Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5 : Xem phim hành động, chuẩn bị "bị" đóng phim hành động

508 0 2 0

Kết thúc ngày đầu tiên ở Mạch gia bằng một câu chuyện kinh thiên động địa. Ôn Yên Lạc từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa trở về nhưng Mạch Nhã Thanh vẫn không có biểu hiện gì là lo lắng, lại còn tỉnh bơ ngồi dùng bữa sáng để chuẩn bị đến trường học, duy chỉ có Mạch Nha là như ngồi trên đống lửa, đi tới đi lui mà sốt sắn.

Mạch Nhã Thanh uống một ít cà phê, lại liếc nhìn người chị yêu dấu của mình.

"Chị à, đừng đi đi lại lại nữa. Mắt em muốn loạn luôn rồi!"

Mạch Nha ngồi ịch xuống ghế, mặt mày cau có.

"Mạch Nhã Thanh, rốt cuộc là em đã làm gì khiến Yên Lạc bỏ đi mất vậy hả?"

"Em nào có làm gì, chỉ quản giáo đôi chút." Mạch Nhã Thanh nhúng vai, tiếp tục cắt một miếng trứng mà bỏ vài miệng mình.

Mạch Nha nghe thấy lời đáp của em gái mình thì đứng hình. Quản giáo? Chị đây còn lạ gì với mấy cái quản giáo của em nữa, không dùng lời lẽ thì cũng dùng vũ lực.

"Em còn nói nữa, Yên Lạc biến mất từ tối qua đến giờ em không cảm thấy lo lắng gì sao?"

Mạch Nhã Thanh rút một tờ khăn giấy, lau sơ khóe miệng. Ánh mắt lạnh băng mà phóng tới.

"Chị không phải lo, Ôn Yên Lạc đã đến nhà của Tô Ngạn Bân. Sớm muộn gì cũng phải trở về đây thôi."

"Em đi làm đây!" Nói rồi, thân ảnh của Mạch Nhã Thanh khuất dần sau cánh cửa, để lại một mình Mạch Nha với hàng vạn câu hỏi vì sao???

Chị cả Mạch Nha cũng định hình ra được trong lời nói của Mạch Nhã Thanh, chạy như bay đến chung cư của Tô Ngạn Bân mà ngặt nỗi...

"CHỊ ĐÂY KHÔNG BIẾT ĐƯỜNG!!!"

Từ trong chiếc xe của tiểu thư đài cát nhà họ Mạch bỗng vang lên tiếng hét chói tai, làm cho toàn bộ gia nhân đang làm vườn cũng phải chợt dừng tay lại, ánh mắt khó hiểu mà nhìn lấy.

"Cô chủ lên cơn hở ông?" Chị nhổ cỏ nói với bác tỉa cây.

"Lo làm việc đi!" Bác tỉa cây tỉa lại chị cắt cỏ một cái làm chị cắt cỏ phải ngậm miệng lại và tiếp tục cắt cỏ :>>>

Trở về với chị giáo cao ngạo lạnh lùng Mạch Nhã Thanh, tiết đầu tiên là lớp chủ nhiệm. Mạch Nhã Thanh bước vào lớp liền quét mắt một lượt, lại thấy được chỗ ngồi của Ôn Yên Lạc trống. Hôm nay, nghỉ rồi sao?

"Lớp trưởng" Mạch Nhã Thanh sau khi cho lớp ngồi xuống thì gọi ngay lớp trưởng lớp mình.

Anh lớp trưởng tên là Ngôn Bá Triết, vẻ ngoài tiêu soái anh tú lại học giỏi, luôn đứng trong top 10 học sinh xuất sắc của trường, lại xui xẻo thế nào lại phải lòng một tên ngu ngốc như Ôn Yên Lạc. Cậu trai từ khi trống vào cứ luôn nhìn vào chỗ trống bàn bên, chợt nghe thấy tiếng chủ nhiệm bảo thì loay hoay đứng dậy.

"Cô gọi em?"

"Bạn học Ôn Yên Lạc hôm nay vắng?" Mạch Nhã Thanh nhướng mày ý bảo cậu trả lời.

"Thưa cô, đúng vậy."

"Không xin phép?" Người đẹp Mạch Nhã Thanh mặt đã chuyển sang trạng thái đanh lại, không còn nụ cười nhẹ trên môi làm cho tầng tầng lớp lớp học sinh bên dưới sợ hãi không dám động đậy dù chỉ một chút.

"Dạ vâng" Ngôn Bá Triết âm giọng cũng nhỏ lại, tuy là nam nhi nhưng đứng trước vị mỹ nữ này quả thật cảm giác áp lực cực kì luôn á nha~

Mạch Nhã Thanh phất tay ý bảo cậu ngồi xuống, cô tựa người vào ghế mà ánh mắt đăm chiêu.

Tối qua thì vô lễ, bỏ nhà đi. Sáng nay thì trốn học. Em được lắm Ôn Yên Lạc!

Một lúc sau, môi hồng khẽ bật mở mà làm cho mấy chục con dân phía dưới khóc ròng.

"Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút!"

Toang một cái. Tiếng lòng của hàng chục mầm non tương lai của đất nước bỗng chốc vỡ tan, Ngôn Bá Triết cũng không ngoại lệ. Nhìn quanh lớp đã có nhiều tên bạn học chửi rủa Ôn Yên Lạc đây.

Giận cá chém thớt, ai biểu là thớt chi để bị chém – anh trưởng đẹp trai Ngôn Bá Triết nghĩ thầm, dẫu sao cũng vẫn binh cho Ôn Yên Lạc nha~

Mạch Nhã Thanh chợt nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của lớp trưởng khi liếc nhìn khoảng trống bàn bên cạnh thì chợt thấy khó chịu trong lòng, đúng hơn là thấy chướng mắt đó.

Lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại, Mạch Nhã Thanh gửi đi một tin nhắn cho Mạch Nha.

"Khu chung cư Tân Túc, đường Mã Diệm. Bằng mọi giá chị phải đem Ôn Yên Lạc về, bằng không thì..."

Mạch Nha sau khi nhận được tin nhắn từ em gái yêu dấu của mình thì thoáng đổ mồ hôi lạnh, sao tin nhắn nhờ vả mà nghe mùi nguy hiểm quá vậy ta, mà hoy bỏ qua đi. Mạch Nha sau đó đã thôi bộ dáng bất lực chuyển thành tràn đầy năng lượng, phóng như bay đến chỗ Ôn Yên Lạc.

Sau khi lò mò, dò hỏi dân cư thì rốt cuộc Mạch Nha cũng biết được số nhà của Tô Ngạn Bân.

"Số 108, tới đúng nhà rồi!"

Đưa tay lên gõ cửa hai cái, chẳng mấy chốc thì cánh cửa mở ra, xuất hiện sau đó chính là một cô gái cao ráo, nước da trắng hồng, gương mặt lai Tây nhìn rất cuốn hút vận một bộ tây trang nhìn rất là soái luôn đi. Mà sao, cái mặt này nhìn quen quen.

"Cô là Tô Ngạn Bân?" Mạch Nha dò xét hỏi.

Tô Ngạn Bân sau khi mở cửa liền gặp mỹ nhân, gương mặt nham nhở hết sức.

"Chào người đẹp, tôi đúng là Tô Ngạn Bân, mau vào nhà ngồi đi này!"

Tô Ngạn Bân nép người sang một bên mà chừa lối đi cho Mạch Nha, gương mặt vẫn tươi cười hết thấy tổ quốc luôn.

Mạch Nha bước vào trong, nhìn quanh căn nhà một lượt, với hai tông màu chủ đạo là xám và trắng được phối hợp một cách vô cùng tin tế, vật dụng trong nhà thì theo tông paster trong rất dịu ánh nhìn mà lại rất ấm cúng.

Rất nhanh, Mạch Nha đã vào thẳng vấn đề chính mà không chần chờ bởi ánh mắt như tia lửa của Tô Ngạn Bân phóng vào mình.

"Cô Tô, tôi là Mạch Nha, tôi đến để đón Yên Lạc về nhà. Em ấy có ở đây chứ?"

Tô Ngạn Bân vừa nghe Mạch Nha nói xong gương mặt từ vui vẻ bỗng dưng tắt hẳn nụ cười, vẻ mặt bức xúc mà đáp lời.

"Cô bé không có ở đây. Mời cô về cho!"

Người vừa bước vào đã muốn tiễn khách, Tô Ngạn Bân trong lòng thầm chửi rủa thì bỗng nghe thấy tiếng la của Ôn Yên Lạc phát ra từ trong phòng ngủ. Lo lắng mà chạy vào, Tô Ngạn Bân nhìn thấy Ôn Yên Lạc đang nằm co ro trên sàn nhà.

"Yên Lạc em không sao chứ?"

Tô Ngạn Bân nhanh chân chạy đến ôm con người như chết rồi đó trở lại giường. Ôn Yên Lạc nhắm chặt mắt không nói một lời, thật ra là đang nén đau đớn đóa, hihihihihi.

"Họ Tô nhà chị, đã kêu tối qua nhẹ nhẹ tay một chút. Đau lưng chết tôi rồi!"

"Chị đã rất nhẹ nhàng rồi mà..."

Một màn đối đáp quá đỗi bình thường nhưng khi thông qua đầu óc phong phú của Mạch Nha cùng với mấy cái đỏ đỏ trên cổ của Ôn Yên Lạc thì lại thành ra một cốt truyện cẩu huyết kinh khủng đầy cảnh hot diễn ra tối qua. Mạch Nha mặt mày đen lại, đùn đùn tiến lại chỗ hai người.

"TÔ-NGẠN-BÂN!!!"

Tô Ngạn Bân giờ mới nhớ ra có sự xuất hiện của Mạch Nha, vai bị vỗ một cái thì xoay mặt lại, lại bị một cái tát như trời giáng của Mạch Nha làm chị từ trên giường bay xuống đất J

"Cô bị điên hả?!" Tô Ngạn Bân một tay ôm má mà lọ mọ đứng dậy, gân cổ cũng vì tức giận mà nổi rõ.

Mạch Nha mình đầy lửa giận nhào ngay đến túm lấy cổ áo của Tô Ngạn Bân, hét lớn vào mặt chị:

"Yên Lạc chỉ mới 16 tuổi thôi, cô lại vấy bẩn em ấy. ĐỒ CẦM THÚ!"

Ôn Yên Lạc ngờ nghệch phân tích đám từ ngữ mà Mạch Nha vừa mới tuông ra, được một lúc nhìn lại hai bà chị thì thấy chuẩn bị đánh nhau tới nơi thì mới đến can ngăn.

"Trời đất ơi, chị hiểu lầm rồi. Hổng có phải như vậy đâu mà, buông ra đi rồi em nói rõ cho nghe!"

"Buông cái gì mà buông, nhìn gì không rõ chắc!" Mạch Nha huơ tay chộp lấy cái gối gần đó phang tới Tô Ngạn Bân.

Tô Ngạn Bân cũng khôn vừa gì mà nằm yên chịu trận, chộp được cái gối chọi thẳng vào mặt của Mạch Nha.

"Ôn Yên Lạc em xích dang chỗ khác, để chị mày xử bà điên này!"

"Chị nói ai điên đó?!"

"Tôi nói cô đó!"

"Ngon nói lại coi!"

"..."

One hour later...

"Hai người xong chưa?"

Ôn Yên Lạc tay cầm nguyên đĩa xúc xích nướng, miệng thì đang hoạt động hết công suất giương ánh mắt ngán ngẩm nhìn đến hai bà chị của mình đang mỗi xác mỗi nơi. Nếu như bây giờ cô bé la làng lên nói cái chị đầu tóc rũ rượi chống tay mà thở hồng hộc kia là Mạch Nha tiểu thư không biết được mấy người tin. Còn cái bà nằm thoi thớp xụi lơ trên sàn kia thì khỏi nói tới, đó giờ có cái hình tượng gì đâu mà nói.

"Xong rồi thì để em nói cho nghe he."

"Em biết là Nha tỷ tỷ hiểu lầm ời á. Mấy cái trên cổ em không phải như chị nghĩ đâu, chuyện là tối hôm qua, đi chọc chó với con mèo điên nhà hàng xóm, nó rượt chạy thụt mạng về đây. Rồi cái bà chị Bân Bân này nè, bả thương lắm, xử lí vết thương đủ kiểu hết, cái bả chê em hôi, cái bả xách em đi tắm rồi trúng nước đó chị. Hắt xì cho một hơi cái em kêu bả nặn gió cho em, nè chị nhìn đi, dấu này là dấu nặn gió chứ bộ."

Vừa nói, Ôn Yên Lạc còn nhướng cái cổ in đầy mấy cái dấu đỏ đỏ hình thoi cho Mạch Nha coi. Và sau đó chính là có một con người nào đó thấy mình bị hố, nhìn lấy chủ nhà đang nằm trên sàn một cách ái ngại vô cùng luôn.

"Còn chuyện cái lưng em, em giải thích cho bả hiểu luôn đi Lạc!" –Tô Ngạn Bân yểu xìu nói.

"Chuyện cái lưng là do bà cô Mạch Nhã Thanh ak~"

Ôn Yên Lạc mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khi nói tới Mạch Nhã Thanh.

"Tối hôm qua, bả lôi em lên xe về, cái không biết bả bực cái gì đó, ném mạnh quá, cái lưng em nó đập vô cần gạt số, đau muốn thấu tận trời xanh luôn."

"Nha tỷ tỷ, chị phải đòi lại công đạo cho em~"

Ôn Yên Lạc cũng không quên chiêu bài của mình, chạy tới ôm cứng ngắt Mạch Nha mà làm nũng.

Mạch Nha khôi phục vẻ tiểu thư ngày thường, ánh mắt ôn nhu mà vòng tay ôm chặt cô bé.

"Em chọc mấy quỷ chó mèo rồi có bị thương ở đâu nữa không?"

Nghe câu hỏi của Mạch Nha, Ôn Yên Lạc khẽ giật mình, kêu bằng là lương tâm cắn rứt nhưng chỉ trong 1 giây thì lương tâm bị thẩy đi xa rồi. Dụi đầu vào hõm cổ của Mạch Nha, Ôn Yên Lạc vẻ đáng thương nhưng thực chất lòng mưu tính không thua ai.

Đã méc là phải méc cho tới!

"Con quỷ mèo điên nó vả em một cái ngay má, eo ơi, đau lắm luôn!"

"Mèo vả mà sưng mặt được luôn hả ta?" Mạch Nha thoáng khó hiểu.

Ôn Yên Lạc cười thẹn trong lòng, bỏ qua sự thắc mắc của Mạch Nha mà đi đến đỡ Tô Ngạn Bân.

Được sự trợ giúp của Ôn Yên Lạc, Tô Ngạn Bân cuối cùng cũng an vị được trên giường nhưng ánh mắt căm thù vẫn phóng tới đại tiểu thư Mạch Nha đứng kia.

Mạch Nha nhìn thấy thì gương mặt thoáng đỏ, ngại ngùng quớ đê.

"Thành thật xin lỗi Tô tiểu thư. Tôi sẽ đưa Yên Lạc về cẩn thận không làm phiền cô nữa nha!"

Vừa nói vừa nắm lấy tay của Ôn Yên Lạc mà lôi đi một nước, chẳng để cho Tô Ngạn Bân phản ứng kịp. Ôn Yên Lạc bị kéo đi thì mỉm cười tươi rói với Tô Ngạn Bân, tay còn vẫy vẫy.

"Dưỡng thương vui vẻ!"- lời Ôn Yên Lạc để lại sau khi khuất dạng.

Tô Ngạn Bân bóp vai, ánh mắt khinh thường mà nhìn về phía hai người vừa rời đi, vẻ mặt hầm hầm.

Mạch Nha, lần sau để cho tôi bắt được thì cô đừng có nghĩ tôi sẽ nương tay.

"Ai ui, đau chết cái vai tôi!" – một mỹ nữ căn hộ số 108 khẽ kêu la.

___________________________________________________________

Mạch Nha sau khi trở về nhà mình thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Mạch Nha tính đợi Mạch Nhã Thanh về cùng nhau ăn cơm nhưng Ôn Yên Lạc lại than đói, lại bắt nàng ăn chung nên đành nhờ gia nhân chừa lại một phần.

Không phải khi không Ôn Yên Lạc đây đòi ăn cơm sớm đâu, chỉ là muốn né Mạch Nhã Thanh thôi, đồ ăn nhà Tô Ngạn Bân không thiếu, trong lúc hai người đang đánh nhau thì cô đã nhanh trí xuống bếp làm cho mình một đĩa mì Ý nóng hổi, sau còn thêm một đĩa xúc xích nướng ngồi xem phim hành động nữa là.

Ôn Yên Lạc sau khi ăn trưa xong thì cũng thông minh lắm, đem đến cho Mạch Nha một li nước trái cây sau đó lại làm nũng đòi qua phòng nàng ngủ trưa. Nào là phòng của Mạch Nhã Thanh rộng quá thấy lạc lõng, lạ chỗ ngủ không được vân vân và mây mây.

Vì Mạch Nha cực kì thương Ôn Yên Lạc nên đã gật đầu đồng ý, nếu không thì nàng đã sớm quẳng cô bé cho em gái mình toàn quyền xử lí rồi, đâu có nỡ đâu:)))

Ôn Yên Lạc thì nhảy chân sáo, vui vẻ mà gom toàn bộ video game, điện thoại rồi tập vở gì gì đó, thiếu điều là muốn gom quần áo qua phòng Mạch Nha ở luôn vậy.

Ôm điện thoại mà nằm cái phịch trên giường, máy lạnh bật mát rượi làm con heo lười Ôn Yên Lạc nhắm mắt hưởng thụ mà mặc kệ cái xì mác phon đang báo tin nhắn của Ngôn Bá Triết.

Quay lại khung cảnh dưới phòng bếp, Mạch Nhã Thanh đi làm về thì vẫn chưa bước lên phòng, một thân tây trang mà ngồi dùng bữa trưa, lau lau lại hướng ánh mắt khó hiểu nhìn lấy chị gái mình đang cầm một chậu nước đá cùng một cái khăn nhỏ.

"Đừng nói với em là giữa trưa nắng chị lại đi chăm sóc da nữa nha?"

"Tầm bậy à. Cái này là cho Yên Lạc đó."

"Ôn Yên Lạc?" Mạch Nhã Thanh khó hiểu, Ôn Yên Lạc về nhà thì đâu có gì lạ đâu, cô chưa đánh mà đã lấy khăn chườm thì mới lạ đó.

Đáp lại vẻ mặt đầy thắc mắc của em gái mình, Mạch Nha ngu ngơ kể chuyện của Ôn Yên Lạc.

"Tối qua em ấy đi chọc chó, chọc mèo gì đó, rồi kể là bị con mèo điên nào đó vả một phát vô mặt. Mà mèo ghê thiệt, mạnh đến độ làm mặt đứa nhỏ đến giờ vẫn còn sưng."

Nghe đến đây, Mạch Nhã Thanh dừng đũa, mặt đen lại. Giỏi cho Ôn Yên Lạc dám gọi cô là mèo điên, uổng công giờ ra về trưa nay vô tình ngẫm nghĩ lương tâm cắn rứt đánh xe chạy sang tiệm hoành thánh, mua nguyên một phần hoành thánh chưa chế biến thiệt là bự dành cho Ôn Yên Lạc đợi khi nào nó về thì sẽ kêu gia nhân nấu lên rồi đem cho đứa nhỏ nhưng chắc không cần rồi. 

"Chị hai, để em lên xem em ấy thế nào!" Lời của Mạch Nhã Thanh thì ai mà dám cãi chứ, Mạch Nha đành trơ mắt đưa chậu nước cho Mạch Nhã Thanh với gương mặt tràn ngập sự khó hiểu.

Ngó sang chị đầu bếp phía bên cạnh đang chiên hoành thánh thì hỏi:

"Tôi nói sai gì hả Tiểu Dạ?"

"Thưa tiểu thư , em thấy đâu có sai gì đâu. Mời tiểu thư ăn hoành thánh!"

"Ờ"

Viễn cảnh ở trên phòng vô cùng là ấm áp luôn, Ôn Yên Lạc nhắm mắt hưởng thụ cái lạnh từ khăn ướt truyền đến bên má, mặt thoải mái mà không hay biết người bên cạnh là Mạch Nhã Thanh trong trạng thái vô cùng là tức giận.

"Đã quá à, ngủ trưa nà tỷ tỷ yêu dấu!"

Ôn Yên Lạc vẫn ngây thơ, vòng tay ôm lấy con người bên cạnh, làm cho ai kia từ một bậc lên một bậc đen mặt :))))

Mạch Nhã Thanh cũng thuận ý, ôm lại Ôn Yên Lạc chỉ là ôm chặt như muốn ai kia ná thở luôn.Ôn Yên Lạc cứ tưởng là Mạch Nha đùa, vỗ vỗ lưng Mạch Nhã Thanh nũng nịu:

"Ai đây, ai đây mau buông ra a~.

Cái tông giọng lạnh tanh vang lên bên tai làm cho Ôn Yên Lạc giật mình mà dừng lại mọi động tác.

"Ôn Yên Lạc, em đây là đang chê tôi đánh quá nhẹ có phải hay không?"

Sau đó, không có sau đó...

.

.

.

.

.

.

To be continued...-------------------------------------------------------------------------

 
X
MultiCopyPaste

Time to upgrade, it’s free!

Simply click on the top left of the extension and register to get access to 10 shortcuts. Your email will remain secure, but we might get in touch for your feedback!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: