Sau khi dạ tiệc bắt đầu, mọi chuyện đều thuận lợi tiến hành theo chương trình được sắp xếp từ trước. Chín giờ cảm ơn cánh truyền thông, sau khi chụp ảnh kỷ niệm, dạ tiệc kết thúc, Sầm Lộ Bạch còn phải đi xã giao nên dặn dò tài xế đưa Khương Chiếu Tuyết về nhà trước.
Khương Chiếu Tuyết làm hết bổn phận, đóng vai một vị phu nhân hoàn mỹ trước mặt mọi người, thân thiết dặn dò cô: "Uống ít rượu một chút."
Sầm Lộ Bạch cũng cho nàng đủ mặt mũi, vẻ mặt ôn hòa tán thưởng.
Chín giờ rưỡi Khương Chiếu Tuyết về đến nhà, tắm xong sấy tóc xong thì đến phòng sách như thường lệ, tiếp tục sửa lại tài liệu lịch sử cần sử dụng cho luận văn.
Hiện tại nàng đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ trực tiếp ở đại học thành Bắc, lúc còn học đại học Khương Chiếu Tuyết đã từng phát hành một cuốn tạp chí học thuật bậc C, lúc học lên tiến sĩ cũng đã từng đăng mấy bài luận văn lên các tạp chí cấp cao, là đại thần được công nhận trong khoa. Tất cả mọi người đều chờ mong sau khi nàng tốt nghiệp sẽ tới dạy học ở đại học thành Bắc để được nhận lấy truyền thụ của nàng, còn nói đùa là nàng không cần phải "học" nữa. Nhưng Khương Chiếu Tuyết vẫn không hề buông lỏng, đối với nàng mà nói, sửa sử không phải vì công danh lợi lộc mà là chí thú và sự nghiệp cả đời.
Nàng dồn hết tâm trí vào đó, quên cả thời gian, không biết qua bao lâu, bỗng thoáng nghe thấy tiếng khóa điện tử mở ra từ phòng khách truyền tới. Nàng đoán là Sầm Lộ Bạch đã về, đứng dậy ra ngoài xem thử.
Đứng ở cửa quả nhiên là Sầm Lộ Bạch.
Cô thả mái tóc dài đến eo được búi cao lúc dự dạ tiệc xuống, bên ngoài chiếc váy dạ hội khoác một chiếc áo khoác tây trang màu trắng, một tay chống lên cửa, dáng vẻ thướt tha lại kiên cường, nhưng trong sắc mặt lại tái nhợt lại có mấy chỗ đỏ ửng lên vì bệnh.
Trợ lý đứng co quắp bên cạnh cô, dường như muốn đỡ lại không dám.
"Còn chưa ngủ?" Nhìn thấy Khương Chiếu Tuyết, trong mi mắt hơi mệt mỏi của cô lại hiện lên ý cười, giọng khàn khàn.
Khương Chiếu Tuyết gật đầu, bước mấy bước tới gần, ánh mắt rơi xuống người trợ lý ở bên cạnh cô.
Trợ lý Văn Huyền Ca biết ý, giải thích: "Phu nhân, tối nay Sầm tổng không từ chối được, uống hơi nhiều."
Khương Chiếu Tuyết đoán ra được. Nàng đưa tay đỡ Sầm Lộ Bạch, Sầm Lộ Bạch không từ chối.
Giống như một nữ chủ nhân bình thường, nàng cảm ơn trợ lý: "Được, tôi biết rồi, cực khổ cho cô rồi, trên đường trở về chú ý an toàn."
Trợ lý yên tâm rời đi.
Phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người một cao một thấp, sóng vai mà đứng.
Khương Chiếu Tuyết quan tâm cô: "Chị ổn chứ?"
Ở cùng nhau lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy Sầm Lộ Bạch uống nhiều như thế, sắc mặt khó coi đến vậy.
Sầm Lộ Bạch nhẹ giọng: "Vẫn còn tạm ổn."
Trong giọng nói yếu ớt để lộ vẻ khó chịu của cô.
Khương Chiếu Tuyết hơi đồng cảm: "Em đỡ chị lên sofa ngồi một lát nhé?"
Sầm Lộ Bạch nghe theo: "Ừ."
Khương Chiếu Tuyết đỡ cô đi về phía sofa, lúc này mới phát hiện cô đã say mèm, ngay cả đi đường cũng không thể đi thẳng được, tay nóng bừng. Đi một quãng đường mấy chục bước ngắn ngủi mà cô lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Khương Chiếu Tuyết lo lắng: "Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không? Đầu đau lắm hả?"
Sầm Lộ Bạch không trả lời nàng. Cô nương theo động tác của Khương Chiếu Tuyết, hơi ngả người lên sofa, nhìn nàng, vẻ mặt lẳng lặng, dường như men say đã hoàn toàn bốc lên đầu rồi, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời kia như được phủ lên một tầng hơi nước mê ly, ầng ậng nước, sương mù giăng kín.
Khiến người ta nhìn không rõ.
Khương Chiếu Tuyết bị cô nhìn đến mức hơi chần chừ.
Nàng chưa từng chăm sóc người say, càng chưa từng tiếp xúc với Sầm Lộ Bạch như vậy. Trong ấn tượng có hạn của nàng, Sầm Lộ Bạch vẫn luôn là người tiến lùi có chừng mức, tỉnh táo thận trọng.
Nàng không biết nên làm gì, không thể làm gì ngoài nói: "Em đi rót cho chị ly trà giải rượu nhé?"
Sầm Lộ Bạch vẫn không nói chuyện.
Khương Chiếu Tuyết ngồi dậy chuẩn bị rời đi, bất ngờ không kịp đề phòng, Sầm Lộ Bạch đưa tay vòng qua eo nàng, kéo nàng ngã lên người mình.
Mùi hương thoang thoảng trên chóp mũi, hơi thở nóng bỏng phất qua gò má, thổi tới lỗ tai nhạy cảm của Khương Chiếu Tuyết.
"Em còn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ mà."
Khương Chiếu Tuyết nghe thấy Sầm Lộ Bạch thấp giọng than thở giữa tiếng tim đập thình thịch.
Đèn tường tỏa ra ánh sáng mờ ám trong bóng đêm tĩnh mịch, nàng nằm tựa lên vai Sầm Lộ Bạch, đầu óc trống rỗng mấy giây.
Sầm Lộ Bạch đang nói gì? Lại đang làm gì?
Không cho phép nàng suy tính nhiều, nàng theo bản năng chống tay nhỏm dậy, giãy ra khỏi trói buộc không dùng quá nhiều sức lực của Sầm Lộ Bạch, thoát khỏi tư thế quá đỗi mập mờ kia.
Nàng chống người ở phía trên Sầm Lộ Bạch, từ trên cao nhìn xuống cô, đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, ẩn chứa vẻ không vui.
Sầm Lộ Bạch cũng đang nhìn nàng. Da thịt trắng như tuyết, cổ thiên nga như ngọc như sứ, đôi mắt đen như một cái đầm sâu lóe lên từng tia sáng lấp lánh dưới ánh đèn, vẫn là vẻ ung dung thản nhiên như thường lệ.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cô, thậm chí Khương Chiếu Tuyết còn sinh ra cảm giác vừa rồi là ảo giác của mình.
Chỉ có điều vành tai hơi nóng lên như chứng minh chuyện này là thật.
Khương Chiếu Tuyết mím môi, muốn nói gì đó, Sầm Lộ Bạch lại mệt mỏi nhắm mắt, hô hấp nhè nhẹ.
Khương Chiếu Tuyết: "..."
Bỏ đi. Khương Chiếu Tuyết bật cười, so đo với người say làm gì.
Huống hồ đúng là nàng chưa chúc mừng sinh nhật Sầm Lộ Bạch.
Không ai nói cho nàng biết ba ngày trước lễ Giáng Sinh là sinh nhật của Sầm Lộ Bạch, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, năm đó ký hợp đồng đã chú ý tới. Chỉ là bọn họ kết hôn vào tháng chín, sinh nhật của Sầm Lộ Bạch vào tháng mười hai, trong vòng ba tháng đó, bọn họ tổng cộng cũng chẳng gặp mặt được mấy lần, cho nên khi Sầm Lộ Bạch đón sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn, Khương Chiếu Tuyết xin lỗi cô, cũng không cảm thấy Sầm Lộ Bạch cần lời chúc phúc có vẻ hơi mạo muội của nàng. Sau khi kết hôn gần một năm, hai người thân quen hơn không ít, lúc Khương Chiếu Tuyết đón sinh nhật, Sầm Lộ Bạch đi công tác bên ngoài, em gái cô là Sầm Dao tình cờ biết được, sau đó cũng tặng nàng hai món quà, Sầm Lộ Bạch lại chẳng nhắn lấy một tin, Khương Chiế Tuyết bèn đoán Sầm Lộ Bạch thật sự không cần lời thăm hỏi vượt qua quan hệ hợp đồng của nàng.
Không muốn làm ra bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào khiến Sầm Lộ Bạch hiểu lầm, cho nên hôm đó lúc Sầm Lộ Bạch gửi tin nhắn chúc nàng Giáng Sinh vui vẻ, nàng do dự không biết có nên nhân tiện chúc cô sinh nhật vui vẻ hay không, cuối cùng dừng lại một lát, vẫn chỉ nhắn bốn chữ "Giáng Sinh vui vẻ" ngắn ngủi.
Hóa ra là cô muốn ư?
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết nhu hòa lại, đột nhiên cảm thấy người trước mặt cũng không phải lúc nào cũng phân biệt rõ ràng, nhìn thì thân thiện nhưng vẫn luôn cao không với tới như thế.
Nàng ở bên cạnh lay bả vai Sầm Lộ Bạch: "Sầm tổng, về phòng ngủ, nơi này không thoải mái."
Sầm Lộ Bạch chỉ mở mắt nhìn nàng hai giây, như đang phân biệt xem là ai, sau đó nhẹ nhàng đáp lời nàng một câu: "Không sao."
Cô lại nhắm mắt, chân mày càng nhíu chặt hơn, dường như càng khó chịu hơn.
Khương Chiếu Tuyết không đành lòng quấy rầy cô nữa, không thể làm gì khác hơn là ôn hòa nói: "Vậy em đỡ chị nằm xuống, sẽ thoải mái hơn một chút."
Sầm Lộ Bạch không trả lời, Khương Chiếu Tuyết tạm thời coi như cô đồng ý.
Nàng thuận thế quỳ lên sofa, cúi đầu cẩn thận gỡ khuyên tai nhỏ dài rũ xuống đầu vai Sầm Lộ Bạch xuống. Sợ làm đau Sầm Lộ Bạch, nàng dựa vào rất gần, động tác rất nhẹ.
Lọn tóc quét qua xương quai xanh, hô hấp quấn quít, có một khoảnh khắc đầu ngón tay đặt trên sofa của Sầm Lộ Bạch hơi giật giật, ngay sau đó lại khắc chế dừng lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khương Chiếu Tuyết không phát hiện, thuận lợi gỡ trang sức hai bên tai xuống giúp Sầm Lộ Bạch.
Nàng không dám tự tiện vào phòng ngủ của Sầm Lộ Bạch, chỉ có thể đến phòng khách vẫn luôn không có ai ở, lấy một cái gối và một chiếc chăn mỏng đi ra. Cũng may trong phòng ấm áp, Sầm Lộ Bạch không bị lạnh, phòng khách vẫn luôn có người định kỳ quét dọn, gối và chăn cũng đều sạch sẽ.
Nàng đỡ Sầm Lộ Bạch nằm xuống, đắp chăn kín cho cô, sau đó mới tới phòng vệ sinh lấy nước tẩy trang, bông tẩy trang và khăn lau mặt đi ra tẩy trang cho Sầm Lộ Bạch.
Hình như Sầm Lộ Bạch ngủ rồi, yên tĩnh, ngoan ngoãn, thậm chí là yếu đuối.
Khương Chiếu Tuyết nhìn gương mặt ôn hòa say ngủ của cô, thoáng chốc dường như nhìn thấy Sầm Lộ Bạch lần đầu tiên gặp mặt.
Nàng không biết Sầm Lộ Bạch có nhớ hay không, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt không phải ở trong tòa cao ốc nơi đất khách, mà là ở bên cạnh hồ Lai Tê thành Bắc.
Khi đó nàng vừa mới lên năm ba đại học, cuối tuần đến thư viện quốc gia tra cứu tài liệu không có trong thư viện trường, sau khi ra ngoài thì trời bỗng đổi sắc, sợ trời mưa, nàng đi đường tắt trở về trường, lúc đi ngang qua hồ Lai Tê thì tình cờ liếc mắt nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên bờ kè thấp bé của hồ Lai Tê ít người qua lại.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy dài thanh nhã, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, gió thổi bay làn tóc bên vành tai cô, lộ ra đường cong dưới cằm đầy quyến rũ.
Khương Chiếu Tuyết nhìn ra được đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, rất trẻ tuổi. Nói là cô đang ngồi thì cũng không đúng lắm, nói đúng ra phải là cô đang ngồi trên xe lăn.
Sắc trời âm u, một cơn mưa rào sắp đổ, cành lá đung đưa, bóng người của cô trong gió như ảo như thật, thoắt ẩn thoắt hiện như tiên.
Khương Chiếu Tuyết đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người phụ nữ kia lẳng lặng nhìn mặt hồ bao lâu, Khương Chiếu Tuyết liền lẳng lặng nhìn người ta bấy lâu.
Cô có vẻ quá mỏng manh, quá thất ý, Khương Chiếu Tuyết sợ cô làm ra chuyện gì điên rồ.
May là người kia không có.
Trước khi cơn mưa rào ập tới, cô chuyển động xe lăn, đi lên trên đường đá, rời khỏi hồ Lai Tê.
Quỷ thần xui khiến, Khương Chiếu Tuyết chạy trên con đường xi măng song song với cô, chạy qua người cô, chạy tới quán nhỏ trên đường bên cạnh hồ Lai Tê.
Nàng mua một cái ô, trước khi cơn mưa ập đến kịp thời đuổi kịp, che cho người phụ nữ bị chặn lại bên ngoài phòng triển lãm mỹ thuật.
Mưa to xối lên người nàng, người phụ nữ kia ngẩng đầu, nhìn vào mặt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Bốn năm sau, Khương Chiếu Tuyết vì hạng mục liên kết đào tạo nên sang làm nghiên cứu sinh ở nước A, thỉnh thoảng đi làm thêm để kiếm tiền trang trải. Sầm Lộ Bạch sang nước A bàn chuyện làm ăn, cần một phiên dịch viên tiếng Nhật tạm thời. Bởi vì chuyên ngành yêu cầu, trước khi tốt nghiệp đại học Khương Chiếu Tuyết đã thi qua tiếng Nhật N1, dưới cơ duyên xảo hợp, nàng đã gặp lại Sầm Lộ Bạch.
Chỉ có điều Sầm Lộ Bạch lúc đó đã không còn giống người phụ nữ dịu dàng yếu đuối trong trí nhớ của nàng.
Cô không còn khốn đốn ngồi trên xe lăn, trên người mặc một bộ tây trang màu xanh ngọc, đứng bên cạnh bàn họp, thân hình cao ngất, cúi đầu lật xem tài liệu trong tay, trang điểm đẹp đẽ, khí thế già giặn lão luyện, nhã nhặn mà cao quý.
Lúc xoay người nhìn thấy Khương Chiếu Tuyết được dẫn đến trước mặt, cô không hề dao động gật đầu, đưa tay bắt tay với nàng.
Khương Chiếu Tuyết lúc này mới nhận ra hóa ra Sầm Lộ Bạch cao hơn nàng nhiều.
"Chào chị, Sầm Lộ Bạch." Nàng lễ phép khách khí giới thiệu mình, không hề nhắc tới lần gặp mặt mấy năm trước.
Khương Chiếu Tuyết cũng không lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ khi tha hương gặp người quen, tạm thời đúng là hai người lần đầu gặp mặt, hoàn toàn là việc công. Nàng đoán có lẽ Sầm Lộ Bạch thật sự không nhớ, dù sao ngoài một buổi chiều ở bên cạnh nhau kia, bọn họ cũng không gặp lại, cũng có lẽ Sầm Lộ Bạch không muốn nhớ tới.
Dù sao có những khoảng thời gian khốn đốn trong đời quả thật không nhớ tới thì tốt hơn.
Không biết ngày mai tỉnh lại, cô có nhớ vẻ thất thố tối nay hay không. Khương Chiếu Tuyết thả nhẹ động tác trên tay lau mặt cho Sầm Lộ Bạch, đắp chăn cho cô.
"Ngủ ngon." Nàng hơi cong môi, thấp giọng bổ sung: "Còn nữa, tuy hơi muộn nhưng chúc mừng sinh nhật chị."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)