Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8: Khó hiểu

461 0 1 0

Ôn Yên Lạc bị Mạch Nhã Thanh không thương tiếc ném lên giường, lần này cũng không khá hơn lần trước, lực đạo vẫn quá tay đi, cũng may đây có nệm bông mềm mại bằng không cái lưng của nàng đúng thật là cần đi bảo trì dài hạn trong bệnh viện rồi.

Ôn Yên Lạc nhắm mắt lại mở mắt, một khắc lại nhìn thấy Mạch Nhã Thanh từ đâu cầm lấy caravat bộ dáng nguy hiểm tiến tới gần, đứa nhỏ đúng thật là bị một phen hù dọa, ý chí sống còn đột ngột nổi lên, tham sống sợ chết mà định toan bỏ chạy, vừa đặt một chân xuống giường chuẩn bị lên ga đạp số chạy thì đã bị Mạch Nhã Thanh vòng tay ôm cả người dồn vào đầu giường, không kịp phản ứng mà bị cô dùng cà vạt trói lại. Chẳng lẽ Mạch Nhã Thanh muốn chơi bạo lực như vậy, muốn đánh mình hở? Ôn Yên Lạc vùng vẫy nhưng cũng vô ích, miệng la toang toác cầu xin tha mạng.

"Mạch Nhã Thanh, tôi lạy cô. Thả tôi ra đi, có gì chúng ta từ từ bàn bạc thương lượng với nhau mà"

Mặc kệ lời nói của đứa nhỏ, Mạch Nhã Thanh vẻ mặt như không có gì, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó trong hộc tủ. Bịch mắt, roi da, còn có đồ bịch miệng. Ôn Yên Lạc ngó thấy càng đổ mồ hôi hột luôn.

Mạch Nhã Thanh chẳng lẽ bị biến thái sao, bạo dâm mình?

Càng nhìn càng nghĩ lại càng hoảng, Ôn Yên Lạc dùng mọi sức bình sinh mà giật đứt thứ đang trói mình ra, nhưng giật cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì hết, chỉ thấy Mạch Nhã Thanh vẻ mặt gian tà ,ném những thứ lúc nãy lên khoảng giường cạnh bên Ôn Yên Lạc.

"Mạch...Mạch Nhã Thanh... cô định làm gì?"

Ôn Yên Lạc đích thị đang trong trạng thái hoang mang cực độ luôn rồi, còn cái con người trước mặt, đôi môi đỏ hồng căng mướt cứ vểnh lên tạo thành một nụ cười mị hoặc, cứ một bước lại một bước áp sát cả người tới. Đột nhiên Ôn Yên Lạc chẳng biết làm gì nữa, đành im lặng chịu trận, cho đến khi gương mặt của Mạch Nhã Thanh gần trong gang tấc, đến độ nàng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang phả lên gương mặt mình, ấm nóng khiến da mặt nàng cũng phải đỏ lên.

Mạch Nhã Thanh chống hai tay cạnh bên hông Ôn Yên Lạc, người thì nghiên về trước, vẫn như cũ mà dùng ánh mắt câu nhân xoáy sâu vào con ngươi của Ôn Yên Lạc, thừa biết đứa nhỏ sợ hãi cực độ rồi mà còn xấu xa vươn ngón tay vuốt ve gương mặt của người đối diện.Gò má bánh bao không quá ú cũng không đến nổi xương cũng nhô lên, rất vừa tay, thích hợp để khi rảnh rỗi cô có thể véo má giải khoay. Khẽ vuốt một đường dọc theo sống mũi rồi lại bất giác dừng lại trên đôi môi của người kia. Người ta nói môi mỏng là bạc tình, môi em mỏng như thế liệu có bạc tình như ai kia? Tay đã có thể sờ được rồi nhưng Mạch Nhã Thanh muốn kiểm chứng lại lần nữa. Đã hôn qua một lần, nhưng lần đầu nhẹ nhàng quá, không tính.

Mạch Nhã Thanh ngậm lấy môi của Ôn Yên Lạc, cứ như một viên kẹo ngọt mà cắn mút, ban đầu Ôn Yên Lạc vốn dĩ không hợp tác, dẫy dụa mà né tránh buộc cô phải ghì chặt cả thân người nàng vào mình, dùng cả hai tay ôm lấy gương mặt của Ôn Yên Lạc, cảm hóa nàng bằng sự ôn nhu của mình,nàng rốt cuộc cũng thôi phản kháng, ý chí kêu nàng dừng lại nhưng không hiểu lí do vì sao hành động lại hoàn toàn trái ngược, cũng đáp lại nụ hôn của Mạch Nhã Thanh.

Hai đôi môi quấn quýt, Mạch Nhã Thanh đưa Ôn Yên Lạc vào một nụ hôn Pháp đúng kiểu, cô có thể cảm giác chiếc lưỡi ấm nóng của Ôn Yên Lạc đang ở trong khoang miệng mình, Mạch Nhã Thanh tiến đến, Ôn Yên Lạc cũng đáp trả rất nhiệt tình. Mạch Nhã Thanh vươn tay tháo nút thắt trói Ôn Yên Lạc ra, lại thuận tay vòng quanh cổ Ôn Yên Lạc mà ghì sát vào mình hơn nữa. Cho đến khi Ôn Yên Lạc thiếu dưỡng khí, khẽ đẩy Mạch Nhã Thanh, rời đi cái hôn mà thở lấy thở để thì Mạch Nhã Thanh mới chịu buông tha. Tư thế bây giờ là cái dạng gì, Mạch Nhã Thanh ngồi hẳn trên người Ôn Yên Lạc, lại còn vòng tay ôm nàng, lại còn có ánh mắt tà mị vẫn không rời gương mặt nàng ra.

Ôn Yên Lạc như cá thiếu oxy, thở hồng hộc rồi cũng chợt ngẫm ra bây giờ là cái hiện trạng gì. Não cô vẫn chưa load kịp, không biết phải phản ứng ra sao chỉ biết cúi gầm mặt xuống vì biết Mạch Nhã Thanh vẫn không buông ánh nhìn về phía mình. Nhưng không biết Ôn Yên Lạc nên gọi là số đỏ hay đen, đã trốn mặt xuống dưới không để người ta biết mình ngại ngùng nhưng tầm mắt lại vô tình rơi vào vạt áo vì làm loạn của Mạch Nhã Thanh mà lấp ló cái khe rãnh kia, da đầu đột nhiên nóng lạ thường, Ôn Yên Lạc một mảng tối đen, xỉu ngang trong vòng tay của mỹ nữ.

--------------------

Ôn Yên Lạc mở mắt ra cũng đã là chuyện của 2 tiếng sau, một thân một mình được đắp chăn ngay ngắn, ngó nhìn xuống cuốn tạp chí đang để trên bụng mình thì chân mày đột nhiên giật giật vài cái, nguyên trái chuối xanh của tạp chí nông nghiệp, tính cúng dằng bụng tui hay gì đây?

Ôn Yên Lạc dẹp hết tất cả qua một bên, đột nhiên lại nhớ đến chuyện lúc nãy, đầu óc tự nhiên lại nóng hết cả lên, ngồi cứ vò đầu bức tóc ở trên giường nửa ngày trời mà không hay biết Mạch Nhã Thanh đã ở trong phòng từ bao giờ, cô nhẹ nhàng đi tới chỗ Ôn Yên Lạc, vẻ mặt thú dị mà lên tiếng:

"Tỉnh rồi sao tiểu thư?"

Ôn Yên Lạc nghe thấy giọng nói kia cũng đủ biết là người kia đang ở trước mặt mình, chạy đường nào đây? Ôn Yên Lạc từ từ ngó lên nhìn lấy con người kia, sao tự nhiên hiền từ dị, giông gió gì tới nữa hông?

"Hôn có chút xíu mà xỉu lên xỉu xuống, giờ bị não bị ấm luôn hay gì rồi?"

Vừa nói, Mạch Nhã Thanh vừa vươn tay ra muốn đặt lên trán của Ôn Yên Lạc thì rất nhanh lại bị tránh né, Ôn Yên Lạc ba chân bốn cẳng mà phi sang hướng khác mà chạy xuống giường, giọng nói đầy hăm dọa.

"Cô đừng qua đây a~, tôi nhảy xuống à!"

Thiệt lòng thì bây giờ Ôn Yên Lạc đang đứng cạnh cửa ra ban công, nếu nói dại khờ thì cũng có thể liều mạng nhảy xuống đó, nhưng toàn thây hay không là một chuyện khác, bởi đây là tầng 1 chưa kể bên dưới là hồ bơi, mà hồ bơi thì Ôn Yên Lạc không biết bơi, nhảy xuống có khác gì chầu Diêm Vương hơm?

Mạch Nhã Thanh vẫn giữ dáng vẻ như cũ, không nhanh không chậm mà bước tới gần Ôn Yên Lạc hơn nữa, điều này khiến cho Ôn tiểu tử cảm thấy không chỉ hoang mang mà ngày càng sợ hãi hơn nữa a~

Lưng tui chạm lan can rồi, đừng có qua đây nữa mà!-Nội tâm ai than khóc :>

Mạch Nhã Thanh cả người hướng đến Ôn Yên Lạc, vươn hai tay nhốt nàng vào trong lòng mình. Thủ thỉ hơi thở ấm nóng phả vào vành tai của Ôn Yên Lạc:

"Đừng làm điều dại dột, tôi đau lòng lắm"

Ôn Yên Lạc lần này không đẩy ra, không đáp lại, nàng chỉ đứng đó buông thỏng cả hai tay, mặc nhiên cảm thụ cái ôm của Mạch Nhã Thanh. Ôn Yên Lạc nàng không hiểu, Mạch Nhã Thanh dạo gần đây rất lạ, cư xử rất rất kì lạ, bá đạo độc chiếm nụ hôn đầu của nàng lại còn bắt nàng chịu trách nhiệm, trong giờ học lại rất thường xuyên đứng cạnh bên chỉ dẫn cho mình, khi không lại cưỡng hôn nàng, bây giờ càng nói ra những lời đó.

"Rốt cuộc cô muốn điều gì ở tôi?"

Ôn Yên Lạc nhẹ giọng, lời nói yếu ớt lẫn trong đó là nghi hoặc.Ôn Yên Lạc chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Mạch Nhã Thanh, làm cô chợt khựng lại một cái rồi cũng cười nhẹ mà rời đi.

Mạch Nhã Thanh cô muốn gì ở Ôn Yên Lạc một tên ngốc chẳng có gì đặc biệt,ngay cả cô cũng chẳng biết lí do là gì nữa. 

 

 
X
MultiCopyPaste

Time to upgrade, it’s free!

Simply click on the top left of the extension and register to get access to 10 shortcuts. Your email will remain secure, but we might get in touch for your feedback!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: