Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1

1534 0 19 0

Tôi tên Vương Tử Nhan, 28 tuổi, từng là một bác sĩ.

Thành phố nơi tôi sống đông đúc nhưng lại khá lặng lẽ. Nơi này mùa đông luôn luôn rét lạnh thấu xương, còn bầu trời thì vĩnh viễn mang một màu xanh nhạt, nơi này có những người thân mà tôi yêu thương, đồng thời cũng chứa đựng hồi ức về tình yêu của tôi…Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh tôi vẫn ở lại đây, để tiếp tục thực hiện lời hứa của tôi, tiếp tục chờ đợi người con gái tôi yêu thương nhất.

Đúng vậy, tôi yêu một cô gái, mặc dù đối với một người vốn phong kiến như tôi việc này hẳn rất nghịch lý, nhưng nó lại xảy ra. Phát sinh như thể tự nhiên, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại ghi lòng tạc dạ. Tôi chưa từng nghĩ mình đã làm sai, tôi chỉ là yêu một người, một người cùng là con gái giống như tôi mà thôi, hơn nữa yêu đến khắc cốt ghi tâm, một lần yêu chính là mười năm. Giọng nói của nàng, nụ cười của nàng, tất cả tất cả mọi thứ của nàng đều làm cho tôi mê luyến. Tốt nghiệp đại học, nàng trở về thành phố của mình, bởi vì người nhà của nàng ở đó, cuộc sống của nàng theo lẽ thường cũng được an bài tại đó. Thời điểm tốt nghiệp, nàng ôm lấy tôi mà khóc dặn tôi chờ nàng, nàng nói nàng nhất định rồi sẽ trở về sống cả đời bên tôi. Chính là năm qua tuổi đi, tôi vẫn là tôi của khi ấy, nàng thì đã có bạn trai bên cạnh. Tất cả nghe thật hoang đường, nhưng thật sự là chuyện tôi đã trải qua, rõ ràng cắt mỗi tất da tấc thịt trên người tôi, từng mảnh từng mảnh, mình đầy thương tích. Tôi gần như đã quên đi nội dung chuyện tình của mình, chỉ còn nhớ rằng muốn biết rõ kết cuộc, thì phải chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi …Tôi thật lòng chờ đến hôm nay, thật lòng tin tưởng nàng sẽ quay trở về, lại sẽ mang trái tim tôi trở về với tôi. Đây là niềm tin của tôi, cũng là ngưỡng vọng giúp tôi sống sót. Trong năm năm này thì hết ba năm tôi đắm mình trong phòng nghiên cứu. Tôi đem mình nhấn chìm trong những nghiên cứu dài và buồn tẻ, từ sáng sớm đến tối muộn, không ngừng không nghỉ. Rất nhiều thời điểm bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ quên lúc nào không biết, bên cạnh là một khối thi thể đã giải phẫu xương cốt lộ ra. Nhưng tôi cũng không cảm thấy có gì đáng sợ vì trong lòng tôi có thứ còn đáng sợ hơn, đó chính là hoài niệm. Tôi sợ hãi cảm giác tim mình dần bị ăn mòn, như bị ngàn vạn con côn trùng cắn xé. Tôi thường đối diện vách tường lạnh băng bên bờ sinh tử, một đêm rồi lại một đêm…Tôi không biết tôi yêu nhiều đến mức nào, chỉ biết cảm giác đau này xâm nhập vào tận xương tủy, không thể chữa khỏi.

Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống văn hóa, ba mẹ đều là giáo sư. Ảnh hưởng sự giáo dục của họ từ ngày còn bé đã tạo nên tính cách nghiêm túc của tôi hôm nay. Tôi còn có một anh trai lớn hơn tôi bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp phổ thông liền tham gia quân đội, khi phục viên được giới thiệu vào làm trong cơ quan, mới kết hôn vài năm trước, có một con gái xinh xắn. Cha của chị dâu tôi là một ông chủ chuyên xây dựng các công trình lớn, giá trị lên đến trăm ngàn vạn, anh của tôi sau khi kết hôn liền nghỉ việc để tiếp quản công ty của cha vợ. Bởi vì chịu ảnh hưởng từ gia đình, chúng tôi tính cách rất giống nhau, hơn nữa anh ấy từng tham gia quân đội, tính tình cương trực thẳng thắn, tôi nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho chị dâu yêu anh ấy, làm cha vợ yên tâm giao công ty khổng lồ như vậy cho anh.

Học y vốn không phải mong muốn của tôi, chỉ là do nhiều nguyên nhân nên cuối cùng tôi lại lựa chọn nó. Mẹ vẫn nói rằng “người có thực lực chân chính không phải là người làm tốt công việc mình muốn làm, mà là người có thể làm tốt việc mình không muốn làm”. Những lời này làm cho tôi càng thêm cố gắng, cũng trở thành động lực để tôi học tập. Nhưng thật đáng tiếc tôi lại không thể đem kiến thức của tôi chữa bệnh cứu người, cũng không có khả năng làm cho chính mình tỏa sáng tại chức nghiệp mà mình hướng đến. Tôi phấn đấu tám năm, ngày ngày đêm đêm vùi mình trong phòng giải phẫu, tôi có thể đọc thuộc làu các biến hóa bệnh tình, các biến chứng lâm thời, tên thuốc hay là toa thuốc, tôi cố gắng luyện tập thư pháp chỉ mong đến ngày cầm dao giải phẫu sẽ không run tay… Tôi tập trung tất cả tinh thần và sức lực chỉ vì mong muốn mình có thể trở thành một bác sĩ đủ tư cách, chẳng qua là cuộc đời đôi khi không như mong muốn.

Ngay khi tôi nghĩ đã đến lúc dùng nhiệt huyết để hướng tới sự nghiệp, thế sự vô thường đã cướp đi quyền lợi của tôi, những nguyên nhân và ủy khuất trong việc này tôi không muốn nhớ lại, bởi vì đối với tôi nhớ lại cũng là một loại tàn nhẫn. Sau đó trong một khoảng thời gian dài tôi đều không biết mình có thể làm gì, ngoại trừ y học cái gì tôi cũng không hiểu, không biết! Tôi không muốn oán trách ai, bởi vì con đường này do tôi tự bước đi, đương nhiên chính tôi phải gánh vác trách nhiệm. Anh trai tôi, áy náy bởi sự việc xảy ra nên đã mua cho tôi một chiếc xe, tuy nhiên vì tôi thất nghiệp ở nhà nên chiếc xe đành nằm trong gara làm đồ trang trí. Tôi từng muốn bán nó đi, nhưng nghĩ lại lại không bán, dù sao đó là tâm ý của anh trai, nếu tôi bán nó, không chỉ tỏ vẻ cự tuyệt sự quan tâm mà còn ảnh hưởng đến tình cảm anh em. Nếu muốn bán cũng phải chờ đến khi tôi cùng đường mạt lộ. Tôi đã mất đi lý tưởng, không thể lại để mất thân tình.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: