Cảm giác được một "chị" giáo viên vốn nổi tiếng gian ác nay còn thêm bá đạo để ý sẽ là cái cảm giác gì?
Ôn Yên Lạc thức dậy trên chiếc giường à không là "mảnh" giường mới đúng, có ai đó vì muốn giữ giá từ ban đầu nên đã tình nguyện trải thêm một cái nệm dưới sàn nhà mà nằm ngủ. Cũng nói là may mắn cho Mạch Nhã Thanh vì không ngăn cản cái hành động "ngu ngốc" đó bằng không sớm muộn cũng biến thành bao cát bị Ôn Yên Lạc ngủ mớ mà đá lăn đi, chăn, gối, gấu bông gì gì đó thì mỗi thứ một nơi, riêng Ôn Yên Lạc cũng không có hình tượng gì mà phơi ra cái dáng ngủ không thể nào tưởng tượng.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như đập vào mắt nàng không phải là gương mặt không góc chết của Mạch Nhã Thanh phóng thẳng vào tầm mắt, lên cỡ màn hình full HD làm cho người ta hoảng hồn hoảng vía. Điều đầu tiên Ôn Yên Lạc làm không phải là la làng lên mà là tức tốc đẩy cái con người kia ra xa mình rồi nhanh chóng vén chăn kiểm tra xung quanh :>
Hên quá còn nguyên!
Ôn Yên Lạc thở phào một hơi, tâm tình ổn định mà định hình lại cái trạng thái hiện tại của mình. Tối qua vốn dĩ vì chuyện xảy ra giữa nàng và Mạch Nhã Thanh nên đã đi đến phòng dành cho khách để ngủ, cố ý muốn tránh mặt Mạch Nhã Thanh nhưng không biết bằng cách nào lại bay trở về phòng của cô mà ngủ được. Nói đến đây Ôn Yên Lạc phóng tầm mắt nghi hoặc đến con người đang xoay lưng về phía mình.
Đừng nói với tôi là bả đem tôi về đây nghe?
Đem một bụng đầy nghi vấn như vậy mà tiếp tục buổi sáng, Ôn Yên Lạc sửa soạn đã xong, đầu tóc gọn gàng, trang phục chỉnh tề bước ra khỏi nhà tắm, tiến đến bàn học của mình mà cầm chiếc cặp xách chuẩn bị xuống nhà thì tiếng của Mạch Nhã Thanh vang lên:
"Ôn Yên Lạc, lại đây"
Ôn Yên Lạc miễn cưỡng chậm chững tiến từng bước lại chỗ Mạch Nhã Thanh mắt vẫn còn chưa mở.
"Kiếm em đây?"
"Đúng là kiếm em đó, sáng sớm đã đi đâu?"
Ôn Yên Lạc nhìn con người vốn không có mở mắt nhìn mình mà trò chuyện, thiếu điều muốn ba đường hắc tuyến ở trên mặt.
Không đi dạy cũng phải cho người ta đi học chớ!
Lời nói từ trong lòng dễ gì dám nói ra:>
"Em đang chuẩn bị đi học"
"Tự đạp xe đi?"
"Dạ không, Bá Triết đến đó em, em cho cậu ấy mượn xe về ngày hôm qua"
Nghe đến đây bỗng dưng Mạch Nhã Thanh cả người ngồi dậy mà vươn vai, mắt nhắm mắt mở chồm đến mà ôm Ôn Yên Lạc không để người ta kịp phản ứng.
"Bảo cậu ta không cần đón, tôi chở em đi"
"À không cần đâu cô_"
"Nghe lời. Chờ tôi một chút"
Hơi ấm vừa li khai, Ôn Yên Lạc đứng cứng nhắc một chỗ, không biết bản thân có nghe lầm không mà vẫn rất vâng lời đến sofa gần đó ngồi chờ cô.
Đúng 10 phút sau, Mạch Nhã Thanh một thân áo sơ mi sọc trắng quần âu thanh lịch mà bước ra khỏi nhà tắm. Rất tự nhiên khoát vai Ôn Yên Lạc mà kéo nàng ra xe.
Từ lúc lên xe đến giờ chẳng ai nói với ai câu nào, vốn dĩ Ôn Yên Lạc không muốn nói đâu nhưng mà cũng phải mở miệng nhắc nhẹ một cái:
"Ừm...cô Mạch_"
"Gọi bằng chị"
"À ừm chị, chị có thể nào chạy nhanh hơn một chút được không?"
Ôn Yên Lạc vừa nói vừa ngó nghiêng ngó dọc chiếc đồng hồ trên xe của Mạch Nhã Thanh, đồng hồ đã điểm 7 giờ rồi mà Mạch Nhã Thanh vẫn tỉnh bơ lái xe mà kim đồng hồ đo vận tốc không nhích qua khỏi số 40.
"Em gấp cái gì chứ, đi từ từ để tận hưởng buổi sáng được ngồi hưởng máy lạnh xe hơi chứ"
"Kính thưa, em trễ học rồi đó"
"Không sao, trễ cũng trễ rồi, thêm vài phút cũng không có gì quá đáng"
---------
Đúng như lời Mạch Nhã Thanh nói, trễ cũng trễ rồi, thêm vài phút cũng không có gì quá đáng, chỉ được cái là đứng ở hành lang luôn khỏi cần vô lớp. Tiết một chính là môn Toán mà Ôn Yên Lạc ghét cay ghét đắng, đã vậy còn gặp ngay giáo viên quá nghiêm khắc đi. Thẩm Hàn Nguyệt– Thẩm lão sư giảng dạy môn Toán học khối 10, xinh đẹp, đoan trang, ít nói kiệm lời nhưng nói ra câu nào là làm người ta cứng họng câu đó, cũng nằm trong "ngũ đại sát thủ" trong giờ kiểm tra chung với Mạch Nhã Thanh ,à mà quên cái nữa là cô ấy cũng là bạn "thân ai nấy lo" ba đời của Mạch Nhã Thanh. Bởi vậy mới bắt Ôn Yên Lạc một thân nữ nhi vai mang cặp sách mà đứng trơ trọi, bơ vơ giữa cái hành lang vắng tanh như vầy.
"Ác cả bạn lẫn bè"
Ôn Yên Lạc lẩm bẩm mà nhìn trời dòm mây, chờ đợi thời điểm trống đánh hết tiết để thoát khỏi cái cảnh người rung chân mỏi này.
------
Mạch Nhã Thanh bên này sau khi thả Ôn Yên Lạc ở trường thì lái xe chạy đến công ty xử lí một số chuyện vặt vãnh giết thời gian. Đừng hỏi tại sao Mạch Nhã Thanh vừa đi dạy, vừa phải quản lí công ty mà lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy bởi Mạch Nhã Thanh chỉ quản lí chi nhánh của công ty nhà mình thôi, còn lại cái chức vị chủ tịch và tổng giám đốc to bự trong trụ sở chính thì có Mạch Nha cùng với cha cô lo liệu rồi, không cần phải làm khổ mình lu bu nhiều chuyện.
Ngồi trong phòng làm việc mà sinh ra buồn chán, chờ đến lúc ước chừng chuẩn bị đến giờ ra chơi ở trường thì nhấn gọi tán gẫu với cô bạn hiền của mình.
"Chào buổi sáng, Mạch tiểu thư"
"Hàn Nguyệt, khi nào cậu rảnh?"
"Để làm chi?" Thẩm Hàn Nguyệt vừa đi dọc hành lang vừa cầm điện thoại, vừa mới dạy xong thì đã bị cô bạn mình quấy rối rồi.
"Có rảnh lát nữa đi shopping không đây?"
Nghe đến hai từ shopping, Thẩm Hàn Nguyệt thiếu điều muốn nhảy dựng cả lên, rất nhanh liền hẹn cuối giờ học cùng nhau đi giải tỏa căng thẳng suốt mấy ngày nay.
"Tất nhiên là đi chứ"
"Kể cho cậu nghe một chuyện, sáng nay Ôn Yên Lạc lớp cậu lại đi trễ bị mình phạt đứng hành lang"
Mạch Nhã Thanh nghe thế thì thoáng tưởng tượng ra bộ dáng bị phạt của Ôn Yên Lạc, ở nhà lì quá sao lên trường ngoan ngoãn vậy.
"Vừa vừa phải phải thôi, đừng dọa đứa nhỏ đó quá."
"Ha, đứa nhỏ đó mình thấy cậu lưu ý nó quá rồi đó.Có ý gì với người ta không đây?"
"Ý cái đầu cậu. Tan học mình đến đón cậu, không được trễ một giây một phút nào nghe chưa?"
"Được, mình chờ cậu. Mình phải đi kiếm gì đó bỏ bụng đây. Tạm biệt"
"Bye!"
----
Chuyện sẽ rất chi là bình thường cho đến khi đồng hồ điểm 10 giờ 15 phút bỗng dưng có một tin nhắn được gửi từ Thẩm Hàn Nguyệt, khiến cho tâm tình tổng tài Mạch Nhã Thanh vốn dĩ đang vui vẻ bỗng dưng mây giăng mù tịt.
Không phải mình nhiều chuyện đâu nhưng mà hình như họ Ôn của cậu được lớp trưởng Bá Triết đèo về kìa :>
*Hình ảnh đính kèm được chụp từ hành lang*
Một khắc, gương mặt Mạch Nhã Thanh chuyển sang băng lãnh,đùng đùng cầm chìa khóa xe mà li khai khỏi công ty.
"Ôn Yên Lạc, em chết với tôi!"
Dùng tốc độ bàn thờ, Mạch Nhã Thanh rất nhanh đã đến đoạn đường gần trường học, trong thấy từng lớp, từng lớp học sinh tan trường về. Vụt qua đám đông, Mạch Nhã Thanh bỗng nhìn thấy Ngôn Bá Triết đang chạy xe đạp, đèo theo sau là đứa ngóc cầm kẹo bông gòn nhấm nháp, không biết vì cái gì mà cứ cười tít mắt Ôn Yên Lạc. Mặt lạnh thêm vài phần, Mạch Nhã Thanh cho quay xe, được cái giáo viên mà chạy xe như tay đua dị đó, quay xe cũng phải phong cách xoay một vòng 180 độ mà trên mặt đường in hẳn đường bánh xe, làm cho biết bao nhiêu học sinh một phần thì trố mắt nhìn, một phần thì nhanh chóng lấn sang cả vỉa hè để đảm bảo tính mạng mình :>
Ở đằng kia, Ôn Yên Lạc vẫn không hay biết gì, đang kể chuyện Công chúa ngủ trong rừng cho Ngôn Bá Triết kia thì bỗng dưng cậu chạy lên cục đá nhỏ, khiến cho Ôn Yên Lạc ngồi sau theo phản xạ mà phải gian tay ôm lấy hông cậu ta để tránh bị ngã, vô tình hay cố ý lại rơi vào mắt Mạch Nhã Thanh.
Khỏi cần để ý đến xung quanh có bao nhiêu học trò, Mạch Nhã Thanh nhấn ga vụt ngang, sau đó vận dụng tay nghề hơn 2 năm tham gia đua xe của mình, làm cho chiếc xe xoay vài vòng rồi an ổn đổ chắn ngang đường. Ngôn Bá Triết được thưởng thức màn biểu diễn ấn tượng đó vẫn chưa hết ngạc nhiên thì bỗng nhiên từ trong xe, một mỹ nữ bước ra làm cậu phải dừng lại chào hỏi một phen.
"Chào Mạch lão sư"
Nghe tiếng nói của Ngôn Bá Triết, Ôn Yên Lạc lúc này miệng vẫn nhai kẹo bông, rụt rè mà ló đầu lên phía trước xem thử mình có nghe nhằm không.
Mạch Nhã Thanh cách một lớp kính râm vẫn nhìn thấy biểu cảm ngộ nghĩnh của Ôn Yên Lạc, thấy người kia lộ vẻ sợ hãi bỗng chốc cảm thấy muốn cười thành tiếng nhưng phải kìm nén lại, làm ra vẻ mặt nghiêm túc đối diện với Ôn Yên Lạc.
"Ôn Yên Lạc, em không tính chào tôi một tiếng sao?"
Đứa nhỏ nghe thấy tên mình thì vội đứng dậy, tiến lên phía trước đứng song song với Ngôn Bá Triết, gương mặt cố làm ra vẻ tươi cười hết sức:
"Chào Mạch lão sư. Chẳng hay ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy ?"
"Có muốn hay không cùng tôi đi ăn cơm?"
Cái lí do củ chuối gì vậy? Ôn Yên Lạc ánh mắt chứa đầy kinh ngạc nhìn lấy người kia, mới chưa được 10 giờ rưỡi sáng lại đến trường chặn đầu xe để rủ tôi đi ăn cơm, đùa tôi chắc!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)