Bách Hợp Tiểu Thuyết

Gặp Lại - Chương 4

552 1 0 1

Sáng nay, các quản lý cấp cao của công ty Win đã đến từ sớm, phân thành hai hàng đứng đợi tại cửa chính. Một lúc sau, chiếc BMW màu đen sáng bóng ngạo nghễ xuất hiện, chỉ chờ có thể, lập tức nhân viên bảo an tiến đến thành thục mở cửa xe.

Rong chậm rãi bước xuống xe, bộ âu phục màu đen  đắt tiền với những đường may tinh tế càng tôn lên vẽ đẹp quyến rũ của chị. So với RangRong bốn năm trước, chị càng đỉnh đạc và trầm ổn hơn, không khiến người đối diện cảm thấy quá áp bức nhưng cũng chẳng ai can đảm đến gần.

“Chào mừng cô RangRong đã đến, vất vả cho cô rồi” – Vị giám đốc chấp tay chào hỏi.

“Giám đốc Kim khách sáo rồi” – Chị cũng chấp tay đáp lại, không nóng không lạnh lên tiếng.

“Xin mời cô RangRong đi lối này” – Ông Kim cung kính, xét về địa vị chị hơn ông đến vài cấp, ngoài ra còn với thân phận con nuôi của chủ tịch, ông lại càng cúi người thấp hơn ra sức lấy lòng. Chỉ cần chị cảm thấy hài lòng, khi quay về Mỹ nói tốt vài câu, sự nghiệp của ông lại càng thêm thăng tiến.

RangRong đi trước, đoàn người tiếp bước theo sau, khí thế bừng bừng.

“Wao, soái khí quá đi” – Nhân viên A không giấu được sự phấn kích.

“Vừa đẹp, tài giỏi, lại còn giàu, cộng thêm quyền lực. Nếu tôi là đàn ông tôi sẽ theo đuổi cô ấy” – Nhân viên B nhìn theo chị với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Ây, vậy là cô không biết gì sao?” – Giọng nam ẻo lã lên tiếng, góp phần biến nơi đây thành cái chợ nhiều chuyện.

“Chuyện gì” – Có vài ba người bắt đầu tụm vào một chỗ.

“Tôi nghe nói vị tổng tài này thích người cùng giới đấy. Còn nghe nói, từng bị thất tình đến điên loạn đó. Nói chung tâm lý cũng không được bình thường lắm đâu” – Hắn vừa nói vừa dũa dũa móng tay.

“Sao mà đáng thương như thế, ai lại nỡ nhẫn tâm từ chối một người giàu có thế này. Chị ah, không sao đâu, em sẽ chữa lành vết thương lòng trong chị” – Nhân viên A tự biên tự diễn, thành công giải tán mọi người xung quanh sau khi nhận được cái nhìn khinh thường.

“Nè…nè….thái độ vậy là sao hả, thật quá đáng. Tôi mà trở thành phu nhân tổng tài, tối sẽ đuổi hết mấy người đó” – Tiếp tục mơ mộng.

--------------------------

“Cô RangRong đây là phòng làm việc của cô, có chỗ nào không vừa ý, tôi sẽ lập tức cho người thay đổi” – Sau khi đi tham quan một vòng công ty, ông Kim đưa chị lên tầng cao nhất.

“Đổi bộ ghế sofa đó dùm tôi, tôi không thích màu sắc quá sáng, đổi luôn rèm cửa”

“Vâng”

“Chúng tôi đã sắp xếp, cô RangRong đến ở căn biệt thự cao cấp thuộc sở hữu của công ty. Khi nào cô muốn đi xem thì….”

Chị khoát tay, trực tiếp đánh gãy lời của ông Kim.

“Không cần phiền phức, tôi ở khách sạn được rồi” – Chị rất sợ cảm giác cả biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi mình mình.

“Dạ, vâng. Tôi sẽ cho người sắp xếp”

“Nếu không còn gì, ông cứ ra ngoài làm việc”

“Tối nay, công ty có tổ chức tiệc chiêu đãi, mong cô RangRong sẽ đến”

“Uh” – Chị lạnh lùng đáp.

“Dạ,vâng, tôi xin phép ra ngoài”

Không có ông Kim lãi nhãi, căn phòng trở nên yên tĩnh rất nhiều. Chị cho hai tay vào túi quần, ngắm nhìn thế giới dưới chân mình qua tường kính.

Mọi thứ dường như không quá nhiều thay đổi, đổi thay chăng chỉ có lòng người.

-------------------

Lee đang trong phòng tranh thủ xem tập hồ sơ còn dang dở, lại nghe tiếng chuông cửa. Cô vừa đi ra vừa thắc mắc vì nhà cô rất ít khi có khách.

“Chào giám đốc Lee, đã lâu không gặp” – Rong đứng trước cửa, cười nhẹ.

Lee khá bất ngờ, không tin vào mắt mình, mất hết mấy giây đứng hình, mới kích động kéo chị vào nhà, miệng huyên thuyên không ngừng hỏi “Chị, chị về khi nào, sao không báo em ra đón”

 “Được vài ngày rồi” – Rong trả lời ngắn ngọn.

“Sao lại về” – Cô ngồi xuống đối diện chị, nét mặt Lee không giấu được sự lo lắng. Lee nghĩ cả đời này chị cũng không quay về Thái nữa. Chị về cô rất vui, nhưng bất an nhiều hơn. Cô sợ chị vẫn nghĩ thông không, chạy về đây tìm người kia, rồi lại lần nữa ôm lấy đau khổ.

“Công ty con bên này có chút việc cần xử lý”

“Đơn giản chỉ là vì công việc sao?” – Lee gặng hỏi.

“Uh” – Rong nhàn nhạt lên tiếng. “Lần này về đây chủ yếu hoàn thành công việc mẹ nuôi giao phó, xong việc sẽ trở về Mỹ” – Chị nói với Lee, cũng tự nhắc nhở bản thân mình ý nghĩa của chuyến trở về là gì.

“Hy vọng chị nói được làm được. Bây giờ người ta sống tốt lắm, chị cũng không cần bận tâm” – Lee cố tình dò xét, muốn tìm ra chút manh mối, nhưng đổi lại chỉ là gương mặt lạnh băng.

“Không cần kích tướng, tôi rất ổn” – Rong cười nhạt.

Trầm ngâm một lúc, Rong lại nói “Tôi đã đi thăm anh Ekkrarat”

“Sao chị lại đi thăm tên khốn đó. Chính hắn cũng góp phần khiến cho cuộc đời chị thê thảm thế này” – Lee tức giận.

“Anh ấy sai, nhưng tôi cũng không hoàn toàn đúng. Mọi chuyện đã qua rồi, tôi cũng không muốn mãi đeo mang hận thù. Tôi, anh ấy, hay em và mỗi một người trên thế giới này đều chỉ là nạn nhân của trò đùa số phận mà thôi”

Lee cảm thấy đau lòng, tuy chị cười nhưng nụ cười không vui.

“Nói về em đi, mọi thứ vẫn tốt chứ” – Rong xoay chuyển đề tài.

“Đương nhiên, đừng tưởng không có chị em sẽ khổ sợ, nói cho chị biết Mai đối xử với em rất tốt, muốn dịu dàng có dịu dàng, ân cần lại chu đáo. Không phải vô tâm, vô phế, vô tình, suốt ngày cứ như tảng băng ngàn năm như chị đâu” – Lee muốn xua đi bầu không khí ngột ngạt.

Ngày đó, khi biết vì để thành toàn cho Sai, Rong thà từ bỏ tất bỏ, bất chấp giả điên giả khùng. Lee đã biết, cả đời này ngoài RoithongSai ra, chị sẽ không thể yêu ai khác.

“Tôi tệ đến vậy sao” – Rong vờ hỏi.

“Không” – Lee lắc đầu “Rất tệ” – Không hẹn cả hai nhìn nhau cười vui vẻ. Họ từng là bạn thân, từng là đối thủ của nhau trên thương trường, từng hận thù, từng gây tổn thương cho nhau. Để rồi sao bao thăng trầm, biến cố, họ lại ngồi bên nhau vui vẻ trò chuyện.

“Mừng ngày chị về, tối nay phải uống một trận thỏa thích mới được” – Từ ngày xác định mối quan hệ với Mai, Lee bị quản lý rất chặt chẽ, nhân dịp lần này Mai đang đi công tác nước ngoài, cô có lý do chính đáng buông thả bản thân.

“Em quên là tôi cay rượu rồi ah”

“Em quên mất” Lee nhào qua, thô bạo túm lấy cổ áo chị “Không nói thì nói, nhắc đến là em muốn đánh chị một trận cho hả giận. Chị hay lắm, ngày đó trước khi đi, chị nói gì: nào là tôi sẽ không hủy hoại bản thân mình đâu, nào là tôi sẽ sống rất tốt. Thật tốt, tốt đến mức phải nhập viện phẫu thuật, xem chút nữa thôi thì đã…..” – Lee khóc, nhớ lại cô vẫn còn rất sợ.

Rong áy náy, vỗ vỗ vai cô an ủi.

“Xin lỗi, tất cả đã qua hết rồi. Không phải tôi vẫn đang còn sống sao” – Sống với những điều đã cũ.

Lee vẫn khóc, nước mắt ướt cả vai áo chị.

“Lee mà tôi quen biết là người rất mạnh mẽ, đừng có khóc nữa. Em khóc khó coi quá đi. Chúng ta đi ăn thôi, tôi đói rồi”

“Chị ah, đầu gỗ ngay cả dỗ người khác cũng khó ưa như vậy” – Lee lau nước mắt, đánh vào vai chị lên án.

Cả hai lại nhìn nhau cười.

----------------------------------------------------------

Rong đang ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp, chị đang xem tài liệu các phòng ban, vừa nghe báo cáo.

“Dự án <Happy family>, bên phía nhà thầu là công ty RR đã để xảy ra sự cố tai nạn lao động, làm ảnh hưởng đến kế hoạch khánh thành của công chúng ta.Tôi đề nghị chúng ta nên đổi nhà đầu tư khác” – Giám đốc vận hành lên tiếng.

RangRong nghe đến hai chữ RR cả người chấn động, nhưng bằng bản lĩnh bao năm lăn lộn trên chốn thương trường, chị rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Chị vội lấy tập hồ sơ liên quan dự án xem, mặt càng lúc càng đen. Trái đất này là nhỏ đến vậy sao? Hay là ông trời đang cố tình thử thách chị.

“Bên phía RR đang rất cố gắng khắc phục sự cố, RR cũng là đối tác làm ăn lâu năm của công ty, hơn nữa dự án đã vào giai đoạn cuối không thể nói đổi là đổi.” – Trưởng phòng kế hoạch khó chịu phản bác.

“Có những chuyện không phải cố gắng khắc phục là xem như không có việc gì xảy ra, tổn thất công ty chúng ta ai chịu đây”

“Nhưng liệu bây giờ đổi một nhà thầu khác, dự án sẽ kịp theo đúng tiến độ sao?”

“Bên RR cho cậu lợi ích gì, sao lại nhất mực bênh vực họ. Hay là bởi vì vị giám đốc xinh đẹp bên đó”

“Ông….”

Rầm! bìa hồ sơ được chị đặt xuống bàn hơi bạo lực.

“Các người cho đây là cái chợ sao” – Chị không lên tiếng thì thui, vừa khai khẩu bầu không khí lập tức như muốn đóng băng. “Kinh doanh lợi ích đương nhiên phải đặt hàng đầu, nhưng cũng phải xử lý mọi việc thấu tình đạt lý. Win có thể đứng vững trên thường trường bao năm nay cũng là vì hai chữ “Tình – Lý”. Phía công ty không yêu cầu RR bồi thường điều khoản hợp đồng, gia hạn cho họ trong vòng một tháng hoàn thành xong công trình. Đổi lại giảm phần trăm hoa hồng. Mọi người còn ai có ý kiến gì không?”

Đây là trưng cầu ý kiến ah. Tổng tài cao cao tại thượng đã phán như thế, thì phận tôm tép ngồi dưới ai dám phản đối.

“Nếu không còn vấn đề gì, cuộc họp kết thúc ở đây”

Chị vừa đi đến cửa thì đột nhiên quay người lại, khiến mọi người chưa kịp thả lỏng lại một phen nín thở.

“Ah, đúng rồi, ngài trưởng phòng vận hành sau này suy nghĩ thật kỹ trước khi nói”

Chị đi rồi, mọi người mới âm thầm thở hắt ra một hơi. Riêng trưởng phòng vận hành vẫn ngơ ngác, ông đã nói sai cái gì? Sao lại nhìn ông bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, thật là dọa chết người mà.

Trở về phòng của mình, chị vội cởi áo vest, tùy tiện quăng một góc, máy điều hòa đang làm việc hết công suất, nhưng chị vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

“Chỉ mới nghe nhắc đến em, thì tâm của tôi đã loạn như ma rồi. Sao tôi lại thảm bại đến thế này cơ chứ” – Rong cầm khung hình trên bàn, vuốt ve gương mặt xinh đẹp trong hình.

Trên đời này có những chuyện nói dễ làm khó.

Miệng không ngừng nói buông bỏ, nhưng trái tim thì cứ nặng trĩu một bóng hình. Vẫn không dám đối diện cùng sự thật, không dám hỏi người ta thế nào, đang hạnh phúc bên ai. Chỉ mong nếu có chăng ngày gặp lại, lòng đã chẳng còn thương…

Cốc….cốc

“Vào đi” – Vẫn là giọng nói không chút độ ấm, làm việc với chị cô thư ký cũng phải luyện cho mình tinh thần thép, tâm bất biến giữa dòng đời đầy biến.

RangRong đã lấy lại phong thái của vị tổng tài băng lãnh.

“Sếp, đây là hồ sơ cần chị ký” – Cô thư ký cẩn thận đặt nhẹ một chồng hồ sơ lên bàn.

“Uh”

“Dạ, còn đây là lịch trình ngày mai của chị” – Cô thư ký thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, đọc thao thao bất tuyệt. Rong lướt mắt nhìn sơ cái lịch trình dài như cái sơ táo quân.

“Hủy bỏ các cuộc hẹn sáng ngày kia, tôi sẽ đến công trường khảo sát.”

“Vâng”

---------------------------------------------------------

Bởi vì là đến công trường, nên chị không đi giày cao gót thay vào đó là đôi giày thể thao gọn nhẹ, kết hợp quần jean áo thun trông chị trẻ trung hơn rất nhiều. Đi theo chị là đội ngũ kỹ sư căn cứ vào bản vẽ kiểm tra từng hạn mục công trình.

“Cô Sai, sao cô lại đến, ở đây vừa bụi vừa nắng, có gì cô gọi một tiếng tôi sẽ quay về công ty báo cáo” – Quản đốc thấy Sai bất ngờ đến thì chột dạ.

“Tôi muốn đích thân kiểm tra lại, những chỗ sai sót lần trước” – Sai vừa nói vừa tiến vào công trường.

Bên này, Rong đang tập trung cao độ vào công việc, lại nge được giọng nói không thể nào quen thuộc hơn, càng không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác. Phản xa có điều kiện, chị vội quay người lại, cả người chị lập tức căng thẳng, tim đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Chị vẫn là chưa chuẩn bị tâm lý cho ngày gặp lại. Rong nhìn trái, nhìn phải, nhanh lách người trốn vào góc khuất. Vị trí này, chị có thể an tâm nhìn mà không sợ Sai phát hiện.

Mấy nhân viên đi theo đều ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngửa trước hành động kỳ lạ của chị. Đây là lần đầu họ thấy vị tổng tài băng lãnh thất thố đến thế, cả người cứng đờ nấp sau bức tường, thập thò lấp ló. Cảnh tượng đặc sắc thế này, có nên lấy điện thoại ra, chụp lại vài tấm làm kỷ niệm không đây.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16