Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Người phụ nữ ranh mãnh

1065 0 4 0

Hàng lông mi dài của Khương Chiếu Tuyết khẽ run lên, ý cười trên khóe môi hơi kiên cứng lại, không trả lời ngay.

Trong không khí, lớp vỏ cứng rắn vừa bị lãng quên nhất thời dường như lại lặng lẽ hiện hình.

Vẻ mặt của Sầm Lộ Bạch tỏ ra rất hờ hững, chu đáo nói: "Tôi và Tiểu Dao định thuê một chiếc ô tô ở đó, thuê một tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch. Hai chúng tôi định như vậy, thêm cả em nữa cũng vậy thôi. Nhưng nếu như em có sắp xếp khác hoặc thời gian tiện cũng không sao cả."

Tất nhiên Khương Chiếu Tuyết nghe ra cô đang cho nàng một bậc thang đi xuống.

Nàng chần chừ, Sầm Lộ Bạch đã đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đi vài bước, đứng ở bên cạnh lan can đá, ngắm nhìn đoàn người náo nhiệt trên đường núi. Như thể đó thực sự chỉ là thuận miệng nhắc đến, cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không.

Khương Chiếu Tuyết nhìn ra độ cong hơi nhếch lên trên đôi môi đỏ mọng của cô vẫn chưa từng giảm bớt, nhưng không hiểu vì sao, nàng lại nhớ đến tiếng thở dài của Sầm Lộ Bạch đêm đó khi uống say đã kéo nàng lại thổ lộ.

Nàng vẫn luôn cảm thấy Sầm Lộ Bạch quá ôn hòa, không đủ thân thiện, khó mà đến gần, nhưng nghĩ lại, bản thân nàng cũng vậy mà. Quá khách khí đôi khi lại là một loại thất lễ.

Khu vực Gannan đất rộng người thưa, các danh lam thắng cảnh thường cách xa nhau, nếu muốn trải nghiệm vui chơi thỏa thích thì phải đi du lịch tự túc. Nàng không biết lái xe nên chỉ có thể thuê một tài xế địa phương, một thân một mình sẽ không an toàn, cũng không dễ gì tìm được một người bạn đồng hành, nếu đi du lịch theo đoàn, bị buộc phải đi chung với người xa lạ thì lại chẳng được tự do, Khương Chiếu Tuyết không muốn thỏa hiệp như vậy, cho nên kế hoạch mới bị gác lại mãi.

Có thể đồng hành với Sầm Lộ Bạch , Sầm Dao thật sự là lựa chọn tốt nhất.

Nàng trút bỏ bớt gánh nặng, đứng bên cạnh Sầm Lộ Bạch, cùng cô nhìn về phía xa, nhẹ nhàng đáp: "Không phải, em chỉ sợ gây phiền phức cho hai người."

Sầm Lộ Bạch nhìn lại nàng, ánh mắt xoáy sâu: "Vậy nếu chúng tôi không thấy phiền thì sao?"

Khương Chiếu Tuyết chớp mắt, nói một cách chân thành: "Vậy thì em mừng còn không kịp."

Sầm Lộ Bạch khẽ cười, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, hiển nhiên là đang nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.

Hai má của Khương Chiếu Tuyết bắt đầu nóng lên, suýt nữa thì không thể giữ được nụ cười của mình. Nàng tự hỏi tại sao trước đây mình không phát hiện ra Sầm Lộ Bạch là một người ranh mãnh như vậy.

Nàng buộc mình phải giữ bình tĩnh, quay đầu nhìn xuống núi, đang định chuyển đề tài, lơ đãng liếc mắt nhìn sang, ánh mắt lại bị cố định ở đó.

Chiếu thẳng xuống dưới cách đó vài mét, một cô gái có gương mặt xinh đẹp, đội chiếc mũ nồi đang bước tới cùng một người đàn ông đeo kính, trên cổ tay đeo chuỗi hạt bằng gỗ đàn hương đỏ.

Hai người nắm tay nhau, vừa nói vừa cười, rõ ràng là họ đang có một mối quan hệ tốt đẹp.

Khương Chiếu Tuyết nhận ra đó là người yêu của Dung Trĩ, nữ diễn viên Đàm Thù Như và bạn trai của cô.

Nghĩ đến mấy ngày trước Dung Trĩ vẫn còn do dự hỏi nàng: "Bộ phim truyền hình mới của Đàm Thù Như chuẩn bị khởi quay, cô ấy hỏi mình có muốn cùng cô ấy vào đoàn một thời gian với tư cách là biên kịch riêng của cô ấy, tham gia vào khâu sửa đổi kịch bản cuối cùng hay không. Cậu thấy mình có nên đi hay không?” Khương Chiếu Tuyết bất giác thở dài.

Sầm Lộ Bạch chú ý tới điều đó, tầm mắt theo ánh mắt nàng nhìn xuống người phụ nữ rõ ràng xuất chúng hơn những người xung quanh trên đường lên núi kia.

“Có chuyện gì vậy?” Cô khẽ hỏi.

Khương Chiếu Tuyết hoàn hồn, cười nói: "Không có chuyện gì, hình như em thấy một ngôi sao."

Sầm Lộ Bạch nhìn thêm một lần nữa, cũng nhận ra là ai. Sau vài giây im lặng, cô hiếm hoi nói ra bình luận về đời tư của người khác: "Có lẽ quan hệ giữa bọn họ không giống những gì em nhìn thấy đâu".

Khương Chiếu Tuyết không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: "Hả?"

Sầm Lộ Bạch nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Đã gần mười rưỡi rồi, trở về thôi."

Khương Chiếu Tuyết: "..."

Nàng theo sau Sầm Lộ Bạch nửa bước, khóe mắt vẫn mơ hồ thấy được dáng đứng đoan trang của Sầm Lộ Bạch. Chậm nửa nhịp, nàng mới nhận ra, Sầm Lộ Bạch là đang cảm thấy ngại ngùng sau khi buôn chuyện sau lưng người khác đấy ư?

Ý nghĩ này rất mới lạ, nhưng càng nghĩ lại càng thấy nó dễ thương. Khương Chiếu Tuyết cười toe toét, cảm thấy ấn tượng trước đây của nàng về Sầm Lộ Bạch quá cứng nhắc và hời hợt.

Hai người không nhanh không chậm, trước mười rưỡi đã trở về thiện đường, Khương Chiếu Tuyết đi vào, Sầm Lộ Bạch quay trở lại thiện xá nghỉ ngơi.

Năm giờ chiều, khóa thiền cuối cùng trong đợt trai giới một ngày một đêm đã hoàn thành, Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao ăn bữa tối cuối cùng ở nhà hàng chay dưới chân núi, cùng nhau trở về thành Bắc.

Liên Hân ngồi chiếu xe Khương Chiếu Tuyết, Sầm Dao tới đây về nhà, còn Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao thì ngồi xe Uông Bình lái. Vì Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao muốn vòng qua công ty xử lý chút chuyện, Sầm Lộ Bạch bèn dặn Uông Bình đưa Khương Chiếu Tuyết về căn hộ kia nghỉ ngơi trước.

Ở ghế sau xe, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Lộ Bạch ngồi cạnh nhau, Sầm Dao thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện. Sau hơn hai giờ lái xe, bởi vì có Sầm Dao chọc cười, bầu không khí không hề ngột ngạt, Khương Chiếu Tuyết cảm thấy thời gian chưa trôi qua bao lâu đã đến khu nhà mà nàng và Sầm Lộ Bạch đang ở.

Uông Bình xuống xe và mở cửa cho Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch cũng xuống xe theo. Không đợi Uông Bình ra cốp sau lấy đồ, Sầm Lộ Bạch đã tự mình cầm lấy hai hộp quà trong cốp xe, đứng bên cạnh Khương Chiếu Tuyết.

Cô đưa đoạn dây được buộc chắc chắn nhất trên hộp quà cho Khương Chiếu Tuyết cầm, cười vui vẻ: "Tôi không biết chú dì thích khẩu vị gì, nên tôi mua mỗi thứ một ít. Núi Thanh Phong không có đặc sản gì, ngoài trà ra thì là bánh chay, mong rằng chú dì sẽ không chê tôi thiếu sáng tạo. "

Khương Chiếu Tuyết nhìn túi đựng quà cũng biết giá không hề rẻ.

Nàng mở miệng định từ chối, nhưng Sầm Lộ Bạch đã đi trước nàng một bước, không nặng không nhẹ bày tỏ: "Không đáng bao nhiêu tiền, hy vọng sẽ không thất lễ."

Khương Chiếu Tuyết nghe ra tin tức trong lời nói của cô - đây là phép xã giao.

Cô luôn lịch sự và chu đáo như vậy, thảo nào bố mẹ nàng không coi trọng mối hôn nhân đồng giới này nhưng cũng đối xử ôn hòa với cô, không soi mói gì.

Sầm Dao thò đầu ra nhìn, Khương Chiếu Tuyết biết từ chối không thích hợp, đành phải nhận lấy, dặn dò những người yêu bình thường: "Trên đường cẩn thận."

Sầm Lộ Bạch ôn hòa đáp lại: "Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ tôi."

Khương Chiếu Tuyết đồng ý.

Sầm Lộ Bạch lên xe, Khương Chiếu Tuyết quay người đi vào khu nhà.

Xung quanh im lặng, cho đến khi bóng người Khương Chiếu Tuyết biến mất trong màn đêm, chiếc Maybach khiêm tốn mới lại tiếp tục lên đường.

Bầu không khí trong xe không còn nhẹ nhàng như trước, Sầm Lộ Bạch tắt đèn trên nóc xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt tươi cười suốt dọc đường của Sầm Dao biến mất, xoay người ló đầu ra sau ghế ngồi, trong mắt đầy lo âu: "Chị, chị không sao chứ?"

Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng đáp lời: "Chị không sao."

Cô mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Sầm Dao, hỏi: "Tại sao em nhất định phải kéo Mông Mông đi cùng?"

Mông Mông là biệt danh do người nhà Khương Chiếu Tuyết hay gọi.

Sầm Dao biết chuyện này vẫn chưa kết thúc. Cô nàng cúi thấp đầu, lúng búng đáp: "Em không muốn cho Sầm Đĩnh cơ hội khoe khoang. Chị biết mà, ông nội không hài lòng với việc em đại diện cho nhà họ Sầm tới đó. Nếu chị không đi, nếu chị dâu không đi, Sầm Đĩnh sẽ lại nắm bắt cơ hội làm hài lòng ông nội."

Bây giờ mọi người bên ngoài đều cho rằng Sầm Hán Thạch không thiên vị, coi trọng cả hai đứa cháu, nhưng trong lòng Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao đều biết rõ từ đầu đến cuối, Sầm Hán Thạch vẫn luôn muốn chọn cháu trai làm người thừa kế thực sự của nhà họ Sầm.

Bất kể là Sầm Tiềm khi trước hay Sầm Đĩnh bây giờ.

Cô nhiều nhất cũng chỉ là viên đá mài dao trên con đường thành công của họ.

Chỉ là sự trưởng thành của Sầm Lộ Bạch lại đi chệch hướng so với những gì Sầm Hán Thạch dự đoán, thiên phú trác tuyệt và cách đối nhân xử thế chu đáo của nàng đã khiến Sầm Hán Thạch nhận ra rằng dao không phải là dao tốt, mà hòn đá mài dao mới thực sự là hòn đá tốt, lúc này ông ta mới coi trọng hơn một chút, bây giờ bổ nhiệm cô thì không cam lòng, không dùng cô thì đáng tiếc, rơi vào cục diện cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Đôi mắt trong veo nhu hòa mềm mại của Sầm Lộ Bạch lộ ra vẻ lạnh lùng, khí áp rõ ràng rất thấp: "Trước kia chị đã nói gì?"

“Chị bảo không được kéo chị ấy vào những chuyện này.” Sầm Dao vẫn luôn nhớ kỹ. Cô nàng ngoan ngoãn nhận lỗi sai của mình: "Chị ơi, em sai rồi, lần sau em thật sự sẽ không làm thế nữa."

Sầm Lộ Bạch day trán, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Sầm Dao nhìn cô chăm chú, một lúc sau lại nói: "Chị ơi, Trang Tâm Vân định đưa Sầm Dần về đón Tết Nguyên Đán."

Trang Tâm Vân là vợ của Sầm Quan Sơn, mẹ của Sầm Tiềm, và là bà của Sầm Dần. Trên danh nghĩa bà ta cũng là mẹ của Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao. Bảy năm trước, khi Sầm Tiềm bị trục xuất khỏi đất nước, Trang Tâm Vân xót con nên cũng xin đi theo.

“Không biết trong hồ lồ lại đang thuốc gì.” Vẻ mặt của Sầm Dao nặng nề.

Sầm Lộ Bạch không mở mắt, ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ xe phản chiếu lên khuôn mặt trắng như ngọc của cô, tạo thành từng chiếc bóng mờ ảo.

“Về thì về.” Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhắc nhở Sầm Dao: “Nó không phải anh trai tốt em trai tốt nhưng chúng ta phải làm người cô tốt.”

Sầm Dao nghĩ đến điều gì đó, không còn cách nào khác ngoài thở một hơi thật dài.

Bên trong xe một lần nữa lại im bặt.

Nửa phút sau, trong xe đột nhiên vang lên tiếng rung của điện thoại di động, tiếp theo là âm thanh thông báo đặc biệt chú ý của Weibo

Sầm Lộ Bạch mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống thấy là tin nhắn WeChat Khương Chiếu Tuyết gửi.

Nàng nói: "Quên không nói, chúc mừng năm mới."

Những cảm xúc dao động chập chờn thuộc về nhân gian này trở lại trong mắt Sầm Lộ Bạch. Đôi mắt cô dịu dàng, trả lời Khương Chiếu Tuyết: "Chúc mừng năm mới."

Trong một thông báo khác, là tài khoản Weibo tác giả mà Khương Chiếu Tuyết rất ít khi cập nhật, trong cuộc sống cũng rất ít người biết đến phát ra thông báo.

Trên Weibo, nàng cập nhật một bức hình, là bức ảnh chụp lúc chạng vạng trước khi xuống núi. Lúc bọn họ ở cửa thiện xá chờ Sầm Dao và Liên Hân, Khương Chiếu Tuyết đã chụp cây mai hồng trong tuyết kia.

Lời đề cũng là: Happy New Year.

Sầm Lộ Bạch nhìn mấy giây rồi bấm lưu lại.

“Dao Dao, em liên hệ với người bên núi Thanh Phong hỏi xem có thể chiết ghép cây mai bên ngoài thiện xá kia không.” Cô dặn dò Sầm Dao.

Sầm Dao quay lại: "Hả?"

Khóe môi Sầm Lộ Bạch khẽ nhếch lên một vòng cung nhàn nhạt, ánh trầm bình tĩnh, coi như đáp lại sự kinh ngạc của cô nàng.

Sầm Dao: "..."

Gì vậy trời?

A! Cô hiểu rồi! Chắc chắn là có liên quan đến chị dâu!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: