Bách Hợp Tiểu Thuyết

Buông Tay

813 0 1 0

“Cô từng hỏi vì sao cô Rong lại dọn đến đây sống, cô Rong là đang sợ cái gì? Đây chính là đáp án”

Dì Nuam  - người giúp việc quăng mảnh giấy vào người Sai, khiến cho cô lẫn Din đều ngơ ngác. Din cúi người nhặt mảnh giấy với dòng chữ màu đỏ tựa máu đưa cho Sai. Cô cầm tờ giấy trên tay mà ngỡ là than hồng nóng đến bỏng cả tay, đôi mày đẹp cũng nhíu chặt lại, không tin vào những gì mình đang đọc.

“Cô Rong chính là sợ cậu Wut làm hại cô, cho nên mới dọn đến đây. Cô đã từng thấy cô Rong quỳ xuống cầu xin ai điều gì chưa. Vậy mà cô Rong đã quỳ xuống cầu xin cậu Wut đừng kiện cô vào tù.” – dì Nuam nhìn Sai với ánh mắt chán ghét, giọng nói cũng trở nên đầy bất lực “làm thế nào cô mới nhận ra, cô Rong đã yêu thương cô nhiều như thế nào” – nói đến đây nước mắt của dì cũng đã chảy dài, dì yêu thương chị như con gái của mình, với thân phận thấp bé, dì đã chẳng thể giúp gì, chỉ biết đừng nhìn chị hết tổn thương này đến tổn thương khác, chỉ bất lực trơ mắt chứng kiến những đau khổ mà chị phải gánh lấy.

Ai nói sinh ra trong gia đình hào môn là sung sướng, hạnh phúc.

“Tôi nói những điều này, chẳng mong sự thương hại của cô dành cho cô Rong, tôi chỉ muốn cô đừng hiểu lầm cô Rong thêm nữa. Cô ấy đã nhận quá nhiều bất công rồi” – dì lau đi những giọt nước mắt, xem như giúp Rong đòi lại chút công đạo.

Tiết trời đã vào thu, vài chiếc là vàng rơi lác đác, Sai đứng thẩn thờ bên cửa kính, nhìn Rong ngây dại chơi một mình ngoài sân, Sai hồi tưởng lại lời của dì Naum đã nói, từng lời, từng lời chẳng khác nào sợi roi da quất vào da thịt cô đau buốt, nước mắt lại chực trào rơi trên đôi mắt đẹp.

Trong tay cô đang xiết chặt giấy thông báo của luật sư: toàn bộ tài sản, Rong đã sang tên cho cô.

Cô nào có xứng đáng. Tại sao chị lại hy sinh cho cô nhiều như thế. Một tổng tài cao cao tại thượng như chị, lại chịu hạ mình quỳ lạy một kẻ chẳng ra gì như Wut vì mình, nghĩ thui trái tim cô như bị ai bóp nghẹn.

Trước đây, cô rất sợ cách yêu của chị, nó quá mãnh liệt và chiếm hữu. Nó khiến cô không tài nào thở nỗi. Cô chẳng khác nào chú chim nhỏ bị nhốt trong nhà tù dát vàng. Cô muốn vùng vẫy, thoát khỏi nơi ấy. Nhưng giờ thì cô hiểu rồi bởi vì trên thế gian này chị chỉ có mỗi mình cô, cô chính là nguồn sống duy nhất của chị. Có thể lý giải vì sao chị lại kiểm soát cô như thế. Lo sợ cô bị người khác ức hiếp, càng lo sợ ngày nào đó cô sẽ rời xa chị.

Hiểu ra thì đã sao?

Mọi việc có thể bắt đầu lần nữa không?

Cô đã làm tổn thương chị quá sâu sắc, cô đã thành công triệt để bóp chết trái tim chị.

Ngay lúc này, cảnh sát cũng tìm đến. Họ thông báo đã bắt được thủ phạm hại ông A kiang và người đó không ai khác chính là Ekkrarat – anh trai của Rong

Ngày đó, sau khi Rong rời đi, Ekkrarat đã vào nhà thấy ông A kiang đang đứng dậy đưa tay với lấy lọ thuốc, chính hắn đã gạt tay ông A kiang ra và lấy đi lọ thuốc, hắn cười lạnh lùng nhìn ông từ từ lịm đi. Ekkrarat biết mình không đấu lại Rong, nên muốn mượn việc này chia rẻ tình cảm giữa Rong Sai, bởi vì Sai chính là điểm yếu duy nhất của Rong.

Kế hoạch của hắn quá hoàn hảo, tính toán kỹ lưỡng lại không lường được tình yêu mãnh liệt của Rong dành cho Sai. Cuối cùng Rong vẫn để lại toàn bộ tài sản cho Sai. Hắn không thể tin được, sao bao cay đắng, phũ phàng, Rong vẫn nhất mực yêu Sai, yêu đến ngu ngốc.

Giờ đây tiền tài, danh vọng đều ngoài tầm tay với, còn phải trả giá cho những âm mưu đê hèn của mình bằng năm tháng tù tội.

Cảnh sát đã đi rồi, Sai vẫn bàng hoàng, cả người lảo đảo cơ hồ không trụ vững nữa rồi. Cô vừa nghe tin gì đây? Người hại chết cha cô không phải là Rong. Sao mọi chuyện lại trở nên hoang đường thế này. Cô như kẻ lữ hành lạc vào sương mù dày đặc.

Sai muốn cười thật lớn, hóa ra cô chỉ là một đứa ngốc bị người khác lợi dụng mà chẳng biết chẳng hay. Còn tự cho rằng bản thân đã làm việc rất đúng đắn, tự tay đẩy người yêu thương mình nhất vào bước đường cùng, đã trả được thù giết cha.

Nhưng bi kịch vẫn chưa dừng lại ở đó. Lee đi đến nhìn thấy cô ngồi bệt tựa lưng vào tường kính, nhìn vẻ mặt thất thần của Sai, cô cũng chẳng có chút thương cảm nào, còn nở nụ cười nửa miệng đầy châm biếm.

“Chỉ mới thế này mà cô đã không chịu nỗi rồi sao. Vậy thì để tôi nói cô  nghe thêm một chuyện. Cô có biết, đáng lý ra cuộc đời Rong đã không thê thảm thế này, nếu ngày ấy chị ấy chịu nghe lời tôi bỏ trốn sang Mỹ. Nhưng cũng chính vì cô, tất cả đều là vì cô mà chị ấy không thể bỏ đi, rời xa cái nơi địa ngục ấy. Có nợ nần gì, thì chị ấy cũng đã trả hết cho cô rồi. Mong cô từ đây về sau đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời chị ấy nữa. Cái giá chị ấy phải trả cho tình yêu này quá đắt rồi.”

Ngoài khóc ra, Sai chẳng còn biết mình có thể làm được gì. Mọi chuyện đến quá dồn dập, nhất thời cô chẳng cách nào tiêu thụ kịp. Trong cô chỉ còn sót lại ý niệm duy nhất “Sai lầm, ngay từ đầu tất cả đều là sai lầm”

Trong góc sân của trại tâm thần, Rong ngồi đó một mình cô độc và lẻ loi. Chẳng còn ai nhận ra đây chính là vị tổng tài hô mưa gọi gió ngày nào, sát phạt và quyết đoán, giờ chỉ còn RangRong ngờ nghệch, chẳng màng sự đời. Chị đang loay hoay trồng cây nhỏ, nét mặt vô cùng chăm chú như đây chính là việc quan trọng nhất đời chị.

“Không nói chuyện với em sao Rong” – Lee ngồi xuống cạnh chị, giọng nói trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, đối lập hoàn toàn khi nói chuyện cùng Sai.

“Rong không muốn nói chuyện cũng không sao, hằng ngày em sẽ đến thăm Rong. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi Rong” – Lee nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai chị

Đáp lại Lee cũng chỉ là im lặng.

Sai cũng đã lấy lại bình tĩnh bước đến ngồi xuống cạnh Rong, ánh mắt cô quét qua vai chị, nơi có bàn tay Lee đang hiện hữu. Lee khẽ cười khi nhìn thấy tia lửa nhỏ trong mắt Sai.

“Em giúp chị nhé” – Sai cố gắng nở nụ cười. Nếu đã biết mình sai ở đâu thì phải bắt đầu sửa sai ở đó. Chị vì cô mà đã đánh đổi quá nhiều, cô sẽ dùng quảng đời còn lại mà bù đắp cho chị.

Sai vội lau đi dòng lệ nóng, lương tâm Sai không ngừng lên án, đây không phải là kết quả cô mong muốn sao. Người mà cô cho rằng là kẻ thù không đội trời chung đã dùng tính mạng để yêu cô, giờ đây đã tâm cuồng trí loạn. Cô có tư cách gì mà tỏ ra đau thương ở đây.

Không sớm chẳng muộn, Din lại xuất hiện, hắn như cố tình trêu chọc, ngồi xuống cạnh Sai, dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô, Sai gượng cười nhìn hắn. Din là muốn thử Rong điên thật hay giả, vờ giúp chị trồng cây. Ngay khi Din đụng vào cái cây, Rong lập tức phản ứng mạnh “đừng có đụng vào” – ánh mắt chị trở nên sắc bén, trong tích tắc ấy khiến Din rùng mình, chị như trở lại là RangRong của trước đây: mạnh mẽ và áp bức.

Mọi người nín thở theo dõi từng hành động của chị. Rong từ từ ngồi xuống, nhổ cây nhỏ, ngắm nhìn nó rồi lại đưa cho Din trong sự bất ngờ của mọi người. Ngay cả Din cũng chẳng dám cầm, đứng trước chị hắn vẫn có chút không tự tin.

“Cầm” – Rong quát, khiến hắn giật mình ngập ngừng đưa tay cầm lấy.

“Cái cây này tôi rất yêu quý, cậu phải chăm sóc cho thật tốt” – Rong nhìn hắn. Từ đầu đến giờ, chị vẫn không nhìn đến Sai dù chỉ một lần.

“Được, nhất định” – Din tỏ ra vui vẻ, hắn biết ý nghĩa của việc Rong trao hắn cái cây nhỏ này là gì.

Bỗng, tinh thần Rong hoảng loạn, liên tục la hét gọi y tá. Sai muốn ôm lấy chị, nhưng Rong dứt khoát đẩy cô ra.

“Cô là ai, tôi không quen”

“Em là Sai, là Sai của chị đây”

“Tôi không quen cô. Sai của tôi đã chết rồi, đã chết rồi” – Rong càng trở nên kích động, y tá đành đưa chị về phòng.

Lee vẫn đứng đó lặng lẽ rơi nước mắt, cô đưa tay che miệng giấu đi những tiếc nấc

“Tình yêu của tôi không bẩn thỉu như em nghĩ. Từ đây về sau tôi sẽ không làm hại em nữa” – Rong vừa được hai cô ý ta dìu đi, vừa lẩm bẩm. Dường như đã quá sức chịu đựng, nước mắt đau khổ nhẫn nhịn cũng đã được thoải mái tuôn trào. Chị lén lút đưa mắt nhìn Sai, cắn chặt môi nuốt những uất nghẹn vào lòng.

Chị biết đây là lần cuối cùng chị được nhìn thấy người con gái chị yêu thương nhất đời. Dù người ấy có nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu và trái tim chị bằng tất cả sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

Vĩnh biệt em, là tình yêu cũng là nỗi đau của đời tôi.

Khác xa với vẻ ồn ào, kích động khi nãy, Rong ngồi trên giường bệnh, mắt hướng về phía cửa sổ, ngắm hoàng hôn dần buông xuống, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng đến đáng sợ cho đến khi âm thanh chat chúa vang lên

Chát!

Lee cũng giật mình nhìn bàn tay có chút run rẩy của mình. Đánh chị mà lòng cô cũng đau. Nhưng nếu không đánh, Lee sợ mình vì uất ức hộc máu mà chết.

“Chị cảm thấy mình làm thế này là đáng sao, từ bỏ tất cả quyền lực, địa vị, tương lai chỉ vì một người không xứng đáng. Chị cho là nếu Sai biết được, sẽ cảm kích chị hay sao” – Lee nói như hét. Cô từng cho mình là người mạnh mẽ, nhưng nhìn Rong lúc này chẳng khác nào cái xác không hồn, sống không bằng chết, nước mắt Lee không tự chủ mà tuôn rơi.

“Vẫn là em hiểu chị” – Dù bị Lee tát, chị cũng chẳng có phản ứng gì lớn, dường như đoán trước được sẽ bị thế này.

“Tại sao chị tự đày đọa mình, cô ấy cũng nào biết nào hay. Rong, chị không yêu em cũng không sao, nhưng ít ra cũng nên yêu thương bản thân mình” – Lee ngồi xuống lay mạnh vai chị, cô muốn kêu gọi lý trí của chị thức tỉnh.

“Đây có lẽ là kết thúc tốt nhất cho tất cả mọi người” – chị nở nụ cười héo úa. “Yên tâm, tôi không hủy hoại cuộc đời mình ở đây đâu”

“Chị định làm gì” – Lee bất an hỏi gấp.

“Tôi muốn đi Mỹ, em sắp xếp giúp tôi, cũng đừng để ai biết, nhất là Sai” – Nói xong, chị lại tự cười ngạo bản thân mình. Đến giờ phút này vẫn còn chấp mê bất ngộ “Sai sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến mày đâu”

“Được” – Chỉ cần làm được, cô nhất định không từ chối. Hy vọng ở nơi xa xôi đó, chị sẽ quên đi những đau khổ nơi này.

 

“Chị Rong sao rồi” – Lee đang đi trên hành lang bệnh viện thì gặp Sai, có vẻ cô đã đứng đợi ở đây từ rất lâu.

“Nếu muốn tốt cho Rong, thì xin từ nay về sau cô hãy tránh xa chị ấy ra” – Âm thanh của Lee không hề có độ ấm.

“Tôi sẽ chăm sóc cho đến khi chị ấy hồi phục” – Sai kiên định nói.

“Cô làm tôi quá thất vọng. Cô chẳng hiểu chút nào về Rong cả” – Lee nở nụ cười trào phúng, dứt lời liền nhấc chân rời đi, bỏ Sai ngơ ngác đứng đó.

Chỉ cần nhìn sơ, Lee có thể dễ dàng nhận ra Rong giả điên. Vậy mà, người được chị ấy nuôi từ bé, đã từng thân thiết, sớm chiều có nhau như Sai, lại chẳng mảy may nghi ngờ. Xét cho cùng trách Sai cũng tội, cô ấy chỉ mới 18 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ để nhìn thấu đáo mọi việc.

Lee chua xót cho Rong đồng thời cũng thương xót cho mình.

Hoàng hôn đã tắt hẳn, bóng tối bao trùm lấy căn phòng. Rong đứng bên cạnh cửa sổ, cô đơn và tĩnh mịch.

Đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng bạn đã làm quá nhiều cho ai đó, đến nỗi điều duy nhất bạn có thể làm tiếp là dừng lại.

Để họ yên

Và rời đi

Không phải Rong đang bỏ cuộc hay không cố gắng. Chỉ là, chị phải vạch ra ranh giới giữa quyết tâm và sự tuyệt vọng.

Đã từng mơ mộng, hi vọng, để rồi thất vọng.

Có loại tình yêu mang tên Buông tay.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16