Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

654 1 1 0

Bên này, Rong đang tập trung cao độ vào công việc, lại nge được giọng nói không thể nào quen thuộc hơn, càng không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác. Phản xa có điều kiện, chị vội quay người lại, cả người chị lập tức căng thẳng, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Chị vẫn là chưa chuẩn bị tâm lý cho ngày gặp lại. Rong nhìn trái, nhìn phải, nhanh lách người trốn vào góc khuất. Vị trí này, chị có thể an tâm nhìn mà không sợ Sai phát hiện.

Mấy nhân viên đi theo đều ngơ ngác, ngỡ ngàng trước hành động kỳ lạ của chị. Đây là lần đầu họ thấy vị tổng tài băng lãnh thất thố đến thế, cả người cứng đờ nấp sau bức tường, thập thò lấp ló. Cảnh tượng đặc sắc thế này, có nên lấy điện thoại ra, chụp lại vài tấm làm kỷ niệm không đây.

Rong không nhận định được cảm xúc lúc này của mình là gì? Có chút mong chờ cũng có phần lo sợ.

Đôi khi ta có thể dễ dàng quên đi một người, nhưng rất khó để ngừng nhớ một người. Tình cảm đó đã trở thành chấp niệm ăn sâu vào tâm thức, chẳng cách nào buông bỏ.

Em đó tôi đây, chỉ vài bước chân mà như thiên sơn vạn thủy.

Có lẽ Rong sẽ mãi đắp chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn của riêng mình, cho đến khi nghe được tiếng hét của ai đó.

“Sai, nguy hiểm, tránh ra”  - Bởi vì anh công nhân vụng về đã đụng trúng vào hàng gạch vừa được di chuyển lên tầng 2.

Những viên gạch như từ trên trời rơi xuống, ngay đúng chỗ Sai đang đứng. Đáng tiếc, Sai đã chẳng nghe thấy gì nữa rồi, trước mắt cô chỉ còn hình bóng quen thuộc, âm thanh quen thuộc. Phải chăng bởi vì quá nhớ nhung mà cô sinh ra ảo giác giữa ban ngày hay không? Rong của cô làm sao có thể xuất hiện tại đây được.

Thấy Sai vẫn đứng như tượng, Rong chạy như bay ôm lấy cô, trong tích tắc tránh những viên gạch rơi xuống vỡ nát.

Nói thì chậm, nhưng mọi thứ diễn biến trong cái chớp mắt, Sai chỉ cảm thấy trời quay đất cuồng ngã nhào xuống đất, đến khi hoàn hồn thì đã an toàn nằm trong vòng tay của chị.

“Cô RangRong, cô Sai, hai người có sao không?” – Vài người giúp đỡ cả hai đứng dậy, còn nhiệt tình giúp Rong phủi bớt đi bụi bẩn trên quần áo.

Mấy nhân viên đi theo Rong lúc đó đang bận bịu đánh giá tổng tài của mình, nên không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Đến khi RangRong chạy ra, sau đó là âm thanh gạch vỡ, mọi người mới ý thức được hậu quả nghiêm trọng thế nào.

Tổng tài băng lãnh, cao cao tại thượng của họ vừa đến công trường thì đã bị thương, ông trời là muốn bọn họ sống sao đây?

“Rong, tay chị bị thương rồi” – Sai hốt hoảng khi nhìn thấy máu trên tay chị chảy không ngừng.

“Tôi không sao” – Khác xa với sự lo lắng vừa rồi, giờ đây chị trở nên hoàn toàn xa cách, nói chuyện mà cũng chẳng thèm nhìn đến mặt Sai.

Đôi khi thói quen là cái gì đó rất đáng sợ.

Vừa rồi trong tình huống Sai gặp nguy hiểm, chị chẳng mảy may suy nghĩ liền lao ra cứu người. Nhưng giờ, để che dấu cho sự luống cuống của mình, Rong đành bày ra gương mặt lạnh lùng, tầng tầng lớp lớp tường đồng vách sắt được chị dựng lên bảo vệ trái tim yếu đuối của mình.

Bệnh viện.

Nói không sao, nhưng vẫn phải vào bệnh viện để bác sĩ khâu cho mấy mũi. Tính ra chỉ khâu vài mũi đơn giản không thể làm khó tay nghề của vị bác sĩ lâu năm dày dặn kinh nghiệm. Nhưng bầu không khí này đặc biệt bí bách, thêm phần đối diện với gương mặt lạnh như tảng băng ngàn năm vừa được khai quật của chị, Vị bác sĩ già như nín thở mau chóng khâu cho xong vết thương, lưng ông cũng đổ mồ hôi rồi.

“Xong rồi, xong rồi” – Ông như vừa trải qua ca phẫu thuật đầy khó khăn “Đừng để vết thương đụng nước. Tôi có kê vài loại thuốc kháng viêm, uống trước khi ngủ”

Không đợi ông bác sĩ già nói hết, chị đã không nhẫn nại rời đi, bỏ lại cô thư ký ngơ ngác. Vết thương này với chị chẳng đáng là gì.

“Chị Rong” – Sai đuổi theo chị. Nghe tiếng cô gọi, chân chị lập tức đứng lại. Trong lòng thầm rủa “hay thật không biết ai mới là chủ nhân của đôi chân này”. Chị dừng bước chân, nhưng không có ý định xoay người lại.

Hành lang lộng gió, vậy mà áp suất không khí dường như rất thấp khiến người khác hít thở không thông.

Không gian im lặng đến đáng sợ.

Sai từng suy nghĩ đến hàng trăm hàng ngàn tình huống gặp lại chị. Suy nghĩ đến thái độ mà chị sẽ dành cho mình: là giận hờn, chán ghét, hận thù.

Nhưng giá chăng chị nặng lời trách móc, còn hơn chị im lặng.

Giá chăng đón nhận ánh mắt giận hờn của chị còn hơn là ngay cả một ánh nhìn chị cũng tiếc rẻ với cô.

Có gì đó vụng vỡ trong lòng.

Cô không lên tiếng, chị cũng chọn im lặng. Họ định cứ thế cho đến hết đời người. Nếu không có sự xuất hiện của một kẻ không nên xuất hiện.

“Sai, anh nghe nói em bị thương. Em có sao không?” – Din lo lắng xem xét cô từ đầu đến chân, thấy cô không chút trầy xước mới thở phào nhẹ nhõm.

Rong hai tay nắm chặt đến nỗi lộ rõ những khớp xương. May mà chị quay lưng, để không phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt.

“Rong, sao lại bị thương thế này” – Lee cũng ùa vào như cơn bão, nhìn cánh tay băng bó của chị đau lòng xót dạ không thôi.

Dư quang đưa mắt nhìn người đang đứng phía sau, kế bên còn có cả Din. Nhìn đôi bàn tay nắm chặt, cố tỏ ra bình thản của chị, lập tức máu nóng dồn lên não.

“RoithongSai, lại là cô, vẫn là cô, chính là cô. Sao cô cứ như âm hồn bất tán, luôn đem đến xui xẻo cho chị ấy. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất tránh xa chị ấy ra” – Lee nói như hét.

“Lee” – Là âm thanh từ địa ngục vọng về ah, khiến Lee rùng mình một cái.

Dứt khoát, nhấc chân dài rời đi, lòng dặn lòng phải thật mạnh mẽ.

Bản thân rõ ràng biết em đang hạnh phúc bên người khác.

Bản thân rõ ràng biết em chẳng cần mình.

Vậy mà vẫn cố chấp không thôi nhớ, thôi thương, để rồi tự mình làm khổ chính mình.

“Nè, chờ em theo” – Được rồi, được rồi, mới nói động đến người yêu nhỏ của chị thì chị liền tỏ thái độ với cô.

“Chị Rong” – Sai muốn đuổi theo lại bị Din giữ lại.

“Cô ta đã không cần, em đuổi theo làm gì?”

“Chuyện của em không cần anh quản” – Sai gạt tay hắn ra, xoay người đi hướng ngược lại.

“RangRong” – Din nghiến răng, ánh mắt trở nên nham hiểm.

---------------------------------------------------------------------------------------

Mấy ngày gần đây, cả toàn nhà Win như cài chế độ bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, và ngòi kích nổ được đặt ở tầng cao nhất. Nếu chẳng phải vì chén cơm manh áo, chẳng ai dại khờ mà đặt chân lên đó.

Rong đang xem số liệu trên máy tính đối chiếu với con số thực tế.

Rầm! chị đập mạnh tay xuống bàn. Cô thư ký tự tin mình đã một thân nội công thâm hậu, xém xíu tim rớt ra ngoài.

“Tại sao lại có sự chênh lệch, làm báo cáo lại cho tôi. Còn nữa nói với phòng kế hoạch, chiều nay họ không đưa được phương án mới, thì chuẩn bị dọn đồ hết cho tôi”

“Dạ còn đây là thiệp mời kỷ niệm 30 năm thành lập của công ty JJ” – Cô thư ký đặt nhẹ tấm thiệp được dát vàng lên bàn.

“Nói giám đốc Kim thay mặt tôi là được” – Chị rất ghét những buổi tiệc tùng thế này.

“Dạ là đích thân chủ tịch JJ mời cô RangRong đến dự” – Cô thư ký khó khăn lên tiếng.

“Thôi được rồi” – Chủ tịch JJ là người có tầm hưởng trên thương trường, chị cũng không thể không nể mặt, làm ảnh hướng đến hình ảnh của Win.

“Dạ, vâng” – Chỉ chờ có thể, cô thư ký vội ôm chứng từ ngổn ngang trên bàn rơi đi.

RangRong đem công việc của một năm xử lý trong một tháng, chị là đang muốn dùng công việc làm tê liệt bản thân mình.

------------------------------------------------------

Rong lang thang không định hướng, cũng chẳng biết qua bao ngã đường, đến khi đôi chân mệt mõi dừng lại, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, chị không biêt nên khóc hay cười.

Có ký ức nào đẹp hơn ngày đôi ta bắt đầu?

Có đớn đau nào nặng hơn ngày mình xa nhau?

Không phải lễ đường, chẳng có người làm chứng. Chú rể không mặc vest, cô dâu chẳng áo cưới.

Rong: “Anh đã sẵn sàng để trở thành chú rể của em.Vậy Sai đã sẵn sàng trở thành cô dâu của anh chưa?”

Sai: “Sẵn sàng”

Rong: “Anh hứa, sẽ yêu thương và chăm sóc cho cô dâu duy nhất của mình suốt đời”

Sai: “Em cũng sẽ yêu và chăm sóc cho anh Rong chú rể duy nhất của em suốt đời”

Lời hứa ngây ngô ngày nào lại trở thành chấp niệm cả đời của chị.

Ai đó đã từng nói “Nếu có thể nói rõ ràng đó chẳng phải tình yêu, nếu dễ dàng quên đi đã không có nuối tiếc”

“Rong” – Vừa rồi cô còn tưởng mình nhìn lầm, hóa ra thật là chị.

Từ ngày chị đi, Sai không biết mình đã bao nhiêu lần đến nơi này.

RangRong định nhấc chân rời đi, lại nghe âm thanh quen thuộc, nó khiến chân chị như đeo chì.

“Chị ghét em đến mức, nhìn thấy em cũng thấy phiền phức sao?” – Ngày trước luôn là cô quay lưng đi, bỏ mặc chị phía sau. Bây giờ thì cô đã hiểu được cảm giác lạc lõng, chơi vơi chỉ biết dõi theo người mình yêu.

“Tôi không có” – Là lời xuất phát từ trái tim chị, cho dù Sai có đối xử tệ bạc với chị như thế nào đi nữa, chị vẫn không đành lòng oán trách hay ghét bỏ.

Sai đi đến đứng trước mặt chị “Bốn năm qua em luôn tìm kiếm chị” – Nhưng chị lại như bóng chim tăm cá, chim bay biển bắc cô tìm biển nam.

“Ngày đó, xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời nghĩ chưa thông, chị cần thời gian bình tĩnh lại” – Không còn đường để lui, chị đành đối diện cùng cô.

“Thời gian qua chị sống thế nào”

“Cũng không tệ” – Chị nói dối. Không có Sai bên cạnh, ngày hay đêm, nắng hay mưa đều như nhau cả thôi.

“Chị, cho em xin lỗi, trước kia em…”

“Chị cũng đã sai rất nhiều, em phản kháng cũng lẽ đương nhiên. Cũng đã qua hết rồi”

“Sai, em ở đây làm anh tìm nãy giờ” – Din trên tay cầm hai ky kem, vui vẻ đến bên cạnh Sai, chẳng biết vô tình hay cố ý, hắn luôn xuất hiện đúng lúc.

“Chị đi trước đây” – Rong xoay người rời đi.

“Không phải trước kia đã từng nói, nơi đây căn cứ bí mật nhỏ của chúng ta sao Sai? Giờ đây cũng chẳng còn thuộc về riêng chúng ta nữa rồi”

“Din, là anh cố tình phải không?”

“Em nói gì vậy, chỉ là anh tình cờ đi ngang qua đây”

“Là tình cờ hay anh cho người theo dõi em. Nhớ không lầm, cách đây 4 năm em đã nói rất rõ ràng, em chỉ xem anh là người bạn, em không yêu anh”

“Cô ta uy hiếp gì em nữa đúng không? Cô ta lại muốn giam cầm em trông chiếc lồng tối tăm đó ah”

“Ê là bây giờ, em có muốn cũng không còn được nữa”  - Sai tự cười nhạo bản thân mình.

“Em đang nói điên gì vậy?”

“Din, việc anh nói dối em là đã nghe được giọng của chị Rong trong lúc ba em hấp hối, hay ngay cả việc anh cho người theo dõi em. Em cũng không tính toán với anh, bởi vì tất cả đều là lỗi của em, là em đã lôi anh vào mớ rắc rối này. Đừng lãng phí thời gian vào em nữa. Cũng đừng cho người theo dõi em nữa, nếu không ngay cả làm bạn cũng không thể” – Nói xong, Sai cũng bỏ đi, mặc kệ hắn với 2 ly kem trên tay.

“RangRong, RangRong, tôi sẽ không để Sai về cạnh cô đâu” – Hắn bóp nát hai ly kem, ánh mắt trở nên độc ác. Chị chẳng khác nào là gai trong mắt, là dầm trong tim mà hắn lại chẳng có cách nào triệt để nhổ bỏ.

Tầng hầm bãi đậu xe.

RangRong vừa xuống bãi xe liền bị chó cản đường.

“Chào RangRong, không phải là đang trốn chui trốn nhũi ở xó xỉnh nào ah. Sao lại quay về rồi” – Con cẩu đang sủa chẳng ai khác chính là Din

“Chó khôn không cản đường” - Tâm trạng chị đang rất tệ, không muốn đôi co, muốn tìm đường khác đi, thì hắn lại không biết chữ “chết” viết thế nào cản chân chị.

“Sao vậy, RangRong bá đạo, ngang ngược trước kia đâu rồi. Tôi cho cô biết, tránh xa Sai ra, cô ấy là của tôi. Nếu không tôi sẽ lần nữa tống chị vào trại điên” – Hắn đưa tay chọt chọt vào người chị

Nhanh như chớp, chị bẻ ngược ngón tay hắn, không một động tác thừa, xoay người liền đạp hắn dưới chân. Sống hơn nửa đời người, ngay cả ánh mắt kinh thường người chị cũng lười thể hiện. Cả người chị toát ra sự lạnh lẽo chết chốc.

Din kêu lên đau đớn, lưng của hắn như gãy làm đôi rồi.

“Tao cũng nói cho mày biết, dù là trước kia hay bây giờ, tao cũng có thể dễ dàng đạp mày dưới chân như đạp một con kiến. Mày cũng biết, một khi tao đã điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm. Cho nên: Đừng dại khờ đụng đến tao một lần nào nữa” – Chị hai tay sọt vào túi quần, từ trên cao nhìn hắn. Trước khi rời đi, không quên đạp hắn một cái đau điếng.

RangRong trước kia vì quá nhỏ nhoi, yếu đuối nên bị lũ đàn ông khốn kiếp bắt nạn. Sau khi quyết tâm làm lại cuộc đời, chị đã học võ chỉ để phòng thân, giờ thì có chỗ dùng rồi.

--------------------------------------------

Chiếc BMW màu đen sang trọng bóng loáng dừng lại trước khách sạn 5 sao cao cấp nhất thành phố này, nơi diễn ra tiệc mừng kỷ niệm 30 năm thành lập công ty JJ.

RangRong diện bộ suit màu kem kết hợp áo thun trắng , vừa cá tính lại không mất đi sự sang trọng, quý phái.

“Xin chào cô RangRong, rất vui khi cô đã đến” – Đích thân chủ tịch JJ đón tiếp.

“Chào chủ tịch”

“Thật bất ngờ khi biết cô RangRong là phó chủ tịch của tập đoàn Win, quả là tuổi trẻ tài cao”

“Chủ tịch quá khen”

Rong đứng xả giao cùng chủ tịch JJ mấy câu, rồi nhanh tìm cớ, kiếm chỗ thanh tĩnh một chút mà ngồi. Đoạn đường đó, cũng không ít người chào hỏi, mời cụng ly.

“Tưởng chị không đến chớ” – Lee không biết từ đâu, yên vị kế bên chị.

“Tôi bây giờ đại diện cho tập đoàn Win, cũng không thể làm cho mẹ nuôi mất mặt được”

“Nè, đã đến đây rồi, chị có thể tạm thời cất tảng băng đi được không, nhìn người chị lạnh lẽo muốn chết. Thoái mái, thả lỏng đi cô RangRong” – Lee đẩy nhẹ vai chị, trêu đùa.

Lúc này, có người quen gọi, Lee tạm thời rời đi, RangRong tiếp tục thưởng thức ly nước trái cây, lơ đãng nhìn xung quanh.

Sai trong chiếc váy màu trắng hai dây, khoe bờ vai trắng mịn, mái tóc xoăn tùy ý buông xõa, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, bớt đi một phần trẻ con thêm vài phần quyến rũ. Cô vừa vào đã thu hút không ít ánh nhìn, trong đó có cả Rong. Ánh mắt Sai đảo quanh như đang tìm kiếm ai đó.

Thành phố này nói lớn không lớn, nhỏ càng không nhỏ. Vậy mà đi đâu chị cũng gặp Sai. Là duyên hay nghiệp?

Trong giới xây dựng, Sai được xem là vị giám đốc trẻ tuổi, xinh đẹp lại có thực lực. Cũng không ít ong bướm vây quanh đeo đuổi.

“Cô RangRong sao ngồi đây có một mình, em ngồi chung có được không?’ – Không đợi chị trả lời, cô nàng đã ngồi xuống cạnh chị, ả như con xà tinh không xương, vòng một so với chị còn lớn hơn, đang liên tục cọ cọ vào người chị đầy gợi cảm.

Chuyện chị thích nữ nhân, cả thành phố này chắc ai cũng biết.

Chỉ có bản thân chị hiểu rõ, chị không thích đàn ông, càng không ưa phụ nữ, chị chỉ yêu Sai, đơn giản thế thôi.

Chỉ là bản nâng, chị vội nhìn về phía Sai, như sợ cô thấy cảnh này sẽ hiểu lầm chị, muốn đẩy con xà tinh này ra thì lại thấy Sai đang cười cười nói nói bên kia, nụ cười của cô thật khiến chị chói mắt.

“Cô RangRong, uống với em một ly nhé” – ả được nước làm tới, dựa càng sát vào chị, đưa ly rượu lên môi chị. Rong hơi nghiêng đầu né tránh, dứt khoát giựt cái ly, ngửa cổ một hơi uống sạch. Cảm thấy chưa đủ, uống cạn luôn ly của “con xà tinh” kế bên.

“Chị không cần gấp gáp như vậy, sẽ say đó. Đêm còn dài…” - Ả mà câu được con cá lớn này, chính là một bước lên mây.

Vừa đúng lúc Sai nhìn qua thấy chị đang ôm ôm ấp ấp cô gái xinh đẹp, sexy, gương mặt xinh đẹp phút chốc tái nhợt, tim cũng chợt đau nhói. Cô muốn đi đến, đẩy cô gái kia ra, nhưng mà với thân phận gì bây giờ.

“Em gái” – Đã từ lâu, cô không còn muốn dùng ngôi thứ này nữa.

Còn danh xưng nào khác hơn, cô không biết RangRong có còn nguyện ý chăng. Khi vây quanh chị, không thiếu những cô gái trẻ đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, biết lấy lòng chị hơn cô.

“Cô Sai, chúng tôi mời cô”

“Vâng” – Sai nở nụ cười cứng ngắt, tâm trí cô đang đặt hết bên kia.

“Nè, nè cô Sai, sao lại uống nước trái cây, không được” – Người đàn ông đứng cùng bàn, đoạt lấy ly trên tay cô, sau đó đẩy ly rượu về phía cô.

“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu” – Sai khéo léo từ chối.

“Không được, cô Sai mà không uống là không nể mặt chúng tôi” – Người khác lại lên tiếng.

Rong thô bạo đẩy “con xà tinh ra” bước đến bàn của Sai, tự nhiên lấy ly rượu của Sai, hào phóng rót đẩy cả ly, sau đó một hơi uống cạn trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Bầu không khí đang thoải mái, nhờ có chị mà thành công đóng băng.

“Còn ai muốn uống nữa không?” – Rong bá đạo hỏi, quét mắt nhìn một lượt. Cả người chị tỏa ra sát khí, ánh mắt như muốn giết người. Mọi người thức thời, kiếm cớ rời đi, chỉ còn lại mỗi mình Sai.

“Xin lỗi, tôi lại tự ý làm chủ, làm em sợ nữa rồi. Tôi đi trước đây” – Thấy Sai đứng bất động nhìn mình, trong mắt có chút hoảng sợ, chị cười khổ trong lòng, lại làm sai nữa rồi.

Thật ra, những buổi tiệc thế này, xã giao uống vài ly rượu cũng là chuyện bình thường. Nhưng nhìn cả đám đàn ông vây quanh Sai, chị là không khống chế được kích động.

“RangRong, chị điên rồi sao, tại sao lại uống rượu” – Lee vừa quay lại, không thấy chị đâu, nhìn quanh liền thấy chị đang ngửa cổ uống rượu, muốn chạy qua cản nhưng không kịp.

“Không sao” – Rong thều thào, hai ly vừa rồi thêm một ly đầy này đủ khiến bao tử của Rong biểu tình.

“Đau đến nói không nỗi, còn bảo không sao. Chị có đem theo thuốc không?” – Vừa nói, Lee tự nhiên lục lọi trong túi xách chị.

“Tôi không có đem theo”

“Chị Rong bị sao thế” – Trong trí nhớ của cô, tửu lượng chị rất cao, ngay cả khi chị uống hết cả chai đó thì cũng không ảnh hưởng gì.

“Chị ấy không được uống rượu. Sao vẫn lại là cô thế” – Lee gằng giọng. Dẫu sao đây cũng là chốn đông người, cô không muốn gây sự chú ý.

“Tôi không biết”

“Đương nhiên, cô thì biết cái quái gì chứ”

“Lee”

“Em đưa chị về”

“Tôi tự về được, đừng làm quá lên như thế. Em thay tôi đến chào chủ tịch JJ một tiếng”

“’Nhưng mà”

“Để tôi đưa chị ấy về”

“Tôi vẫn còn đi được, em không cần bận tâm”

“Em nói em đưa chị về” – Sai lạnh giọng, đỡ chị đi trong sự bất lực của Rong.

Lee đưa mắt nhìn theo, khéo môi giựt giựt “Có lẽ cuộc đời này đã định sẵn, RangRong luôn bại trong tay cô nhóc đó rồi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16