BỐN NĂM SAU!
Hôm nay là cuối tuần nhưng bầu không khí trong công ty lại vô cùng ngột ngạt, ai cũng bận rộn với công việc của riêng mình.
Sai khoát lên mình bộ đồ công sở, vẫn mái tóc dài xoắn nhẹ xõa ngang lưng được nhuộm màu hạt vẻ, gương mặt trẻ con năm nào nay đã có phần trưởng thành, ra dáng nhà lãnh đạo trẻ.
“Tình hình sức khỏe của công nhân đó sao rồi” – Sai lên tiếng hỏi khi cuộc họp vừa bắt đầu.
“Đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi” – Vị trưởng phòng đối ngoại nhanh nhẹn trả lời.
“Ngoài công nhân đó ra, còn có ai bị thương không?”
“May là khi ấy phía dưới không có ai” – Người trực tiếp giám sát công trình cẩn thận quan sát sắc mặt của Sai.
“Thông báo với bên người nhà công nhân, toàn bộ chi phí phía công ty sẽ chịu” – Sai nói với vị trưởng phòng đối ngoại.
“Thưa giám đốc, là do anh ta không tuân thủ công tác an toàn lao động, hoàn toàn không phải lỗi của chúng ta.” – Người quản đốc lên tiếng.
“Nếu anh ta không tuân thủ quy định, đáng lý ra anh không nên để anh ấy vào công trình. Đây chính là sai sót của anh, là trách nhiệm của công ty” – Sai nhẹ nhàng lên tiếng, lại khiến người quản đốc chẳng rét mà run. Đúng là ông đã lơ là, để ra sự cố.
“Thưa giám đốc, bên phía cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra, kế hoạch thi công của chúng ta sẽ phải chậm hơn dự kiến, nếu kéo dài công ty sẽ tổn thất không nhỏ, còn ảnh hưởng đến uy tính.” – Là vị khác lên tiếng.
“Nếu như không cần phải xây lại những hạng mục có phần sai sót nhỏ so với bảng thiết kế, cho công nhân tăng ca làm thêm giờ có thể sẽ kịp tiến độ bàn giao” – Người quản đốc nói.
“Sai chính là sai, dù là nhỏ vẫn là sai. Cho dù bên đơn vị nghiệm thu không nhận ra, nhưng chúng ta xây nhà thì phải có trách nhiệm, trách nhiệm với từng gia đình sẽ vào đó sinh sống. Những chỗ nào cần sửa vẫn phải tiến hành, tôi sẽ tự có cách thương lượng cùng phía đối tác”
Quay về phòng của mình, Sai lập tức ngồi vào bàn làm việc.
“Cô Uthumphone những hồ sơ này tôi đã duyệt, cô phân cho các phòng ban dùm tôi”
“Vâng” – Cô Uthumphone đưa tay nhận lấy tập hồ sơ.
“Còn việc gì sao cô Uthumphone” – Sai đang xem hồ sơ, ngẩng đầu vẫn còn thấy cô ấy đứng đó, chưa có ý rời đi, đành hỏi.
“Nhìn cô bây giờ rất có phong thái quyết đoán ngày đó của cô RangRong” – Cô Uthumphone cảm thán, nói xong mới biết mình lỡ lời khi nhìn ánh mắt buồn bã của Sai. “Vẫn không có tin tức gì của cô RangRong sao?
“Tôi tin có một ngày chị ấy sẽ quay về” – Sai đưa mắt nhìn khung hình trên bàn, tự an ủi mình. Bởi ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết liệu chị có quay về hay không? Chị như hóa thành không khí bốc hơi khỏi thế giới này. Bỏ mặc cô, một mình đương đầu với sóng gió cuộc đời.
Hóa ra chờ đợi một người là điều gì đó rất tự nhiên. Ví như người đó đã đi rất xa không một lời từ giã hay hẹn ước, thế mà vẫn âm thầm hy vọng, thế là thành ra đợi. Đến tự bản thân còn phải giật mình, không tin thời gian đã trôi nhanh đến thế, càng không thể tin đã chờ người lâu đến thế.
Chờ đợi trong tuyệt vọng, nhưng vô thức hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.
Con người rất là chậm hiểu, có mất đi mới biết trân quý đến dường nào. Bốn năm qua, cô vừa học vừa cố gắng tiếp quản xử lý công việc ở công ty. Không có sự chở che bảo vệ của chị, cô phải tự mình gánh vác những nắng mưa cuộc đời, cô mới thấu hiểu hết những khổ cực chị đã trải qua.
Ngày đầu tiên bước vào căn phòng quyền lực này, Sai lại lần nữa lệ rơi, đập vào mắt cô chính là khung hình trên bàn. Sai băn khoăn tự hỏi, tình yêu chị dành cho mình phải lớn đền dường nào? Sau bao tổn thương chị vẫn luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.
“Rong chị đang ở đâu, em rất là nhớ chị” – Sai nâng niu ôm khung hình vào lòng như ôm lấy bảo vật quý giá.
Hết giờ làm việc, Sai lại lê tấm thân mệt mõi về nhà.
Phải
Là nhà
Đáng lý ra ngôi nhà này ngập tràn hạnh phúc, đầy ấp tiếng cười của chị và cô. Đáng lý ra cô đã có thể cùng chị viết dài chuỗi ngày hạnh phúc từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành. Nhưng chính tay cô đã phá hủy đi tất cả, chính cô đã biến nơi đây thành nhà tù.
“Sai cô về rồi , để tôi hâm lại thức ăn cho cô” – Nuam nhìn thấy cô thế này, cũng xót xa.
“Tôi không ăn gì đâu, dì dọn dẹp cũng nghỉ ngơi sớm đi” – Sai nói xong cũng bỏ lên lầu.
Dì Nuam nhìn theo chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ngày đó nếu không phải Rong gởi gắm bảo phải chăm sóc Sai thay chị, thì dì sẽ rời bỏ ngôi nhà này rồi, dì rất giận trước cách hành xử nông nỗi, trẻ con của Sai.
Tuổi trẻ bây giờ yêu đương thật khiến người ta đau đầu. Lúc người ta yêu mình thì lại xa lánh, chạy trốn, không ngừng tổn thương người mình yêu. Đến khi người ta buông bỏ, lại đến mình loay hoay trong khổ đâu, u sầu, rồi tự dằn vặt bản thân.
Chắc tối nay dì phải mở phim “Thần Điêu Đại Hiệp” của TVB lên coi, ngẫm xem “Hỡi thế gian tình là gì?”
Sai thả người xuống chiếc giường êm ái, vỏ bọc cứng cỏi ban ngày cũng không cần dùng đến nữa. Cô với tay ôm con gấu bông vào lòng, như cố tìm chút mùi hương quen thuộc. Nhưng đã bốn năm trôi qua, mùi hương gì cũng đã sớm không còn, có chăng chỉ là mùi vị của ký ức. Sai vuốt ve phía ngực trái của gấu bông, nơi có vết vá nhỏ.
“Rong, ngày đó, khi chị bắn vào nó, chắc là trái tim chị đau lắm phải không? Chị không phải nhắm vào em, hay bất kỳ ai khác, mà chính là bắn vào trái tim mình. Em xin lỗi, em đã quá ngu ngốc để không phân biệt được giữa tình thân và tình yêu. Nếu thời gian có thể quay ngược lại và ký ức vẫn vẹn nguyên. Em nhất định sẽ ôm lấy chị, cam tâm tình nguyện giao chị trái tim này.”
“Là em sai rồi, chị quay về đi, được không” – Sai vùi mặt vào gấu bông, nức nở.
Cuối cùng chỉ có thể để tất cả xuôi theo dòng nước mắt chảy đi Bốn năm nay, cô đã khóc bằng tất cả nước mắt cuộc đời mình cộng lại.
Nước Mỹ
“Xem ra tôi sắp thất nghiệp rồi” – Bác sĩ người Mỹ với nụ cười hiền lành, tỏ vẻ đáng thương nhìn Rong
“Tại sao chứ” – Rong nhíu mày khó hiểu.
“Nửa năm nay, thời gian cô đến gặp tôi càng lúc càng ít, chứng tỏ cô đã thoát khỏi bóng ma của chính mình rồi”
“Gần đây tôi không còn thường xuyên dùng thuốc, cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa” – Đồng ý để bác sĩ tâm lý là đàn ông điều trị cho mình, chị đã có cái nhìn khách quan hơn về cuộc sống, về con người. Trên đời, giới tính nào cũng có người tốt, người xấu, trước đây chị đã nhìn nhận mọi việc quá tiêu cực.
“Chúc mừng cô, quá khứ hãy để nó ngủ yên, từ đây về sau hãy sống thật hạnh phúc.”
“Cám ơn bác sĩ” – Rong nở nụ cười lịch sự, lại khiến con tim người đối diện rung lên. Nhưng mọi việc cũng chỉ có thể dừng lại ở đó mà thôi.
“Sau này, không còn là quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ, chúng ta có thể làm bạn chứ” – Anh là bác sĩ điều trị cho chị, nên hơn ai hết hiểu rõ trong trái tim chị luôn tồn tại hình bóng một người. Anh tự lượng sức mình, có thể lâu lâu được gặp nhau, uống ly café, tán gẫu vài câu, anh đã rất thỏa lòng.
“Đương nhiên, chúng ta là bạn bè” – Vẫn là nụ cười làm điên đảo người đối diện.
Chị khoát túi xách bước ra khỏi phòng khám, Rong bây giờ đã lột xác thành phượng hoàng mang theo lạnh lùng bước đi trên đường, bỏ lại sau lưng bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ.
“Cô Rong về rồi, phu nhân có việc tìm cô” – Chị vừa đặt chân vào cửa lớn nhà Charoensuk, cô giúp việc dùng tiếng Thái giao tiếp với chị.
Nhà Charoensuk thuộc một trong những gia tộc Thái lớn tại đất Mỹ.
“Mẹ tìm con” – Sau ba tiếng gõ cửa, Rong bước vào cung kính hỏi.
Ngồi trên ghế lớn, sau chiếc bàn làm việc là hình ảnh người phụ nữ quý phái, phong thái đỉnh đạc. Tuy đã ngoài 60 nhưng dường như thời gian vẫn chưa thể chạm vào nhan sắc của bà.
“Con ngồi đi” – Bà xếp lại hồ sơ, ngồi xuống ghế da đắc tiền đối diện chị “Mẹ thấy gần đây con luôn làm việc tới khuya, công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn” – Không còn vẻ lạnh lùng xa cách của vị phu nhân quý tộc, giờ đây bà chỉ đơn thuần là người mẹ quan tâm con gái của mình.
“Vâng, con không sao, mẹ không cần lo lắng. Nghe nói tìm con” – Chị rót tách trà đưa về phía bà, lặp lại câu đã hỏi.
“Ah, mẹ muốn con về Thái Lan một chuyến, giúp mẹ giám sát công việc bên đó. Sắp tới chúng ta sẽ có dự án lớn, giao cho người khác mẹ không yên tâm”
‘Thái Lan sao?” – Tay cầm tách trà của chị khẽ run.
“Có vấn đề gì ah. Dẫu sao con đối với nơi đó rất quen thuộc, làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn”
“Mẹ, con xin lỗi, con không muốn về Thái Lan” – Chị đứng dậy, dứt khoát từ chối.
“Đã hơn bốn năm rồi, con vẫn chưa buông bỏ xuống được sao? Không thể chia sẻ cùng mẹ sao?” – Bà nhìn chị bằng ánh mắt trìu mến.
“Mẹ con xin lỗi”
“Thôi được, nếu con không muốn mẹ cũng không ép. Chuyện này để mẹ cân nhắc lại” – Bà âm thầm thở dài “Đã bao năm trôi qua, con vẫn không chịu mở lòng mình sao Rong. Con nên nhớ con còn có mẹ và em bên cạnh, con không phải là kẻ cô độc” – Bà đứng dậy ôm lấy chị vào lòng vỗ về.
“Cám ơn mẹ” – Chị cũng ôm lấy bà nghẹn ngào, cảm nhận hơi ấm tình mẫu tử.
Ông trời xem ra cũng không bạc đãi chị, nơi đất nước xa lạ chị lại gặp được những người rất tốt, đã đưa tay ra kéo chị khỏi màng đêm tăm tối. Bà là người mẹ thứ 2 đã ban tặng cho chị cuộc đời mới.
Đồng hồ nhỏ trên bàn đã điểm 11 giờ khuya, vậy mà chị vẫn không tài nào chợp mắt cứ loay hoay trong mớ cảm xúc hỗn độn của riêng mình.
Tưởng rằng vết thương đã lành, hóa ra chỉ là nó không còn ri máu, nhưng khi đụng đến vẫn đau đến hít thở không thông.
Dứt khoát ngồi dậy, chị kéo hộc tủ cạnh giường, lấy ra tấm hình mà chị cẩn thận cất giữ như bảo vật vô giá. Ngày đó, chị rời khỏi nơi đau thương với trái tim chằng chịt thương tích và với tấm hình kỷ niệm này. Cuối cùng chị vẫn là không buông xuống được khối tình si.
Thông thường người ta sẽ gặp và yêu hai kiểu người: một là kiểu người giúp ta chữa lành bệnh, còn kiểu kia chính là khiến cho bệnh tình chúng ta trở nặng hơn.
Rong si mê vuốt ve gương mặt Sai. Ai nói tháng năm sẽ lãng quên, thời gian chính là phương thuốc nhiệm màu chữa lành mọi đau khổ. Tất cả chỉ là dối trá. Bốn năm đã trôi qua, hơn ngàn ngày vẫn chưa thôi thương nhớ, từng ánh mắt, nụ cười, giọng nói, tướng đi đều đã khắc sâu vào tâm trí. Càng muốn quên lại càng thêm nhớ.
Vẫn nhớ một người không – thuộc – về - mình.
“Có lẽ em đang hạnh phúc bên người bên yêu và những đứa con ngoan. Chỉ thoáng nghĩ qua thôi, trái tim tôi sao lại đau đến thế này”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, cắt ngang cảm xúc ngỗn ngang trong chị. Rong vội cất tấm hình vào vị trí cũ, hít một hơi thật sâu cân bằng lại cảm xúc.
“Sao giờ này chưa ngủ” – Rong hỏi, khi thấy người đứng trước cửa phòng không ai khác là Pie. Cô nàng có gương mặt xinh đẹp như thiên thần, nàng như bước ra từ một tuyệt tác điêu khắc nào đó. Cô nàng mặc đồ ngủ hình con vịt, xỏ đôi dép cũng hình con vịt, trông rất đáng yêu. Pie luôn sống trong sự yêu thương, chở che của mọi người, nên đối với chị Pie mãi vẫn là đứa trẻ không chịu lớn.
“Em không ngủ được” – Chỉ chờ có thể cô nàng ôm gối lách qua Rong nhanh nhẹn leo lên giường.
“Rồi em định làm gì?” Rong đứng giường, khoanh hai tay trước ngực, khó hiểu hỏi. “Em không ngủ được, định qua rủ chị cùng thức ah”
“Rong, Rong đáng yêu, xinh đẹp lại còn có lương thiện, rất biết thông cảm….”- Pie phóng giường ôm cánh tay chị ra sức nịnh nọt.
“Ngừng lại, ngừng lại” – Mỗi lần muốn vòi vĩnh cái gì, cô nàng sẽ luôn dùng chiêu này. “Muốn gì nói”
“Chị, tối nay em ngủ cùng chị nha” – Pie chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Sao vậy”
“Vừa nãy, em bị đứa bạn dụ dỗ coi bộ phim ma, em không dám ngủ một mình” – Tiếp tục tỏ ra đáng thương, ôm chặt cánh tay chị.
“Rõ ràng sợ ma, lại đi xem phim ma” – Rong không còn biết nói gì với cô em gái này rồi “Sao em không qua ngủ với mẹ đi, chị không quen ngủ cùng người khác” – Chị rút tay về thoái thác (Du said: chị chỉ quen ngủ với Sai thui kkk)
“Giờ này mẹ đã ngủ rồi, em không muốn làm phiền mẹ….Rong ah, Rong ơi” – Pie như bạch tuột nhỏ quấn lấy chị không tha.
“Tối nay chị Rong ngủ với em nha”
“Lớn rồi còn muốn chị ngủ cùng ah”
“Không những ngủ cùng mà chị còn phải ôm em nữa”
Hình ảnh xa xôi ngày nào mà cứ như vừa mới đó, Rong không tự chủ cong khóe môi, nhưng nụ cười cũng vội tắt.
“Rong, em là đang nói chuyện với chị đó” – Nhìn những biến hóa trên gương mặt chị, tâm trạng vui vẻ của cô nàng cũng biết mất.
“Chị là đang nhớ đến cô gái tên Sai?” – Pie buông cánh tay chị, ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm gối ngủ.
“Sao em biết Sai” – Rong giật mình, mày đẹp khẽ nhíu lại. Chị không phủ nhận, càng khiến Pie buồn hơn.
“Lần đó chị bị bệnh, em đã chăm sóc chị, tối đó chị còn sốt cao, miệng không ngừng gọi tên Sai” – Pie cúi gầm mặt buồn buồn lên tiếng. “Cô ấy đã làm chị tổn thương, nên chị mới một mình trốn chạy đến Mỹ”
“Nhóc con, em coi tiểu thuyết nhiều quá rồi, ngủ đi khuya rồi” – Rong xoa xoa đầu cô nàng.
“Cô ấy không trân trọng chị, nhất định cô ấy sẽ hối hận. Bên chị còn có em…..và mẹ” – Pie nhẹ nhàng bổ sung “sẽ luôn bên cạnh chị” – cô nàng nắm lấy tay chị, nghiêm túc nhìn chị.
“Đúng là tâm linh tương thông, chiều mẹ cũng nói với chị như vậy” – Rong khẽ cười. “Ngủ thôi công chúa”
“Không đuổi em nữa ah”
“Nhưng chị nói trước, chỉ lần này thôi” – Chị kéo chăn đắp cho cô nàng, không quên lấy gối ôm chắn ngang giữa.
“Biết rồi, biết rồi” – Nhận được đáp án mong muốn, Pie nhanh chóng nhắm mắt ngủ, như sợ chị sẽ đổi ý đuổi cô về phòng.
Đến khi nghe tiếng hít thở đều đều của chị, Pie chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thật nhẹ nhàng kéo gối ôm qua một bên, ôm lấy tay chị, lúc này cô nàng mới vui vẻ chìm vào mộng đẹp.
Thời gian vô tình lướt tựa như tên bay, ngày tháng vẫn lặng lẽ trôi qua theo cách mà nó muốn. Rong đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được điện thoại của Pie nói rằng mẹ đột nhiên ngất xỉu.
Nhà Charoensuk
“Rong ah, con không cần miễn cưỡng, sức khỏe của mẹ cũng đã ổn định rồi” – Bà ngồi trên giường, nắm lấy tay chị, cố khuyên ngăn.
“Mẹ, bác sĩ bảo tim của mẹ không được tốt, cần phải được nghỉ ngơi nhiều hơn. Sao con có thể để mẹ một mình về Thái Lan được”
“Nhưng mà”
“Mẹ, con suy nghĩ kỹ rồi, trốn chạy không phải là cách đối mặt mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Mẹ an tâm tịnh dưỡng đi, công việc ở Thái con sẽ xử lý tốt”.
Phải chăng định mệnh luôn vẽ ra những con đường của nó, muốn tránh cũng không tránh được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)