Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Lộ tòng kim dạ bạch

620 0 5 0

Tuyết rơi xào xạc, có một thoáng chốc Khương Chiếu Tuyết cảm thấy tất cả đều im ắng lạ thường, ngay cả ánh sáng phản chiếu của tuyết và bóng cây chập chờn cũng đều trở nên bất động hư ảo.

Nàng kinh ngạc mắt đối mắt với Sầm Lộ Bạch, vô thức nhuận họng, mới nhớ ra nên chào hỏi với cô.

Nàng cong môi, định mở miệng, Sầm Dao ở bên cạnh đã nhanh hơn nàng một bước, kinh ngạc kêu thành tiếng: "Chị, sao chị lại tới đây?"

Ở trong một không gian yên tĩnh "không nói năng xằng bậy", giọng nói của cô nàng tỏ ra vô cùng đột ngột.

Sau lưng cô nàng, những người hoàn thành vãn khóa lục tục trở về, Sầm Lộ Bạch cau mày, ra dấu tay, Sầm Dao lập tức im bặt, chỉ bước nhanh về phía cô, mặt đầy vẻ căng thẳng.

Khương Chiếu Tuyết không khỏi bước nhanh hơn, cùng đi tới trước mặt cô.

"Em hỏi sao chị lại đến đây?" Giọng của Sầm Lộ Bạch ôn hòa, nhưng Khương Chiếu Tuyết nghe ra ý trách cứ.

Nàng đứng yên, mỉm cười thăm hỏi Sầm Lộ Bạch, quả nhiên Sầm Lộ Bạch nhìn về phía nàng, tỏ vẻ áy náy.

Khương Chiếu Tuyết hiểu ý, lắc đầu ý bảo không sao.

Sầm Dao ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Khương Chiếu Tuyết cho cô nàng một bậc thang: "Vào phòng trước đi."

Sầm Lộ Bạch không lên tiếng đáp lại.

Sầm Dao ân cần giúp Sầm Lộ Bạch kéo vali nhỏ dựng bên cạnh, phụ họa: "Đúng vậy, chị, chúng ta vào trước đi, ở ngoài này lạnh quá."

Sầm Lộ Bạch nhìn sang Khương Chiếu Tuyết. Hai tai của Khương Chiếu Tuyết lộ ra trong gió rét quả thật đã bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Cô gật đầu, coi như tạm thời cho qua chuyện này.

Sầm Dao lập tức như được cứu, kéo vali nhỏ đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ, hỏi: "Chị, chị đến đây một mình ạ?"

Sầm Lộ Bạch lời ít ý nhiều: "Liên Hân đến chỗ quản lý ghi danh rồi."

Liên Hân là vị trợ lý hai ngày trước Khương Chiếu Tuyết đã gặp.

"Vậy em đổi với chị, chị với chị dâu một gian, em với trợ lý Liên ở chung một gian." Sầm Dao sắp xếp như chuyện đương nhiên.

Bước chân của Khương Chiếu Tuyết hơi lảo đảo.

Khóe mắt Sầm Lộ Bạch liếc thấy, khóe môi lặng lẽ khẽ cong lên nở nụ cười.

"Vậy được không?" Cô nghiêng đầu nhìn Khương Chiếu Tuyết, biết nhưng vẫn hỏi.

Khương Chiếu Tuyết không có lý do gì từ chối: "Được."

Dù sao trong mắt Sầm Dao bọn họ là bạn đời thực sự, ở chung một phòng là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Huống hồ, ở cùng phòng với Sầm Dao hay Sầm Lộ Bạch cũng có gì khác nhau đâu, chẳng qua chỉ là hai cái giường, ngủ một giấc đến trời sáng, lúc trở về biệt thự nhà họ Sầm ở Bắc Sơn bọn họ cũng đã từng ngủ chung giường rồi. Trong lòng Khương Chiếu Tuyết tự thuyết phục bản thân.

Đang nói chuyện thì đã đến thiện xá.

Sầm Dao đẩy cửa đi vào, nhắc nhở: "Không biết gian phòng này được xây bao lâu rồi, cảm thấy lò sưởi có cũng như không ấy. Chị, chị có muốn nhờ trợ lý hỏi giúp xem có thể lấy thêm một bộ chăn mền hay không?"

Sầm Lộ Bạch không trả lời ngay.

Cô nhìn quanh bốn phía, quả thật thiện xá không lớn, nhìn có vẻ rất xưa cũ lâu đời, khung cửa sổ lại làm bằng gỗ. Toàn bộ không gian chỉ có hai chiếc giường đơn và một cái bàn gỗ nhỏ.

Trên bàn gỗ đặt một cái ấm nhựa có tuổi đời không kém gì thiện xá.

Rõ ràng cửa sổ đã đóng kín nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh lùa vào trong phòng.

Nhưng Liên Hân đã hỏi qua rồi, đây đã là gian phòng có điều kiện tốt nhất trong chùa.

Sầm Lộ Bạch nhìn chiếc chăn được xếp cuối giường, đã lâu lắm rồi không thấy loại chăn đặc ruột đó, đắp lên cực nặng.

"Không cần." Cô đưa tay nhận lấy vali của mình từ tay Sầm Dao, cởi áo khoác lông, ngồi xuống.

Sầm Dao tò mò nhìn chằm chằm, cho rằng cô sẽ lấy đồ dùng trên giường tự mang tới ra, không ngờ Sầm Lộ Bạch đứng lên, thứ lấy ra lại là mấy hộp giấy.

"Để trong chăn làm ấm chân đi." Cô đưa hai cái cho Sầm Dao, một cái cho Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết nhận lấy, phát hiện là túi chườm nóng chạy bằng điện.

Đúng lúc Liên Hân làm xong thủ tục ghi danh, cũng đi tới cửa. Cô ấy nhận lấy phần của mình từ trong tay Sầm Dao, giải thích thay Sầm Lộ Bạch: "Núi Thanh Phong có thời gian đóng cửa, chúng tôi biết đã muộn rồi, chỉ kịp mua mấy thứ đồ lặt vặt ngoài sân bay."

Sầm Lộ Bạch không phản bác.

Đây đúng là một nguyên nhân trong số đó. Một nguyên nhân khác là trong tám giới có một giới là không nằm không ngồi lên giường rộng ghế cao, xem thường những ham muốn vật chất và hưởng thụ. Cô tự nhận mình không phải thiện nam tín nữ gì, nhưng chuyện liên quan đến Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao, đã vào chùa rồi thì cô sẽ không tùy tiện mạo phạm.

Cho nên mấy đồ dùng trên giường quá mức hưởng thụ cô cũng không mua. Tuy túi chườm nóng không có tác dụng quá lớn nhưng có còn hơn không.

Sầm Dao đã rất hài lòng, lay ống tay áo Sầm Lộ Bạch, làm nũng: "Chị, chị thật tốt."

Sầm Lộ Bạch lẳng lặng nhìn cô nàng, mặt không đổi sắc.

Khương Chiếu Tuyết và Liên Hân đều cố gắng nhịn cười.

Sầm Lộ Bạch lên tiếng: "Không phải có thời gian tắt đèn à?"

Lúc này Sầm Dao mới bừng tỉnh trong mộng: "A, đúng đúng đúng." Cô nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, chỉ còn hai mươi phút nữa, vội vàng xách túi đi cùng Liên Hân: "Chị Liên, tối nay đổi thành em ngủ chung với chị, chị sẽ không thất vọng chứ?"

Thân mật thắm thiết, nũng nịu õng ẹo, chân Liên Hân cũng lảo đảo luôn.

Khương Chiếu Tuyết thấy buồn cười, trong mắt Sầm Lộ Bạch cũng lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Hai người đứng tại chỗ đưa mắt nhìn, cài cửa lại, thiền xá chợt im ắng. Khương Chiếu Tuyết thu hồi tầm mắt, vô thức nhìn về phía Sầm Lộ Bạch, Sầm Lộ Bạch cũng đang nhìn nàng.

Tầm mắt chạm vào nhau, Khương Chiếu Tuyết nảy sinh cảm giác mất tự nhiên lâu rồi không gặp.

Dường như Sầm Lộ Bạch không nhận ra.

Cô bình tĩnh ngồi xuống mép giường, vẫn đoan trang ưu nhã như cũ, giống như đang ở một nơi nào rất cao cấp: "Dao Dao không hiểu chuyện, làm phiền em rồi."

Hoàn cảnh chật hẹp đơn sơ cũng không thể làm vơi bớt vẻ cao quý trên người cô chút nào.

Khương Chiếu Tuyết thả lỏng, khách khí: "Không có, đúng lúc em muốn tới đây chơi."

Sầm Lộ Bạch cong môi, không muốn tra cứu thật giả trong lời nói của nàng. Nàng không nói gì nữa, cúi đầu mở túi đựng chườm nóng vừa đặt lên bàn, tìm dây sạc ở bên trong.

Khương Chiếu Tuyết chú ý đến đầu ngón tay cô cầm dây sạc đã bị đông lạnh đến mức biến thành màu tím nhạt.

Nàng quan tâm: "Chân chị không sao chứ?"

Sầm Lộ Bạch ngẩng đầu nhìn nàng, hơi kinh ngạc, im lặng hai giây.

Khương Chiếu Tuyết cho rằng mình đã lỗ mãng, giải thích: "Tiểu Dao nói chân và thắt lưng chị không chịu nổi giá rét."

Lông mi dài của Sầm Lộ Bạch hơi rũ xuống, không nhìn ra cảm xúc, cô khẽ cười: "Không sao, là Dao Dao lo lắng quá thôi."

Cô kết nối bộ sạc với nguồn điện, tự nhiên bưng chậu nước rửa mặt vừa rồi Liên Hân mới lấy giúp mình, hỏi: "Còn mười lăm phút nữa, muốn tranh thủ thời gian rửa mặt không?"

Khương Chiếu Tuyết thu lại suy nghĩ của mình, gật đầu.

Ngoài trời quá lạnh, cũng không biết có xa lắm không. Khương Chiếu Tuyết hoài nghi một người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng như Sầm Lộ Bạch có lẽ trước giờ chưa từng tới một nơi như vậy, cũng chưa từng sống dưới điều kiện như thế.

Nàng có ý tốt: "Chị đi giày cao gót cũng không tiện, nếu không ngại thì lúc em ra ngoài rửa mặt tiện tay lấy giúp chị một chậu nước nóng, chị cũng không cần phải ra ngoài trời tuyết nữa."

Không ngờ Sầm Lộ Bạch trả lời: "Tôi để bụng."

Khương Chiếu Tuyết: "..."

Vẻ mặt Sầm Lộ Bạch hòa nhã, không giải thích gì nữa, chỉ cầm chậu đi ra cửa, trông như đang đợi nàng cùng đi.

Khương Chiếu Tuyết không tiện nói gì nữa, đành phải để cô đi.

Dọc đường đi đều là người đang trên đường về, và bọn họ đều quay lại nhìn... Bởi vì khí chất và lối ăn mặc của Sầm Lộ Bạch thực sự không phù hợp với nơi này.

Nhưng Sầm Lộ Bạch luôn bình tĩnh, không hề tỏ ra khó chịu.

Cô học theo cách của Khương Chiếu Tuyết, rửa mặt tẩy trang, trở lại thiện xá, cởi áo khoác xuống, nhập gia tùy tục đi đôi dép nhựa màu xanh của thiện xá, vai nhỏ eo thon, gương mặt tinh xảo, vẫn xinh đẹp và quý phái như thường, chỉ là có thêm mấy phần thân thiết gần gũi hơn mà thôi.

Thậm chí còn có đôi chút dễ thương vốn không nên dùng để hình dung Sầm Lộ Bạch.

Khương Chiếu Tuyết không khống chế được nhìn thêm đôi lần.

Bất thình lình, Sầm Lộ Bạch ngước mắt lên nhìn thẳng sang.

Khương Chiếu Tuyết không kịp thu hồi tầm mắt.

Một giây tiếp theo, một tiếng chuông ngân dài từ xa truyền đến, đèn trên núi đều tắt ngấm.

Trời đất rơi vào vẻ mờ mịt sơ khai, ánh trăng trong vắt rọi chiếu xuống khắp nhân gian.

Khương Chiếu Tuyết thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, thấy Sầm Lộ Bạch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, môi dường như hơi cong lên: "Tắt đèn rồi."

Cô trần thuật.

Khương Chiếu Tuyết đáp lời: "Ừ."

Nàng ngồi xuống mép giường, muốn hỏi Sầm Lộ Bạch cần nàng bật đèn lên giúp không, nàng có một chiếc đèn pin nhỏ.

"Sầm tổng..."

Nhưng nàng còn chưa nói gì, Sầm Lộ Bạch bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng, gọi tên nàng: "Chiếu Tuyết."

Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lại trầm thấp hơn ngày thường mấy phần, giống như tiếng đàn Cello.

Nhịp tim của Khương Chiếu Tuyết đột nhiên lệch nhịp.

"Hả?" Nàng trả lời như không có chuyện gì xảy ra.

Sầm Lộ Bạch nhìn nàng chăm chú. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đen láy của cô sáng ngời, giống như chất chứa một hồ nước đầy, dịu dàng bao dung.

Cô hỏi: "Có phải tên tôi khó đọc lắm không?"

Khương Chiếu Tuyết phủ nhận: "Không."

Nàng vẫn cảm thấy cái tên Sầm Lộ Bạch rất êm tai.

Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh.

Chứa đựng nghìn câu thơ tình cổ.

Nụ cười bên môi Sầm Lộ Bạch rõ ràng càng sâu: "Vậy tại sao lại không lén gọi Dao Dao là giám đốc Sầm, chỉ gọi mình tôi là Sầm tổng?"

Khương Chiếu Tuyết bị hỏi như vậy.

Khi diễn trò trước mặt mọi người, cũng không phải nàng chưa từng gọi tên, nhưng lúc riêng tư gọi tên như vậy, nàng luôn cảm thấy hơi thân mật quá.

Giờ phút này, bất ngờ không kịp đề phòng, bị Sầm Lộ Bạch nhìn như vậy, không biết tại sao, đầu nàng như bị chập mạch, không bịa ra nổi một lời xã giao.

Hơi nóng bốc lên đầu, nàng cố gắng trấn định, giải thích: "Đâu có." Thế nhưng nói xong câu này, câu gọi "Lộ Bạch" lẽ ra phải lưu loát gọi ra, đến bên miệng lại tự động biến mất.

Trong không khí tràn ngập vẻ lúng túng.

Cả gương mặt của Khương Chiếu Tuyết đỏ bừng lên, bóng tối cũng khó che giấu vẻ đáng thương của nàng.

Sầm Lộ Bạch khẽ cười, bỏ qua cho nàng.

"Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."

Khương Chiếu Tuyết cắn môi, hồi lâu mới trả lời: "Ừ, ngủ ngon."

Sầm Lộ Bạch đang trêu chọc nàng đấy à? Nàng buồn bực, luôn cảm thấy tối nay Sầm Lộ Bạch không giống ngày thường, nhưng lại không nói rõ ra được cụ thể là khác ở đâu.

"Ngủ ngon." Sầm Lộ Bạch nhẹ giọng.

Yên lặng hai giây, hai người không hẹn mà cùng vén chăn lên giường, trong thiện xá khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Lò sưởi như có như không truyền hơi nóng khắp căn phòng, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào trong xương tủy. Sầm Lộ Bạch nhắm hai mắt, trong tiếng gió tuyết lắng nghe tiếng hít thở, tiếng trằn trọc của Khương Chiếu Tuyết.

Không biết qua bao lâu, trăng ngoài cửa sổ đã treo cao, từ trên đỉnh rọi vào trong khung cửa.

Sầm Lộ Bạch từ từ nhỏm dậy.

Cách một lối đi, gương mặt khi say ngủ của Khương Chiếu Tuyết rất yên tĩnh. Chắc là vì lạnh quá, nàng không nằm ngang như ngày thường mà nằm nghiêng hơi co người lại.

Sầm Lộ Bạch nhẹ tay nhẹ chân, lấy hai viên thuốc giảm đau trong chiếc túi xách trên bàn ra, nuốt khan xuống, sau đó cầm lấy chiếc áo lông vừa cởi xuống để ở cuối giường, bước xuống giường.

Khương Chiếu Tuyết đang ngủ say, hàng mi dày ngoan ngoãn khép lại nghỉ ngơi dưới ánh trăng. 

Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng đắp áo lông lên trên chăn của Khương Chiếu Tuyết, ánh mắt còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.




Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: