Bởi vì có cuộc họp đánh giá luận văn chuyên môn định kỳ, sáng sớm hôm sau Khương Chiếu Tuyết không ngủ nướng, đúng bảy giờ đã rời giường.
Căn hộ lớn mà nàng và Bạch Lộ Sâm hiện tại đang ở là chỗ ở riêng dài hạn của Sầm Lộ Bạch ngoài căn biệt thự của nhà họ Sầm ở Bắc Sơn, diện tích rộng rãi, phòng chính và phòng khách đều có phòng vệ sinh, phòng để đồ và buồng trong dùng cho sinh hoạt thường ngày, cho nên ngày thường ngoài việc phải dùng chung phòng sách lớn ra, những lúc khác gần như nàng và Sầm Lộ Bạch đều độc lập, ở trạng thái không quấy rầy lẫn nhau.
Nàng rửa mặt xong, trang điểm nhẹ, thay quần áo xong rồi rời khỏi phòng ngủ, trong căn hộ lớn vẫn yên tĩnh như cũ. Sầm Lộ Bạch đã không còn ở nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách nữa.
Khương Chiếu Tuyết theo bản năng nhìn về phía cửa phòng ngủ chính ở phía xa, cửa vẫn đóng kín giống như thường ngày, không nhìn ra bên trong có người hay không.
Trên bàn uống trà nhỏ, một tờ giấy ghi chú màu trắng trang nhã được đặt một cách dễ thấy dưới bình hoa đã được thay hoa tươi mới.
Khương Chiếu Tuyết cầm lên, nhìn thấy trên đó viết: Tối qua cảm ơn em, làm phiền em rồi. Bữa sáng tôi nhờ dì Trần đưa tới, ở phòng bếp đấy, nếu hợp khẩu vị thì xin đừng khách khí.
Chữ viết khác với vẻ ngoài văn tú của Sầm Lộ Bạch, nét bút như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hùng hồn.
Khương Chiếu Tuyết đoán là có lẽ buổi sáng sau khi tỉnh lại cô đã trở về phòng ngủ bù, sợ thời gian làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, không gặp được nàng cho nên mới để lại tờ giấy nhắn này.
Trước kia cũng từng có đôi ba lần như vậy.
Lúc Sầm Lộ Bạch không ở nhà, ba bữa ăn của Khương Chiếu Tuyết đa số đều ăn ở căn tin trường. Mặc dù lúc mới kết hôn Sầm Lộ Bạch đã đề cập chuyện để dì Trần thường trú tại nhà, chăm sóc ba bữa ăn cho Khương Chiếu Tuyết. Nhưng dù sao cũng không phải người một nhà thật sự, Khương Chiếu Tuyết thấy không tiện, vẫn nhất quyết bảo Sầm Lộ Bạch giữ nguyên như cũ, nếu cô ở nhà, có nhu cầu thì bảo thư ký báo cho dì làm cơm rồi đưa tới, hoặc là đến nhà nấu cơm.
Sầm Lộ Bạch nhượng bộ, có điều nhất quyết muốn cung cấp một sự tiện lộ khác cho nàng... Cô cho Khương Chiếu Tuyết một tài xế, bảo là vì nhu cầu cùng diễn trò với cô mà nàng phải ở xa trường học, cho nên gánh nặng về khoảng cách kia phải do cô giải quyết.
Khương Chiếu Tuyết tỏ vẻ không sao, giao thông công cộng giữa hai bên rất thuận tiện, Sầm Lộ Bạch lại có lý do của cô... mất thể diện nhà họ Sầm.
Khương Chiếu Tuyết bị thể diện của người có tiền chặn họng, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Giống như trước kia, nàng viết lời cảm ơn phía dưới tờ giấy nhắn, sau đó uyển chuyển từ chối. Chủ nhân thật sự còn chưa động đũa, nàng một mình ăn trước để Sầm Lộ Bạch ăn đồ thừa cũng quá không lịch sự rồi. Nàng không cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ thân mật tới độ có thể tùy ý như vậy. Nhưng không biết là vì đêm qua Sầm Lộ Bạch để lộ ra vẻ mềm yếu dễ thân cận, hay là vì câu nói nhỏ đầy uất ức kia, hôm nay lúc Khương Chiếu Tuyết cầm bút viết xuống lại thấy hơi chần chừ.
Nàng viết xong, do dự mấy giây mới đóng nắp bút lại, cất bút, đi ra cửa.
Tài xế đã quen với nàng, dựa theo thời khóa biểu, đã chờ trong nhà xe một lúc lâu.
Khương Chiếu Tuyết hỏi thăm sức khỏe anh ta, sau khi lên xe chào hỏi với đối phương, bảo anh ta buổi trưa không cần đến trường đón nàng như thường ngày nữa.
Sầm Dao nói có chuyện muốn thương lượng với nàng, hẹn nàng hôm nay cùng di ăn trưa, còn dặn không nói cho Sầm Lộ Bạch biết, thần thần bí bí, Khương Chiếu Tuyết đồng ý rồi.
Mười một giờ bốn mươi lăm phút trưa, qua thời gian đã hẹn năm phút, Sầm Dao mới đỗ xe xong, đến cổng học viện đại học Lịch sử thành Bắc.
Mới vừa đến gần, cô nàng đã nhìn thấy Khương Chiếu Tuyết đứng dưới bảng hiệu chữ vàng của học viện, bị một bạn học nam gọi lại.
Bạn nam kia rất cao, mặc một chiếc hoodie, ôm bóng rổ, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái; Khương Chiếu Tuyết mặc áo lông cao cổ màu trắng, áo choàng nút sừng dài, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Hai người đứng cạnh nhau có cảm giác như đang quay phim thần tượng.
Sầm Dao không khỏi dừng bước.
Không biết bạn nam kia nói gì, đưa di động cho Khương Chiếu Tuyết nhưng nàng không nhận. Nàng giơ tay lên, dường như là để cậu chàng nhìn thấy chiếc nhẫn, lúc này chàng trai mới ảo não lùi lại mấy bước.
Không cần nghĩ nhiều, nhất định là lại có người muốn xin cách liên lạc với Khương Chiếu Tuyết. Số lần Sầm Dao hẹn nàng ăn cơm không tính là nhiều, nhưng đã nhiều lần thấy cảnh nàng bị bắt chuyện.
Trong lòng cô nàng toát mồ hôi thay chị mình, bội phục khả năng dự đoán của cô. Nhìn thấy chàng trai đi xa, cô nàng mới đi tới trêu đùa: "Chị, lần sau lưu lại phương thức liên lạc cho em nhé."
Lúc này Khương Chiếu Tuyết mới nhìn thấy cô nàng, mỉm cười đồng ý: "Lần sau sẽ lưu lại phương thức liên lạc cho em."
Sầm Dao lập tức cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt quá, em chỉ thích mấy em trai trẻ tuổi thôi."
"Ừm, em gái nhỏ cũng được." Nói như thật vậy.
Dáng vẻ của cô nàng giống Sầm Lộ Bạch đến ba phần, tính cách lại khác xa Sầm Lộ Bạch, cởi mở nhiệt tình, hài hước dẻo miệng, chuyện gì cũng dám nói.
Khương Chiếu Tuyết bị chọc cười.
Nàng da mặt mỏng, không nói lại cô nàng: "Đói không?"
Sầm Dao tự nhiên kéo tay nàng, gật đầu: "Cũng hơi đói." Cô nàng đề nghị: "Đồng nghiệp của em nói có một nhà hàng Thái mới mở ở con đường phía sau, chị muốn thử không?"
Khương Chiếu Tuyết không có ý kiến.
Hai người đi bộ qua đó, vừa đi vừa trò chuyện.
Con đường phía sau cách con đường sinh viên không xa, lúc tan tầm, nhà hàng hơi đông người, tốc độ dọn đồ ăn lên cũng chậm lại. Cũng may Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao đều có nhiều thời gian, hai người câu được câu không trò chuyện, ngược lại cũng không khó chịu lắm.
Đang nói chuyện thì Khương Chiếu Tuyết nhớ ra, hỏi: "Em nói có chuyện muốn thương lượng với chị, là chuyện gì thế?"
Lúc này Sầm Dao mới đột nhiên nhớ ra, "Oh" một tiếng, nói: "Là như vậy, chị dâu, hai ngày nữa chị có thời gian rảnh không? Có thể giúp chị em một chuyện không?"
"Hả?"
Sầm Dao nói: "Sau tai nạn máy bay của cha và chú, nhà họ Sầm vẫn luôn có truyền thống năm mới đến núi Thanh Sơn thành phố Lâm đi lễ phật cầu phúc. Mấy năm trước lúc thân thể ông nội vẫn còn khỏe đều là ông đích thân đi. Mấy năm nay thân thể ông không được như lúc trước, mẹ và anh hàng năm đều ở nước C, cho nên chuyện này do thím lo. Nhưng năm nay em gái họ sắp đến ngày dự sinh, thím không yên tâm, bèn đề nghị với ông nội để nhà chúng ta đi."
Khương Chiếu Tuyết gật đầu, tỏ ý đang nghe.
Sầm Dao nói tiếp: "Nhưng chị em lúc trước bị thương ở thắt lưng và eo, mấy năm nay nhìn có vẻ đã khỏi rồi nhưng thực ra không chịu nổi lạnh. Độ cao trên núi cao hơn mặt biển nhiều, hoàn cảnh chỗ dừng chân cũng không được bằng ở nhà, ông nội cũng lo chị ấy không chịu nổi, đành nhờ chị thay mặt đi thay."
"Nhưng chị em kiếm cớ từ chối, bảo em tự mình đi là được. Em biết chị ấy thấy chuyện này quá hình thức, nhưng ông nội lại muốn thế. Em nhìn ra ông nội hơi không hài lòng."
"Thật ra thì..." Cô nàng ấp a ấp úng.
Khương Chiếu Tuyết thân thiện tiếp lời: "Thì sao?"
Sầm Dao uyển chuyển: "Hai ba năm nay thân thể ông nội không tốt lắm, Sầm Đỉnh ở bên kia vẫn luôn giằng co với chị em. Ông nội em không ngừng lung lay..."
Cô nàng nói không rõ ràng nhưng Khương Chiếu Tuyết nghe rõ.
Nhà họ Sầm là do ông nội của Sầm Lộ Bạch - Sầm Hán Thạch tay trắng dựng lên, nhân số không quá thịnh vượng, dưới gối chỉ có hai người con trai là Sầm Quan Sơn, cha của Sầm Lộ Bạch và chú là Sầm Quan Lãng. Mười mấy năm trước, sau khi Sầm Quan Sơn và Sầm Quan Lãng ngồi chung máy bay tư nhân gặp tai nạn, quyền thừa kế sản nghiệp gia tộc rơi xuống người đời thứ ba nhà họ Sầm.
Không biết tại sao Sầm Tiềm, em trai Sầm Lộ Bạch, đã bị loại khỏi cuộc chơi. Sầm Đỉnh là em họ của Sầm Lộ Bạch, nhỏ hơn Sầm Lộ Bạch hai tuổi, hiện đang trông coi một sản nghiệp chủ yếu khác của tập đoàn Bách Nạp - Công ty địa ốc Bách Nạp. Ai nấy đều thấy được Sầm Hán Thạch đang để hai đứa cháu đánh tay đôi, chuẩn bị chọn một người trong số hai người.
Một năm rưỡi trước, lần đầu tiên Sầm Lộ Bạch đề nghị kết hôn với nàng, lúc nàng hỏi Sầm Lộ Bạch chuyện này có ích lợi gì với cô, Sầm Lộ Bạch hời hợt tiết lộ với nàng về góc tối của nhà họ Sầm.
Cô nói cô cần một đối tượng kết hôn là nữ để làm yên lòng ông nội, để ông tin rằng cô sẽ không gả ra ngoài, Bách Nạp vĩnh viễn là của nhà họ Sầm, sẽ không rơi vào tay người ngoài.
Hạnh phúc cả đời chẳng qua cũng chỉ góp một phần nhỏ vào tiền đặt cược, có thể thấy rõ trận chiến không khói súng của nhà họ Sầm.
Khương Chiếu Tuyết không có tín ngưỡng gì khác, gần đây trường học cũng không có sắp xếp đặc biệt quan trọng nào, rút ra một chút thời gian không tính là việc khó.
Có thể giúp được một chút thì giúp, nàng hỏi Sầm Dao: "Phải đi mấy ngày?"
Sầm Dao nhất thời vui vẻ ra mặt: "Em biết chị dâu tốt nhất mà!"
Cô nàng đẩy toàn bộ đồ ăn vừa được bưng lên về phía Khương Chiếu Tuyết, cười híp mắt nói: "Đi tầm hai ngày thôi. Chiều ngày 31 em đi với chị, ở lại đó một đêm, chay tịnh một ngày, đêm hôm sau là có thể trở về."
"Được." Khương Chiếu Tuyết đồng ý: "Vậy bên phía chị em..."
Sầm Dao không đợi nàng nói đã hứa hẹn: "Không có chuyện gì đâu, chị em sẽ không biết. Xế chiều hôm nay chị ấy sẽ lại đi công tác, qua mấy ngày nữa mới về."
Khương Chiếu Tuyết yên tâm, đôi mắt cong cong nói: "Vậy thì được."
Mặc dù cô và Sầm Lộ Bạch đã cùng nhau diễn một vở kịch đầy dối trá, nhưng về bản chất, thực sự nàng vẫn không phải là một người thích nói dối, càng không phải là một người giỏi nói dối.
Sầm Lộ Bạch quả nhiên lại đi ra ngoài.
Khương Chiếu Tuyết cầm lấy tờ ghi chú, cong môi, bỏ tờ giấy ghi chú vào trong hộp đồ ở phòng sinh hoạt thường ngày, rồi sau đó tới phòng đọc sách tiếp tục sửa soạn lại tài liệu.
Sau đó một ngày, chiều ngày 31, nàng và Sầm Dao ngồi xe đi đường cao tốc tới núi Thanh Phong.
Xe đi thẳng tới chân núi Thanh Phong, không thể đi lên nữa, Sầm Dao mới bảo tài xế tìm chỗ dừng chân dưới chân núi, tối hôm sau lúc về cũng tiện tìm người, mình và Khương Chiếu Tuyết cùng ngồi cáp treo lên núi.
Núi Thanh Phong là ngọn núi nổi danh trong giới Phật giáo cả nước, hương khói thịnh vượng, du khách đông đảo. Nhà họ Sầm hàng năm quyên tiền công đức, trong chùa sớm đã nhận được tin tức, để dành một thiện xá cho hai người, cử người đặc biệt tới đón.
Sau khi đăng ký, dâng hương, thêm tiền nhang đèn, Khương Chiếu Tuyết và Sầm Dao dựa theo quy củ bị thu di động. Thu dọn xong thiện xá, nghỉ ngơi một lát, năm giờ, bọn họ đi theo đám người cùng tới thụ giới đến trai đường dùng cơm chay, sau đó nghỉ ngơi, chuyển tới thiện đường tĩnh tọa thiền tu.
Khương Chiếu Tuyết là người tâm tĩnh, hai tiếng ngồi tĩnh tọa đối với nàng mà nói không phải giày vò gì. Tám rưỡi, thiền tu kết thúc, nàng đứng dậy mới phát hiện thắt lưng và chân đều tê cứng rồi.
Bởi vì chín giờ phải tắt đèn, bên ngoài thiện xá chỉ có nhà vệ sinh công cộng có thể tắm rửa, Sầm Dao không muốn xếp hàng chờ quá lâu cho nên kéo Khương Chiếu Tuyết về thiền xá, đi rất nhanh.
Đêm trong núi vốn rất yên tĩnh, thiện am ở một góc sau núi cách xa đại điện, lại càng thêm u tĩnh. Một đường trở về, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng tuyết rơi.
"Lạnh quá." Sầm Dao xoa tay, bước vào viện môn thiện xá, nhỏ giọng than phiền.
Khương Chiếu Tuyết cười, đang muốn đáp lời, ngẩng đầu bỗng thấy một người phụ nữ đang đứng dưới gốc mai hồng trong sân.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cây mai, sườn mặt trầm tĩnh, hình như vừa mới từ chỗ làm ăn vội vàng chạy tới, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác lông dài màu trắng, bên trong có thể thoáng thấy bộ tây trang nhung tơ màu đen chưa kịp thay, đẹp mà lạnh lùng.
Dường như nghe thấy tiếng, người phụ nữ quay đầu nhìn lại.
Ánh trăng như nước rọi chiếu đôi mắt đen trong vắt của cô.
Giữa ánh trăng và màu tuyết, cô khẽ mỉm cười, Khương Chiếu Tuyết như thấy được sắc đẹp tuyệt trần thứ ba trong trời đất này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)