“Phục vụ… lấy thêm chai nữa!”
“Yên Lạc, em dừng lại đi. Uống nhiều lắm rồi đó.”
Tô Ngạn Bân nhìn mấy vỏ chai bia nằm lăn lóc trên bàn mà thấy lo lắng cho Ôn Yên Lạc, đứa nhỏ chưa bao giờ động vào rượu bia hôm nay lại tự nhiên uống say bí tỉ như vậy, thật sự không hề tốt một chút nào đâu a.
“Chị biết em thất tình nhưng mà cũng đừng uống nhiều như vậy a~ Chị dẫn em đi chơi chịu không? Ngừng đi mà!”
Hết buông lời dỗ ngọt đến lời dụ dỗ con người kia nhưng tiếc thay Ôn Yên Lạc cứ như lỗ tai treo cành cây, ôm lấy chai bia mà uống ừng ực không cho Tô Ngạn Bân giật lấy.
“Chị…để để cho em uống. Thất tình không uống vậy…vậy làm cái gì đây? Tự tử hả?”
Ôn Yên Lạc uống đến chai thứ tư đã lâm vào trạng thái say quắc cần câu rồi, ngồi trên ghế còn không vững phải dựa người vào Tô Ngạn Bân, đứa nhỏ mắt nhắm mắt mở, bắt đầu tâm sự chuyện của mình.
“Chị nói thử coi… t-tại sao…tại sao mà cô ta dám nói em như vậy? Em yêu cô ta vậy chưa đủ hay sao?”
Ôn Yên Lạc nằm nhoài ra bàn, miệng lẩm bẩm. Tô Ngạn Bân thấy đứa em của mình như vậy cũng cảm thấy hơi nhói lòng, tình đầu chưa gì đã bị tạt nguyên thao nước lạnh rồi, còn bị người ta chà đạp danh dự, nghĩ đến đây lòng chị thoáng tức giận. Ôn Yên Lạc tính tình khác người, không phải chị không biết nhưng việc bị người khác sỉ vả như vậy cũng thập phần cảm thấy uất ức thay cho cô bé, đứa nhỏ này mặt dù bên ngoài vô tư vô lo nhưng bên trong lại quá nhạy cảm, tâm tư quá sâu, lại hay suy diễn tự làm mình tổn thương. Cứ ngỡ là Ôn Yên Lạc gặp được người yêu mình thật lòng nhưng hóa ra lại gặp phải kẻ lừa dối, đâm vào lòng đứa nhỏ một nhát thật đau.
Thanh toán xong xuôi, Tô Ngạn Bân dìu Ôn Yên Lạc ra khỏi quán ăn, định bụng đến bắt xe để đưa đứa nhỏ về thì không biết trời xui đất khiến như thế nào lại thấy được Mạch Nha một thân váy trắng đang bị hai tên đàn ông bụng bự mặt mâm chắn đường.
“Cô em đi đâu vậy, có cần anh đây đi cùng không?” Tên mập thứ nhất tay vừa ngoáy mũi vừa nói, gương mặt nhìn vào thì đập ngay vào mắt chính là chữ “dê”.
Mạch Nha mặt đanh lại, tránh đi hướng khác thì lại bị tên còn lại tiếp tục cản đường.
“Ở đây chơi với tụi anh đi, đảm bảo sẽ vui lắm đó” Vừa nói vừa đưa tay chạm vào người nàng.
Thấy chuyện bất bình phải ra tay tương trợ, Tô Ngạn Bân rất tỉnh táo quăng Ôn Yên Lạc ở ghế đá bên cạnh sau đó co chân chạy đến chỗ Mạch Nha cách đó không xa.
Mạch Nha phủi tay hắn ra, vừa định cầm túi xách cho hắn một trận thì từ đâu xuất hiện hắc y nữ, cho tên trước mặt nàng một cước bay ra xa.
“Giữa đường giữa xá lại dám động chạm phụ nữ, hai thằng bây chán sống rồi.”
Tô Ngạn Bân cởi áo khoác mình sau đó choàng lên người Mạch Nha trước sự ngỡ ngàng của người kia, lại rất ngầu lòi mà hất tóc một cái. Make color thấy ớn :>>
Tên mập trắng thấy tên mập đen nằm kêu la đau đớn thì mặt mày tái méc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Hiện trạng bây giờ chính là dưới bầu trời đầy sao, Tô Ngạn Bân đứng đối diện với Mạch Nha, một người bạch y, một người hắc y nhìn từ xa cứ như hắc bạch vô thường :>, Tô Ngạn Bân vẻ mặt ôn tồn mà cúi xuống hỏi Mạch Nha:
“Cô có sao không?”
Mạch Nha ánh mắt đầy ngưỡng mộ ngước nhìn người kia mà đáp :
“Tôi không sao. Cảm ơn chị”
Stop!
Trái với câu trả lời đầy giả trân phía trên thì Mạch Nha rất tự nhiên, ánh mắt không nhìn lấy Tô Ngạn Bân dù chỉ một cái, tay phủi váy mà nói bâng quơ:
“Haizz, định vận động tay chân một chút thì lại bị cô phá.”
Tô Ngạn Bân cảm tưởng có đàn quạ bay ngang qua, không cảm xúc.
“Cô không dám cảm ơn tôi một tiếng sao?”
“Cảm ơn! Được chưa?”
Mạch Nha hướng mũi giày bước đến phía Ôn Yên Lạc, lướt qua Tô Ngạn Bân một cách vô cùng vô tình:> Có người nhìn lấy bóng lưng nàng mà muốn phóng dao.
Ôn Yên Lạc dáng người nghiên ngã trên ghế đá, say bí tỉ mà bỏ qua một màn đánh đấm nóng hổi vừa rồi nhưng đổi lại lại được một thân tỉ tỉ váy trắng đến bên cạnh mà dìu dậy.
Tô Ngạn Bân thoáng thấy ghen tị với Ôn Yên Lạc, tại sao lúc nào gái đẹp cũng vây quanh bé con nhà chị là sao, chị đây cũng rất soái, rất ngầu chứ bộ a~
Mạch Nha thấy bộ dạng của Ôn Yên Lạc thì lại nhìn sang Tô Ngạn Bân bằng ánh mắt vô cùng “thân thiện”, không nói không rằng đã mở cửa xe mà đặt Ôn Yên Lạc vào.
“Đáng lí không nên cho Yên Lạc đi với cô!” Mạch Nha tựa người vào cửa xe nói.
Tô Ngạn Bân muốn điên tiết, giậm chân mà đi đến.
“Nè nè, cô có ý gì đó. Yên Lạc đi với tôi thì sao chứ hả?”
“Lần thứ nhất thì Lạc Lạc trong bộ dạng cả người bầm dập. Lần này thì em ấy trong bộ dáng say xỉn bí tỉ chẳng thấy rõ đường về. Cô tốt với em ấy vậy đó hả?”
“Hai chị em cô không nói lí lẽ. Lần thứ nhất chính là Mạch Nhã Thanh, em gái cô làm cho Ôn Yên Lạc bị thương. Lần này chính là bị thất tình. Cô bớt đổ oan lên người tôi đi!”
Mạch Nha nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm 10 giờ, buông lời từ biệt mà vào xe.
“Không đôi co với cô nữa. Cô tự đón taxi về đi!”
Nói rồi không để cho ai kia kịp mở miệng đã lái xe rời đi, để lại cho Tô Ngạn Bân một cục tức không thể nào nuốt trôi.
“Cô đợi đó!!!”
Mạch Nha chở Ôn Yên Lạc về đến nhà là chuyện của 15 phút sau. Lôi con người say khướt từ trong xe ra, dìu Ôn Yên Lạc bước chân loạng choạng vào nhà mà không biết chị đã va vào biết bao nhiêu là thứ từ cửa vào tới sofa phòng khách.
“Haizz, mệt chết đi được!”
Mạch Nha dù thương yêu cỡ nào thì cũng phải buông tay thả tự do Ôn Yên Lạc một cái “ịch” xuống ghế mềm, hai tay chống vào hông mà thở lấy thở để, định bụng sức lực hồi phục một chút sẽ đi pha trà giải rượu cho Ôn Yên Lạc, phải làm thật nhỏ nhẹ, cẩn thận bằng không Mạch Nhã Thanh biết chắc ăn là sẽ giết Ôn Yên Lạc luôn.
Thấy ổn một chút, Mạch Nha ba chân bốn cẳng chạy vào bếp lục lọi cuối cùng cũng trở lại thì trên tay cũng cầm được một li trà nóng hổi, nhưng tiếc thay là người chẳng còn ở trên sofa nữa.
“Ủa chạy đâu rồi ta?” Mạch Nha nhìn trái rồi lại nhìn phải tìm kiếm, đến chân cầu thang thì lại nhìn thấy áo khoác của Ôn Yên Lạc quăng xuống đất, nhìn lên hướng lên lầu lại thấy tiếp nào là vòng tay, đồng hồ, nhẫn, áo sơ mi,… chân vừa bước lên lầu lại vừa nhặt đồ của Ôn Yên Lạc, đến trước cửa phòng của Mạch Nhã Thanh lại thấy sót lại sợi dây nịt yên vị trước cánh cửa đóng kín, Mạch Nha thoáng giật mình, hi vọng đứa nhỏ không chơi ngu mà thoát y trong phòng Mạch Nhã Thanh bằng không sẽ có án mạng a~
Ôm một đống đồ đứa nhỏ để lại, Mạch Nha tiếp tục đi quanh khắp nhà để tìm con sâu rượu kia. Nhưng người tính không bằng trời tính, Mạch Nha đâu hay biết là phía sau cánh cửa kia thì Mạch Nhã Thanh đang nằm trên giường tay thì cầm quyển sách nhưng mặt lại không cảm xúc, tầm mắt lạnh nhạt mà phóng tới chỗ Ôn Yên Lạc miệng thì hát nghêu ngao, còn đang chuẩn bị cởi nốt những thứ trên người mình để đi tắm.
Ôn Yên Lạc đầu óc quay mòng mòng, chẳng xác định được đây là phòng ai, chỉ lo làm chuyện của mình.
“Cái quỷ gì mà cởi quài không ra dị!”
Người kia quẳng cuốn sách qua một bên, mặt lạnh lùng mà tiến tới chỗ bé con chán sống.
“Ôn Yên Lạc!”
Nghe được giọng nói chứa đầy tức giận kia, Ôn Yên Lạc xiêu vẹo mà ngước mặt lên nhìn người kia nhưng hiện trạng bây giờ chính là quá say đi, không biết sống chết mà còn tỉnh bơ lãng vãng trước mặt Mạch Nhã Thanh.
“Ố ô…chị ở đây sao, mau…mau giúp em cởi cái này ra. Em…em muốn muốn đi tắm”
Để ý mới biết, cái thứ mà Ôn Yên Lạc nửa ngày loay hoay chính là quần dài của mình, lời vừa rơi vào tai Mạch Nhã Thanh lại làm cho nàng bất giác đỏ mặt.
“Em còn cởi nữa là tôi đánh em đó. Nói nghe không!”
Mạch Nhã Thanh từ tủ áo lôi ra một cái áo choàng tắm, sau đó bọc cả người Ôn Yên Lạc mặc kệ tên say xỉn kia bắt đầu kháng cự.
“Mau buông ra a~ Tôi..tôi muốn đ…đi tắm !”
“Muốn tắm thì tự vô phòng tắm mà cởi, đừng có lạng trước mặt tôi!”
Vừa nói lại vừa lôi Ôn Yên Lạc vào phòng tắm, quẳng con người kia vào trong rồi đóng sầm cửa lại, bản thân Mạch Nhã Thanh thì hai tay ôm mặt không muốn nhớ tới cái bộ dáng lúc nãy của Ôn Yên Lạc chỉ còn lại đồ lót :>
“Khùng rồi, khùng rồi!”
Mạch Nhã Thanh lăn lộn trên giường, đánh vào gối nằm như đang đánh vào bản mặt của Ôn Yên Lạc, mặt nàng càng ngày càng đỏ, đỏ lên cả hai tai, cùng là con gái với nhau mà Mạch Nhã Thanh lại ngại khi nhìn thấy dáng người của Ôn Yên Lạc, da trắng, tròn tròn, còn thon thon, eo ơi lãng vãng trong đầu nàng a~
Mạch Nhã Thanh nhìn trần nhà mười lăm phút, tâm tình đã bình tĩnh trở lại, liếc phòng tắm thì vẫn thấy đóng chặt.
Có khi nào xỉu ở trổng không ta? Không được, phải kiểm tra.
Nghe theo lời trái tim mách bảo, Mạch Nhã Thanh đi đến cạnh cửa phòng tắm.
“Ôn Yên Lạc, em tắm xong chưa?”
Đợi chờ ba giây cũng chưa thấy câu trả lời. Mạch Nhã Thanh nghi hoặc.
“Em không lên tiếng là tôi vào đó nha!”
Không có lời hồi đáp, chỉ nghe có tiếng nước chảy róc rách. Mạch Nhã Thanh lòng lo lắng mà vặn tay nắm cửa tiến vào, không mong nhìn thấy hình ảnh Ôn Yên Lạc ngất xỉu tại chỗ nhưng lại nhìn thấy cảnh đứa nhỏ ngồi bó gối gục mặt dưới làn nước từ vòi hoa sen đổ xuống. Mạch Nhã Thanh nhanh tay chạy đến tắt vòi nước, cầm lấy tay Ôn Yên Lạc kéo cô bé dậy.
“Em có thể làm người khác bớt lo lắng không hả?”
Lời nói thốt ra rồi mới cảm thấy hối hận, Mạch Nhã Thanh nhìn thấy trong đôi mắt Ôn Yên Lạc xuất hiện một tầng nước mắt, cơn giận vơi đi nhưng lại bị lấp đầy hối hận, nàng đặt tay lên vai Ôn Yên Lạc lại bị người kia một khắc gạt đi.
“Xin lỗi Yên Lạc. Tôi không có ý đó.”
Ôn Yên Lạc loạng choạng đứng dậy, vừa đi được vài bước thì cơ thể vô lực ngã xuống rất may có vòng tay của Mạch Nhã Thanh bằng không thì đã va xuống nền gạch. Ôn Yên Lạc an ổn dựa người vào Mạch Nhã Thanh, khóe mắt vẫn còn vài giọt nước mắt chảy xuống, cơ thể đã đạt tới giới hạn không chịu nổi mà ngất đi.
Mạch Nhã Thanh ôm gọn cả người Ôn Yên Lạc di chuyển khỏi phòng tắm, lau người xong thì vội huơ đại bộ đồ ngủ tay dài của mình mặc vào cho Ôn Yên Lạc, trong lúc thay đã niệm thần chú 7749 câu trấn an tâm lí cho bản thân mình, cuối cùng thì cũng xong xuôi mà đẩy Ôn Yên Lạc nằm ở khoảng trống kế cạnh mình còn nàng thì ngã người vô lực.
Đứa nhỏ nằm trong chăn ấm nệm êm ngủ rất ngon, vẻ mặt vô tư khiến cho Mạch Nhã Thanh bất tri bất giác mà vươn tay chạm vào gương mặt khả ái. Hai người nằm cạnh nhau chỉ cách có vài centimet, Ôn Yên Lạc lúc ngủ lại mơ màng choàng tay ôm cả người Mạch Nhã Thanh dán vào mình mà cứ tưởng đang ôm gấu bông lại còn buộc miệng nói nhảm.
“Gấu a~ chỉ có em là hông bỏ tui. Tui bị người ta đá rồi, đau lòng lắm”
Mạch Nhã Thanh cả người cứng đờ nhưng nhận ra là người kia chỉ đang ngủ mớ thì thở phào, môi khẽ vẽ lên nụ cười nhẹ, tay vươn tới mà ôm Ôn Yên Lạc vào lòng vỗ về.
“Em còn có tôi , Lạc ngốc!”
Ôn Yên Lạc có nghe thấy hay không? Mạch Nhã Thanh cũng không muốn quản nữa, mi mắt nặng trĩu mà chìm vào giấc ngủ cùng với Ôn Yên Lạc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)