Ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa mà chiếu rọi vào căn phòng nơi có hai mỹ nữ chăn ấm nệm êm mà ôm nhau ngủ.
8 giờ sáng, đồng hồ đã điểm. Ôn Yên Lạc đầu đau nhức mà chậm chạp mở mắt, mi dài lim dim nhìn trái rồi nhìn phải, phải mất một lúc mới định hình được là mình đang ở đâu, Ôn Yên Lạc thấy đầu mình như bị ai đó đánh lên từng hồi, vốn muốn ngồi dậy nhưng lại cảm nhận thấy ngực mình có cái gì đè nặng , tầm mắt vội nhìn xuống lại thấy một cánh tay trắng nõn nà lại còn thon dài đang đặt ngang ngực mình, lần theo đó lại bắt gặp chủ nhân đang nằm cạnh bên mà say giấc, Ôn Yên Lạc ngáp dài rồi đến trợn tròn cả mắt không tin đây là sự thật, hai tay nắm chặt lấy chăn, nhắm chặt mắt lại, lại mở mắt ra, nhắm mắt lại, mở mắt ra, nhắm lại, mở ra,… gương mặt Mạch Nhã Thanh tựa gối vẫn hiện hữu trước mặt Ôn Yên Lạc, là thật, không phải mơ.
Ôn Yên Lạc bất tri bất giác lại cảm thấy không ổn rồi, vẻ mặt đau khổ liếc nhìn con người vẫn đang nhắm mắt thở đều đều bên tai mình, trong đầu lại vẽ nên vô số những viễn cảnh lí do tại sao mình bò lên giường của Mạch Nhã Thanh.
Viễn cảnh một, Ôn Yên Lạc mặt mày đỏ ửng, chân bước loạng choạng lao vào phòng sau đó ngã xuống giường ngủ say như chết mặc dù chưa thay đồ hay tắm rửa gì.
Lí do này quá đơn giản rồi, cái khác. – Ôn Yên Lạc thầm nghĩ lần thứ nhất.
Viễn cảnh hai, Ôn Yên Lạc dáng vẻ thảm hại, mắt đẫm lệ mà trốn vào phòng, ngồi bó gối ở góc phòng mà khóc đến long trời lỡ đất, đến khi mệt quá ngủ thiếp đi, Mạch Nhã Thanh từ phòng sách bước ra nhìn thấy mà thương xót nên đã dìu Ôn Yên Lạc lên giường.
Mạch Nhã Thanh cô ta đâu có tốt vậy,chưa ném mình qua cửa sổ là hên rồi.Cái khác. – Ôn Yên Lạc thầm nghĩ lần thứ hai.
Viễn cảnh ba, Ôn Yên Lạc người nồng nặc mùi rượu mà xông vào phòng, như lang như hổ mà bổ nhào lên người của Mạch Nhã Thanh, đánh mất lí trí mà cả hai ngã trên giường sau đó hòa làm một.
(~’3’~) Mình đâu có biến thái tới vậy, mạnh bạo quá, cái khác. – Ôn Yên Lạc tự nghĩ tự đỏ mặt, hai tay ôm lấy mặt mà lắc qua lắc lại làm cho Mạch Nhã Thanh khẽ thức giấc.
Mạch Nhã Thanh mắt nhắm hờ nhìn Ôn Yên Lạc, gương mặt mộc không có chút son phấn nhưng vẫn rạng ngời, môi hồng khẽ nhếch lên tạo nên độ cong hoàn hảo nhưng chỉ tiếc Ôn Yên Lạc vẫn chưa kịp thấy thì một khắc đã biến mất rồi. Mạch Nhã Thanh một bụng xấu xa muốn bày trò chọc ghẹo Ôn Yên Lạc, nhẹ nhàng dùng tay còn lại kéo xuống dây áo ngủ của mình cho đúng chuẩn “trễ nải” , chân dài duỗi ra mà đặt trên người Ôn Yên Lạc, tay cũng tốt lắm mà ôm chặt người ta, áp cả người mình sát đến gần, lại còn cái điệu gương mặt kề sát bên tai người kia mà ngâm ra một tiếng “Ưm…”
Thử hỏi đồng chí Ôn Yên Lạc bây giờ rơi vào trạng thái gì?
Chính là đột nhiên cảm nhận được hành động của Mạch Nhã Thanh, lòng tự nhiên như cái chuông bị người ta đánh kêu “keng” một cái, giật mình mà chẳng dám cử động gì luôn, bởi cái chân thon dài kia đang gác trên người mình mà còn khều qua khều lại, cánh tay thì chịu sức ép từ cái khối mềm mại gì gì đó của người kia. Ôn Yên Lạc trợn mắt, nhìn xuống cánh tay đang bị áp của mình thì ánh mắt lại đụng phải bờ vai thon gầy, trắng muốt, qua một chút xíu nữa chính là xương quai xanh đầy khiêu gợi, Ôn Yên Lạc tự nhiên cảm thấy khó thở quá đi, cả người rất nghiêm túc mà nằm yên không dám động, lén đánh mắt nhìn sang chỗ khác mà ngặt nỗi nhìn sang chỗ nào cũng thấy xuân tình a~
Nói vậy chứ Ôn Yên Lạc cũng ít đam mê nhan sắc lắm, liếc lên thấy người kia vẫn ngủ thì tranh thủ nhìn ngắm xíu xiu, thật lòng mà nói thì ở chung bao nhiêu lâu nay mà Ôn Yên Lạc lại không nhìn ra Mạch Nhã Thanh đúng thật là có dáng vẻ yêu nghiệt ngàn năm, da trắng như tuyết lại còn mịn màng, căng bóng, mày ngang, mi dài, mũi cao, môi đỏ, lại còn có mặt vline, dáng người thân cao mét bảy mươi mấy, chân dài, eo thon, … Ôn Yên Lạc đầu óc bắt đầu suy nghĩ bậy bạ rồi :>
Ôn Yên Lạc đâu biết cái ánh mắt nóng rực của mình liếc tới đâu thì đều bị Mạch Nhã Thanh nhắm hờ mắt nhìn thấy tất cả, tay khẽ trượt qua lớp vải ở cổ áo người kia, ngón tay khẽ vẽ vào vòng trên xương quai xanh của Ôn Yên Lạc khiến cho đứa nhỏ giật bắn mình mà ngồi dậy.
“Chị muốn làm gì?”
Hớt ha hớt hãi mà phóng xuống giường, Ôn Yên Lạc vội vàng dùng tay che mắt mình lại để tránh cái hình ảnh Mạch Nhã Thanh váy ngủ lúp ló, trễ nải trên giường, bày đặt làm anh hùng thị uy vậy thôi chứ lấy tay che mà cũng để khe hở nữa là :>
Mạch Nhã Thanh nhẹ nhàng bình thản mà tựa lưng vào đầu giường, hai tay lại ôm lấy chăn mà làm ra dạng đang che chắn lại cơ thể, vẻ mặt muốn có bao nhiêu ủy khuất thì liền có bấy nhiêu ủy khuất nhưng trong lòng không biết đã có bao nhiêu thiên binh vạn mã chạy vòng vòng cười ha hả a~
Ôn Yên Lạc thấy người kia nửa ngày cũng không lên tiếng, gỡ tay xuống, ánh mắt dò xét mà phóng tới chỗ Mạch Nhã Thanh đang ra dáng đáng thương.
“Em làm sao mà vào đây được?”
Mạch Nhã Thanh trong lòng thầm cười, đôi mắt cố làm ra vài giọt nước mắt cho thêm long lanh, đáp bằng giọng mũi:
“Ôn Yên Lạc, em thật sự không nhớ gì sao?”
“Nhớ…nhớ cái gì.”
Ôn Yên Lạc hoang mang-ing, vẻ mặt từ đỏ thành trắng, từ trắng thành xanh, nhìn Mạch Nhã Thanh mà đầy nghi ngờ nhưng sau nhìn lại bộ dáng bản thân lúc này mới đúng là bị hù chết.
Trên người mình. Đồ của Mạch Nhã Thanh!
Bộ áo ngủ dài tay được mặc ngây ngắn trên người mình, Ôn Yên Lạc nhớ tối qua mình diện áo sơ mi, quần bò mà, rồi giờ đồ món rớt đâu rồi?
Mắt thấy Ôn Yên Lạc cứ trợn mắt xăm xoi trang phục trên người mình thì Mạch Nhã Thanh cũng rất hiểu phong tình, dùng chân nhặt đồ lót của Ôn Yên Lạc quăng ra tối qua chưa dẹp, kéo vào trong chăn, còn không quên nói ra vài ba câu châm dầu vào lửa :>
“Tối qua em rất đáng sợ a~” Sau đó cũng rất không đứng đắn mà bày ra bộ dạng thẹn thùng, các ngón tay rất tự nhiên mà đan vào nhau mà lại còn rất là cắt cớ mà chỉ duỗi ngón trỏ và ngón giữa, lại còn không ngừng ma sát tới lui khiến cho Ôn Yên Lạc nhìn thấy bất giác đỏ tía cả mặt mày.
Ôn Yên Lạc vò đầu bứt tóc, vẻ mặt càng đỏ hơn, hùn hồn mà bước lên giường cầm lấy hai tay của Mạch Nhã Thanh mà giật ra.
“Chị dùm ơn đừng có làm cái hành động này nữa”
Mạch Nhã Thanh vẻ mặt vô tội, phản kháng mà giật lại tay mình sau đó liền cầm lấy mép chăn mà kéo lên tận cổ làm cho Ôn Yên Lạc như muốn tức điên cả lên.
“Tôi có làm gì chị đâu mà chị bày ra bộ dạng này, bình thường chị ăn hiếp tôi giỏi lắm mà!”
Vừa nói lại dùng tay giật mạnh lấy tắm chăn trên người Mạch Nhã Thanh mà quẳng đi, Ôn Yên Lạc đâu biết đã mắc mưu của người kia, Mạch Nhã Thanh ra vẻ yếu đuối cũng buông tay ra cho người kia giật lấy.
Ôn Yên Lạc vốn đang bực dọc sau khi kéo chăn ra lại nhìn thấy áo lót của mình nằm chểm chệ bên cạnh chỗ Mạch Nhã Thanh thì tâm tình tự nhiên cứ như đang chạy xe trên đường cao tốc thì lại đâm xuống vực thẳm. Ôi thôi chết rồi, Ôn Yên Lạc đây đã làm ra cái chuyện gì rồi?
Bất lực mà ngồi ngây ngắn lại trên giường, Ôn Yên Lạc hai tay ôm lấy mặt thiếu điều khóc không thành tiếng, tâm tình thì loạn thành một đoàn. Còn Mạch Nhã Thanh sau khi diễn xong vở kịch chọc ghẹo được Ôn Yên Lạc thì cảm thấy thật viên mãn, rút lấy một tờ khăn giấy mà ngồi thấm nước mắt nhưng thật chất là đang che gương mặt vô cùng là hớn hở của mình sau lớp giấy.
Ôn Yên Lạc hít một hơi thật sâu, ba chân bốn cẳng đi nhanh đến bàn làm việc của Mạch Nhã Thanh, rất tự nhiên mà mở học tủ lấy ra một sấp giấy dày nhìn hơi quen mắt, Mạch Nhã Thanh cũng nheo mắt mà nhìn lấy thứ mà Ôn Yên Lạc vừa mới lôi ra, thì ra là bản hợp đồng tình nhân lần trước, Ôn Yên Lạc cầm lấy bút mực, hạ quyết tâm mà nhanh chóng kí vào, sau đó lại đi đến bên cạnh Mạch Nhã Thanh, gương mặt như viết lên ba từ “thật đáng thương” mà đứng trước mặt nàng nửa ngày trời cũng mở miệng nói ra trọn vẹn : “Em sẽ có trách nhiệm với chị”, thiếu điều muốn làm cho Mạch Nhã Thanh rớt nước mắt.
Mạch Nhã Thanh một bụng xấu xa đang suy tính những chuyện ngày sau sẽ tính sổ với Ôn Yên Lạc, ngoài mặt cảm động muốn khóc nhưng thật tâm lại như mấy bà phù thủy hồi nhỏ tác giả coi phim hoạt hình cười dị đó:>>>
“Đứa ngốc, em làm tôi thật cảm động a~”
Vốn dĩ muốn vươn tay nựng lấy cái má phúng phính của Ôn Yên Lạc rồi nói rõ sự thật nhưng Mạch Nhã Thanh nào hay đứa nhỏ ngốc lại hiểu sai ý, cứ tưởng đâu là nàng muốn hôn mình nên làm ra cái hành động mắt nhắm, thả tự do mà áp môi mình vào môi nàng.
Ngoài cửa chợt có tiếng động, Mạch Nha không biết từ đâu ló đầu vào kêu cả hai dậy ăn sáng thì chợt thấy cảnh sắc hữu tình như vậy cũng đành nén cười mà rút lui.
“Hai đứa cứ tiếp tục đi a~, chị ra ngoài đây. Hông thấy gì hết a~”
Mạch Nhã Thanh. Ôn Yên Lạc. Trợn tròn mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng, sau lại mặt mày đỏ ửng mà mỗi người một hướng li khai khỏi giường.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)