đói mà, phải lấp đầy cái bụng trước."
Khương Chiếu Tuyết trong lòng buồn cười, không vạch trần cô ấy. Nói cho cùng là người này da mặt quá mỏng. Nàng nói hùa theo cô ấy: "Vậy ăn được món nào ngon rồi?"
Nàng cũng thấy hơi đó.
Dung Trĩ lập tức ân cần bình phẩm bánh ngọt trên bàn một lượt, còn cẩn thận dặn dò: "Cái này, cái này, cái này cậu đừng ăn, bên trong nguyên liệu có sữa bò và quả phỉ."
Khương Chiếu Tuyết bị dị ứng sữa bò và quả hạch, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Nàng lấy một miếng bánh ngọt nhỏ, thuận miệng hỏi: "Cậu ăn mà nhận ra được?"
Nụ cười của Dung Trĩ nhất thời trở nên mờ ám: "Sao có thể."
"Là Sầm tổng nhận được lời nhờ vả của người khác, cố ý dặn dò mình nói cho Sầm phu nhân biết đấy." Cô ấy còn cố ý nhấn mạnh ba chữ "Sầm phu nhân".
Ai cũng nghe ra người cố ý trong lời cô ấy nói là ai.
"Oa..." Những người xung quanh lập tức phát ra tiếng kêu quái dị, bắt đầu ồn ào.
May là Khương Chiếu Tuyết trấn định, cũng không khỏi bị trêu đùa đến mức nơi nóng mặt.
Nàng cũng không biết Sầm Lộ Bạch biết từ bao giờ, nàng chưa từng đề cập chuyện này với Sầm Lộ Bạch.
Nàng nhìn về phía người phụ nữ đang tỏa sáng như trăng, đang vui vẻ nói chuyện với mấy người đàn ông ở trung tâm hội trường, không tự chủ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Đột nhiên có hơi buồn lòng.
Không biết sau hơn một năm, hợp đồng của bọn họ đến hạn, lúc tuyên bố ly dị, mọi người sẽ kinh ngạc tới mức nào đây.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)