Sau một màn rủ rê đi ăn giữa đường giữa xá của Mạch Nhã Thanh thì rốt cuộc cô cũng thành công lôi được cái kẻ đáng chết Ôn Yên Lạc đi, à quên, còn được thêm hàng khuyến mãi mà cô “không dám nhận” là lớp trưởng nam thần Ngôn Bá Triết ngồi đối diện cô đây.
Ôn Yên Lạc một mặt ghét bỏ, cứ liếc nhìn Mạch Nhã Thanh đang thiếu điều muốn ngồi hẳn lên đùi mình luôn mới chịu hay gì á ~ Mạch Nhã Thanh vốn dĩ muốn mượn cớ mà đem Ôn Yên Lạc khỏi cái tên học sinh đẹp trai lãng tử kia mà được cái Ôn Yên Lạc thông minh hay là không biết điều, một hai đòi đi ăn lẩu giữa cái thời tiết nắng nóng hơn 30 độ.
Ngồi trong quán lẩu mà muốn xì khói mà Mạch Nhã Thanh cứ đeo sát người, Ôn Yên Lạc vốn trong lòng đã niệm phật cầu an cho tâm bình ổn nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Mạch lão sư, em sắp ngộp chết rồi. Cô có thể nào nhích ra một chút được không?”
Mạch Nhã Thanh sau khi đưa lại menu cho phục vụ thì hướng mắt về phía Ôn Yên Lạc, em dám ghét bỏ tôi?
“Chỗ của tôi bận để cặp sách cho em rồi, không thấy sao hửm?”
Vừa nói, Mạch Nhã Thanh vươn tay chồm đến chỗ sau lưng Ôn Yên Lạc nắm lấy cặp sách của đứa nhỏ mà đặt ở chỗ trống cạnh mình như muốn minh họa lời nói lúc nãy. Ý vị cao thâm.
“Cô thiệt là quá đáng”
“Tôi quá đáng chỗ nào chứ hửm?”
“Rõ ràng là_” Ôn Yên Lạc một bụng muốn phát tiết, tới giờ muốn cãi lộn với Mạch Nhã Thanh nhưng chưa nói hết câu đã bị Mạch Nhã Thanh đưa hai ngón tay kẹp cái miệng lại, còn gian ác kéo dài ra như mỏ vịt làm cho Ôn Yên Lạc hai tay phải kháng. Mạch Nhã Thanh khóe môi vươn lên độ cao hoàn hảo, trêu ghẹo Ôn Yên Lạc đúng là có lợi, giải tỏa stress rất được a~
Hai con người cứ đùa qua đùa lại vốn dĩ đã quên bén đi sự hiện diện của Ngôn Bá Triết ở đối diện. Cậu trai trẻ nhìn thấy Ôn Yên Lạc đáng yêu như vậy cũng chỉ biến nén cười trong lòng, lấy chiếc điện thoại ra giả vờ nghịch, lại chuyển sang chế độ chụp ảnh, thừa lúc hai người kia không để ý thì lại nhấn máy. Thế là thành công cài được ảnh màn hình là Ôn Yên Lạc.
Mạch Nhã Thanh mặc dù đang khẩu chiến với Ôn Yên Lạc nhưng hành động của Ngôn Bá Triết vẫn không qua được mắt nàng, chỉ là làm bộ không biết mà cho qua, chẳng lẽ lại đi vạch trần người ta, kì hà!
Vừa lúc Ôn Yên Lạc ngừng xoa xoa cái miệng đỏ chót của mình, chuẩn bị sang hiệp hai cãi nhau với Mạch Nhã Thanh thì phục vụ đã đem thức ăn tới. Chẳng mấy chốc bàn đã tràn ngập đồ ăn, Ôn Yên Lạc quẳng tất cả sang một bên, trong đầu vốn dĩ đã bị mùi đồ ăn làm cho mê mụi rồi, sắn tay áo lên, cầm lấy đôi đũa mà như chuẩn bị lâm trận.
“Mời mọi người ăn nha~”
Vừa dứt lời đã bỏ cả một viên cá viên vào miệng rồi. Mạch Nhã Thanh liếc thì mà phì cười, nghĩ thấy Ôn Yên Lạc ngoại trừ ham ăn, ham chơi và mê gái ra không biết có giúp gì được cho đời không nữa. Cái đứa ngốc này!
Trái ngược với Ôn Yên Lạc đang ăn như hổ đói bên cạnh, Ngôn Bá Triết nam nhân lại rất từ tốn, gắp một miếng mực đến mời Mạch Nhã Thanh dùng.
“Em mời lão sư.”
“Cảm ơn em” Mạch Nhã Thanh nhận lấy như một phép lịch sự.
Tiếp đến Ngôn Bá Triết lại gắp tiếp một miếng thịt bò đưa đến cho Ôn Yên Lạc, đứa nhỏ rất nhanh chóng nhận lấy, cảm ơn người ta còn khuyến mãi thêm cái cười tít cả mắt làm cho lòng nam nhân nào đó tan cả ra ngoài ra còn biến cho cái vùng trời vốn trời quang mây tạnh sang âm u mịch mù cạnh bên mình. Mạch Nhã Thanh nhìn thấy cái màn đầy “cơm c_hó” vừa rồi mà muốn nổi đom đóm mắt, lạnh nhạt liếc một cái rồi lại ăn tiếp phần của mình, tâm tình vốn đang hứng thú lại bị tụt xuống vô cực, mất cả hứng ăn.
Sau khi ăn xong bữa trưa thì đồng hồ đã điểm hơn 12 giờ cũng là lúc Ôn Yên Lạc buông đũa xuống, nhìn thấy cái tướng có chút xíu mà ăn cũng mạnh dữ lắm luôn. Ăn uống no say thì Ôn Yên Lạc ngồi cũng chẳng vững, ngã người ra sau tựa vào lưng ghế. Vốn dĩ muốn lấy thêm một miếng khăn giấy để lau nhưng lại rất đồng điệu Mạch Nhã Thanh cùng Ngôn Bá Triết đã đưa đến trước mặt Ôn Yên Lạc.
“Của cậu/em đây!”
Ôn Yên Lạc mắt đánh trái rồi lại đánh phải, không biết nhận lấy của ai thì Mạch Nhã Thanh đã nhanh tay lau mặt giúp Ôn Yên Lạc khiến cho đứa nhỏ đứng hình mất 5 giây.
“Em đi vệ sinh chút”
Vừa nói thì đã ba chân bốn cẳng chạy vào WC, Mạch Nhã Thanh cùng Ngôn Bá Triết đều duy trì ánh nhìn theo, rất lâu cũng đánh mắt trở lại bàn ăn. Nói mới để ý, hai người ngoại trừ điểm chung duy nhất là Ôn Yên Lạc ra thì đúng là chẳng có gì để nói. Mạch Nhã Thanh thả nhẹ tầm mắt, bâng quơ:
“Bá Triết, em thích Yên Lạc đúng không?”
Ngôn Bá Triết nghe thấy thì như bị bắt quả tang, tránh né.
“Dạ không. Làm gì có chuyện đó đâu lão sư!”
“Tôi thấy ánh mắt em nói có đấy!”
Mạch Nhã Thanh hai tay đang vào nhau, ánh nhìn như muốn bứt Ngôn Bá Triết khiến cho cậu trai trẻ không dám đối diện.
“Tôi khuyên em, Bá Triết. Ôn Yên Lạc đã có người trong lòng”
Ngôn Bá Triết vẻ mặt không tin, hỏi lại:
“Sao có thể chứ? Cô đừng chọc em nữa, Mạch lão sư”
“Sự thật đấy, Ôn Yên Lạc chưa nói với em sao?”
Mạch Nhã Thanh chuyển người, một tay chóng cằm, tay còn lại thì gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Ôn Yên Lạc cùng người đó đã cùng sống chung lâu rồi. Tôi không hi vọng em bị tổn thương”
Ngó lên trời, trời cao ngó xuống. Mạch Nhã Thanh rất trắng trợn thêu dệt nên một câu chuyện 3 phần sự thật 7 phần giả dối mà kể cho Ngôn Bá Triết nghe. Chỉ tiếc là chàng trai trẻ này quá non nớt, đã bị Mạch Nhã Thanh lừa gạt rồi.
“Bá Triết, em là một chàng trai tốt. Đừng lụy vào Ôn Yên Lạc nữa!”
“Em hiểu rồi. Xin phép lão sư, em có việc nên về trước.”
“Tạm biệt”
Chàng trai trẻ của chúng ta nét mặt cố giấu đau khổ, cầm lấy cặp sách mà rời đi một cách nhanh chóng mà chẳng thể nào thấy được vẻ mặt của Mạch Nhã Thanh có bao nhiêu là gian manh.
Dobble kill! Chàng trai à, em còn non lắm!
Ôn Yên Lạc đi một lúc, quay trở lại thì chẳng thấy Ngôn Bá Triết đâu, chưa kịp hỏi lí do thì đã bị Mạch Nhã Thanh câu cổ lôi ra xe về.
“Đi nhanh lên, tôi còn có việc gấp.”
“Gấp cũng phải thả tôi ra để tôi tự đi chứ” Cứ tưởng tượng một người cao mét bảy đang túm cổ một đứa nhỏ ba thước bẻ đôi mà lôi đi thì hiểu Ôn Yên Lạc đang trong cái trạng thái gì liền à.
“Thả em ra lại mắc công bắt trở lại”
“Ây da, từ từ. Cô, cô nói cái gì đó?”
Ôn Yên Lạc tầm mắt cứ hướng xuống mặt đường, ra sức gỡ tay Mạch Nhã Thanh mà không nghe rõ được.
“Không có gì. Không trong trường học, phải gọi bằng chị!”
“Chị mau thả tôi raaaaaaaaaaaaa!”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)